Chương : 58
CHƯƠNG 58: NGÀI TÔ, ANH KHÔNG ĐƯỢC NHẬN LẦM TÔI NỮA
Cố Uyên không lên tiếng.
Ngón tay cầm di động của cô dần siết chặt lại, các đốt ngón tay bởi vì siết quá chặt mà trở nên trắng bệch, lòng cô rất loạn.
Rất sợ.
Người đàn ông này đã biết rồi sao?
Sao anh lại ở cùng với Tinh Tinh?
Anh biết Tinh Tinh sao?
Cô không dám lên tiếng.
Đầu dây bên kia, Tô Ngọc Kỳ không nghe được âm thanh gì, nhìn thoáng qua Tinh Tinh: “Tinh Tinh, cháu có chắc đây là số điện thoại của mẹ cháu không?”
Tinh Tinh gật đầu, bước lên phía trước: “Mẹ… Tinh Tinh rất nhớ mẹ đó… Mẹ… Con ở đang ở chung với chú đẹp trai này, mẹ không cần phải lo lắng cho Tinh Tinh…”
Cố Uyên cầm di động, móc tiền ra để lên bàn, không đợi bà chủ thối tiền, cô vội bước ra khỏi quán mì. Nghe được giọng nói của con gái bên kia, nước mắt Cố Uyên trong nháy mắt tràn ra.
Tinh Tinh không sao là tốt rồi.
Tinh Tinh gọi anh là chú.
Vậy tức là, Tô Ngọc Kỳ cũng không biết, Tinh Tinh là con gái của bọn họ.
Cố Uyên không dám lên tiếng, cô sợ Tô Ngọc Kỳ nhận ra giọng nói mình. Cúp điện thoại, cô soạn một tin nhắn.
“Chào ngài, xin hỏi anh và con gái tôi giờ đang ở đâu? Tôi không tiện đến đó, tôi nhờ bạn đến đó để đón con gái tôi, cảm ơn anh.”
Cô bình tĩnh tâm trạng, xóa rồi lại xóa, cuối cùng nhấn nút gửi đi.
Tô Ngọc Kỳ không hài lòng việc cô cứ vậy mà cúp điện thoại, không nói không rằng. Người phụ nữ này cũng quá vô trách nhiệm với con gái mình rồi. Nhìn dáng vẻ mềm mại đáng yêu của Tinh Tinh, Tô Ngọc Kỳ nghĩ, đây mà là con gái anh, anh nhất định sẽ cưng chiều bé con thật nhiều.
“Chú à… Mẹ cháu đâu?”
Tinh Tinh chớp mắt.
Điện thoại Tô Ngọc Kỳ vang lên một tiếng ‘ding dong’, anh mở ra, là một tin nhắn, do mẹ của Cố Tinh Tinh đúng lúc gửi đến. Người đàn ông hơi nhíu mày, vừa nãy người phụ nữ này không nói lời nào, bây giờ lại gửi một tin nhắn đến.
Không lẽ là không nói được.
Anh định hỏi Tinh Tinh, nhưng lại sợ hỏi vậy quá đột ngột… Nếu thật sự là không nói được, anh hỏi vậy không phải là xát muối lên vết thương của người ta sao?
Tô Ngọc Kỳ nhắn địa chỉ khách sạn qua, lái xe đưa Tinh Tinh về khách sạn.
Bên kia.
Sau khi Cố Uyên nhận được tin nhắn lập tức gọi điện cho Lý Tĩnh Nguyệt, nói đã tìm được Tinh Tinh, để chị Lý và anh Trần tìm đến địa chỉ đó, Cố Uyên cũng bắt taxi chạy đến cửa khách sạn Yagehout
.
Cô khá gần chỗ này, taxi rất nhanh đã chạy đến.
Đợi gần mười phút, Lý Tĩnh Nguyệt và Trần Hoành Sở vội vàng chạy đến: “Cô Cố, chúng ta đi nhanh đi, Tinh Tinh nhất định là đang chờ sốt ruột lắm. Sao cô tìm được Tinh Tinh vậy, Tinh Tinh sao lại ở chỗ này vậy…”
Khách sạn sang trọng như vậy, là khách sạn xa hoa nhất Thành phố Lệ Châu.
Không gì có thể so được.
Lý Tĩnh Nguyệt cũng từng giúp bạn thay ca ở đây mấy lần, làm công việc dọn dẹp ở đây.
Cố Uyên không đi lên: “Chị Lý, chị đi lên với anh Trần đi, em… em ở đây chờ hai người.”
Chị Lý quan tâm hỏi: “Cô Cố, có phải thân thể cô không khỏe không. Bận rộn cả ngày rồi, tối hôm qua cũng không ngủ, có phải thân thể khó chịu ở đâu không.”
“Không có… chị Lý, chuyện này em sẽ giải thích với chị sau, chị mau lên đó với anh Trần đi. Nếu… Nếu người đàn ông kia hỏi sao em không đến… Chị cứ nói, em đi công tác ở Thành phố Vân Châu, gần như chỉ có lúc Tết mới về.”
Lý Tĩnh Nguyệt gật đầu, kéo Trần Hoành Sở đi vào, không chờ được để gặp Tinh Tinh. Cả đêm không nhìn thấy Tinh Tinh, hai người họ sốt ruột muốn chết.
Phòng Tổng thống phong cách châu Âu.
Cố Tinh Tinh dựa vào ghế sofa chơi trò chơi, là chú mua cho bé. Tô Ngọc Kỳ ngồi đằng kia chơi cùng cô bé, Hoàng Hưng gõ cửa bước vào.
“Tổng giám đốc Tô, ngoài cửa có người tên là Lý Tĩnh Nguyệt và Trần Hoành Sở đến tìm cô Tinh Tinh, bảo là dì và chú của cô Tinh Tinh.”
Cố Tinh Tinh ngẩng đầu lên, giày cũng không kịp mang mà, chân trần nhảy xuống ghế sofa: “Dì Lý, chú Trần…”
Tô Ngọc Kỳ ôm cô bé: “Mang giày vào rồi hãy đi.”
Anh xoay người đặt cô bé trên ghế sofa, mang giày vào cho bé gái. Hoàng Hưng mở cửa, Lý Tĩnh Nguyệt và Trần Hoành Sở đi tới, Cố Tinh Tinh chạy tới, nhào vào ngực Lý Tĩnh Nguyệt: “Dì.”
Lý Tĩnh Nguyệt kích động ôm lấy bé gái: “Tinh Tinh, cuối cùng cũng tìm được con rồi. Con làm bọn dì sợ muốn chết, cũng may là con không sao.”
Tinh Tinh ngoan ngoãn nói: “Lúc con băng qua đường thì bị ngã, bị trật tay, là chú này đưa con đi bệnh viện, chú rất tốt…”
Lúc này Lý Tĩnh Nguyệt mới nhìn về phía người đàn ông đứng ở phòng khách, đẹp trai sang trọng, một bộ Âu phục giá trị không nhỏ, nổi bật không tầm thường, cô ấy vội nói: “Cảm ơn ngài.”
Tô Ngọc Kỳ nhìn thoáng qua Lý Tĩnh Nguyệt rồi đến Trần Hoành Sở, bước tới: “Mẹ Tinh Tinh đâu?”
Trong lòng Lý Tĩnh Nguyệt thầm kinh ngạc, không ngờ quý ngài này lại thật sự hỏi vấn đề này, nói theo lời Cố Uyên dặn: “Mẹ Tinh Tinh đi làm ở Thành phố Vân Châu, chỉ có ngày lễ Tết mới trở về được.”
Cố Tinh Tinh vươn tay, muốn để cho Tô Ngọc Kỳ ôm một cái, người đàn ông vươn tay khẽ sờ lên mái tóc mềm mại tinh tế của bé gái: “Tinh Tinh, nhớ kỹ, sau này không được chạy lung tung nữa.”
Lý Tĩnh Nguyệt và Trần Hoành Sở nói cảm ơn một lần nữa, ôm Tinh Tinh ra ngoài. Trong lòng Tô Ngọc Kỳ hơi không muốn, đưa tay xoa mi tâm. Anh mở tủ lạnh lấy ra một chai rượu vang, rót một ly, có chút tự giễu mà nở nụ cười, không hiểu nổi bản thân mình.
Không nỡ rời xa nhóc con này.
…
Cố Uyên ôm Tinh Tinh thật chặt, chôn mặt trên vai cô bé. Tinh Tinh ôm cổ cô: “Mẹ, mẹ ơi, mẹ đừng khóc mà, là Tinh Tinh không tốt… Mẹ đừng khóc nữa nha.”
Cố Uyên sợ thật sự.
Lúc biết tin Tinh Tinh mất tích, hoàn toàn hoảng loạn.
Trở về căn nhà ở Thành phố Lệ Châu.
Cố Uyên ôm Tinh Tinh không buông. Chị Lý và anh Trần cũng thầm thở dài một hơi, anh Trần đi kiểm tra bài tập của con trai, còn chị Lý đi chuẩn bị bữa tối.
Tìm được Tinh Tinh, cả nhà đều vui mừng. Chị Lý đi ra ngoài mua xương sườn, làm rất nhiều món mà Tinh Tinh thích.
Ăn tối xong.
Tinh Tinh xem TV.
Cố Uyên cầm điện thoại đi lên sân thượng, hơi mơ màng, chị Lý đi đến: “Cô Cố.”
“Cô Cố, cô với quý ngài ấy… có quen biết nhau không… Lúc tôi đến đón Tinh Tinh, quý ngài đó quả nhiên đã hỏi sao cô không đến, tôi trả lời theo lời cô dặn.”
Cố Uyên cũng không dấu diếm, cô đóng cửa sân thượng lại, thấp giọng nói: “Anh ta… là ba của Tinh Tinh…”
Bí mật vẫn luôn để trong lòng.
Cô cũng muốn tìm một người để tâm sự
Chị Lý kinh ngạc hô: “Trời ạ, cô Cố…”
Cố Uyên hít một hơi, nói với chị Lý: “Chuyện này không thể để cho Tinh Tinh biết được.”
Chị Lý cũng không hỏi nhiều, gật đầu.
Buổi tối, Cố Uyên ôm Tinh Tinh, kể chuyện cho bé nghe.
Kể xong chuyện.
Bé con vẫn chưa buồn ngủ.
“Tinh Tinh, con với chú kia sao lại quen biết nhau, sao con lại ở cùng với chú ấy?”
Nhắc tới chú đẹp trai kia, Tinh Tinh híp mắt cười: “Lúc con băng qua đường thì bị ngã, tay bị trật, chú kia liền đưa con đến bệnh viện. Mẹ, chú đó tốt ơi là tốt.”
“Vậy con có thích chú đó không?”
“Dạ thích!” Tinh Tinh gật đầu thật mạnh.
Cố Uyên nở nụ cười, đắp kín mền cho Tinh Tinh: “Tinh Tinh, ngủ đi.”
“Mẹ, sau này con còn có thể gặp chú đẹp trai đó nữa không?”
“Mẹ không biết. Mẹ chỉ biết, nếu bây giờ Tinh Tinh không ngủ, ngày mai sẽ đi học trễ.”
Sau khi Tinh Tinh ngủ.
Cố Uyên ngồi dậy, cô nhìn khuôn mặt nom nớt đang yên tĩnh ngủ của con gái, đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt bé con.
Đêm dài, cô không ngủ được.
Chỉ còn bảy tháng.
Chỉ còn bảy tháng…
Cô có thể rời xa anh.
Thời gian bảy tháng, ngắn ngủi mà cũng dài dằng dặc.
Cố Uyên vốn định chiều hôm sau liền rời khỏi Thành phố Lệ Châu, nhưng cô thật sự không nỡ rời xa Tinh Tinh, nên muốn ở với Tinh Tinh thêm vài ngày.
Liền gọi cho thím Lý một cuộc điện thoại.
Thím Lý biết Cố Uyên đang ở Thành phố Lệ Châu, nói: “Mợ chủ, chuyện của bạn cô thế nào rồi, cậu chủ vẫn còn ở Thành phố Lệ Châu chưa về. Cô có chuyện gì có thể đi tìm cậu chủ.”
Thím Lý cảm thấy, nếu cậu chủ và mợ chủ đều ở Thành phố Lệ Châu, thì để hai người gặp nhau một chút, vun đắp tình cảm cũng tốt.
Cố Uyên nói xong, liền cúp máy.
Cô cũng muốn ở Thành phố Lệ Châu để bên cạnh Tinh Tinh nhiều một chút.
Buổi sáng.
Cố Uyên dẫn Tinh Tinh đi mua quần áo.
Khu thời trang trẻ em.
Cố Uyên chọn một cái áo lông màu cam để Tinh Tinh đi thay. Bên trong chiếc nón lông mềm như nhung lộ ra đôi má trắng nõn mượt mà của cô bé. Nhân viên bán hàng lấy điện thoại ra, nhịn không được chụp một tấm hình cho Tinh Tinh: “Thật đáng yêu, nói dì nghe xem, con tên gì nào.”
“Dì à con tên là Tinh Tinh.”
Tinh Tinh nói xong, giơ tay chữ V với màn hình. Cố Uyên đứng bên cạnh cười, cô lại chọn một cái áo khoác màu hồng nhạt, trả tiền, ôm Tinh Tinh rời khỏi.
“Mẹ ơi, chúng ta lên trên lầu đi dạo đi.”
Lầu ba là khu trang phục nữ, Cố Uyên dẫn Tinh Tinh đi dạo một vòng, bước vào một cửa hàng có phong cách trang trí hợp với gu mình.
“Chào cô, trong cửa hàng của chúng tôi có rất nhiều quần áo mẫu mới. Da cô trắng như vậy, rất thích hợp với chiếc váy màu xanh da trời này.”
Cố Uyên nhìn bộ đồ mà nhân viên bán hàng cầm, Tinh Tinh kéo góc áo cô, ngọt ngào cười: “Mẹ, cái này nhìn đẹp.”
Nhân viên bán hàng khẽ cười: “Ánh mắt của bạn nhỏ thật tốt, bộ đồ này vô cùng hợp với mẹ cháu.”
“Ngọc Kỳ, chúng ta đến cửa hàng này xem một chút đi…”
Sau lưng truyền đến một giọng nói của phụ nữ, Cố Uyên khẽ giật mình. Cô gần như phản ứng theo bản năng, ôm Tinh Tinh, cầm quần áo, đi thẳng vào phòng thử đồ.
Đóng lại cửa phòng thử đồ.
Trong lòng Cố Uyên kinh ngạc không thôi.
Tống Ánh San kéo tay Tô Ngọc Kỳ bước vào cửa hàng, hai nhân viên bán hàng lập tức mỉm cười chào đón. Tống Ánh San cầm lấy một chiếc váy dài mùa đông màu tím nhạt: “Ngọc Kỳ, anh thấy cái này thế nào.”
Người đàn ông nói: “Em thích là được rồi.”
Tống Ánh San kéo cánh tay của người đàn ông: “Vậy anh có thích không.”
Người đàn ông cười: “Ừ.”
Trong phòng thử đồ.
Đáy mắt Cố Uyên hiện lên vẻ đau lòng. Cô bịt kín miệng Tinh Tinh, cô nhìn Tinh Tinh, nhẹ giọng: “Tinh Tinh, chúng ta chơi một trò chơi nhé.”
Tinh Tinh gật đầu.
“Trong vòng mười phút, chúng ta… thi xem ai có thể kiên trì không nói tiếng nào.”
Trẻ con đều rất hứng thú đối với các loại trò chơi. Sau khi Cố Uyên nói xong, Tinh Tinh bắt đầu tiến vào trạng thái trò chơi, nhếch môi không nói tiếng nào.
Cố Uyên buông tay ra.
Cô thở dài một hơi, nghe nam nữ bên ngoài nói chuyện với nhau, cô hơi mệt mỏi ngồi trên ghế, một mực im lặng chờ đợi. Chờ đến lúc âm thanh nói chuyện với nhau ở bên ngoài biến mất, mười phút cũng trôi qua.
Cố Uyên mở miệng lên tiếng trước, Tinh Tinh nói: “Mẹ à con thắng rồi!”
Cố Uyên cười, ôm Tinh Tinh, mở cửa bước ra ngoài.
Nhân viên bán hàng A hưng phấn nói với nhân viên bán hàng B: “Người phụ nữ vừa nãy hình như là ngôi sao đang nổi đó, có đeo khẩu tràn với kính râm tôi cũng nhận ra, chính là cô ấy!”
Nhân viên bán hàng B nói: “Tôi nhìn cũng giống nha. Người thật đẹp hơn trên TV nhiều, nhất là người đàn ông bên cạnh cô ấy. Trời ạ, đẹp muốn chết… Chỉ cần nháy mắt là có thể đánh bại hết mấy nam nghệ sĩ trẻ rồi.”
Nhân viên bán hàng A: “Người đàn ông kia không phải là Tổng giám đốc thần bí sau lưng Tống Ánh San chứ? Trời ạ, hai người họ quá xứng đôi, vẻ ngoài quá hợp nhau!”
Cố Uyên cầm quần áo bước ra: “Gói bộ này lại với ạ.”
Dù cho đã hết lần này đến lần khác tự nói với chính mình, mình và Tô Ngọc Kỳ vốn chính là hai đường thẳng song song không thể giao nhau, nhưng trong lòng, vẫn khó chịu.
Cảnh đêm âm u.
Đã hơn 8 giờ, chị Lý vẫn chưa về. Trần Hoành Sở muốn đi đón cô ấy, Cố Uyên đã đứng lên: “Anh Trần, để em đi.”
Chân Trần Hoành Sở bất tiện, đành gật đầu: “Ừ, vậy cô đi đi. Tôi chờ ở nhà.”
Căn nhà mà Cố Uyên thuê của chị Lý là nhà đối diện. Thường ngày lúc Cố Uyên không ở Thành phố Lệ Châu, chị Lý ở cùng với Tinh Tinh trong nhà Cố Uyên, còn Trần Hoành Sở thì mang con trai Tiểu Phong ở nhà kia.
Cố Uyên dặn Tinh Tinh vài câu, kêu cô bé đi ngủ sớm một chút, nghe lời chú Trần, sau đó mới cầm chìa khóa xe đi ra ngoài.
Tô Ngọc Kỳ đưa Tống Ánh San vào khách sạn Tứ Quý.
Tống Ánh San nấu cho anh một ly cà phê: “Ngọc Kỳ, anh nếm thử đi, em nấu cà phê đen, em còn biết anh không thích bỏ đường.”
Tô Ngọc Kỳ uống một ngụm, anh không thích vị ngọt ngấy. Cà phê cũng vậy, không thích bỏ đường, loại hương vị đắng chát này, sẽ khiến anh tỉnh táo.
Người đàn ông uống một ngụm, lập tức đặt lên bàn.
“Ánh San, mai anh về Thành phố Hải Châu. Em ở đây quay phim, nếu có vấn đề gì thì cứ gọi cho anh.”
“Vâng.” Tống Ánh San ngồi cạnh người đàn ông, lúm đồng tiền như hoa: “Ngọc Kỳ, cô bé lần trước kia đã tìm được ba mẹ chưa?”
“Tìm được rồi.”
“Cô bé đó đúng là đáng yêu.” Tống Ánh San nhìn người đàn ông đang uống cà phê, ánh mắt hiện lên sự vui vẻ. Nếu Tô Ngọc Kỳ đã thích trẻ con như vậy, chỉ cần cô ta mang thai, vị trí Tô phu nhân còn không phải là cô ta sao.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua.
Cà phê đã uống được một nửa.
Ngoài cửa sổ xuất hiện sấm sét.
Trời đổ mưa to.
Tô Ngọc Kỳ đưa tay nhìn thoáng qua đồng hồ, cầm áo khoác ngoài, đứng lên: “Ánh San, anh về trước.”
Tống Ánh San nhìn vẻ mặt người đàn ông bình tĩnh không gợn sóng, cắn môi, sao thuốc còn chưa phát huy tác dụng. Cô ta kéo tay người đàn ông: “Trời đổ mưa rồi, Ngọc Kỳ, một lát nữa hãy đi.”
Người đàn ông nói: “Thời gian không còn sớm. Ngày mai em còn phải quay phim, anh sẽ không quấy rầy em.”
Tống Ánh San không còn cách nào khác, nhưng vẫn không cam lòng.
Sau khi Tô Ngọc Kỳ rời khỏi, Tống Ánh San lái xe chạy theo sau.
Cô ta không dám lộ liễu quá, Tô Ngọc Kỳ nhận ra xe cô ta, cho nên Tống Ánh San đành dừng xe ven đường, lấy điện thoại di động ra gọi cho Kỷ Lộ Lộ: “Lộ Lộ, chuyện gì vậy, không phải cô nói tác dụng của thuốc này rất mạnh sao? Sao đến giờ vẫn không thấy chút dấu hiệu nào, cô đừng có lừa gạt tôi nhé.”
“Sao có thể. Thuốc này là do tôi năn nỉ anh Đông mới lấy được đó. Không giống với thuốc kích dục bình thường bán trên thị trường đâu. Tô Ngọc Kỳ là người như thế nào, cô còn chờ gì nữa.”
Đã là khí trời cuối tháng mười.
Nhưng sau lưng người đàn ông lại thấm ra một lớp mồ hôi. Anh chăm chú nắm chặt tay lái, yết hầu chuyển động, một cảm giác khô nóng theo thời gian dần lan ra toàn thân.
Tô Ngọc Kỳ mở điều hòa trong xe ra, hơi mát cũng không xua đi được cảm giác khô nóng trong cơ thể anh, ngược lại chỉ cảm thấy càng lúc càng nóng.
Mồ hôi không ngừng chảy xuống từ ngũ quan anh tuấn thâm thúy của người đàn ông, anh hung hăng lắc đầu, đạp mạnh chân ga, nhanh chóng chạy về phía khách sạn.
Tô Ngọc Kỳ không uống rượu, nhưng giờ phút này lại có một loại cảm giác mơ màng như say rượu vọt lên trong đầu, còn có ngọn lửa tình dục gần như không thể khống chế mà ăn mòn lấy anh.
Anh nắm chặt tay lái, gân xanh trên cánh tay nhô lên.
Người đàn ông đã mơ hồ nhận ra điều gì đó, nhưng giờ phút này đã không kịp để ngẫm nghĩ cẩn thận lại, ngọn lửa tình dục ào ào vọt tới.
Xe dừng ở bãi đỗ xe dưới tầng hầm.
Tô Ngọc Kỳ mở cửa xuống xe, một tay vịn chặt thân xe, anh cố hết sức muốn khiến mình tỉnh táo lại, nhưng ngọn lửa tình dục cực kỳ mạnh mẽ đã hung hăng ăn mòn lý trí anh.
Cố Uyên từ đằng xa đã nhìn thấy bóng dáng Tô Ngọc Kỳ, cô cắn môi, định né tránh, nhưng cô chợt thấy người đàn ông này vịn thân xe, dần dần cúi người, dáng vẻ như không thoải mái.
Cố Uyên do dự một lát, vẫn bước xuống xe.
Đi tới.
“Ngài Tô, anh không sao chứ.”
Tô Ngọc Kỳ cầm điện thoại, đang chuẩn bị gọi cho Hoàng Hưng, để cậu ta tìm một người phụ nữ sạch sẽ tới đây. Chợt nghe thấy một giọng nói mềm mại dè dặt.
Cực kỳ giống giọng nói của Lưu Thanh Vũ.
Cố Uyên đỡ Tô Ngọc Kỳ dậy, cánh tay chỉ cảm nhận được làn da nóng hổi của anh. Nhìn lại gương mặt anh, có màu đỏ không bình thường. Cô còn chưa kịp mở miệng hỏi thăm đã rơ vào một cái ôm nóng bỏng, nụ hôn của người đàn ông vọt tới.
“Ngài Tô!!”
Cố Uyên giãy dụa, hơi thở cực nóng của người đàn ông rơi vào mặt cô, hô hấp vô cùng dồn dập, Cố Uyên đã mơ hồ nhận ra điều gì.
Nhưng môi đã bị chặn, người đàn ông một tay mở cửa, ném cô vào trong xe, Cố Uyên há miệng thở hổn hển, lợi dụng lúc này: “Ngài Tô, là tôi! Anh bị sao vậy.”
Đáy mắt người đàn ông có màu đỏ tươi bất thường, thở dốc ồ ồ, ý thức đã bị cắn nuốt, yết hầu chuyển động kịch liệt, giọng nói khàn khàn: “Tôi sẽ cho cô tiền.”
Cố Uyên cắn môi, lại là câu này…
Không! Không thể!
“Ngài Tô, anh tỉnh táo lại một chút, anh nhìn tôi đi, tôi là Lưu Thanh Vũ, ngài Tô.” Cố Uyên phản kháng trước sự xâm phạm của người đàn ông. Cô không muốn phát sinh quan hệ với anh khi anh đang ở tình trạng mơ màng thế này, từng có một lần như vậy là đủ rồi.
Một lần vào bốn năm trước, đã đủ rồi.
Người đàn ông cúi đầu mút môi cô, nuốt hết tất cả lời nói vào trong. Cố Uyên giãy dụa không có hiệu quả, hung hăng cắn răng, lập tức, mùi máu tươi lan ra giữa răng môi hai người.
Tô Ngọc Kỳ vẫn không buông cô ra, mùi máu tanh nồng ngược lại càng khơi dậy dục vọng của người đàn ông. Anh điên cuồng hôn cô, đầu lưỡi Cố Uyên run lên, không có bất cứ cơ hội phản kháng nào, hai tay bị người đàn ông nắm thật chặt.
Khóe mắt Cố Uyên hiện lên nước mắt, trong xe không mở đèn.
Rất tối.
Mồ hôi từ trên mặt người đàn ông chảy xuống, rơi vào mặt cô, nóng rực.
Mỗi tấc da thịt trên người anh đều chạm vào da cô, toàn thân Cố Uyên run rẩy, cô bắt đầu giãy dụa kịch liệt. Bọn họ là vợ chồng.
Nếu như nói, để cô làm nghĩa vụ vợ chồng.
Cô sẽ không từ chối.
Nhưng, cô không muốn khi anh đang trong tình trạng không tỉnh táo mà bị anh làm.
Nước mắt tràn ra khỏi khóe mắt, chảy vào tóc, ngài Tô, là tôi, anh nhìn rõ ràng được không, đây là tôi.
Tôi nay cô đi đón chị Lý, trong xe có mở điều hòa, cô cũng không lạnh, cho nên chỉ mặc một chiếc váy lông, bây giờ lại cực kỳ thuận tiên để người đàn ông xâm phạm.
Cảm giác đau đớn khi bị xâm chiếm khiến cô co rút lại, cô cắn môi không muốn phát ra tiếng, là tủi thân, mà cũng là oán hận. Cô nghĩ đến bốn năm trước, nước mắt không ngừng lăn xuống khỏi khóe mắt.
Không khí đã nhiễm hương vị tình dục.
Giữa răng môi là mùi máu tươi nồng nặc.
Nụ hôn của người đàn ông, ngang ngược mà mang theo sự cướp đoạt.
Chỉ giống như để phát tiết dục vọng.
Rất đau, cô rất đau.
Tô Ngọc Kỳ dường như cũng không thoải mái. Ngọn lửa tình dục gần như đốt cháy anh, cơ thể phụ nữ chẳng qua chỉ là thuốc giải tạm thời. Trước mắt anh là bóng tối u ám, anh gần như không nhìn thấy gì, chỉ nghe tiếng khóc thút thít của người phụ nữ dưới thân.
Anh không khống chế nổi chính mình, tim đập mạnh như muốn lao ra khỏi lồng ngực. Cảm giác nóng lạnh đan xen như muốn nuốt chửng các giác quan của anh, anh dường như gầm nhẹ một tiếng.
Cố Uyên ngẩng đầu lên, cởi áo sơ mi của người đàn ông ra, hung hăng cắn lên vai anh. Ngài Tô, anh phải nhớ kỹ, đây là tôi.
Là tôi cắn anh.
Đừng có không nhớ tôi.
Đau đớn làm cho người đàn ông tỉnh táo trong một giây ngắn ngủi, nhìn người phụ nữ dưới thân anh, lau đi nước mắt trên khóe mắt cô, chớp mắt một cái: “Lưu… Thanh Vũ…”
Cố Uyên run lên.
Anh gọi tên cô ư?
Nhưng chỉ trong một giây ngắn ngủi, đáy mắt Tô Ngọc Kỳ lại bị ngọn lửa tình dục xâm chiếm.
Không biết đã qua bao lâu.
Cố Uyên nghe thấy tiếng hít thở đều đều của người đàn ông, cô từ từ ngồi dậy, nhìn anh ngủ. Cô đưa tay khẽ vuốt khuôn mặt người đàn ông, vẫn còn nóng, nhưng không nóng rực như trước.
Dường như muốn thiêu đốt cô.
Cô chỉnh trang lại mình một chút, cầm tay người đàn ông, viết xuống lòng bàn tay của anh một chữ ‘Uyên’.
Khóe môi Cố Uyên nở nụ cười, không chớp mắt nhìn gương mặt đẹp đẽ của người đàn ông, nhịn không được giơ tay, xoa khuôn mặt người đàn ông, ngón tay phác họa ngũ quan thâm thúy của anh. Hơi thở anh rơi vào trên đầu ngón tay cô.
Cô vuốt mắt anh, cảm nhận được sự run rẩy của lông mi anh.
Nhẹ nhàng vuốt ve lòng bàn tay cô.
Đôi mắt này, lúc mở ra sẽ luôn bình tĩnh không gợn sóng, trong trẻo nhưng cũng lạnh lùng sâu thẳm.
Cô sợ hãi, rồi lại say mê.
Vuốt phẳng quần áo mình, Cố Uyên nhìn thời gian. Không biết lúc nào chị Lý đã gửi đến một tin nhắn, nói là bị lên lớp, có thể sẽ về muộn một chút, kêu cô đi trước không cần chờ.
Đã hơn mười giờ tối rồi.
Cảnh vật trong xe mơ hồ.
Quay người nhìn thoáng qua Tô Ngọc Kỳ, ngẫm nghĩ, cởi vòng tay xuống, đặt trong lòng bàn tay người đàn ông.
Vòng tay này, là mẹ để lại cho cô, Cố Uyên để trong căn nhà ở Thành phố Lệ Châu, khi nào về mới lấy ra đeo.
Ngài Tô, anh không được nhận lầm tôi nữa.