Chương 38: A Cốt: Vâng~
Editor: YYone
Mạc Tư đang nghiên cứu cách dùng lược thì nhận ra cha yên lặng nãy giờ, không biết đang nhìn gì. Cậu cẩn thận liếc sang, vừa thấy kim cương lộng lẫy trong tay cha lập tức cứng đờ cả người.
"Mua ở hội đấu giá lần trước à?"
Nghe thấy giọng nói dịu dàng của cha vang lên bên tai, Mạc Tư lập tức thẳng lưng, vội vàng gật đầu. Bờ môi dưới băng vải hơi nhúc nhích, dường như sợ cha tức giận mà giải thích. "Vâng. Chủ nhân của Lan Lạc đưa con theo vì muốn mua kim cương cho cha."
Cho nên việc anh thích mấy thứ này là do Mạc Tư tiết lộ?
Thẩm Du Hi cười như không cười nhìn Mạc Tư, ngón tay trắng nõn vuốt ve viên kim cương góc cạnh, tầm mắt đặt lên nó.
Mãi một lúc lâu mà Mạc Tư không thấy cha nói gì, cậu lo lắng cúi đầu chải tóc cho búp bê thì nghe thấy cha mỉm cười lên tiếng.
"Kim cương rất đẹp."
Bả vai cứng đờ của cậu nháy mắt thả lỏng, giây tiếp theo cha lạnh nhạt bổ sung một câu. "Nhưng mà cơm tối của con sẽ là đá năng lượng trộn nước."
Quả nhiên bị phạt.
Mạc Tư nhấp môi, khàn giọng đáp. "Vâng thưa cha."
Thẩm Du Hi liếc Mạc Tư, không nói gì nữa. Anh tựa lưng vào ghế, soi viên kim cương trong suốt bằng mắt phải, dường như anh có thể nhìn thấy sắc xanh nhạt xinh đẹp xuyên qua vỏ ngoài long lanh.
Mạc Tư để ý động tác của cha, cúi đầu tiếp tục chải tóc cho thú bông, khóe miệng khẽ cong lên.
Cha đang vui vẻ.
Mạc Tư bỗng cảm thấy bị cha phạt cũng chẳng còn khó chịu nữa.
Đáng lẽ không định đi phi thuyền nhưng vì Thích Triều muốn tiễn hai người nên Thẩm Du Hi và Mạc Tư mới đặt vé. Nếu có người nhìn thấy địa điểm in trên vé của bọn họ sẽ biết điểm đến chính là khu Cam Phần, khu vực nghèo nhất Lam Tinh.
Sau khi hai cha con rời khỏi phi thuyền thì đi tới một con ngõ vắng vẻ, bọn họ bình tĩnh bước xuyên qua không gian lốc xoáy trên vạch tường, nháy mắt đã xuất hiện bên ngoài khu rừng âm u.
||||| Truyện đề cử: |||||
Khu rừng yên tĩnh đến mức kỳ dị, Thẩm Du Hi và Mạc Tư mặt không đổi sắc, dường như đã quen với hoàn cảnh như vậy, trực tiếp đi thẳng về phía trước.
Theo tiếng bước chân của hai người, xung quanh đột nhiên vang lên âm thanh sột sà sột soạt, mấy giây sau có vài sinh vật hình người từ trong rừng chui ra.
Bọn chúng có ngoại hình dị dạng, tứ chi vặn vẹo, chỉ có thể bò lết dưới mặt đất, hệt như loài côn trùng đáng sợ. Tốc độ chúng rất nhanh, số lượng cũng nhiều, ẩn nấp thành từng đàn từng đàn sau bụi cỏ.
Thẩm Du Hi dừng chân, đi tới bên cạnh sinh vật gần nhất, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vai nó, ôn hòa nói. "Biểu hiện rất tốt."
Khi sinh vật có mái tóc khô xơ, cánh tay vặn vẹo nghe thấy lời này, hai hàng nước mắt chảy xuống từ hốc mắt trống rỗng. Nó phát ra âm thanh ù ù từ cổ họng, bò về phía trước, gương mặt mất da màu xanh cọ lên đầu gối Thẩm Du Hi, tìm kiếm sự cổ vũ và an ủi.
Các sinh vật khác khác thấy vậy liền nhao nhao phát ra âm thanh, tựa như không hài lòng với nó. Những sinh vật hình người kỳ quái này rất khó nhìn ra cảm xúc nhưng chúng đều quấn quýt Thẩm Du Hi như đối xử với bề trên của mình.
Thẩm Du Hi nhẹ nhàng vỗ vai nó, không nói gì hết. Đám sinh vật như nhận được mệnh lệch gì đó, nhanh chóng giải tán.
"Cha, bọn chúng hình như ngu đi."
Mạc Tư nhìn dấu vết do leo trèo để lại trên mặt đất, khàn giọng nói.
Thẩm Du Hi ừm một tiếng, biểu cảm không mấy bất ngờ, đi tới căn biệt thự nằm sâu trong rừng. Biệt thự này chẳng khác gì so với những căn ngoài kia nhưng lại khiến người ta có cảm giác yên tĩnh bất thường.
Sau khi vào trong, mới đi được mấy bước Mạc Tư đã vọt đến trước mặt cha, lôi ra một cây đao không biết từ đâu, xoay người vung vào không khí. Hai thứ kim loại va chạm mạnh bắn ra tia lửa, phát ra tiếng leng keng. Mạc Tư xoay cổ tay một cái, vũ khí sắc bén từ trên trần nhà bắn xuống.
Mạc Tư cầm đao, nhìn vũ khí rơi trên mặt đất, ánh mắt âm u đến đáng sợ. Thẩm Du Hi liếc mắt qua, vẻ mặt không hề thay đổi, anh nhìn lên tầng hai, dịu giọng nói. " A Cốt, lần sau còn dám chơi như thế thì con không cần về nhà nữa."
Một "thiếu niên" tóc đen buộc đuôi ngựa, có làn da màu lúa mì dựa trên lan can tầng hai. Đôi mắt xanh lục của cậu ta híp lại, vui vẻ vì đã thành công thực hiện trò chơi khăm của mình. Khuyên tai màu lam khẽ đung đưa, như đang phát sáng dưới ánh đèn.
Cậu ta nghiêng đầu, cất giọng đáp. "Vâng~"
Giọng điệu như thể đang làm nũng, dài giọng nói đúng một từ.
Thẩm Du Hi cười khẽ, mắt lam cong cong.
Mạc Tư nhìn chằm chằm, cảnh giác trước khi cậu ta lại làm trò gì mất kiểm soát.
"Ta xuống tầng hầm trước. A Cốt tự chuẩn bị đá năng lượng pha nước cho mình đi. Mạc Tư không cần nữa." Thẩm Du Hi vuốt ve viên kim cương trên tay, biểu cảm dịu dàng động lòng người.
Dứt lời, A Cốt liền khoa trương tỏ vẻ ủ rũ, còn Mạc Tư chỉ khàn khàn đáp. "Cảm ơn cha."
Bóng dáng cha vừa biến mất, A Cốt lại bắt đầu cười hì hì, đi chân trần chạy từ trên tầng xuống.
Vóc dáng cậu ta sàn sàn Mạc Tư, khoác tay lên vai cậu, nghiêng nghiêng đầu. "Anh cả, Lan Lạc sao rồi? Có phải vẫn đần lắm phải không?"
Ánh mắt Mạc Tư u ám.
Nhớ tới ban nãy cha suýt gặp nguy hiểm, cậu giơ tay túm mạnh tóc A Cốt, tàn nhẫn cảnh cáo. "Nếu còn lần nữa thì dù cha có thích cậu bao nhiêu, tôi cũng sẽ móc tim cậu ra đập nát."
Đôi khuyên tai của A Cốt đung đưa, bị túm tóc cậu ta cũng chẳng tức giận, ngược lại còn cười thành tiếng. "Cha sẽ không cho anh làm thế đâu. Dù sao thì đối với cha, giá trị lợi dụng của em cao hơn anh đó nha."
A Cốt là đứa thông minh nhất trong số các búp bê.
Cho dù cha giao nhiệm vụ gì, cậu ta đều có thể hoàn thành xuất sắc.
Mạc Tư nhìn bộ dáng cười nhăn nhở của cậu ta, mắt đen sâu thẳm. Cuối cùng cậu vẫn thả lỏng tay, xoay người xuống tầng hầm, để lại một mình A Cốt ngoài phòng khách, bóng lưng trông cực kỳ cô độc.
Mà lúc này trong đầu A Cốt còn đang nghĩ: Tại sao Mạc Tư lại cầm thú bông?
Khác với tầng hầm đơn sơ của Thích Triều, tầng hầm của Thẩm Du Hi bày đầy kim cương, châu báu. Mỗi thứ ở đấy đều tỏa ra ánh sáng chói mắt. Anh ngồi trên ghế tựa, quan sát viên kim cương trong tay, không biết đang nghĩ tới điều gì.
Mạc Tư vừa tới Thẩm Du Hi đã nhìn qua, tựa như đoán được nguyên nhân vì sao cậu xuống đây. Khóe miệng Thẩm Du Hi cong lên, giọng nói dịu dàng như khúc dương cầm thanh nhã. "Con nổi cáu với A Cốt sao?"
Mạc Tư không hé răng.
Thẩm Du Hi khẽ cười, nhẹ nhàng vỗ lên chân mình. Mạc Tư thấy vậy thì cả người cứng đờ, cậu mím đôi môi dưới băng vải, mấy giây sau mới chậm rì rì đi tới bên ghế tựa. Cậu ngồi xuống tấm chăn dưới chân cha, ngập ngừng áp má lên đầu gối Thẩm Du Hi, cảm nhận được bàn tay dịu dàng vuốt tóc mình, Mạc Tư có chút vui vẻ.
"Ngoan."
Giọng nói của cha rất nhẹ nhàng, vẫn mang theo sự dịu dàng như mọi khi. Mạc Tư được cha vuốt ve, trong lòng thầm nghĩ: Mạc Tư rất ngoan, còn ngoan hơn cả Lan Lạc và A Cốt.
Sau khi tiễn Tiến sĩ và Mạc Tư, Thích Triều quay về biệt thự. Vừa mở cửa ra, trước mắt đã xuất hiện bóng trắng, hắn vừa tỉnh táo lại thì Li Bạch đã nhào vào người, hào hứng hét lên. "Ba ba đã về!"
"Ừm, ba ba về rồi đây."
Thích Triều không nghĩ tới Li Bạch lại nhanh nhẹn như thế, hắn giữ lưng cậu bé, phòng việc nhóc con này ngã chổng vó.
Ánh mắt hắn đảo quanh, nhìn thấy Lan Lạc đang đứng trước cửa. Thích Triều mỉm cười, đi tới xoa đầu cậu nhóc, dịu giọng nói. "Lan Lạc, ba về rồi."
Lan Lạc ngẩng đầu nhìn Thích Triều rồi nhìn xuống Li Bạch đang được hắn bế. Cậu nhóc hé môi định nói gì đó nhưng lại thôi. Cuối cùng Lan Lạc nở nụ cười rạng rỡ. "Vâng!"
Thích Triều thả Li Bạch xuống, cùng hai đứa nhỏ vào trong. Thích Triều nhìn phòng khách trống trải, không biết tại sao lại thấy hơi quạnh quẽ. Rõ ràng hai đứa nhỏ hoạt bát nhất nhà đều ở đây nhưng thiếu Tiến sĩ và Mạc Tư làm hắn cảm thấy không trọn vẹn.
Hắn ngơ ngẩn ngồi trên sofa, hai đứa nhỏ bên cạnh không hiểu được tâm trạng của hắn.
Bởi vì ba ba về nên Li Bạch rất vui vẻ, còn Lan Lạc đã sớm quen với chia xa. Với lại hai tuần sau cha sẽ trở lại, so với trước đây thì khoảng thời gian này chẳng tính là gì.
Lan Lạc khẽ quan sát Thích Triều. Nhớ tới cảnh tượng trước cửa vừa rồi, cậu nhóc mím môi. Li Bạch gọi chủ nhân là ba ba, cũng rất thân thiết với chủ nhân.
Trước kia chủ nhân cũng sẽ hay tự xưng ba ba với cậu, Lan Lạc biết ba ba đồng nghĩa với cha nên cậu nhóc chưa từng gọi Thích Triều như thế, Thích Triều cũng không bắt ép.
Bây giờ Thích Triều đối xử với Lan Lạc rất tốt.
Có phải cậu nhóc nên đổi xưng hô để Thích Triều vui vẻ không?
Đầu ngón tay Lan Lạc cào sofa, ánh mắt ngập tràn cảm xúc phức tạp, như thể cậu nhóc biết một khi mình làm vậy thì có thứ gì đó phải thay đổi.
"Ba còn một chuyện chưa nói cho mấy đứa." Thích Triều đột nhiên lên tiếng.
Cả Lan Lạc và Li Bạch đều ngơ ngác nhìn hắn.
Thích Triều tắt màn chiếu, nghiêm túc giải thích với hai đứa nhỏ đang ngồi trên sofa chuyện của Song Kính và chuyện muốn cho Li Bạch đi tham gia thi đấu. Hắn bổ sung. "Nếu Li Bạch không thích thì ba sẽ rút lui."
Dù hắn muốn dựa vào cuộc thi này để cứu Song Kính nhưng nếu Li Bạch không muốn thì hắn cũng không thể bắt ép cậu bé.
Li Bạch nghe chữ hiểu chữ không nhưng cậu bé biết cha muốn để mình tham gia thi đấu. Li Bạch rất mạnh, nhất định có thể thắng, cha nhất định sẽ vui vẻ!
Cậu bé giơ tay, hưng phấn để lộ răng nanh. "Li Bạch muốn dự thi!"
Lan Lạc nhìn người đàn ông trước mặt, hơi nghiêng đầu, không hiểu Thích Triều nghĩ gì.
Cậu nhóc biết đây là một phần kế hoạch của cha nhưng Lan Lạc không hiểu tại sao người đàn ông này lại muốn giải cứu búp bê dị dạng.
Lan Lạc từng thấy kha khá búp bê dị dạng. Ở bên ngoài biệt thự của cha có rất nhiều, chúng đều là những búp bê được các thợ chế tác tạo ra từ lâu, sau đó bị ném vào bãi rác. Cha nhặt bọn chúng về, song sinh mệnh của chúng ít ỏi, hành động ngày càng chậm chạp, cuối cùng vĩnh viễn ngủ say.
Dù là cấp S thì búp bê dị dạng cũng chẳng thể sống quá một năm. Lan Lạc không biết tại sao hắn lại vì một con búp bê đã định sẽ chết sớm mà đồng ý tham gia giải đấu. Ngón tay cậu nhóc cào lên sofa, đáy mắt tối tăm mịt mù.
Thích Triều để ý thấy Lan Lạc cúi đầu không biết đang nghĩ gì, hắn vừa định hỏi thì quang não rung lên.
Trên màn hình là yêu cầu gọi video của Thích Phong.
Thích Triều vừa nhìn tên em trai nguyên chủ đã nhớ tới vụ hai anh em sinh đôi này đi khách sạn rồi bị hố. Mấy tháng này bọn họ có giữ liên lạc nhưng không nhiều lắm.
Em trai tìm hắn làm gì?
Thích Triều nhấn chấp nhận cuộc gọi.
Trên màn hình lập tức xuất hiện vẻ mặt lo lắng của Thích Phong, cậu ta gấp gáp nói. "Anh, chuyện anh đổi nghề đi chế tạo búp bê ông già phát hiện ra rồi. Chẳng biết cha nghe được ở đâu nên cực kỳ tức giận luôn."
"Bây giờ ông già đang qua chỗ anh đó! Em với Thích Diệp cũng đang trên đường. Anh à, anh phải cận thận đấy!"
Thích Triều:.....
Phim kinh dị gì thế này?
Mạc Tư đang nghiên cứu cách dùng lược thì nhận ra cha yên lặng nãy giờ, không biết đang nhìn gì. Cậu cẩn thận liếc sang, vừa thấy kim cương lộng lẫy trong tay cha lập tức cứng đờ cả người.
"Mua ở hội đấu giá lần trước à?"
Nghe thấy giọng nói dịu dàng của cha vang lên bên tai, Mạc Tư lập tức thẳng lưng, vội vàng gật đầu. Bờ môi dưới băng vải hơi nhúc nhích, dường như sợ cha tức giận mà giải thích. "Vâng. Chủ nhân của Lan Lạc đưa con theo vì muốn mua kim cương cho cha."
Cho nên việc anh thích mấy thứ này là do Mạc Tư tiết lộ?
Thẩm Du Hi cười như không cười nhìn Mạc Tư, ngón tay trắng nõn vuốt ve viên kim cương góc cạnh, tầm mắt đặt lên nó.
Mãi một lúc lâu mà Mạc Tư không thấy cha nói gì, cậu lo lắng cúi đầu chải tóc cho búp bê thì nghe thấy cha mỉm cười lên tiếng.
"Kim cương rất đẹp."
Bả vai cứng đờ của cậu nháy mắt thả lỏng, giây tiếp theo cha lạnh nhạt bổ sung một câu. "Nhưng mà cơm tối của con sẽ là đá năng lượng trộn nước."
Quả nhiên bị phạt.
Mạc Tư nhấp môi, khàn giọng đáp. "Vâng thưa cha."
Thẩm Du Hi liếc Mạc Tư, không nói gì nữa. Anh tựa lưng vào ghế, soi viên kim cương trong suốt bằng mắt phải, dường như anh có thể nhìn thấy sắc xanh nhạt xinh đẹp xuyên qua vỏ ngoài long lanh.
Mạc Tư để ý động tác của cha, cúi đầu tiếp tục chải tóc cho thú bông, khóe miệng khẽ cong lên.
Cha đang vui vẻ.
Mạc Tư bỗng cảm thấy bị cha phạt cũng chẳng còn khó chịu nữa.
Đáng lẽ không định đi phi thuyền nhưng vì Thích Triều muốn tiễn hai người nên Thẩm Du Hi và Mạc Tư mới đặt vé. Nếu có người nhìn thấy địa điểm in trên vé của bọn họ sẽ biết điểm đến chính là khu Cam Phần, khu vực nghèo nhất Lam Tinh.
Sau khi hai cha con rời khỏi phi thuyền thì đi tới một con ngõ vắng vẻ, bọn họ bình tĩnh bước xuyên qua không gian lốc xoáy trên vạch tường, nháy mắt đã xuất hiện bên ngoài khu rừng âm u.
||||| Truyện đề cử: |||||
Khu rừng yên tĩnh đến mức kỳ dị, Thẩm Du Hi và Mạc Tư mặt không đổi sắc, dường như đã quen với hoàn cảnh như vậy, trực tiếp đi thẳng về phía trước.
Theo tiếng bước chân của hai người, xung quanh đột nhiên vang lên âm thanh sột sà sột soạt, mấy giây sau có vài sinh vật hình người từ trong rừng chui ra.
Bọn chúng có ngoại hình dị dạng, tứ chi vặn vẹo, chỉ có thể bò lết dưới mặt đất, hệt như loài côn trùng đáng sợ. Tốc độ chúng rất nhanh, số lượng cũng nhiều, ẩn nấp thành từng đàn từng đàn sau bụi cỏ.
Thẩm Du Hi dừng chân, đi tới bên cạnh sinh vật gần nhất, đưa tay nhẹ nhàng vỗ vai nó, ôn hòa nói. "Biểu hiện rất tốt."
Khi sinh vật có mái tóc khô xơ, cánh tay vặn vẹo nghe thấy lời này, hai hàng nước mắt chảy xuống từ hốc mắt trống rỗng. Nó phát ra âm thanh ù ù từ cổ họng, bò về phía trước, gương mặt mất da màu xanh cọ lên đầu gối Thẩm Du Hi, tìm kiếm sự cổ vũ và an ủi.
Các sinh vật khác khác thấy vậy liền nhao nhao phát ra âm thanh, tựa như không hài lòng với nó. Những sinh vật hình người kỳ quái này rất khó nhìn ra cảm xúc nhưng chúng đều quấn quýt Thẩm Du Hi như đối xử với bề trên của mình.
Thẩm Du Hi nhẹ nhàng vỗ vai nó, không nói gì hết. Đám sinh vật như nhận được mệnh lệch gì đó, nhanh chóng giải tán.
"Cha, bọn chúng hình như ngu đi."
Mạc Tư nhìn dấu vết do leo trèo để lại trên mặt đất, khàn giọng nói.
Thẩm Du Hi ừm một tiếng, biểu cảm không mấy bất ngờ, đi tới căn biệt thự nằm sâu trong rừng. Biệt thự này chẳng khác gì so với những căn ngoài kia nhưng lại khiến người ta có cảm giác yên tĩnh bất thường.
Sau khi vào trong, mới đi được mấy bước Mạc Tư đã vọt đến trước mặt cha, lôi ra một cây đao không biết từ đâu, xoay người vung vào không khí. Hai thứ kim loại va chạm mạnh bắn ra tia lửa, phát ra tiếng leng keng. Mạc Tư xoay cổ tay một cái, vũ khí sắc bén từ trên trần nhà bắn xuống.
Mạc Tư cầm đao, nhìn vũ khí rơi trên mặt đất, ánh mắt âm u đến đáng sợ. Thẩm Du Hi liếc mắt qua, vẻ mặt không hề thay đổi, anh nhìn lên tầng hai, dịu giọng nói. " A Cốt, lần sau còn dám chơi như thế thì con không cần về nhà nữa."
Một "thiếu niên" tóc đen buộc đuôi ngựa, có làn da màu lúa mì dựa trên lan can tầng hai. Đôi mắt xanh lục của cậu ta híp lại, vui vẻ vì đã thành công thực hiện trò chơi khăm của mình. Khuyên tai màu lam khẽ đung đưa, như đang phát sáng dưới ánh đèn.
Cậu ta nghiêng đầu, cất giọng đáp. "Vâng~"
Giọng điệu như thể đang làm nũng, dài giọng nói đúng một từ.
Thẩm Du Hi cười khẽ, mắt lam cong cong.
Mạc Tư nhìn chằm chằm, cảnh giác trước khi cậu ta lại làm trò gì mất kiểm soát.
"Ta xuống tầng hầm trước. A Cốt tự chuẩn bị đá năng lượng pha nước cho mình đi. Mạc Tư không cần nữa." Thẩm Du Hi vuốt ve viên kim cương trên tay, biểu cảm dịu dàng động lòng người.
Dứt lời, A Cốt liền khoa trương tỏ vẻ ủ rũ, còn Mạc Tư chỉ khàn khàn đáp. "Cảm ơn cha."
Bóng dáng cha vừa biến mất, A Cốt lại bắt đầu cười hì hì, đi chân trần chạy từ trên tầng xuống.
Vóc dáng cậu ta sàn sàn Mạc Tư, khoác tay lên vai cậu, nghiêng nghiêng đầu. "Anh cả, Lan Lạc sao rồi? Có phải vẫn đần lắm phải không?"
Ánh mắt Mạc Tư u ám.
Nhớ tới ban nãy cha suýt gặp nguy hiểm, cậu giơ tay túm mạnh tóc A Cốt, tàn nhẫn cảnh cáo. "Nếu còn lần nữa thì dù cha có thích cậu bao nhiêu, tôi cũng sẽ móc tim cậu ra đập nát."
Đôi khuyên tai của A Cốt đung đưa, bị túm tóc cậu ta cũng chẳng tức giận, ngược lại còn cười thành tiếng. "Cha sẽ không cho anh làm thế đâu. Dù sao thì đối với cha, giá trị lợi dụng của em cao hơn anh đó nha."
A Cốt là đứa thông minh nhất trong số các búp bê.
Cho dù cha giao nhiệm vụ gì, cậu ta đều có thể hoàn thành xuất sắc.
Mạc Tư nhìn bộ dáng cười nhăn nhở của cậu ta, mắt đen sâu thẳm. Cuối cùng cậu vẫn thả lỏng tay, xoay người xuống tầng hầm, để lại một mình A Cốt ngoài phòng khách, bóng lưng trông cực kỳ cô độc.
Mà lúc này trong đầu A Cốt còn đang nghĩ: Tại sao Mạc Tư lại cầm thú bông?
Khác với tầng hầm đơn sơ của Thích Triều, tầng hầm của Thẩm Du Hi bày đầy kim cương, châu báu. Mỗi thứ ở đấy đều tỏa ra ánh sáng chói mắt. Anh ngồi trên ghế tựa, quan sát viên kim cương trong tay, không biết đang nghĩ tới điều gì.
Mạc Tư vừa tới Thẩm Du Hi đã nhìn qua, tựa như đoán được nguyên nhân vì sao cậu xuống đây. Khóe miệng Thẩm Du Hi cong lên, giọng nói dịu dàng như khúc dương cầm thanh nhã. "Con nổi cáu với A Cốt sao?"
Mạc Tư không hé răng.
Thẩm Du Hi khẽ cười, nhẹ nhàng vỗ lên chân mình. Mạc Tư thấy vậy thì cả người cứng đờ, cậu mím đôi môi dưới băng vải, mấy giây sau mới chậm rì rì đi tới bên ghế tựa. Cậu ngồi xuống tấm chăn dưới chân cha, ngập ngừng áp má lên đầu gối Thẩm Du Hi, cảm nhận được bàn tay dịu dàng vuốt tóc mình, Mạc Tư có chút vui vẻ.
"Ngoan."
Giọng nói của cha rất nhẹ nhàng, vẫn mang theo sự dịu dàng như mọi khi. Mạc Tư được cha vuốt ve, trong lòng thầm nghĩ: Mạc Tư rất ngoan, còn ngoan hơn cả Lan Lạc và A Cốt.
Sau khi tiễn Tiến sĩ và Mạc Tư, Thích Triều quay về biệt thự. Vừa mở cửa ra, trước mắt đã xuất hiện bóng trắng, hắn vừa tỉnh táo lại thì Li Bạch đã nhào vào người, hào hứng hét lên. "Ba ba đã về!"
"Ừm, ba ba về rồi đây."
Thích Triều không nghĩ tới Li Bạch lại nhanh nhẹn như thế, hắn giữ lưng cậu bé, phòng việc nhóc con này ngã chổng vó.
Ánh mắt hắn đảo quanh, nhìn thấy Lan Lạc đang đứng trước cửa. Thích Triều mỉm cười, đi tới xoa đầu cậu nhóc, dịu giọng nói. "Lan Lạc, ba về rồi."
Lan Lạc ngẩng đầu nhìn Thích Triều rồi nhìn xuống Li Bạch đang được hắn bế. Cậu nhóc hé môi định nói gì đó nhưng lại thôi. Cuối cùng Lan Lạc nở nụ cười rạng rỡ. "Vâng!"
Thích Triều thả Li Bạch xuống, cùng hai đứa nhỏ vào trong. Thích Triều nhìn phòng khách trống trải, không biết tại sao lại thấy hơi quạnh quẽ. Rõ ràng hai đứa nhỏ hoạt bát nhất nhà đều ở đây nhưng thiếu Tiến sĩ và Mạc Tư làm hắn cảm thấy không trọn vẹn.
Hắn ngơ ngẩn ngồi trên sofa, hai đứa nhỏ bên cạnh không hiểu được tâm trạng của hắn.
Bởi vì ba ba về nên Li Bạch rất vui vẻ, còn Lan Lạc đã sớm quen với chia xa. Với lại hai tuần sau cha sẽ trở lại, so với trước đây thì khoảng thời gian này chẳng tính là gì.
Lan Lạc khẽ quan sát Thích Triều. Nhớ tới cảnh tượng trước cửa vừa rồi, cậu nhóc mím môi. Li Bạch gọi chủ nhân là ba ba, cũng rất thân thiết với chủ nhân.
Trước kia chủ nhân cũng sẽ hay tự xưng ba ba với cậu, Lan Lạc biết ba ba đồng nghĩa với cha nên cậu nhóc chưa từng gọi Thích Triều như thế, Thích Triều cũng không bắt ép.
Bây giờ Thích Triều đối xử với Lan Lạc rất tốt.
Có phải cậu nhóc nên đổi xưng hô để Thích Triều vui vẻ không?
Đầu ngón tay Lan Lạc cào sofa, ánh mắt ngập tràn cảm xúc phức tạp, như thể cậu nhóc biết một khi mình làm vậy thì có thứ gì đó phải thay đổi.
"Ba còn một chuyện chưa nói cho mấy đứa." Thích Triều đột nhiên lên tiếng.
Cả Lan Lạc và Li Bạch đều ngơ ngác nhìn hắn.
Thích Triều tắt màn chiếu, nghiêm túc giải thích với hai đứa nhỏ đang ngồi trên sofa chuyện của Song Kính và chuyện muốn cho Li Bạch đi tham gia thi đấu. Hắn bổ sung. "Nếu Li Bạch không thích thì ba sẽ rút lui."
Dù hắn muốn dựa vào cuộc thi này để cứu Song Kính nhưng nếu Li Bạch không muốn thì hắn cũng không thể bắt ép cậu bé.
Li Bạch nghe chữ hiểu chữ không nhưng cậu bé biết cha muốn để mình tham gia thi đấu. Li Bạch rất mạnh, nhất định có thể thắng, cha nhất định sẽ vui vẻ!
Cậu bé giơ tay, hưng phấn để lộ răng nanh. "Li Bạch muốn dự thi!"
Lan Lạc nhìn người đàn ông trước mặt, hơi nghiêng đầu, không hiểu Thích Triều nghĩ gì.
Cậu nhóc biết đây là một phần kế hoạch của cha nhưng Lan Lạc không hiểu tại sao người đàn ông này lại muốn giải cứu búp bê dị dạng.
Lan Lạc từng thấy kha khá búp bê dị dạng. Ở bên ngoài biệt thự của cha có rất nhiều, chúng đều là những búp bê được các thợ chế tác tạo ra từ lâu, sau đó bị ném vào bãi rác. Cha nhặt bọn chúng về, song sinh mệnh của chúng ít ỏi, hành động ngày càng chậm chạp, cuối cùng vĩnh viễn ngủ say.
Dù là cấp S thì búp bê dị dạng cũng chẳng thể sống quá một năm. Lan Lạc không biết tại sao hắn lại vì một con búp bê đã định sẽ chết sớm mà đồng ý tham gia giải đấu. Ngón tay cậu nhóc cào lên sofa, đáy mắt tối tăm mịt mù.
Thích Triều để ý thấy Lan Lạc cúi đầu không biết đang nghĩ gì, hắn vừa định hỏi thì quang não rung lên.
Trên màn hình là yêu cầu gọi video của Thích Phong.
Thích Triều vừa nhìn tên em trai nguyên chủ đã nhớ tới vụ hai anh em sinh đôi này đi khách sạn rồi bị hố. Mấy tháng này bọn họ có giữ liên lạc nhưng không nhiều lắm.
Em trai tìm hắn làm gì?
Thích Triều nhấn chấp nhận cuộc gọi.
Trên màn hình lập tức xuất hiện vẻ mặt lo lắng của Thích Phong, cậu ta gấp gáp nói. "Anh, chuyện anh đổi nghề đi chế tạo búp bê ông già phát hiện ra rồi. Chẳng biết cha nghe được ở đâu nên cực kỳ tức giận luôn."
"Bây giờ ông già đang qua chỗ anh đó! Em với Thích Diệp cũng đang trên đường. Anh à, anh phải cận thận đấy!"
Thích Triều:.....
Phim kinh dị gì thế này?