Chương 37: Thẩm Du Hi: Kim cương?
Editor: YYone
Li Bạch nói cậu bé không đói nhưng Thích Triều thấy đã chưa ăn gì từ lúc sinh ra tới giờ rồi thì phải bổ sung năng lượng.
Hắn khắc đá thành hình hồ ly nhỏ để chuẩn bị bữa ăn đầu tiên cho nhóc con.
Li Bạch thích đồ vật xinh đẹp, nhìn đá năng lượng hình hồ ly đủ màu cầu vồng, đôi mắt sáng lên. Li Bạch dù có mang mặt nạ cũng không che giấu được cảm xúc, khi tháo xuống thì chỉ cần liếc mắt một cái đã biết cậu bé nghĩ gì.
Thích Triều mỉm cười, nhìn sang hai búp bê một lớn một nhỏ ở đối diện.
Mạc Tư vẫn yên lặng dùng bữa, bên cạnh là búp bê vải cậu thích nhất.
Mà Lan Lạc dường như có chuyện vui, ngồi trên ghế đung đưa hai chân.
Chắc chắn có chuyện gì đó rồi.
Thích Triều nghĩ vậy, cười hỏi. "Ban nãy các con ở phòng khách làm gì? Ngồi xem hoạt hình hả?"
"Không ạ!" Li Bạch nuốt đá năng lượng trong miệng, ngẩng đầu đáp lại bằng chất giọng trong trẻo. "Con xem anh Mạc Tư tết tóc cho búp bê. Con còn trao đổi mặt nạ và bờm tóc với Lan Lạc nữa."
Chẳng biết là do trực giác của động vật hay đơn giản là không nhớ tới, Li Bạch không nhắc đến chuyện Lan Lạc buồn bực.
Lan Lạc nghe thấy Li Bạch nói vậy thì nở nụ cười ngọt ngào. "Con với Li Bạch thành bạn tốt ạ." Nói xong còn cố ý liếc qua Mạc Tư.
Li Bạch không nhớ mình làm bạn với Lan Lạc hồi nào, nhưng cậu bé không cảm thấy có vấn đề gì nên cũng nghiêm túc gật đầu.
Thích Triều trêu ghẹo mấy câu, cùng hai búp bê trò chuyện không ngớt. Bởi vì có thêm thành viên mới nên không khí bữa ăn náo nhiệt hơn nhiều, trên bàn ăn liên tục vang lên tiếng cười.
Thẩm Du Hi liếc mắt nhìn Thích Triều đang ngồi bên cạnh, người đàn ông này dường như rất thích nói chuyện phiếm với búp bê.
Bất kể búp bê nói tới chuyện gì, hắn đều có thể lập tức tiếp lời, thậm chí còn chủ động tạo đề tài, thu hút búp bê tham gia. Ngay cả Mạc Tư bình thường không thích nói chuyện cũng sẽ tán gẫu vài câu.
Hắn rất thích búp bê.
Thẩm Du Hi rũ mi, mãi đến tận khi nghe người đàn ông gọi tên mình anh mới ngẩng đầu, nở nụ cười dịu dàng, thuận theo đề tài của bọn họ mà nói chuyện.
Buổi chiều, Thích Triều lấy dụng cụ dưới tầng hầm, chuẩn bị kiểm tra cấp bậc cho Li Bạch.
Đánh giá từ hành vi cử chỉ của Li Bạch thì chắc chắn cậu bé là cấp A đổ lên. Nhưng muốn biết chính xác thì vẫn cần kiểm tra chi tiết.
Tiến sĩ, Lan Lạc và Mạc Tư đều đứng cạnh máy, quan sát Li Bạch đang nằm trên giường.
Dù đã ở chung mấy tiếng thì bị nhiều người vây quanh như vậy, Li Bạch vẫn có chút thẹn thùng, hai tay che lên mặt nạ, giấu kín mắt mình.
Thích Triều cười khẽ, đi qua vuốt tóc cậu bé. "Đừng căng thẳng, cha nuôi và mọi người đều rất quan tâm con đấy. Chờ ba ba kiểm tra xong là con dậy được rồi."
Tính cách Li Bạch hay mắc cỡ song cũng dễ dỗ dành, dưới sự an ủi của cha, cậu bé thả tay xuống, nở nụ cười ngốc nghếch.
"Dạ!"
Li Bạch không hiểu cấp bậc là gì nhưng cậu bé biết ba ba mong rằng mình sẽ mạnh.
Ba ba hy vọng Li Bạch mạnh mẽ, Li Bạch nhất định sẽ siêu mạnh. Cậu bé lặng lẽ chạm vào miếng cao su dính trên ngực, kiên định nghĩ mình nhất định phải cố gắng, không để ba ba thất vọng.
Nhìn Thích Triều đi tới trước màn hình, Thẩm Du Hi như có điều suy nghĩ mà nhìn thoáng qua Li Bạch đang nằm trên giường rồi quay người tới bên cạnh Thích Triều.
Màn hình cách giường gần hai mét, trên đó là hình chụp X quang của Li Bạch. Anh nhìn Thích Triều khởi động dụng cụ, lông mi dài che khuất cảm xúc nơi đáy mắt.
Theo như kế hoạch của Thẩm Du Hi thì cấp bậc búp bê khi tham gia thi đấu không cần phải cao, chỉ cần nghe lời thì anh có thể nâng nó lên vị trí quán quân.
Đương nhiên nếu búp bê cấp cao thì càng tốt, tránh gặp phải một số rắc rối.
Con số trên màn hình không ngừng nhảy lên, cuối cùng dừng ở 9704. Chỉ số 9000 thì đạt cấp S, con số 9704 này đã là rất cao trong cấp S rồi.
Sức mạnh tinh thần của thợ chế tác mạnh vậy thì cấp bậc này cũng không đáng ngạc nhiên. Thẩm Du Hi sớm đoán trước được nhưng trong mắt vẫn cố ý để lộ tia vui mừng, ôn hòa nói với Thích Triều. "Li Bạch là cấp S, tốt quá rồi."
So với Thẩm Du Hi, niềm vui của Thích Triều đơn giản hơn nhiều. Hắn không quan trọng cấp bậc của búp bê, cũng sẽ không vì cấp thấp mà thay đổi thái độ với chúng. Song nếu muốn đạt được thành tích tốt ở giải đấu thì cấp búp bê càng cao thì càng có ưu thế.
Thích Triều nói cảm ơn với Thẩm Du Hi rồi thu dọn dụng cụ, bế búp bê từ trên giường xuống.
Chờ tới khi chân chạm đất Li Bạch mới nhận ra quá trình kiểm tra đã kết thúc. Cậu bé ngẩng đầu nhìn cha và cha nuôi đều đang cười liền nghĩ thầm, hẳn mình không khiến hai người thất vọng.
Cậu bé kéo góc áo Thích Triều thắc mắc. "Ba ba, búp bê cấp S rất lợi hại ạ?"
Thích Triều xoa đầu cậu bé, đôi mắt nâu đậm tràn đầy vẻ dịu dàng. "Lợi hại, Li Bạch rất giỏi đó."
Li Bạch hài lòng.
Cậu bé siêu mạnh.
Đến bây giờ Li Bạch vẫn chỉ có hiểu biết ngây thơ về sức mạnh nhưng cậu bé biết, chỉ khi mình đủ mạnh mới có thể bảo vệ ba ba.
Mạc Tư và Lan Lạc đứng ở bên cạnh dường như thấy được cái đuôi hồ ly trắng đang vẫy vẫy.
Cha chưa từng tạo ra búp bê nào dưới cấp S. Hai người tự hào vì được cha tạo ra, song đối với chúng, cấp S không có gì đáng mừng. Cha sẽ không khen bọn họ vì điều đó, vậy nên hai người không thể đồng cảm với niềm vui của Thích Triều và Li Bạch.
"Anh trai Lan Lạc và Mạc Tư đều là cấp S. Li Bạch đi theo hai anh học hỏi nhé." Thích Triều xoa đầu cậu bé.
Lan Lạc bị điểm danh tới mới hoàn hồn, theo bản năng nở nụ cười. Còn Mạc Tư thì vẫn tỏ ra bình tĩnh, chẳng có phản ứng.
Thích Triều cảm thấy hai đứa nhỏ hơi kỳ lạ, đến khi nhóm búp bê ra phòng khách xem hoạt hình, hắn mới lặng lẽ tìm Tiến sĩ, hỏi thăm sao Lan Lạc và Mạc Tư lại như vậy.
Thẩm Du Hi giống như biết được gì đó, anh trầm mặc vài giây sau đó cười với Thích Triều. "Chuyện này tôi sẽ giải quyết, cậu đừng lo."
Nghe anh nói vậy, Thích Triều đoán nguyên nhân có liên quan tới Tiến sĩ. Vì hắn tin tưởng anh nên không hỏi sâu hơn.
Búp bê cấp S có khả năng sở hữu năng lực đặc biệt, dụng cụ không thể kiểm tra được. Nếu muốn biết Li Bạch có năng lực không thì phải thường xuyên quan sát hoặc chờ Li Bạch tự phát hiện.
Sau khi biết được cấp bậc của Li Bạch, Thích Triều điền thông tin của búp bê trên trang web báo danh chính thức rồi thông báo bằng tài khoản mạng nhằm thu hút phiếu bầu của người hâm mộ.
Ban đầu Thích Triều còn nghĩ hắn đăng bài thì phải mấy tiếng sau mới có fan đọc, ai ngờ vừa đăng lên, âm thanh thông báo đã tinh tinh liên tục.
Ếch xanh dưới mưa: [Gì cơ? Cấp S? Thật sao đại lão? Anh tạo ra búp bê cấp S ư?]
Bông hoa nè: [Má! Búp bê cấp S! Trời đựu, lần đầu tiên tui được chứng kiến búp bê cấp S sinh ra. Đại lão trâu bò vãi, mau mau cho tui xem với!!!]
Đừng quên tôi: [A a a a a cấp S! Tui muốn xem búp bê ngay bây giờ!!!]
Ù hú: [+1. Tôi dạo một vòng trên trang web cũng không thấy ảnh của búp bê hu hu hu.]
...
Hàng ngàn thợ chế tác ở Lam Tinh đều khó mà chế tạo được búp bê cấp S. Dưới sự hiếm hoi này, người bình thường rất ít khi được nhìn thấy chúng.
Có lẽ do Thích Triều gặp Lan Lạc, Mạc Tư và Song Kính đều là những búp bê cấp S nên cho dù hắn biết cấp S rất hiếm gặp nhưng không ý thức được búp bê cấp S ở Lam Tinh quý giá đến mức nào.
Thích Triều nhìn bình luận, đăng mấy tấm hình mình chụp trước đó lên mạng.
Trong ảnh, búp bê nhỏ đeo mặt nạ hồ ly đối diện với ống kính. Đôi mắt màu hổ phách sáng rực rỡ, nở nụ cười khiến người ta vui lây, cặp răng nanh của cậu bé cũng rất bắt mắt. Nhìn qua ảnh thôi cũng thấy búp bê đang vui vẻ đến chừng nào.
Khu bình luận đột nhiên tĩnh lặng, Lam Tinh xưa nay không thiếu những búp bê xinh đẹp, hay là nói làm được búp bê đẹp là kỹ năng cơ bản của thợ chế tác. Nhưng nụ cười của búp bê trong ảnh lại có thể thu hút sự chú ý của mọi người.
Nó như thể trời sinh không biết buồn khổ, tựa đứa nhỏ lớn lên hạnh phúc trong tình yêu thương. Không sai, là đứa nhỏ. Khu bình luận bỗng thấy hình dung của mình có hơi quá đà.
Bọn họ thích búp bê nhưng trước giờ chưa từng coi chúng như con người. Những búp bê mà người bình thường mua được đều là loại cứng nhắc như robot, tuy có bề ngoài đẹp đẽ nhưng không ai lại đi so sánh chúng với người thật.
Song khi nhìn thấy tấm hình này, khu bình luận chẳng hẹn mà cùng liên tưởng đến trẻ con bình thường. Đây là sức hút của búp bê cấp S ư? Kinh khủng vậy sao?
Thích Triều thấy không có ai trả lời còn tưởng bị bug, hắn nhấn tải lại, một giây sau bình luận xuất hiện ào ào như thủy triều, đủ kiểu tâng bốc nối đuôi nhau.
Tay nhỏ bung ô: [Hu hu cục cưng xinh đẹp, tui muốn cục cưng gọi tui là mẹ iu. Lúc thi đấu mama chắc chắn sẽ bầu cho con.]
Líu la líu lo: [Đây là sức cuốn hút của búp bê cấp S ư? Trách sao mấy bị đại lão đều muốn tranh giành huhu đẹp quá đi mất!]
...
Thích Triều đọc đi đọc lại mấy lần. Phụ huynh nào thấy con mình được khen đều vui vẻ, Thích Triều cũng vậy. Dù nhóc con nhà hắn rất ưu tú nhưng bình luận cũng hơi khoa trương quá. Nghĩ vậy, hắn chọn trả lời vài bình luận rồi tắt quang não, đứng dậy vào bếp.
Mai đã phải tạm biệt Tiến sĩ và Mạc Tư, Thích Triều muốn làm một chút đồ ăn vặt để hai người ăn trên đường.
Tiến sĩ không thích đồ ăn quá ngọt, Thích Triều dự định làm ít bánh ngọt đi, thêm vào đó là bánh quy mặn.
Về phần Mạc Tư, Thích Triều chuẩn bị cho cậu đá năng lượng khắc hình kẹo que, sẽ không ảnh hưởng cậu tết tóc cho búp bê.
Sau khi bỏ bánh quy vào lò nướng, Thích Triều đi tìm Lan Lạc để xem cậu nhóc có biết mai phải tạm biệt cha và anh cả không.
Lan Lạc đang cùng Li Bạch xem hoạt hình, nghe thấy câu hỏi của Thích Triều, cậu nhóc ngẩng đầu vui vẻ đẹp, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười. "Biết ạ, cha nói cha và anh cả hai tuần nữa sẽ lại tới!"
"Ừm." Thích Triều nhìn nụ cười rạng rỡ của cậu nhóc, không biết tại sao cảm thấy hơi giả dối. Hắn xoa đầu Lan Lạc, dịu giọng. "Lan Lạc đừng buồn nhé."
Lan Lạc cảm nhận được hơi ấm trên đầu, nụ cười trên mặt dần biến mất. Cậu nhóc không buồn vì dẫu sao Lan Lạc không thể theo cha rời đi.
Nhưng nghe Thích Triều nói vậy, cậu nhóc lại hơi tủi thân. Lan Lạc nắm chặt góc áo Thích Triều, không nhịn được mà nghĩ, nếu kế hoạch thất bại, liệu cậu nhóc có thể xin cha đem chủ nhân về được không?
Hôm sau, Thích Triều lái phi thuyền đưa Tiến sĩ và Mạc Tư đến trạm tàu.
"Anh Thẩm, cái túi này khi anh lên phi thuyền thì mở ra nhé." Thích Triều đưa cho Tiến sĩ hai cái túi, cố ý chỉ vào túi nhỏ màu xanh trong đó.
Thẩm Du Hi hơi nhíu mày, giống như hơi tò mò, anh cúi đầu nhìn thoáng qua, ôn hòa đáp lại. "Được."
Thích Triều mỉm cười rồi quay sang nói với Mạc Tư. "Chú mua một cái lược nhỏ để trong túi xanh cho con đó."
Lược?
Mạc Tư có một cái thường dùng để chải tóc cho búp bê nhưng chất lượng không tốt lắm. Nghe Thích Triều nói vậy, con ngươi đen nhánh của cậu lập tức sáng lên.
Lên phi thuyền, Mạc Tư bám sát theo cha, chờ tới lúc ngồi vào chỗ, cậu liền đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng lại nhìn cha mình.
Thẩm Du Hi ngồi dựa ghế mềm một lúc, lát sau mới mở túi, đưa lược cho Mạc Tư, nhìn cậu nháy mắt đã thả lỏng. Thẩm Du Hi rũ mi, giấu đi ý cười chợt loé nơi đáy mắt.
Thích Triều rất hiểu Mạc Tư.
Thẩm Du Hi cong môi, anh không cảm thấy chuyện này gây ra ảnh hưởng gì tới mình, song lại khiến Mạc Tư càng thú vị hơn.
Thẩm Du Hi chuẩn bị ném cái túi xanh qua một bên thì phát hiện bên trong còn một cái hộp.
Đây là gì?
Anh cau mày quan sát, mấy giây trôi qua, Thẩm Du Hi mở hộp.
Viên kim cương to gấp đôi trứng bồ câu xuất hiện ngay trước mắt anh. Kim cương trong veo, dưới ánh sáng lấp lánh rực rỡ.
Thẩm Du Hi khựng lại, anh nheo mắt. Tại sao lại tặng kim cương cho anh?
Có lẽ nên đổi câu hỏi, Thẩm Du Hi thưởng thức viên kim cương trong tay. Lẽ ra anh nên hỏi vì sao Thích Triều biết anh thích mấy thứ này.
Li Bạch nói cậu bé không đói nhưng Thích Triều thấy đã chưa ăn gì từ lúc sinh ra tới giờ rồi thì phải bổ sung năng lượng.
Hắn khắc đá thành hình hồ ly nhỏ để chuẩn bị bữa ăn đầu tiên cho nhóc con.
Li Bạch thích đồ vật xinh đẹp, nhìn đá năng lượng hình hồ ly đủ màu cầu vồng, đôi mắt sáng lên. Li Bạch dù có mang mặt nạ cũng không che giấu được cảm xúc, khi tháo xuống thì chỉ cần liếc mắt một cái đã biết cậu bé nghĩ gì.
Thích Triều mỉm cười, nhìn sang hai búp bê một lớn một nhỏ ở đối diện.
Mạc Tư vẫn yên lặng dùng bữa, bên cạnh là búp bê vải cậu thích nhất.
Mà Lan Lạc dường như có chuyện vui, ngồi trên ghế đung đưa hai chân.
Chắc chắn có chuyện gì đó rồi.
Thích Triều nghĩ vậy, cười hỏi. "Ban nãy các con ở phòng khách làm gì? Ngồi xem hoạt hình hả?"
"Không ạ!" Li Bạch nuốt đá năng lượng trong miệng, ngẩng đầu đáp lại bằng chất giọng trong trẻo. "Con xem anh Mạc Tư tết tóc cho búp bê. Con còn trao đổi mặt nạ và bờm tóc với Lan Lạc nữa."
Chẳng biết là do trực giác của động vật hay đơn giản là không nhớ tới, Li Bạch không nhắc đến chuyện Lan Lạc buồn bực.
Lan Lạc nghe thấy Li Bạch nói vậy thì nở nụ cười ngọt ngào. "Con với Li Bạch thành bạn tốt ạ." Nói xong còn cố ý liếc qua Mạc Tư.
Li Bạch không nhớ mình làm bạn với Lan Lạc hồi nào, nhưng cậu bé không cảm thấy có vấn đề gì nên cũng nghiêm túc gật đầu.
Thích Triều trêu ghẹo mấy câu, cùng hai búp bê trò chuyện không ngớt. Bởi vì có thêm thành viên mới nên không khí bữa ăn náo nhiệt hơn nhiều, trên bàn ăn liên tục vang lên tiếng cười.
Thẩm Du Hi liếc mắt nhìn Thích Triều đang ngồi bên cạnh, người đàn ông này dường như rất thích nói chuyện phiếm với búp bê.
Bất kể búp bê nói tới chuyện gì, hắn đều có thể lập tức tiếp lời, thậm chí còn chủ động tạo đề tài, thu hút búp bê tham gia. Ngay cả Mạc Tư bình thường không thích nói chuyện cũng sẽ tán gẫu vài câu.
Hắn rất thích búp bê.
Thẩm Du Hi rũ mi, mãi đến tận khi nghe người đàn ông gọi tên mình anh mới ngẩng đầu, nở nụ cười dịu dàng, thuận theo đề tài của bọn họ mà nói chuyện.
Buổi chiều, Thích Triều lấy dụng cụ dưới tầng hầm, chuẩn bị kiểm tra cấp bậc cho Li Bạch.
Đánh giá từ hành vi cử chỉ của Li Bạch thì chắc chắn cậu bé là cấp A đổ lên. Nhưng muốn biết chính xác thì vẫn cần kiểm tra chi tiết.
Tiến sĩ, Lan Lạc và Mạc Tư đều đứng cạnh máy, quan sát Li Bạch đang nằm trên giường.
Dù đã ở chung mấy tiếng thì bị nhiều người vây quanh như vậy, Li Bạch vẫn có chút thẹn thùng, hai tay che lên mặt nạ, giấu kín mắt mình.
Thích Triều cười khẽ, đi qua vuốt tóc cậu bé. "Đừng căng thẳng, cha nuôi và mọi người đều rất quan tâm con đấy. Chờ ba ba kiểm tra xong là con dậy được rồi."
Tính cách Li Bạch hay mắc cỡ song cũng dễ dỗ dành, dưới sự an ủi của cha, cậu bé thả tay xuống, nở nụ cười ngốc nghếch.
"Dạ!"
Li Bạch không hiểu cấp bậc là gì nhưng cậu bé biết ba ba mong rằng mình sẽ mạnh.
Ba ba hy vọng Li Bạch mạnh mẽ, Li Bạch nhất định sẽ siêu mạnh. Cậu bé lặng lẽ chạm vào miếng cao su dính trên ngực, kiên định nghĩ mình nhất định phải cố gắng, không để ba ba thất vọng.
Nhìn Thích Triều đi tới trước màn hình, Thẩm Du Hi như có điều suy nghĩ mà nhìn thoáng qua Li Bạch đang nằm trên giường rồi quay người tới bên cạnh Thích Triều.
Màn hình cách giường gần hai mét, trên đó là hình chụp X quang của Li Bạch. Anh nhìn Thích Triều khởi động dụng cụ, lông mi dài che khuất cảm xúc nơi đáy mắt.
Theo như kế hoạch của Thẩm Du Hi thì cấp bậc búp bê khi tham gia thi đấu không cần phải cao, chỉ cần nghe lời thì anh có thể nâng nó lên vị trí quán quân.
Đương nhiên nếu búp bê cấp cao thì càng tốt, tránh gặp phải một số rắc rối.
Con số trên màn hình không ngừng nhảy lên, cuối cùng dừng ở 9704. Chỉ số 9000 thì đạt cấp S, con số 9704 này đã là rất cao trong cấp S rồi.
Sức mạnh tinh thần của thợ chế tác mạnh vậy thì cấp bậc này cũng không đáng ngạc nhiên. Thẩm Du Hi sớm đoán trước được nhưng trong mắt vẫn cố ý để lộ tia vui mừng, ôn hòa nói với Thích Triều. "Li Bạch là cấp S, tốt quá rồi."
So với Thẩm Du Hi, niềm vui của Thích Triều đơn giản hơn nhiều. Hắn không quan trọng cấp bậc của búp bê, cũng sẽ không vì cấp thấp mà thay đổi thái độ với chúng. Song nếu muốn đạt được thành tích tốt ở giải đấu thì cấp búp bê càng cao thì càng có ưu thế.
Thích Triều nói cảm ơn với Thẩm Du Hi rồi thu dọn dụng cụ, bế búp bê từ trên giường xuống.
Chờ tới khi chân chạm đất Li Bạch mới nhận ra quá trình kiểm tra đã kết thúc. Cậu bé ngẩng đầu nhìn cha và cha nuôi đều đang cười liền nghĩ thầm, hẳn mình không khiến hai người thất vọng.
Cậu bé kéo góc áo Thích Triều thắc mắc. "Ba ba, búp bê cấp S rất lợi hại ạ?"
Thích Triều xoa đầu cậu bé, đôi mắt nâu đậm tràn đầy vẻ dịu dàng. "Lợi hại, Li Bạch rất giỏi đó."
Li Bạch hài lòng.
Cậu bé siêu mạnh.
Đến bây giờ Li Bạch vẫn chỉ có hiểu biết ngây thơ về sức mạnh nhưng cậu bé biết, chỉ khi mình đủ mạnh mới có thể bảo vệ ba ba.
Mạc Tư và Lan Lạc đứng ở bên cạnh dường như thấy được cái đuôi hồ ly trắng đang vẫy vẫy.
Cha chưa từng tạo ra búp bê nào dưới cấp S. Hai người tự hào vì được cha tạo ra, song đối với chúng, cấp S không có gì đáng mừng. Cha sẽ không khen bọn họ vì điều đó, vậy nên hai người không thể đồng cảm với niềm vui của Thích Triều và Li Bạch.
"Anh trai Lan Lạc và Mạc Tư đều là cấp S. Li Bạch đi theo hai anh học hỏi nhé." Thích Triều xoa đầu cậu bé.
Lan Lạc bị điểm danh tới mới hoàn hồn, theo bản năng nở nụ cười. Còn Mạc Tư thì vẫn tỏ ra bình tĩnh, chẳng có phản ứng.
Thích Triều cảm thấy hai đứa nhỏ hơi kỳ lạ, đến khi nhóm búp bê ra phòng khách xem hoạt hình, hắn mới lặng lẽ tìm Tiến sĩ, hỏi thăm sao Lan Lạc và Mạc Tư lại như vậy.
Thẩm Du Hi giống như biết được gì đó, anh trầm mặc vài giây sau đó cười với Thích Triều. "Chuyện này tôi sẽ giải quyết, cậu đừng lo."
Nghe anh nói vậy, Thích Triều đoán nguyên nhân có liên quan tới Tiến sĩ. Vì hắn tin tưởng anh nên không hỏi sâu hơn.
Búp bê cấp S có khả năng sở hữu năng lực đặc biệt, dụng cụ không thể kiểm tra được. Nếu muốn biết Li Bạch có năng lực không thì phải thường xuyên quan sát hoặc chờ Li Bạch tự phát hiện.
Sau khi biết được cấp bậc của Li Bạch, Thích Triều điền thông tin của búp bê trên trang web báo danh chính thức rồi thông báo bằng tài khoản mạng nhằm thu hút phiếu bầu của người hâm mộ.
Ban đầu Thích Triều còn nghĩ hắn đăng bài thì phải mấy tiếng sau mới có fan đọc, ai ngờ vừa đăng lên, âm thanh thông báo đã tinh tinh liên tục.
Ếch xanh dưới mưa: [Gì cơ? Cấp S? Thật sao đại lão? Anh tạo ra búp bê cấp S ư?]
Bông hoa nè: [Má! Búp bê cấp S! Trời đựu, lần đầu tiên tui được chứng kiến búp bê cấp S sinh ra. Đại lão trâu bò vãi, mau mau cho tui xem với!!!]
Đừng quên tôi: [A a a a a cấp S! Tui muốn xem búp bê ngay bây giờ!!!]
Ù hú: [+1. Tôi dạo một vòng trên trang web cũng không thấy ảnh của búp bê hu hu hu.]
...
Hàng ngàn thợ chế tác ở Lam Tinh đều khó mà chế tạo được búp bê cấp S. Dưới sự hiếm hoi này, người bình thường rất ít khi được nhìn thấy chúng.
Có lẽ do Thích Triều gặp Lan Lạc, Mạc Tư và Song Kính đều là những búp bê cấp S nên cho dù hắn biết cấp S rất hiếm gặp nhưng không ý thức được búp bê cấp S ở Lam Tinh quý giá đến mức nào.
Thích Triều nhìn bình luận, đăng mấy tấm hình mình chụp trước đó lên mạng.
Trong ảnh, búp bê nhỏ đeo mặt nạ hồ ly đối diện với ống kính. Đôi mắt màu hổ phách sáng rực rỡ, nở nụ cười khiến người ta vui lây, cặp răng nanh của cậu bé cũng rất bắt mắt. Nhìn qua ảnh thôi cũng thấy búp bê đang vui vẻ đến chừng nào.
Khu bình luận đột nhiên tĩnh lặng, Lam Tinh xưa nay không thiếu những búp bê xinh đẹp, hay là nói làm được búp bê đẹp là kỹ năng cơ bản của thợ chế tác. Nhưng nụ cười của búp bê trong ảnh lại có thể thu hút sự chú ý của mọi người.
Nó như thể trời sinh không biết buồn khổ, tựa đứa nhỏ lớn lên hạnh phúc trong tình yêu thương. Không sai, là đứa nhỏ. Khu bình luận bỗng thấy hình dung của mình có hơi quá đà.
Bọn họ thích búp bê nhưng trước giờ chưa từng coi chúng như con người. Những búp bê mà người bình thường mua được đều là loại cứng nhắc như robot, tuy có bề ngoài đẹp đẽ nhưng không ai lại đi so sánh chúng với người thật.
Song khi nhìn thấy tấm hình này, khu bình luận chẳng hẹn mà cùng liên tưởng đến trẻ con bình thường. Đây là sức hút của búp bê cấp S ư? Kinh khủng vậy sao?
Thích Triều thấy không có ai trả lời còn tưởng bị bug, hắn nhấn tải lại, một giây sau bình luận xuất hiện ào ào như thủy triều, đủ kiểu tâng bốc nối đuôi nhau.
Tay nhỏ bung ô: [Hu hu cục cưng xinh đẹp, tui muốn cục cưng gọi tui là mẹ iu. Lúc thi đấu mama chắc chắn sẽ bầu cho con.]
Líu la líu lo: [Đây là sức cuốn hút của búp bê cấp S ư? Trách sao mấy bị đại lão đều muốn tranh giành huhu đẹp quá đi mất!]
...
Thích Triều đọc đi đọc lại mấy lần. Phụ huynh nào thấy con mình được khen đều vui vẻ, Thích Triều cũng vậy. Dù nhóc con nhà hắn rất ưu tú nhưng bình luận cũng hơi khoa trương quá. Nghĩ vậy, hắn chọn trả lời vài bình luận rồi tắt quang não, đứng dậy vào bếp.
Mai đã phải tạm biệt Tiến sĩ và Mạc Tư, Thích Triều muốn làm một chút đồ ăn vặt để hai người ăn trên đường.
Tiến sĩ không thích đồ ăn quá ngọt, Thích Triều dự định làm ít bánh ngọt đi, thêm vào đó là bánh quy mặn.
Về phần Mạc Tư, Thích Triều chuẩn bị cho cậu đá năng lượng khắc hình kẹo que, sẽ không ảnh hưởng cậu tết tóc cho búp bê.
Sau khi bỏ bánh quy vào lò nướng, Thích Triều đi tìm Lan Lạc để xem cậu nhóc có biết mai phải tạm biệt cha và anh cả không.
Lan Lạc đang cùng Li Bạch xem hoạt hình, nghe thấy câu hỏi của Thích Triều, cậu nhóc ngẩng đầu vui vẻ đẹp, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười. "Biết ạ, cha nói cha và anh cả hai tuần nữa sẽ lại tới!"
"Ừm." Thích Triều nhìn nụ cười rạng rỡ của cậu nhóc, không biết tại sao cảm thấy hơi giả dối. Hắn xoa đầu Lan Lạc, dịu giọng. "Lan Lạc đừng buồn nhé."
Lan Lạc cảm nhận được hơi ấm trên đầu, nụ cười trên mặt dần biến mất. Cậu nhóc không buồn vì dẫu sao Lan Lạc không thể theo cha rời đi.
Nhưng nghe Thích Triều nói vậy, cậu nhóc lại hơi tủi thân. Lan Lạc nắm chặt góc áo Thích Triều, không nhịn được mà nghĩ, nếu kế hoạch thất bại, liệu cậu nhóc có thể xin cha đem chủ nhân về được không?
Hôm sau, Thích Triều lái phi thuyền đưa Tiến sĩ và Mạc Tư đến trạm tàu.
"Anh Thẩm, cái túi này khi anh lên phi thuyền thì mở ra nhé." Thích Triều đưa cho Tiến sĩ hai cái túi, cố ý chỉ vào túi nhỏ màu xanh trong đó.
Thẩm Du Hi hơi nhíu mày, giống như hơi tò mò, anh cúi đầu nhìn thoáng qua, ôn hòa đáp lại. "Được."
Thích Triều mỉm cười rồi quay sang nói với Mạc Tư. "Chú mua một cái lược nhỏ để trong túi xanh cho con đó."
Lược?
Mạc Tư có một cái thường dùng để chải tóc cho búp bê nhưng chất lượng không tốt lắm. Nghe Thích Triều nói vậy, con ngươi đen nhánh của cậu lập tức sáng lên.
Lên phi thuyền, Mạc Tư bám sát theo cha, chờ tới lúc ngồi vào chỗ, cậu liền đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng lại nhìn cha mình.
Thẩm Du Hi ngồi dựa ghế mềm một lúc, lát sau mới mở túi, đưa lược cho Mạc Tư, nhìn cậu nháy mắt đã thả lỏng. Thẩm Du Hi rũ mi, giấu đi ý cười chợt loé nơi đáy mắt.
Thích Triều rất hiểu Mạc Tư.
Thẩm Du Hi cong môi, anh không cảm thấy chuyện này gây ra ảnh hưởng gì tới mình, song lại khiến Mạc Tư càng thú vị hơn.
Thẩm Du Hi chuẩn bị ném cái túi xanh qua một bên thì phát hiện bên trong còn một cái hộp.
Đây là gì?
Anh cau mày quan sát, mấy giây trôi qua, Thẩm Du Hi mở hộp.
Viên kim cương to gấp đôi trứng bồ câu xuất hiện ngay trước mắt anh. Kim cương trong veo, dưới ánh sáng lấp lánh rực rỡ.
Thẩm Du Hi khựng lại, anh nheo mắt. Tại sao lại tặng kim cương cho anh?
Có lẽ nên đổi câu hỏi, Thẩm Du Hi thưởng thức viên kim cương trong tay. Lẽ ra anh nên hỏi vì sao Thích Triều biết anh thích mấy thứ này.