Chương 42: Hắn lại cứu cô
Hắn cởi áo khoác trên người mình xuống choàng lên cho cô, giây phút mà cô nhìn thấy hắn cảm xúc trong lòng cô liền vỡ oà ôm chằm lấy người đàn ông trước mặt khóc nức lên
“ Lưu Văn … tôi sợ “.
Lưu Văn tuy có phần bực bội nhưng nhìn thấy cơ thể cô đang run rẩy vì hoảng sợ, canh tay rắn chắc ghì chặt lấy eo của người phụ nữ áp sát vào cơ thể mình, không ngừng vuốt ve dỗ dành
“ Ngoan, tôi ở đây không có ai làm hại được cậu nữa. Đừng sợ nhé”
Cô ngoan ngoãn ngủ thiếp đi trong lòng của hắn. Lưu Văn thấy cô ngủ say như vậy không nở đánh thức cô dậy đành phải ôm cô rời khỏi đây. Trước khi hắn đưa cô rời đi, Lưu Văn liếc nhìn ngừoi đàn ông vẫn còn nằm trên đất
“ Gã ta do cậu xử lý “
Lý Hoành Quân gật đầu hiểu ý hắn “ Đưa em ấy về cẩn thận “
Trên suốt khoảng thời gian đưa cô về đến nhà, mắt hắn vẫn chưa thể rời khỏi cô dù chỉ một chút. Nếu như lúc nãy hắn đến trễ một chút thôi, hắn sẽ không thể tưởng tượng được khi cô tỉnh dậy sẽ như thế nào
[…]
Hắn bế cô vào cửa chính đúng lúc quản gia Hàn từ bên trong bước ra. Ông bất ngờ khi nhìn thấy sắc mặt cô tái nhợt, trên trán còn đầm đìa mồ hôi hai mắt nhắm chặt nằm im trong lòng hắn
“ Doãn Đình con bé bị làm sao vậy nè” giọng nói ông khẩn trương
Lưu Văn vẻ mặt lãnh đạm nhưng vẫn ẩn chứa phần lạnh lùng căng thẳng “ Đừng nói cho mẹ tôi biết nếu không bà ấy sẽ…”
Hắn còn chưa nói dứt lời đã hoàn toàn bị giọng của người khác chen vào.
“ Doãn Đình…con”
Điều hắn lo sợ nhất cũng đến. Hắn không thể giấu Bạch Nguyệt Lâm về tình hình bây giờ, ý trời là muốn cho bà biết. Nhìn Doãn Đình bị Lưu Văn bế trong lồng ngực không nhúc nhích, bà liền đoán được Doãn Đình ở trường nhất định là bị người khác làm hại
Tức giận bà trừng mắt nhìn Lưu Văn “ Chuyện này là sao? Mẹ cần một lời giải thích”
Lưu Văn buồn phiền trong lòng phức tạp, hắn bây giờ không muốn nói nếu như bây giờ hắn mà nói cô bị người khác xém chút nữa bị hãm hiếp thì bà còn đứng vững được nữa không?
“ Sao lại không nói, muốn mẹ tức chết hả?”
Hắn vẫn một mực không nói đi ngược lại tránh Bạch Nguyệt Lâm tra hỏi, khuôn mặt bình thản làm cho người không biết hắn đang nghĩ gì.
“ Hôm nay cậu ấy hơi mệt nên mẹ đừng đợi cơm”
Dứt lời, bế Doãn Đình cứ thế đi lên cầu thang. Tuy rằng mặt hắn không chút thay đổi, nhưng ai cũng có thể cảm giác được trên người hắn tỏa ra ám khí
Làm sao bà có thể để yên được chứ, bà cố ý căn dặn quản gia Hàn đi tìm hiểu mọi việc xảy ra với cô ngày hôm nay về cho bà. Kẻ nào dám đụng đến cô xem như là đụng đến Bạch Nguyệt Lâm này!
[…]
Hắn thô bạo đá cửa phòng cô sang một bên rồi nhẹ nhàng đặt cơ thể cô lên chiếc giường mềm mại. Có vẻ như sự việc lúc này đã doạ cho cô sợ rồi tay cô vẫn cứ bám chặt lấy vạt áo hắn mãi không chịu buông. Hắn thở dài, thanh âm dịu dàng dỗ dành
“ Tôi ở đây không sao hết buông ra trước có được không “
Mi tâm giật giật căng thẳng, bị lời hắn dỗ ngọt tay cùng dần dần buông ra. Hắn rời khỏi giường, tay mò mẫn vào túi quần rồi cầm điện thoại gọi cho ai đó
“ Lăng Hàm anh qua đây một chút”
Chưa đợi người bên đầu dây kịp trả lời hắn đã tắt ngang cuộc thoại. Lòng ngực hắn phập phòng nhìn qua người phụ nữ đang nằm trên giường với gương mặt tái nhợt, đây là lần thứ hai cô ngất trong lòng hắn và cũng là lần thứ hai hắn lại căng thẳng đến mất hắn không thể thở được
Hắn chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua dụ này, đụng đến người của Lưu Gia hắn đều không để yên
[…]
Cửa phòng Doãn Đình đột nhiên mở ra, Lăng Hàm nhận được cuộc gọi của hắn là anh ngay lập tức lái xe đến.
Hắn nhìn đồng hồ trên màn hình điện thoại, hừ lạnh một tiếng “ Anh tới trễ 30 phút”
Lăng Hàm sửng sốt liếc xéo tên mặt lạnh trước mặt
“ Anh mày cố gắng lắm mới lái nhanh tới đây”
Hắn tỏ vẻ không quan tâm nhún vai rồi hất cầm sang hướng cô đang nằm trên giường “ Kiểm tra cho cậu ấy xem cậu ấy có bị gì không”
Lăng Hàm quay đầu, anh cảm thấy bất ngờ. Lại là người này, hắn gọi anh tới lúc nào người phụ nữ này cũng đang trong tình cảnh mệt mỏi nhưng đặt biệt là người phụ nữ này đích thân được hắn gọi đến để khám cho? Vậy theo như anh quan sát thì người này rất quan trong với tên mặt lạnh kia
“ Còn đứng đó?” Hắn lạnh giọng nhắc nhở
Đúng lúc Doãn Đình tỉnh dậy, đôi mắt dần dần hé lộ hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cô là bóng dáng của một người đàn ông lạ, nó khiến cô giật mình theo bản năng của cơ thể cô liền có ý định ngồi dậy nhưng lại bị Lăng Hàm có ý ngăn lại
“ Ấy, cô bé em vừa mới tỉnh đừng kích động như
vậy “
“ Lưu Văn … tôi sợ “.
Lưu Văn tuy có phần bực bội nhưng nhìn thấy cơ thể cô đang run rẩy vì hoảng sợ, canh tay rắn chắc ghì chặt lấy eo của người phụ nữ áp sát vào cơ thể mình, không ngừng vuốt ve dỗ dành
“ Ngoan, tôi ở đây không có ai làm hại được cậu nữa. Đừng sợ nhé”
Cô ngoan ngoãn ngủ thiếp đi trong lòng của hắn. Lưu Văn thấy cô ngủ say như vậy không nở đánh thức cô dậy đành phải ôm cô rời khỏi đây. Trước khi hắn đưa cô rời đi, Lưu Văn liếc nhìn ngừoi đàn ông vẫn còn nằm trên đất
“ Gã ta do cậu xử lý “
Lý Hoành Quân gật đầu hiểu ý hắn “ Đưa em ấy về cẩn thận “
Trên suốt khoảng thời gian đưa cô về đến nhà, mắt hắn vẫn chưa thể rời khỏi cô dù chỉ một chút. Nếu như lúc nãy hắn đến trễ một chút thôi, hắn sẽ không thể tưởng tượng được khi cô tỉnh dậy sẽ như thế nào
[…]
Hắn bế cô vào cửa chính đúng lúc quản gia Hàn từ bên trong bước ra. Ông bất ngờ khi nhìn thấy sắc mặt cô tái nhợt, trên trán còn đầm đìa mồ hôi hai mắt nhắm chặt nằm im trong lòng hắn
“ Doãn Đình con bé bị làm sao vậy nè” giọng nói ông khẩn trương
Lưu Văn vẻ mặt lãnh đạm nhưng vẫn ẩn chứa phần lạnh lùng căng thẳng “ Đừng nói cho mẹ tôi biết nếu không bà ấy sẽ…”
Hắn còn chưa nói dứt lời đã hoàn toàn bị giọng của người khác chen vào.
“ Doãn Đình…con”
Điều hắn lo sợ nhất cũng đến. Hắn không thể giấu Bạch Nguyệt Lâm về tình hình bây giờ, ý trời là muốn cho bà biết. Nhìn Doãn Đình bị Lưu Văn bế trong lồng ngực không nhúc nhích, bà liền đoán được Doãn Đình ở trường nhất định là bị người khác làm hại
Tức giận bà trừng mắt nhìn Lưu Văn “ Chuyện này là sao? Mẹ cần một lời giải thích”
Lưu Văn buồn phiền trong lòng phức tạp, hắn bây giờ không muốn nói nếu như bây giờ hắn mà nói cô bị người khác xém chút nữa bị hãm hiếp thì bà còn đứng vững được nữa không?
“ Sao lại không nói, muốn mẹ tức chết hả?”
Hắn vẫn một mực không nói đi ngược lại tránh Bạch Nguyệt Lâm tra hỏi, khuôn mặt bình thản làm cho người không biết hắn đang nghĩ gì.
“ Hôm nay cậu ấy hơi mệt nên mẹ đừng đợi cơm”
Dứt lời, bế Doãn Đình cứ thế đi lên cầu thang. Tuy rằng mặt hắn không chút thay đổi, nhưng ai cũng có thể cảm giác được trên người hắn tỏa ra ám khí
Làm sao bà có thể để yên được chứ, bà cố ý căn dặn quản gia Hàn đi tìm hiểu mọi việc xảy ra với cô ngày hôm nay về cho bà. Kẻ nào dám đụng đến cô xem như là đụng đến Bạch Nguyệt Lâm này!
[…]
Hắn thô bạo đá cửa phòng cô sang một bên rồi nhẹ nhàng đặt cơ thể cô lên chiếc giường mềm mại. Có vẻ như sự việc lúc này đã doạ cho cô sợ rồi tay cô vẫn cứ bám chặt lấy vạt áo hắn mãi không chịu buông. Hắn thở dài, thanh âm dịu dàng dỗ dành
“ Tôi ở đây không sao hết buông ra trước có được không “
Mi tâm giật giật căng thẳng, bị lời hắn dỗ ngọt tay cùng dần dần buông ra. Hắn rời khỏi giường, tay mò mẫn vào túi quần rồi cầm điện thoại gọi cho ai đó
“ Lăng Hàm anh qua đây một chút”
Chưa đợi người bên đầu dây kịp trả lời hắn đã tắt ngang cuộc thoại. Lòng ngực hắn phập phòng nhìn qua người phụ nữ đang nằm trên giường với gương mặt tái nhợt, đây là lần thứ hai cô ngất trong lòng hắn và cũng là lần thứ hai hắn lại căng thẳng đến mất hắn không thể thở được
Hắn chắc chắn cũng sẽ không bỏ qua dụ này, đụng đến người của Lưu Gia hắn đều không để yên
[…]
Cửa phòng Doãn Đình đột nhiên mở ra, Lăng Hàm nhận được cuộc gọi của hắn là anh ngay lập tức lái xe đến.
Hắn nhìn đồng hồ trên màn hình điện thoại, hừ lạnh một tiếng “ Anh tới trễ 30 phút”
Lăng Hàm sửng sốt liếc xéo tên mặt lạnh trước mặt
“ Anh mày cố gắng lắm mới lái nhanh tới đây”
Hắn tỏ vẻ không quan tâm nhún vai rồi hất cầm sang hướng cô đang nằm trên giường “ Kiểm tra cho cậu ấy xem cậu ấy có bị gì không”
Lăng Hàm quay đầu, anh cảm thấy bất ngờ. Lại là người này, hắn gọi anh tới lúc nào người phụ nữ này cũng đang trong tình cảnh mệt mỏi nhưng đặt biệt là người phụ nữ này đích thân được hắn gọi đến để khám cho? Vậy theo như anh quan sát thì người này rất quan trong với tên mặt lạnh kia
“ Còn đứng đó?” Hắn lạnh giọng nhắc nhở
Đúng lúc Doãn Đình tỉnh dậy, đôi mắt dần dần hé lộ hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cô là bóng dáng của một người đàn ông lạ, nó khiến cô giật mình theo bản năng của cơ thể cô liền có ý định ngồi dậy nhưng lại bị Lăng Hàm có ý ngăn lại
“ Ấy, cô bé em vừa mới tỉnh đừng kích động như
vậy “