Chương 36: Diễm Tinh bị cô tát cho một cái
Lưu Phong đứng đằng sau thấy chuyện này không ồn liền đi nhanh lại gần Lưu Văn kéo tay hắn, giọng nói nhỏ “ Anh, hôm nay là chuyện vui của em anh đừng làm khó chị ấy có được không?”
Khiết Đường từ đâu chen vào, cô ta giả vờ như không hề hay biết gì từ trước mà lên tiếng “ Doãn Đình sao cậu lại đàn bài này, bài này chỉ có Diễm Tinh đàn tặng cho Lưu Văn thôi”
Cô cắn chặt môi, nhìn con người vẻ mặt ngay thơ ngay lúc này. Chẳng phải cô ta kêu cô đàn bài này sao? Sao bây giờ quay sang giả vờ như không biết?
“ Tôi không biết, là cậu ấy kêu tôi đàn bài này”
Hắn quay đầu lại nhìn, cô ta có chút giật mình ánh mắt như lửa đốt của hắn dán chặt lên người. Miệng ấp a ấp úng trả lời
“ Tớ không có…”
Diễm Tinh đứng 1 góc xem từ nãy đến giờ quả nhiên không cô ta giả vờ rất hay, Diễm Tinh lại muốn góp vui cố tình bày ra vẻ mặt đáng thương hai mắt rưng rưng nước mắt giờ vờ như sắp khóc
“ Lưu Văn… anh có cần phải quá đáng như vậy không anh đã nói chỉ có em mới được đàn bài này nay anh lại đưa cho con nhỏ ở đợ này đàn, anh không giữ lời hứa sao?”
Doãn Đình lạnh lùng hừ một tiếng “ Diễm Tinh cậu đừng có mà quá đáng!”
“ Tôi quá đáng chỗ nào, người như cậu không có nhà phải đi ở nhờ nhà Lưu Gia không ở đợ chứ còn là gì? Với lại mẹ cậu không dạy khi ở nhờ nhà người khác phải biết điều sao?”
“ Chát”
Cô nhịn không được liền tát vào mặt ả một cái trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Lần đầu tiên có người lại dám tát Diễm Tinh ngay trước mặt đám đông như vậy. Lý Hoành Quân và Lưu Phong hôm nay có một phen trố mắt
Ả ta ôm má, trừng mắt nhìn cô “ Cậu…”
“ Tôi cảnh cáo cậu nếu lần sau còn dám đụng tới mẹ tôi, không chỉ đơn giản là ăn tát không đâu…”
Ả ta quay đầu nhìn Lưu Văn như muốn cầu cứu. Dù sao tất cả mọi người ở đây đều biết mối quan hệ giữa cô ta và hắn trước đây, hắn không thể làm ngơ được đành phải đi đến đỡ cô ta đứng dậy
Được hắn đi tới, ả vội đắc ý trong lòng nhìn cô bằng ánh mắt thách thức nhưng vài giây sau đó đắc ý chưa được bao lâu thì đã bị hắn dập tắt
hắn cúi đầu nói nhỏ vào tai ả chỉ đủ cả hai có thể nghe thấy “ Đừng có làm loạn nếu không cả em cũng sẽ bị đuổi”
Nói xong hắn liền tiến tới nắm lấy tay cô mà kéo đi, Lý Hoành Quân lắc đầu thở dài chuyện ngày hôm nay không xong rồi? Hắn kéo người đi dễ dàng như vậy sao? Còn mớ hỗn độn này hắn để lại cho mình để mình giải quyết à?
[…]
Tay hắn dùng lực bóp chặt lấy cánh tay cô, vẻ mặt Doãn Đình nhăn nhó cố gắng gỡ tay hắn ra khỏi tay mình
“ Lưu Văn cậu muốn gì?”
Hắn bực bội quay đầu lại, giọng nhàn nhạt đáp
“ Doãn Đình tôi mới là người hỏi câu đó, nói đi tại sao cậu lại đàn bài đó”
Cô hít một hơi thật sâu rồi nhìn thẳng vào mắt hắn
“ Tôi đã nói là do Khiết Đường bảo tôi đàn, tôi còn không biết bài này đối với cậu như thế nào nữa!”
Hắn mở to mắt đáy mắt có phần tức giận:
“ Doãn Đình đây là lần cuối cùng tôi nói với cậu, chuyện của tôi và những lời người khác nói cậu đừng bao giờ xen vào có hiểu không?”
Đúng lúc Bạch Nguyệt Lâm đứng bên ngoài, bà vừa hay tin có chuyện là bà lập tức hối hả đi tìm hai người bọn họ, bà áp tai mình vào cửa thì lại nghe được giọng hắn đang to tiếng với cô. Bạch Tỷ kéo mạnh tay nắm cửa rồi đẩy mạnh vào trong
“ Cạch”
Cánh cửa kêu một cái thật lớn, hai người bọn họ đồng loạt quay đầu lại
Hắn nhíu mày nhìn về hướng Bạch Nguyệt Lâm “ Mẹ?”
Bà ấp a ấp úng nhìn hai người bọn họ “ Mẹ…mẹ …hai đứa đang cãi nhau đó hả!”
Cô bất đắc dĩ lắc đầu “ Không ạ, cậu ấy có phần to tiếng một chút thôi không có gì đâu ạ”.
“ có phải vậy không “ vẻ mặt nghiêm trọng nhìn hắn
Hắn lại tuỳ tiện gật đầu “ Mẹ không tin con?”
Bà bán sống bán nghi, tuy bà không còn trẻ nữa nhưng làm sao bà có thể nghe nhằm được ban nãy Lưu Văn còn…
“ Tạm tin vậy, con đó mau thu xếp cho Diễm Tinh một chỗ ở mới đi mẹ không thích con bé ở đây đâu”
“ Vâng con biết rồi”
Bà gật đầu hài lòng, sau đó kéo tay cô đi ra khỏi đây. Hắn đứng đó chỉ biết thở dài, quả nhiên từ khi cô xuất hiện mẹ hắn chẳng xem hắn như là con ruột nữa rồi…
Hai người họ vừa rời đi, Lý Hoành Quân từ bên ngoài đi vào trên tay anh còn cầm thêm hai ly rượu
“ Chuyện em gái nhỏ ở nhà cậu sao không nói cho tôi biết?”
Hắn quay đầu lại, thản nhiên cầm lấy ly rượu trên tay Lý Hoành Quân rồi uống một ngụm “ Càng ít người biết càng không có phiền phức “
“ Vậy cậu tính sao đây?”
Khiết Đường từ đâu chen vào, cô ta giả vờ như không hề hay biết gì từ trước mà lên tiếng “ Doãn Đình sao cậu lại đàn bài này, bài này chỉ có Diễm Tinh đàn tặng cho Lưu Văn thôi”
Cô cắn chặt môi, nhìn con người vẻ mặt ngay thơ ngay lúc này. Chẳng phải cô ta kêu cô đàn bài này sao? Sao bây giờ quay sang giả vờ như không biết?
“ Tôi không biết, là cậu ấy kêu tôi đàn bài này”
Hắn quay đầu lại nhìn, cô ta có chút giật mình ánh mắt như lửa đốt của hắn dán chặt lên người. Miệng ấp a ấp úng trả lời
“ Tớ không có…”
Diễm Tinh đứng 1 góc xem từ nãy đến giờ quả nhiên không cô ta giả vờ rất hay, Diễm Tinh lại muốn góp vui cố tình bày ra vẻ mặt đáng thương hai mắt rưng rưng nước mắt giờ vờ như sắp khóc
“ Lưu Văn… anh có cần phải quá đáng như vậy không anh đã nói chỉ có em mới được đàn bài này nay anh lại đưa cho con nhỏ ở đợ này đàn, anh không giữ lời hứa sao?”
Doãn Đình lạnh lùng hừ một tiếng “ Diễm Tinh cậu đừng có mà quá đáng!”
“ Tôi quá đáng chỗ nào, người như cậu không có nhà phải đi ở nhờ nhà Lưu Gia không ở đợ chứ còn là gì? Với lại mẹ cậu không dạy khi ở nhờ nhà người khác phải biết điều sao?”
“ Chát”
Cô nhịn không được liền tát vào mặt ả một cái trước sự ngỡ ngàng của mọi người. Lần đầu tiên có người lại dám tát Diễm Tinh ngay trước mặt đám đông như vậy. Lý Hoành Quân và Lưu Phong hôm nay có một phen trố mắt
Ả ta ôm má, trừng mắt nhìn cô “ Cậu…”
“ Tôi cảnh cáo cậu nếu lần sau còn dám đụng tới mẹ tôi, không chỉ đơn giản là ăn tát không đâu…”
Ả ta quay đầu nhìn Lưu Văn như muốn cầu cứu. Dù sao tất cả mọi người ở đây đều biết mối quan hệ giữa cô ta và hắn trước đây, hắn không thể làm ngơ được đành phải đi đến đỡ cô ta đứng dậy
Được hắn đi tới, ả vội đắc ý trong lòng nhìn cô bằng ánh mắt thách thức nhưng vài giây sau đó đắc ý chưa được bao lâu thì đã bị hắn dập tắt
hắn cúi đầu nói nhỏ vào tai ả chỉ đủ cả hai có thể nghe thấy “ Đừng có làm loạn nếu không cả em cũng sẽ bị đuổi”
Nói xong hắn liền tiến tới nắm lấy tay cô mà kéo đi, Lý Hoành Quân lắc đầu thở dài chuyện ngày hôm nay không xong rồi? Hắn kéo người đi dễ dàng như vậy sao? Còn mớ hỗn độn này hắn để lại cho mình để mình giải quyết à?
[…]
Tay hắn dùng lực bóp chặt lấy cánh tay cô, vẻ mặt Doãn Đình nhăn nhó cố gắng gỡ tay hắn ra khỏi tay mình
“ Lưu Văn cậu muốn gì?”
Hắn bực bội quay đầu lại, giọng nhàn nhạt đáp
“ Doãn Đình tôi mới là người hỏi câu đó, nói đi tại sao cậu lại đàn bài đó”
Cô hít một hơi thật sâu rồi nhìn thẳng vào mắt hắn
“ Tôi đã nói là do Khiết Đường bảo tôi đàn, tôi còn không biết bài này đối với cậu như thế nào nữa!”
Hắn mở to mắt đáy mắt có phần tức giận:
“ Doãn Đình đây là lần cuối cùng tôi nói với cậu, chuyện của tôi và những lời người khác nói cậu đừng bao giờ xen vào có hiểu không?”
Đúng lúc Bạch Nguyệt Lâm đứng bên ngoài, bà vừa hay tin có chuyện là bà lập tức hối hả đi tìm hai người bọn họ, bà áp tai mình vào cửa thì lại nghe được giọng hắn đang to tiếng với cô. Bạch Tỷ kéo mạnh tay nắm cửa rồi đẩy mạnh vào trong
“ Cạch”
Cánh cửa kêu một cái thật lớn, hai người bọn họ đồng loạt quay đầu lại
Hắn nhíu mày nhìn về hướng Bạch Nguyệt Lâm “ Mẹ?”
Bà ấp a ấp úng nhìn hai người bọn họ “ Mẹ…mẹ …hai đứa đang cãi nhau đó hả!”
Cô bất đắc dĩ lắc đầu “ Không ạ, cậu ấy có phần to tiếng một chút thôi không có gì đâu ạ”.
“ có phải vậy không “ vẻ mặt nghiêm trọng nhìn hắn
Hắn lại tuỳ tiện gật đầu “ Mẹ không tin con?”
Bà bán sống bán nghi, tuy bà không còn trẻ nữa nhưng làm sao bà có thể nghe nhằm được ban nãy Lưu Văn còn…
“ Tạm tin vậy, con đó mau thu xếp cho Diễm Tinh một chỗ ở mới đi mẹ không thích con bé ở đây đâu”
“ Vâng con biết rồi”
Bà gật đầu hài lòng, sau đó kéo tay cô đi ra khỏi đây. Hắn đứng đó chỉ biết thở dài, quả nhiên từ khi cô xuất hiện mẹ hắn chẳng xem hắn như là con ruột nữa rồi…
Hai người họ vừa rời đi, Lý Hoành Quân từ bên ngoài đi vào trên tay anh còn cầm thêm hai ly rượu
“ Chuyện em gái nhỏ ở nhà cậu sao không nói cho tôi biết?”
Hắn quay đầu lại, thản nhiên cầm lấy ly rượu trên tay Lý Hoành Quân rồi uống một ngụm “ Càng ít người biết càng không có phiền phức “
“ Vậy cậu tính sao đây?”