Chương 31: Đại biến
Hàn Minh Liễm đang nổi điên trong phòng vì các bạn hàng giao dịch với hắn không ít thì nhiều đều bị cảnh sát sờ gáy. Bỗng nghe hắn thấy một lượng lớn tiếng động cơ xe tiến lại. Hắn ta dừng tay, tiến tới cửa sổ mở rèm cửa ra nhìn. Hắn đang chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì có một tên đàn em chạy vào báo cáo
“Lão đại, không hay rồi. Âu Hoàng Minh Viễn kéo người đến rồi!”
Hàn Minh Liễm vừa nghe báo cáo xong thì nghe thấy tiếng súng nổ vang lên khắp nơi. Hắn chửi thề một tiếng rồi vội thay đồ, lấy súng lên đạn. Chưa kịp ra khỏi cửa phòng Âu Hoàng Minh Viễn cùng Trần Quân và cấp dưới đã đến tận cửa phòng.
Mặc dù bây giờ Minh Liễm hắn sợ toát mồ hôi nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh
“Anh hai, anh làm vậy là không phải phép rồi. Đây là nhà riêng của…”
Trần Quân không nói gì, anh ở phía sau Minh Viễn tiến tới đấm thật mạnh vào người Hàn Minh Liễm khiến hắn ngã nhào ra đất. Đàn em của anh nhanh chóng đi tới nắm chặt hai cánh tay, ép hắn quỳ xuống.
Âu Hoàng Minh Viễn nhìn thấy gương mặt nhợt nhạt của Thục Nghi trên giường liền tức giận, hai mắt đỏ ngầu, trực tiếp đặt miệng súng ngay đầu của Hàn Minh Liễm.
Trần Quân thấy vậy liền vãy tay cho thuộc hạ lùi về, còn anh nhanh chóng đi tới cởi áo vest khoác lên người Thục Nghi. Nhìn thấy cả người cô run rẩy, đầy những vết thương lớn nhỏ, gương mặt gầy guộc hốc hác làm trái tim anh đau đớn như bị xé thành trăm mảnh.
Thục Nghi nhìn thấy anh, cô đưa bàn tay run rẩy của mình lên muốn lau nước mắt cho anh nhưng cô không đủ sức. Cánh tay cô rơi xuống giữa không trung. Trần Quân nắm chặt lấy bàn tay cô. Thục Nghi mỉm cười nhìn anh
“Quân” rồi ngất đi.
Trần Quân hoảng loạn chụp lấy một chiếc khăn lớn che chắn cả người cô rồi ôm cô xuống giường.
Minh Viễn tất nhiên nhìn thấy tất cả. Anh dường như không giữ nổi được bình tĩnh nữa.
Lúc này ông bà Hàn nghe thấy tin tức đã có mặt cũng dẫn theo không ít người. Nhìn thấy Minh Viễn đang chĩa súng vào đầu Minh Liễm. Trong tay Trần Quân còn đang ôm chặt lấy Thục Nghi làm ông Hàn tức giận quát lớn tiếng
"Minh Viễn, cậu đang làm gì vậy? Mau bỏ súng xuống!
Còn mày nữa Trần Quân. Thân phận của mày chỉ là một thuộc hạ quèn mà dám chạm tay vào Thiếu phu nhân của Hàn gia sao?
Đây là Hàn gia, muốn làm loạn thì về Âu gia các người làm loạn."
Hàn Minh Liễm nhìn thấy ba mẹ mình tới liền khóc lóc. Có ba mẹ anh ở đây, Âu Hoàng Minh Viễn còn dám làm loạn sao?
Âu Hoàng Minh Viễn quay sang nhìn ông bà Hàn, giọng nói thâm trầm kìm nén sự tức giận
“Các người bị mù à?”
Hai người họ nghe thấy thì nhíu mày, nhìn sang Thục Nghi bà Hàn liền ôm chặt miệng không để tiếng hét thốt ra. Trông Thục Nghi không khác gì một cái xác, rốt cuộc Hàn Minh Liễm đã làm ra chuyện gì rồi.
Ông bà Hàn cũng đại khái đoán được tình hình trước mắt liền xuống giọng
“Minh Viễn, có chuyện gì chúng ta từ từ nói, đưa Thục Nghi đến bệnh viện trước đã”
Hàn Minh Liễm nghe vậy cũng góp lời
“Đúng vậy anh hai. Anh cũng biết là tụi em mới cưới, đôi lúc cũng có chút…”
“Mẹ nó”
Âu Hoàng Minh Viễn nghe thấy thì không kìm được tức giận, không để hắn nói hết câu anh liền cắt ngang lời hắn nói rồi bắn vào cánh tay hắn
“Pằng…”
“Liễm…” Ông bà Hàn hét lớn. Hai người họ định chạy lại nhưng bị thuộc hạ của Minh Viễn ngăn lại.
Hàn Minh Liễm hét lớn rồi ôm chặt lấy cánh tay đầy máu, mồ hôi chảy dài trên trán. Ông Hàn tức giận nói chuyện cũng chẳng nể nang gì
“Minh Viễn, mày định làm loạn đến mức nào? Thả con trai tao ra ngay”
Minh Viễn nghe vậy thì cười mỉa mai.
“Chờ ra Đại hội nghị đi rồi nói chuyện”
Nói rồi anh ra lệnh cho thuộc hạ lôi Hàn Minh Liễm ra. Anh cùng Trần Quân và Thục Nghi rời đi. Mặc cho ông bà Hàn mắc nhiếc phía sau anh cũng không quan tâm.
Hàn Minh Liễm bị đưa đến căn cứ, còn Minh Viễn và Trần Quân cùng đưa Thục Nghi đến bệnh viện.
…
Thời gian cứ chậm rãi trôi qua
Trần Quân tâm trí rối bời liên tục nhìn vào cửa phòng cấp cứu, Minh Viễn cũng không khá hơn là bao.
Sau hai tiếng, cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ gương mặt âu sầu nhìn hai người
“Âu thiếu. Tiểu thư bị bạo lực và bạo hành t*** d**, cơ thể bị tổn thương nặng nề. Phần nứt xương chúng tôi đã sơ cứu. Chỉ cần 2 tháng tịnh dưỡng là sẽ khỏi hẳn. Nhưng mà…”
Âu Hoàng Minh Viễn cùng Trần Quân nghe thấy thì chết lặng. Tên khốn đón mạt đó lại dám làm cho Thục Nghi ra nông nỗi này. Thù này, nhất định phải trả.
Một lát sau, Minh Viễn gọi Trần Quân về nhà gọi đầu bếp nấu cháo rồi mang đến. Anh cố tình gọi Trần Quân về để anh ổn định lại tâm tình. Trần Quân không nói gì, chấp nhận mệnh lệnh rồi rời đi.
Một tiếng sau, Thục Nghi thức dậy. Nhìn thấy trước mắt là Âu Hoàng Minh Viễn đang rất lo lắng. Thục Nghi mỉm cười rơi nước mắt
“Anh…anh đến rồi”
“Ừ, anh đến rồi. Xin lỗi em”
Âu Hoàng Minh Viễn rơi nước mắt. Thục Nghi nhìn thấy anh rơi nước mắt, cô không kìm được lòng khóc nức nở. Cô cứ ngỡ rằng sẽ không thể gặp được anh nữa.
Minh Viễn gọi bác sĩ đến kiểm tra cho Thục Nghi, anh đi ra cửa đợi thì Trần Quân hối hả chạy đến.
Trần Quân nhìn thấy anh ở ngoài cửa, anh cứ nghĩ là lại có chuyện gì, nét mặt không giấu khỏi sự lo lắng
“Lão đại, Thục Nghi có chuyện gì sao?”
“Không có, bác sĩ vào kiểm tra cho em ấy thôi”
“Dạ”
“Quân, sau này đừng gọi tôi là lão đại nữa…”
“Dạ”
Bác sĩ kiểm tra xong thì ra ngoài báo cáo
“Tiểu thư không sao”
“Được”
Âu Hoàng Minh Viễn nhìn thấy vẻ mặt Trần Quân lo lắng muốn đi nhanh vào trong nhưng anh vẫn giữ đúng phép tắt, phải đợi Minh Viễn vào trước.
Minh Viễn vỗ nhẹ vào vai Trần Quân
“Cậu vào với em ấy đi. Tôi về biệt thự một chút.”
“Dạ”
“Nếu Thục Nghi muốn về nhà thì cậu sắp xếp cho em ấy về”
“Dạ”
Minh Viễn nói rồi thì rời đi. Trần Quân ổn định tâm trạng liền mở cửa vào phòng.
Anh nhìn thấy Thục Nghi ngồi dựa lưng vào thành giường, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Cả gương mặt nhợt nhạt không có chút sức sống gì. Anh khẽ gọi
“Em thấy thế nào? Còn khó chịu ở đâu không?”
“…”
“Em ăn chút cháo nhé! Anh lấy cho em”
“Anh về đi”
???
“Lão đại, không hay rồi. Âu Hoàng Minh Viễn kéo người đến rồi!”
Hàn Minh Liễm vừa nghe báo cáo xong thì nghe thấy tiếng súng nổ vang lên khắp nơi. Hắn chửi thề một tiếng rồi vội thay đồ, lấy súng lên đạn. Chưa kịp ra khỏi cửa phòng Âu Hoàng Minh Viễn cùng Trần Quân và cấp dưới đã đến tận cửa phòng.
Mặc dù bây giờ Minh Liễm hắn sợ toát mồ hôi nhưng vẫn cố gắng giữ bình tĩnh
“Anh hai, anh làm vậy là không phải phép rồi. Đây là nhà riêng của…”
Trần Quân không nói gì, anh ở phía sau Minh Viễn tiến tới đấm thật mạnh vào người Hàn Minh Liễm khiến hắn ngã nhào ra đất. Đàn em của anh nhanh chóng đi tới nắm chặt hai cánh tay, ép hắn quỳ xuống.
Âu Hoàng Minh Viễn nhìn thấy gương mặt nhợt nhạt của Thục Nghi trên giường liền tức giận, hai mắt đỏ ngầu, trực tiếp đặt miệng súng ngay đầu của Hàn Minh Liễm.
Trần Quân thấy vậy liền vãy tay cho thuộc hạ lùi về, còn anh nhanh chóng đi tới cởi áo vest khoác lên người Thục Nghi. Nhìn thấy cả người cô run rẩy, đầy những vết thương lớn nhỏ, gương mặt gầy guộc hốc hác làm trái tim anh đau đớn như bị xé thành trăm mảnh.
Thục Nghi nhìn thấy anh, cô đưa bàn tay run rẩy của mình lên muốn lau nước mắt cho anh nhưng cô không đủ sức. Cánh tay cô rơi xuống giữa không trung. Trần Quân nắm chặt lấy bàn tay cô. Thục Nghi mỉm cười nhìn anh
“Quân” rồi ngất đi.
Trần Quân hoảng loạn chụp lấy một chiếc khăn lớn che chắn cả người cô rồi ôm cô xuống giường.
Minh Viễn tất nhiên nhìn thấy tất cả. Anh dường như không giữ nổi được bình tĩnh nữa.
Lúc này ông bà Hàn nghe thấy tin tức đã có mặt cũng dẫn theo không ít người. Nhìn thấy Minh Viễn đang chĩa súng vào đầu Minh Liễm. Trong tay Trần Quân còn đang ôm chặt lấy Thục Nghi làm ông Hàn tức giận quát lớn tiếng
"Minh Viễn, cậu đang làm gì vậy? Mau bỏ súng xuống!
Còn mày nữa Trần Quân. Thân phận của mày chỉ là một thuộc hạ quèn mà dám chạm tay vào Thiếu phu nhân của Hàn gia sao?
Đây là Hàn gia, muốn làm loạn thì về Âu gia các người làm loạn."
Hàn Minh Liễm nhìn thấy ba mẹ mình tới liền khóc lóc. Có ba mẹ anh ở đây, Âu Hoàng Minh Viễn còn dám làm loạn sao?
Âu Hoàng Minh Viễn quay sang nhìn ông bà Hàn, giọng nói thâm trầm kìm nén sự tức giận
“Các người bị mù à?”
Hai người họ nghe thấy thì nhíu mày, nhìn sang Thục Nghi bà Hàn liền ôm chặt miệng không để tiếng hét thốt ra. Trông Thục Nghi không khác gì một cái xác, rốt cuộc Hàn Minh Liễm đã làm ra chuyện gì rồi.
Ông bà Hàn cũng đại khái đoán được tình hình trước mắt liền xuống giọng
“Minh Viễn, có chuyện gì chúng ta từ từ nói, đưa Thục Nghi đến bệnh viện trước đã”
Hàn Minh Liễm nghe vậy cũng góp lời
“Đúng vậy anh hai. Anh cũng biết là tụi em mới cưới, đôi lúc cũng có chút…”
“Mẹ nó”
Âu Hoàng Minh Viễn nghe thấy thì không kìm được tức giận, không để hắn nói hết câu anh liền cắt ngang lời hắn nói rồi bắn vào cánh tay hắn
“Pằng…”
“Liễm…” Ông bà Hàn hét lớn. Hai người họ định chạy lại nhưng bị thuộc hạ của Minh Viễn ngăn lại.
Hàn Minh Liễm hét lớn rồi ôm chặt lấy cánh tay đầy máu, mồ hôi chảy dài trên trán. Ông Hàn tức giận nói chuyện cũng chẳng nể nang gì
“Minh Viễn, mày định làm loạn đến mức nào? Thả con trai tao ra ngay”
Minh Viễn nghe vậy thì cười mỉa mai.
“Chờ ra Đại hội nghị đi rồi nói chuyện”
Nói rồi anh ra lệnh cho thuộc hạ lôi Hàn Minh Liễm ra. Anh cùng Trần Quân và Thục Nghi rời đi. Mặc cho ông bà Hàn mắc nhiếc phía sau anh cũng không quan tâm.
Hàn Minh Liễm bị đưa đến căn cứ, còn Minh Viễn và Trần Quân cùng đưa Thục Nghi đến bệnh viện.
…
Thời gian cứ chậm rãi trôi qua
Trần Quân tâm trí rối bời liên tục nhìn vào cửa phòng cấp cứu, Minh Viễn cũng không khá hơn là bao.
Sau hai tiếng, cánh cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ gương mặt âu sầu nhìn hai người
“Âu thiếu. Tiểu thư bị bạo lực và bạo hành t*** d**, cơ thể bị tổn thương nặng nề. Phần nứt xương chúng tôi đã sơ cứu. Chỉ cần 2 tháng tịnh dưỡng là sẽ khỏi hẳn. Nhưng mà…”
Âu Hoàng Minh Viễn cùng Trần Quân nghe thấy thì chết lặng. Tên khốn đón mạt đó lại dám làm cho Thục Nghi ra nông nỗi này. Thù này, nhất định phải trả.
Một lát sau, Minh Viễn gọi Trần Quân về nhà gọi đầu bếp nấu cháo rồi mang đến. Anh cố tình gọi Trần Quân về để anh ổn định lại tâm tình. Trần Quân không nói gì, chấp nhận mệnh lệnh rồi rời đi.
Một tiếng sau, Thục Nghi thức dậy. Nhìn thấy trước mắt là Âu Hoàng Minh Viễn đang rất lo lắng. Thục Nghi mỉm cười rơi nước mắt
“Anh…anh đến rồi”
“Ừ, anh đến rồi. Xin lỗi em”
Âu Hoàng Minh Viễn rơi nước mắt. Thục Nghi nhìn thấy anh rơi nước mắt, cô không kìm được lòng khóc nức nở. Cô cứ ngỡ rằng sẽ không thể gặp được anh nữa.
Minh Viễn gọi bác sĩ đến kiểm tra cho Thục Nghi, anh đi ra cửa đợi thì Trần Quân hối hả chạy đến.
Trần Quân nhìn thấy anh ở ngoài cửa, anh cứ nghĩ là lại có chuyện gì, nét mặt không giấu khỏi sự lo lắng
“Lão đại, Thục Nghi có chuyện gì sao?”
“Không có, bác sĩ vào kiểm tra cho em ấy thôi”
“Dạ”
“Quân, sau này đừng gọi tôi là lão đại nữa…”
“Dạ”
Bác sĩ kiểm tra xong thì ra ngoài báo cáo
“Tiểu thư không sao”
“Được”
Âu Hoàng Minh Viễn nhìn thấy vẻ mặt Trần Quân lo lắng muốn đi nhanh vào trong nhưng anh vẫn giữ đúng phép tắt, phải đợi Minh Viễn vào trước.
Minh Viễn vỗ nhẹ vào vai Trần Quân
“Cậu vào với em ấy đi. Tôi về biệt thự một chút.”
“Dạ”
“Nếu Thục Nghi muốn về nhà thì cậu sắp xếp cho em ấy về”
“Dạ”
Minh Viễn nói rồi thì rời đi. Trần Quân ổn định tâm trạng liền mở cửa vào phòng.
Anh nhìn thấy Thục Nghi ngồi dựa lưng vào thành giường, mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Cả gương mặt nhợt nhạt không có chút sức sống gì. Anh khẽ gọi
“Em thấy thế nào? Còn khó chịu ở đâu không?”
“…”
“Em ăn chút cháo nhé! Anh lấy cho em”
“Anh về đi”
???