Chương 75: Suy Đoán
Ngày hôm đó, An Cát ở bên ngoài lang thang rất lâu, cô không biết cô nên trở về sông Rhine không, cũng không biết nên đối mặt với Du Quân Diệp thế nào.
Đó là lần đầu tiên cô mất kiểm soát cả về tinh thần lẫn thể xác, phá vỡ sự cân bằng giữa hai người, cô từng cho rằng quyết định ở bên Du Quân Diệp, con đường có khó đến đâu, chỉ cần trái tim hai người đều giành cho nhau, thì tất cả đều không quan trọng, sống cần phải trân trọng từng khoảng khắc, quý trọng trước mắt mới là một cách sống.
Nhưng bây giờ có hẹn ước mười năm như vậy.
Ngay cả khi nó là sự thật, vậy thì sao?
Du Quân Diệp không phải loại người tuỳ tiện nói đi là đi, vô trách nhiệm, và quan trọng hơn, tình hình hiện tại sẽ cản đường sống của Du Quân Diệp, chẳng lẽ buông tay là cách tốt nhất cho cả hai?
Sống hơn ba mươi năm thăng trầm, nhưng An Cát vẫn cảm thấy thế giới của mình chưa bao giờ lạnh lẽo và bơ vơ đến thế.
Cho đến khi trời tối, tất cả đèn đường đều bật sáng, đèn neon trên phố lập lòe, An Cát vẫn không khỏi ngẩn người.
Cuối cùng, dưới những cuộc điện thoại thúc giục liên tiếp của Du Quân Diệp, An Cát đã ổn định tâm lý và trở về nhà của mình bên bờ sông Rhine.
Đối diện với ánh mắt quan tâm và cưng chiều của Du Quân Diệp, nhìn khuôn mặt tươi cười tràn đầy niềm vui của Du Quân Diệp, lời chia tay không thể nói thành lời, thậm chí đến một cái lý do thuyết phục chia tay cho hợp tình hợp lý cũng không có.
Hai người sống với nhau, luôn trao nhau tình yêu, nhận lấy tình cảm của đối phương, cẩn thận chăm sóc quan tâm nhau, trong sự nghiệp thì tham khảo lẫn nhau, cho nhau lời an ủi, đến mức số lần cãi nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay, mặc dù có cãi vã thì cũng chỉ nói hai câu, qua ngày hôm sau liền không có chuyện gì xảy ra, bây giờ cô đây phải đối mặt với sự tàn nhẫn vô cớ, nói lời chia tay.
Lấy lý do gì để chia tay?
Dứt khoát được sao?
Thật sự quá tàn nhẫn.
Nhưng sự thật đang ở trước mắt, sinh ly tử biệt là không thể tránh khỏi!
Vì vậy An Cát bắt đầu thất thần, nước mắt hoàn toàn không tự chủ được chảy ra, giống như bị vòi nước bị hỏng.
Du Quân Diệp, người có thể cảm nhận được những thay đổi nhỏ trong cảm xúc của An Cát, tự nhiên nhìn thấy tất cả những điều này trong mắt.
Đổi các kiểu để hỏi nguyên nhân, nhưng mà An Cát chỉ im lặng cho qua.
Trái tim cô đau đớn như bị cứa vào, không nói lên được.
Ngày trao giải càng đến gần, An Cát càng lo lắng, cô trực tiếp chia tay mà không rõ lý do thì làm sao Du Quân Diệp đồng ý được, không có lý do chính đáng thì ai mà chấp nhận được, kể cả bản thân An Cát chứ đừng nói đến Du Quân Diệp.
Sự lo lắng không chỉ dày vò một mình An Cát.
Du Quân Diệp cảm thấy mình có lẽ đang phát điên, đối với sự im lặng An Cát, cô đã thử mọi cách nhưng không có kết quả, cô chỉ có thể lặng lẽ tìm đến thám tử tư, hy vọng có được manh mối.
Nhưng vẫn vô ích.
Cả hai luôn thành thật với nhau và không cố tình giấu diếm đối phương, vì vậy Du Quân Diệp cảm thấy áy náy cho nên đã thú nhận với An Cát rằng cô đang điều tra chuyện của cô ấy, để xem có thể làm cho An Cát mở miệng nói ra không.
Nhưng nó đã phản tác dụng.
Đến tận bấy giờ, An Cát rốt cuộc cũng tìm ra được một cái miễn cưỡng cho là lý do, chính thức yêu cầu chia tay.
Suy cho cùng, lòng tin là nền tảng để hai người sống chung với nhau, ngay cả niềm tin với nhau còn không có thì làm sao có thể tiếp tục cùng nhau.
Sau cơn đau xuyên thấu tim gan, An Cát cũng dần bình tĩnh.
Câu nói chia tay của An Cát khiến trái tim Du Quân Diệp nguội lạnh.
Còn cần phải dây dưa với nhau sao? Không cần thiết, nếu yêu cô ấy thì nên để cô ấy tự do! Đây là suy nghĩ của Du Quân Diệp.
Còn Du Quân Diệp thì ngậm ngùi nuốt cơn đau và sự tuyệt vọng vào trong lòng, đồng ý chia tay!
Nhưng mà cả hai đều không biết, cả hai đều sinh bệnh, phải mất hai tháng sau mới chấp nhận sự thật.
Hai tháng sau, Du Quân Diệp giành được giải thưởng như mong đợi.
An Cát đã khóc cho đến mức suy sụp vào đêm đó.
Còn Du Quân Diệp thì cả đêm ngồi nhìn chiếc cúp lạnh lẽo kia.
...
Giờ đây, vấn đề tương tự đang được đặt ra trước mắt An Cát, giống kiếp luân hồi.
Đi con đường cũ sao?
Cô quá tham cái ấm áp do Du Quân Diệp mang đến, đánh cắp giây phút vui vẻ nhất thời, để rồi sau cùng, cô vẫn phải đối mặt với hiện thực tàn nhẫn.
Mặc dù không có sự đe dọa về "bí mật gây sốc", nhưng rốt cuộc Du Quân Diệp vẫn đi trên con đường của của một ảnh hậu.
Nước mắt cô lại trào ra một cách không kiểm soát được, An Cát sụt sịt, chuẩn bị lặng lẽ thoát khỏi vòng tay của Du Quân Diệp và ra ngoài ở một mình một lúc.
Nhưng vừa động, có lẽ nhiệt độ xung quanh Du Quân Diệp giảm xuống một chút, theo bản năng, cô vươn tay kéo An Cát, người đang chuẩn bị trốn đi, lại lần nữa nằm trong vòng tay cô ấy, ôm chặt vào lòng và lẩm bẩm, "Lão bà, đừng cử động, đừng đi! "
Du Quân Diệp miệng không ngừng, tay cũng không dừng lại.
Một tay ôm chặt An Cát, tay còn lại mò mẫm dịch mép chăn bông để gió không lọt vào, rồi đưa tay lên vỗ nhẹ vào lưng An Cát rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Động tác của Du Quân Diệp tuy hơi nhẹ nhưng lại vô cùng thuần thục, An Cát mất kiểm soát cảm xúc, muốn khóc thật to, nhưng cũng không thể đánh thức Du Quân Diệp, vì vậy cô chỉ có thể cắn chặt môi dưới mà chịu đựng.
Cuối cùng Du Quân Diệp nhận ra có điều gì đó không ổn.
Người nằm bên cạnh không ngừng run rẩy khiến Du Quân Diệp phải tỉnh lại ngay lập tức, chẳng lẽ An Cát bị bệnh thật sao?
Du Quân Diệp nhanh chóng duỗi tay ra, bật đèn ngủ, cúi đầu nhìn An Cát trong vòng tay mình.
An Cát giống như một con nhím sợ hãi, vùi đầu vào cánh tay cô, thân thể uốn cong thành hình cánh cung, thỉnh thoảng lại co giật.
Du Quân Diệp lo lắng đẩy cánh tay An Cát, cố gắng xem biểu hiện của An Cát, nhưng An Cát không buông tay.
Du Quân Diệp càng thêm căng thẳng, dùng sức mạnh hơn, cô nới lỏng vòng tay của An Cát và lật cô ấy nằm ngửa trên giường, sau đó cô bắt người dậy, đưa tay lên và ấn thẳng hai tay An Cát lên chiếc gối phía trên đầu cô ấy.
Cuối cùng, có thể nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước mắt và môi dưới cắn gần như chảy máu.
"Lão bà?" Tim Du Quân Diệp đau nhói, cô khẽ gọi.
An Cát có phải cô ấy đang mơ không? Tại sao đau khổ đến thế.
Hay lúc này cô ấy không ngủ, có chuyện buồn gì xảy ra vậy?
An Cát không đáp lại, cô nhắm mắt và khóc thành tiếng.
Khi An Cát khóc, Du Quân Diệp càng hoảng sợ hơn, cô thả lỏng một tay vuốt ve má An Cát, lau nước mắt rồi lắc mạnh, khẽ gọi: "Lão bà, dậy đi, mau tỉnh lại đi!"
Tay An Cát thoát khỏi tay Du Quân Diệp, đưa tay lên ôm eo Du Quân Diệp, vùi đầu vào cổ Du Quân Diệp, hạnh phúc khóc lên.
Du Quân Diệp để An Cát ôm chặt lấy cô, cứ thì thầm vào tai An Cát: "Lão bà, sao vậy? Tỉnh lại đi, tỉnh lại đi!"
Sau một hồi im lặng khóc lóc, An Cát dần bình tĩnh lại, cô buông cánh tay ôm Du Quân Diệp ra, khi cô định gục xuống giường thì thấy Du Quân Diệp cũng đang rưng rưng nước mắt.
Ngay lập tức hối hận, tại sao cô lại ôm Du Quân Diệp mà khóc, biết rõ cô ấy không muốn để cô thương tâm khổ sở.
An Cát miễn cưỡng cười, đưa tay lên lau những giọt nước mắt trên mặt Du Quân Diệp rồi nói: "Chị xin lỗi! Là lỗi của chị, chị lại khiến em khóc rồi."
"Chị có thể nói cho em biết chị bị sao không? Sao chị lại khóc thương tâm đến thế?" Du Quân Diệp hỏi khi nhìn vào đôi mắt sưng đỏ của An Cát.
"Chị... hình như là một cơn ác mộng." An Cát ngập ngừng đáp, nụ cười trên khóe môi thấp thoáng.
Du Quân Diệp khịt khịt mũi, nằm trên người An Cát, ngửi được hơi thở quen thuộc, trong lòng có chút an ủi, nhàn nhạt hỏi: "Ác mộng gì mà kinh khủng như vậy?"
An Cát nghĩ về hiện trạng, có cơn ác mộng nào có thể sánh bằng với việc phải đối mặt với chuyện mất đi người yên lần nữa?
Cô không thể trả lời những câu hỏi của Du Quân Diệp, cô chỉ có thể suy ngẫm trong tâm trí có phần hỗn loạn của bản thân.
Không đợi An Cát trả lời, Du Quân Diệp chống tay nâng người lên, một tay khác xoa môi dưới bị An Cát cắn chảy máu, trong lòng khó chịu nhưng vẫn cười hỏi, "Có phải lại mơ đến đoạn thời gian chúng ta xa nhau không?"
Nghe đến đây, An Cát ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt của Du Quân Diệp, đôi mắt ấy sáng lấp lánh như muôn ngàn vì sao, cảm xúc vừa kiềm chế vừa nứt ra, mũi cay cay, cô chỉ có thể đưa tay lên chạm vào mặt Du Quân Diệp, ngón tay cái vuốt ve đôi môi kia, cười buồn nói, "Hình như là vậy."
Du Quân Diệp thấy mình nên tin An Cát, cho nên cúi đầu hôn lên môi An Cát, nhẹ giọng an ủi: "Mọi chuyện đã qua rồi, không sao hết! Bây giờ không phải chúng ta ở bên nhau sao?"
"Cái chị sợ đây chỉ là giấc mơ thôi." An Cát ngưng mi đáp.
Du Quân Diệp thở ra một hơi, nắm lấy tay An Cát, đặt lên mặt cô, nhẹ nhàng hỏi: "Chị có cảm nhận được độ ấm không? Đây không phải là mơ."
Nhìn thấy vẻ mặt yếu đuối mong manh của An Cát, Du Quân Diệp cười nói: "Nếu không thì chị có thể nhéo em, hoặc đánh em, xem tay chị có đau không? Bằng cách này chị có thể xác nhận đó có phải là mơ hay không."
An Cát thật sự véo nhẹ má Du Quân Diệp cười nói: "Ừm! Là chị nghĩ nhiều rồi. Rất chân thật không hư ảo."
"Đồ ngốc..." Du Quân Diệp trìu mến ấn trán An Cát, chóp mũi chạm vào chóp mũi của cô ấy, bao nhiêu yêu thương đều lộ ra, "Còn ngủ tiếp không? Bây giờ hình như còn khá sớm."
"Chị..." An Cát ngập ngừng.
Du Quân Diệp ôn hoà đề nghị: "Chị vẫn còn sợ sao? Vậy thì bật đèn lên, em sẽ ở bên, ôm chị thật chặt, được không?"
"Được!" Nhìn ánh mắt quan tâm của Du Quân Diệp, An Cát nhẹ nhàng gật đầu.
Du Quân Diệp cúi đầu hôn lên môi An Cát, vươn đầu lưỡi liếm môi dưới có dính chút máu của An Cát, kiềm chế sự kỳ lạ trong lòng, trở mình nằm xuống, duỗi tay ôm An Cát vào lòng, nhẹ nhàng vỗ nhẹ lưng An Cát, chợt nhớ đến bài đồng dao mà chị gái trên lầu đã hát cho cô nghe khi cô còn nhỏ, có vẻ rất thích hợp để thôi miên.
Vừa định hát, An Cát lại siết chặt lòng cô, cô cúi đầu nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của An Cát, nhưng vẫn không hát, xem ra còn chưa phải lúc.
Hơn nữa, bản thân cô có vẻ hát không hay lắm, nếu không thôi miên được ngược lại có khi doạ bé ngủ chạy đi mất nữa, thì rất buồn cười.
Sau khi trút bỏ một số cảm xúc của mình, An Cát trằn trọc một lúc, cơn buồn ngủ ập đến, trong vòng tay ấm áp của Du Quân Diệp, An Cát chìm vào giấc ngủ.
Nhưng Du Quân Diệp không cảm thấy buồn ngủ.
Trạng thái của An Cát vừa rồi rõ ràng không phải là một cơn ác mộng, cùng với hàng loạt phản ứng bất thường của An Cát vào ban đêm, có điều gì đó đã xảy ra.
Nhưng An Cát không nói ra.
Du Quân Diệp cẩn thận nhớ lại tất cả các chi tiết của An Cát từ khi bước vào cửa đến khi ngủ thiếp đi trong lòng ngực cô, cố gắng xem cô có thể tìm ra những chi tiết bất thường bắt đầu từ đâu.
Từ khi bước vào cửa đến lúc ra khỏi nhà tắm, mọi thứ vẫn bình thường.
Điều gì bắt đầu làm cho bất thường?
Hâm nóng sữa, sau đó làm vỡ ly.
Đúng rồi, bắt đầu từ lúc đó.
Nhưng hâm nóng sữa là chuyện làm mỗi ngày, đôi khi là Du Quân Diệp hâm nóng, đôi khi là An Cát. Không có gì bất thường cả.
Dường như chuyện làm vỡ ly không phải là hiếm.
Cô còn nhớ một lần An Cát đang cầm một chiếc ly mới rửa xong, trong lúc đợi sữa nóng, Du Quân Diệp đã âm thầm đứng ở phía sau lưng An Cát, bất ngờ ôm lấy, còn vụng trộm hôn bên tai, lúc ấy An Cát hoảng sợ còn làm rơi ly xuống sàn nhà.
Nhưng lúc đó dường như không có chuyện gì xảy ra, An Cát đã giơ tay vặn tai Du Quân Diệp, hung dữ hét lên: "Nếu em chơi trò đánh lén lần nữa chị sẽ đá em ra khỏi cửa nhà, không cho phép trở về."
Hai đứa cười khúc khích rồi thu dọn những mảnh thủy tinh rồi đi vứt.
Vì vậy làm vỡ ly là chuyện bình thường, không đáng có An Cát đột nhiên khác thường như vậy.
Lúc đó, cô đang làm gì nhỉ?
Đọc kịch bản, hình như còn nói chuyện phiếm với nhau, cho tới đoạn phim nghệ thuật, chủ yếu để đi tham gia giải, sau đó cái ly vỡ tan tành.
Tham gia giải thưởng???
Đầu óc Du Quân Diệp chợt lóe lên, nghĩ đến giải thưởng mà cô đã nhận được từ bộ phim kia.
Sau khi xem bộ phim đó, An Cát tự tin nói rằng cô nhất định sẽ giành được giải thưởng. Hai người họ dường như đã cá cược, nếu như đoạt giải, Du Quân Diệp sẽ được bồi thường.
Nhưng mà chưa đến lúc nhận giải, hai người đã không có cơ hội để bồi thường.
Lẽ nào trùng hợp như vậy?
Chẳng lẽ có liên quan đến giải thưởng?
Lúc này, Du Quân Diệp chỉ đành thả lòng đầu óc để nó tự do suy đoán, liệu giải thưởng ba năm trước có liên quan đến việc hay người chia tay không?
Hình như chỉ có cái suy đoán này mới tiếp tục suy diễn được nữa, còn những suy đoán khác không có cách nói nghĩ tiếp.
Nếu cuộc chia tay ba năm trước thực sự liên quan đến giải thưởng, đó có phải là quyết định của riêng An Cát? Hay có một thế lực bên ngoài nào đó đã khiến An Cát phải làm điều này? Ngoại lực này là gì?
Đối thủ cạnh tranh nắm giữ tư liệu đen gì của cô, buộc An Cát phải hy sinh sao?
Hay là vì vướng bận tình cảm buộc An Cát phải nhượng bộ?
Đây là tất cả những gì có thể phân tích được. Người nào có thể khiến An Cát làm vậy, nhưng mà cô không có manh mối nào để chứng minh, cho nên chỉ có thể dùng suy đoán để xác nhận.
Sau khi âm thầm phân tích trong đầu, Du Quân Diệp nhìn An Cát, người vừa mới ngủ say trong vòng tay cô, với cảm xúc lẫn lộn.
Cô ấy đã phải chịu đựng những gì một mình? Tại sao không thể nói hai người cùng nhau giải quyết?
Có phải vì cô ấy sợ cô vì cô ấy, sẽ từ bỏ giải thưởng?
Đúng là đồ ngốc, mấy cái đó chỉ là dệt hoa trên gấm, có ích lợi gì? Có thứ gì trên đời này có thể bằng An Cát được?
Nghĩ đến đây, Du Quân Diệp đưa tay vén lọn tóc nhỏ dính trên má An Cát vì lấm lem nước mắt, cô nghiêng đầu hôn lên trán An Cát, cằm đặt lên đỉnh An Cát. tóc, và khẽ thở dài., nhắm mắt lại ấp ủ cơn buồn ngủ.
An Cát ngủ rất say, không có giật mình thức giấc, cô ngủ một giấc cho đến khi đồng hồ báo thức reo.
Mở mắt ra, xương quai xanh tinh xảo của Du Quân Diệp ở ngay trước mắt cô, An Cát lặng lẽ quan sát một lúc, sau đó ngẩng đầu hôn lên.
Một luồng mát lạnh ập đến, Du Quân Diệp giật mình, trước tiên duỗi tay dài tắt tiếng chuông đồng hồ báo thức ồn ào. Nào ngờ, An Cát còn vươn đầu lưỡi liếm quai xanh, rồi dùng răng cắn một ngụm, một trận tê dại, Du Quân Diệp buông cánh tay đang ôm An Cát ra.
"Đừng nháo mà!" Du Quân Diệp buồn ngủ, giọng nói khàn khàn.
An Cát cười nhẹ.
"Đừng cười ngây ngô nữa, chị mau dậy đi, Hiên Hiên vẫn đang đợi chị ở nhà!" Du Quân Diệp đẩy An Cát ra khỏi người cô rồi thúc giục.
"Ừm!" An Cát đáp lại một cách ủ rũ.
Cô thở ra một hơi dài, thoát ra khỏi vòng tay của Du Quân Diệp.
Ngẩng đầu lên, cô chớp mắt nhìn Du Quân Diệp, ngay khi bắt gặp tầm mắt dò xét của Du Quân Diệp, An Cát ngượng ngùng cười cười đứng dậy.
"Em có thể ngủ thêm một chút, còn rất sớm mà." An Cát vừa đi dép lê vừa nói.
"Ừm! Chị có cần em đưa chị đi không?" Du Quân Diệp cười hỏi.
Rõ ràng có thể nhìn thấy An Cát bóng lưng khựng lại, nhưng cô nhanh chóng nhận được An Cát trả lời: "Không cần, chị lái xe mà em còn không yên tâm sao? Em an tâm ngủ thêm đi."
"Được rồi!" Du Quân Diệp gạt bỏ tâm trạng không vui cho lắm, chắc không thể hiện rõ quá mức đúng không?
Sau khi An Cát làm vệ sinh cá nhân xong, cô cúi người hôn Du Quân Diệp như không có chuyện gì xảy ra, "Chị đi nha! Em ngủ thêm một lát nữa nhé?"
"Được rồi! Chị đi đường cẩn thận và chú ý an toàn." Du Quân Diệp dặn tới dặn lui như mọi lần.
An Cát đi ra ngoài, Du Quân Diệp không còn buồn ngủ nữa, lật người ra khỏi giường, đứng bên cửa sổ nhìn An Cát lên xe, cho đến khi chiếc xe rời khỏi tầm mắt cô, cô mới xoay người đi vè phòng.
Nên bắt đầu từ đâu đây? Du Quân Diệp chìm sâu vào suy nghĩ...
Đó là lần đầu tiên cô mất kiểm soát cả về tinh thần lẫn thể xác, phá vỡ sự cân bằng giữa hai người, cô từng cho rằng quyết định ở bên Du Quân Diệp, con đường có khó đến đâu, chỉ cần trái tim hai người đều giành cho nhau, thì tất cả đều không quan trọng, sống cần phải trân trọng từng khoảng khắc, quý trọng trước mắt mới là một cách sống.
Nhưng bây giờ có hẹn ước mười năm như vậy.
Ngay cả khi nó là sự thật, vậy thì sao?
Du Quân Diệp không phải loại người tuỳ tiện nói đi là đi, vô trách nhiệm, và quan trọng hơn, tình hình hiện tại sẽ cản đường sống của Du Quân Diệp, chẳng lẽ buông tay là cách tốt nhất cho cả hai?
Sống hơn ba mươi năm thăng trầm, nhưng An Cát vẫn cảm thấy thế giới của mình chưa bao giờ lạnh lẽo và bơ vơ đến thế.
Cho đến khi trời tối, tất cả đèn đường đều bật sáng, đèn neon trên phố lập lòe, An Cát vẫn không khỏi ngẩn người.
Cuối cùng, dưới những cuộc điện thoại thúc giục liên tiếp của Du Quân Diệp, An Cát đã ổn định tâm lý và trở về nhà của mình bên bờ sông Rhine.
Đối diện với ánh mắt quan tâm và cưng chiều của Du Quân Diệp, nhìn khuôn mặt tươi cười tràn đầy niềm vui của Du Quân Diệp, lời chia tay không thể nói thành lời, thậm chí đến một cái lý do thuyết phục chia tay cho hợp tình hợp lý cũng không có.
Hai người sống với nhau, luôn trao nhau tình yêu, nhận lấy tình cảm của đối phương, cẩn thận chăm sóc quan tâm nhau, trong sự nghiệp thì tham khảo lẫn nhau, cho nhau lời an ủi, đến mức số lần cãi nhau chỉ đếm trên đầu ngón tay, mặc dù có cãi vã thì cũng chỉ nói hai câu, qua ngày hôm sau liền không có chuyện gì xảy ra, bây giờ cô đây phải đối mặt với sự tàn nhẫn vô cớ, nói lời chia tay.
Lấy lý do gì để chia tay?
Dứt khoát được sao?
Thật sự quá tàn nhẫn.
Nhưng sự thật đang ở trước mắt, sinh ly tử biệt là không thể tránh khỏi!
Vì vậy An Cát bắt đầu thất thần, nước mắt hoàn toàn không tự chủ được chảy ra, giống như bị vòi nước bị hỏng.
Du Quân Diệp, người có thể cảm nhận được những thay đổi nhỏ trong cảm xúc của An Cát, tự nhiên nhìn thấy tất cả những điều này trong mắt.
Đổi các kiểu để hỏi nguyên nhân, nhưng mà An Cát chỉ im lặng cho qua.
Trái tim cô đau đớn như bị cứa vào, không nói lên được.
Ngày trao giải càng đến gần, An Cát càng lo lắng, cô trực tiếp chia tay mà không rõ lý do thì làm sao Du Quân Diệp đồng ý được, không có lý do chính đáng thì ai mà chấp nhận được, kể cả bản thân An Cát chứ đừng nói đến Du Quân Diệp.
Sự lo lắng không chỉ dày vò một mình An Cát.
Du Quân Diệp cảm thấy mình có lẽ đang phát điên, đối với sự im lặng An Cát, cô đã thử mọi cách nhưng không có kết quả, cô chỉ có thể lặng lẽ tìm đến thám tử tư, hy vọng có được manh mối.
Nhưng vẫn vô ích.
Cả hai luôn thành thật với nhau và không cố tình giấu diếm đối phương, vì vậy Du Quân Diệp cảm thấy áy náy cho nên đã thú nhận với An Cát rằng cô đang điều tra chuyện của cô ấy, để xem có thể làm cho An Cát mở miệng nói ra không.
Nhưng nó đã phản tác dụng.
Đến tận bấy giờ, An Cát rốt cuộc cũng tìm ra được một cái miễn cưỡng cho là lý do, chính thức yêu cầu chia tay.
Suy cho cùng, lòng tin là nền tảng để hai người sống chung với nhau, ngay cả niềm tin với nhau còn không có thì làm sao có thể tiếp tục cùng nhau.
Sau cơn đau xuyên thấu tim gan, An Cát cũng dần bình tĩnh.
Câu nói chia tay của An Cát khiến trái tim Du Quân Diệp nguội lạnh.
Còn cần phải dây dưa với nhau sao? Không cần thiết, nếu yêu cô ấy thì nên để cô ấy tự do! Đây là suy nghĩ của Du Quân Diệp.
Còn Du Quân Diệp thì ngậm ngùi nuốt cơn đau và sự tuyệt vọng vào trong lòng, đồng ý chia tay!
Nhưng mà cả hai đều không biết, cả hai đều sinh bệnh, phải mất hai tháng sau mới chấp nhận sự thật.
Hai tháng sau, Du Quân Diệp giành được giải thưởng như mong đợi.
An Cát đã khóc cho đến mức suy sụp vào đêm đó.
Còn Du Quân Diệp thì cả đêm ngồi nhìn chiếc cúp lạnh lẽo kia.
...
Giờ đây, vấn đề tương tự đang được đặt ra trước mắt An Cát, giống kiếp luân hồi.
Đi con đường cũ sao?
Cô quá tham cái ấm áp do Du Quân Diệp mang đến, đánh cắp giây phút vui vẻ nhất thời, để rồi sau cùng, cô vẫn phải đối mặt với hiện thực tàn nhẫn.
Mặc dù không có sự đe dọa về "bí mật gây sốc", nhưng rốt cuộc Du Quân Diệp vẫn đi trên con đường của của một ảnh hậu.
Nước mắt cô lại trào ra một cách không kiểm soát được, An Cát sụt sịt, chuẩn bị lặng lẽ thoát khỏi vòng tay của Du Quân Diệp và ra ngoài ở một mình một lúc.
Nhưng vừa động, có lẽ nhiệt độ xung quanh Du Quân Diệp giảm xuống một chút, theo bản năng, cô vươn tay kéo An Cát, người đang chuẩn bị trốn đi, lại lần nữa nằm trong vòng tay cô ấy, ôm chặt vào lòng và lẩm bẩm, "Lão bà, đừng cử động, đừng đi! "
Du Quân Diệp miệng không ngừng, tay cũng không dừng lại.
Một tay ôm chặt An Cát, tay còn lại mò mẫm dịch mép chăn bông để gió không lọt vào, rồi đưa tay lên vỗ nhẹ vào lưng An Cát rồi lại chìm vào giấc ngủ.
Động tác của Du Quân Diệp tuy hơi nhẹ nhưng lại vô cùng thuần thục, An Cát mất kiểm soát cảm xúc, muốn khóc thật to, nhưng cũng không thể đánh thức Du Quân Diệp, vì vậy cô chỉ có thể cắn chặt môi dưới mà chịu đựng.
Cuối cùng Du Quân Diệp nhận ra có điều gì đó không ổn.
Người nằm bên cạnh không ngừng run rẩy khiến Du Quân Diệp phải tỉnh lại ngay lập tức, chẳng lẽ An Cát bị bệnh thật sao?
Du Quân Diệp nhanh chóng duỗi tay ra, bật đèn ngủ, cúi đầu nhìn An Cát trong vòng tay mình.
An Cát giống như một con nhím sợ hãi, vùi đầu vào cánh tay cô, thân thể uốn cong thành hình cánh cung, thỉnh thoảng lại co giật.
Du Quân Diệp lo lắng đẩy cánh tay An Cát, cố gắng xem biểu hiện của An Cát, nhưng An Cát không buông tay.
Du Quân Diệp càng thêm căng thẳng, dùng sức mạnh hơn, cô nới lỏng vòng tay của An Cát và lật cô ấy nằm ngửa trên giường, sau đó cô bắt người dậy, đưa tay lên và ấn thẳng hai tay An Cát lên chiếc gối phía trên đầu cô ấy.
Cuối cùng, có thể nhìn thấy khuôn mặt đẫm nước mắt và môi dưới cắn gần như chảy máu.
"Lão bà?" Tim Du Quân Diệp đau nhói, cô khẽ gọi.
An Cát có phải cô ấy đang mơ không? Tại sao đau khổ đến thế.
Hay lúc này cô ấy không ngủ, có chuyện buồn gì xảy ra vậy?
An Cát không đáp lại, cô nhắm mắt và khóc thành tiếng.
Khi An Cát khóc, Du Quân Diệp càng hoảng sợ hơn, cô thả lỏng một tay vuốt ve má An Cát, lau nước mắt rồi lắc mạnh, khẽ gọi: "Lão bà, dậy đi, mau tỉnh lại đi!"
Tay An Cát thoát khỏi tay Du Quân Diệp, đưa tay lên ôm eo Du Quân Diệp, vùi đầu vào cổ Du Quân Diệp, hạnh phúc khóc lên.
Du Quân Diệp để An Cát ôm chặt lấy cô, cứ thì thầm vào tai An Cát: "Lão bà, sao vậy? Tỉnh lại đi, tỉnh lại đi!"
Sau một hồi im lặng khóc lóc, An Cát dần bình tĩnh lại, cô buông cánh tay ôm Du Quân Diệp ra, khi cô định gục xuống giường thì thấy Du Quân Diệp cũng đang rưng rưng nước mắt.
Ngay lập tức hối hận, tại sao cô lại ôm Du Quân Diệp mà khóc, biết rõ cô ấy không muốn để cô thương tâm khổ sở.
An Cát miễn cưỡng cười, đưa tay lên lau những giọt nước mắt trên mặt Du Quân Diệp rồi nói: "Chị xin lỗi! Là lỗi của chị, chị lại khiến em khóc rồi."
"Chị có thể nói cho em biết chị bị sao không? Sao chị lại khóc thương tâm đến thế?" Du Quân Diệp hỏi khi nhìn vào đôi mắt sưng đỏ của An Cát.
"Chị... hình như là một cơn ác mộng." An Cát ngập ngừng đáp, nụ cười trên khóe môi thấp thoáng.
Du Quân Diệp khịt khịt mũi, nằm trên người An Cát, ngửi được hơi thở quen thuộc, trong lòng có chút an ủi, nhàn nhạt hỏi: "Ác mộng gì mà kinh khủng như vậy?"
An Cát nghĩ về hiện trạng, có cơn ác mộng nào có thể sánh bằng với việc phải đối mặt với chuyện mất đi người yên lần nữa?
Cô không thể trả lời những câu hỏi của Du Quân Diệp, cô chỉ có thể suy ngẫm trong tâm trí có phần hỗn loạn của bản thân.
Không đợi An Cát trả lời, Du Quân Diệp chống tay nâng người lên, một tay khác xoa môi dưới bị An Cát cắn chảy máu, trong lòng khó chịu nhưng vẫn cười hỏi, "Có phải lại mơ đến đoạn thời gian chúng ta xa nhau không?"
Nghe đến đây, An Cát ngước mắt lên bắt gặp ánh mắt của Du Quân Diệp, đôi mắt ấy sáng lấp lánh như muôn ngàn vì sao, cảm xúc vừa kiềm chế vừa nứt ra, mũi cay cay, cô chỉ có thể đưa tay lên chạm vào mặt Du Quân Diệp, ngón tay cái vuốt ve đôi môi kia, cười buồn nói, "Hình như là vậy."
Du Quân Diệp thấy mình nên tin An Cát, cho nên cúi đầu hôn lên môi An Cát, nhẹ giọng an ủi: "Mọi chuyện đã qua rồi, không sao hết! Bây giờ không phải chúng ta ở bên nhau sao?"
"Cái chị sợ đây chỉ là giấc mơ thôi." An Cát ngưng mi đáp.
Du Quân Diệp thở ra một hơi, nắm lấy tay An Cát, đặt lên mặt cô, nhẹ nhàng hỏi: "Chị có cảm nhận được độ ấm không? Đây không phải là mơ."
Nhìn thấy vẻ mặt yếu đuối mong manh của An Cát, Du Quân Diệp cười nói: "Nếu không thì chị có thể nhéo em, hoặc đánh em, xem tay chị có đau không? Bằng cách này chị có thể xác nhận đó có phải là mơ hay không."
An Cát thật sự véo nhẹ má Du Quân Diệp cười nói: "Ừm! Là chị nghĩ nhiều rồi. Rất chân thật không hư ảo."
"Đồ ngốc..." Du Quân Diệp trìu mến ấn trán An Cát, chóp mũi chạm vào chóp mũi của cô ấy, bao nhiêu yêu thương đều lộ ra, "Còn ngủ tiếp không? Bây giờ hình như còn khá sớm."
"Chị..." An Cát ngập ngừng.
Du Quân Diệp ôn hoà đề nghị: "Chị vẫn còn sợ sao? Vậy thì bật đèn lên, em sẽ ở bên, ôm chị thật chặt, được không?"
"Được!" Nhìn ánh mắt quan tâm của Du Quân Diệp, An Cát nhẹ nhàng gật đầu.
Du Quân Diệp cúi đầu hôn lên môi An Cát, vươn đầu lưỡi liếm môi dưới có dính chút máu của An Cát, kiềm chế sự kỳ lạ trong lòng, trở mình nằm xuống, duỗi tay ôm An Cát vào lòng, nhẹ nhàng vỗ nhẹ lưng An Cát, chợt nhớ đến bài đồng dao mà chị gái trên lầu đã hát cho cô nghe khi cô còn nhỏ, có vẻ rất thích hợp để thôi miên.
Vừa định hát, An Cát lại siết chặt lòng cô, cô cúi đầu nhìn bộ dạng ngoan ngoãn của An Cát, nhưng vẫn không hát, xem ra còn chưa phải lúc.
Hơn nữa, bản thân cô có vẻ hát không hay lắm, nếu không thôi miên được ngược lại có khi doạ bé ngủ chạy đi mất nữa, thì rất buồn cười.
Sau khi trút bỏ một số cảm xúc của mình, An Cát trằn trọc một lúc, cơn buồn ngủ ập đến, trong vòng tay ấm áp của Du Quân Diệp, An Cát chìm vào giấc ngủ.
Nhưng Du Quân Diệp không cảm thấy buồn ngủ.
Trạng thái của An Cát vừa rồi rõ ràng không phải là một cơn ác mộng, cùng với hàng loạt phản ứng bất thường của An Cát vào ban đêm, có điều gì đó đã xảy ra.
Nhưng An Cát không nói ra.
Du Quân Diệp cẩn thận nhớ lại tất cả các chi tiết của An Cát từ khi bước vào cửa đến khi ngủ thiếp đi trong lòng ngực cô, cố gắng xem cô có thể tìm ra những chi tiết bất thường bắt đầu từ đâu.
Từ khi bước vào cửa đến lúc ra khỏi nhà tắm, mọi thứ vẫn bình thường.
Điều gì bắt đầu làm cho bất thường?
Hâm nóng sữa, sau đó làm vỡ ly.
Đúng rồi, bắt đầu từ lúc đó.
Nhưng hâm nóng sữa là chuyện làm mỗi ngày, đôi khi là Du Quân Diệp hâm nóng, đôi khi là An Cát. Không có gì bất thường cả.
Dường như chuyện làm vỡ ly không phải là hiếm.
Cô còn nhớ một lần An Cát đang cầm một chiếc ly mới rửa xong, trong lúc đợi sữa nóng, Du Quân Diệp đã âm thầm đứng ở phía sau lưng An Cát, bất ngờ ôm lấy, còn vụng trộm hôn bên tai, lúc ấy An Cát hoảng sợ còn làm rơi ly xuống sàn nhà.
Nhưng lúc đó dường như không có chuyện gì xảy ra, An Cát đã giơ tay vặn tai Du Quân Diệp, hung dữ hét lên: "Nếu em chơi trò đánh lén lần nữa chị sẽ đá em ra khỏi cửa nhà, không cho phép trở về."
Hai đứa cười khúc khích rồi thu dọn những mảnh thủy tinh rồi đi vứt.
Vì vậy làm vỡ ly là chuyện bình thường, không đáng có An Cát đột nhiên khác thường như vậy.
Lúc đó, cô đang làm gì nhỉ?
Đọc kịch bản, hình như còn nói chuyện phiếm với nhau, cho tới đoạn phim nghệ thuật, chủ yếu để đi tham gia giải, sau đó cái ly vỡ tan tành.
Tham gia giải thưởng???
Đầu óc Du Quân Diệp chợt lóe lên, nghĩ đến giải thưởng mà cô đã nhận được từ bộ phim kia.
Sau khi xem bộ phim đó, An Cát tự tin nói rằng cô nhất định sẽ giành được giải thưởng. Hai người họ dường như đã cá cược, nếu như đoạt giải, Du Quân Diệp sẽ được bồi thường.
Nhưng mà chưa đến lúc nhận giải, hai người đã không có cơ hội để bồi thường.
Lẽ nào trùng hợp như vậy?
Chẳng lẽ có liên quan đến giải thưởng?
Lúc này, Du Quân Diệp chỉ đành thả lòng đầu óc để nó tự do suy đoán, liệu giải thưởng ba năm trước có liên quan đến việc hay người chia tay không?
Hình như chỉ có cái suy đoán này mới tiếp tục suy diễn được nữa, còn những suy đoán khác không có cách nói nghĩ tiếp.
Nếu cuộc chia tay ba năm trước thực sự liên quan đến giải thưởng, đó có phải là quyết định của riêng An Cát? Hay có một thế lực bên ngoài nào đó đã khiến An Cát phải làm điều này? Ngoại lực này là gì?
Đối thủ cạnh tranh nắm giữ tư liệu đen gì của cô, buộc An Cát phải hy sinh sao?
Hay là vì vướng bận tình cảm buộc An Cát phải nhượng bộ?
Đây là tất cả những gì có thể phân tích được. Người nào có thể khiến An Cát làm vậy, nhưng mà cô không có manh mối nào để chứng minh, cho nên chỉ có thể dùng suy đoán để xác nhận.
Sau khi âm thầm phân tích trong đầu, Du Quân Diệp nhìn An Cát, người vừa mới ngủ say trong vòng tay cô, với cảm xúc lẫn lộn.
Cô ấy đã phải chịu đựng những gì một mình? Tại sao không thể nói hai người cùng nhau giải quyết?
Có phải vì cô ấy sợ cô vì cô ấy, sẽ từ bỏ giải thưởng?
Đúng là đồ ngốc, mấy cái đó chỉ là dệt hoa trên gấm, có ích lợi gì? Có thứ gì trên đời này có thể bằng An Cát được?
Nghĩ đến đây, Du Quân Diệp đưa tay vén lọn tóc nhỏ dính trên má An Cát vì lấm lem nước mắt, cô nghiêng đầu hôn lên trán An Cát, cằm đặt lên đỉnh An Cát. tóc, và khẽ thở dài., nhắm mắt lại ấp ủ cơn buồn ngủ.
An Cát ngủ rất say, không có giật mình thức giấc, cô ngủ một giấc cho đến khi đồng hồ báo thức reo.
Mở mắt ra, xương quai xanh tinh xảo của Du Quân Diệp ở ngay trước mắt cô, An Cát lặng lẽ quan sát một lúc, sau đó ngẩng đầu hôn lên.
Một luồng mát lạnh ập đến, Du Quân Diệp giật mình, trước tiên duỗi tay dài tắt tiếng chuông đồng hồ báo thức ồn ào. Nào ngờ, An Cát còn vươn đầu lưỡi liếm quai xanh, rồi dùng răng cắn một ngụm, một trận tê dại, Du Quân Diệp buông cánh tay đang ôm An Cát ra.
"Đừng nháo mà!" Du Quân Diệp buồn ngủ, giọng nói khàn khàn.
An Cát cười nhẹ.
"Đừng cười ngây ngô nữa, chị mau dậy đi, Hiên Hiên vẫn đang đợi chị ở nhà!" Du Quân Diệp đẩy An Cát ra khỏi người cô rồi thúc giục.
"Ừm!" An Cát đáp lại một cách ủ rũ.
Cô thở ra một hơi dài, thoát ra khỏi vòng tay của Du Quân Diệp.
Ngẩng đầu lên, cô chớp mắt nhìn Du Quân Diệp, ngay khi bắt gặp tầm mắt dò xét của Du Quân Diệp, An Cát ngượng ngùng cười cười đứng dậy.
"Em có thể ngủ thêm một chút, còn rất sớm mà." An Cát vừa đi dép lê vừa nói.
"Ừm! Chị có cần em đưa chị đi không?" Du Quân Diệp cười hỏi.
Rõ ràng có thể nhìn thấy An Cát bóng lưng khựng lại, nhưng cô nhanh chóng nhận được An Cát trả lời: "Không cần, chị lái xe mà em còn không yên tâm sao? Em an tâm ngủ thêm đi."
"Được rồi!" Du Quân Diệp gạt bỏ tâm trạng không vui cho lắm, chắc không thể hiện rõ quá mức đúng không?
Sau khi An Cát làm vệ sinh cá nhân xong, cô cúi người hôn Du Quân Diệp như không có chuyện gì xảy ra, "Chị đi nha! Em ngủ thêm một lát nữa nhé?"
"Được rồi! Chị đi đường cẩn thận và chú ý an toàn." Du Quân Diệp dặn tới dặn lui như mọi lần.
An Cát đi ra ngoài, Du Quân Diệp không còn buồn ngủ nữa, lật người ra khỏi giường, đứng bên cửa sổ nhìn An Cát lên xe, cho đến khi chiếc xe rời khỏi tầm mắt cô, cô mới xoay người đi vè phòng.
Nên bắt đầu từ đâu đây? Du Quân Diệp chìm sâu vào suy nghĩ...