Chương 35: Bình yên trước cơn bão lớn 4
“Alo”
Ông Hàn bên đầu dây bên kia nghe thấy giọng Minh Viễn thì tức giận hét lớn
“Minh Viễn, tên khốn khiếp nhà cậu đã làm gì con trai tôi!”
Âu Hoàng Minh Viễn nghe thấy thì cười nhếch mép
“Nhận được “quà” rồi à? Ông thấy thế nào? Không tệ chứ?!”
“Mẹ nó, khốn khiếp. Một ngón tay của Minh Liễm mà dám gọi là quà à? Tên khốn khiếp nhà cậu”
“Ông có dư sức để la hét, để mắng chửi thì để đó chờ nhận xác thằng con bảo bối của ông về. Tôi không rãnh mà nghe ông lãi nhãi. Chào nhé”
Âu Hoàng Minh Viễn nói rồi liền tắt máy. Anh ra lệnh cho tài xế đến công ty. Còn ông Hàn thì tức giận đập phá đồ đạc
“Mẹ nó. Tập hợp người tối nay qua Âu gia”
“Dạ”
Minh Viễn đến công ty ký một số văn kiện quan trọng rồi dặn dò Thư ký mang hết tài liệu về Biệt phủ của anh.
Anh về nhà liền đi xem tình hình của Thục Nghi thế nào. Vừa vào tới phòng khách anh đã nhìn thấy Trần Quân đi xuống, anh ấy cúi đầu chào
“Anh”
“Thục Nghi sao rồi?”
“Dạ em ấy vừa mới ngủ ạ. Bạch Liên đang ở cùng với cô ấy”
"Ừ "
Cả hai cùng ngồi xuống phòng khách nói chuyện
“Những lúc Thục Nghi lên c** cậu đừng để Bạch Liên ở gần, tìm cách đuổi cô ấy đi”
“Chuyện này…”
Minh Viễn cau mày khó hiểu nhìn Trần Quân
“Thục Nghi nói sớm muộn gì Bạch Liên cũng biết. Cô ấy sẽ lựa lời để nói với em ấy”
“…”
“Em ấy nói nhìn thấy Bạch Liên như có thêm động lực. Thục Nghi nhìn thấy được quá trình Bạch Liên vượt qua nghịch cảnh thế nào. Nhìn thấy Bạch Liên luyện tập nói một mình thế nào. Cô ấy cũng muốn mạnh mẽ để vượt qua, để có thể quay lại cuộc sống trước đây.”
“…Tôi biết rồi.”
“Hàn Minh Liễm, tôi giao hắn cho cậu. Muốn làm gì tôi không quan tâm, chừa mạng hắn đến hội nghị là được. Cậu xử lý đẹp mắt một chút”
“Dạ. Em nghe đàn em báo đã gửi quà đến Hàn gia rồi”
“Ừ”
“Hàn gia chắc chắn sẽ kéo người qua”
“Chuyện đó cậu không cần phải lo, tôi có thể lo liệu được. Cậu có việc thì cứ đi”
“Dạ”
Âu Hoàng Minh Viễn lúc này mới để ý trên người Trần Quân có mấy vết thương đã chảy máu. Anh liền nhíu mày. Anh liền gọi Trần Quản gia lấy hộp thuốc đưa cho Trần Quân
“Cậu về phòng băng vết thương đi”
“Vậy tôi xin phép”
Âu Hoàng Minh Viễn vãy tay, Trần Quân cúi người rồi về phòng.
Lúc này ở trên phòng, Thục Nghi cũng đã tỉnh dậy. Cô kể hết tất cả mọi chuyện với Bạch Liên. Lúc này Bạch Liên mới khóc nức nở, cô hiểu tất cả mọi chuyện rồi
“Chị…em sẽ… ở bên… cạnh…chị”
“Ừm”
Chiều hôm đó, Trần Quân đã sớm rời khỏi Âu gia đến căn cứ để tránh chạm mặt Hàn gia.
Lúc này Cố Cảnh Sâm mới gọi cho Âu Hoàng Minh Viễn một cuộc điện thoại. Nhờ người bạn thân từ thuở tắm mưa mà anh bận tối mặt giải quyết
“Thế giới này đảo điên vì cậu”
“Vậy sao?!” Minh Viễn nghe thấy chỉ biết cười trừ
“Thục Nghi đã ổn hơn chưa?”
“Đỡ nhiều rồi”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
“Lão già Hàn đó sắp náo loạn một phen rồi”
“Tôi biết”
“Sao cậu không sớm mở Đại hội nghị, mở càng sớm càng tránh được rắc rối sau này”
“Cảnh Sâm. Tôi chơi chưa đủ vui. Mối thù này khi nào Hàn Minh Liễm nhận đủ tôi sẽ mở Đại hội nghị”
“Được rồi được rồi. Thế xong việc có mời tôi ly trà không?”
“Luôn đợi cậu”
Cố Cảnh Sâm nghe thấy thì cười lớn rồi tắt máy. Sau đó lại thở dài. Hàn Nguyệt Vân thấy vậy thì hỏi anh
“Lại có chuyện à anh?”
“Ừ. Nguyệt Vân, tối nay em muốn đến Âu gia xem kịch không?”
…----------------…
Tối hôm đó
Ông Âu cùng Âu Hoàng Minh Viễn đã ngồi ở phòng khách. Một người nhâm nhi tách trà, một người đang nhàn nhã đọc sách. Thật đúng là quá bình yên.
Bất ngờ, một số lượng lớn xe ô tô mang huy hiệu của một con cáo bạc tiến vào trước cổng của Âu gia. Không cần nói cũng biết đó là Hàn gia đã tới.
Minh Viễn không vội. Anh thong thả đứng dậy, còn mỉm cười nói với ông Âu
“Nhà có khách, cháu ra đón tiếp”
“Được”
Minh Viễn bước ra ngoài, thu lại nụ cười vừa nãy. Gương mặt trở nên sắc lạnh, khiến người ở gần không rét mà run. Thục Nghi nghe thấy ồn ào liền biết có chuyện, cô bảo Bạch Liên đẩy xe lăn đến cửa sổ. Cả hai hạ tầm mắt xuống phía trước nhà
Anh vừa bước ra đã thấy ông Hàn đã hùng hổ chuẩn bị xông vào
“Mẹ nó. Cuối cùng cũng chịu lòi mặt ra à?”
“Chú Hàn nói thế thật…khó nghe”
“Khó nghe? Thằng khốn như mày xứng đáng nghe mấy lời này, khó nghe chỗ nào?”
“Hừ. Ông mắng tôi như thế vậy thằng con trai cưng của ông thế nào?”
“…” Ông Hàn khó hiểu khi nghe lời này liền nhíu mày
“Mày nói thế là có ý gì?”
Minh Viễn không trả lời câu hỏi này của lão, chỉ cười nhạt
“Hôm nay ông kéo một đám người đến đây là không đúng rồi. Chẳng phải tôi đã nói đợi mở Đại hội nghị rồi nói chuyện sao?”
“Khốn khiếp. Đợi mở đại hội nghị thì mạng con trai tao không còn”
“…”
“Nếu Minh Liễm có làm sai gì với Thục Nghi thì chỉ cần công khai xin lỗi, bồi thường. Dù gì tụi nó cũng là vợ chồng, là chuyện riêng của chúng nó. Có chuyện gì thì…”
Không cho ông ta nói hết câu, Minh Viễn đã tức giận cắt ngang lời ông ta
“Xin lỗi, bồi thường? Ông nói nghe thật nhẹ nhàng”
Anh đi tới vài bước lại gần ông Hàn, đàn em ông ta liền đồng loạt giơ súng về phía anh. Đàn em của Minh Viễn cũng lập tức giơ súng lên nhưng nhận được lệnh của anh liền hạ súng.
Anh nói thẳng vào mặt ông Hàn
“Tên khốn Hàn Minh Liễm dám ép Thục Nghi sử dụng m* t**. Đó mà là chuyện riêng của vợ chồng à?”
Ông Hàn nghe thấy thì há hốc mồm. Minh Viễn hỏi một câu khiến ông ta xanh mặt
“Hắn ta mua bán trái phép chất m* t** ông có biết không? Là không biết hay biết mà cố tình bao che?”
“Mày…”
Minh Viễn nhìn ông ta cười nhếch mép. Đúng lúc này Cố Cảnh Sâm cùng đàn em của mình cũng có mặt. Mặc dù anh đã dần rút khỏi giới Mafia nhưng tiếng tâm vẫn không mấy thay đổi. Việc tập hợp người thế này đối với anh không khó. Minh Viễn nhìn thấy anh đến thì mỉm cười, lùi về sau mấy bước
Cố Cảnh Sâm đi tới nhìn thấy đàn em của ông Hàn chĩa súng vào Minh Viễn liền đanh giọng
“Định bắn ai?”
Bọn chúng nghe thấy liền nhìn nhau rồi hạ súng xuống. Anh mỉm cười “thân thiện” nhìn ông Hàn
“Ba vợ. Ba xem, ba đã lớn tuổi thế rồi, kéo một đám người đến trước Âu gia còn ra thể thống gì?”
“Mày…”
Ông Hàn bị Cố Cảnh Sâm nói trúng liền tức giận không nói nên lời.
“Cũng may còn nhớ ra tao là bố vợ”
“Minh Viễn, chuyện hôm nay tới đây. Mày cũng nên biết giới hạn của mình, nếu Minh Liễm có chuyện gì thì đừng trách tao không khách sáo”
Âu Hoàng Minh Viễn không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn ông ta rồi lại thu lại nụ cười
“Mời”
Ông Hàn tức nghiến răng nghiến lợi nhưng không làm được gì liền xoay người lên xe rời đi. Đến lúc đoàn xe của Hàn gia khuất bóng, Hàn Nguyệt Vân mới từ trong xe bước ra
Âu Hoàng Minh Viễn nhìn thấy cô liền quay sang nhìn Cố Cảnh Sâm
“Gì đây? Dẫn vợ ra chiến trường à?”
“Tôi hơi khát, vào uống ly trà đã”
???
➡️➡️➡️???♥️♥️♥️
Ông Hàn bên đầu dây bên kia nghe thấy giọng Minh Viễn thì tức giận hét lớn
“Minh Viễn, tên khốn khiếp nhà cậu đã làm gì con trai tôi!”
Âu Hoàng Minh Viễn nghe thấy thì cười nhếch mép
“Nhận được “quà” rồi à? Ông thấy thế nào? Không tệ chứ?!”
“Mẹ nó, khốn khiếp. Một ngón tay của Minh Liễm mà dám gọi là quà à? Tên khốn khiếp nhà cậu”
“Ông có dư sức để la hét, để mắng chửi thì để đó chờ nhận xác thằng con bảo bối của ông về. Tôi không rãnh mà nghe ông lãi nhãi. Chào nhé”
Âu Hoàng Minh Viễn nói rồi liền tắt máy. Anh ra lệnh cho tài xế đến công ty. Còn ông Hàn thì tức giận đập phá đồ đạc
“Mẹ nó. Tập hợp người tối nay qua Âu gia”
“Dạ”
Minh Viễn đến công ty ký một số văn kiện quan trọng rồi dặn dò Thư ký mang hết tài liệu về Biệt phủ của anh.
Anh về nhà liền đi xem tình hình của Thục Nghi thế nào. Vừa vào tới phòng khách anh đã nhìn thấy Trần Quân đi xuống, anh ấy cúi đầu chào
“Anh”
“Thục Nghi sao rồi?”
“Dạ em ấy vừa mới ngủ ạ. Bạch Liên đang ở cùng với cô ấy”
"Ừ "
Cả hai cùng ngồi xuống phòng khách nói chuyện
“Những lúc Thục Nghi lên c** cậu đừng để Bạch Liên ở gần, tìm cách đuổi cô ấy đi”
“Chuyện này…”
Minh Viễn cau mày khó hiểu nhìn Trần Quân
“Thục Nghi nói sớm muộn gì Bạch Liên cũng biết. Cô ấy sẽ lựa lời để nói với em ấy”
“…”
“Em ấy nói nhìn thấy Bạch Liên như có thêm động lực. Thục Nghi nhìn thấy được quá trình Bạch Liên vượt qua nghịch cảnh thế nào. Nhìn thấy Bạch Liên luyện tập nói một mình thế nào. Cô ấy cũng muốn mạnh mẽ để vượt qua, để có thể quay lại cuộc sống trước đây.”
“…Tôi biết rồi.”
“Hàn Minh Liễm, tôi giao hắn cho cậu. Muốn làm gì tôi không quan tâm, chừa mạng hắn đến hội nghị là được. Cậu xử lý đẹp mắt một chút”
“Dạ. Em nghe đàn em báo đã gửi quà đến Hàn gia rồi”
“Ừ”
“Hàn gia chắc chắn sẽ kéo người qua”
“Chuyện đó cậu không cần phải lo, tôi có thể lo liệu được. Cậu có việc thì cứ đi”
“Dạ”
Âu Hoàng Minh Viễn lúc này mới để ý trên người Trần Quân có mấy vết thương đã chảy máu. Anh liền nhíu mày. Anh liền gọi Trần Quản gia lấy hộp thuốc đưa cho Trần Quân
“Cậu về phòng băng vết thương đi”
“Vậy tôi xin phép”
Âu Hoàng Minh Viễn vãy tay, Trần Quân cúi người rồi về phòng.
Lúc này ở trên phòng, Thục Nghi cũng đã tỉnh dậy. Cô kể hết tất cả mọi chuyện với Bạch Liên. Lúc này Bạch Liên mới khóc nức nở, cô hiểu tất cả mọi chuyện rồi
“Chị…em sẽ… ở bên… cạnh…chị”
“Ừm”
Chiều hôm đó, Trần Quân đã sớm rời khỏi Âu gia đến căn cứ để tránh chạm mặt Hàn gia.
Lúc này Cố Cảnh Sâm mới gọi cho Âu Hoàng Minh Viễn một cuộc điện thoại. Nhờ người bạn thân từ thuở tắm mưa mà anh bận tối mặt giải quyết
“Thế giới này đảo điên vì cậu”
“Vậy sao?!” Minh Viễn nghe thấy chỉ biết cười trừ
“Thục Nghi đã ổn hơn chưa?”
“Đỡ nhiều rồi”.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
2.
3.
4.
=====================================
“Lão già Hàn đó sắp náo loạn một phen rồi”
“Tôi biết”
“Sao cậu không sớm mở Đại hội nghị, mở càng sớm càng tránh được rắc rối sau này”
“Cảnh Sâm. Tôi chơi chưa đủ vui. Mối thù này khi nào Hàn Minh Liễm nhận đủ tôi sẽ mở Đại hội nghị”
“Được rồi được rồi. Thế xong việc có mời tôi ly trà không?”
“Luôn đợi cậu”
Cố Cảnh Sâm nghe thấy thì cười lớn rồi tắt máy. Sau đó lại thở dài. Hàn Nguyệt Vân thấy vậy thì hỏi anh
“Lại có chuyện à anh?”
“Ừ. Nguyệt Vân, tối nay em muốn đến Âu gia xem kịch không?”
…----------------…
Tối hôm đó
Ông Âu cùng Âu Hoàng Minh Viễn đã ngồi ở phòng khách. Một người nhâm nhi tách trà, một người đang nhàn nhã đọc sách. Thật đúng là quá bình yên.
Bất ngờ, một số lượng lớn xe ô tô mang huy hiệu của một con cáo bạc tiến vào trước cổng của Âu gia. Không cần nói cũng biết đó là Hàn gia đã tới.
Minh Viễn không vội. Anh thong thả đứng dậy, còn mỉm cười nói với ông Âu
“Nhà có khách, cháu ra đón tiếp”
“Được”
Minh Viễn bước ra ngoài, thu lại nụ cười vừa nãy. Gương mặt trở nên sắc lạnh, khiến người ở gần không rét mà run. Thục Nghi nghe thấy ồn ào liền biết có chuyện, cô bảo Bạch Liên đẩy xe lăn đến cửa sổ. Cả hai hạ tầm mắt xuống phía trước nhà
Anh vừa bước ra đã thấy ông Hàn đã hùng hổ chuẩn bị xông vào
“Mẹ nó. Cuối cùng cũng chịu lòi mặt ra à?”
“Chú Hàn nói thế thật…khó nghe”
“Khó nghe? Thằng khốn như mày xứng đáng nghe mấy lời này, khó nghe chỗ nào?”
“Hừ. Ông mắng tôi như thế vậy thằng con trai cưng của ông thế nào?”
“…” Ông Hàn khó hiểu khi nghe lời này liền nhíu mày
“Mày nói thế là có ý gì?”
Minh Viễn không trả lời câu hỏi này của lão, chỉ cười nhạt
“Hôm nay ông kéo một đám người đến đây là không đúng rồi. Chẳng phải tôi đã nói đợi mở Đại hội nghị rồi nói chuyện sao?”
“Khốn khiếp. Đợi mở đại hội nghị thì mạng con trai tao không còn”
“…”
“Nếu Minh Liễm có làm sai gì với Thục Nghi thì chỉ cần công khai xin lỗi, bồi thường. Dù gì tụi nó cũng là vợ chồng, là chuyện riêng của chúng nó. Có chuyện gì thì…”
Không cho ông ta nói hết câu, Minh Viễn đã tức giận cắt ngang lời ông ta
“Xin lỗi, bồi thường? Ông nói nghe thật nhẹ nhàng”
Anh đi tới vài bước lại gần ông Hàn, đàn em ông ta liền đồng loạt giơ súng về phía anh. Đàn em của Minh Viễn cũng lập tức giơ súng lên nhưng nhận được lệnh của anh liền hạ súng.
Anh nói thẳng vào mặt ông Hàn
“Tên khốn Hàn Minh Liễm dám ép Thục Nghi sử dụng m* t**. Đó mà là chuyện riêng của vợ chồng à?”
Ông Hàn nghe thấy thì há hốc mồm. Minh Viễn hỏi một câu khiến ông ta xanh mặt
“Hắn ta mua bán trái phép chất m* t** ông có biết không? Là không biết hay biết mà cố tình bao che?”
“Mày…”
Minh Viễn nhìn ông ta cười nhếch mép. Đúng lúc này Cố Cảnh Sâm cùng đàn em của mình cũng có mặt. Mặc dù anh đã dần rút khỏi giới Mafia nhưng tiếng tâm vẫn không mấy thay đổi. Việc tập hợp người thế này đối với anh không khó. Minh Viễn nhìn thấy anh đến thì mỉm cười, lùi về sau mấy bước
Cố Cảnh Sâm đi tới nhìn thấy đàn em của ông Hàn chĩa súng vào Minh Viễn liền đanh giọng
“Định bắn ai?”
Bọn chúng nghe thấy liền nhìn nhau rồi hạ súng xuống. Anh mỉm cười “thân thiện” nhìn ông Hàn
“Ba vợ. Ba xem, ba đã lớn tuổi thế rồi, kéo một đám người đến trước Âu gia còn ra thể thống gì?”
“Mày…”
Ông Hàn bị Cố Cảnh Sâm nói trúng liền tức giận không nói nên lời.
“Cũng may còn nhớ ra tao là bố vợ”
“Minh Viễn, chuyện hôm nay tới đây. Mày cũng nên biết giới hạn của mình, nếu Minh Liễm có chuyện gì thì đừng trách tao không khách sáo”
Âu Hoàng Minh Viễn không nói gì, chỉ mỉm cười nhìn ông ta rồi lại thu lại nụ cười
“Mời”
Ông Hàn tức nghiến răng nghiến lợi nhưng không làm được gì liền xoay người lên xe rời đi. Đến lúc đoàn xe của Hàn gia khuất bóng, Hàn Nguyệt Vân mới từ trong xe bước ra
Âu Hoàng Minh Viễn nhìn thấy cô liền quay sang nhìn Cố Cảnh Sâm
“Gì đây? Dẫn vợ ra chiến trường à?”
“Tôi hơi khát, vào uống ly trà đã”
???
➡️➡️➡️???♥️♥️♥️