Chương 42: Hận
Bạch Nhiễm hơi giật mình nhìn bậc thang dẫn xuống căn phòng tối om, có chút sợ sệt giữ chặt tay chồng: “Sao nhà anh lại có một nơi trông đáng sợ thế này?” “Nơi dùng hình” Anh bình tĩnh đi trước, vừa bước xuống một bước thì đèn cảm ứng ở bậc thang sáng bừng lên, soi rõ tình cảnh trước mắt. Bạch Nhiễm ở cạnh hít sâu một hơi rồi bám sát theo anh. Lúc này, Quý Thần đang nằm gục trong một cái lồng sắt, hai mắt nhắm chặt lại, trên người có vẻ không chịu bất kỳ tổn thương nào, chỉ là đang ngủ mà thôi. Một người đàn ông mặc quần áo màu đen đang ngồi bấm điện thoại ở trong góc giật mình đứng bật dậy, Bạch Nhiễm nhận ra mình không biết ông ta. Người của Nam Cung gia nhiều như vậy sao? Người đàn ông cười hề hề, gãi đầu xấu hổ: “Thiếu gia, thiếu phu nhân, vừa rồi tên đó ồn ào quá nên tôi có đánh hắn một cái!” Hóa ra không phải Quỷ Thần đang ngủ, mà là bị người ta đánh ngất vì khi về đây hẳn quá ồn ào. Bạch Nhiễm đưa mắt quan sát xung quanh một chút, nơi này trông giống một phòng nghỉ, có tivi màn hình mỏng, có bàn đánh bi-a và cả sofa cùng bàn trà. Thấy vẻ mặt của cô tràn ngập tò mò, Tử Thiêm giải thích: “Trước kia nơi này thường có “khách” đến chơi, mỗi lần như vậy cần có người canh gác” Khách trong miệng anh hẳn là mấy tên ngu ngốc như Quý Thần, và những vật dụng trong căn phòng âm dưới lòng đất này thì phục vụ cho người canh cửa. Cô như tìm được một chân trời mới, đi một vòng quan sát từng thứ một, sau đó tìm thấy cái remote trên bàn trà, cô hỏi: “Ông xã, cái này dùng để làm gì?” Cô vừa dứt lời thì tay cũng đã nhấn nút. Dưới sàn nhà, ngay khu vực lồng sắt có mấy miếng gạch lạch cạch thu vào, bên dưới trồi lên mấy thứ gậy gộc và roi dài đính gai trông vô cùng kỳ dị. Ánh mắt của cô mở lớn, có chút run rẩy khi trông thấy mấy vật dụng kia. Tử Thiêm tiến tới bên cạnh cô, ấn nút một lần nữa, sàn nhà lại trở về như thường. Anh nói: “Đừng nghịch.” “Em còn tưởng anh sẽ dùng nó để đánh Quý Thần kia chứ?” Ánh mắt cô thoáng tia thất Vộng. Anh cong môi hỏi: “Em hận hắn như thế?” “Hận.” Hận rất nhiều. Bởi vì kiếp trước nếu không phải cô nhanh chân chạy thoát thì chắc chắn sẽ bị cưỡng ép hiến mắt, sau đó trở thành con rối bị hắn và Vương Hân điều khiển. Quên đi thì thôi, nhưng đôi lúc nhớ về những lời hắn từng nói với mình, tim cô lại nhức nhối, lòng ngập tràn lửa giận. Vẻ thản nhiên trên mặt Bạch Nhiễm rút đi hết, cô tiến về phía lồng sắt kia, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng bệch của Quý Thần. Chỉ nghe Từ thiệm ở bên cạnh hỏi: “Lý do là gì?” Dù đã điều tra được rằng Quý Thần ở phía sau qua lại với người khác khi quen cô, nhưng anh tin chắc còn có nguyên nhân nào đó nữa. Chỉ không biết cô có chấp nhận chia sẻ hay không. Trước sự trông đợi của anh, Bạch Nhiễm im lặng. Cô tuyệt đối sẽ giữ kín bí mật bản thân trọng sinh, bởi vì cô sợ một khi phát hiện ra, người ta sẽ mang cô đi mổ xẻ và nghiên cứu! Tử Thiêm hiểu ý không hỏi tiếp nữa, anh ngoắc tay ý bảo người đàn ông trong phòng lại gần, ra lệnh: “Gọi hắn dậy.” Người đàn ông trung niên bên trong cũng không cho hắn có cơ hội nói thêm, bẻ tay răng rắc rồi tay đấm chân đá với Quý Thần. Hắn cảm giác được từng cú va đập mạnh mẽ, trước mắt mờ dần đi, đau, đau quá! Khốn kiếp! Tử Thiêm vừa quan sát vừa nói: “Tôi đã từng tha thứ cho cậu một lần.” Cũng chính là cái ngày mà hắn tìm tới nhà Bạch Nhiễm quấy phá, khi đó, anh thả hắn đi vì nghĩ hắn sẽ biết điều. Nhưng không ngờ được, tên này mặt quá dày. Bạch Nhiễm nhìn Quý Thần quằn quại trên đất, trong lòng bình tĩnh, giống như một người vô tâm vô phế, biểu cảm trên mặt trước sau như một. Làm như vậy có lẽ không công bằng với Quý Thần, bởi ngoài việc dây dưa với cô ra thì hắn chưa từng dùng thủ đoạn độc ác gì. Nhưng bây giờ chưa, biết đâu sau này sẽ có. Cô muốn diệt trừ hậu hoạn, nhổ cỏ tận gốc, tốt nhất hãy để hắn biến mất khỏi cuộc đời cô. Âm thanh bốp bốp không ngừng truyền tới, Quý Thần cắn chặt răng nằm trên đất, hai mắt đỏ rực nhìn về phía Tử Thiêm. Có lẽ nếu hắn thoát được, hắn sẽ liều mạng mình mà tấn công anh. Nhưng rất tiếc, người như hắn vĩnh viễn sẽ không có cơ hội làm điều đó.