Chương 74: Nguyên Nhân
Mặc dù nhưng cái đau thấu tim gan đã qua, nhưng chúng đã từng xuất hiện.
Đó là trước khi các cô chia tay được ba tháng.
Một bộ phim điện ảnh do Du Quân Diệp đóng vai chính vừa được công chiếu, vào một đêm gió mịt mù, hai người đã bao một rạp chiếu phim, đó là lần đầu tiên các cô bao trọn rạp chiếu phim, trong rạp chỉ có hai người, ngồi trên hàng ghế đôi, chìm đắm trong cảm giác hỉ nộ ái ố của bộ phim, cũng như sự thanh nhàn, hạnh phúc.
Phải nói rằng màn thể hiện của Du Quân Diệp trong bộ phim đó ngoài sức tưởng tượng, hầu như không nhìn ra được là cô ấy đang diễn, cảm giác rất chân thật, An Cát xem xong đã rất tự tin bảo rằng xác suất Du Quân Diệp đoạt giải rất lớn, thậm chí cô còn nghĩ làm sao ăn mừng khi Du Quân Diệp giành giải thưởng.
An Cát thực sự cảm thấy Du Quân Diệp mà nhận giải cô còn vui mừng hơn cả khi cô được nhận giải.
Người yêu của cô ưu tú như thế này, hơn nữa chỉ thuộc về mình cô, còn có điều gì hạnh phúc hơn thế nữa?
Nhưng niềm vui còn chưa kịp đến thì nửa tháng sau khi bộ phim ngừng chiếu, An Cát nhận được điện thoại từ Mạch Kiếm Hoa, nói rằng anh ta có chuyện quan trọng muốn nói với cô, chuyện này rất quan trọng, cần phải nghiêm túc.
Giọng điệu nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Trong lúc phân vân, An Cát đã đến gặp Mạch Kiếm Hoa và hẹn gặp tại nhà riêng của mình, dù sao thì cũng chỗ riêng tư, không cần cố kỵ chuyện gì, An Cát cũng thật sự muốn biết rốt cuộc chuyện quan trọng trong miệng Mạch Kiếm Hoa là gì?
Khi Mạch Kiếm Hoa đặt một chồng ảnh trước mặt An Cát, anh ta liếc sang nhìn gương mặt thanh thoát điềm tĩnh của An Cát trong nháy mắt thay đổi.
Tay chân lạnh ngắt, cơ thể cứng đờ, cảm giác như sắp nứt ra rồi vỡ tan tành, mắt hoa cả lên, bộ dáng sắp ngã.
Ánh mắt Mạch Kiếm Hoa nhanh nhẹn, anh ta nhanh chóng vươn tay đỡ An Cát ngồi xuống sô pha bên cạnh, chờ cô nghỉ ngơi một lát.
Mạch Kiếm Hoa lặng lẽ lật xem ảnh và không nói.
Một lúc lâu sau, An Cát mới hoàn hồn lại, sắc mặt tái nhợt trên mặt mới từ từ trở lại bình thường.
Cô ấy lấy những bức ảnh của Mạch Kiếm Hoa và liếc nhìn chúng với đôi tay run rẩy. Về cơ bản, đó là cuộc sống hàng ngày khi cô ấy và Du Quân Diệp, hai người không thường xuyên ra ngoài, nhưng những tấm ảnh kia là những tấm ảnh chụp khi các cô ngẫu nhiên đi ra ngoài.
Lần gần nhất là cách đây một năm, tức là cách đây một năm, cô và Du Quân Diệp đã vào tấm ngắm, dù có cẩn thận đến đâu cũng không thể tránh khỏi.
Tại sao lại kéo nhiều thời gian đến khi đó mới chịu đem mấy thứ này phơi bày ra? Cô thật sự không hiểu.
Nói cách khác, các phóng viên luôn có nguyên tắc, trước khi tung những tấm ảnh đời tư khi các nghệ sĩ "không cẩn thận" bị nắm thóp, đầu tiên sẽ liên hệ với người quản lý hoặc công ty, nếu ra giá thích hợp, thì những tin tức này sẽ không bị tiếc lộ, đem nó huỷ hết, đương sự sẽ an toàn không có việc gì xảy.
Nếu ra giá không đạt đến mức lý tưởng của các phóng viên, thì chỉ trong vòng vài phút nó sẽ lan tràn trên mạng, sau đó hình tượng của các nghệ sĩ trước khán giả và cư dân mạng xuống dốc không phanh, nặng thì thân bại danh liệt, kịch bản phim, các chương trình truyền hình hay các nhãn hiệu đang làm đại diện, tất cả sẽ bị huỷ, thậm chí đến mức không có hy vọng tẩy trắng, ngay cả cơ hội Đông Sơn Tái Khởi cũng không có.
Vì vậy, khi đối phó với phóng viên, các nghệ sĩ và công ty luôn thận trọng, cố gắng làm cho việc lớn thành nhỏ, việc nhỏ hoá không, tốn tiền tránh tai tiếng.
Ngành công nghiệp giải trí là như vậy, tiền đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, dưới đáy vũng nước sâu là bùn, không biết bản thân khi nào rơi vào đó, cũng không có cách nào thở được.
Mà những điều cư dân mạng nhìn thấy thường sẽ được các công ty tô son trát phấn tạo nên viễn cảnh đẹp, cho nên luôn có những tình huống phát sinh ngoài ý muốn.
Với sự phát triển của Internet, cư dân mạng ngày càng trẻ trâu, chỉ cần một chuyện nhỏ thôi bọn họ cũng muốn đổ thêm dầu vào lửa, làm cho nó bùng cháy không ngừng, đương nhiên chỉ có những người có lưu lượng cao mới được đãi ngộ như thế.
An Cát cho rằng cô và Du Quân Diệp không thuộc phái lưu lượng, cho nên cũng không đến mức khiến cư dân mạng bùng nổ bàn tán xuyên quốc gia, nhưng mà tin tức cỡ này bị tung ra, chắc chắn là như nước đổ vào chảo dầu nóng.
Từ lần đầu tiên hợp tác làm bạn diễn với Du Quân Diệp, có lẽ đã 8,9 năm qua đi, nhưng mà tên An Cát và Du Quân Diệp thường xuyên được giới truyền thông "ưu ái" nhắc đến, nhưng hầu như chỉ đưa tin hai người bất hoà, giới truyền thông cũng từng có ý định đào sâu chuyện này, nhưng mà trước sau chỉ như tiếng sấm gầm to cơn mưa nhỏ, cho nên chỉ có một cái chủ đề bất hoà mà nhai đi nhai lại, dần dần không có giá trị để đào bới.
Bây giờ, một khi những tấm ảnh hai người nắm tay nhau hết lần này đến lần khác bị tung ra, thì coi như ván đã đóng thuyền, có muốn tẩy chắc cũng không tẩy được.
Coi như là từ trên thần đàn rơi xuống địa ngục.
Cô đã đến cái tuổi này rồi, dùng từ trên có chút khoa trương nhưng mà nó không sai.
Đương nhiên là Du Quân Diệp sẽ không để ý đến mấy chuyện linh tinh đó, nhưng mà sự nghiệp diễn xuất của hai người thì sao đây?
Nếu như hai người đều xem diễn viên chỉ là một công việc, thì coi như chả sao, không làm nghề này thì chuyển sang nghề khác, dù sao cũng có hơn 360 nghề mà, nhưng mà quan trọng là hai người rất yêu thích cái nghề này.
Nhưng mà tại sao cái này lại ở trong tay Mạch Kiếm Hoa? An Cát nghi hoặc.
Không phải nên liên lạc với Cố Hiểu Phi sao?
"Những thứ này ở đâu ra? Làm sao anh có được?" An Cát nghiêm túc hỏi.
"Có phóng viên đã liên lạc với người quản lý của anh." Mạch Kiếm Hoa bình tĩnh trả lời.
An Cát nhìn chằm chằm Mạch Kiếm Hoa một hồi với ánh mắt sắc bén, không có nói thêm.
Dưới ánh mắt của An Cát, trên trán Mạch Kiếm Hoa có chút mồ hôi, chỉ có thể giả vờ bình tĩnh nhìn lại An Cát, làm vẻ thận trọng hỏi, "Em định xử lý thế nào?"
"Anh thấy nên xử lý thế nào?" An Cát nhướng mày hỏi Mạch Kiếm Hoa.
Mạch Kiếm Hoa chậm rãi nói: "Chuyện này... Bây giờ, anh không nghĩ anh không có tư cách can thiệp vào cuộc sống của em. Em thấy xử lý sao cho thích hợp thì xử lý vậy đi, anh sẽ dựa theo ý em làm."
"Bên kia có ra giá không?" An Cát thẳng thừng hỏi, không muốn vòng vo tam quốc.
Mạch Kiếm Hoa nhìn thấy thái độ này của An Cát, anh ta cũng nương theo lời An Cát nói.
"Có! Cũng vừa phải." Mạch Kiếm Hoa nhàn nhạt nói.
"Có thể đảm bảo một lần xử lý dứt khoát hết không?" An Cát thấy Mạch Kiếm Hoa nói thế, đại khái cũng hiểu rõ, trấn tĩnh hỏi.
"Có thể!" Mạch Kiếm Hoa nhìn An Cát rồi trả lời.
An Cát cười lạnh trong lòng, loại chuyện này làm sao giải quyết một lần nữa.
Có một toà soạn có thể tra ra được, đương nhiên toà soạn khác cũng có thể tra được.
Chỉ cần sở hở một chút thì các phóng viên liên tiếp hùa theo.
Trước bỏ qua chuyện phóng viên rình rập một năm mới chịu ló mặt làm tiền, đối phương trực tiếp tìm được Mạch Kiếm Hoa cũng là điều dễ hiểu, nhưng đó không phải là lựa chọn tốt nhất!
Chuyện thế này đương nhiên phải tìm người trong cuộc để giao dịch.
Nói không chừng trước đi tìm người trong cuộc, sau lại đi tìm Mạch Kiếm Hoa để kiếm thêm một vố nữa, rốt cuộc thì chuyện hai người ly hôn vẫn chưa công khai, không có ai biết.
Ngoài ra, thay vì tìm đến Mạch Kiếm Hoa, tại sao lại không tìm đến Du Quân Diệp? Dù sao người kia cũng là người trong cuộc còn lại.
Ngay cả trong tiềm thức của mọi người, Quách Niên Hồng vẫn là bạn trai của Du Quân Diệp.
An Cát càng nghĩ càng khó chịu, "Bên kia nếu không được mức giá như mong muốn, có phải sẽ theo lẽ thường, ngày mai sẽ cho cá lên thớt không?"
Mạch Kiếm Hoa không ngờ An Cát lại tới đây hỏi, cau mày đáp: "Có lẽ là vậy?"
"Anh không lo bị ảnh hưởng sao?" An Cát hỏi.
Nghe vậy, Mạch Kiếm Hoa cười khổ: "Anh chẳng qua là một người đàn ông bị đội cái nón xanh, thất bại dưới tay một người phụ nữ, còn có thể bị ảnh hưởng gì?"
"Như anh muốn, tôi sẽ mua cái này." An Cát không muốn dây dưa thêm nữa.
"Anh có một đề nghị, khiến cho mấy phóng viên sau này không có cơ hội lại chụp mấy cái này để làm giao dịch nữa." Mạch Kiếm Hoa nghe giọng điệu không kiên nhẫn của An Cát, lồng ngực hơi thắt lại, ngập ngừng bày tỏ suy nghĩ của mình.
"Anh có gì nói thẳng." An Cát cau mày.
Mạch Kiếm Hoa liếc nhìn An Cát, gãi đầu nói, "Hai người chẳng lẽ muốn lén lút mãi thế này sao? Lại không thể công khai, cứ thế này thì làm giàu cho đám phóng viên thì đúng hơn, chia tay có lẽ đối với hai người sẽ tốt hơn."
An Cát nghiêm túc nhìn Mạch Kiếm Hoa, cúi đầu không nói gì.
Mạch Kiếm Hoa lấy hết can đảm nói tiếp: "Điều cốt yếu là nghĩ đến tương lai của hai người. Dù sao hai người vẫn phải ở lại làng giải trí. Trước đây hai người có hình tượng tốt trước công chúng như vậy, lại còn trẻ tuổi, đặc biệt là Du Quân Diệp, cô ấy vẫn còn cả một tương lai đầy tiền đồ đang chờ cô ấy."
Tim An Cát khẽ đau, đây chính là chuyện mà cô lo lắng đề phòng.
Nghĩ về tài năng diễn xuất của Du Quân Diệp, thật tiếc nếu điều này ảnh hưởng đến cô ấy, có lẽ cả đời này cô sẽ ân hận.
Chỉ là lời nói của Mạch Kiếm Hoa không khiến An Cát nghe theo.
Với rất nhiều nghi vấn, An Cát cần thời gian để suy nghĩ thấu đáo.
Vì vậy An Cát thở dài một hơi, trầm giọng nói: "Đề nghị của anh tôi sẽ suy nghĩ cẩn trọng, nói sau đi."
Mạch Kiếm Hoa biết nói về chuyện này, cho dù là ai cũng cần thời gian để suy nghĩ, vì thế còn nói thêm, "Càng sớm càng tốt, dù sao thời gian đối phương cho cũng có giới hạn."
An Cát cau mày không nói nữa, đứng dậy cầm mấy tấm ảnh ra lệnh đuổi khách: "Tôi cần phải đi ra ngoài có chuyện, anh muốn ở đây một mình không? Hay là?"
Mạch Kiếm Hoa đứng dậy, nhìn An Cát nói: "Bây giờ, anh đi đây, anh chờ tin tức của em, hy vọng em sớm có quyết định."
An Cát trở về sông Rhine với tâm sự nặng nề, ngôi nhà khiến cô vô cùng ấm áp, Du Quân Diệp vẫn như mọi khi chào đón An Cát bằng cái hỏi han ân cần và yêu thương.
Nhìn dáng vẻ xem ra không nhận được đồ vật gì.
Đối mặt với Du Quân Diệp nhiệt tình, An Cát chỉ có thể ráng vui lên, miễn cưỡng cười vui.
Khi An Cát còn đang trong đống suy nghĩ ngổn ngang về mối quan hệ của các cô, chuẩn bị đi tìm Mạch Kiếm Hoa nói cho rõ ràng thì lại nhận được điện thoại của Quách Niên Hồng hẹn gặp.
An Cát ngạc nhiên nhưng vẫn đi đến nơi hẹn.
Tại sao từng người lại tìm đến cô? Chẳng lẽ ai cũng đang biết cô đang có điều bận tâm sao, còn Du Quân Diệp thì không sao cả?
An Cát vừa mở cửa phòng ra, Quách Niên Hồng liền đứng lên, lịch sự cười chào hỏi, "Thật mạo muội khi hẹn cô ra đây."
"Không sao, anh bận trăm công ngàn việc khó có lúc trích ra được chút thời gian." An Cát cười nhạt đáp lại.
"Không biết cô An muốn uống gì?" Quách Niên Hồng đưa menu nước qua, lịch sử hỏi.
"Cà phê Mandheling, cám ơn!" An Cát cầm lấy menu, sau đó gọi một ly cà phê.
"Cô An gần đây thế nào rồi?" Quách Niên Hồng cũng gọi nước xong, cười nhìn An Cát.
"Cũng ổn, Quách tổng hẹn tôi ra đây không phải chỉ muốn hỏi thăm thế này thôi chứ? An Cát cảm thấy không cần khách sáo, dù sao cô và Quách Niên Hồng cũng không thân, nếu không phải có quan hệ với Du Quân Diệp, có lẽ hai người bọn họ cũng chẳng có liên quan gì.
"Cô An nói chuyện thật là dứt khoát. Vậy thì tôi cứ nói thẳng đi!" Đôi mắt Quách Niên Hồng lộ ra một chút thưởng thức.
"Vâng! Mời anh nói." An Cát mỉm cười lắng nghe.
"Gần đây tôi nhận được một bộ ảnh ở đây." Quách Niên Hồng nói thẳng vào vấn đề, đôi mắt vẫn nhìn An Cát, môi luôn cười nói.
Những thay đổi trên nét mặt của An Cát, Quách Niên Hồng đều nhìn thấy hết.
"Có lẽ cô An biết là ảnh gì rồi phải không?"
"Có liên quan đến tôi sao?" An Cát cố ý hỏi.
"Đúng vậy! Đó là về cô và Quân Quân." Quách Niên Hồng gật đầu khẳng định.
"Tại sao nó lại gửi đến tay anh?" An Cát nghi ngờ hỏi.
"Chuyện này, tôi không biết." Quách Niên Hồng bất lực nhún vai.
"Vậy thì tại sao anh hẹn tôi ra đây...?" An Cát nhìn Quách Niên Hồng với vẻ mặt thắc mắc.
Quách Niên Hồng nói với một nụ cười thoải mái: "Không có ý gì khác, tôi chỉ tâm sự với cô về Quân Quân."
An Cát bình tĩnh lại, nặn ra một nụ cười nhẹ, cầm ly cà phê vừa được người phục vụ đưa tới, uống một ngụm, chua xót nói: "Anh Quách, mời anh nói!'"
Quách Niên Hồng chậm rãi nói với giọng thản nhiên nhất: "Tôi có tin tức biết được bộ phim chiếu gần đây của Quân Quân có thể giành được giải thưởng."
Nghe vậy, An Cát nhanh chóng nhướng mày, vui vẻ nói: "Cô ấy rất xuất sắc, đoạt giải là chuyện bình thường."
"Chỉ là..." Quách Niên Hồng kéo dài và nhấn mạnh, nhìn An Cát với ánh mắt có phần khó xử.
"Anh nói đi không sao." An Cát đáp, biết Quách Niên Hồng phải có chuyện quan trọng muốn nói, nhưng vẫn có chút e dè.
"Giải thưởng này có yêu cầu cao đối với nhân phẩm của người nghệ sĩ." Quách Niên Hồng nhấp một ngụm cà phê và ngước mắt lên.
"Tôi biết điều đó!" An Cát trả lời.
"Bộ ảnh mà tôi nhận được sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến giải thưởng của Quân Quân." Nói xong, Quách Niên Hồng nhìn An Cát không chớp mắt.
Lúc này, An Cát mới hiểu mục đích của việc Quách Niên Hồng gọi cô đến đây.
An Cát chịu đựng cơn đau trong lòng, trầm giọng nói: "Nếu có chuyện gì, anh Quách cũng có thể trực tiếp nói thẳng."
"Tôi tin cô An cũng hy vọng sự nghiệp của Quân Quân có thể bước lên một tầm cao mới. Cô ấy có năng lực rất tốt, thậm chí còn có cơ hội ra nước ngoài nữa. Chỉ là môi trường trong nước nói chung không tốt lắm, các giải thưởng của nghệ sĩ cũng sẽ chịu ảnh hưởng của dư luận, Quân Quân cô ấy cũng không ngoại lệ. "
"Tôi hiểu rồi!" Giọng An Cát trầm xuống.
Quách Niên Hồng đỡ chiếc kính gọng trên mũi, hắng giọng nói tiếp: "Lễ trao giải còn hơn hai tháng nữa mới diễn ra, bây giờ là thời khắc mấu chốt. Tôi có thể nhận bộ ảnh này, thì giám khảo có khi cũng nhận được đúng không? Nếu phần lớn cư dân mạng muốn có tin tức này, điều đó không có gì khó khăn cả. Vì vậy... "
"Vậy anh muốn tôi làm gì? Chia tay với cô ấy mà chặn đứt dư luận sao?" An Cát nghiến răng nghiến lợi nói ra điều mà Quách Niên Hồng muốn bày tỏ.
Nghe vậy, khóe miệng Quách Niên Hồng cong lên thành hình vòng cung, "Cô An thật sự là một người rất thấu hiểu, chẳng trách Quân Quân lại động tâm nhất thời."
"Nếu tôi làm như thế, anh có thể đảm bảo rằng những bức ảnh này sẽ không bị tung ra ngoài nữa không? Cô ấy sẽ bình an vô sự chứ?" Giọng An Cát khẽ run lên.
"Tôi sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ Quân Quân, và tất nhiên tôi đảm bảo hai người sẽ an toàn, về chuyện này cô cứ yên tâm." Quách Niên Hồng nói nghiêm túc.
An Cát biết với năng lực của Quách Niên Hồng và thậm chí cả gia thế bối cảnh của anh ta, anh ta vẫn có thể làm được những điều này. Suy cho cùng, Quách Niên Hồng không có ý nghĩ muốn làm hại Du Quân Diệp.
Họ đều yêu cùng một người, mục đích là vì để cô ấy được tốt, An Cát cảm thấy rằng cô có thể làm được.
Khi quyết định, An Cát nghĩ đến Mạch Kiếm Hoa, họ đều là đàn ông và đều yêu một người phụ nữ, tại sao lại có sự khác biệt lớn như vậy?
Bần thần!
"Anh đã xem xét đến cảm nhận của cô ấy chưa? Nếu cô ấy không đồng ý với việc chia tay thì sao? Tôi phải làm điều tổn thương sâu sắc đến cô ấy sao?" An Cát cau mày, như đang tự hỏi bản thân.
"Nỗi buồn nhất thời là điều không thể tránh khỏi, giống như khi quay xong <<Duyên Nợ>>, không phải cả hai người đều kìm nén được sao?" Quách Niên Hồng làm vẻ mặt ngưng trọng nhìn An Cát.
Làm sao có thể giống nhau được? Lần gặp gỡ đó chỉ là say nắng, bây giờ vừa say nắng lại vừa say tình. An Cát thầm nghĩ.
Nhưng cô không thể ích kỷ chỉ quan tâm đến tình yêu của bản thân mà không tính đến con đường tương lai của Du Quân Diệp.
"Tôi tiết lộ với cô một việc, lúc hai người quay phim <<Tình Kiếp>>, Quân Quân và tôi có một cái ước định 10 năm, chính là vào lúc cô ấy 36 tuổi, chúng tôi sẽ hồi tâm, trở về gia đình của chúng tôi, 10 năm này chúng tôi sẽ không can thiệp vào chuyện của nhau."
Ở trong lời nói của Quách Niên Hồng, An Cát như mất hồn, đến thở cũng thấy khó khăn.
Quách Niên Hồng liếc nhìn An Cát rồi nói tiếp: "Tuy rằng vẫn còn hơn ba năm nữa mới đến thời gian ước định, nhưng tình hình bây giờ khá đặc biệt, có liên quan đến tương lai của Quân Quân. Tôi không thể không ra mặt."
Trên mặt An Cát không còn chút máu, ánh mắt vô hồn, nhìn đâu cũng cảm thấy mình quay cuồng.
Cô cắn chặt môi dưới, ngăn mình không bật ra tiếng khóc.
An Cát không biết bằng cách nào mà cô ra khỏi quán cà phê ngày hôm đó, nhưng cô chỉ nhớ rằng mình đã thất lễ xông ra khỏi cửa, lao vào nhà vệ sinh, nôn hết ly cà phê cô vừa uống xong, thậm chí còn nôn cho đến khi bụng rỗng, nhưng nó vẫn không muốn dừng lại.
Cô chỉ có thể bất lực ngồi xuống bồn cầu, trong sự bàng hoàng vô vọng, mỗi khi nhớ lại lời hẹn mười năm trong lời nói của Quách Niên Hồng, nước mắt lại trào ra.
Cô tin tưởng Du Quân Diệp, sau tất cả những thứ cô ấy thể hiện đều không thể giả mạo, nhưng vậy thì sao? Rốt cuộc, đã có ước định như vậy, chẳng trách Du Quân Diệp vẫn quay <<Tình Kiếp>> dưới tình huống như thế.
Nhìn lại mấy năm qua, cảm giác như một trò đùa.
Tại sao cuộc sống này lại khó khăn đến như vậy? Vì sao đời tư của diễn viên lại bị mọi người chỉ trích soi mói? Tại sao đồng tính luyến ái dưới con mắt bọn họ lại dùng một loại khinh bỉ mà nhìn? Chẳng lẽ tình yêu không phải cái nào cũng giống nhau sao?
Đó là trước khi các cô chia tay được ba tháng.
Một bộ phim điện ảnh do Du Quân Diệp đóng vai chính vừa được công chiếu, vào một đêm gió mịt mù, hai người đã bao một rạp chiếu phim, đó là lần đầu tiên các cô bao trọn rạp chiếu phim, trong rạp chỉ có hai người, ngồi trên hàng ghế đôi, chìm đắm trong cảm giác hỉ nộ ái ố của bộ phim, cũng như sự thanh nhàn, hạnh phúc.
Phải nói rằng màn thể hiện của Du Quân Diệp trong bộ phim đó ngoài sức tưởng tượng, hầu như không nhìn ra được là cô ấy đang diễn, cảm giác rất chân thật, An Cát xem xong đã rất tự tin bảo rằng xác suất Du Quân Diệp đoạt giải rất lớn, thậm chí cô còn nghĩ làm sao ăn mừng khi Du Quân Diệp giành giải thưởng.
An Cát thực sự cảm thấy Du Quân Diệp mà nhận giải cô còn vui mừng hơn cả khi cô được nhận giải.
Người yêu của cô ưu tú như thế này, hơn nữa chỉ thuộc về mình cô, còn có điều gì hạnh phúc hơn thế nữa?
Nhưng niềm vui còn chưa kịp đến thì nửa tháng sau khi bộ phim ngừng chiếu, An Cát nhận được điện thoại từ Mạch Kiếm Hoa, nói rằng anh ta có chuyện quan trọng muốn nói với cô, chuyện này rất quan trọng, cần phải nghiêm túc.
Giọng điệu nghiêm túc hơn bao giờ hết.
Trong lúc phân vân, An Cát đã đến gặp Mạch Kiếm Hoa và hẹn gặp tại nhà riêng của mình, dù sao thì cũng chỗ riêng tư, không cần cố kỵ chuyện gì, An Cát cũng thật sự muốn biết rốt cuộc chuyện quan trọng trong miệng Mạch Kiếm Hoa là gì?
Khi Mạch Kiếm Hoa đặt một chồng ảnh trước mặt An Cát, anh ta liếc sang nhìn gương mặt thanh thoát điềm tĩnh của An Cát trong nháy mắt thay đổi.
Tay chân lạnh ngắt, cơ thể cứng đờ, cảm giác như sắp nứt ra rồi vỡ tan tành, mắt hoa cả lên, bộ dáng sắp ngã.
Ánh mắt Mạch Kiếm Hoa nhanh nhẹn, anh ta nhanh chóng vươn tay đỡ An Cát ngồi xuống sô pha bên cạnh, chờ cô nghỉ ngơi một lát.
Mạch Kiếm Hoa lặng lẽ lật xem ảnh và không nói.
Một lúc lâu sau, An Cát mới hoàn hồn lại, sắc mặt tái nhợt trên mặt mới từ từ trở lại bình thường.
Cô ấy lấy những bức ảnh của Mạch Kiếm Hoa và liếc nhìn chúng với đôi tay run rẩy. Về cơ bản, đó là cuộc sống hàng ngày khi cô ấy và Du Quân Diệp, hai người không thường xuyên ra ngoài, nhưng những tấm ảnh kia là những tấm ảnh chụp khi các cô ngẫu nhiên đi ra ngoài.
Lần gần nhất là cách đây một năm, tức là cách đây một năm, cô và Du Quân Diệp đã vào tấm ngắm, dù có cẩn thận đến đâu cũng không thể tránh khỏi.
Tại sao lại kéo nhiều thời gian đến khi đó mới chịu đem mấy thứ này phơi bày ra? Cô thật sự không hiểu.
Nói cách khác, các phóng viên luôn có nguyên tắc, trước khi tung những tấm ảnh đời tư khi các nghệ sĩ "không cẩn thận" bị nắm thóp, đầu tiên sẽ liên hệ với người quản lý hoặc công ty, nếu ra giá thích hợp, thì những tin tức này sẽ không bị tiếc lộ, đem nó huỷ hết, đương sự sẽ an toàn không có việc gì xảy.
Nếu ra giá không đạt đến mức lý tưởng của các phóng viên, thì chỉ trong vòng vài phút nó sẽ lan tràn trên mạng, sau đó hình tượng của các nghệ sĩ trước khán giả và cư dân mạng xuống dốc không phanh, nặng thì thân bại danh liệt, kịch bản phim, các chương trình truyền hình hay các nhãn hiệu đang làm đại diện, tất cả sẽ bị huỷ, thậm chí đến mức không có hy vọng tẩy trắng, ngay cả cơ hội Đông Sơn Tái Khởi cũng không có.
Vì vậy, khi đối phó với phóng viên, các nghệ sĩ và công ty luôn thận trọng, cố gắng làm cho việc lớn thành nhỏ, việc nhỏ hoá không, tốn tiền tránh tai tiếng.
Ngành công nghiệp giải trí là như vậy, tiền đến cũng nhanh mà đi cũng nhanh, dưới đáy vũng nước sâu là bùn, không biết bản thân khi nào rơi vào đó, cũng không có cách nào thở được.
Mà những điều cư dân mạng nhìn thấy thường sẽ được các công ty tô son trát phấn tạo nên viễn cảnh đẹp, cho nên luôn có những tình huống phát sinh ngoài ý muốn.
Với sự phát triển của Internet, cư dân mạng ngày càng trẻ trâu, chỉ cần một chuyện nhỏ thôi bọn họ cũng muốn đổ thêm dầu vào lửa, làm cho nó bùng cháy không ngừng, đương nhiên chỉ có những người có lưu lượng cao mới được đãi ngộ như thế.
An Cát cho rằng cô và Du Quân Diệp không thuộc phái lưu lượng, cho nên cũng không đến mức khiến cư dân mạng bùng nổ bàn tán xuyên quốc gia, nhưng mà tin tức cỡ này bị tung ra, chắc chắn là như nước đổ vào chảo dầu nóng.
Từ lần đầu tiên hợp tác làm bạn diễn với Du Quân Diệp, có lẽ đã 8,9 năm qua đi, nhưng mà tên An Cát và Du Quân Diệp thường xuyên được giới truyền thông "ưu ái" nhắc đến, nhưng hầu như chỉ đưa tin hai người bất hoà, giới truyền thông cũng từng có ý định đào sâu chuyện này, nhưng mà trước sau chỉ như tiếng sấm gầm to cơn mưa nhỏ, cho nên chỉ có một cái chủ đề bất hoà mà nhai đi nhai lại, dần dần không có giá trị để đào bới.
Bây giờ, một khi những tấm ảnh hai người nắm tay nhau hết lần này đến lần khác bị tung ra, thì coi như ván đã đóng thuyền, có muốn tẩy chắc cũng không tẩy được.
Coi như là từ trên thần đàn rơi xuống địa ngục.
Cô đã đến cái tuổi này rồi, dùng từ trên có chút khoa trương nhưng mà nó không sai.
Đương nhiên là Du Quân Diệp sẽ không để ý đến mấy chuyện linh tinh đó, nhưng mà sự nghiệp diễn xuất của hai người thì sao đây?
Nếu như hai người đều xem diễn viên chỉ là một công việc, thì coi như chả sao, không làm nghề này thì chuyển sang nghề khác, dù sao cũng có hơn 360 nghề mà, nhưng mà quan trọng là hai người rất yêu thích cái nghề này.
Nhưng mà tại sao cái này lại ở trong tay Mạch Kiếm Hoa? An Cát nghi hoặc.
Không phải nên liên lạc với Cố Hiểu Phi sao?
"Những thứ này ở đâu ra? Làm sao anh có được?" An Cát nghiêm túc hỏi.
"Có phóng viên đã liên lạc với người quản lý của anh." Mạch Kiếm Hoa bình tĩnh trả lời.
An Cát nhìn chằm chằm Mạch Kiếm Hoa một hồi với ánh mắt sắc bén, không có nói thêm.
Dưới ánh mắt của An Cát, trên trán Mạch Kiếm Hoa có chút mồ hôi, chỉ có thể giả vờ bình tĩnh nhìn lại An Cát, làm vẻ thận trọng hỏi, "Em định xử lý thế nào?"
"Anh thấy nên xử lý thế nào?" An Cát nhướng mày hỏi Mạch Kiếm Hoa.
Mạch Kiếm Hoa chậm rãi nói: "Chuyện này... Bây giờ, anh không nghĩ anh không có tư cách can thiệp vào cuộc sống của em. Em thấy xử lý sao cho thích hợp thì xử lý vậy đi, anh sẽ dựa theo ý em làm."
"Bên kia có ra giá không?" An Cát thẳng thừng hỏi, không muốn vòng vo tam quốc.
Mạch Kiếm Hoa nhìn thấy thái độ này của An Cát, anh ta cũng nương theo lời An Cát nói.
"Có! Cũng vừa phải." Mạch Kiếm Hoa nhàn nhạt nói.
"Có thể đảm bảo một lần xử lý dứt khoát hết không?" An Cát thấy Mạch Kiếm Hoa nói thế, đại khái cũng hiểu rõ, trấn tĩnh hỏi.
"Có thể!" Mạch Kiếm Hoa nhìn An Cát rồi trả lời.
An Cát cười lạnh trong lòng, loại chuyện này làm sao giải quyết một lần nữa.
Có một toà soạn có thể tra ra được, đương nhiên toà soạn khác cũng có thể tra được.
Chỉ cần sở hở một chút thì các phóng viên liên tiếp hùa theo.
Trước bỏ qua chuyện phóng viên rình rập một năm mới chịu ló mặt làm tiền, đối phương trực tiếp tìm được Mạch Kiếm Hoa cũng là điều dễ hiểu, nhưng đó không phải là lựa chọn tốt nhất!
Chuyện thế này đương nhiên phải tìm người trong cuộc để giao dịch.
Nói không chừng trước đi tìm người trong cuộc, sau lại đi tìm Mạch Kiếm Hoa để kiếm thêm một vố nữa, rốt cuộc thì chuyện hai người ly hôn vẫn chưa công khai, không có ai biết.
Ngoài ra, thay vì tìm đến Mạch Kiếm Hoa, tại sao lại không tìm đến Du Quân Diệp? Dù sao người kia cũng là người trong cuộc còn lại.
Ngay cả trong tiềm thức của mọi người, Quách Niên Hồng vẫn là bạn trai của Du Quân Diệp.
An Cát càng nghĩ càng khó chịu, "Bên kia nếu không được mức giá như mong muốn, có phải sẽ theo lẽ thường, ngày mai sẽ cho cá lên thớt không?"
Mạch Kiếm Hoa không ngờ An Cát lại tới đây hỏi, cau mày đáp: "Có lẽ là vậy?"
"Anh không lo bị ảnh hưởng sao?" An Cát hỏi.
Nghe vậy, Mạch Kiếm Hoa cười khổ: "Anh chẳng qua là một người đàn ông bị đội cái nón xanh, thất bại dưới tay một người phụ nữ, còn có thể bị ảnh hưởng gì?"
"Như anh muốn, tôi sẽ mua cái này." An Cát không muốn dây dưa thêm nữa.
"Anh có một đề nghị, khiến cho mấy phóng viên sau này không có cơ hội lại chụp mấy cái này để làm giao dịch nữa." Mạch Kiếm Hoa nghe giọng điệu không kiên nhẫn của An Cát, lồng ngực hơi thắt lại, ngập ngừng bày tỏ suy nghĩ của mình.
"Anh có gì nói thẳng." An Cát cau mày.
Mạch Kiếm Hoa liếc nhìn An Cát, gãi đầu nói, "Hai người chẳng lẽ muốn lén lút mãi thế này sao? Lại không thể công khai, cứ thế này thì làm giàu cho đám phóng viên thì đúng hơn, chia tay có lẽ đối với hai người sẽ tốt hơn."
An Cát nghiêm túc nhìn Mạch Kiếm Hoa, cúi đầu không nói gì.
Mạch Kiếm Hoa lấy hết can đảm nói tiếp: "Điều cốt yếu là nghĩ đến tương lai của hai người. Dù sao hai người vẫn phải ở lại làng giải trí. Trước đây hai người có hình tượng tốt trước công chúng như vậy, lại còn trẻ tuổi, đặc biệt là Du Quân Diệp, cô ấy vẫn còn cả một tương lai đầy tiền đồ đang chờ cô ấy."
Tim An Cát khẽ đau, đây chính là chuyện mà cô lo lắng đề phòng.
Nghĩ về tài năng diễn xuất của Du Quân Diệp, thật tiếc nếu điều này ảnh hưởng đến cô ấy, có lẽ cả đời này cô sẽ ân hận.
Chỉ là lời nói của Mạch Kiếm Hoa không khiến An Cát nghe theo.
Với rất nhiều nghi vấn, An Cát cần thời gian để suy nghĩ thấu đáo.
Vì vậy An Cát thở dài một hơi, trầm giọng nói: "Đề nghị của anh tôi sẽ suy nghĩ cẩn trọng, nói sau đi."
Mạch Kiếm Hoa biết nói về chuyện này, cho dù là ai cũng cần thời gian để suy nghĩ, vì thế còn nói thêm, "Càng sớm càng tốt, dù sao thời gian đối phương cho cũng có giới hạn."
An Cát cau mày không nói nữa, đứng dậy cầm mấy tấm ảnh ra lệnh đuổi khách: "Tôi cần phải đi ra ngoài có chuyện, anh muốn ở đây một mình không? Hay là?"
Mạch Kiếm Hoa đứng dậy, nhìn An Cát nói: "Bây giờ, anh đi đây, anh chờ tin tức của em, hy vọng em sớm có quyết định."
An Cát trở về sông Rhine với tâm sự nặng nề, ngôi nhà khiến cô vô cùng ấm áp, Du Quân Diệp vẫn như mọi khi chào đón An Cát bằng cái hỏi han ân cần và yêu thương.
Nhìn dáng vẻ xem ra không nhận được đồ vật gì.
Đối mặt với Du Quân Diệp nhiệt tình, An Cát chỉ có thể ráng vui lên, miễn cưỡng cười vui.
Khi An Cát còn đang trong đống suy nghĩ ngổn ngang về mối quan hệ của các cô, chuẩn bị đi tìm Mạch Kiếm Hoa nói cho rõ ràng thì lại nhận được điện thoại của Quách Niên Hồng hẹn gặp.
An Cát ngạc nhiên nhưng vẫn đi đến nơi hẹn.
Tại sao từng người lại tìm đến cô? Chẳng lẽ ai cũng đang biết cô đang có điều bận tâm sao, còn Du Quân Diệp thì không sao cả?
An Cát vừa mở cửa phòng ra, Quách Niên Hồng liền đứng lên, lịch sự cười chào hỏi, "Thật mạo muội khi hẹn cô ra đây."
"Không sao, anh bận trăm công ngàn việc khó có lúc trích ra được chút thời gian." An Cát cười nhạt đáp lại.
"Không biết cô An muốn uống gì?" Quách Niên Hồng đưa menu nước qua, lịch sử hỏi.
"Cà phê Mandheling, cám ơn!" An Cát cầm lấy menu, sau đó gọi một ly cà phê.
"Cô An gần đây thế nào rồi?" Quách Niên Hồng cũng gọi nước xong, cười nhìn An Cát.
"Cũng ổn, Quách tổng hẹn tôi ra đây không phải chỉ muốn hỏi thăm thế này thôi chứ? An Cát cảm thấy không cần khách sáo, dù sao cô và Quách Niên Hồng cũng không thân, nếu không phải có quan hệ với Du Quân Diệp, có lẽ hai người bọn họ cũng chẳng có liên quan gì.
"Cô An nói chuyện thật là dứt khoát. Vậy thì tôi cứ nói thẳng đi!" Đôi mắt Quách Niên Hồng lộ ra một chút thưởng thức.
"Vâng! Mời anh nói." An Cát mỉm cười lắng nghe.
"Gần đây tôi nhận được một bộ ảnh ở đây." Quách Niên Hồng nói thẳng vào vấn đề, đôi mắt vẫn nhìn An Cát, môi luôn cười nói.
Những thay đổi trên nét mặt của An Cát, Quách Niên Hồng đều nhìn thấy hết.
"Có lẽ cô An biết là ảnh gì rồi phải không?"
"Có liên quan đến tôi sao?" An Cát cố ý hỏi.
"Đúng vậy! Đó là về cô và Quân Quân." Quách Niên Hồng gật đầu khẳng định.
"Tại sao nó lại gửi đến tay anh?" An Cát nghi ngờ hỏi.
"Chuyện này, tôi không biết." Quách Niên Hồng bất lực nhún vai.
"Vậy thì tại sao anh hẹn tôi ra đây...?" An Cát nhìn Quách Niên Hồng với vẻ mặt thắc mắc.
Quách Niên Hồng nói với một nụ cười thoải mái: "Không có ý gì khác, tôi chỉ tâm sự với cô về Quân Quân."
An Cát bình tĩnh lại, nặn ra một nụ cười nhẹ, cầm ly cà phê vừa được người phục vụ đưa tới, uống một ngụm, chua xót nói: "Anh Quách, mời anh nói!'"
Quách Niên Hồng chậm rãi nói với giọng thản nhiên nhất: "Tôi có tin tức biết được bộ phim chiếu gần đây của Quân Quân có thể giành được giải thưởng."
Nghe vậy, An Cát nhanh chóng nhướng mày, vui vẻ nói: "Cô ấy rất xuất sắc, đoạt giải là chuyện bình thường."
"Chỉ là..." Quách Niên Hồng kéo dài và nhấn mạnh, nhìn An Cát với ánh mắt có phần khó xử.
"Anh nói đi không sao." An Cát đáp, biết Quách Niên Hồng phải có chuyện quan trọng muốn nói, nhưng vẫn có chút e dè.
"Giải thưởng này có yêu cầu cao đối với nhân phẩm của người nghệ sĩ." Quách Niên Hồng nhấp một ngụm cà phê và ngước mắt lên.
"Tôi biết điều đó!" An Cát trả lời.
"Bộ ảnh mà tôi nhận được sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến giải thưởng của Quân Quân." Nói xong, Quách Niên Hồng nhìn An Cát không chớp mắt.
Lúc này, An Cát mới hiểu mục đích của việc Quách Niên Hồng gọi cô đến đây.
An Cát chịu đựng cơn đau trong lòng, trầm giọng nói: "Nếu có chuyện gì, anh Quách cũng có thể trực tiếp nói thẳng."
"Tôi tin cô An cũng hy vọng sự nghiệp của Quân Quân có thể bước lên một tầm cao mới. Cô ấy có năng lực rất tốt, thậm chí còn có cơ hội ra nước ngoài nữa. Chỉ là môi trường trong nước nói chung không tốt lắm, các giải thưởng của nghệ sĩ cũng sẽ chịu ảnh hưởng của dư luận, Quân Quân cô ấy cũng không ngoại lệ. "
"Tôi hiểu rồi!" Giọng An Cát trầm xuống.
Quách Niên Hồng đỡ chiếc kính gọng trên mũi, hắng giọng nói tiếp: "Lễ trao giải còn hơn hai tháng nữa mới diễn ra, bây giờ là thời khắc mấu chốt. Tôi có thể nhận bộ ảnh này, thì giám khảo có khi cũng nhận được đúng không? Nếu phần lớn cư dân mạng muốn có tin tức này, điều đó không có gì khó khăn cả. Vì vậy... "
"Vậy anh muốn tôi làm gì? Chia tay với cô ấy mà chặn đứt dư luận sao?" An Cát nghiến răng nghiến lợi nói ra điều mà Quách Niên Hồng muốn bày tỏ.
Nghe vậy, khóe miệng Quách Niên Hồng cong lên thành hình vòng cung, "Cô An thật sự là một người rất thấu hiểu, chẳng trách Quân Quân lại động tâm nhất thời."
"Nếu tôi làm như thế, anh có thể đảm bảo rằng những bức ảnh này sẽ không bị tung ra ngoài nữa không? Cô ấy sẽ bình an vô sự chứ?" Giọng An Cát khẽ run lên.
"Tôi sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ Quân Quân, và tất nhiên tôi đảm bảo hai người sẽ an toàn, về chuyện này cô cứ yên tâm." Quách Niên Hồng nói nghiêm túc.
An Cát biết với năng lực của Quách Niên Hồng và thậm chí cả gia thế bối cảnh của anh ta, anh ta vẫn có thể làm được những điều này. Suy cho cùng, Quách Niên Hồng không có ý nghĩ muốn làm hại Du Quân Diệp.
Họ đều yêu cùng một người, mục đích là vì để cô ấy được tốt, An Cát cảm thấy rằng cô có thể làm được.
Khi quyết định, An Cát nghĩ đến Mạch Kiếm Hoa, họ đều là đàn ông và đều yêu một người phụ nữ, tại sao lại có sự khác biệt lớn như vậy?
Bần thần!
"Anh đã xem xét đến cảm nhận của cô ấy chưa? Nếu cô ấy không đồng ý với việc chia tay thì sao? Tôi phải làm điều tổn thương sâu sắc đến cô ấy sao?" An Cát cau mày, như đang tự hỏi bản thân.
"Nỗi buồn nhất thời là điều không thể tránh khỏi, giống như khi quay xong <<Duyên Nợ>>, không phải cả hai người đều kìm nén được sao?" Quách Niên Hồng làm vẻ mặt ngưng trọng nhìn An Cát.
Làm sao có thể giống nhau được? Lần gặp gỡ đó chỉ là say nắng, bây giờ vừa say nắng lại vừa say tình. An Cát thầm nghĩ.
Nhưng cô không thể ích kỷ chỉ quan tâm đến tình yêu của bản thân mà không tính đến con đường tương lai của Du Quân Diệp.
"Tôi tiết lộ với cô một việc, lúc hai người quay phim <<Tình Kiếp>>, Quân Quân và tôi có một cái ước định 10 năm, chính là vào lúc cô ấy 36 tuổi, chúng tôi sẽ hồi tâm, trở về gia đình của chúng tôi, 10 năm này chúng tôi sẽ không can thiệp vào chuyện của nhau."
Ở trong lời nói của Quách Niên Hồng, An Cát như mất hồn, đến thở cũng thấy khó khăn.
Quách Niên Hồng liếc nhìn An Cát rồi nói tiếp: "Tuy rằng vẫn còn hơn ba năm nữa mới đến thời gian ước định, nhưng tình hình bây giờ khá đặc biệt, có liên quan đến tương lai của Quân Quân. Tôi không thể không ra mặt."
Trên mặt An Cát không còn chút máu, ánh mắt vô hồn, nhìn đâu cũng cảm thấy mình quay cuồng.
Cô cắn chặt môi dưới, ngăn mình không bật ra tiếng khóc.
An Cát không biết bằng cách nào mà cô ra khỏi quán cà phê ngày hôm đó, nhưng cô chỉ nhớ rằng mình đã thất lễ xông ra khỏi cửa, lao vào nhà vệ sinh, nôn hết ly cà phê cô vừa uống xong, thậm chí còn nôn cho đến khi bụng rỗng, nhưng nó vẫn không muốn dừng lại.
Cô chỉ có thể bất lực ngồi xuống bồn cầu, trong sự bàng hoàng vô vọng, mỗi khi nhớ lại lời hẹn mười năm trong lời nói của Quách Niên Hồng, nước mắt lại trào ra.
Cô tin tưởng Du Quân Diệp, sau tất cả những thứ cô ấy thể hiện đều không thể giả mạo, nhưng vậy thì sao? Rốt cuộc, đã có ước định như vậy, chẳng trách Du Quân Diệp vẫn quay <<Tình Kiếp>> dưới tình huống như thế.
Nhìn lại mấy năm qua, cảm giác như một trò đùa.
Tại sao cuộc sống này lại khó khăn đến như vậy? Vì sao đời tư của diễn viên lại bị mọi người chỉ trích soi mói? Tại sao đồng tính luyến ái dưới con mắt bọn họ lại dùng một loại khinh bỉ mà nhìn? Chẳng lẽ tình yêu không phải cái nào cũng giống nhau sao?