Chương : 33
Mấy ngày ngắn ngủi của năm cũ trôi qua rất rất rất là bình yên, quan trọng là phải nhấn mạnh ba lần...thì hôm nay - ngày đầu năm mới, Cao Lang lại tiếp tục làm lay động mặt nước tĩnh mịch, mặt nước được nói tới được coi như là cuộc sống tĩnh lặng của cô.
• 6 giờ kém 20 phút tối:
Thanh Di chọn bộ đồ thoải mái nhất, cô đi xuống nhà xin phép bố mẹ để chuẩn bị tới nhà Phong Lãnh ăn cơm.
Xuống tới phòng khách, Cao Lang đã ngồi thù lù trên ghế sofa từ lúc nào không hay.
Bố mẹ tôi thì chuyên chú nói chuyện với hắn, hơn nữa lại còn cười khá là vui vẻ.
Con nhỏ Liên Hoa ngồi cạnh chẳng biết gì cũng chống cằm, tròn mắt theo dõi cuộc nói chuyện của người lớn.
Cô hùng hục đi xuống, tiếng giày cao gót thánh thót vang lên khiến họ dừng lại cuộc trò chuyện.
Cô nói:
"Bố...mẹ! Tối nay có một người bạn mời con và Liên Hoa tới ăn bữa cơm tất niên. Bố mẹ cứ mời cơm trước đi nhé! Con và Liên Hoa sẽ về sớm!"
Hoa Dung cười trùi mến, vẻ mặt bà dường như đã biết trước cô định nói gì, bà cười cười đáp:
"Ừ! Thiếu gia đã nói với bố mẹ rồi!"Cô bắt đầu nhìn "Roẹt" qua Cao Lang, ánh mắt cô sắc như dao khiến tim anh đập rộn ràng lên.
Không phải vì anh sợ cô, căn bản là anh thích cái vẻ mặt đó của cô thôi. Đây là cái suy nghĩ của Cao Lang để lấp liếm đi cái sợ hãi của anh đấy. Chứ thực ra...anh sợ cô muốn chết đi được. Mỗi lần cô lườm anh với cái ánh mắt đó, anh lại tưởng tượng ra mắt con ma vừa bé bé, rồi lại toàn lòng trắng.
Liên Thành lên tiếng:
"Thôi...các con đi đi không lại muộn!"
"Vâng!"
Cô và Liên Hoa cùng đồng thanh trả lời lại bố mẹ, Cao Lang cũng đứng dậy, anh cúi đầu chào rồi đi ra ngoài trước.
Liên Hoa lao vút ra sân và nó là người giữ vị trí số một khi đoạt giải chọn xe sang giữa xe Cao Lang và xe của Thanh Di. Tất nhiên...chiếc xe thắng cuộc khi được con nhỏ đó chọn chính là xe của anh rồi. Nó nhanh chóng ngồi vào trong xe.
Thanh Di cảm thấy bất lực với cô em gái hám lợi như thế, cô lắc lắc đầu rồi định bước vào xe của mình thì Cao Lang kịp kéo cô lại. Anh nói:
"Đi chung xe với tôi!"
Không cần nghĩ ngợi, cô liền giở giọng chợ búa nói nhỏ:
"Không! Tại sao tôi lại phải đi cùng với anh? Anh nghĩ anh là ai "
"Nếu em không đi cùng tôi thì...bố mẹ em sẽ nghĩ như nào đây? Họ sẽ nghĩ giữa hai chúng ta có vấn đề gì chăng? Rồi có khi nào tôi sẽ nói là...hai ta..."
Anh chưa nói dứt câu cô liền huých vào eo trái của anh khiến anh phải câm nín nhịn đau. Cô nói:
"Tên thối tha...Hừ!"
Cao Lang cũng nhây không kém, anh quay người về hướng cửa nhà cô, anh nói:
"Hay để tôi vào thông báo với bố mẹ em một tiếng nhé!"
Cô nuốt lại cục tức to như quả bưởi xuống bụng. Nghĩ đi nghĩ lại, theo với tính cách không giống người của hắn, chắc hẳn hắn sẽ không nghĩ ngợi gì mà nói với bố mẹ cô rồi.
Lúc này, chiêu thức lật mặt nhanh như lật bánh đã được áp dụng. Cô niềm nở ôm lấy tay hắn kéo lại nói:
"Haha...có gì bình tĩnh nói. Đi...đi thôi không lại muộn!"
Cô giữ nguyên nụ cười hết sức giả tạo rồi kéo anh lại vào trong xe của anh. Khi cô định ngồi vào ghế sau cùng Liên Hoa thì anh bỗng nghiêm trang nói như mệnh lệnh trong quân đội:
"Liên Hoa nghe lệnh!"
Liên Hoa bắt kịp sóng rất nhanh, nó hơi ưỡn ngực ra, lưng thẳng tắp đồng thời tay nghiêm trang giơ lên đặt sát thái dương đáp lại:"Có tại hạ!"
"Mau lên ghế trên ngồi!"
"Tuân lệnh...anh rể!"
Cô tưởng mình đang lạc vào bệnh viện tâm thần, cô chớp chớp mắt vài cái để chấn tĩnh lại rồi ngồi vào chỗ.
Cổ đại xen lẫn hiện đại sao? Cái gì mà "Có tại hạ" chứ? Cô càng nghĩ càng thấy hai người đó thật hợp với nhau.
A Phi nhịn cười xuýt thì bị vỡ bụng. Anh ta vội lấy chai nước tu một mạch hết chai. Sau đó...vẻ mặt lạnh ngắt đã trở lại trạng thái vốn có.
Không khí dần trở nên im lặng, Liên Hoa ngứa mồm quay xuống hỏi Cao Lang:
"Xe anh rể sịn sò thật đấy! Đi êm giống như ru ngu vậy!"
Cao Lang cười nhếch miệng, vẻ mặt anh tỏ ra như đây là điều rất chi là tất nhiên. Anh nói:
"Thích nó không?"
Liên Hoa nghĩ cũng không nghĩ tới anh sẽ hỏi mình rằng có thích chiếc xe này không? Tất nhiên là thích rồi. Đây chính là bộ đôi với xe của Phong Lãnh mà. Nó chính là Rolls-Royce Ghost. Màu bạc kết hợp viền trắng vô cùng sang trọng và lôi cuốn.
Liên Hoa gật đầu lia lịa với vẻ mặt vô cùng phởn.
"Đây là quà sinh nhật Phong Lãnh tặng anh nên...anh không thể tặng nó cho em. Anh sẽ mua cho em cái y hệt như vậy!"
"Anh...anh nói thật sao? Mặc dù...mặc dù em không hám danh lợi nhưng mà giờ...em đang cất liêm sỉ đi rồi anh rể! Haha"
Cô quát lên:
"Liên Hoa! Em biết xe này đắt như nào không? Tuổi còn nhỏ, bằng lái thì chưa, thế mà em dám gật đầu hay sao?"
Liên Hoa xịu mặt đáp:
"Ây za~~ Em đùa thôi mà! Xe đắt như này em sao dám lấy. Hơn nữa...chị dạy em là cái gì của người khác thì không phải là của mình. Nếu muốn có thì phải tự thân vận động. Em đâu có làm gì trái với lương tâm đâu!"
"Chỉ là cái xe thôi, em không cần phải quát tháo con bé làm gì! Như em nói thì cái gì của người khác thì không phải là của mình. Liên Hoa gọi tôi là anh rể...tôi sao phụ lòng con bé được!"
Cô lườm nguýt chua ngoa nói:
"Xì! Không được chính là không được!"
• 6 giờ kém 20 phút tối:
Thanh Di chọn bộ đồ thoải mái nhất, cô đi xuống nhà xin phép bố mẹ để chuẩn bị tới nhà Phong Lãnh ăn cơm.
Xuống tới phòng khách, Cao Lang đã ngồi thù lù trên ghế sofa từ lúc nào không hay.
Bố mẹ tôi thì chuyên chú nói chuyện với hắn, hơn nữa lại còn cười khá là vui vẻ.
Con nhỏ Liên Hoa ngồi cạnh chẳng biết gì cũng chống cằm, tròn mắt theo dõi cuộc nói chuyện của người lớn.
Cô hùng hục đi xuống, tiếng giày cao gót thánh thót vang lên khiến họ dừng lại cuộc trò chuyện.
Cô nói:
"Bố...mẹ! Tối nay có một người bạn mời con và Liên Hoa tới ăn bữa cơm tất niên. Bố mẹ cứ mời cơm trước đi nhé! Con và Liên Hoa sẽ về sớm!"
Hoa Dung cười trùi mến, vẻ mặt bà dường như đã biết trước cô định nói gì, bà cười cười đáp:
"Ừ! Thiếu gia đã nói với bố mẹ rồi!"Cô bắt đầu nhìn "Roẹt" qua Cao Lang, ánh mắt cô sắc như dao khiến tim anh đập rộn ràng lên.
Không phải vì anh sợ cô, căn bản là anh thích cái vẻ mặt đó của cô thôi. Đây là cái suy nghĩ của Cao Lang để lấp liếm đi cái sợ hãi của anh đấy. Chứ thực ra...anh sợ cô muốn chết đi được. Mỗi lần cô lườm anh với cái ánh mắt đó, anh lại tưởng tượng ra mắt con ma vừa bé bé, rồi lại toàn lòng trắng.
Liên Thành lên tiếng:
"Thôi...các con đi đi không lại muộn!"
"Vâng!"
Cô và Liên Hoa cùng đồng thanh trả lời lại bố mẹ, Cao Lang cũng đứng dậy, anh cúi đầu chào rồi đi ra ngoài trước.
Liên Hoa lao vút ra sân và nó là người giữ vị trí số một khi đoạt giải chọn xe sang giữa xe Cao Lang và xe của Thanh Di. Tất nhiên...chiếc xe thắng cuộc khi được con nhỏ đó chọn chính là xe của anh rồi. Nó nhanh chóng ngồi vào trong xe.
Thanh Di cảm thấy bất lực với cô em gái hám lợi như thế, cô lắc lắc đầu rồi định bước vào xe của mình thì Cao Lang kịp kéo cô lại. Anh nói:
"Đi chung xe với tôi!"
Không cần nghĩ ngợi, cô liền giở giọng chợ búa nói nhỏ:
"Không! Tại sao tôi lại phải đi cùng với anh? Anh nghĩ anh là ai "
"Nếu em không đi cùng tôi thì...bố mẹ em sẽ nghĩ như nào đây? Họ sẽ nghĩ giữa hai chúng ta có vấn đề gì chăng? Rồi có khi nào tôi sẽ nói là...hai ta..."
Anh chưa nói dứt câu cô liền huých vào eo trái của anh khiến anh phải câm nín nhịn đau. Cô nói:
"Tên thối tha...Hừ!"
Cao Lang cũng nhây không kém, anh quay người về hướng cửa nhà cô, anh nói:
"Hay để tôi vào thông báo với bố mẹ em một tiếng nhé!"
Cô nuốt lại cục tức to như quả bưởi xuống bụng. Nghĩ đi nghĩ lại, theo với tính cách không giống người của hắn, chắc hẳn hắn sẽ không nghĩ ngợi gì mà nói với bố mẹ cô rồi.
Lúc này, chiêu thức lật mặt nhanh như lật bánh đã được áp dụng. Cô niềm nở ôm lấy tay hắn kéo lại nói:
"Haha...có gì bình tĩnh nói. Đi...đi thôi không lại muộn!"
Cô giữ nguyên nụ cười hết sức giả tạo rồi kéo anh lại vào trong xe của anh. Khi cô định ngồi vào ghế sau cùng Liên Hoa thì anh bỗng nghiêm trang nói như mệnh lệnh trong quân đội:
"Liên Hoa nghe lệnh!"
Liên Hoa bắt kịp sóng rất nhanh, nó hơi ưỡn ngực ra, lưng thẳng tắp đồng thời tay nghiêm trang giơ lên đặt sát thái dương đáp lại:"Có tại hạ!"
"Mau lên ghế trên ngồi!"
"Tuân lệnh...anh rể!"
Cô tưởng mình đang lạc vào bệnh viện tâm thần, cô chớp chớp mắt vài cái để chấn tĩnh lại rồi ngồi vào chỗ.
Cổ đại xen lẫn hiện đại sao? Cái gì mà "Có tại hạ" chứ? Cô càng nghĩ càng thấy hai người đó thật hợp với nhau.
A Phi nhịn cười xuýt thì bị vỡ bụng. Anh ta vội lấy chai nước tu một mạch hết chai. Sau đó...vẻ mặt lạnh ngắt đã trở lại trạng thái vốn có.
Không khí dần trở nên im lặng, Liên Hoa ngứa mồm quay xuống hỏi Cao Lang:
"Xe anh rể sịn sò thật đấy! Đi êm giống như ru ngu vậy!"
Cao Lang cười nhếch miệng, vẻ mặt anh tỏ ra như đây là điều rất chi là tất nhiên. Anh nói:
"Thích nó không?"
Liên Hoa nghĩ cũng không nghĩ tới anh sẽ hỏi mình rằng có thích chiếc xe này không? Tất nhiên là thích rồi. Đây chính là bộ đôi với xe của Phong Lãnh mà. Nó chính là Rolls-Royce Ghost. Màu bạc kết hợp viền trắng vô cùng sang trọng và lôi cuốn.
Liên Hoa gật đầu lia lịa với vẻ mặt vô cùng phởn.
"Đây là quà sinh nhật Phong Lãnh tặng anh nên...anh không thể tặng nó cho em. Anh sẽ mua cho em cái y hệt như vậy!"
"Anh...anh nói thật sao? Mặc dù...mặc dù em không hám danh lợi nhưng mà giờ...em đang cất liêm sỉ đi rồi anh rể! Haha"
Cô quát lên:
"Liên Hoa! Em biết xe này đắt như nào không? Tuổi còn nhỏ, bằng lái thì chưa, thế mà em dám gật đầu hay sao?"
Liên Hoa xịu mặt đáp:
"Ây za~~ Em đùa thôi mà! Xe đắt như này em sao dám lấy. Hơn nữa...chị dạy em là cái gì của người khác thì không phải là của mình. Nếu muốn có thì phải tự thân vận động. Em đâu có làm gì trái với lương tâm đâu!"
"Chỉ là cái xe thôi, em không cần phải quát tháo con bé làm gì! Như em nói thì cái gì của người khác thì không phải là của mình. Liên Hoa gọi tôi là anh rể...tôi sao phụ lòng con bé được!"
Cô lườm nguýt chua ngoa nói:
"Xì! Không được chính là không được!"