Chương 41: Anh Không Ổn!
Bạch Nhiễm nhìn đống lớn quần áo mới chất ở một góc, lại nhìn anh xã đang gọi điện thoại xin lỗi bạn mình, buồn cười đi tới từ phía sau, nhân lúc anh không chú ý nhón chân hôn lên môi anh. Hai mắt Tử Thiêm mở to ra nhìn cô, có chút đờ đẫn vì nụ hôn ngoài ý muốn ấy, bàn tay mềm mại của cô còn ác ý giữ lấy gáy anh không cho anh lui về, đầu lưỡi bắt đầu trượt vào trong miệng anh. Đầu dây bên kia truyền tới giọng nói tức giận của ai đó: “Tôi thất vọng về cậu quá! Lần sau nhất định tôi sẽ cho cậu leo cây một lần để cậu biết cảm giác hụt hẫng, đau khổ trong lòng tôi lúc ấy là như thế nào. Còn nữa...” Đối phương đang hăng hái kể lể thì đột nhiên nghe được âm thanh “chụt chụt” rất nhỏ. “Con mẹ nó! Tử Thiêm? Này! Cậu có cần khốn nạn như thế không hả? Tôi còn độc thân đó! Lời hứa cùng nhau độc thân suốt kiếp cậu quăng đi đâu rồi?” Trình Lãng rú lên như một con thú bị tổn thương, sau đó hai mắt phóng lửa, tức giận ngắt máy. Hắn cũng đã xấp xỉ tuổi của Tử Thiêm, ba mươi rồi, vậy mà chưa tìm được bạn gái bởi cái tính nói nhiều của bản thân. Trước kia còn có tin đồn hắn thích đại thiếu gia của nhà Nam Cung, nhưng thực chất hắn rất yêu những người phụ nữ nóng bỏng, hắn không gay! Hắn cũng muốn có bạn gái để hôn hôn mà! Đối với sự nghịch ngợm của vợ, Tử Thiêm cũng không có cách nào. Anh nhét điện thoại vào túi, một tay ôm eo cô, vừa hôn vừa lùi nhanh về phía giường. Kỹ thuật hôn của Bạch Nhiễm tương đối tốt, ít nhất so với anh hiện tại thì khá khẩm hơn nhiều, anh ngậm lấy bờ môi mềm của cô, lát sau mới ngẩng đầu lên, hỏi: “Có phải trước kia em từng hôn bạn trai cũ rất nhiều không?” “Khụ khụ, cái này thì... đương nhiên.” Bạch Nhiễm thành thật. “Anh nghĩ em vừa sinh ra đã biết hôn hay sao?” Tử Thiêm nghe đến đây có chút tủi thân nói: “Vậy anh là người đến sau?” “Anh nói lý một chút đi!” Cô buồn cười. “Đây cũng không thể trách em được? Em vẫn sẽ ổn nếu anh từng có bạn gái mà.” “Anh không ổn!” Tử Thiêm vùi đầu vào hõm cổ cô, hơi ẩm phả ra nhẹ nhàng mơn trớn vuốt ve da thịt của cô. Bạch Nhiễm ngượng ngùng hơi rụt người lại: “Vậy thì làm sao bây giờ? Chuyện đã qua rồi em cũng không sửa được mà?” Cô nói đúng, quá khứ không phải thứ mà bọn họ có thể thay đổi được. Nhưng tương lai sau này, anh không muốn sự xuất hiện của Quý Thần quấy nhiễu cuộc sống của anh và cô. Anh đang nghĩ một ngày nào đó đang nằm ngủ, anh lại nghe thấy cô gọi tên hắn, thì anh sẽ khó nhịn nổi mà cho hắn ăn một viên đạn. Vì vậy, anh quyết định để hắn cút xa khỏi thành phố S! Tử Thiêm ở trên người Bạch Nhiễm làm ố mấy phút rồi mới chịu bò dậy, anh chống hai tay bên người cô, nói: “Quá khứ tạm thời anh không nhắc đến, anh phải đi xử lý thằng nhóc kia.” “A? Hả?” Bạch Nhiễm giờ mới nhớ ra Quý Thần đã bị người của anh “bắt cóc” mang về. “Anh không định giết người chứ?” “Đương nhiên sẽ không. Em nghĩ anh là loại người gì vậy?” 2 Nghe anh hỏi, cô đặt hai tay lên gò má của mình, giả vờ sợ hãi: “Bá đạo tổng tài chuyên giết người như ngỏe!” Câu nói này chắc cho người phía trên bật cười, anh đưa tay vuốt chóp mũi của cô, đáp: “Em đọc những câu chuyện ngôn tình ít thôi, sẽ hư đó.” “Nhưng em nghe nói nhà anh trước đây làm xã hội đen mà?” Động tác của Tử Thiêm hơi khựng lại, anh nói: “Đến đời của anh thì đã dừng việc làm bất hợp pháp rồi.” “Em biết anh muốn đi đâu sao?” Bạch Nhiễm tiến tới bên cạnh anh, nghiêng đầu quan sát một chút rồi nói: “Anh định đi xử lý Quý Thần phải không?” Nói đến sự khó chịu và “nóng giận” trong lòng của anh, đương nhiên phải gọi tên Quý Thần. Tên này có chấp niệm rất nặng trong việc quay lại với Bạch Nhiễm, từ những hình động của hắn ta có thể nhìn ra được hắn ta đang cố gắng níu kéo cô. Tử Thiêm mỉm cười ôm bả vai của Bạch Nhiễm, sau đó đỡ cô ra ngoài cùng mình. Mấy ngày nay anh được nghỉ ngơi, không chú ý lắm đến Quý Thần nên hắn mới dư thời gian bay nhảy như vậy. Lần đầu tiên sau nhiều năm, cánh cửa dẫn đến tầng hầm sớm đã đóng bụi của Nam Cung gia mở ra.