Chương 71: Tán Đồng
An Cát mỉm cười, trầm ngâm trả lời: "Chỉ là cảm thấy có chút quen thuộc."
Du Quân Diệp nhìn An Cát đầy nghi ngờ, trùng hợp vậy sao? Thế giới nhỏ như vậy sao?
Sau khi nhận được ánh mắt của Du Quân Diệp, An Cát buồn cười nói: "Mấy bé gái ở thời đại đó hầu như đều ăn mặc như vậy, có thể là do em chưa nhìn thấy ảnh tốt nghiệp của bọn họ hoặc là ảnh chụp chung, nhìn một cái thôi cũng thấy mặc trang phục giống nhau, kiểu tóc giống nhau, căn bản là không thể phân biệt được, giống như một cái dây chuyền sản xuất hàng loạt vậy."
Du Quân Diệp cũng nghĩ lại, xã hội ngày xưa đúng là như vậy, cổ hủ và đơn điệu, không giống như bây giờ đa dạng hoá, lúc đó cách chụp ảnh cũng tương đối giống nhau, hơn nữa đa số vẫn là ảnh trắng đen, đúng là rất khó phân biệt.
"Hơn nữa, tấm ảnh này của em cũng không rõ lắm! Thậm chí còn hơi khó nhìn. Có lẽ nhìn nó như được trở lại thời đó vậy." An Cát thấy Du Quân Diệp có vẻ như tin, cho nên nói thêm một câu nữa.
"Ừm! Cũng đúng." Du Quân Diệp cũng cảm thấy An Cát nói khá đúng.
"Nhưng mà, nếu có thời gian, chúng ta có thể về nơi khi nhỏ em sống không, nói không chừng còn gặp lại cô gái này thì sao?" An Cát quay lại chủ đề.
"A? Chị nói thật à?" Du Quân Diệp ngạc nhiên hỏi, người này mới vừa rồi còn nói đầy lý lẽ, giống thật, mà giờ lại thay đổi.
"Vẫn không nên đi." Du Quân Diệp bổ sung thêm một câu.
"Em không tò mò về cô gái xuất hiện trong tấm hình này sao?" An Cát dẫn dắt Du Quân Diệp.
Du Quân Diệp không nói gì. Những kí ức tuổi thơ còn lại của cô đều là quá khứ mà cô cố tình muốn quên đi. Điều duy nhất cô nhớ là cô đã từng có một chấp niệm nhỏ trong lòng. Mỗi kỳ nghỉ hè, cô đều ở trước cửa nhà, chờ một cái chị gái ở lầu trên.
Người chị kia trông như thế nào cô cũng không rõ nữa, nhưng mà những khi cô bất lực hay sợ hãi sẽ nhớ đến người chị kia, hát nhạc thiếu nhi để dỗ cô, có cảm giác ấm áp như một người mẹ, rất thân thiết.
Nhưng mà không bao lâu nhà cô cũng dọn đi khỏi đó, cô cũng chưa từng gặp lại người chị kia, đến lúc lớn được một tí, cũng từng về nơi đó để hỏi, nhưng mà người ta nói cái nhà của một bà cụ ở trên lầu đã dọn đi rồi, cơ bản là không có chị gái nào cả.
Vì thế Du Quân Diệp đèm đành phần chấp niệm này chôn sâu đáy lòng.
Số lần chị gái kia xuất hiện rất ít, có lẽ người trong ảnh chụp và chị gái đó không cùng một người, cho nên Du Quân Diệp cũng không tò mò, với lại cô lại không có mấy ký ức tốt đẹp về thời thơ ấu.
An Cát cảm nhận được điều đó.
Mấu chốt vấn đề có lẽ nằm ở đây, nếu không sao lại úp úp mở mở không dám nói về chuyện lúc nhỏ?
Nhưng mà cô cần thiết phải giải khoá được chỗ này, như vậy mới đúng bệnh hốt thuốc!
Với lại bây giờ có một cái thu hoạch ngoài ý muốn, cho nên cô phải sử dụng hết tất cả khả năng cô có để đạt được mục tiêu.
Sau khi suy nghĩ cặn kẽ, An Cát thay đổi suy nghĩ, "Lúc nhỏ, em sống ở khu nào? Cái này chắc không vấn đề chứ?"
Du Quân Diệp nhìn ánh mắt khát cầu của An Cát, không đành lòng từ chối, giọng nói thản nhiên, giống như chuyện này không có liên quan gì đến cô, "Tây Giao, bên cạnh trường tiểu học số 2."
Sau khi nghe Du Quân Diệp nói địa chỉ, An Cát đã khẳng định, cái thu hoạch ngoài ý muốn này đúng như cô nghĩ.
Cho nên cô giả vờ làm dáng vẻ trùng hợp, giật mình nói, "A? Bên cạnh trường tiểu học số 2 sao, khi còn bé chị đã tới đó, có người thân sống bên đó."
Du Quân Diệp nhìn An Cát đầy hoài nghi, thật sự trùng hợp vậy sao?
"Ở khu nhà bên đó có một cái cây hứa nguyện trong công viên phải không?" An Cát làm bộ như đang nhớ lại.
"Có một cái cây, em thật sự không biết có phải là cây hứa nguyện không!" Du Quân Diệp cau mày, cô thật sự không biết đó có phải là cây hứa nguyện không, rốt cuộc khi đó cô hay ở nhà một mình, không có ai nói cho cô biết cái cây đó có thể hứa nguyện gì đó."
"Chị muốn đến đó, tìm chút cảm giác của tuổi thơ." An Cát nói với một niềm khao khát lớn.
"Vẫn là không nên đi! Nơi đó bây giờ đã quá cũ, có lẽ không còn ai sống ở đó nữa." Du Quân Diệp từ chối khi nghe rằng An Cát vẫn muốn đến đó.
"Nhưng chị rất muốn đi..." An Cát nhìn Du Quân Diệp đầy mong đợi, "Em đi cùng chị được không?"
Du Quân Diệp trả lời, cảm xúc kháng cự vẫn như cũ.
An Cát bất lực, chỉ có thể động thủ.
Cô đặt cuốn album sang một bên, xoay người ôm lấy cánh tay Du Quân Diệp, lắc mạnh, Du Quân Diệp vẫn như không hề động đậy.
An Cát đảo mắt, chỉ đành có thể làm nũng.
Cô buông cánh tay Du Quân Diệp ra, ôm eo Du Quân Diệp thêm một chút, ngẩng đầu lên, bĩu môi, nhìn Du Quân Diệp bằng ánh mắt đáng thương, "Có phải em không yêu chị nữa không? Việc nhỏ thế này cũng không muốn đi với chị."
"Sao chị có thể đem chuyện này ra so sánh chứ!" Du Quân Diệp bất lực nhìn An Cát.
"Vậy đi đi mà, đi đi!" An Cát lấy đầu cọ trước ngực Du Quân Diệp, cọ qua cọ lại!
Du Quân Diệp không nhịn được trêu chọc như vậy, siết chặt cánh tay ôm lấy cái người không chịu an phận, bất lực thở dài nói: "Em thật sự không thể lay chuyển được chị."
Nghe thấy Du Quân Diệp cuối cùng cũng chịu nhượng bộ, An Cát mừng rỡ hỏi: "Vậy em đồng ý đi cùng chị chứ?"
Du Quân Diệp nhìn xuống An Cát, nhìn ánh mắt sáng lấp lánh, nhíu mày hỏi, "Em còn sự lựa chọn nào khác sao?"
"Chị biết em tốt nhất mà." An Cát cười vui vẻ, ngẩng đầu lên hôn gương mặt đầy bất đắc dĩ của Du Quân Diệp.
"Chị đừng dùng cái chiêu này nữa." Du Quân Diệp làm như rất chán ghét.
"Nhưng mà em lại ưng cái nư này nha!" Đạt được mục đích, An Cát cực kỳ vui vẻ, giọng nói cũng cao hứng hơn.
"Chờ khi hai ta rảnh rồi tính!" Du Quân Diệp chỉ có thể khéo léo lảng tránh.
"Được! Nhưng mà mấy ngày tời chị đều có thể, cũng chưa bận lắm." An Cát làm sao dễ mà buông tha được, khẳng định muốn càng nhanh càng tốt, miễn cho Du Quân Diệp lại thay đổi theo thời gian.
"Không phải chị nói ngày mai Hiên Hiên về sao?" Du Quân Diệp kịp thời nhắc nhở An Cát, ngày hôm qua An Cát về nhà mẹ xong thì nói cho cô biết, nói qua năm mới thì Hiên Hiên sẽ về, sẽ không được tự do lắm.
"Đúng rồi! Em không nhắc chị cũng quên mất." An Cát thật sự quên mất, cô ảo não vuốt tóc.
"Thời gian trôi nhanh quá..." Du Quân Diệp nhìn An Cát trầm ngâm nói.
"Kỳ nghỉ đông của thằng bé sắp kết thúc, nghỉ ngơi hai ba ngày sẽ khai giảng, thằng bé sống ở trường cuối tuần mới về nhà, ảnh hưởng cũng không lớn!" An Cát giống như an ủi Du Quân Diệp, thật ra là cô đang an ủi bản thân cô thì đúng hơn.
Đã bao lâu rồi không được vui vẻ và vô tư như vậy? Những ngày với Du Quân Diệp là cuộc sống mà người ta nên sống.
"Ngày mai chị có định đón họ ở sân bay không?" Du Quân Diệp cúi đầu hỏi.
"Ừ! Hiên Hiên nói qua điện thoại, bảo chị đến đón thằng bé." An Cát thành thật trả lời.
"Ừm! Vậy ngày mai chị chú ý an toàn, ngày mai em phải đi gặp nhà làm phim, bàn kịch bản." Nói xong, cô còn than thở, "Sắp bận đến nơi rồi!"
Nghe Du Quân Diệp nói xong, trong lòng An Cát cảm thấy rất u sầu, cuộc sống là thế, không thể tránh khỏi đối mặt với muôn hình vạn trạng, cô như mất đi sức lực để ngồi, cô ngã vào vòng tay của Du Quân Diệp và nhẹ giọng lẩm bẩm: "Chị không muốn bận rộn, muốn sống cuộc sống hai người nhẹ nhàng qua ngày, cuộc sống bình phàm."
Du Quân Diệp lại nhìn An Cát, người đang đột nhiên cư xử một cách gượng gạo, và nhẹ nhàng nói, "Bận rộn không mâu thuẫn với việc chúng ta sống bình phàm!"
"Không phải mâu thuẫn mà là không thể lúc nào cũng được gặp em, nói không chừng em nhận kịch bản xong, tiến vào đoàn làm phim, chúng ta sẽ rất lâu không thấy nhau." Tâm trạng của An Cát trầm xuống.
"Chị đừng lo, đoàn làm phim không quan trọng bằng chị, em sẽ cố gắng tranh thủ thời gian về với chị." Du Quân Diệp nắm chặt tay An Cát, cúi người dụi vào cổ An Cát, "Chị nghĩ là em muốn xa chị sao? Đến tuổi này, em còn cho rằng cuộc sống sau này chúng ta đều là như thế này."
Tưởng tượng một đống rắc rối trên đời, thực sự không muốn thoát ra khỏi nơi bình yên này.
Nhưng mà sống trên đời, không ai có thể tách biệt xã hội này.
Cuộc sống đơn điệu sẽ có một ngày nào đó nhàm chán, cho nên cần phải tìm kiếm những điều mới mẻ, không thể lặp đi lặp lại.
Trong cuốn sách <<Chưa từng trải qua, làm sao thấu hiểu>>, có câu: Trong ngần ấy năm theo đuổi phù phiếm xa hoa, đôi chân chúng ta đi quá nhanh, cho nên đã đánh rơi linh hồn ở phía sau.
Du Quân Diệp đồng ý với câu nói này
Nhưng mà đối với cái showbiz đầy phù phiếm này, xa hoa cũng đến qua nhanh, chỉ cần không có lòng tham không đáy, thì linh hồn vẫn có thể vượt qua được xa hoa.
Cho nên, theo đuổi cuộc sống mà các cô muốn mới là chuyện mà các cô cần suy xét, nhưng mà cuộc sống không chỉ có hai người sớm chiều bên nhau mùi mẫn, mà là làm chuyện bản thân yêu thích, như vậy cuộc sống mới muôn màu muôn vẻ.
Du Quân Diệp tin rằng An Cát cũng sẽ có ý tưởng này, chỉ là tạm thời có chút luyến tiếc.
"Được rồi, được rồi. Sống như vậy mới tốt, cuộc đời này sẽ đẹp hơn, chúng ta ở đây không cần thiết chán nản, như vậy mới không tốt!" Du Quân Diệp cười đẩy An Cát ra.
Thấy An Cát vẫn không trả lời, Du Quân Diệp đổi chủ đề, "Chị sắp gặp con trai, chị không vui sao?"
"Đương nhiên là vui, không biết có phải thằng bé có gầy không? Ở nước M có vui không?" Nói đến con trai, An Cát sảng khoái, nhưng cũng bắt đầu lo lắng.
"Ngày mai không phải đi gặp được rồi sao? Là ông nội bà nội của thằng bé, chẳng lẽ lại ngược đãi cháu trai, chị yên tâm nè! Hơn nữa, cũng đi không có bao lâu mà." Du Quân Diệp cười an ủi.
"Ừm! Đã gần 20 ngày chị chưa về nhà bên kia." An Cát nghĩ đến thời gian, lẩm bẩm, "Để chị gọi cho dì, nói dì ấy dọn dẹp lại nhà cửa."
Sau đó, cô đứng dậy, đi tìm điện thoại của mình để gọi điện.
Du Quân Diệp nhìn bóng dáng An Cát lắc đầu bất lực, đây mới là một An Cát bình thường.
Trong khoảng thời gian ăn Tết, An Cát trông không giống một người trưởng thành trong xã hội chút nào, giống như cô gái nhỏ rơi vào bể tình, điều này không thể nghi ngờ được.
*
Ngày hôm sau trời nắng đẹp, An Cát đến sân bay đúng giờ và kiên nhẫn đợi hai cha con Mạch Trí Hiên đi ra.
Du Quân Diệp cũng đã đến gặp nhà làm phim với Quách Niên Hồng như đã hứa.
"Mẹ ~" Từ xa đã nghe được giọng nói nam tính khàn khàn của Mạch Trí Hiên, An Cát ngẩng đầu bước tới, Mạch Trí Hiên và Mạch Kiếm Hoa đang đi từ cửa ra.
An Cát tươi cười chào hỏi, chuẩn bị đưa tay định cầm lấy vali từ tay Mạch Trí Hiên, nhưng Mạch Trí Hiên không chịu buông ra, cậu bé giơ tay ôm An Cát một cái, "Mẹ, con nhớ mẹ nhiều lắm! "
An Cát sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó hoàn hồn, giơ tay ôm lại.
Mỗi lần Mạch Trí Hiên đi chơi xa, chỉ cần An Cát đón cậu sẽ ôm cậu, An Cát nghĩ cậu càng ngày càng lớn nên sẽ không làm những cái ôm này nữa, nhưng vẫn như như mọi khi, An Cát ấm lòng, giọng nói rất nhẹ nhàng: "Mẹ cũng nhớ con. Để mẹ nhìn kỹ con xem nào.'
Mạch Trí Hiên ngoan ngoãn buông tay ra, An Cát từ trên nhìn xuống: "Hình như lại cao thêm rồi."
Mạch Trí Hiên cười nắm lấy cánh tay An Cát: "Mẹ luôn nói như vậy, rõ ràng cơ thể con ngày càng phát triển!"
"Đúng, đúng, đúng. Hiên Hiên nói rất đúng! Chúng ta về nhà rồi nói tiếp."
An Cát giơ tay định cầm lấy hành lý của Mạch Trí Hiên, nhưng lại bị Mạch Trí Hiên ngăn lại: "Để con tự cầm ạ, con là đàn ông con trai nha!"
An Cát nhẹ nhõm nhìn Mạch Trí Hiên, cậu bé đã thực sự trưởng thành.
Mạch Trí Hiên nhìn lại Mạch Kiếm Hoa, người đang đứng im lặng nhưng mỉm cười.
Mạch Kiếm Hoa bước tới, cười nói: "Đi thôi, trở về rồi nói!"
An Cát không có trả lời, cùng Mạch Trí Hiên đi tới bãi đậu xe.
Mạch Kiếm Hoa cảm giác có gì đó không đúng anh ta liếc nhìn An Cát vài lần, luôn cảm thấy An Cát hình như hơi khác.
Sau khi nhìn lén vài cái, anh ta nhận ra rằng nước da của An Cát đã đẹp hơn rất nhiều, và cô ấy có vẻ xinh hơn trước rất nhiều.
Mạch Kiếm Hoa tự ngẫm nghĩ, đây là tình huống gì? Có phải đang yêu không? Chẳng lẽ chuẩn bị tái hôn?
Càng nghĩ càng loạn.
Trên đường trở về xe, Mạch Kiếm Hoa vẫn đang cân nhắc vấn đề này, trong khi Mạch Trí Hiên kể lại một cách sinh động cho An Cát những gì cậu bé đã thấy và nghe trong thời gian ở nước M, cũng như chế độ ăn uống và sinh hoạt của cậu bé, v.v. An Cát nghe rất chăm chú và thích thú, còn thường thường nói vài câu, hai người trò chuyện rôm rả, cười nói rất vui vẻ.
Đến mức chiếc xe đã đậu ở tầng dưới trong nhà Mạch Trí Hiên vẫn chưa nói xong.
"Vào nhà rồi nói tiếp được không?" An Cát cười nhìn Mạch Trí Hiên.
Được đi chơi xa, hoạt bát và vui vẻ hơn rất nhiều, trẻ con rất cần được ra ngoài và ngắm nhìn thế giới, An Cát nghĩ.
Nhìn vẻ mặt ngây ngô của Mạch Trí Hiên, An Cát nghĩ đến tuổi thơ bất ổn của Du Quân Diệp, đến nỗi khi trưởng thành. Bước vào xã hội buộc phải thay đổi.
Nghĩ đến những người trưởng thành bị xã hội ép buộc phải thay đổi tính cách và thói quen mà họ đã tu dưỡng từ nhỏ, An Cát cảm thấy trong lòng có chút đau âm ỉ.
Nhưng may mắn thay, hiện tại Du Quân Diệp đang rất tốt, An Cát tin rằng ảnh hưởng của mọi thứ trong quá khứ đối với Du Quân Diệp sẽ ngày càng ít đi và cô sẽ cố gắng hết sức để nó vơi đi.
"Anh..." Mạch Kiếm Hoa trong tình huống này có chút xấu hổ.
Không đi lên nhà thì sợ con trai sẽ nhìn ra vấn đề, lỡ đâu gây xúc động thì sẽ phiền phức, đi lên lầu thì quan hệ bây giờ giữa anh ta và An Cát quả thực có chút xấu hổ.
Có quá nhiều cảnh đoàn tụ sau một thời gian dài xa nhau, nhưng mà cũng không gì đặc biệt, chưa kể An Cát cũng không mấy mặn mà.
"Ba, ba không về nhà sao?" Mạch Trí Hiên nghi ngờ hỏi, quay đầu nhìn Mạch Kiếm Hoa đang bối rối.
An Cát cũng dừng lại nhìn Mạch Kiếm Hoa, biết anh ta đang nghĩ gì, nhưng cô không muốn nói, để anh ta tự quyết định, cho dù anh ta muốn thế nào cũng được, bởi vì An Cát thấy tối nay cô không có ở nhà.
Mạch Trí Hiên nhìn An Cát rồi lại nhìn Mạch Kiếm Hoa, cau mày.
An Cát thấy vậy, bất lực nói: "Anh lên trước đi, nếu có việc gì, thì nói sau, cũng ngồi máy bay lâu rồi."
Mạch Trí Hiên nhìn thấy An Cát nói chuyện, tiến lên kéo Mạch Kiếm Hoa lên, đùa giỡn nói: "Đi thôi ba! Còn có chuyện quan trọng hơn là về nhà, ba với mẹ cũng lâu rồi chưa gặp nhau mà, chẳng lẽ không có lời nào muốn nói sao?"
Khi Mạch Kiếm Hoa nghe xong, anh ta nhìn An Cát với ánh mắt né tránh.
An Cát khóe miệng giật giật, không quay đầu lại nhấc chân đi trở về trước.
"Mẹ con nó mắc cỡ a, nhanh lên ba..." Mạch Trí Hiên cười nói với Mạch Kiếm Hoa.
Mạch Kiếm Hoa cười ngượng nghịu rồi cùng Mạch Trí Hiên đi vào nhà.
Sau khi vào nhà, Mạch Kiếm Hoa cảm thấy suy đoán của mình đã được xác minh. Trong nhà không có một hạt bụi, bếp hình như đã lâu không có ai nấu, không có chút hơi thở sinh hoạt ở đây.
Lông mày anh ta càng nhíu chặt hơn, anh bất giác quan sát An Cát vài lần.
An Cát khó chịu vì sự soi mói của Mạch Kiếm Hoa, vừa định nói gì đó thì đúng lúc WeChat gửi đến một tin nhắn.
Tại thời điểm này, chỉ có tên oan gia Du Quân Diệp gửi tin nhắn cho cô.
Vẻ mặt An Cát dịu đi ngay lập tức, cô mở tin nhắn với một nụ cười ngọt ngào: Chị đã đón được người chưa? [Yêu Chị]
Du Quân Diệp nhìn An Cát đầy nghi ngờ, trùng hợp vậy sao? Thế giới nhỏ như vậy sao?
Sau khi nhận được ánh mắt của Du Quân Diệp, An Cát buồn cười nói: "Mấy bé gái ở thời đại đó hầu như đều ăn mặc như vậy, có thể là do em chưa nhìn thấy ảnh tốt nghiệp của bọn họ hoặc là ảnh chụp chung, nhìn một cái thôi cũng thấy mặc trang phục giống nhau, kiểu tóc giống nhau, căn bản là không thể phân biệt được, giống như một cái dây chuyền sản xuất hàng loạt vậy."
Du Quân Diệp cũng nghĩ lại, xã hội ngày xưa đúng là như vậy, cổ hủ và đơn điệu, không giống như bây giờ đa dạng hoá, lúc đó cách chụp ảnh cũng tương đối giống nhau, hơn nữa đa số vẫn là ảnh trắng đen, đúng là rất khó phân biệt.
"Hơn nữa, tấm ảnh này của em cũng không rõ lắm! Thậm chí còn hơi khó nhìn. Có lẽ nhìn nó như được trở lại thời đó vậy." An Cát thấy Du Quân Diệp có vẻ như tin, cho nên nói thêm một câu nữa.
"Ừm! Cũng đúng." Du Quân Diệp cũng cảm thấy An Cát nói khá đúng.
"Nhưng mà, nếu có thời gian, chúng ta có thể về nơi khi nhỏ em sống không, nói không chừng còn gặp lại cô gái này thì sao?" An Cát quay lại chủ đề.
"A? Chị nói thật à?" Du Quân Diệp ngạc nhiên hỏi, người này mới vừa rồi còn nói đầy lý lẽ, giống thật, mà giờ lại thay đổi.
"Vẫn không nên đi." Du Quân Diệp bổ sung thêm một câu.
"Em không tò mò về cô gái xuất hiện trong tấm hình này sao?" An Cát dẫn dắt Du Quân Diệp.
Du Quân Diệp không nói gì. Những kí ức tuổi thơ còn lại của cô đều là quá khứ mà cô cố tình muốn quên đi. Điều duy nhất cô nhớ là cô đã từng có một chấp niệm nhỏ trong lòng. Mỗi kỳ nghỉ hè, cô đều ở trước cửa nhà, chờ một cái chị gái ở lầu trên.
Người chị kia trông như thế nào cô cũng không rõ nữa, nhưng mà những khi cô bất lực hay sợ hãi sẽ nhớ đến người chị kia, hát nhạc thiếu nhi để dỗ cô, có cảm giác ấm áp như một người mẹ, rất thân thiết.
Nhưng mà không bao lâu nhà cô cũng dọn đi khỏi đó, cô cũng chưa từng gặp lại người chị kia, đến lúc lớn được một tí, cũng từng về nơi đó để hỏi, nhưng mà người ta nói cái nhà của một bà cụ ở trên lầu đã dọn đi rồi, cơ bản là không có chị gái nào cả.
Vì thế Du Quân Diệp đèm đành phần chấp niệm này chôn sâu đáy lòng.
Số lần chị gái kia xuất hiện rất ít, có lẽ người trong ảnh chụp và chị gái đó không cùng một người, cho nên Du Quân Diệp cũng không tò mò, với lại cô lại không có mấy ký ức tốt đẹp về thời thơ ấu.
An Cát cảm nhận được điều đó.
Mấu chốt vấn đề có lẽ nằm ở đây, nếu không sao lại úp úp mở mở không dám nói về chuyện lúc nhỏ?
Nhưng mà cô cần thiết phải giải khoá được chỗ này, như vậy mới đúng bệnh hốt thuốc!
Với lại bây giờ có một cái thu hoạch ngoài ý muốn, cho nên cô phải sử dụng hết tất cả khả năng cô có để đạt được mục tiêu.
Sau khi suy nghĩ cặn kẽ, An Cát thay đổi suy nghĩ, "Lúc nhỏ, em sống ở khu nào? Cái này chắc không vấn đề chứ?"
Du Quân Diệp nhìn ánh mắt khát cầu của An Cát, không đành lòng từ chối, giọng nói thản nhiên, giống như chuyện này không có liên quan gì đến cô, "Tây Giao, bên cạnh trường tiểu học số 2."
Sau khi nghe Du Quân Diệp nói địa chỉ, An Cát đã khẳng định, cái thu hoạch ngoài ý muốn này đúng như cô nghĩ.
Cho nên cô giả vờ làm dáng vẻ trùng hợp, giật mình nói, "A? Bên cạnh trường tiểu học số 2 sao, khi còn bé chị đã tới đó, có người thân sống bên đó."
Du Quân Diệp nhìn An Cát đầy hoài nghi, thật sự trùng hợp vậy sao?
"Ở khu nhà bên đó có một cái cây hứa nguyện trong công viên phải không?" An Cát làm bộ như đang nhớ lại.
"Có một cái cây, em thật sự không biết có phải là cây hứa nguyện không!" Du Quân Diệp cau mày, cô thật sự không biết đó có phải là cây hứa nguyện không, rốt cuộc khi đó cô hay ở nhà một mình, không có ai nói cho cô biết cái cây đó có thể hứa nguyện gì đó."
"Chị muốn đến đó, tìm chút cảm giác của tuổi thơ." An Cát nói với một niềm khao khát lớn.
"Vẫn là không nên đi! Nơi đó bây giờ đã quá cũ, có lẽ không còn ai sống ở đó nữa." Du Quân Diệp từ chối khi nghe rằng An Cát vẫn muốn đến đó.
"Nhưng chị rất muốn đi..." An Cát nhìn Du Quân Diệp đầy mong đợi, "Em đi cùng chị được không?"
Du Quân Diệp trả lời, cảm xúc kháng cự vẫn như cũ.
An Cát bất lực, chỉ có thể động thủ.
Cô đặt cuốn album sang một bên, xoay người ôm lấy cánh tay Du Quân Diệp, lắc mạnh, Du Quân Diệp vẫn như không hề động đậy.
An Cát đảo mắt, chỉ đành có thể làm nũng.
Cô buông cánh tay Du Quân Diệp ra, ôm eo Du Quân Diệp thêm một chút, ngẩng đầu lên, bĩu môi, nhìn Du Quân Diệp bằng ánh mắt đáng thương, "Có phải em không yêu chị nữa không? Việc nhỏ thế này cũng không muốn đi với chị."
"Sao chị có thể đem chuyện này ra so sánh chứ!" Du Quân Diệp bất lực nhìn An Cát.
"Vậy đi đi mà, đi đi!" An Cát lấy đầu cọ trước ngực Du Quân Diệp, cọ qua cọ lại!
Du Quân Diệp không nhịn được trêu chọc như vậy, siết chặt cánh tay ôm lấy cái người không chịu an phận, bất lực thở dài nói: "Em thật sự không thể lay chuyển được chị."
Nghe thấy Du Quân Diệp cuối cùng cũng chịu nhượng bộ, An Cát mừng rỡ hỏi: "Vậy em đồng ý đi cùng chị chứ?"
Du Quân Diệp nhìn xuống An Cát, nhìn ánh mắt sáng lấp lánh, nhíu mày hỏi, "Em còn sự lựa chọn nào khác sao?"
"Chị biết em tốt nhất mà." An Cát cười vui vẻ, ngẩng đầu lên hôn gương mặt đầy bất đắc dĩ của Du Quân Diệp.
"Chị đừng dùng cái chiêu này nữa." Du Quân Diệp làm như rất chán ghét.
"Nhưng mà em lại ưng cái nư này nha!" Đạt được mục đích, An Cát cực kỳ vui vẻ, giọng nói cũng cao hứng hơn.
"Chờ khi hai ta rảnh rồi tính!" Du Quân Diệp chỉ có thể khéo léo lảng tránh.
"Được! Nhưng mà mấy ngày tời chị đều có thể, cũng chưa bận lắm." An Cát làm sao dễ mà buông tha được, khẳng định muốn càng nhanh càng tốt, miễn cho Du Quân Diệp lại thay đổi theo thời gian.
"Không phải chị nói ngày mai Hiên Hiên về sao?" Du Quân Diệp kịp thời nhắc nhở An Cát, ngày hôm qua An Cát về nhà mẹ xong thì nói cho cô biết, nói qua năm mới thì Hiên Hiên sẽ về, sẽ không được tự do lắm.
"Đúng rồi! Em không nhắc chị cũng quên mất." An Cát thật sự quên mất, cô ảo não vuốt tóc.
"Thời gian trôi nhanh quá..." Du Quân Diệp nhìn An Cát trầm ngâm nói.
"Kỳ nghỉ đông của thằng bé sắp kết thúc, nghỉ ngơi hai ba ngày sẽ khai giảng, thằng bé sống ở trường cuối tuần mới về nhà, ảnh hưởng cũng không lớn!" An Cát giống như an ủi Du Quân Diệp, thật ra là cô đang an ủi bản thân cô thì đúng hơn.
Đã bao lâu rồi không được vui vẻ và vô tư như vậy? Những ngày với Du Quân Diệp là cuộc sống mà người ta nên sống.
"Ngày mai chị có định đón họ ở sân bay không?" Du Quân Diệp cúi đầu hỏi.
"Ừ! Hiên Hiên nói qua điện thoại, bảo chị đến đón thằng bé." An Cát thành thật trả lời.
"Ừm! Vậy ngày mai chị chú ý an toàn, ngày mai em phải đi gặp nhà làm phim, bàn kịch bản." Nói xong, cô còn than thở, "Sắp bận đến nơi rồi!"
Nghe Du Quân Diệp nói xong, trong lòng An Cát cảm thấy rất u sầu, cuộc sống là thế, không thể tránh khỏi đối mặt với muôn hình vạn trạng, cô như mất đi sức lực để ngồi, cô ngã vào vòng tay của Du Quân Diệp và nhẹ giọng lẩm bẩm: "Chị không muốn bận rộn, muốn sống cuộc sống hai người nhẹ nhàng qua ngày, cuộc sống bình phàm."
Du Quân Diệp lại nhìn An Cát, người đang đột nhiên cư xử một cách gượng gạo, và nhẹ nhàng nói, "Bận rộn không mâu thuẫn với việc chúng ta sống bình phàm!"
"Không phải mâu thuẫn mà là không thể lúc nào cũng được gặp em, nói không chừng em nhận kịch bản xong, tiến vào đoàn làm phim, chúng ta sẽ rất lâu không thấy nhau." Tâm trạng của An Cát trầm xuống.
"Chị đừng lo, đoàn làm phim không quan trọng bằng chị, em sẽ cố gắng tranh thủ thời gian về với chị." Du Quân Diệp nắm chặt tay An Cát, cúi người dụi vào cổ An Cát, "Chị nghĩ là em muốn xa chị sao? Đến tuổi này, em còn cho rằng cuộc sống sau này chúng ta đều là như thế này."
Tưởng tượng một đống rắc rối trên đời, thực sự không muốn thoát ra khỏi nơi bình yên này.
Nhưng mà sống trên đời, không ai có thể tách biệt xã hội này.
Cuộc sống đơn điệu sẽ có một ngày nào đó nhàm chán, cho nên cần phải tìm kiếm những điều mới mẻ, không thể lặp đi lặp lại.
Trong cuốn sách <<Chưa từng trải qua, làm sao thấu hiểu>>, có câu: Trong ngần ấy năm theo đuổi phù phiếm xa hoa, đôi chân chúng ta đi quá nhanh, cho nên đã đánh rơi linh hồn ở phía sau.
Du Quân Diệp đồng ý với câu nói này
Nhưng mà đối với cái showbiz đầy phù phiếm này, xa hoa cũng đến qua nhanh, chỉ cần không có lòng tham không đáy, thì linh hồn vẫn có thể vượt qua được xa hoa.
Cho nên, theo đuổi cuộc sống mà các cô muốn mới là chuyện mà các cô cần suy xét, nhưng mà cuộc sống không chỉ có hai người sớm chiều bên nhau mùi mẫn, mà là làm chuyện bản thân yêu thích, như vậy cuộc sống mới muôn màu muôn vẻ.
Du Quân Diệp tin rằng An Cát cũng sẽ có ý tưởng này, chỉ là tạm thời có chút luyến tiếc.
"Được rồi, được rồi. Sống như vậy mới tốt, cuộc đời này sẽ đẹp hơn, chúng ta ở đây không cần thiết chán nản, như vậy mới không tốt!" Du Quân Diệp cười đẩy An Cát ra.
Thấy An Cát vẫn không trả lời, Du Quân Diệp đổi chủ đề, "Chị sắp gặp con trai, chị không vui sao?"
"Đương nhiên là vui, không biết có phải thằng bé có gầy không? Ở nước M có vui không?" Nói đến con trai, An Cát sảng khoái, nhưng cũng bắt đầu lo lắng.
"Ngày mai không phải đi gặp được rồi sao? Là ông nội bà nội của thằng bé, chẳng lẽ lại ngược đãi cháu trai, chị yên tâm nè! Hơn nữa, cũng đi không có bao lâu mà." Du Quân Diệp cười an ủi.
"Ừm! Đã gần 20 ngày chị chưa về nhà bên kia." An Cát nghĩ đến thời gian, lẩm bẩm, "Để chị gọi cho dì, nói dì ấy dọn dẹp lại nhà cửa."
Sau đó, cô đứng dậy, đi tìm điện thoại của mình để gọi điện.
Du Quân Diệp nhìn bóng dáng An Cát lắc đầu bất lực, đây mới là một An Cát bình thường.
Trong khoảng thời gian ăn Tết, An Cát trông không giống một người trưởng thành trong xã hội chút nào, giống như cô gái nhỏ rơi vào bể tình, điều này không thể nghi ngờ được.
*
Ngày hôm sau trời nắng đẹp, An Cát đến sân bay đúng giờ và kiên nhẫn đợi hai cha con Mạch Trí Hiên đi ra.
Du Quân Diệp cũng đã đến gặp nhà làm phim với Quách Niên Hồng như đã hứa.
"Mẹ ~" Từ xa đã nghe được giọng nói nam tính khàn khàn của Mạch Trí Hiên, An Cát ngẩng đầu bước tới, Mạch Trí Hiên và Mạch Kiếm Hoa đang đi từ cửa ra.
An Cát tươi cười chào hỏi, chuẩn bị đưa tay định cầm lấy vali từ tay Mạch Trí Hiên, nhưng Mạch Trí Hiên không chịu buông ra, cậu bé giơ tay ôm An Cát một cái, "Mẹ, con nhớ mẹ nhiều lắm! "
An Cát sửng sốt một chút, nhưng ngay sau đó hoàn hồn, giơ tay ôm lại.
Mỗi lần Mạch Trí Hiên đi chơi xa, chỉ cần An Cát đón cậu sẽ ôm cậu, An Cát nghĩ cậu càng ngày càng lớn nên sẽ không làm những cái ôm này nữa, nhưng vẫn như như mọi khi, An Cát ấm lòng, giọng nói rất nhẹ nhàng: "Mẹ cũng nhớ con. Để mẹ nhìn kỹ con xem nào.'
Mạch Trí Hiên ngoan ngoãn buông tay ra, An Cát từ trên nhìn xuống: "Hình như lại cao thêm rồi."
Mạch Trí Hiên cười nắm lấy cánh tay An Cát: "Mẹ luôn nói như vậy, rõ ràng cơ thể con ngày càng phát triển!"
"Đúng, đúng, đúng. Hiên Hiên nói rất đúng! Chúng ta về nhà rồi nói tiếp."
An Cát giơ tay định cầm lấy hành lý của Mạch Trí Hiên, nhưng lại bị Mạch Trí Hiên ngăn lại: "Để con tự cầm ạ, con là đàn ông con trai nha!"
An Cát nhẹ nhõm nhìn Mạch Trí Hiên, cậu bé đã thực sự trưởng thành.
Mạch Trí Hiên nhìn lại Mạch Kiếm Hoa, người đang đứng im lặng nhưng mỉm cười.
Mạch Kiếm Hoa bước tới, cười nói: "Đi thôi, trở về rồi nói!"
An Cát không có trả lời, cùng Mạch Trí Hiên đi tới bãi đậu xe.
Mạch Kiếm Hoa cảm giác có gì đó không đúng anh ta liếc nhìn An Cát vài lần, luôn cảm thấy An Cát hình như hơi khác.
Sau khi nhìn lén vài cái, anh ta nhận ra rằng nước da của An Cát đã đẹp hơn rất nhiều, và cô ấy có vẻ xinh hơn trước rất nhiều.
Mạch Kiếm Hoa tự ngẫm nghĩ, đây là tình huống gì? Có phải đang yêu không? Chẳng lẽ chuẩn bị tái hôn?
Càng nghĩ càng loạn.
Trên đường trở về xe, Mạch Kiếm Hoa vẫn đang cân nhắc vấn đề này, trong khi Mạch Trí Hiên kể lại một cách sinh động cho An Cát những gì cậu bé đã thấy và nghe trong thời gian ở nước M, cũng như chế độ ăn uống và sinh hoạt của cậu bé, v.v. An Cát nghe rất chăm chú và thích thú, còn thường thường nói vài câu, hai người trò chuyện rôm rả, cười nói rất vui vẻ.
Đến mức chiếc xe đã đậu ở tầng dưới trong nhà Mạch Trí Hiên vẫn chưa nói xong.
"Vào nhà rồi nói tiếp được không?" An Cát cười nhìn Mạch Trí Hiên.
Được đi chơi xa, hoạt bát và vui vẻ hơn rất nhiều, trẻ con rất cần được ra ngoài và ngắm nhìn thế giới, An Cát nghĩ.
Nhìn vẻ mặt ngây ngô của Mạch Trí Hiên, An Cát nghĩ đến tuổi thơ bất ổn của Du Quân Diệp, đến nỗi khi trưởng thành. Bước vào xã hội buộc phải thay đổi.
Nghĩ đến những người trưởng thành bị xã hội ép buộc phải thay đổi tính cách và thói quen mà họ đã tu dưỡng từ nhỏ, An Cát cảm thấy trong lòng có chút đau âm ỉ.
Nhưng may mắn thay, hiện tại Du Quân Diệp đang rất tốt, An Cát tin rằng ảnh hưởng của mọi thứ trong quá khứ đối với Du Quân Diệp sẽ ngày càng ít đi và cô sẽ cố gắng hết sức để nó vơi đi.
"Anh..." Mạch Kiếm Hoa trong tình huống này có chút xấu hổ.
Không đi lên nhà thì sợ con trai sẽ nhìn ra vấn đề, lỡ đâu gây xúc động thì sẽ phiền phức, đi lên lầu thì quan hệ bây giờ giữa anh ta và An Cát quả thực có chút xấu hổ.
Có quá nhiều cảnh đoàn tụ sau một thời gian dài xa nhau, nhưng mà cũng không gì đặc biệt, chưa kể An Cát cũng không mấy mặn mà.
"Ba, ba không về nhà sao?" Mạch Trí Hiên nghi ngờ hỏi, quay đầu nhìn Mạch Kiếm Hoa đang bối rối.
An Cát cũng dừng lại nhìn Mạch Kiếm Hoa, biết anh ta đang nghĩ gì, nhưng cô không muốn nói, để anh ta tự quyết định, cho dù anh ta muốn thế nào cũng được, bởi vì An Cát thấy tối nay cô không có ở nhà.
Mạch Trí Hiên nhìn An Cát rồi lại nhìn Mạch Kiếm Hoa, cau mày.
An Cát thấy vậy, bất lực nói: "Anh lên trước đi, nếu có việc gì, thì nói sau, cũng ngồi máy bay lâu rồi."
Mạch Trí Hiên nhìn thấy An Cát nói chuyện, tiến lên kéo Mạch Kiếm Hoa lên, đùa giỡn nói: "Đi thôi ba! Còn có chuyện quan trọng hơn là về nhà, ba với mẹ cũng lâu rồi chưa gặp nhau mà, chẳng lẽ không có lời nào muốn nói sao?"
Khi Mạch Kiếm Hoa nghe xong, anh ta nhìn An Cát với ánh mắt né tránh.
An Cát khóe miệng giật giật, không quay đầu lại nhấc chân đi trở về trước.
"Mẹ con nó mắc cỡ a, nhanh lên ba..." Mạch Trí Hiên cười nói với Mạch Kiếm Hoa.
Mạch Kiếm Hoa cười ngượng nghịu rồi cùng Mạch Trí Hiên đi vào nhà.
Sau khi vào nhà, Mạch Kiếm Hoa cảm thấy suy đoán của mình đã được xác minh. Trong nhà không có một hạt bụi, bếp hình như đã lâu không có ai nấu, không có chút hơi thở sinh hoạt ở đây.
Lông mày anh ta càng nhíu chặt hơn, anh bất giác quan sát An Cát vài lần.
An Cát khó chịu vì sự soi mói của Mạch Kiếm Hoa, vừa định nói gì đó thì đúng lúc WeChat gửi đến một tin nhắn.
Tại thời điểm này, chỉ có tên oan gia Du Quân Diệp gửi tin nhắn cho cô.
Vẻ mặt An Cát dịu đi ngay lập tức, cô mở tin nhắn với một nụ cười ngọt ngào: Chị đã đón được người chưa? [Yêu Chị]