Chương : 50
Ngày hôm sau...
Cô vẫn ngồi ở bàn trang điểm vào mỗi sáng để chải chuốt qua mái tóc, tô điểm cho gương mặt thêm chút rạng ngời. Như thói quen, ánh mắt cô vẫn định hướng nhìn về phía nhà cũ một cách chăm chú.
Thật lạ khi...người đàn ông lớn tuổi đó sáng nào cũng tới, ngồi lại trước ghế đá ở vỉa hè nhà cô.
Căn nhà cũ đó của nhà cô, bố mẹ cũng để đó không cho thuê. Nếu ông ấy ngày nào cũng đến đây ngồi chờ như vậy có khi nào là người nhà của nhà cô không?
Thôi thì đợi tới mai, nếu ông ấy cón ngồi đó thì cô chắc chắn sẽ xuống và hỏi ông ấy.
Cô đứng dậy và định xuống bếp kiếm đồ gì ăn, thì tiếng chuông tin nhắn điện thoại bỗng kêu lên. Mở điện xem ai thì không ai khác chính là Cao Lang.
Nội dung vắn tắt gọn gọn trong một dòng chữ:
"Chúc mừng sinh nhật! Đi làm về anh sẽ mang quà về cho em!"
Thanh Di bần thần, cô xuýt thì quên hôm nay là sinh nhật của mình đấy!
Cô định nhắn lại thì Cao Lang lại gửi tin nhắn tiếp"Tối mời bạn đến ăn sinh nhật cho vui!"
Anh định tổ chức sinh nhật cho cô sao? Là anh đang quan tâm cô đấy à? Trong lòng cô vừa hồi hội lại vừa vui. Hình ảnh một tên khốn kiếp, một tên biến thái và là kẻ hay cáu giận, độc đoán, giờ đây anh bỗng trở nên dịu dàng và ấm áp trong tâm trí cô.
Anh...Không lẽ cô lại có tình cảm với anh thật sao?
Lúc này cô thật sự muốn khóc lắm, vừa tủi thân lại vừa hạnh phúc. Chính vì điều đó mà cô quên luôn phản hồi lại tin nhắn của anh.
Cô ôm theo niềm vui của mình và đi xuống lầu, thím Mai và mọi người đang tất bật trang trí những thứ đồ lấp lánh, những thứ đô vô cùng bắt mắt. Không khí này...càng làm cô háo hức hơn.
Tiếng chuông điện thoại trong túi cô vang lên, dòng chữ hiện lên chính là bố cô - Liên Thành.
Thanh Di vội vàng bấm nút nghe, cô vui mừng gọi bố
"Bố! Con đây!"
"Chúc con gái bố sinh nhật vui vẻ nhé! Thật tiếc khi sinh nhật con năm nay lại không ở cạnh bố mẹ. Bố mẹ rất nhớ con!"
Thanh Di cố nén lại cảm xúc của mình lúc này, khóe mắt cô đã trở nên cay xè, cô hít thở một nơi thật sâu để trấn tĩnh trở lại, lúc này cô mới chậm chậm đáp lại lời bố
"Bố! Xin lỗi, con cũng rất nhớ bố mẹ, nhưng chắc là...con không thể về được. Việc học của con ngày một khó, nhưng...cũng sắp xong rồi!"
Cô chắc chắn...sẽ tìm cách về thăm họ. Nhưng.. là bao giờ đây?
Cô thật không muốn lừa dối họ chút nào, tại sao con người cô lại xuất hiện thêm cái tính cách nói dối đáng chết này chứ?
Cô biết rằng Cao Lang dạo này tính tình đã thay đổi, cô là người không biết nịnh bợ, không khôn khéo, lại càng không biết cách thuyết phục người khác.
Ah! Cô nhớ ra rồi...Liên Hoa!
Con bé là người hay gọi anh là anh rể, hơn nữa con bé cũng rất biết cách ăn nói và nịnh nọt. Liên Hoa chính là cánh cửa may mắn của cô.
Buổi trữa Cao Lang về ăn cơm, sắc mặt anh vô cùng vui vẻ, suốt bữa cơm anh luôn gắp những món ngon mà cô thích ăn nhất. Thanh Di vì muốn chiều lòng Cao Lang nên cô cũng đã ăn hết, khóe môi anh liền nở một nụ cười rất thỏa mãn.
"Đã no chưa?"
Thanh Di vừa gật đầu vừa nuốt nốt miếng thịt kho tàu xuống bụng.Cao Lang đứng dậy, anh vẫy tay ra hiệu phía hướng cửa. A Phi bước vào, trên tay anh ta là một cái hộp quà màu đỏ, vừa một vòng tay ôm.
"Tặng cho em đấy!"
Thanh Di ngây ngốc nhìn hộp quà, cô thật sự rất vui đó! Mặc dù từ nhỏ cho tới lớn, ngày sinh nhật ai ai cũng sẽ tặng cho cô quà, nhưng lần này...cảm giác lại không phải là hạnh phúc gia đình, nó là hạnh phúc của tình yêu.
Cao Lang bê hộp quà giơ ra trước mắt cô, anh nói:
"Vui đến ngây ngốc luôn sao? Mau mở quà đi!"
Thanh Di vội vàng vừa mở nắp hộp thì...
"Meo! Meo!..."
Bé mèo con với bộ lông màu vàng nhạt, cùng với khuôn mặt vô cùng đáng yêu với những cái râu dài nhắn lởm chởm, cái mũi hồng nhỏ nhắn, mắt bé màu xanh da trời tựa như cả bầu trời xanh đang thu lại trong tầm mắt nó vậy.
Bé con liếm láp cái tay rồi xoa xoa lên trên mặt, người ta nói...nó chính là động tác rửa mặt của mèo. Cao Lang nhìn thấy ánh mắt cô trở nên sáng bừng, khóe miệng cô lại không ngừng tạo nên nét cười, anh ôm lấy eo cô, dịu dàng hỏi:
"Có thích không?"
Không chần chờ, cô vui vẻ vừa bế mèo con vừa đáp:
"Thích! Sao anh lại biết...tôi thích mèo!"
"Một tủ giấy thông tin về em...không lẽ lại không có thông tin về sở thích thú cưng?"
Anh lại còn điều tra thông tin về cô nữa, một tủ thông tin...không biết trong đó có cái tin nào nói rằng cô rất ghét loại đàn ông độc đoán, vô sỉ, biến thái, hơn nữa cô còn ghét loại đàn ông bỏ mặc vợ con như là bố của Bách Thảo, loại đàn ông không có trách nhiệm, và...đàn ông nhút nhát không nhỉ?
Thanh Di cũng không có ý cáu giận gì với anh, cô nói khinh khỉnh cũng vừa là trêu đùa
"Anh dám điều tra thông tin về tôi đấy hả?"
"Để biết rõ về kiểu người đàn ông mà em thích!"
Nói xong, Cao Lang cũng tự cảm nhận được mình đang hạ thấp khí chất của chính mình. Anh vội lảng tránh và chạy tọt lên trên tầng.
Cô vẫn ngồi ở bàn trang điểm vào mỗi sáng để chải chuốt qua mái tóc, tô điểm cho gương mặt thêm chút rạng ngời. Như thói quen, ánh mắt cô vẫn định hướng nhìn về phía nhà cũ một cách chăm chú.
Thật lạ khi...người đàn ông lớn tuổi đó sáng nào cũng tới, ngồi lại trước ghế đá ở vỉa hè nhà cô.
Căn nhà cũ đó của nhà cô, bố mẹ cũng để đó không cho thuê. Nếu ông ấy ngày nào cũng đến đây ngồi chờ như vậy có khi nào là người nhà của nhà cô không?
Thôi thì đợi tới mai, nếu ông ấy cón ngồi đó thì cô chắc chắn sẽ xuống và hỏi ông ấy.
Cô đứng dậy và định xuống bếp kiếm đồ gì ăn, thì tiếng chuông tin nhắn điện thoại bỗng kêu lên. Mở điện xem ai thì không ai khác chính là Cao Lang.
Nội dung vắn tắt gọn gọn trong một dòng chữ:
"Chúc mừng sinh nhật! Đi làm về anh sẽ mang quà về cho em!"
Thanh Di bần thần, cô xuýt thì quên hôm nay là sinh nhật của mình đấy!
Cô định nhắn lại thì Cao Lang lại gửi tin nhắn tiếp"Tối mời bạn đến ăn sinh nhật cho vui!"
Anh định tổ chức sinh nhật cho cô sao? Là anh đang quan tâm cô đấy à? Trong lòng cô vừa hồi hội lại vừa vui. Hình ảnh một tên khốn kiếp, một tên biến thái và là kẻ hay cáu giận, độc đoán, giờ đây anh bỗng trở nên dịu dàng và ấm áp trong tâm trí cô.
Anh...Không lẽ cô lại có tình cảm với anh thật sao?
Lúc này cô thật sự muốn khóc lắm, vừa tủi thân lại vừa hạnh phúc. Chính vì điều đó mà cô quên luôn phản hồi lại tin nhắn của anh.
Cô ôm theo niềm vui của mình và đi xuống lầu, thím Mai và mọi người đang tất bật trang trí những thứ đồ lấp lánh, những thứ đô vô cùng bắt mắt. Không khí này...càng làm cô háo hức hơn.
Tiếng chuông điện thoại trong túi cô vang lên, dòng chữ hiện lên chính là bố cô - Liên Thành.
Thanh Di vội vàng bấm nút nghe, cô vui mừng gọi bố
"Bố! Con đây!"
"Chúc con gái bố sinh nhật vui vẻ nhé! Thật tiếc khi sinh nhật con năm nay lại không ở cạnh bố mẹ. Bố mẹ rất nhớ con!"
Thanh Di cố nén lại cảm xúc của mình lúc này, khóe mắt cô đã trở nên cay xè, cô hít thở một nơi thật sâu để trấn tĩnh trở lại, lúc này cô mới chậm chậm đáp lại lời bố
"Bố! Xin lỗi, con cũng rất nhớ bố mẹ, nhưng chắc là...con không thể về được. Việc học của con ngày một khó, nhưng...cũng sắp xong rồi!"
Cô chắc chắn...sẽ tìm cách về thăm họ. Nhưng.. là bao giờ đây?
Cô thật không muốn lừa dối họ chút nào, tại sao con người cô lại xuất hiện thêm cái tính cách nói dối đáng chết này chứ?
Cô biết rằng Cao Lang dạo này tính tình đã thay đổi, cô là người không biết nịnh bợ, không khôn khéo, lại càng không biết cách thuyết phục người khác.
Ah! Cô nhớ ra rồi...Liên Hoa!
Con bé là người hay gọi anh là anh rể, hơn nữa con bé cũng rất biết cách ăn nói và nịnh nọt. Liên Hoa chính là cánh cửa may mắn của cô.
Buổi trữa Cao Lang về ăn cơm, sắc mặt anh vô cùng vui vẻ, suốt bữa cơm anh luôn gắp những món ngon mà cô thích ăn nhất. Thanh Di vì muốn chiều lòng Cao Lang nên cô cũng đã ăn hết, khóe môi anh liền nở một nụ cười rất thỏa mãn.
"Đã no chưa?"
Thanh Di vừa gật đầu vừa nuốt nốt miếng thịt kho tàu xuống bụng.Cao Lang đứng dậy, anh vẫy tay ra hiệu phía hướng cửa. A Phi bước vào, trên tay anh ta là một cái hộp quà màu đỏ, vừa một vòng tay ôm.
"Tặng cho em đấy!"
Thanh Di ngây ngốc nhìn hộp quà, cô thật sự rất vui đó! Mặc dù từ nhỏ cho tới lớn, ngày sinh nhật ai ai cũng sẽ tặng cho cô quà, nhưng lần này...cảm giác lại không phải là hạnh phúc gia đình, nó là hạnh phúc của tình yêu.
Cao Lang bê hộp quà giơ ra trước mắt cô, anh nói:
"Vui đến ngây ngốc luôn sao? Mau mở quà đi!"
Thanh Di vội vàng vừa mở nắp hộp thì...
"Meo! Meo!..."
Bé mèo con với bộ lông màu vàng nhạt, cùng với khuôn mặt vô cùng đáng yêu với những cái râu dài nhắn lởm chởm, cái mũi hồng nhỏ nhắn, mắt bé màu xanh da trời tựa như cả bầu trời xanh đang thu lại trong tầm mắt nó vậy.
Bé con liếm láp cái tay rồi xoa xoa lên trên mặt, người ta nói...nó chính là động tác rửa mặt của mèo. Cao Lang nhìn thấy ánh mắt cô trở nên sáng bừng, khóe miệng cô lại không ngừng tạo nên nét cười, anh ôm lấy eo cô, dịu dàng hỏi:
"Có thích không?"
Không chần chờ, cô vui vẻ vừa bế mèo con vừa đáp:
"Thích! Sao anh lại biết...tôi thích mèo!"
"Một tủ giấy thông tin về em...không lẽ lại không có thông tin về sở thích thú cưng?"
Anh lại còn điều tra thông tin về cô nữa, một tủ thông tin...không biết trong đó có cái tin nào nói rằng cô rất ghét loại đàn ông độc đoán, vô sỉ, biến thái, hơn nữa cô còn ghét loại đàn ông bỏ mặc vợ con như là bố của Bách Thảo, loại đàn ông không có trách nhiệm, và...đàn ông nhút nhát không nhỉ?
Thanh Di cũng không có ý cáu giận gì với anh, cô nói khinh khỉnh cũng vừa là trêu đùa
"Anh dám điều tra thông tin về tôi đấy hả?"
"Để biết rõ về kiểu người đàn ông mà em thích!"
Nói xong, Cao Lang cũng tự cảm nhận được mình đang hạ thấp khí chất của chính mình. Anh vội lảng tránh và chạy tọt lên trên tầng.