Chương 35: Đàn
Bọn họ vừa rời đi, phía sau truyền đến tiếng cười to giữa giọng người đàn ông pha một chút của người phụ nữ
Lý Hoành Quân đúng lúc gặp cô ở trung tâm thương mai liền ngỏ ý muốn đưa cô về, hai bọn họ thật sự nói chuyện rất ăn ý với nhau. Từ trên xe đến khi về tới Lưu Viên hai bọn họ vừa nói vừa cười không ngừng cho đến khi âm thanh quen thuộc đột nhiên phát ra, ý thức được liền im lặng
“ Sắp nhập tiệc giờ mới chịu xuất hiện?”
Lý Hoành Quân muốn nói giúp cô nhưng lại bị cô lên tiếng trước “ Xin lỗi nhé, lúc nãy tôi bị lạc may mà có anh ấy nên bây giờ mới về đến”
Hắn chuyển tầm nhìn sang Lý Hoành Quân, cậu ta đột nhiên giật mình ánh mắt mang theo chút sợ hãi
“ Cậu đừng nhìn tôi như vậy, tôi đang giúp người của cậu đó”
Lưu Phong đứng bên cạnh thấy bầu không khí có phần mất tự nhiên, cậu giơ tay kéo cả ba người vào bên trong buổi tiệc miệng không ngừng ra sức nói
“ Được rồi được rồi hôm nay là ngày vui đừng có vẻ mặt như vậy vào trong thôi…”
Bọn họ vừa vào trong, Diễm Tinh và Khiết Đường đồng thời nhìn về phía bọn họ. Khiết Đường khi nhìn thấy cô xuất hiện lại càng bất ngờ, cô ta tưởng trừng mình bị hoa mắt kéo tay Diễm Tinh bên cạnh nhanh chóng tra hỏi
“ Cái con quê mùa đó làm sao nó có mặt ở đây vậy?”
Diễm Tinh theo hướng của cô ta mà nhìn qua “ Ý cậu là Doãn Đình?”
Cô ta liền gật đầu, Diễm Tinh một lần nữa lên tiếng
“ Chẳng phải cậu ta sống chung với nhà họ Lưu à?”
Đầu óc Khiết Đường mơ hồ, cô ta không nghe lầm chứ? Bọn họ còn thân thiết hơn vẻ bề ngoài? Diễm Tinh cô ta chưa đi được bao lâu thì đã bị đá ra khỏi trong lòng Lưu Văn nhanh như vậy rồi.
Khiết Đường siết chặt lấy ly rượu trong tay, người mà cô ta muốn đối phó bao lâu nay là Diễm Tinh như có lẽ bây giờ cô ta đã sai rồi
Diễm Tinh đứng bên cạnh nhìn sắc mặt cô ta có vẻ như những gì Diễm Tinh đã nghĩ, trong lòng liền đắc ý vô cùng nếu như hai bọn họ đấu đá lẫn nhau thì chẳng phải người có lời cuối cùng cũng chỉ là cô ta thôi sao? Nghĩ tới đó thôi trong lòng cô không ngừng vui sướng
Khiết Đường cô ta không can tâm đứng nhìn ba bọn họ vui vẻ như vậy, đúng lúc Doãn Đình chỉ còn đứng một mình. Khiết Đường vỗ nhẹ vào vai Diễm Tinh rồi hất cầm sang hướng cô, cô ta tỏ ý muốn Diễm Tinh đứng đó xem cô ta đối phó với cô như thế nào
Khiết Đường đến gần bên cạnh cô “ Doãn Đình cậu cũng ở đây sao?”
Cô nhìn chằm chằm vào mặt Khiết Đường, môi hé mở chậm rãi mở miệng “ Tôi ở đâu thì liên quan gì đến cậu?”
Điệu bộ của cô khiến cô ta có phần bực bội nhưng cô ta lại giở giọng như muốn khiêu khích cô
“ Tôi nghe nói cậu cũng biết đàn, cậu có thể giúp tôi đàn tặng cho Lưu Phong một bài có được không ”
Người như cô ta quá phiền phức! Cô chẳng muốn dính vào con người này nên liền tỏ ra không thèm bận tâm đến cô ta mà quảnh mặt bỏ đi nhưng lại bị cô ta nắm tay kéo ngược về
“ Sao vậy? Cậu đàn không được sao?”
Cô rũ mắt xuống, dần dần nâng cao âm lượng của mình “ Làm sao cậu mới chịu buông tha cho tôi?”
Cô ta đắc ý hất cầm về hướng cây đàn piano được trưng bày ở phòng khách “ Đàn đi, đàn xong tôi liền biến đi không làm phiền đến cậu”
Cô thở dài, đàn đại cho cô ta một bài rồi mau chóng rời khỏi cô ta nhanh một chút nếu không lại có rắc rối tới.
“ Nói đi muốn tôi đàn bài gì”
Khiết Đường nhếch khoé miệng “ Em là ánh trăng của anh đi, Lưu Phong rất thích bài đó”
“ Được”
Cô lập tức đi lại cây đàn ở gần đó. Khiết Đường cô ta khá hài lòng liền xoay người về phía Diễm Tinh vẫn còn đang đứng nhìn mình lúc nãy mà ra hiệu “ Ok” với cô ta
Tiếng nhạc ngay phút chốc được vang lên. Ai nấy trong bữa tiệc đều háo hức xen lẫn tò mò bu lại gần tiếng nhạc vừa được phát ra. Quả nhiên cô đánh rất, những người xung quanh cô liền tỏ ra khen ngợi không ngớt. Vừa xinh đẹp lại vừa giỏi giang, ai lại không muốn chứ?
Nhưng chỉ có ba người đằng xa sắc mặt lại chẳng thể nào vui nổi. Lý Hoành Quân trong lòng lo sợ chẳng dám ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang đứng bên cạnh, anh có thể hưởi được xác khí nồng nặc phát ra từ người Lưu Văn
Ánh mắt đen lấy đột nhiên híp lại, tay nắm chặt thành nắm đấm. Giọng khàn đặc của người đàn ông đột ngột vang lên
“ Ai cho cậu đàn bài này?”
Đột nhiên hắn phát ra âm thanh làm Doãn Đình cứng đờ, những người xung quanh cô cũng ngạc nhiên không kém tất cả bọn họ đều quay đầu lại nhìn hắn. Nhìn xem, vẻ mặt hắn bây giờ giống như muốn ăn tươi nuốt sống người khác vậy…
“ Làm sao?” Giọng cô có chút bình tĩnh mà hỏi ngược lại hắn
“ Tắt ngay cho tôi!” Hắn quát lớn.
Đột nhiên hắn lớn tiếng như vậy, Doãn Đình có phần hơi sợ nhưng rồi cũng giữ bình tĩnh mà đối diện với con người trước mặt.
“ Cậu làm gì vậy?”
Con người Lưu Văn lại càng thêm sát khí “ Doãn Đình cậu tốt nhất nên biết phân biết phận của mình đang ở đâu!”
Lý Hoành Quân đúng lúc gặp cô ở trung tâm thương mai liền ngỏ ý muốn đưa cô về, hai bọn họ thật sự nói chuyện rất ăn ý với nhau. Từ trên xe đến khi về tới Lưu Viên hai bọn họ vừa nói vừa cười không ngừng cho đến khi âm thanh quen thuộc đột nhiên phát ra, ý thức được liền im lặng
“ Sắp nhập tiệc giờ mới chịu xuất hiện?”
Lý Hoành Quân muốn nói giúp cô nhưng lại bị cô lên tiếng trước “ Xin lỗi nhé, lúc nãy tôi bị lạc may mà có anh ấy nên bây giờ mới về đến”
Hắn chuyển tầm nhìn sang Lý Hoành Quân, cậu ta đột nhiên giật mình ánh mắt mang theo chút sợ hãi
“ Cậu đừng nhìn tôi như vậy, tôi đang giúp người của cậu đó”
Lưu Phong đứng bên cạnh thấy bầu không khí có phần mất tự nhiên, cậu giơ tay kéo cả ba người vào bên trong buổi tiệc miệng không ngừng ra sức nói
“ Được rồi được rồi hôm nay là ngày vui đừng có vẻ mặt như vậy vào trong thôi…”
Bọn họ vừa vào trong, Diễm Tinh và Khiết Đường đồng thời nhìn về phía bọn họ. Khiết Đường khi nhìn thấy cô xuất hiện lại càng bất ngờ, cô ta tưởng trừng mình bị hoa mắt kéo tay Diễm Tinh bên cạnh nhanh chóng tra hỏi
“ Cái con quê mùa đó làm sao nó có mặt ở đây vậy?”
Diễm Tinh theo hướng của cô ta mà nhìn qua “ Ý cậu là Doãn Đình?”
Cô ta liền gật đầu, Diễm Tinh một lần nữa lên tiếng
“ Chẳng phải cậu ta sống chung với nhà họ Lưu à?”
Đầu óc Khiết Đường mơ hồ, cô ta không nghe lầm chứ? Bọn họ còn thân thiết hơn vẻ bề ngoài? Diễm Tinh cô ta chưa đi được bao lâu thì đã bị đá ra khỏi trong lòng Lưu Văn nhanh như vậy rồi.
Khiết Đường siết chặt lấy ly rượu trong tay, người mà cô ta muốn đối phó bao lâu nay là Diễm Tinh như có lẽ bây giờ cô ta đã sai rồi
Diễm Tinh đứng bên cạnh nhìn sắc mặt cô ta có vẻ như những gì Diễm Tinh đã nghĩ, trong lòng liền đắc ý vô cùng nếu như hai bọn họ đấu đá lẫn nhau thì chẳng phải người có lời cuối cùng cũng chỉ là cô ta thôi sao? Nghĩ tới đó thôi trong lòng cô không ngừng vui sướng
Khiết Đường cô ta không can tâm đứng nhìn ba bọn họ vui vẻ như vậy, đúng lúc Doãn Đình chỉ còn đứng một mình. Khiết Đường vỗ nhẹ vào vai Diễm Tinh rồi hất cầm sang hướng cô, cô ta tỏ ý muốn Diễm Tinh đứng đó xem cô ta đối phó với cô như thế nào
Khiết Đường đến gần bên cạnh cô “ Doãn Đình cậu cũng ở đây sao?”
Cô nhìn chằm chằm vào mặt Khiết Đường, môi hé mở chậm rãi mở miệng “ Tôi ở đâu thì liên quan gì đến cậu?”
Điệu bộ của cô khiến cô ta có phần bực bội nhưng cô ta lại giở giọng như muốn khiêu khích cô
“ Tôi nghe nói cậu cũng biết đàn, cậu có thể giúp tôi đàn tặng cho Lưu Phong một bài có được không ”
Người như cô ta quá phiền phức! Cô chẳng muốn dính vào con người này nên liền tỏ ra không thèm bận tâm đến cô ta mà quảnh mặt bỏ đi nhưng lại bị cô ta nắm tay kéo ngược về
“ Sao vậy? Cậu đàn không được sao?”
Cô rũ mắt xuống, dần dần nâng cao âm lượng của mình “ Làm sao cậu mới chịu buông tha cho tôi?”
Cô ta đắc ý hất cầm về hướng cây đàn piano được trưng bày ở phòng khách “ Đàn đi, đàn xong tôi liền biến đi không làm phiền đến cậu”
Cô thở dài, đàn đại cho cô ta một bài rồi mau chóng rời khỏi cô ta nhanh một chút nếu không lại có rắc rối tới.
“ Nói đi muốn tôi đàn bài gì”
Khiết Đường nhếch khoé miệng “ Em là ánh trăng của anh đi, Lưu Phong rất thích bài đó”
“ Được”
Cô lập tức đi lại cây đàn ở gần đó. Khiết Đường cô ta khá hài lòng liền xoay người về phía Diễm Tinh vẫn còn đang đứng nhìn mình lúc nãy mà ra hiệu “ Ok” với cô ta
Tiếng nhạc ngay phút chốc được vang lên. Ai nấy trong bữa tiệc đều háo hức xen lẫn tò mò bu lại gần tiếng nhạc vừa được phát ra. Quả nhiên cô đánh rất, những người xung quanh cô liền tỏ ra khen ngợi không ngớt. Vừa xinh đẹp lại vừa giỏi giang, ai lại không muốn chứ?
Nhưng chỉ có ba người đằng xa sắc mặt lại chẳng thể nào vui nổi. Lý Hoành Quân trong lòng lo sợ chẳng dám ngẩng đầu nhìn người đàn ông đang đứng bên cạnh, anh có thể hưởi được xác khí nồng nặc phát ra từ người Lưu Văn
Ánh mắt đen lấy đột nhiên híp lại, tay nắm chặt thành nắm đấm. Giọng khàn đặc của người đàn ông đột ngột vang lên
“ Ai cho cậu đàn bài này?”
Đột nhiên hắn phát ra âm thanh làm Doãn Đình cứng đờ, những người xung quanh cô cũng ngạc nhiên không kém tất cả bọn họ đều quay đầu lại nhìn hắn. Nhìn xem, vẻ mặt hắn bây giờ giống như muốn ăn tươi nuốt sống người khác vậy…
“ Làm sao?” Giọng cô có chút bình tĩnh mà hỏi ngược lại hắn
“ Tắt ngay cho tôi!” Hắn quát lớn.
Đột nhiên hắn lớn tiếng như vậy, Doãn Đình có phần hơi sợ nhưng rồi cũng giữ bình tĩnh mà đối diện với con người trước mặt.
“ Cậu làm gì vậy?”
Con người Lưu Văn lại càng thêm sát khí “ Doãn Đình cậu tốt nhất nên biết phân biết phận của mình đang ở đâu!”