Chương 72: Tán Gẫu
An Cát mỉm cười, đầu ngón tay bay trên màn hình điện thoại.
* An Cát: Đã đón được người, bọn chị về nhà rồi [hôn]
* Cá: Vậy chị mau chăm sóc cho thằng bé đi, bị sai giờ chắc khó chịu lắm, nhưng mà thằng bé còn trẻ chắc sẽ mau điều chỉnh lại!
* An Cát: Ừm! Em thì sao? Vẫn còn thảo luận kịch bản à?
* Cá: Vì muốn ra cửa cùng chị, cho nên em đi sớm, còn một tiếng nữa mới đến giờ hẹn. [Gào khóc]
* Cá: Cần một nụ hôn để hồi phục tinh thần. [khóc]
* An Cát: Ôm một cái nè, phải kiên nhẫn nha.
* Cá: Em muốn hôn cơ.
* An Cát: [Thẹn thùng] [Kiss.jpg]
An Cát cong khóe môi, kìm lại nụ cười rạng rỡ quá mức, dù sao vẫn có người ngoài ở đây.
Nhớ đến trưa hôm nay, cô vừa mới bước đứng cửa, nán lại ôm hôn một hồi lâu sau đó mới chịu buông tha nhau, nào đâu cô vừa mới bước chân ra khỏi cửa, Du Quân Diệp cũng đi theo sau, nói không muốn ở nhà một mình, nói chung là muốn đi ra ngoài, cho nên cùng nhau đi luôn, dù sao chỗ Du Quân Diệp muốn đi là con đường duy nhất đi ra sân bay.
An Cát cười không nói, tự nhiên cùng nhau vui vẻ đi ra ngoài.
Vì vậy, Du Quân Diệp thuận lợi đi ké một đoạn đường, lúc xuống xe còn phải ôm hôn một lát, mới cảm thấy hài lòng nói ra là hôm nay đi thảo luận kịch bản.
Nghĩ đến Du Quân Diệp, niềm hạnh phúc ngập tràn trong lòng An Cát không thể giấu được, cứ tự nhiên mà biểu lộ ra.
Mạch Kiếm Hoa vốn đang nghi ngờ, hết lần này đến lần khác nhìn trộm An Cát, mọi biểu hiện của An Cát đều tự nhiên lọt vào tầm mắt.
Mạch Kiếm Hoa cảm thấy phỏng đoán của mình cơ bản đã được xác nhận, tuy rằng chuyện của anh ta và An Cát đã là chuyện trong quá khứ, nhưng mà đã mấy năm trôi qua, anh ta vẫn cảm thấy không thoải mái, thật ngột ngạt.
Nụ cười e thẹn và ngọt ngào của An Cát đã đâm sâu vào mắt Mạch Kiếm Hoa, hóa ra người phụ nữ này vẫn có thể cười rạng rỡ và yêu kiều đến vậy.
Trong mấy năm chung sống với nhau, trong công việc cô ấy luôn biểu hiện ôn nhu, đoan trang, còn ở nhà thì là một người vợ ngoan mẹ hiền, cái gì cũng không quan tâm, còn cho rằng vốn dĩ bản tính của cô ấy là như thế, nhưng mà bây giờ xem ra, có lẽ con người trước kia của An Cát cũng không thật sự như vẻ ngoài mà cô ấy thể hiện, có lẽ bản thân anh ta hiểu biết quá ít về An Cát, cho nên mới bỏ lỡ quá nhiều.
Thì ra khi trái tim cô ấy say tình sẽ thành thế này, vô cùng quyến rũ, e thẹn, đẹp động lòng người.
Chỉ đáng tiếc bản thân chưa thể nào đi sâu vào được nội tâm của cô ấy, và cũng chưa bao giờ có được vẻ đẹp quyến rũ khiến động lòng người của cô ấy.
Suy nghĩ ngày càng sâu, làm cho sự nghi hoặc trong lòng Mạch Kiếm Hoa càng lớn.
Chẳng lẽ tình cảm đối với An Cát tuỳ tiện thế sao?
Nhớ tới trước kia, bản thân anh ta giành An Cát từ người chồng đầu tiên, khoảng thời gian cũng chỉ có một hai năm, mặc dù anh ta đơn thân đưa ra đề nghị kết hôn, nhưng An Cát cũng không từ chối.
Còn có Du Quân Diệp nữa, cùng lắm chỉ mới chia tay ba năm thôi, nhanh như thế lại bắt đầu một đoạn tình cảm mới nữa sao?
Anh ta còn nhớ rõ, năm đó An Cát mới chia tay Du Quân Diệp, cô ấy còn bệnh nặng nằm trên giường bệnh hai tháng, sau đó mới khôi phục lại cuộc sống sinh hoạt bình thường.
Trong khoảng thời gian đó, An Cát như một người vô thần, hai mắt đờ đẫn, nói giống như một cái xác không hồn cũng không nói quá, những ngày đen tối đó, anh ta là người chứng kiến An Cát gượng dậy.
Chẳng lẽ vết sẹo lớn như thế nhanh như vậy đã khép lại sao? Chẳng lẽ không sợ trên người sẽ mang theo vết sẹo mới à?
Mặc dù việc An Cát và Du Quân Diệp chia tay, anh ta cũng có chút động tay động chân, nhưng mà lúc đó là vì anh ta cảm thấy không can tâm, rốt cuộc trong tình yêu lại bại dưới tay một người phụ nữ, cho dù bất cứ là người đàn ông nào cũng không được mấy vẻ vang.
Mạch Kiếm Hoa vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ sông cuộn biển gầm.
Còn An Cát và Mạch Trí Hiên tiếp tục nói mấy chuyện chưa nói hết. Nói xong, Mạch Trí Hiên cố ý tìm cớ đi thu xếp tài liệu học tập rồi tránh đi, chừa không gian và thời gian cho ba mẹ.
Cậu bé cảm thấy ba mẹ cũng đã lâu không có gặp, chắc có lẽ cũng có rất nhiều chuyện muốn nói như cậu.
An Cát không biết nên vui khi con trai hiểu chuyện thế này, hay là buồn vì bản thân luôn giấu diếm con trai.
Trong lòng thật khó chịu.
Nhưng cô thật sự không có gì để nói với Mạch Kiếm Hoa, lại càng không muốn nói mấy lời khách sáo, chỉ có thể im lặng nhìn điện thoại.
Khi Mạch Kiếm Hoa lén nhìn An Cát lần cuối, anh ta vô tình nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương trên tay An Cát, trong lòng khiếp sợ.
Đến nhẫn cũng đã mang, tiến độ thật sự còn nhanh hơn dự kiến.
Nhớ rõ trước khi đi nước M vào năm ngoái, An Cát tựa hồ như một người sống tách biệt với thế tục, luôn cho người ta cảm giác không muốn vướng bận pháo hoa nhân gian, lúc này chỉ mới có 10 20 ngày thôi mà.
Sự nghi ngờ trong lòng anh ta càng lớn, nhưng mà bây giờ bản thân anh ta không có tư cách can thiệp với cuộc sống cá nhân của An Cát, nhưng mà vẫn không nhịn được, dù sao anh ta vẫn là cha ruột của Mạch Trí Hiên, coi như là lấy thân phận bạn bè để hỏi đi.
Cho nên chờ Mạch Trí Hiên đi ra rồi đi vào thu xếp sách vở lần nữa, Mạch Kiếm Hoa làm vẻ vô tình hỏi.
"Em... chuẩn bị bàn chuyện cưới hỏi sao?"
An Cát ngạc nhiên nhìn Mạch Kiếm Hoa, cô nhíu mày, không biết vì sao anh ta đột nhiên lại hỏi câu hỏi khó hiểu này.
Ở trong đầu lập tức lật lại ký ức thời gian gần đây, thậm chí là tin tức của bản thân trong nửa năm qua, hình như không có tin đồn gì cả, ngoại trừ trong chương trình cuối năm có cái tin hư hư thực thực cô mặc váy cưới, bị bàn tán xôn xao.
Nghĩ nghĩ, An Cát không biết nên trả lời thế nào, cho nên dứt khoát làm lơ anh ta, dù sao anh ta cũng biết bản thân cô không có mấy nhiệt tình với anh ta.
Mạch Kiếm Hoa không nhận được câu trả lời, anh ta nhìn An Cát rồi đôi mắt dần chuyển đến ngón tay An Cát.
An Cát cũng nhìn theo tầm mắt Mạch Kiếm Hoa, cô lập tức nhớ là trên tay cô đang đeo nhẫn.
Cô lặng lẽ đưa tay lên che, tuy có hơi muộn, nhưng mà coi như làm cho có.
Cô có chút ảo não, trong khoảng thời gian này ở bên Du Quân Diệp, đúng là tâm trạng quá thoải mái, quên mất đông tây nam bắc, đã quên gỡ cái vật chói mắt này xuống tạm thời.
Thật ra, sau khi ở bên Du Quân Diệp lần nữa, An Cát đã suy nghĩ đến vấn đề cùng với cô ấy sống quang minh chính đại dưới ánh mặt trời, chỉ là chưa đúng lúc, bây giờ thời cơ chưa thích hợp, nếu rêu rao khắp nơi thế này, sẽ thêm phiền phức cho cả hai.
An Cát cuộn ngón tay lại không trả lời.
Cũng không cần thiết cho lắm.
"Người kia cũng làm trong ngành sao?" Mạch Kiếm Hoa thấy An Cát không có ý định trả lời, liền biết câu hỏi này có chút khó xử, nên thản nhiên hỏi một câu bình tĩnh hơn.
"Chúng ta đừng nói những chuyện này được không?" An Cát hờ hững nhìn ngón tay mình, sau đó quay đầu lại nhìn Mạch Kiếm Hoa với ánh mắt không liên quan đến anh.
"Anh chỉ là... muốn quan tâm em một chút thôi." Mạch Kiếm Hoa lúng túng gãi đầu.
"Cảm ơn sự quan tâm của anh! Chuyện của tôi mình tôi hiểu được rồi." An Cát lịch sự từ chối nói chủ đề.
Sau khi nói xong, cô quay đầu nhìn Mạch Kiếm Hoa nói: "Anh cũng nên nghĩ đến nửa đời sau như thế nào. Anh định cứ thế này mãi à? Lấy điều kiện của anh, tìm một người tâm đầu ý hợp không khó."
Mạch Kiếm Hoa ngạc nhiên nhìn An Cát, đây không phải là lần đầu tiên An Cát nói với anh ta về chủ đề này, nhưng lần này nghiêm túc hơn.
"Anh không phải vì Hiên Hiên sao? Anh không muốn nó lớn lên trong một gia đình không hoàn chỉnh và không có tình yêu thương của cha." Mạch Kiếm Hoa nói thẳng.
An Cát trầm giọng không chút suy nghĩ nói: "Thằng bé không còn là một đứa trẻ ba tuổi, có một số việc con sẽ hiểu, cũng hiểu được lòng của anh, nhưng mà tôi càng hy vọng mỗi người chúng ta đều có hạnh phúc riêng mà sống, chứ không phải vì con mà chắp vá."
Mạch Kiếm Hoa hơi giật mình, vẻ mặt có chút cứng ngắc.
"Vậy em định tiết lộ chuyện ly hôn của chúng ta với công chúng sao?" Mạch Kiếm Hoa nhìn chằm chằm An Cát và hỏi không chút ngại ngùng.
"Với tôi mà nói, công khai hay công khai cũng không sao, cuộc sống của tôi không cần người ngoài chỉ chỉ trỏ trỏ, khoa chân múa tay." An Cát thẳng thừng đáp.
Trái tim Mạch Kiếm Hoa chùng xuống, có vẻ như An Cát đã thật sự đã bàn đến chuyện cưới hỏi, sau bao nhiêu năm, cuối cùng cô ấy cũng muốn công khai làm rõ chuyện này.
"Vậy thì chúng ta hãy đợi cho đến khi kỳ thi tuyển sinh đại học của Hiên Hiên kết thúc!" Mạch Kiếm Hoa thở dài, dừng lại một chút, như thể đã hạ quyết tâm.
"Tôi có thể làm bất cứ lúc nào, phần còn lại anh tự mình quyết định." An Cát cụp mắt, nhếch khóe môi dưới nở nụ cười nửa miệng.
An Cát cảm thấy đã nói hết những gì cần nói nên chuẩn bị đứng dậy đi về phòng ngủ, vừa đi vừa nói: "Anh biết có phòng khách, anh cứ tự nhiên, tôi có việc khác phải làm, không nói chuyện với anh nữa."
Mạch Kiếm Hoa nhìn bóng dáng An Cát bước đi, trong lòng trầm ngâm.
*
Ngồi an tĩnh trong phòng riêng, Du Quân Diệp đang cúi đầu chăm chú xem tạp chí, cửa phòng vừa mới ra, cô ngẩng đầu nhìn lên.
Là Quách Niên Hồng, khoé môi cong lên tạo thành nụ cười chuẩn nghề nghiệp, nhích vào hướng bên trong kế cửa sổ.
"Em đến sớm vậy?" Quách Niên Hồng nhìn thấy nụ cười lịch sự kia của Du Quân Diệp, chủ đọng hỏi.
"Không có việc gì làm, cho nên tới sớm một chút, tránh kẹt xe gì đó, dẫu sao đến muộn không tốt lắm." Du Quân Diệp dựa vào lưng ghế thản nhiên đáp.
"Gần đây em không ở nhà à?" Quách Niên Hồng đi tới chỗ Du Quân Diệp và ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Du Quân Diệp hỏi quan tâm.
Du Quân Diệp khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, uể oải đáp: "Ừm! Em không ở nhà, em ra nước ngoài thư giãn."
"Thảo nào, anh đã đến đó vài lần, nhưng không có ai cả!" Quách Niên Hồng bừng tỉnh nói.
"Nếu có việc gì, có thể gọi điện thoại, gửi WeChat, trực tiếp tới cửa, cửa không mở là chuyện không phải rất bình thường sao?" Du Quân Diệp mím môi nhẹ.
Quách Niên Hồng cố gắng hết sức để mở một nụ cười, "Muốn tìm em, đúng là khó thật."
"Làm sao? Tìm em có việc gì không?" Du Quân Diệp cười hỏi.
Trên thực tế, cô biết Quách Niên Hồng hẳn là không có việc gì, nếu xảy ra chuyện, nhất định sẽ gọi điện thoại trước.
Quách Niên Hồng bình tĩnh trả lời: "Anh không có việc gì, anh chỉ muốn nói lời chúc Tết với em."
"Tin nhắn chúc mừng năm mới của anh em đã nhận được. Cảm ơn thành ý của anh!" Du Quân Diệp nói theo kiểu bất cần đời.
Quách Niên Hồng cười bất lực, anh biết rất rõ Du Quân Diệp bây giờ là bạn bè của anh, cho nên mở miệng nói chuyện sẽ nói lời khách sáo.
Thật ra ngay từ khi bước vào cửa, Quách Niên Hồng đã nhận thấy sự khác biệt ở Du Quân Diệp, trong lúc trò chuyện, anh đã cẩn thận quan sát.
Trạng thái bây giờ của Du Quân Diệp rất tốt, cảm giác như bây giờ cô ấy sống rất nhẹ nhàng, chẳng lẽ đi ra ngoài thư giãn hiệu quả vậy sao?
"Hình như em lại đẹp hơn trước rồi." Quách Niên Hồng khen thật lòng.
"Thật sao? Chẳng phải em vẫn luôn đẹp sao?" Du Quân Diệp cười và nói đùa.
Khóe môi của Quách Niên Hồng hơi nhếch lên, có vẻ như Du Quân Diệp quả thực đang có tâm trạng tốt, anh nheo mắt nói: "Đương nhiên, chỉ là bây giờ em đẹp hơn trước thôi."
"Có lẽ không khí ở nước ngoài phù hợp với em hơn!" Du Quân Diệp nhớ lại cảnh khi cô ở Santorini với An Cát, đúng là không cần phải kiêng kỵ, từ cơ thể đến tinh thần đều được thả lỏng, tự nhiên sẽ thấy đến cả không khí cũng mới mẻ hơn.
"Kịch bản lần này, anh hy vọng em sẽ để tâm nó nhiều hơn." Quách Niên Hồng thấy tâm trạng Du Quân Diệp tốt, trong lòng cũng vui theo, cho nên tự nhiên mở miệng dặn dò.
"Anh nói vậy giống như trước giờ em không để tâm tới kịch bản vậy." Du Quân Diệp bất mãn nói.
Quách Niên Hồng lông mày ngưng trọng, giọng điệu có chút nghiêm túc, "Đương nhiên không phải em không để tâm đến những kịch bản khác, mà ý là hy vọng em đừng nhận mấy cái kịch bản tào lao, suy cho cùng với danh tiếng của em bây giờ không cần số lượng để duy trì độ nổi tiếng. Em cần phải bước cao hơn, không chỉ đơn thuần là đóng phim nữa."
Lông mày của Du Quân Diệp khẽ nhúc nhích, nhìn Quách Niên Hồng không nói gì.
Người đàn ông này đúng là một người đàn ông của sự nghiệp, sự nghiệp bản thân đang lên như diều gặp gió, lại còn có yêu cầu cao với sự nghiệp của bạn gái cũ.
Có thể nói nếu không có người đàn ông trước mặt thì có lẽ không có Du Quân Diệp hiện tại, người này đã đưa Du Quân Diệp vào làng giải trí, phát hiện ra tiềm năng của cô, hoạch định con đường hoạt động của Du Quân Diệp trong giai đoạn đầu, và đặt nền móng cho quá trình phát triển lâu dài của Du Quân Diệp trong làng giải trí.
Một người như vậy khó mà kiếm được.
Chỉ tiếc rằng sự khác biệt về tư tưởng của hai người đã gây ra một kết cục không thể tránh khỏi.
Điều quan trọng nhất là sự khác biệt giữa tư tưởng của hai người không thể dung hợp được với nhau.
Du Quân Diệp không có nhiều tham vọng như anh ta, nhất định phải tạo thành tích trong sự nghiệp. Cô chỉ đơn giản là thích diễn xuất. Các giải thưởng và danh hiệu chỉ là dệt hoa trên gấm. Du Quân Diệp không quan tâm.
Quách Niên Hồng thấy Du Quân Diệp không nói, biết cô đã nghe lời anh ta và đang suy nghĩ, nên anh ta nói tiếp: "Kịch bản lần này chủ yếu đi tham gia giải thưởng, phim văn nghệ đối với em không có gì khó, hy vọng có thể nhìn thấy em đứng vị trí cao hơn nữa trên sân khấu."
"Vâng! Em biết rồi, sẽ như vậy!" Du Quân Diệp nghiêm trang đáp.
Quách Niên Hồng hài lòng khi nhìn Du Quân Diệp nghiêm túc, trên mặt nở một nụ cười hài lòng, như thể anh đang chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật mà anh cẩn thận chạm khắc.
...
Đến gần năm giờ chiều, Du Quân Diệp đã bàn xong việc.
Nhà làm phim đối với Du Quân Diệp cực kỳ hài lòng, bọn họ vẫn luôn thưởng thức khả năng diễn xuất của Du Quân Diệp, chỉ cần Du Quân Diệp đồng ý diễn, bọn họ đương nhiên không có vấn đề gì, cho nên buổi nói chuyện rất vui vẻ, rất nhanh đã chốt hợp tác.
Sau khi ăn tối xong, Du Quân Diệp chào tạm biệt bọn họ.
Suy cho cùng, khi mà cơm nước rượu chè đã đủ, thì có hoạt động phụ nữ không thích hợp tham gia.
Cho nên, Du Quân Diệp đeo khẩu trang lên, tự mình lái xe về.
Khi Du Quân Diệp trở về sông Rhine, căn nhà vẫn tối om, có vẻ như An Cát vẫn chưa trở về.
Bật đèn lên nhìn căn phòng trống rỗng, Du Quân Diệp bỗng thấy lòng cũng trống rỗng, trong khoảng thời gian này, An Cát và cô gần như không thể tách rời, cô đã quen với việc có một người đáng yêu như vậy ở bên cạnh, lúc có việc làm thì không thấy có vấn đề gì, nhưng lúc rảnh rỗi, cảm giác thật đáng sợ.
Vì vậy, cô nhanh chóng đi tắm, nhưng đến khi tắm xong đi ra, trong nhà vẫn vắng như cũ, chỉ có một mình cô.
Du Quân Diệp hít một hơi thật sâu, có vẻ như cô sẽ phải san sẻ sự ưu ái của An Cát với Mạch Trí Hiên.
Phải sớm thích ứng, điều chỉnh tốt mới được.
Nhưng mà vẫn không nhịn được lấy điện thoại ra, lúc này gọi điện thoại có vẻ không tiện lắm, chỉ có thể nhắn tin qua WeChat.
* Cá: Chị đang làm gì vậy? [Nhớ chị]
An Cát nhanh chóng nhắn tin lại.
* An Cát: Vừa mới giải quyết xong Hiên Hiên, thằng bé đã ngủ rồi, chị về ngay đây!
Nhìn thấy câu trả lời của An Cát, trái tim của Du Quân Diệp lập tức trở nên rộn ràng, bất giác gương mặt cô cũng lộ ra chút vui vẻ.
* Cá: Chị đừng gấp, lái xe cẩn thận, chú ý an toàn. Em ở nhà đợi chị về [Yêu Chị]
* An Cát: Chị biết rồi, chờ chị nhé!
Khi thấy tin An Cát sẽ trở về, cái vẻ chán nản lúc về nhà của Du Quân Diệp ngay lập tức biến mất, cả người đột nhiên tràn đầy năng lượng.
Cô tính toán thời gian An Cát về đến nơi, sau đó cài báo thức, rồi đứng dậy đi lấy kịch bản, nghiêm túc xem!
Khi tiếng chìa khóa mở cửa vang lên, Du Quân Diệp bỏ tập kịch bản xuống, nhanh chóng đứng dậy.
"A..." An Cát vừa bước vào cửa liền bị một cánh tay mạnh mẽ kéo về phía trước, chưa kịp thốt ra lời cảm thán thì đã ngã vào một vòng tay ấm áp.
Với mùi sữa tắm cùng mùi hương quen thuộc, An Cát bất lực mỉm cười, thả lỏng cảnh giác, đưa tay lên ôm lấy vòng eo ấm áp của người trước mặt.
* An Cát: Đã đón được người, bọn chị về nhà rồi [hôn]
* Cá: Vậy chị mau chăm sóc cho thằng bé đi, bị sai giờ chắc khó chịu lắm, nhưng mà thằng bé còn trẻ chắc sẽ mau điều chỉnh lại!
* An Cát: Ừm! Em thì sao? Vẫn còn thảo luận kịch bản à?
* Cá: Vì muốn ra cửa cùng chị, cho nên em đi sớm, còn một tiếng nữa mới đến giờ hẹn. [Gào khóc]
* Cá: Cần một nụ hôn để hồi phục tinh thần. [khóc]
* An Cát: Ôm một cái nè, phải kiên nhẫn nha.
* Cá: Em muốn hôn cơ.
* An Cát: [Thẹn thùng] [Kiss.jpg]
An Cát cong khóe môi, kìm lại nụ cười rạng rỡ quá mức, dù sao vẫn có người ngoài ở đây.
Nhớ đến trưa hôm nay, cô vừa mới bước đứng cửa, nán lại ôm hôn một hồi lâu sau đó mới chịu buông tha nhau, nào đâu cô vừa mới bước chân ra khỏi cửa, Du Quân Diệp cũng đi theo sau, nói không muốn ở nhà một mình, nói chung là muốn đi ra ngoài, cho nên cùng nhau đi luôn, dù sao chỗ Du Quân Diệp muốn đi là con đường duy nhất đi ra sân bay.
An Cát cười không nói, tự nhiên cùng nhau vui vẻ đi ra ngoài.
Vì vậy, Du Quân Diệp thuận lợi đi ké một đoạn đường, lúc xuống xe còn phải ôm hôn một lát, mới cảm thấy hài lòng nói ra là hôm nay đi thảo luận kịch bản.
Nghĩ đến Du Quân Diệp, niềm hạnh phúc ngập tràn trong lòng An Cát không thể giấu được, cứ tự nhiên mà biểu lộ ra.
Mạch Kiếm Hoa vốn đang nghi ngờ, hết lần này đến lần khác nhìn trộm An Cát, mọi biểu hiện của An Cát đều tự nhiên lọt vào tầm mắt.
Mạch Kiếm Hoa cảm thấy phỏng đoán của mình cơ bản đã được xác nhận, tuy rằng chuyện của anh ta và An Cát đã là chuyện trong quá khứ, nhưng mà đã mấy năm trôi qua, anh ta vẫn cảm thấy không thoải mái, thật ngột ngạt.
Nụ cười e thẹn và ngọt ngào của An Cát đã đâm sâu vào mắt Mạch Kiếm Hoa, hóa ra người phụ nữ này vẫn có thể cười rạng rỡ và yêu kiều đến vậy.
Trong mấy năm chung sống với nhau, trong công việc cô ấy luôn biểu hiện ôn nhu, đoan trang, còn ở nhà thì là một người vợ ngoan mẹ hiền, cái gì cũng không quan tâm, còn cho rằng vốn dĩ bản tính của cô ấy là như thế, nhưng mà bây giờ xem ra, có lẽ con người trước kia của An Cát cũng không thật sự như vẻ ngoài mà cô ấy thể hiện, có lẽ bản thân anh ta hiểu biết quá ít về An Cát, cho nên mới bỏ lỡ quá nhiều.
Thì ra khi trái tim cô ấy say tình sẽ thành thế này, vô cùng quyến rũ, e thẹn, đẹp động lòng người.
Chỉ đáng tiếc bản thân chưa thể nào đi sâu vào được nội tâm của cô ấy, và cũng chưa bao giờ có được vẻ đẹp quyến rũ khiến động lòng người của cô ấy.
Suy nghĩ ngày càng sâu, làm cho sự nghi hoặc trong lòng Mạch Kiếm Hoa càng lớn.
Chẳng lẽ tình cảm đối với An Cát tuỳ tiện thế sao?
Nhớ tới trước kia, bản thân anh ta giành An Cát từ người chồng đầu tiên, khoảng thời gian cũng chỉ có một hai năm, mặc dù anh ta đơn thân đưa ra đề nghị kết hôn, nhưng An Cát cũng không từ chối.
Còn có Du Quân Diệp nữa, cùng lắm chỉ mới chia tay ba năm thôi, nhanh như thế lại bắt đầu một đoạn tình cảm mới nữa sao?
Anh ta còn nhớ rõ, năm đó An Cát mới chia tay Du Quân Diệp, cô ấy còn bệnh nặng nằm trên giường bệnh hai tháng, sau đó mới khôi phục lại cuộc sống sinh hoạt bình thường.
Trong khoảng thời gian đó, An Cát như một người vô thần, hai mắt đờ đẫn, nói giống như một cái xác không hồn cũng không nói quá, những ngày đen tối đó, anh ta là người chứng kiến An Cát gượng dậy.
Chẳng lẽ vết sẹo lớn như thế nhanh như vậy đã khép lại sao? Chẳng lẽ không sợ trên người sẽ mang theo vết sẹo mới à?
Mặc dù việc An Cát và Du Quân Diệp chia tay, anh ta cũng có chút động tay động chân, nhưng mà lúc đó là vì anh ta cảm thấy không can tâm, rốt cuộc trong tình yêu lại bại dưới tay một người phụ nữ, cho dù bất cứ là người đàn ông nào cũng không được mấy vẻ vang.
Mạch Kiếm Hoa vẫn còn đắm chìm trong suy nghĩ sông cuộn biển gầm.
Còn An Cát và Mạch Trí Hiên tiếp tục nói mấy chuyện chưa nói hết. Nói xong, Mạch Trí Hiên cố ý tìm cớ đi thu xếp tài liệu học tập rồi tránh đi, chừa không gian và thời gian cho ba mẹ.
Cậu bé cảm thấy ba mẹ cũng đã lâu không có gặp, chắc có lẽ cũng có rất nhiều chuyện muốn nói như cậu.
An Cát không biết nên vui khi con trai hiểu chuyện thế này, hay là buồn vì bản thân luôn giấu diếm con trai.
Trong lòng thật khó chịu.
Nhưng cô thật sự không có gì để nói với Mạch Kiếm Hoa, lại càng không muốn nói mấy lời khách sáo, chỉ có thể im lặng nhìn điện thoại.
Khi Mạch Kiếm Hoa lén nhìn An Cát lần cuối, anh ta vô tình nhìn thấy chiếc nhẫn kim cương trên tay An Cát, trong lòng khiếp sợ.
Đến nhẫn cũng đã mang, tiến độ thật sự còn nhanh hơn dự kiến.
Nhớ rõ trước khi đi nước M vào năm ngoái, An Cát tựa hồ như một người sống tách biệt với thế tục, luôn cho người ta cảm giác không muốn vướng bận pháo hoa nhân gian, lúc này chỉ mới có 10 20 ngày thôi mà.
Sự nghi ngờ trong lòng anh ta càng lớn, nhưng mà bây giờ bản thân anh ta không có tư cách can thiệp với cuộc sống cá nhân của An Cát, nhưng mà vẫn không nhịn được, dù sao anh ta vẫn là cha ruột của Mạch Trí Hiên, coi như là lấy thân phận bạn bè để hỏi đi.
Cho nên chờ Mạch Trí Hiên đi ra rồi đi vào thu xếp sách vở lần nữa, Mạch Kiếm Hoa làm vẻ vô tình hỏi.
"Em... chuẩn bị bàn chuyện cưới hỏi sao?"
An Cát ngạc nhiên nhìn Mạch Kiếm Hoa, cô nhíu mày, không biết vì sao anh ta đột nhiên lại hỏi câu hỏi khó hiểu này.
Ở trong đầu lập tức lật lại ký ức thời gian gần đây, thậm chí là tin tức của bản thân trong nửa năm qua, hình như không có tin đồn gì cả, ngoại trừ trong chương trình cuối năm có cái tin hư hư thực thực cô mặc váy cưới, bị bàn tán xôn xao.
Nghĩ nghĩ, An Cát không biết nên trả lời thế nào, cho nên dứt khoát làm lơ anh ta, dù sao anh ta cũng biết bản thân cô không có mấy nhiệt tình với anh ta.
Mạch Kiếm Hoa không nhận được câu trả lời, anh ta nhìn An Cát rồi đôi mắt dần chuyển đến ngón tay An Cát.
An Cát cũng nhìn theo tầm mắt Mạch Kiếm Hoa, cô lập tức nhớ là trên tay cô đang đeo nhẫn.
Cô lặng lẽ đưa tay lên che, tuy có hơi muộn, nhưng mà coi như làm cho có.
Cô có chút ảo não, trong khoảng thời gian này ở bên Du Quân Diệp, đúng là tâm trạng quá thoải mái, quên mất đông tây nam bắc, đã quên gỡ cái vật chói mắt này xuống tạm thời.
Thật ra, sau khi ở bên Du Quân Diệp lần nữa, An Cát đã suy nghĩ đến vấn đề cùng với cô ấy sống quang minh chính đại dưới ánh mặt trời, chỉ là chưa đúng lúc, bây giờ thời cơ chưa thích hợp, nếu rêu rao khắp nơi thế này, sẽ thêm phiền phức cho cả hai.
An Cát cuộn ngón tay lại không trả lời.
Cũng không cần thiết cho lắm.
"Người kia cũng làm trong ngành sao?" Mạch Kiếm Hoa thấy An Cát không có ý định trả lời, liền biết câu hỏi này có chút khó xử, nên thản nhiên hỏi một câu bình tĩnh hơn.
"Chúng ta đừng nói những chuyện này được không?" An Cát hờ hững nhìn ngón tay mình, sau đó quay đầu lại nhìn Mạch Kiếm Hoa với ánh mắt không liên quan đến anh.
"Anh chỉ là... muốn quan tâm em một chút thôi." Mạch Kiếm Hoa lúng túng gãi đầu.
"Cảm ơn sự quan tâm của anh! Chuyện của tôi mình tôi hiểu được rồi." An Cát lịch sự từ chối nói chủ đề.
Sau khi nói xong, cô quay đầu nhìn Mạch Kiếm Hoa nói: "Anh cũng nên nghĩ đến nửa đời sau như thế nào. Anh định cứ thế này mãi à? Lấy điều kiện của anh, tìm một người tâm đầu ý hợp không khó."
Mạch Kiếm Hoa ngạc nhiên nhìn An Cát, đây không phải là lần đầu tiên An Cát nói với anh ta về chủ đề này, nhưng lần này nghiêm túc hơn.
"Anh không phải vì Hiên Hiên sao? Anh không muốn nó lớn lên trong một gia đình không hoàn chỉnh và không có tình yêu thương của cha." Mạch Kiếm Hoa nói thẳng.
An Cát trầm giọng không chút suy nghĩ nói: "Thằng bé không còn là một đứa trẻ ba tuổi, có một số việc con sẽ hiểu, cũng hiểu được lòng của anh, nhưng mà tôi càng hy vọng mỗi người chúng ta đều có hạnh phúc riêng mà sống, chứ không phải vì con mà chắp vá."
Mạch Kiếm Hoa hơi giật mình, vẻ mặt có chút cứng ngắc.
"Vậy em định tiết lộ chuyện ly hôn của chúng ta với công chúng sao?" Mạch Kiếm Hoa nhìn chằm chằm An Cát và hỏi không chút ngại ngùng.
"Với tôi mà nói, công khai hay công khai cũng không sao, cuộc sống của tôi không cần người ngoài chỉ chỉ trỏ trỏ, khoa chân múa tay." An Cát thẳng thừng đáp.
Trái tim Mạch Kiếm Hoa chùng xuống, có vẻ như An Cát đã thật sự đã bàn đến chuyện cưới hỏi, sau bao nhiêu năm, cuối cùng cô ấy cũng muốn công khai làm rõ chuyện này.
"Vậy thì chúng ta hãy đợi cho đến khi kỳ thi tuyển sinh đại học của Hiên Hiên kết thúc!" Mạch Kiếm Hoa thở dài, dừng lại một chút, như thể đã hạ quyết tâm.
"Tôi có thể làm bất cứ lúc nào, phần còn lại anh tự mình quyết định." An Cát cụp mắt, nhếch khóe môi dưới nở nụ cười nửa miệng.
An Cát cảm thấy đã nói hết những gì cần nói nên chuẩn bị đứng dậy đi về phòng ngủ, vừa đi vừa nói: "Anh biết có phòng khách, anh cứ tự nhiên, tôi có việc khác phải làm, không nói chuyện với anh nữa."
Mạch Kiếm Hoa nhìn bóng dáng An Cát bước đi, trong lòng trầm ngâm.
*
Ngồi an tĩnh trong phòng riêng, Du Quân Diệp đang cúi đầu chăm chú xem tạp chí, cửa phòng vừa mới ra, cô ngẩng đầu nhìn lên.
Là Quách Niên Hồng, khoé môi cong lên tạo thành nụ cười chuẩn nghề nghiệp, nhích vào hướng bên trong kế cửa sổ.
"Em đến sớm vậy?" Quách Niên Hồng nhìn thấy nụ cười lịch sự kia của Du Quân Diệp, chủ đọng hỏi.
"Không có việc gì làm, cho nên tới sớm một chút, tránh kẹt xe gì đó, dẫu sao đến muộn không tốt lắm." Du Quân Diệp dựa vào lưng ghế thản nhiên đáp.
"Gần đây em không ở nhà à?" Quách Niên Hồng đi tới chỗ Du Quân Diệp và ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn Du Quân Diệp hỏi quan tâm.
Du Quân Diệp khóe miệng nở nụ cười nhàn nhạt, uể oải đáp: "Ừm! Em không ở nhà, em ra nước ngoài thư giãn."
"Thảo nào, anh đã đến đó vài lần, nhưng không có ai cả!" Quách Niên Hồng bừng tỉnh nói.
"Nếu có việc gì, có thể gọi điện thoại, gửi WeChat, trực tiếp tới cửa, cửa không mở là chuyện không phải rất bình thường sao?" Du Quân Diệp mím môi nhẹ.
Quách Niên Hồng cố gắng hết sức để mở một nụ cười, "Muốn tìm em, đúng là khó thật."
"Làm sao? Tìm em có việc gì không?" Du Quân Diệp cười hỏi.
Trên thực tế, cô biết Quách Niên Hồng hẳn là không có việc gì, nếu xảy ra chuyện, nhất định sẽ gọi điện thoại trước.
Quách Niên Hồng bình tĩnh trả lời: "Anh không có việc gì, anh chỉ muốn nói lời chúc Tết với em."
"Tin nhắn chúc mừng năm mới của anh em đã nhận được. Cảm ơn thành ý của anh!" Du Quân Diệp nói theo kiểu bất cần đời.
Quách Niên Hồng cười bất lực, anh biết rất rõ Du Quân Diệp bây giờ là bạn bè của anh, cho nên mở miệng nói chuyện sẽ nói lời khách sáo.
Thật ra ngay từ khi bước vào cửa, Quách Niên Hồng đã nhận thấy sự khác biệt ở Du Quân Diệp, trong lúc trò chuyện, anh đã cẩn thận quan sát.
Trạng thái bây giờ của Du Quân Diệp rất tốt, cảm giác như bây giờ cô ấy sống rất nhẹ nhàng, chẳng lẽ đi ra ngoài thư giãn hiệu quả vậy sao?
"Hình như em lại đẹp hơn trước rồi." Quách Niên Hồng khen thật lòng.
"Thật sao? Chẳng phải em vẫn luôn đẹp sao?" Du Quân Diệp cười và nói đùa.
Khóe môi của Quách Niên Hồng hơi nhếch lên, có vẻ như Du Quân Diệp quả thực đang có tâm trạng tốt, anh nheo mắt nói: "Đương nhiên, chỉ là bây giờ em đẹp hơn trước thôi."
"Có lẽ không khí ở nước ngoài phù hợp với em hơn!" Du Quân Diệp nhớ lại cảnh khi cô ở Santorini với An Cát, đúng là không cần phải kiêng kỵ, từ cơ thể đến tinh thần đều được thả lỏng, tự nhiên sẽ thấy đến cả không khí cũng mới mẻ hơn.
"Kịch bản lần này, anh hy vọng em sẽ để tâm nó nhiều hơn." Quách Niên Hồng thấy tâm trạng Du Quân Diệp tốt, trong lòng cũng vui theo, cho nên tự nhiên mở miệng dặn dò.
"Anh nói vậy giống như trước giờ em không để tâm tới kịch bản vậy." Du Quân Diệp bất mãn nói.
Quách Niên Hồng lông mày ngưng trọng, giọng điệu có chút nghiêm túc, "Đương nhiên không phải em không để tâm đến những kịch bản khác, mà ý là hy vọng em đừng nhận mấy cái kịch bản tào lao, suy cho cùng với danh tiếng của em bây giờ không cần số lượng để duy trì độ nổi tiếng. Em cần phải bước cao hơn, không chỉ đơn thuần là đóng phim nữa."
Lông mày của Du Quân Diệp khẽ nhúc nhích, nhìn Quách Niên Hồng không nói gì.
Người đàn ông này đúng là một người đàn ông của sự nghiệp, sự nghiệp bản thân đang lên như diều gặp gió, lại còn có yêu cầu cao với sự nghiệp của bạn gái cũ.
Có thể nói nếu không có người đàn ông trước mặt thì có lẽ không có Du Quân Diệp hiện tại, người này đã đưa Du Quân Diệp vào làng giải trí, phát hiện ra tiềm năng của cô, hoạch định con đường hoạt động của Du Quân Diệp trong giai đoạn đầu, và đặt nền móng cho quá trình phát triển lâu dài của Du Quân Diệp trong làng giải trí.
Một người như vậy khó mà kiếm được.
Chỉ tiếc rằng sự khác biệt về tư tưởng của hai người đã gây ra một kết cục không thể tránh khỏi.
Điều quan trọng nhất là sự khác biệt giữa tư tưởng của hai người không thể dung hợp được với nhau.
Du Quân Diệp không có nhiều tham vọng như anh ta, nhất định phải tạo thành tích trong sự nghiệp. Cô chỉ đơn giản là thích diễn xuất. Các giải thưởng và danh hiệu chỉ là dệt hoa trên gấm. Du Quân Diệp không quan tâm.
Quách Niên Hồng thấy Du Quân Diệp không nói, biết cô đã nghe lời anh ta và đang suy nghĩ, nên anh ta nói tiếp: "Kịch bản lần này chủ yếu đi tham gia giải thưởng, phim văn nghệ đối với em không có gì khó, hy vọng có thể nhìn thấy em đứng vị trí cao hơn nữa trên sân khấu."
"Vâng! Em biết rồi, sẽ như vậy!" Du Quân Diệp nghiêm trang đáp.
Quách Niên Hồng hài lòng khi nhìn Du Quân Diệp nghiêm túc, trên mặt nở một nụ cười hài lòng, như thể anh đang chiêm ngưỡng một tác phẩm nghệ thuật mà anh cẩn thận chạm khắc.
...
Đến gần năm giờ chiều, Du Quân Diệp đã bàn xong việc.
Nhà làm phim đối với Du Quân Diệp cực kỳ hài lòng, bọn họ vẫn luôn thưởng thức khả năng diễn xuất của Du Quân Diệp, chỉ cần Du Quân Diệp đồng ý diễn, bọn họ đương nhiên không có vấn đề gì, cho nên buổi nói chuyện rất vui vẻ, rất nhanh đã chốt hợp tác.
Sau khi ăn tối xong, Du Quân Diệp chào tạm biệt bọn họ.
Suy cho cùng, khi mà cơm nước rượu chè đã đủ, thì có hoạt động phụ nữ không thích hợp tham gia.
Cho nên, Du Quân Diệp đeo khẩu trang lên, tự mình lái xe về.
Khi Du Quân Diệp trở về sông Rhine, căn nhà vẫn tối om, có vẻ như An Cát vẫn chưa trở về.
Bật đèn lên nhìn căn phòng trống rỗng, Du Quân Diệp bỗng thấy lòng cũng trống rỗng, trong khoảng thời gian này, An Cát và cô gần như không thể tách rời, cô đã quen với việc có một người đáng yêu như vậy ở bên cạnh, lúc có việc làm thì không thấy có vấn đề gì, nhưng lúc rảnh rỗi, cảm giác thật đáng sợ.
Vì vậy, cô nhanh chóng đi tắm, nhưng đến khi tắm xong đi ra, trong nhà vẫn vắng như cũ, chỉ có một mình cô.
Du Quân Diệp hít một hơi thật sâu, có vẻ như cô sẽ phải san sẻ sự ưu ái của An Cát với Mạch Trí Hiên.
Phải sớm thích ứng, điều chỉnh tốt mới được.
Nhưng mà vẫn không nhịn được lấy điện thoại ra, lúc này gọi điện thoại có vẻ không tiện lắm, chỉ có thể nhắn tin qua WeChat.
* Cá: Chị đang làm gì vậy? [Nhớ chị]
An Cát nhanh chóng nhắn tin lại.
* An Cát: Vừa mới giải quyết xong Hiên Hiên, thằng bé đã ngủ rồi, chị về ngay đây!
Nhìn thấy câu trả lời của An Cát, trái tim của Du Quân Diệp lập tức trở nên rộn ràng, bất giác gương mặt cô cũng lộ ra chút vui vẻ.
* Cá: Chị đừng gấp, lái xe cẩn thận, chú ý an toàn. Em ở nhà đợi chị về [Yêu Chị]
* An Cát: Chị biết rồi, chờ chị nhé!
Khi thấy tin An Cát sẽ trở về, cái vẻ chán nản lúc về nhà của Du Quân Diệp ngay lập tức biến mất, cả người đột nhiên tràn đầy năng lượng.
Cô tính toán thời gian An Cát về đến nơi, sau đó cài báo thức, rồi đứng dậy đi lấy kịch bản, nghiêm túc xem!
Khi tiếng chìa khóa mở cửa vang lên, Du Quân Diệp bỏ tập kịch bản xuống, nhanh chóng đứng dậy.
"A..." An Cát vừa bước vào cửa liền bị một cánh tay mạnh mẽ kéo về phía trước, chưa kịp thốt ra lời cảm thán thì đã ngã vào một vòng tay ấm áp.
Với mùi sữa tắm cùng mùi hương quen thuộc, An Cát bất lực mỉm cười, thả lỏng cảnh giác, đưa tay lên ôm lấy vòng eo ấm áp của người trước mặt.