Chương : 25
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“ Xuống địa ngục đi! Thằng khốn đã giết Johnson!”
*BÙM*
Cái âm thanh bùng nổ vang dội từ những kẻ thù đang bao vây cũng đã khiến tôi cảm thấy đau đớn và toát mồ hôi hột.
Kwang! Kwajajak!
Chúng dùng những đòn tấn công với sức mạnh đủ để phá nát bức tường kiên cố chỉ với 1 đòn duy nhất. Tôi đã suýt soát né được những đòn ấy vì quĩ đạo đơn giản và tốc độ của chúng khá là chậm, nhưng tôi không biết tôi có thể duy trì tình trạng này trong bao lâu. Sau một hồi lãng phí mana nhưng không gây được tí sát thương nào cho tôi, bọn chúng bắt đầu chuyển sang dùng nắm đấm.
“ Lên cùng lúc nào bọn bây”
“ OHHHHHHH!”
Hàng loạt những vũ khí khác nhau được rút ra từ mọi hướng.
“ Urghhhh”
Thanh máu của tôi gần như chạm đáy khi chỉ mới dính hai đòn từ bọn chúng và chỉ còn lại 23 máu cuối cùng.
‘Điên thật. Chúng thậm chí còn không phải một đòn chí mạng’
Tôi lấy một lọ máu trung cấp từ hòm đồ và nốc ngay để hồi 1.500 máu.
‘ Máu của mình còn thấp hơn mức 1.500 nhưng thuốc hồi phục trung cấp là vật phẩm hồi phục hạng thấp nhất mà mình có hiện giờ. Giá như có một lọ thuốc hồi phục cấp thấp hơn…’
Thời gian để tái sử dụng là 20 giây, vì thế tôi phải tự bảo vệ mình khỏi những đòn tấn công kia trong 20 giây đó. Nhưng giờ kẻ thù đã phối hợp với nhau ăn ý hơn, những đòn tấn công của chúng liên tục ập tới, ăn khớp nhau, cứ đòn này rồi đòn khác. Việc phòng thủ ngày càng khó khăn hơn.
“ Tụi tao đã kề vai sát cánh, vào sinh ra tử với nhau hơn 10 năm rồi. Thế mà mày lại giết người đồng đội đáng kính của tao. Dù mày có cố gắng chống đỡ thế nào đi nữa, tụi tao cũng sẽ tiễn mày xuống địa ngục.”
Tôi cúi thấp người xuống để tránh cây đại kiếm đang ngắm vào đầu tôi, rồi ngắm vào đầu gối tôi, cứ như thể chúng đã nhìn thấu chuyển động của tôi. Các cảm quan chiến đấu được mài dũa từ những ngày tôi còn làm Chiến binh đang đưa ra những cảnh báo nguy hiểm.
Nhưng tôi không thể né.
“Kuk!”
Tôi hướng mũi tên trong tay xuống để đỡ.
Kaaaaang!
Mũi tên Jaffa của tôi đánh chính xác vào cây chùy nhằm thay đổi chuyển động. Nhưng tên lại chỉ là một vũ khí cực nhẹ. Chuyện một vũ khí nhẹ như tên có thể thay đổi chuyển động của một cây chùy nặng vài kilogram là bất khả thi.
Kwajak!
“Kuahaakkkk!”
Cây chùy đã đập trúng vào đầu gối tôi, đó là một cú chí mạng!
Khi mà tôi đang rên rỉ vì cơn đau, một âm thanh như thể sấm rền vang đang nhắm vào đầu tôi từ phía trên. Nếu tôi không di chuyển, sọ tôi sẽ nát như tương.
“ hup!”
Tôi cố cắn răng chịu đau và lăn người.
Kakakakak!
Nơi tôi vừa nằm vài giây trước đã bị đập nát thành từng mảnh vụn. Tôi nhìn chằm chằm vào những kẻ thù trước mắt và đưa ra quyết định.
‘ Hôm nay mình sẽ phải tiêu pha tốn kém vậy.’
Tôi cứng rắn lên và lấy ra hai lọ cường hóa sức mạnh/nhanh nhẹn trung cấp. Mỗi lọ tốn của tôi 10 đồng vàng, và 10 đồng vàng = 40,000 đồng!
‘ Xin lỗi, nhưng không còn cách nào khác, tiền của ta!’
Tôi nhắm chặt mắt và dùng 80k, hay nói cách khác, 80k vừa tuôn chảy vào cổ họng tôi.
*Ực, ực, ực*
Tôi khóc ra nước mắt khi mà lọ thuốc cường hóa bắt đầu có tác dụng.
‘ Ahhh! Hai cái lọ thuốc này còn đắt hơn cả một set gà rán!”
Tôi đã chuẩn bị thuốc cường hóa phòng tình huống nguy cấp khi còn làm nhiệm vụ của Ashur, nhưng tôi cảm thấy tiếc nuối vì chưa bao giờ sử dụng chúng. Còn giờ, chúng lại được sử dụng cho một nhiệm vụ cấp B, thậm chí còn không phải dùng để đánh boss.
Những đòn tấn công ập tới như lũ quét từ cả hai hướng khi mà cửa sổ thông báo vừa hiện lên.
“ Thằng khốn! Đừng nghĩ là tụi tao không thể chạm được một sợi tóc của mày khi mày đang thư thả ăn uống như thế!”
Tôi đã có thể tránh được hai đòn nhờ vào giác quan nhạy bén và chỉ số nhanh nhẹn vừa được cường hóa và tôi nắm chặt cây tên trong tay và chuẩn bị đánh trả. Nhưng hai đòn khác lại đến từ hai hướng khác lại đang nhắm vào tôi khiến tôi phải từ bỏ việc đánh trả và tiếp tục phòng thủ.
“ hộc hộc….. thật khủng khiếp.”
Tôi nghĩ mình đã chết, nhưng may thay thuốc cường hóa nhanh nhẹn đã cứu tôi. Cứ như thể trái tim tôi có thể vỡ tung vì căng thẳng, và đôi mắt của đám lưu manh kia lại đang bùng cháy vì giận dữ khi mà chúng lại tấn công tôi một lần nữa.
“ Thằng khốn chết tiệt này! Mày còn định né tránh tới bao giờ?”
“ Cái dáng vẻ lúc mày ra đòn đầu tiên đâu rồi hả? Thật xấu hổ! Đánh nhau công bằng nào!”
Bốn người bọn chúng đang vây đánh một mình tôi mà lại la lối đánh nhau công bằng?
“ Này đám chết tiệt vô lương tâm! Có ngon thì đấu một với một với tao này!”
“ Chúng tao vẫn sẽ thắng thằng nhãi chết tiệt như mày dù là đánh một với một đi nữa!”
“ Thế đánh nào bọn to mồm!”
“ Ngu ngốc, mày không biết đánh hội đồng là một đức tính tốt à?”
Chwaruruk!
Cây chùy xích gai vươn dài ra như roi.
Tatatang! Tang!
Tôi dùng cây tên đỡ đòn và vừa kịp vặn người né tránh. Tôi cảm thấy một cơn đau rát từ thanh đại kiếm đang nhắm vào bên mạn sườn.
May thay, tôi đã thành công né được. Khi mà thời khắc nguy cấp vừa trôi qua, tôi tiếp tục nói chuyện câu giờ để tái sử dụng thuốc hồi phục.
“ Này này, nói chuyện thật lòng tí nào, tới lúc này bọn mày cũng phải thấy rằng tao không phải hạng tầm thường rồi chứ?”
“ …..”
Đám lưu manh đó không muốn phải công nhận những gì tôi nói, nhưng bọn chúng cũng không hề phủ nhận điều đó. Tôi đưa ra một đề nghị.
“ Đưa tao cái hợp đồng đó và sẽ không ai phải chết nữa.”
“ Cái gì cơ?”
Bọn lưu manh rồ lên giận dữ.
“ Đừng có đánh trống lảng! Mày nghĩ mày có thể sống sót mà ra khỏi đây sau khi mày đã đoạt mạng Johnson à? Đừng có lo về cái hợp đồng! Lo cho cái mạng của mày trước đi vì mày sẽ phải chết tại đây!”
“ Cái gì? Việc đầu hàng khó đến vậy à? Tụi bây sẽ không hối hận chứ? Tụi bây có thể lành lặn ra khỏi đây nếu nếu chịu giao cái hợp đồng đó cho tao!”
“ Hahahhah! Đừng có nói những điều vỗ nghĩa nữa thằng nhãi! Một thằng què chân lại phun ra những lời cao ngạo như mày! Ngay từ đầu tụi tao đã có thể sống sót mà ra khỏi đây rồi! Chỉ có mày sẽ phải chết tại đây thôi!”
“ hửm, điều mày nói sẽ xảy ra chứ?”
Trong thời gian tôi câu kéo bọn, Thời gian tái sử dụng đã đến! Tôi quay mặt khỏi đám giang hồ kia và lén lút nốc thuốc. Khi thuốc bắt đầu có tác dụng, máu và vết thương trên chân trái của tôi đã được hồi phục.
‘ Bây giờ’
Bọn chúng nghĩ rằng tôi vẫn bị thương nghiêm trọng. Và tôi dùng chính cái suy nghĩ ngây thơ của bọn chúng để thực hiện một đòn tấn công lén lút.
“ Cái quái?”
Bọn chúng không thể phản ứng kịp thời vì nghĩ rằng chân trái của tôi vẫn bị thương. Tôi xiên một tên cực kì chính xác với cây tên trong tay.
“ keeoook!..”
‘ Ngon’
Tên lưu manh vừa bị đâm vào bụng còn không thể hét lên một tiếng và hóa thành bụi xám. Những gã còn lại sốc vì một đồng bọn nữa của chúng lại chết.
“ Thằng…. Thằng khốn!!!! Tại sao chân mày lại lành? Đ- Đừng nói là mày vừa dùng lọ hồi phục?”
“….. mày thấy rõ tao có dùng à?”
“ Thằng khốn!! Mày phải tự đánh với chính cơ thể của mày mới đúng!”
“ Nhảm nhí! Mày mà cũng phun ra được những lời đó sao? Lũ lưu manh chúng mày đang hội đồng một công dân ngây thơ vô tội đấy.”
“ Mày!!!!!…. Giết!! Giết thằng nhãi đó ngay cho tao! Nó chẳng khác gì một con gián hôi hám! Tấn công nó cho tới khi nó chết cho tao!!!”
“ Hắn phê thuốc à? Mình sẽ hạ hắn trước tiên!”
Tên Veil đang giận dữ điên cuồng ra lệnh cho đồng bọn của hắn.
“Đội hình ‘ Mày sẽ chết’!!”
Cái tên tệ nhất mà tôi từng nghe. Những tên nghe lệnh Veil bắt đầu thực hiện một loạt đòn tấn công.
Kwa kwa kwa kwang!
Chukak. Bam!
Những kĩ năng giết chóc không màng tới phòng thủ diễn ra điên loạn.
Kể cả khi mũi tên trong tay tôi nhắm đến tim chúng, bọn chúng còn không thèm phòng thủ hay né tránh. Chúng cứ tấn công liên tiếp, lần này tới lần khác.
“Hự!”
Kể cả khi mũi tên của tôi đâm trúng những gã đó, bọn chúng vẫn không ngừng tấn công. Và tôi tự nhận ra rằng mình đang rơi vào thế phòng thủ.
Chwaruruk! Buuuong. Kwaang!
Như một con rắn kiên trì đuổi theo tôi trên đường mòn, cây đại kiếm với tầm tấn công rộng ngày càng gây khó cho tôi hơn. Dù cho tôi có tránh được cây chùy của tên còn lại, tôi sẽ mất thăng bằng vì cây chùy đó sẽ phá nát sàn nhà hay bức tường.
Chỉ còn 13 giây nữa là tôi mới có thể sử dụng lọ hồi phục tiếp và máu của tôi hiện giờ lại sắp về đáy lần nữa.
‘ Đây là giới hạn của mình rồi, mình không thể chống chịu nữa.’
Trừ khi Kĩ năng Kiên Trì của Thợ Rèn Huyền Thoại được kích hoạt giúp phòng ngự và máu của tôi được tăng cường thì không còn cách nào khác có thể giúp tôi thoát khỏi tình huống nguy kịch như hiện giờ.
‘ Tới đây thôi sao…’
Ngay lúc tôi gần như từ bỏ nhiệm vụ lần này… tôi tự dưng có suy nghĩ.
‘ tại sao mình phải phụ thuộc vào thuốc hồi phục và kĩ năng?’
Tôi là một chiến binh? Không không, giờ đây tôi là Hậu Duệ của Pagma.
Và tôi đang ở đâu? Một lò rèn.
‘Mình ngu thật…. tại sao mình lại không nghĩ ra sớm hơn?’
Tôi nhận thấy có vô vàn vũ khí và giáp trụ khắp nơi trong phòng. Đầu tôi nảy ra vài ý tưởng.
“ Khan!”
Khan, người thợ rèn lớn tuổi đang đứng ở một góc phòng, trả lời tiếng gọi của tôi tức thì.
“ nói đi!”
Tôi hỏi ông ấy “ Ông có muốn giữ lò rèn này không?”
“ Đương nhiên là có! Dù là ta đã từ bỏ, nhưng nhờ cậu nên ta đã thay đổi suy nghĩ của mình. Nếu cậu chịu giúp ta, ta sẽ có thể giữ được nơi này.”
Tôi thích những câu trả lời như thế.
“ Này này, mày đang làm cái quái gì thế? Tại sao mày lại đi nói chuyện với thằng già kia thay vì tập trung mà đánh với tụi tao? Mày lại đang bày trò gì nữa à?”
Kwa kwa kwang!
Bọn chúng vẫn không ngừng tấn công, tôi vẫn tiếp tục né tránh và ném cây tên vào chúng.
Xoạt!
Mũi Tên Jaffa Đặc Biệt được phóng nhanh ra….
Tôi không biết hắn đang tự tin hay vì hắn cảm thấy nguy hiểm từ mũi tên kia, Praga thay đổi thái độ và bắt đầu phòng thủ.
[Chí mạng!]
Changggg!
“ Wah!”
Thông báo đòn đánh chí mạng ngay thời điểm mũi tên trúng cây chùy, sức công phá mạnh mẽ của nó khiến Praga lùi lại tức khắc. Nhưng dù thế, hai tên còn lại chả thèm quan tâm và tiếp tục tấn công. Tôi quay người lại và chạy khỏi chúng.
“ Kuhahhahahah! Tên ngu xuẩn! Giờ đây mày lại ném đi vũ khí duy nhất của mày cơ đấy!”
Bọn chúng thấy tôi trên tay không tấc sắt bỏ chạy và đương nhiên bọn chúng truy đuổi tôi. Praga đã vượt qua được nguy hiểm tới từ Mũi Tên Jaffa Đặc Biệt và thở phào nhẹ nhõm. Tôi không quay lưng nhìn chúng mà cứ đâm đầu chạy với tất cả sức lực. Tôi chạy lên cầu thang tới tần hai.
Có một bộ giáp trụ toàn thân sáng rực rỡ và một cây trọng kiếm cực lớn. dài đến 3m chứ không ít.
Tôi hét to với Khan, người đang ở tầng dưới.
“ Khan, cho tôi mượn mấy trang bị này!”
“ Tôi sẽ trả lại sau trận đánh. Nếu ông muốn giữ lò rèn này thì hãy cho phép tôi dùng chúng.
Lấy đi trang bị mà không có sự cho phép của người sở hữu sẽ khiến tôi mang danh tội phạm, tôi chờ đợi sự cho phép từ Khan nhưng ông ấy lại bối rối.
“ Không phải ai cũng có thể sử dụng những món đấy! Sẽ tốt hơn nếu cậu sử dụng giáp da và cây búa rèn đằng kia. Đó là trang bị lí tưởng cho cậu.”
“ Không, cứ cho tôi mượn những món này.”
“ N-Nhưng những trang bị chiến đấu đó…”
“Kuhahhahah! Tao tìm thấy mày rồi thằng nhãi. Giờ thì chết đi!!!!”
Kẻ thù đã áp sát tôi từ lúc nào không hay biết. Khan cuối cùng cũng nhận thấy tình huống nguy kịch lúc này và gật đầu đồng ý.
“Được rồi! Nếu cậu đủ sức thì cứ thoải mái mà dùng.”
“ Tốt! Ông nên nói thế sớm hơn.”
Dịch: Shinigami light novel team. Edit: Sen
“ Xuống địa ngục đi! Thằng khốn đã giết Johnson!”
*BÙM*
Cái âm thanh bùng nổ vang dội từ những kẻ thù đang bao vây cũng đã khiến tôi cảm thấy đau đớn và toát mồ hôi hột.
Kwang! Kwajajak!
Chúng dùng những đòn tấn công với sức mạnh đủ để phá nát bức tường kiên cố chỉ với 1 đòn duy nhất. Tôi đã suýt soát né được những đòn ấy vì quĩ đạo đơn giản và tốc độ của chúng khá là chậm, nhưng tôi không biết tôi có thể duy trì tình trạng này trong bao lâu. Sau một hồi lãng phí mana nhưng không gây được tí sát thương nào cho tôi, bọn chúng bắt đầu chuyển sang dùng nắm đấm.
“ Lên cùng lúc nào bọn bây”
“ OHHHHHHH!”
Hàng loạt những vũ khí khác nhau được rút ra từ mọi hướng.
“ Urghhhh”
Thanh máu của tôi gần như chạm đáy khi chỉ mới dính hai đòn từ bọn chúng và chỉ còn lại 23 máu cuối cùng.
‘Điên thật. Chúng thậm chí còn không phải một đòn chí mạng’
Tôi lấy một lọ máu trung cấp từ hòm đồ và nốc ngay để hồi 1.500 máu.
‘ Máu của mình còn thấp hơn mức 1.500 nhưng thuốc hồi phục trung cấp là vật phẩm hồi phục hạng thấp nhất mà mình có hiện giờ. Giá như có một lọ thuốc hồi phục cấp thấp hơn…’
Thời gian để tái sử dụng là 20 giây, vì thế tôi phải tự bảo vệ mình khỏi những đòn tấn công kia trong 20 giây đó. Nhưng giờ kẻ thù đã phối hợp với nhau ăn ý hơn, những đòn tấn công của chúng liên tục ập tới, ăn khớp nhau, cứ đòn này rồi đòn khác. Việc phòng thủ ngày càng khó khăn hơn.
“ Tụi tao đã kề vai sát cánh, vào sinh ra tử với nhau hơn 10 năm rồi. Thế mà mày lại giết người đồng đội đáng kính của tao. Dù mày có cố gắng chống đỡ thế nào đi nữa, tụi tao cũng sẽ tiễn mày xuống địa ngục.”
Tôi cúi thấp người xuống để tránh cây đại kiếm đang ngắm vào đầu tôi, rồi ngắm vào đầu gối tôi, cứ như thể chúng đã nhìn thấu chuyển động của tôi. Các cảm quan chiến đấu được mài dũa từ những ngày tôi còn làm Chiến binh đang đưa ra những cảnh báo nguy hiểm.
Nhưng tôi không thể né.
“Kuk!”
Tôi hướng mũi tên trong tay xuống để đỡ.
Kaaaaang!
Mũi tên Jaffa của tôi đánh chính xác vào cây chùy nhằm thay đổi chuyển động. Nhưng tên lại chỉ là một vũ khí cực nhẹ. Chuyện một vũ khí nhẹ như tên có thể thay đổi chuyển động của một cây chùy nặng vài kilogram là bất khả thi.
Kwajak!
“Kuahaakkkk!”
Cây chùy đã đập trúng vào đầu gối tôi, đó là một cú chí mạng!
Khi mà tôi đang rên rỉ vì cơn đau, một âm thanh như thể sấm rền vang đang nhắm vào đầu tôi từ phía trên. Nếu tôi không di chuyển, sọ tôi sẽ nát như tương.
“ hup!”
Tôi cố cắn răng chịu đau và lăn người.
Kakakakak!
Nơi tôi vừa nằm vài giây trước đã bị đập nát thành từng mảnh vụn. Tôi nhìn chằm chằm vào những kẻ thù trước mắt và đưa ra quyết định.
‘ Hôm nay mình sẽ phải tiêu pha tốn kém vậy.’
Tôi cứng rắn lên và lấy ra hai lọ cường hóa sức mạnh/nhanh nhẹn trung cấp. Mỗi lọ tốn của tôi 10 đồng vàng, và 10 đồng vàng = 40,000 đồng!
‘ Xin lỗi, nhưng không còn cách nào khác, tiền của ta!’
Tôi nhắm chặt mắt và dùng 80k, hay nói cách khác, 80k vừa tuôn chảy vào cổ họng tôi.
*Ực, ực, ực*
Tôi khóc ra nước mắt khi mà lọ thuốc cường hóa bắt đầu có tác dụng.
‘ Ahhh! Hai cái lọ thuốc này còn đắt hơn cả một set gà rán!”
Tôi đã chuẩn bị thuốc cường hóa phòng tình huống nguy cấp khi còn làm nhiệm vụ của Ashur, nhưng tôi cảm thấy tiếc nuối vì chưa bao giờ sử dụng chúng. Còn giờ, chúng lại được sử dụng cho một nhiệm vụ cấp B, thậm chí còn không phải dùng để đánh boss.
Những đòn tấn công ập tới như lũ quét từ cả hai hướng khi mà cửa sổ thông báo vừa hiện lên.
“ Thằng khốn! Đừng nghĩ là tụi tao không thể chạm được một sợi tóc của mày khi mày đang thư thả ăn uống như thế!”
Tôi đã có thể tránh được hai đòn nhờ vào giác quan nhạy bén và chỉ số nhanh nhẹn vừa được cường hóa và tôi nắm chặt cây tên trong tay và chuẩn bị đánh trả. Nhưng hai đòn khác lại đến từ hai hướng khác lại đang nhắm vào tôi khiến tôi phải từ bỏ việc đánh trả và tiếp tục phòng thủ.
“ hộc hộc….. thật khủng khiếp.”
Tôi nghĩ mình đã chết, nhưng may thay thuốc cường hóa nhanh nhẹn đã cứu tôi. Cứ như thể trái tim tôi có thể vỡ tung vì căng thẳng, và đôi mắt của đám lưu manh kia lại đang bùng cháy vì giận dữ khi mà chúng lại tấn công tôi một lần nữa.
“ Thằng khốn chết tiệt này! Mày còn định né tránh tới bao giờ?”
“ Cái dáng vẻ lúc mày ra đòn đầu tiên đâu rồi hả? Thật xấu hổ! Đánh nhau công bằng nào!”
Bốn người bọn chúng đang vây đánh một mình tôi mà lại la lối đánh nhau công bằng?
“ Này đám chết tiệt vô lương tâm! Có ngon thì đấu một với một với tao này!”
“ Chúng tao vẫn sẽ thắng thằng nhãi chết tiệt như mày dù là đánh một với một đi nữa!”
“ Thế đánh nào bọn to mồm!”
“ Ngu ngốc, mày không biết đánh hội đồng là một đức tính tốt à?”
Chwaruruk!
Cây chùy xích gai vươn dài ra như roi.
Tatatang! Tang!
Tôi dùng cây tên đỡ đòn và vừa kịp vặn người né tránh. Tôi cảm thấy một cơn đau rát từ thanh đại kiếm đang nhắm vào bên mạn sườn.
May thay, tôi đã thành công né được. Khi mà thời khắc nguy cấp vừa trôi qua, tôi tiếp tục nói chuyện câu giờ để tái sử dụng thuốc hồi phục.
“ Này này, nói chuyện thật lòng tí nào, tới lúc này bọn mày cũng phải thấy rằng tao không phải hạng tầm thường rồi chứ?”
“ …..”
Đám lưu manh đó không muốn phải công nhận những gì tôi nói, nhưng bọn chúng cũng không hề phủ nhận điều đó. Tôi đưa ra một đề nghị.
“ Đưa tao cái hợp đồng đó và sẽ không ai phải chết nữa.”
“ Cái gì cơ?”
Bọn lưu manh rồ lên giận dữ.
“ Đừng có đánh trống lảng! Mày nghĩ mày có thể sống sót mà ra khỏi đây sau khi mày đã đoạt mạng Johnson à? Đừng có lo về cái hợp đồng! Lo cho cái mạng của mày trước đi vì mày sẽ phải chết tại đây!”
“ Cái gì? Việc đầu hàng khó đến vậy à? Tụi bây sẽ không hối hận chứ? Tụi bây có thể lành lặn ra khỏi đây nếu nếu chịu giao cái hợp đồng đó cho tao!”
“ Hahahhah! Đừng có nói những điều vỗ nghĩa nữa thằng nhãi! Một thằng què chân lại phun ra những lời cao ngạo như mày! Ngay từ đầu tụi tao đã có thể sống sót mà ra khỏi đây rồi! Chỉ có mày sẽ phải chết tại đây thôi!”
“ hửm, điều mày nói sẽ xảy ra chứ?”
Trong thời gian tôi câu kéo bọn, Thời gian tái sử dụng đã đến! Tôi quay mặt khỏi đám giang hồ kia và lén lút nốc thuốc. Khi thuốc bắt đầu có tác dụng, máu và vết thương trên chân trái của tôi đã được hồi phục.
‘ Bây giờ’
Bọn chúng nghĩ rằng tôi vẫn bị thương nghiêm trọng. Và tôi dùng chính cái suy nghĩ ngây thơ của bọn chúng để thực hiện một đòn tấn công lén lút.
“ Cái quái?”
Bọn chúng không thể phản ứng kịp thời vì nghĩ rằng chân trái của tôi vẫn bị thương. Tôi xiên một tên cực kì chính xác với cây tên trong tay.
“ keeoook!..”
‘ Ngon’
Tên lưu manh vừa bị đâm vào bụng còn không thể hét lên một tiếng và hóa thành bụi xám. Những gã còn lại sốc vì một đồng bọn nữa của chúng lại chết.
“ Thằng…. Thằng khốn!!!! Tại sao chân mày lại lành? Đ- Đừng nói là mày vừa dùng lọ hồi phục?”
“….. mày thấy rõ tao có dùng à?”
“ Thằng khốn!! Mày phải tự đánh với chính cơ thể của mày mới đúng!”
“ Nhảm nhí! Mày mà cũng phun ra được những lời đó sao? Lũ lưu manh chúng mày đang hội đồng một công dân ngây thơ vô tội đấy.”
“ Mày!!!!!…. Giết!! Giết thằng nhãi đó ngay cho tao! Nó chẳng khác gì một con gián hôi hám! Tấn công nó cho tới khi nó chết cho tao!!!”
“ Hắn phê thuốc à? Mình sẽ hạ hắn trước tiên!”
Tên Veil đang giận dữ điên cuồng ra lệnh cho đồng bọn của hắn.
“Đội hình ‘ Mày sẽ chết’!!”
Cái tên tệ nhất mà tôi từng nghe. Những tên nghe lệnh Veil bắt đầu thực hiện một loạt đòn tấn công.
Kwa kwa kwa kwang!
Chukak. Bam!
Những kĩ năng giết chóc không màng tới phòng thủ diễn ra điên loạn.
Kể cả khi mũi tên trong tay tôi nhắm đến tim chúng, bọn chúng còn không thèm phòng thủ hay né tránh. Chúng cứ tấn công liên tiếp, lần này tới lần khác.
“Hự!”
Kể cả khi mũi tên của tôi đâm trúng những gã đó, bọn chúng vẫn không ngừng tấn công. Và tôi tự nhận ra rằng mình đang rơi vào thế phòng thủ.
Chwaruruk! Buuuong. Kwaang!
Như một con rắn kiên trì đuổi theo tôi trên đường mòn, cây đại kiếm với tầm tấn công rộng ngày càng gây khó cho tôi hơn. Dù cho tôi có tránh được cây chùy của tên còn lại, tôi sẽ mất thăng bằng vì cây chùy đó sẽ phá nát sàn nhà hay bức tường.
Chỉ còn 13 giây nữa là tôi mới có thể sử dụng lọ hồi phục tiếp và máu của tôi hiện giờ lại sắp về đáy lần nữa.
‘ Đây là giới hạn của mình rồi, mình không thể chống chịu nữa.’
Trừ khi Kĩ năng Kiên Trì của Thợ Rèn Huyền Thoại được kích hoạt giúp phòng ngự và máu của tôi được tăng cường thì không còn cách nào khác có thể giúp tôi thoát khỏi tình huống nguy kịch như hiện giờ.
‘ Tới đây thôi sao…’
Ngay lúc tôi gần như từ bỏ nhiệm vụ lần này… tôi tự dưng có suy nghĩ.
‘ tại sao mình phải phụ thuộc vào thuốc hồi phục và kĩ năng?’
Tôi là một chiến binh? Không không, giờ đây tôi là Hậu Duệ của Pagma.
Và tôi đang ở đâu? Một lò rèn.
‘Mình ngu thật…. tại sao mình lại không nghĩ ra sớm hơn?’
Tôi nhận thấy có vô vàn vũ khí và giáp trụ khắp nơi trong phòng. Đầu tôi nảy ra vài ý tưởng.
“ Khan!”
Khan, người thợ rèn lớn tuổi đang đứng ở một góc phòng, trả lời tiếng gọi của tôi tức thì.
“ nói đi!”
Tôi hỏi ông ấy “ Ông có muốn giữ lò rèn này không?”
“ Đương nhiên là có! Dù là ta đã từ bỏ, nhưng nhờ cậu nên ta đã thay đổi suy nghĩ của mình. Nếu cậu chịu giúp ta, ta sẽ có thể giữ được nơi này.”
Tôi thích những câu trả lời như thế.
“ Này này, mày đang làm cái quái gì thế? Tại sao mày lại đi nói chuyện với thằng già kia thay vì tập trung mà đánh với tụi tao? Mày lại đang bày trò gì nữa à?”
Kwa kwa kwang!
Bọn chúng vẫn không ngừng tấn công, tôi vẫn tiếp tục né tránh và ném cây tên vào chúng.
Xoạt!
Mũi Tên Jaffa Đặc Biệt được phóng nhanh ra….
Tôi không biết hắn đang tự tin hay vì hắn cảm thấy nguy hiểm từ mũi tên kia, Praga thay đổi thái độ và bắt đầu phòng thủ.
[Chí mạng!]
Changggg!
“ Wah!”
Thông báo đòn đánh chí mạng ngay thời điểm mũi tên trúng cây chùy, sức công phá mạnh mẽ của nó khiến Praga lùi lại tức khắc. Nhưng dù thế, hai tên còn lại chả thèm quan tâm và tiếp tục tấn công. Tôi quay người lại và chạy khỏi chúng.
“ Kuhahhahahah! Tên ngu xuẩn! Giờ đây mày lại ném đi vũ khí duy nhất của mày cơ đấy!”
Bọn chúng thấy tôi trên tay không tấc sắt bỏ chạy và đương nhiên bọn chúng truy đuổi tôi. Praga đã vượt qua được nguy hiểm tới từ Mũi Tên Jaffa Đặc Biệt và thở phào nhẹ nhõm. Tôi không quay lưng nhìn chúng mà cứ đâm đầu chạy với tất cả sức lực. Tôi chạy lên cầu thang tới tần hai.
Có một bộ giáp trụ toàn thân sáng rực rỡ và một cây trọng kiếm cực lớn. dài đến 3m chứ không ít.
Tôi hét to với Khan, người đang ở tầng dưới.
“ Khan, cho tôi mượn mấy trang bị này!”
“ Tôi sẽ trả lại sau trận đánh. Nếu ông muốn giữ lò rèn này thì hãy cho phép tôi dùng chúng.
Lấy đi trang bị mà không có sự cho phép của người sở hữu sẽ khiến tôi mang danh tội phạm, tôi chờ đợi sự cho phép từ Khan nhưng ông ấy lại bối rối.
“ Không phải ai cũng có thể sử dụng những món đấy! Sẽ tốt hơn nếu cậu sử dụng giáp da và cây búa rèn đằng kia. Đó là trang bị lí tưởng cho cậu.”
“ Không, cứ cho tôi mượn những món này.”
“ N-Nhưng những trang bị chiến đấu đó…”
“Kuhahhahah! Tao tìm thấy mày rồi thằng nhãi. Giờ thì chết đi!!!!”
Kẻ thù đã áp sát tôi từ lúc nào không hay biết. Khan cuối cùng cũng nhận thấy tình huống nguy kịch lúc này và gật đầu đồng ý.
“Được rồi! Nếu cậu đủ sức thì cứ thoải mái mà dùng.”
“ Tốt! Ông nên nói thế sớm hơn.”
Dịch: Shinigami light novel team. Edit: Sen