Chương : 59
CHƯƠNG 59: CÔ YÊU ANH LÀ BÍ MẬT KHÔNG THỂ NÓI RA
Trong bãi đỗ xe ngầm, cách đó không xa, có một chiếc ô tô màu đỏ, Tống Ánh San ngồi trong xe, cắn răng thật chặt.
Nhìn người phụ nữ bước xuống từ xe Tô Ngọc Kỳ, vậy mà lại là Lưu Thanh Vũ.
Sao Lưu Thanh Vũ lại ở thành phố Lệ Châu?
Cô ta phí hết tâm tư chuốc thuốc Tô Nghiên Kỳ, lại bị Lưu Thanh vũ phá hỏng. Con đàn bà đê tiện này, khắp nơi đều đối đầu với cô ta.
Nếu lần này Lưu Thanh Vũ thừa dịp lấy được sự quan tâm của Tô Ngọc Kỳ, vững vàng ngồi vào vị trí phu nhân, không, tuyệt đối không thể như vậy.
Tống Ánh San tắt đèn trong xe, qua gần mười phút cô ta thấy một người phụ nữ đi vào bãi đậu xe ngầm, đi vào xe Lưu Thanh Vũ, Lưu Thanh Vũ liền lái xe rời đi.
Lúc này Tống Ánh San mới xuống xe.
Đi tới trước xe Tô Ngọc Kỳ, ngồi vào trong, bật đèn trong xe, ghế tựa bên trong đã để nằm ngang, Tô Ngọc Kỳ nằm trên đó, hai mắt nhắm nghiền, gương mặt tuấn tú phủ mộ tầng mồ hôi, mái tóc đen cũng bị mồ hôi làm ướt nhẹp.
Tống Ánh San câu môi, Tô Ngọc Kỳ bị cô ta chuốc thuốc, đầu óc mơ hồ, dù cho vừa ở chung với Lưu Thanh Vũ, sau khi tỉnh lại cũng không nhớ được, nhìn dáng vẻ Lưu Thanh Vũ hoang mang hoảng loạn xuống xe, Tống Ánh San liền biết, người phụ nữ kia nhất định là hỏi thăm được Tô Ngọc Kỳ ở thành phố Lệ Châu, nên lén lút theo dõi tới.
Tống Ánh San dọn sạch sẽ mọi dấu vết liên quan tới Lưu Thanh Vũ, ngay cả sợi tóc nữ trên ghế ngồi cũng dọn sạch sẽ.
Khi cô ta nhìn thấy vật người đàn ông nắm chặt trong tay, nhanh chóng lấy lắc tay đó ra, muốn dọn dẹp sạch sẽ, khóe môi cong lên một nụ cười lạnh.
Tống Ánh San nhìn cái lắc tay này, rất bình thường, cô ta đưa tay lên lần nữa nhét lại vào tay người đàn ông.
Cô ta thấy sớm muộn gì Tô Ngọc Kỳ cũng là người đàn ông của cô ta.
Lưu Thanh Vũ, người Tô Ngọc Kỳ yêu là tôi, tôi đã xóa hết tất cả dấu vết của cô đêm nay, lời của cô, anh ấy sẽ không tin đâu.
Xuống xe.
Tưởng Ánh San lập tức gọi cho Kỷ Liên Liên, “Giúp tôi xóa camera an ninh ở bãi đậu xe ngầm khách sạn Nhã Cách Hào Đặc từ chín giờ đến mười một giờ tối nay, làm sạch sẽ một chút, đừng để bị người ta tra được.”
Kỷ Liên Liên, “Tôi biết rồi, Ánh San, cô bên đó thế nào, có cùng ngài Tô… hay không?”
Tống Ánh San cắn răng, nắm chặt điện thoại, “Đều do con đàn bà ti tiện Lưu Thanh Vũ kia. Cô ta àm hỏng chuyện tốt của tôi.”
Cố Uyên về đến nhà.
Tinh Tinh đã ngủ.
Hai chân cô có chút nhũn ra, nên ngay cả trên đường về cũng là thím Lý lái xe, vào phòng tắm tắm một chút, Cố Uyên nằm lên giường.
Nhớ lại những chuyện vừa xảy ra.
Khóe môi cô mang ý cười nhợt nhạt.
Cô đem lắc tay mẹ để lại cho cô để lại cho Tô Ngọc Kỳ, đó là vật cô quý trọng nhất mà mẹ để lại cho cô, thứ duy nhất đáng giá để cô hoài niệm, Cố Uyên cũng không biết mình đang làm gì.
Cô nên rời khỏi người đàn ông kia, đi thật xa.
Thế nhưng, cô vẫn không nhịn được muốn tới gần.
Cô yêu anh, đây là bí mật cô chôn trong lòng.
Sáng sớm.
Tô Ngọc Kỳ mở mắt ra.
Nằm trên ghế tựa thời gian dài tạo ra cảm giác đau nhức, anh ngồi dậy, bả vai truyền đến cơn đau.
Người đàn ông đưa tay muốn cởi áo, một chiếc lắc tay rơi khỏi tay.
Tô Ngọc Kỳ nhìn chiếc lắc tay này, nháy mắt run lên.
Sau đó nhặt lên.
Chiếc lắc tay màu bạc bóng láng, ôn hòa.
Đây là một chiếc lắc tay rất bình thường làm bằng bạc.
Kiểu rất cũ kĩ.
Chất bạc cũng cũ.
Nhưng nhìn ra được, chủ nhân của chiếc lắc tay này rất bảo vệ nó.
Tối qua, kí ức vun vặt quay cuồng trong đầu.
Cơ thể cô gái trắng nõn mềm mại, còn có một đôi mắt đẫm lệ, người đàn ông hơi mím môi, nhưng thế nào cũng không nhớ nổi khuôn mặt cô gái. Tô Ngọc Kỳ nhắm mắt lại, giơ tay ấn lên giữa hai chân mày, muốn khiến mình tỉnh táo một chút, nhưng không tỉnh táo nổi.
Chỉ có trí nhớ mơ hồ.
Tô Ngọc Kỳ có chút tức giận, trước tối hôm qua anh bị chuốc thuốc, tác dụng của thuốc rất mạnh, anh căn bản không khống chế được mình, cơ thể cô gái kia như nước suối mát mẻ.
Hôm qua, đồ ăn anh từng tiếp xúc cũng không có người ngoài đưa đến, khách sạn, nhà hàng Tây, còn có ly cà phê kia, người đàn ông nháy mắt run lên, dường như nghĩ ra điều gì.
Tô Ngọc Kỳ xuống xe, gọi điện thoại cho Hoàng Hưng, “Điều tra camera an ninh tối qua cho tôi.”
Trở lại phòng.
Người đàn ông nắm thật chặt điện thoại di động, tốt nhất đừng để anh tra được ai đã bỏ thuốc mình, anh tuyệt đối sẽ không buông tha người này.
Tô Ngọc Kỳ tới phòng tắm, rửa tay chuẩn bị đi tắm, cởi quần áo, trong không khí mang theo mùi máu tanh, áo trong anh mặc có màu đen, lại xuất hiện vệt máu tươi.
Ánh mắt anh nhìn vào gương, trên vai trái có một dấu răng rõ ràng, qua một buổi tối, có chút dữ tợn, dù đã bắt đầu kết vảy, nhưng vẫn có tia máu lộ ra. Nhìn dấu răng này, trong đầu Tô Ngọc Kỳ dần dần hiện ra gương mặt mơ hồ của cô gái tối qua.
Cô ở dưới thân anh khóc.
Dùng sức cắn bả vai anh.
Trên vai truyền đến đau đớn rõ ràng.
Anh nhìn vết răng này, đưa tay chạm vào một cái, vẻ mặt âm trầm như nước, người đàn ông tắm xong đi tới ban công, vươn tay lấy mấy điếu thuốc.
Lần thứ hai anh nắm chiếc lắc tay kia trong lòng bàn tay, không có hoa văn phức tạp, không có gia công tinh tế, bình thường, ánh mắt người đàn ông sâu thẳm, chăm chú nhìn chiếc lắc tay.
Chiều hôm sau Cố Uyên rời khỏi thành phố Lệ Châu, cô không nỡ bỏ lại Tinh Tinh, nhưng cô nhất định phải trở lại, dặn dò thím Lý vài câu, Cố Uyên để lại một khoản tiền, sau đó liền lên máy bay.
Hai giờ sau, về tới thành phố Hải Châu.
Vừa xuống máy bay, Cố Uyên mở ra điện thoại di động, đã thấy thím Lý gọi cho cô một cuộc điện thoại, Cố Uyên gọi lại, “Thím Lý, tôi vừa trở về, có chuyện gì không?”
“Mợ chủ, ngày mai cô tư trở về, bà chủ để tôi nói với cô một tiếng, rằng buổi tối cậu chủ cũng về nhà họ Tô dùng bữa tối.”
Cố Uyên hỏi, “Ngài Tô quay về rồi sao?”
“Cậu chủ vẫn chưa về, có điều ngày mai nhất định cậu chủ có thể trở về.”
Buổi tối, Cố Uyên gọi video cho Tinh Tinh, thím Lý dỗ Tinh Tinh ngủ, hạ thấp giọng nói: “Cô Cố, hôm nay trợ lí của vị tiên sinh kia đến đây.”
Cố Uyên nháy mắt run lên, “Chị nói gì?”
Đương nhiên cô biết vị tiên sinh kia trong miệng thím Lý là ai.
Thím Lý ra khỏi phòng ngủ, đi tới phòng khách, thông qua video, để Cố Uyên nhìn thấy một đống đồ chơi trong phòng khách, “Nhưng thứ này đều là trợ lí của vị tiên sinh kia đưa tới, lúc sáng nghe tiếng gõ cửa, mở cửa ra tôi cũng sợ hết hồn.”
Cố Uyên cắn môi.
Cô vẫn biết, người đàn ông kia có bản lĩnh này, có điều Cố Uyên cũng không lo anh sẽ điều tra ra mình, bởi vì… Lúc trước đi tới thành phố Lệ Châu, cô không quen ai cả, thành phố Lệ Châu đối với cô hoàn toàn là một nơi xa lạ, cô vì để Tinh Tinh đi học, dùng tiền làm hộ tịch giả cho Tinh Tinh, lúc đó cô sợ người nhà họ Lưu phát hiện ra cô mang thai.
Vì để phòng ngừa có chuyện bất chắc mới làm vậy.
Không nghĩ tới, lúc này, vậy mà lại giúp mình giấu diếm Tô Ngọc Kỳ.
Nhà lớn nhà họ Tô.
Lúc Cố Uyên xuống xe, đã nhìn thấy ngoài sân đậu một chiế ô tô xa lạ mà đắt giá.
Quản gia cười, “Mợ chủ, mợ đã đến rồi.”
Quản gia nhìn phía sau cô, “Cậu chủ đâu? Mợ chủ, cậu chủ không đi cùng mợ sao?”
Cố Uyên cũng không biết Tô Ngọc Kỳ đã về thành phố Hải Châu rồi.
Anh căn bản không liên hệ với mình cũng không về biệt thự, Cố Uyên gật gật đầu, nhìn quản gia dò hỏi, mơ hồ mở miệng, “Anh ấy bận chút chuyện công ty.”
Quản gia dẫn Cố Uyên vào.
Tới trước cửa, Cố Uyên đổi một đôi dép lê, đi vào, liền nghe thấy giọng nói hoạt bát của phụ nữ, “Bà ngoại, cháu cũng không muốn rời khỏi bà ngoại, cháu muốn hầu hạ bên cạnh bà ngoại, ở thêm mấy ngày cũng tốt.”
Cố Uyên đi vào.
Nhìn cô gái đang nói chuyện.
Ăn mặt một thân váy dài hoa nhung kẻ văn màu quả quýt sáng sủa, tràn đầy tiên khí, giọng nói ấm áp nhã nhặn, rất có khí chấtvăn nghệ tao nhã, tuổi cô gái không lớn lắm, ước chừng tầm tuổi cô.
Người này, chính là cô tư nhà họ tô, Vân Thư.
Bà Tô nhìn thấy Cô Uyên đến, vội vã cười để Cố Uyên đến gần, Cố Uyên đi tới ngồi xuống bên cạnh bà Tô, bà Tô nắm chặt tay Cố Uyên, nói với Vân Thư: “Vân Thư, đây là chị ba của con.”
Tô Vân Thưu cười, “Chị ba, lần đầu gặp mặt, em cũng không biết nên chuẩn bị gì, đây là chút đặc sản em mang đến từ thành phố Vân Châu, hoa mai tô, chị nếm thử.”
Cố Uyên nhận một khối, vừa vào miệng liền tan ra, tràn đầy hương vị thơm ngọt của hoa mai.
Ngọt mà không ngán.
Bà Tô rất vui vẻ, lôi kéo Tô Vân Thư và Cố Uyên tán gẫu rất nhiều, Cố Uyên cảm thấy, cô rất hợp ý với cô tư nhà họ Tô này, hai tính cách giống nhau.
Đề tài tán gẫu cũng rất hợp.
Bà Tô thấy hia người ở chung vui vẻ, càng thêm vui vẻ, tới gần giờ cơm, Tô Ngọc Kỳ vẫn chưa đến.
Bà Tô bảo Cố Uyên gọi cho anh.
Cố Uyên làm theo.
Đứng lên, cô đi tới cửa sổ gần ban công, cô biết anh sẽ không nhận, Cố Uyên cũng không muốn thể hiện mình bối rối trước mặt bà Tô.
Không ngờ là.
Chuông reo hai tiếng, vậy mà được nhận.
Cố Uyên mở miệng: “Ngài Tô, bà nội hỏi anh, chừng nào thì anh về ăn cơm, Vân Thư cũng tới.”
Đầu dây bên kia vang lên tiếng cô gái cẩn thận từng li từng tí nói: “Là cô Tô sao? Ngài Tô, ngài ấy đang uống rượu…”
Chân mày Cố Uyên hơi nhăn lại.
“Tôi biết rồi.”
Cúp điện thoại.
Cố Uyên lấy lại tâm trạng, đi ra ngoài, bà Tô hỏi: “Ngọc Kỳ nói sao?”
Cố Uyên cũng không biết phải nói gì với bà Tô, khóe môi mang theo ý cười, “Điện thoại không có ai nhận.”
Lông mi Tô Vân Thư hơi run lên một cái.
Sắc mặt bà Tô trầm xuống, “Cái thằng ngốc kia.”
Đang nói, ông Tô từ trên lầu đi xuống, tức giận nói: “Để tôi gọi, tôi muốn xem cái thằng khốn này rốt cuộc muốn làm gì.”
Cố Uyên thấy ông Tô nổi giận, muốn mở miệng khuyên một chút, lại bị ông Tô tím mặt ngăn lại, “Cháu đừng nói giúp cho nó, trái lại ông muốn xem giờ nó đang làm gì, điện thoại cũng không nhận.”
Cố Uyên hơi mím môi.
Một bên, Tô Vân Thư đứng lên, đi tới đỡ cánh tay ông Tô, “Ông ngoại, ông đừng giận, nói không chừng anh ba đang bận, không có nghe thấy.”
“Bận rộn thế nào mà tiệc gia đình cũng không về được?” Ông Tô bấm số gọi, nhưng đầu dây bên kia truyền đến nhắc nhở đối phương đã tắt điện thoại.
Ông Tô tức giận quăng điện thoại xuống đất, “Cái thằng khốn này, tôi không trừng chị nó không được mà.”
Một vệt sáng lờ mờ trong đáy mắt Tô Vân Thư bị Cố Uyên bắt được.
Cố Uyên mở miệng, “Ông bà nội, Vân Thư, chúng ta ăn trước đi, không chừng Ngọc Kỳ có chuyện làm chậm trễ, hoặc là điện thoại hết pin, hôm nay anh ấy mới từ thành phố Lệ Châu trở về, có khi rất mệt.”
Nghe Cố Uyên nói, sắc mặt ông Tô mới tốt hơn một chút.