Chương 41: Tự do
Sau khi Bạch Liên rời đi, Minh Viễn cũng tự nhốt mình ở trong phòng. Anh nằm trên chiếc gối tối hôm qua cô đã nằm, ngửi lấy mùi hương hoa nhàn nhạt còn lưu lại.
Còn Triệu Bạch Liên sau khi rời khỏi nhà Minh Viễn thì đã chạy đến trạm xe buýt. Tất cả các chuyến xe buýt trong thành phố đều là miễn phí.
Cô nhìn bảng đồ chỉ dẫn rồi lên một chuyến xe buýt. Cô thật sự không tin là anh sẽ đồng ý để cô rời đi. Còn có…
Nửa tiếng sau
Bạch Liên đã đến khu nghĩa trang thành phố. Cô đi từng bước từng bước đến khu vực mà Minh Viễn đã nói với cô.
Nhìn thấy ba phần mộ nằm cạnh nhau cô đã ngã khuỵu xuống đất, khóc nức nở.
Đó là nơi an nghỉ của mẹ cô, Lý Thuận An, chị gái cô, Triệu Ái Nhã và ba cô, ông Lâm.
Thì ra sau vụ hoả hoạn, Minh Viễn đã mang họ đến đây chôn cất. Duy chỉ có phần mộ của ông Lâm là mới được đưa đến đây do Minh Viễn đã để lại ở nhà x**.
Bạch Liên ở lại đó rất lâu. Cô nhớ lại những ký ức khi có đông đủ cả gia đình. Bây giờ họ đã gặp lại nhau sau ngày định mệnh đó…
Cô lau nước mắt trên gương mặt mình sau đó cúi đầu rồi rời đi.
Bây giờ trên người cô không có tiền cũng không có bất kỳ món đồ gì. Cô cười nhạt
“Mình đến thế nào thì ra đi thế đó”
Cô chấn chỉnh lại tinh thần một chút rồi đi tìm việc. Cô bối rối không biết nên bắt đầu từ đâu. Nhưng có lẽ trời thương xót cô nên cô đã nhìn thấy một tấm bảng có dán đầy các tờ quảng cáo và tìm kiếm người làm.
Cô xé lấy một số tờ quảng cáo rồi đi xin việc. Nhưng cô đâu biết rằng từ lúc cô rời khỏi nhà đã có một chiếc xe của Âu gia đã bám đuôi theo dõi cô từ phía sau
Bạch Liên có đi đến một số cửa hàng nhưng họ đều từ chối. Họ tất nhiên đang thiếu người nhưng có một đám người mặc đồ đen đang ở sau lưng cô nhìn họ bằng ánh mắt như muốn gi** người thì họ làm sao dám nhận cô.
Mọi người ai cũng đều nhìn thấy nhưng chỉ có một người không thấy, không biết. Sau khi cô rời đi bọn họ liền xì xầm với nhau rằng cô là ai, rốt cuộc thân thế cô thế nào. Trong cô xinh xắn như thiên thần mà lại dính líu vào giới Mafia…
Cô rất thất vọng, chỉ còn một tờ quảng cáo cuối cùng. Đó là tuyển nhân viên rửa bát của một nhà hàng.
Đàn em của Minh Viễn nhìn thấy tên của nhà hàng mà cô vừa bước vào liền không dám bước vào. Đó là nhà hàng của Cố Cảnh Sâm.
Không ngoài dự đoán, cô bước trở ra với nụ cười thật tươi trên môi rời đi.
Đám đàn em của Minh Viễn lo sợ nhìn nhau. Nhiệm vụ của bọn họ là cản trở không cho cô tìm được việc làm. Không có một xu dính túi. Đến cuối cùng cô sẽ quay về cầu xin anh cho cô quay lại. Nhưng kế hoạch của Minh Viễn đã thất bại thảm hại.
Bạch Liên đi dọc theo các con đường không ngừng suy nghĩ.
“Mình không có tiền. Mình cũng không quen biết ai. Người ở bên ngoài mình quen biết chỉ có biên tập Annie. Biên tập…”
Cô vui mừng hét lớn. Phải rồi. Tác phẩm cuối cùng cô gửi đi cô vẫn chưa rút tiền nhuận bút. Vậy là cô liền chạy đi tìm máy rút tiền.
Cô bấm mật khẩu, hồi hợp nhấn từng nút từng nút. Nhìn thấy số tiền trong tài khoản cô rất vui mừng. Cô nhanh chóng rút lấy.
Tuy là số tiền không nhiều nhưng cũng đủ cho cô thuê nhà trọ, chi tiêu đến khi nhận lương.
Bạch Liên nắm chặt lấy số tiền trong tay, cô rảo bước khắp các con phố tìm căn nhà trọ cho thuê giá rẻ.
Đến khi trời nhá nhem tối, cô cũng đã tìm được một nơi. Sau đó cô đi đến một cửa hàng bán quần áo cũ, mua một vài bộ quần áo để mặc.
Buổi tối ở trong phòng chỉ có một mình. Cảm giác cô đơn tràn ngập trong lòng. Cô khẽ thở dài rồi không bao lâu sau chìm vào giấc ngủ.
Từ khi Bạch Liên rời đi, Minh Viễn cứ nhốt mình trong phòng mãi không chịu ra ngoài, cũng đã 2 ngày rồi. Trần Quản gia không biết phải làm sao nên đành gọi cho Âu Thục Nghi.
Thục Nghi biết chuyện rất sửng sốt, cô nhanh chóng cùng Trần Quân quay về biệt phủ. Vừa vào tới cửa lớn cô đã hỏi Trần Quản gia
“Bác nói là sự thật ạ?”
“Dạ. Cháu lên xem thiếu gia ngài ấy thế nào. Cơm nước cũng không ăn gì”
Thục Nghi định đi lên lầu thì nghe tiếng bước chân. Cô ngẩn mặt thì nhìn thấy anh đang đi xuống. Mọi người nhìn thấy đều rất vui mừng
“Anh”
“Ừ. Dọn cơm”
“Dạ”
Thục Nghi cùng Trần Quân ở lại cùng anh dùng cơm trưa. Anh cũng không nói gì về Bạch Liên. Nhìn sơ qua thì thấy anh vẫn như mọi ngày. Nhưng trái tim anh đã sớm rỉ máu, vô cùng đau đớn.
Sau bữa cơm, anh đến công ty xử lý công việc. Lúc này Bạch Liên cũng đã bắt đầu ngày làm việc đầu tiên của mình.
Mọi người ở nhà hàng đều rất vui vẻ và tốt bụng. Tuy không nói chuyện được nhiều nhưng không khí cũng rất chan hòa.
Bạch Liên làm việc từ 2h chiều đến 2h khuya. Sau ca làm, Quản lý sẽ gói thức ăn cho mọi người mang về nhà. Bạch Liên cũng rất vui vẻ nhận lấy.
Khoảng cách từ nhà hàng về nhà cũng không quá xa nên Bạch Liên đi bộ về nhà. Mặc dù làm việc rất mệt nhưng cô cảm thấy không bị gò bó cũng không phải nơm nớp lo sợ.
Mặc dù là đã khuya nhưng vốn dĩ an ninh trong khu vực này rất tốt do Cố Cảnh Sâm quản lý nên cũng không có tên nào dám làm càn.
Bỗng cô nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân. Cô sợ hãi nghĩ là có người phía sau. Cô giả vờ dừng lại thì người phía sau cũng dừng lại. Cô biết ngay là mình bị bám đuôi liền một hơi chạy thật nhanh về nhà.
Người phía sau không đuổi theo cô, chỉ đứng đó nhìn cô chạy trốn nở nụ cười nhạt.
Còn Triệu Bạch Liên sau khi rời khỏi nhà Minh Viễn thì đã chạy đến trạm xe buýt. Tất cả các chuyến xe buýt trong thành phố đều là miễn phí.
Cô nhìn bảng đồ chỉ dẫn rồi lên một chuyến xe buýt. Cô thật sự không tin là anh sẽ đồng ý để cô rời đi. Còn có…
Nửa tiếng sau
Bạch Liên đã đến khu nghĩa trang thành phố. Cô đi từng bước từng bước đến khu vực mà Minh Viễn đã nói với cô.
Nhìn thấy ba phần mộ nằm cạnh nhau cô đã ngã khuỵu xuống đất, khóc nức nở.
Đó là nơi an nghỉ của mẹ cô, Lý Thuận An, chị gái cô, Triệu Ái Nhã và ba cô, ông Lâm.
Thì ra sau vụ hoả hoạn, Minh Viễn đã mang họ đến đây chôn cất. Duy chỉ có phần mộ của ông Lâm là mới được đưa đến đây do Minh Viễn đã để lại ở nhà x**.
Bạch Liên ở lại đó rất lâu. Cô nhớ lại những ký ức khi có đông đủ cả gia đình. Bây giờ họ đã gặp lại nhau sau ngày định mệnh đó…
Cô lau nước mắt trên gương mặt mình sau đó cúi đầu rồi rời đi.
Bây giờ trên người cô không có tiền cũng không có bất kỳ món đồ gì. Cô cười nhạt
“Mình đến thế nào thì ra đi thế đó”
Cô chấn chỉnh lại tinh thần một chút rồi đi tìm việc. Cô bối rối không biết nên bắt đầu từ đâu. Nhưng có lẽ trời thương xót cô nên cô đã nhìn thấy một tấm bảng có dán đầy các tờ quảng cáo và tìm kiếm người làm.
Cô xé lấy một số tờ quảng cáo rồi đi xin việc. Nhưng cô đâu biết rằng từ lúc cô rời khỏi nhà đã có một chiếc xe của Âu gia đã bám đuôi theo dõi cô từ phía sau
Bạch Liên có đi đến một số cửa hàng nhưng họ đều từ chối. Họ tất nhiên đang thiếu người nhưng có một đám người mặc đồ đen đang ở sau lưng cô nhìn họ bằng ánh mắt như muốn gi** người thì họ làm sao dám nhận cô.
Mọi người ai cũng đều nhìn thấy nhưng chỉ có một người không thấy, không biết. Sau khi cô rời đi bọn họ liền xì xầm với nhau rằng cô là ai, rốt cuộc thân thế cô thế nào. Trong cô xinh xắn như thiên thần mà lại dính líu vào giới Mafia…
Cô rất thất vọng, chỉ còn một tờ quảng cáo cuối cùng. Đó là tuyển nhân viên rửa bát của một nhà hàng.
Đàn em của Minh Viễn nhìn thấy tên của nhà hàng mà cô vừa bước vào liền không dám bước vào. Đó là nhà hàng của Cố Cảnh Sâm.
Không ngoài dự đoán, cô bước trở ra với nụ cười thật tươi trên môi rời đi.
Đám đàn em của Minh Viễn lo sợ nhìn nhau. Nhiệm vụ của bọn họ là cản trở không cho cô tìm được việc làm. Không có một xu dính túi. Đến cuối cùng cô sẽ quay về cầu xin anh cho cô quay lại. Nhưng kế hoạch của Minh Viễn đã thất bại thảm hại.
Bạch Liên đi dọc theo các con đường không ngừng suy nghĩ.
“Mình không có tiền. Mình cũng không quen biết ai. Người ở bên ngoài mình quen biết chỉ có biên tập Annie. Biên tập…”
Cô vui mừng hét lớn. Phải rồi. Tác phẩm cuối cùng cô gửi đi cô vẫn chưa rút tiền nhuận bút. Vậy là cô liền chạy đi tìm máy rút tiền.
Cô bấm mật khẩu, hồi hợp nhấn từng nút từng nút. Nhìn thấy số tiền trong tài khoản cô rất vui mừng. Cô nhanh chóng rút lấy.
Tuy là số tiền không nhiều nhưng cũng đủ cho cô thuê nhà trọ, chi tiêu đến khi nhận lương.
Bạch Liên nắm chặt lấy số tiền trong tay, cô rảo bước khắp các con phố tìm căn nhà trọ cho thuê giá rẻ.
Đến khi trời nhá nhem tối, cô cũng đã tìm được một nơi. Sau đó cô đi đến một cửa hàng bán quần áo cũ, mua một vài bộ quần áo để mặc.
Buổi tối ở trong phòng chỉ có một mình. Cảm giác cô đơn tràn ngập trong lòng. Cô khẽ thở dài rồi không bao lâu sau chìm vào giấc ngủ.
Từ khi Bạch Liên rời đi, Minh Viễn cứ nhốt mình trong phòng mãi không chịu ra ngoài, cũng đã 2 ngày rồi. Trần Quản gia không biết phải làm sao nên đành gọi cho Âu Thục Nghi.
Thục Nghi biết chuyện rất sửng sốt, cô nhanh chóng cùng Trần Quân quay về biệt phủ. Vừa vào tới cửa lớn cô đã hỏi Trần Quản gia
“Bác nói là sự thật ạ?”
“Dạ. Cháu lên xem thiếu gia ngài ấy thế nào. Cơm nước cũng không ăn gì”
Thục Nghi định đi lên lầu thì nghe tiếng bước chân. Cô ngẩn mặt thì nhìn thấy anh đang đi xuống. Mọi người nhìn thấy đều rất vui mừng
“Anh”
“Ừ. Dọn cơm”
“Dạ”
Thục Nghi cùng Trần Quân ở lại cùng anh dùng cơm trưa. Anh cũng không nói gì về Bạch Liên. Nhìn sơ qua thì thấy anh vẫn như mọi ngày. Nhưng trái tim anh đã sớm rỉ máu, vô cùng đau đớn.
Sau bữa cơm, anh đến công ty xử lý công việc. Lúc này Bạch Liên cũng đã bắt đầu ngày làm việc đầu tiên của mình.
Mọi người ở nhà hàng đều rất vui vẻ và tốt bụng. Tuy không nói chuyện được nhiều nhưng không khí cũng rất chan hòa.
Bạch Liên làm việc từ 2h chiều đến 2h khuya. Sau ca làm, Quản lý sẽ gói thức ăn cho mọi người mang về nhà. Bạch Liên cũng rất vui vẻ nhận lấy.
Khoảng cách từ nhà hàng về nhà cũng không quá xa nên Bạch Liên đi bộ về nhà. Mặc dù làm việc rất mệt nhưng cô cảm thấy không bị gò bó cũng không phải nơm nớp lo sợ.
Mặc dù là đã khuya nhưng vốn dĩ an ninh trong khu vực này rất tốt do Cố Cảnh Sâm quản lý nên cũng không có tên nào dám làm càn.
Bỗng cô nghe thấy sau lưng có tiếng bước chân. Cô sợ hãi nghĩ là có người phía sau. Cô giả vờ dừng lại thì người phía sau cũng dừng lại. Cô biết ngay là mình bị bám đuôi liền một hơi chạy thật nhanh về nhà.
Người phía sau không đuổi theo cô, chỉ đứng đó nhìn cô chạy trốn nở nụ cười nhạt.