Chương 66: Mẹ gọi điện tới
Tô Thi Hàm cười nói: “Thiếu nợ còn không sợ chẳng lẽ lại sợ khởi nghiệp từ con số không? Bây giờ không phải là hai người chúng ta đang gây dựng nghiệp bằng hai bàn tay trắng còn gì? Tần Lãng à, Tam Tân Trai sẽ là khởi điểm của chúng ta, em bằng lòng vượt qua tất cả cùng anh, nó cũng sẽ là khởi đầu mới của chúng ta, bọn mình cứ cố gắng hơn mỗi ngày là được!"
Sau khi Tân Lãng nghe được những lời nói này đôi mắt không khỏi sáng lên, ánh mắt nóng rực như. thiêu như đốt khiến cho Tô Thi Hàm không thể nào đối mặt được.
Cô quay đầu, đôi lông mi chớp rất nhanh: “Nóng quát Em đi mua hai ly trà sữa đã, chờ em một chút rồi mình cùng về với xe luôn”
Nói xong cô lập tức quay người đi.
Tân Lãng nhìn về phía bóng lưng Tô Thi Hàm, ánh mất trở nên nhu hoà.
- Tô Thi Hàm thật sự là một người con gái rất tốt, một năm trước cô một mình mang thai đến tận tám tháng. Bây giờ dù biết hoàn cảnh trong nhà Tần Lãng không tốt lắm nhưng vẫn cổ vũ động viên hẳn.
Một người mẹ tốt như vậy nhất định hắn phải thật sự trân trọng, để cho cô và mấy đứa nhỏ có được một cuộc sống tốt
Một lát sau, Tô Thi Hàm đã mua trà sữa về, một ly không đá cho mình, một ly có đá cho Tân Lãng.
Hai người ngồi ở khoang chứa đô phía sau xe bán tải, băng ghế gỗ dài ngay lập tức phát huy được công. năng vốn có của nó.
Tuy nhiên cái ghế này không có chỗ dựa lưng, với lại ở bên trong thùng hàng thì không có dây an toàn. Cho nên thời điểm xe hãm phanh thì quán tính khiến 'Tô Thi Hàm thiếu chút là ngã xuống, cũng may là Tân Lãng tay nhanh mắt lẹ đem cô kéo vào lòng ngực.
Tư thế này làm cho đầu Tô Thi Hàm vừa khéo dựa vào lòng ngực Tân Lãng khiến khuôn mặt cô bất giác ửng hồng.
“Ngồi dựa vào anh đi, để anh ngồi phía ngoài cho. Nếu lát nữa tài xế phanh lại một cái, không khéo lại ngã xuống nữa”
Vi lo lắng đến vấn đề an toàn nên Tô Thi Hàm cũng gật đầu đồng ý, tuy nhiên cô không có tựa vào trong ngực Tân Lãng mà là dựa vào cơ thể của hắn.
Một tay thì nằm lấy vạt áo của Tân Lãng
Tư thế thận trọng không khác gì mấy cô bé tuổi teen đang yêu.
Trùng hợp bên ngoài đang là hoàng hôn, mặt trời ngả về phía tây. Hai người ngồi sau xe, nhìn thành phố nhộn nhịp phía sau. Tần Lãng bất giác nở một nụ cười thỏa mãn
Khoảnh khảc này thật ấm áp.
Lúc về cửa hàng, sau khi dọn hết đồ đạc trên xe xuống thì nhân viên rời đi ngay. Mấy chuyện bố trí linh tình phải do hai người Tần Lãng tự tay làm.
Do thời gian còn sớm, nên Tăn Lãng cùng Tô Thí Hàm nhìn một chút video camera trong nhà. Thấy ba đứa nhỏ vẫn đang ngủ ngon lành thì quyết định bày biện xong rồi mới về.
Lúc Tần Lãng dời cái bàn, Tô Thi Hàm cũng muốn ới giúp nhưng hẳn đã từ chối ngay: “Không được! mấy món đồ nội thất băng gỗ này rất nặng, em đừng đụng vào.
Tô Thi Hàm đứng yên tại chỗ, đôi tay đưa ra để giúp giờ không biết đặt đâu, lúng túng hỏi: "Vậy em làm việc gì bây giờ?
Tần Lãng thoáng nhìn qua mấy món đồ vừa mới mua kia một chút, tồi đáp: “Em ngồi ghế nghỉ chút, đợi anh đặt mấy cái tủ trưng bày này vào đúng chỗ cái đã. Đến lúc đó em dùng mấy món đồ trang trí đặt lên sao. cho đẹp nhất là được”
Tô Thi Hàm đương nhiên là đồng ý, vui vẻ gật đầu: “Được!”
Tăn Lãng đặt bàn xuống, đem mấy cái tủ bày vào từng góc của cửa hàng, Tô Thi Hàm cũng nhanh chóng bắt tay bận rộn làm việc.
Cô chỉ phụ trách bày biện mấy món đồ nhỏ, sắp xếp chúng vào chỗ hợp lý. Còn Tân Lãng thì bận rộn từ trong ra ngoài, lúc thì chuyển bàn khi thì chuyển ghế.
Nhìn bóng lưng Tân Lãng bận rộn ra ra vào vào, ngoài trời cũng ngày càng tối. Bỗng nhiên trong lòng Tô Thi Hàm sinh ra một loại cảm giác ấm áp ngọt ngào,
Giờ phút này khoảnh khắc cùng Tân Lãng bận rộn chuẩn bị cho cửa hàng, là khoảnh khắc đẹp nhất trong đời cô.
Sau khi sắp xếp mọi thứ xong xuôi thì đã là tám giờ tối, đèn trong tiệm đều được mở lên. Dưới ánh đèn, những món đồ nội thất cũ kỹ vậy mà ánh lên một vầng hào quang mờ ảo, tạo cảm giác trông thật thoải mái dễ chịu.
Tân Lãng cùng Tô Thi Hàm ngồi trên ghế xích đu ngắm nhìn bốn phía.
“Những đồ nội thất này thật sự phù hợp với cửa hàng, bây giờ trong tiệm đã hoàn toàn phù hợp với một nơi làm về nghệ thuật rồi đó” Tô Thi Hàm cười cười nói
Tần Lãng gật đầu: "Chắc chắn rồi! Tất cả những thứ này đều do Thi Hàm của anh thiết kế hết mà”
Tô Thi Hàm cúi đầu cười xấu hổ, ngắm nghía bốn phía rồi mấp máy môi nói: "Tân Lãng! Em cảm thấy. vách tường màu hồng ở bên trong kia căn sơn lại, lúc trước nó là một cửa hàng quần áo nên dùng màu hồng rất hợp. Nhưng bây giờ chúng ta đối thành Tam Tân "Trai lại trang trí toàn sử dụng đồ gỗ và đồ cũ, nếu tường màu hồng nhìn có vẻ hơi chói mắt”
Tân Lãng nhìn một chút nói: “Vậy ngày mai mình tới sơn vách tường này lại đi, đổi thành màu xám em cảm thấy thế nào?”
“Được! Màu xám phủ hợp với phong cách tiệm của chúng ta. Đến lúc đó, đem hai cái cây phát tài cùng mấy chậu cây khác bày dưới sàn, trên tường thì lắp thêm mấy cái tủ treo hôm nay mua. Như vậy thì có thể bày đồ lên đó bán rồi”
“Cứ theo ý bà chủ! Ngày mai anh có hai tiết học sáng, buổi chiều chúng mình lại tới. Lúc đi học về anh tiện đường ghé vào cửa hàng vật liệu mua sơn luôn."
Sau khi hai người bàn bạc xong mới về nhà.
Trong hai ngày sau đó, chỉ căn Tân Lãng không có lên lớp thì đều cùng Tô Thi Hàm đi qua tiệm trang trí. Tốn mất ba ngày mới tu bổ Tam Tân Trai ưng ý.
Bảng hiệu Tân Lãng đã đặt người làm, bây giờ chỉ còn thiếu sản phẩm để bán nữa là có thể khai trương.
Hôm nay là thứ bảy, Tân Lãng tranh thủ đi mua một bộ dụng cụ điêu khắc cùng với một ít gỗ khắc. Mấy món đồ đều bị nhét cả vào ba cái hộp lớn, bỏ vào. trong phòng đọc sách. Hẳn định cuối tuần này làm nhiều sản phẩm một chút, lúc đó Tam Tần Trai mới mở cửa khai trương được.
Tô Thi Hàm mang ba đứa nhỏ vào phòng ngủ, Tân Lãng nhìn đám nhóc một lát rồi rón rén ra khỏi phòng ngủ đi tới phòng đọc sách bắt đầu làm việc.
Ngày đầu tiên khai trương tiệm thì chưa có tiếng tăm, khách hàng tới chủ yếu là sinh viên đến xem náo. nhiệt. Cho nên Tăn Lãng định làm một số đồ trang trí bằng gỗ với các động vật nhỏ làm chủ đề, như mèo con, chó con, sư tử, hổ, cú mèo. Mấy thứ này có bề. ngoài đáng yêu nên chắc chắn sẽ được mấy cô nữ. sinh yêu thích.
Hắn cũng định làm thêm một đôi hạch đào, do thời gian chế tác hơi lâu nên chỉ làm một đôi để thành đô trấn tiệm. Cũng nên làm ít vòng tay hạt ôliu, thứ này. tương đối dễ làm, giá cả cũng thấp nên hợp với túi tiền sinh viên.
Lúc này Tân Lãng đang khắc một con cú mèo, vừa mới hoàn thành bước phác họa hình dáng, đang bắt đầu khắc họa chỉ tiết
Tân Lãng vốn đang chăm chú làm, đột nhiên tiếng chuông điện thoại trên bàn vang lên nên đành phải dừng lại
Là điện thoại mẹ hẳn gọi tới.
Tân Lãng ẩn nút nghe máy, vì muốn vừa nghe vừa làm nên hắn mở loa ngoài
“Mẹ! Dạo này sao hay gọi điện cho con thế, có phải là nhớ con rồi không?” Tân Lãng cười hỏi.
Đầu bên kia điện thoại, mẹ Tân Lãng nghe được âm thanh của con trai thì hơi cười cười.
“Mẹ đương nhiên là nhớ con rồi! Nhưng mà hôm nay mẹ có chuyện muốn hỏi, con trai của mẹ đang yêu đương đúng không?”
Không đợi Tân Lãng trả lời bà tiếp tục nói: “Không được nói dối! Mẹ biết vài chuyện rồi, đừng có mà nói cho qua chuyện”
Tân Lãng vừa nghe xong đã hiểu đầu đuôi câu chuyện.
Lần trước mẹ hắn hỏi việc này thì lời vẫn còn chưa chắc chắn, bây giờ lại nói như vậy chắc chắn là biết ít nhiều gì đó rồi
Nghĩ lại một chút vấn đề hẳn là nằm ở Lưu Tuấn.
Lưu gia là ai cơ chứ? Lưu Tuấn là đứa con trai quý giá của họ. Bữa đó hắn bị Tân Lãng đánh, có lẽ khi về đã mách cho ông bà già nhà hắn. Cái loại tiểu nhân như Lưu gia, nói không chừng đã tìm đến cha mẹ hẳn để kể lể,
Nhưng mà mấy chuyện này cha mẹ hẳn cũng chỉ hỏi cho có. Tân Lãng biết bọn họ chắc chắn sẽ tin tưởng mình
Sau khi Tân Lãng nghe được những lời nói này đôi mắt không khỏi sáng lên, ánh mắt nóng rực như. thiêu như đốt khiến cho Tô Thi Hàm không thể nào đối mặt được.
Cô quay đầu, đôi lông mi chớp rất nhanh: “Nóng quát Em đi mua hai ly trà sữa đã, chờ em một chút rồi mình cùng về với xe luôn”
Nói xong cô lập tức quay người đi.
Tân Lãng nhìn về phía bóng lưng Tô Thi Hàm, ánh mất trở nên nhu hoà.
- Tô Thi Hàm thật sự là một người con gái rất tốt, một năm trước cô một mình mang thai đến tận tám tháng. Bây giờ dù biết hoàn cảnh trong nhà Tần Lãng không tốt lắm nhưng vẫn cổ vũ động viên hẳn.
Một người mẹ tốt như vậy nhất định hắn phải thật sự trân trọng, để cho cô và mấy đứa nhỏ có được một cuộc sống tốt
Một lát sau, Tô Thi Hàm đã mua trà sữa về, một ly không đá cho mình, một ly có đá cho Tân Lãng.
Hai người ngồi ở khoang chứa đô phía sau xe bán tải, băng ghế gỗ dài ngay lập tức phát huy được công. năng vốn có của nó.
Tuy nhiên cái ghế này không có chỗ dựa lưng, với lại ở bên trong thùng hàng thì không có dây an toàn. Cho nên thời điểm xe hãm phanh thì quán tính khiến 'Tô Thi Hàm thiếu chút là ngã xuống, cũng may là Tân Lãng tay nhanh mắt lẹ đem cô kéo vào lòng ngực.
Tư thế này làm cho đầu Tô Thi Hàm vừa khéo dựa vào lòng ngực Tân Lãng khiến khuôn mặt cô bất giác ửng hồng.
“Ngồi dựa vào anh đi, để anh ngồi phía ngoài cho. Nếu lát nữa tài xế phanh lại một cái, không khéo lại ngã xuống nữa”
Vi lo lắng đến vấn đề an toàn nên Tô Thi Hàm cũng gật đầu đồng ý, tuy nhiên cô không có tựa vào trong ngực Tân Lãng mà là dựa vào cơ thể của hắn.
Một tay thì nằm lấy vạt áo của Tân Lãng
Tư thế thận trọng không khác gì mấy cô bé tuổi teen đang yêu.
Trùng hợp bên ngoài đang là hoàng hôn, mặt trời ngả về phía tây. Hai người ngồi sau xe, nhìn thành phố nhộn nhịp phía sau. Tần Lãng bất giác nở một nụ cười thỏa mãn
Khoảnh khảc này thật ấm áp.
Lúc về cửa hàng, sau khi dọn hết đồ đạc trên xe xuống thì nhân viên rời đi ngay. Mấy chuyện bố trí linh tình phải do hai người Tần Lãng tự tay làm.
Do thời gian còn sớm, nên Tăn Lãng cùng Tô Thí Hàm nhìn một chút video camera trong nhà. Thấy ba đứa nhỏ vẫn đang ngủ ngon lành thì quyết định bày biện xong rồi mới về.
Lúc Tần Lãng dời cái bàn, Tô Thi Hàm cũng muốn ới giúp nhưng hẳn đã từ chối ngay: “Không được! mấy món đồ nội thất băng gỗ này rất nặng, em đừng đụng vào.
Tô Thi Hàm đứng yên tại chỗ, đôi tay đưa ra để giúp giờ không biết đặt đâu, lúng túng hỏi: "Vậy em làm việc gì bây giờ?
Tần Lãng thoáng nhìn qua mấy món đồ vừa mới mua kia một chút, tồi đáp: “Em ngồi ghế nghỉ chút, đợi anh đặt mấy cái tủ trưng bày này vào đúng chỗ cái đã. Đến lúc đó em dùng mấy món đồ trang trí đặt lên sao. cho đẹp nhất là được”
Tô Thi Hàm đương nhiên là đồng ý, vui vẻ gật đầu: “Được!”
Tăn Lãng đặt bàn xuống, đem mấy cái tủ bày vào từng góc của cửa hàng, Tô Thi Hàm cũng nhanh chóng bắt tay bận rộn làm việc.
Cô chỉ phụ trách bày biện mấy món đồ nhỏ, sắp xếp chúng vào chỗ hợp lý. Còn Tân Lãng thì bận rộn từ trong ra ngoài, lúc thì chuyển bàn khi thì chuyển ghế.
Nhìn bóng lưng Tân Lãng bận rộn ra ra vào vào, ngoài trời cũng ngày càng tối. Bỗng nhiên trong lòng Tô Thi Hàm sinh ra một loại cảm giác ấm áp ngọt ngào,
Giờ phút này khoảnh khắc cùng Tân Lãng bận rộn chuẩn bị cho cửa hàng, là khoảnh khắc đẹp nhất trong đời cô.
Sau khi sắp xếp mọi thứ xong xuôi thì đã là tám giờ tối, đèn trong tiệm đều được mở lên. Dưới ánh đèn, những món đồ nội thất cũ kỹ vậy mà ánh lên một vầng hào quang mờ ảo, tạo cảm giác trông thật thoải mái dễ chịu.
Tân Lãng cùng Tô Thi Hàm ngồi trên ghế xích đu ngắm nhìn bốn phía.
“Những đồ nội thất này thật sự phù hợp với cửa hàng, bây giờ trong tiệm đã hoàn toàn phù hợp với một nơi làm về nghệ thuật rồi đó” Tô Thi Hàm cười cười nói
Tần Lãng gật đầu: "Chắc chắn rồi! Tất cả những thứ này đều do Thi Hàm của anh thiết kế hết mà”
Tô Thi Hàm cúi đầu cười xấu hổ, ngắm nghía bốn phía rồi mấp máy môi nói: "Tân Lãng! Em cảm thấy. vách tường màu hồng ở bên trong kia căn sơn lại, lúc trước nó là một cửa hàng quần áo nên dùng màu hồng rất hợp. Nhưng bây giờ chúng ta đối thành Tam Tân "Trai lại trang trí toàn sử dụng đồ gỗ và đồ cũ, nếu tường màu hồng nhìn có vẻ hơi chói mắt”
Tân Lãng nhìn một chút nói: “Vậy ngày mai mình tới sơn vách tường này lại đi, đổi thành màu xám em cảm thấy thế nào?”
“Được! Màu xám phủ hợp với phong cách tiệm của chúng ta. Đến lúc đó, đem hai cái cây phát tài cùng mấy chậu cây khác bày dưới sàn, trên tường thì lắp thêm mấy cái tủ treo hôm nay mua. Như vậy thì có thể bày đồ lên đó bán rồi”
“Cứ theo ý bà chủ! Ngày mai anh có hai tiết học sáng, buổi chiều chúng mình lại tới. Lúc đi học về anh tiện đường ghé vào cửa hàng vật liệu mua sơn luôn."
Sau khi hai người bàn bạc xong mới về nhà.
Trong hai ngày sau đó, chỉ căn Tân Lãng không có lên lớp thì đều cùng Tô Thi Hàm đi qua tiệm trang trí. Tốn mất ba ngày mới tu bổ Tam Tân Trai ưng ý.
Bảng hiệu Tân Lãng đã đặt người làm, bây giờ chỉ còn thiếu sản phẩm để bán nữa là có thể khai trương.
Hôm nay là thứ bảy, Tân Lãng tranh thủ đi mua một bộ dụng cụ điêu khắc cùng với một ít gỗ khắc. Mấy món đồ đều bị nhét cả vào ba cái hộp lớn, bỏ vào. trong phòng đọc sách. Hẳn định cuối tuần này làm nhiều sản phẩm một chút, lúc đó Tam Tần Trai mới mở cửa khai trương được.
Tô Thi Hàm mang ba đứa nhỏ vào phòng ngủ, Tân Lãng nhìn đám nhóc một lát rồi rón rén ra khỏi phòng ngủ đi tới phòng đọc sách bắt đầu làm việc.
Ngày đầu tiên khai trương tiệm thì chưa có tiếng tăm, khách hàng tới chủ yếu là sinh viên đến xem náo. nhiệt. Cho nên Tăn Lãng định làm một số đồ trang trí bằng gỗ với các động vật nhỏ làm chủ đề, như mèo con, chó con, sư tử, hổ, cú mèo. Mấy thứ này có bề. ngoài đáng yêu nên chắc chắn sẽ được mấy cô nữ. sinh yêu thích.
Hắn cũng định làm thêm một đôi hạch đào, do thời gian chế tác hơi lâu nên chỉ làm một đôi để thành đô trấn tiệm. Cũng nên làm ít vòng tay hạt ôliu, thứ này. tương đối dễ làm, giá cả cũng thấp nên hợp với túi tiền sinh viên.
Lúc này Tân Lãng đang khắc một con cú mèo, vừa mới hoàn thành bước phác họa hình dáng, đang bắt đầu khắc họa chỉ tiết
Tân Lãng vốn đang chăm chú làm, đột nhiên tiếng chuông điện thoại trên bàn vang lên nên đành phải dừng lại
Là điện thoại mẹ hẳn gọi tới.
Tân Lãng ẩn nút nghe máy, vì muốn vừa nghe vừa làm nên hắn mở loa ngoài
“Mẹ! Dạo này sao hay gọi điện cho con thế, có phải là nhớ con rồi không?” Tân Lãng cười hỏi.
Đầu bên kia điện thoại, mẹ Tân Lãng nghe được âm thanh của con trai thì hơi cười cười.
“Mẹ đương nhiên là nhớ con rồi! Nhưng mà hôm nay mẹ có chuyện muốn hỏi, con trai của mẹ đang yêu đương đúng không?”
Không đợi Tân Lãng trả lời bà tiếp tục nói: “Không được nói dối! Mẹ biết vài chuyện rồi, đừng có mà nói cho qua chuyện”
Tân Lãng vừa nghe xong đã hiểu đầu đuôi câu chuyện.
Lần trước mẹ hắn hỏi việc này thì lời vẫn còn chưa chắc chắn, bây giờ lại nói như vậy chắc chắn là biết ít nhiều gì đó rồi
Nghĩ lại một chút vấn đề hẳn là nằm ở Lưu Tuấn.
Lưu gia là ai cơ chứ? Lưu Tuấn là đứa con trai quý giá của họ. Bữa đó hắn bị Tân Lãng đánh, có lẽ khi về đã mách cho ông bà già nhà hắn. Cái loại tiểu nhân như Lưu gia, nói không chừng đã tìm đến cha mẹ hẳn để kể lể,
Nhưng mà mấy chuyện này cha mẹ hẳn cũng chỉ hỏi cho có. Tân Lãng biết bọn họ chắc chắn sẽ tin tưởng mình