Chương 8
8.
Tôi bị Phó Kính cưỡng ép đưa về căn hộ, đi tắm và ngủ trong vòng tay anh ấy.
Trong mơ, Phó Kính và Bạch Kiều Kiều nắm tay nhau đứng trước mặt tôi, nói rằng người không được yêu mới là kẻ thứ ba.
Lần nữa mở mắt ra, trời đã sáng, Phó Kính cũng không thấy đâu.
Cơn đau âm ỉ ở đầu vì say rượu và hai quầng thâm lớn dưới mắt, tôi nộp bản rút gọn của kịch bản.
Khi đến trường quay đã có mấy người đứng rải rác trong khu vườn phía ngoài.
Cách đó không xa, giọng nói của Bạch Kiều Kiều không ngừng truyền vào tai tôi.
"Phó Tổng rất tốt với tôi. Anh ấy không ép buộc tôi làm những việc mà tôi không thích. Năm nào anh ấy cũng tổ chức sinh nhật cho tôi."
Một nhóm người xung quanh la ó, "Oa, có ngài ấy nâng đỡ, sớm muộn gì cô cũng nổi tiếng."
Bạch Kiều Kiều khẽ cười một tiếng, "Ừm, tôi biết, trong lòng anh ấy có tôi, chờ một chút, anh ấy còn có một vị hôn thê."
Sau vài phút, tôi dồn Bạch Kiều Kiều vào một góc vườn.
Sau một thoáng kinh ngạc, cô ấy mỉm cười, "Chị, sao chị lại ở đây?"
Tôi nghiêm mặt nói: “Em đã sớm biết tôi là ai sao?”
Bạch Kiều Kiều sững người, và nụ cười của cô ấy dần biến mất.
Cô im lặng, thật lâu sau mới nói: "Xin lỗi."
Tôi cố nén lửa giận, hốc mắt cay xè, “Tôi đưa ra lời đề nghị, làm sao em có thể rời xa anh ấy?”
"Em nghĩ chị đang hiểu lầm-"
Tôi vội nói: “Hai triệu, hay bốn triệu, em nói xem, tôi có thể đưa được.”
Bạch Kiều Kiều sắc mặt nghiêm túc, ngữ khí thẳng thừng: "Tôi muốn gặp Phó tiên sinh, chị không biết quá khứ của chúng tôi, vậy chị có tư cách gì bảo tôi phải rời xa anh ấy chứ?"
Tôi im lặng một lúc, không muốn nói chuyện thêm với cô ấy, đột nhiên quay người bỏ đi.
Bỗng nghe thấy tiếng hét từ phía sau, tôi quay người lại thì mặt của Bạch Kiều Kiều đập vào ngực tôi một cái, hoá ra dây kéo áo khoác của tôi mắc vào tóc cô ấy.
Trước khi tôi kịp phản ứng, cô ấy đã xắn tay áo, túm lấy tóc tôi và chúng tôi lao vào đánh nhau.
Tôi bị Phó Kính cưỡng ép đưa về căn hộ, đi tắm và ngủ trong vòng tay anh ấy.
Trong mơ, Phó Kính và Bạch Kiều Kiều nắm tay nhau đứng trước mặt tôi, nói rằng người không được yêu mới là kẻ thứ ba.
Lần nữa mở mắt ra, trời đã sáng, Phó Kính cũng không thấy đâu.
Cơn đau âm ỉ ở đầu vì say rượu và hai quầng thâm lớn dưới mắt, tôi nộp bản rút gọn của kịch bản.
Khi đến trường quay đã có mấy người đứng rải rác trong khu vườn phía ngoài.
Cách đó không xa, giọng nói của Bạch Kiều Kiều không ngừng truyền vào tai tôi.
"Phó Tổng rất tốt với tôi. Anh ấy không ép buộc tôi làm những việc mà tôi không thích. Năm nào anh ấy cũng tổ chức sinh nhật cho tôi."
Một nhóm người xung quanh la ó, "Oa, có ngài ấy nâng đỡ, sớm muộn gì cô cũng nổi tiếng."
Bạch Kiều Kiều khẽ cười một tiếng, "Ừm, tôi biết, trong lòng anh ấy có tôi, chờ một chút, anh ấy còn có một vị hôn thê."
Sau vài phút, tôi dồn Bạch Kiều Kiều vào một góc vườn.
Sau một thoáng kinh ngạc, cô ấy mỉm cười, "Chị, sao chị lại ở đây?"
Tôi nghiêm mặt nói: “Em đã sớm biết tôi là ai sao?”
Bạch Kiều Kiều sững người, và nụ cười của cô ấy dần biến mất.
Cô im lặng, thật lâu sau mới nói: "Xin lỗi."
Tôi cố nén lửa giận, hốc mắt cay xè, “Tôi đưa ra lời đề nghị, làm sao em có thể rời xa anh ấy?”
"Em nghĩ chị đang hiểu lầm-"
Tôi vội nói: “Hai triệu, hay bốn triệu, em nói xem, tôi có thể đưa được.”
Bạch Kiều Kiều sắc mặt nghiêm túc, ngữ khí thẳng thừng: "Tôi muốn gặp Phó tiên sinh, chị không biết quá khứ của chúng tôi, vậy chị có tư cách gì bảo tôi phải rời xa anh ấy chứ?"
Tôi im lặng một lúc, không muốn nói chuyện thêm với cô ấy, đột nhiên quay người bỏ đi.
Bỗng nghe thấy tiếng hét từ phía sau, tôi quay người lại thì mặt của Bạch Kiều Kiều đập vào ngực tôi một cái, hoá ra dây kéo áo khoác của tôi mắc vào tóc cô ấy.
Trước khi tôi kịp phản ứng, cô ấy đã xắn tay áo, túm lấy tóc tôi và chúng tôi lao vào đánh nhau.