Chương 9
9
Hành động của hai chúng tôi làm những người khác hoảng hốt.
Nửa giờ sau, tôi và Bạch Kiều Kiều đều được đưa đến bệnh viện.
Trên cánh tay của Bạch Kiều Kiều có một vết xước rỉ máu nhè nhẹ và dấu tay của tôi thì hiện rõ trên mặt cô ta.
Cả hai bên tóc đều bù xù. Trên mắt cá chân của tôi có những vết thương rỉ máu, mầy vết xước do chân cọ trên nền đá ngoài sân.
Bởi vì vết thương của tôi nghiêm trọng nên bác sĩ đã đưa tôi đến phòng tiểu phẫu để cắt lọc làm sạch trước.
Sau khi rửa sạch vết thương, bác sĩ dìu tôi đi ra ngoài, vừa mở cửa đã thấy Phó Kính đứng quay lưng về phía phòng bệnh trước mặt Bạch Kiều Kiều.
Anh ấy vóc người cao lớn, trên vai còn ướt nước mưa, anh đã rất vội vã, đến cả ô cũng không có.
Chắc đến phải rất vội vàng.
"Anh Phó( Phó Ca), chỉ là hôn nhân hợp tác thôi, cô ấy có tư cách gì xen vào chuyện riêng tư của anh?" Bạch Kiều Kiều ôm chặt vết thương trên cánh tay, giọng nói xúc động nước mắt giàn giụa trên mặt.
"Tôi không muốn nhìn thấy cô ấy bị thương một lần nữa."
Tiếng mở cửa thu hút sự chú ý của Phó Kính.
Tôi bắt chéo một chân và lúng túng đứng trước cửa phòng tiểu phẫu.
Phó Kính quay lại, còn Bạch Kiều Kiều bị chặn lại phía sau anh ấy.
Anh lặng lẽ nhìn sang, đôi mắt anh thâm quầng, trên khuôn mặt đã không còn nụ cười ôn hoà mà ngày xưa đối xử với tôi.
"Em có muốn nói điều gì không?"
Tôi kéo mặt, yên lặng đối mặt với anh ấy vài giây, sau đó đột nhiên xông về phía Bạch Kiều Kiều, "Vô liêm sỉ! Đồ dối trá!"
Bạch Kiều Kiều sửng sốt một lúc, nhưng cô ta không ngờ rằng tôi lại dám ra tay trước mặt Phó Kính, chiến tranh bùng nổ. Thế thì cô ta cũng không chịu thua kém.
Cuộc chiến cuối cùng đã dừng lại khi đang trên bờ vực bùng cháy.
Mọi người lao về phía trước ngăn lại, cảnh tượng sau đó rất hỗn loạn.
Bạch Kiều Kiều hét lớn một tiếng, phá vỡ đám người: "Cô ta ra tay trước, tôi muốn báo cảnh sát!"
Cuối cùng, Phó Kính kéo tôi ra khỏi đám đông.
Tôi dựa vào vai anh ta, tức giận hét lên: "Tôi không chỉnh kịch bản nữa! Tôi muốn đổi nữ chính!"
Phó Kính ôm tôi vào lòng và nói gay gắt, "Giang Thiển, bình tĩnh lại, tôi băng bó lại cho em!"
Nhưng tôi không kìm lại được sự giao động, tôi vùng ra khỏi tay anh ấy: “Hai người cùng nhau băng bó đi.”
Trán Phó Kính nổi gân xanh, "Anh có thể giải thích."
Câu này làm tôi bật cười.
“Chỉ là hôn nhân lợi ích kinh doanh thôi, cô ấy có tư cách gì xen vào chuyện riêng tư của anh…” Tôi bĩu môi, ranh mãnh bắt chước mấy câu nói của Bạch Kiều Kiều, “Sớm muộn gì anh cũng giải thích. Ôi, chuyện xung đột nổ ra, anh định giải thích gì, ai sẽ tin điều đó?"
Phó Kính cõng tôi suốt quãng đường, phớt lờ tiếng la hét của tôi và nhét tôi vào chiếc Rolls-Royc
Khi cánh cửa được đóng lại, tiếng ồn bên ngoài bị cắt đứt.
Tóc tôi như cái chuồng gà, chật vật nhếch nhác: “Tôi muốn hủy bỏ hôn ước!”
Phó Kính nắm lấy bàn chân đang đá loạn xạ của tôi và quát nhỏ, "Im lặng."
Anh vừa nói xong, tôi liền lặng đi, nước mắt giàn giụa, nước mắt trào ra như ấm nước đang sôi.
Mí mắt của Phó Kính giật giật, và anh thở dài, "Chị gái cô ấy đã cứu mạng anh và trước khi cô ấy chết đã nói với anh hãy chăm sóc Bạch Kiều Kiều thay cô ấy, chỉ vậy thôi."
"Được rồi, anh cưới cô ấy rồi sẽ thuận tiện chăm sóc cô ấy hơn đó."
“Anh đã đính hôn với em rồi.” Phó Kính nghiêm túc nói, “Anh sẽ không kết hôn với bất kỳ ai khác.”
"Anh vừa làm tổn thương em."
"Anh đã làm tổn thương em lúc nào?"
"Vừa rồi anh hỏi em muốn nói cái gì."
"Thiển Thiển, vậy em có gì muốn nói với anh không?" Phó Kính ngẩng đầu lên và lần đầu tiên hỏi tôi với giọng nghiêm túc như vậy, "Tại sao em lại muốn chia tay với anh? Tại sao đột nhiên lại đi đánh nhau với Bạch Kiều Kiều? không phải em nên nói gì đó sao?"
Tôi cố kìm nước mắt và bắt đầu nấc lên
Phó Kính cười, "Em muốn anh giải thích, nhưng anh phải biết vấn đề ở đâu để có thể kê đơn thuốc phù hợp."
Tôi cố gắng hết sức để kìm nén tiếng nấc của mình, run rẩy và run rẩy, "Vậy thì, hãy bắt đầu từ khi anh chạy ra ngoài lúc một giờ sáng để em ở lại một mình đi bảo vệ bông hoa khác."
Vẻ mặt của Phó Kính trở nên trống rỗng, anh ây cố nhớ lại.
"Sáng nào?"
Tôi tức giận, giật điện thoại của anh, lật lịch sử cuộc gọi lúc 1h hôm đó rồi gọi lại.
Tôi gắt gao nói: "Anh chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đi? Chờ một chút, nếu Bạch Kiều Kiều bắt máy, em sẽ mắng chết anh —— "
"Alo, Anh phó, anh có yêu cầu gì không ạ?"
Hành động của hai chúng tôi làm những người khác hoảng hốt.
Nửa giờ sau, tôi và Bạch Kiều Kiều đều được đưa đến bệnh viện.
Trên cánh tay của Bạch Kiều Kiều có một vết xước rỉ máu nhè nhẹ và dấu tay của tôi thì hiện rõ trên mặt cô ta.
Cả hai bên tóc đều bù xù. Trên mắt cá chân của tôi có những vết thương rỉ máu, mầy vết xước do chân cọ trên nền đá ngoài sân.
Bởi vì vết thương của tôi nghiêm trọng nên bác sĩ đã đưa tôi đến phòng tiểu phẫu để cắt lọc làm sạch trước.
Sau khi rửa sạch vết thương, bác sĩ dìu tôi đi ra ngoài, vừa mở cửa đã thấy Phó Kính đứng quay lưng về phía phòng bệnh trước mặt Bạch Kiều Kiều.
Anh ấy vóc người cao lớn, trên vai còn ướt nước mưa, anh đã rất vội vã, đến cả ô cũng không có.
Chắc đến phải rất vội vàng.
"Anh Phó( Phó Ca), chỉ là hôn nhân hợp tác thôi, cô ấy có tư cách gì xen vào chuyện riêng tư của anh?" Bạch Kiều Kiều ôm chặt vết thương trên cánh tay, giọng nói xúc động nước mắt giàn giụa trên mặt.
"Tôi không muốn nhìn thấy cô ấy bị thương một lần nữa."
Tiếng mở cửa thu hút sự chú ý của Phó Kính.
Tôi bắt chéo một chân và lúng túng đứng trước cửa phòng tiểu phẫu.
Phó Kính quay lại, còn Bạch Kiều Kiều bị chặn lại phía sau anh ấy.
Anh lặng lẽ nhìn sang, đôi mắt anh thâm quầng, trên khuôn mặt đã không còn nụ cười ôn hoà mà ngày xưa đối xử với tôi.
"Em có muốn nói điều gì không?"
Tôi kéo mặt, yên lặng đối mặt với anh ấy vài giây, sau đó đột nhiên xông về phía Bạch Kiều Kiều, "Vô liêm sỉ! Đồ dối trá!"
Bạch Kiều Kiều sửng sốt một lúc, nhưng cô ta không ngờ rằng tôi lại dám ra tay trước mặt Phó Kính, chiến tranh bùng nổ. Thế thì cô ta cũng không chịu thua kém.
Cuộc chiến cuối cùng đã dừng lại khi đang trên bờ vực bùng cháy.
Mọi người lao về phía trước ngăn lại, cảnh tượng sau đó rất hỗn loạn.
Bạch Kiều Kiều hét lớn một tiếng, phá vỡ đám người: "Cô ta ra tay trước, tôi muốn báo cảnh sát!"
Cuối cùng, Phó Kính kéo tôi ra khỏi đám đông.
Tôi dựa vào vai anh ta, tức giận hét lên: "Tôi không chỉnh kịch bản nữa! Tôi muốn đổi nữ chính!"
Phó Kính ôm tôi vào lòng và nói gay gắt, "Giang Thiển, bình tĩnh lại, tôi băng bó lại cho em!"
Nhưng tôi không kìm lại được sự giao động, tôi vùng ra khỏi tay anh ấy: “Hai người cùng nhau băng bó đi.”
Trán Phó Kính nổi gân xanh, "Anh có thể giải thích."
Câu này làm tôi bật cười.
“Chỉ là hôn nhân lợi ích kinh doanh thôi, cô ấy có tư cách gì xen vào chuyện riêng tư của anh…” Tôi bĩu môi, ranh mãnh bắt chước mấy câu nói của Bạch Kiều Kiều, “Sớm muộn gì anh cũng giải thích. Ôi, chuyện xung đột nổ ra, anh định giải thích gì, ai sẽ tin điều đó?"
Phó Kính cõng tôi suốt quãng đường, phớt lờ tiếng la hét của tôi và nhét tôi vào chiếc Rolls-Royc
Khi cánh cửa được đóng lại, tiếng ồn bên ngoài bị cắt đứt.
Tóc tôi như cái chuồng gà, chật vật nhếch nhác: “Tôi muốn hủy bỏ hôn ước!”
Phó Kính nắm lấy bàn chân đang đá loạn xạ của tôi và quát nhỏ, "Im lặng."
Anh vừa nói xong, tôi liền lặng đi, nước mắt giàn giụa, nước mắt trào ra như ấm nước đang sôi.
Mí mắt của Phó Kính giật giật, và anh thở dài, "Chị gái cô ấy đã cứu mạng anh và trước khi cô ấy chết đã nói với anh hãy chăm sóc Bạch Kiều Kiều thay cô ấy, chỉ vậy thôi."
"Được rồi, anh cưới cô ấy rồi sẽ thuận tiện chăm sóc cô ấy hơn đó."
“Anh đã đính hôn với em rồi.” Phó Kính nghiêm túc nói, “Anh sẽ không kết hôn với bất kỳ ai khác.”
"Anh vừa làm tổn thương em."
"Anh đã làm tổn thương em lúc nào?"
"Vừa rồi anh hỏi em muốn nói cái gì."
"Thiển Thiển, vậy em có gì muốn nói với anh không?" Phó Kính ngẩng đầu lên và lần đầu tiên hỏi tôi với giọng nghiêm túc như vậy, "Tại sao em lại muốn chia tay với anh? Tại sao đột nhiên lại đi đánh nhau với Bạch Kiều Kiều? không phải em nên nói gì đó sao?"
Tôi cố kìm nước mắt và bắt đầu nấc lên
Phó Kính cười, "Em muốn anh giải thích, nhưng anh phải biết vấn đề ở đâu để có thể kê đơn thuốc phù hợp."
Tôi cố gắng hết sức để kìm nén tiếng nấc của mình, run rẩy và run rẩy, "Vậy thì, hãy bắt đầu từ khi anh chạy ra ngoài lúc một giờ sáng để em ở lại một mình đi bảo vệ bông hoa khác."
Vẻ mặt của Phó Kính trở nên trống rỗng, anh ây cố nhớ lại.
"Sáng nào?"
Tôi tức giận, giật điện thoại của anh, lật lịch sử cuộc gọi lúc 1h hôm đó rồi gọi lại.
Tôi gắt gao nói: "Anh chưa thấy quan tài chưa đổ lệ đi? Chờ một chút, nếu Bạch Kiều Kiều bắt máy, em sẽ mắng chết anh —— "
"Alo, Anh phó, anh có yêu cầu gì không ạ?"