Chương 30: Em đang lo cho tôi sao?
Chưa kịp để bác sĩ hiểu chuyện gì đang xảy ra, Minh Viễn đã lần lượt cởi bỏ áo vest ngoài cùng áo sơ mi.
Lúc này bác sĩ mới nhìn thấy anh đang bị thương ở hông. Ông liền tiến tới sơ cứu giúp cho anh. Do anh mặc đồ đen nên không ai biết được là anh đang bị thương.
Chuyện là lúc nãy trong lúc hỗn chiến, anh vì lo lắng cho cô nên mới bất cẩn để mình bị thương. Còn về Bạch Liên do hai hôm trước trời đột ngột chuyển mưa lớn, cô đang phơi đồ ở sân sau nên vội gôm đồ nhưng không kịp, hậu quả là bị cảm. Nhưng bệnh càng nặng hơn, đến hôm nay Trần Quản gia mới báo cho Minh Viễn biết.
Bác sĩ chăm chú băng bó vết thương cho anh, còn anh chỉ nhìn chằm chằm vào Bạch Liên. Vừa thấy cô nhíu mày vì khó chịu, trông cô sắp thức dậy anh liền hối thúc bác sĩ
“Ông qua xem cô ấy thế nào.”
“Dạ”
Bác sĩ tiến đến kiểm tra cho Bạch Liên thấy cô đã hạ sốt nên ông cũng thở phào, tưởng đâu mạng mình cũng không còn. Ông làm bác sĩ từ đời của ba mẹ Âu, chứng kiến anh từ nhỏ lớn lên nhưng đứng trước mặt anh không lúc nào ông không thôi sợ hãi.
Triệu Bạch Liên cố gắng mở đôi mắt nặng trịch, cô nhìn thấy bác sĩ đang băng bó vết thương cho anh… lúc đó trong lòng cô bỗng thấy nhói đau.
Bác sĩ xong việc rời đi, Minh Viễn đã đi lại gần chỗ cô, dùng tay kiểm tra thân nhiệt của cô
“Đúng là đã hạ sốt”
Bạch Liên nhìn thấy vết thương trên người anh đang rỉ máu, cô chống người ngồi dậy thì bị anh ngăn lại
“Em còn đang yếu, đừng ngồi dậy”
Cô nghe thấy thì ngớ người nhìn anh, từ lúc nào lại thay đổi cách xưng hô với cô như thế? Lúc này A Minh cũng mang một tô cháo nóng hổi đi vào. Minh Viễn phất tay bảo cô đi ra ngoài rồi anh ngồi trên giường, đỡ Bạch Liên ngồi dậy cho cô dựa vào người anh.
“Em ăn chút cháo rồi uống thuốc”
Bạch Liên như không thể tin được chuyện gì đang xảy ra trước mắt. Có phải cô bệnh đến mức thần trí không còn minh mẫn rồi không?
Anh thổi cho đỡ nóng, đút từng muỗng cháo cho cô. Còn không ngừng dặn dò
“Sau này em để bản thân mình có bất trắc gì thì đừng trách tôi”
“V…vết…th… thương…”
“Tôi bất cẩn. Em là đang lo cho tôi sao?”
Bạch Liên nghe thấy thì đỏ mặt, cô lắc đầu vài cái rồi cúi đầu. Minh Viễn nhìn thấy thì cười nhẹ, sao tới bây giờ anh mới phát hiện ra cô lại rất đáng yêu nhỉ.
Ngày hôm nay cô bị bệnh, bao nhiêu lớp phòng bị của anh với cô đã bị phá vỡ. Anh cố tình đuổi cô ra nhà kho vì không muốn nhìn thấy cô. Cố tình lạnh nhạt, không muốn thấy cô nhưng không kìm lòng được mỗi đêm lại tìm cô. Qua khe cửa nhỏ nhìn xem cô đang làm gì.
Chỉ là anh phát hiện, hình như xa anh, cô gái nhỏ đã cười nhiều hơn, người cũng hồng hào có sức sống, người cũng ngày càng xinh đẹp hơn. Đã bao lần anh muốn bắt cô về phòng làm chuyện đó nhưng không muốn cô lại có ý niệm xấu về mình nên anh đành nhịn.
Cho cô ăn cháo, uống thuốc xong anh đỡ cô nằm xuống giường. Anh cẩn thận kéo chăn xem có phủ khắp người cô chưa rồi mới yên tâm
“Em ngủ đi”
Nói rồi anh lấy một bộ đồ mặc ở nhà vào phòng tắm. Triệu Bạch Liên nghe thấy tiếng nước chảy được một lúc thì cô cũng ngủ say vì tác dụng của thuốc.
Minh Viễn đi ra, anh tắt hết đèn trong phòng, chỉnh lại đèn ngủ rồi leo lên giường. Anh nằm cách cô một khoảng vì sợ cô không thoải mái.
Đêm nay trời lại có mưa nhưng anh lại thấy không lạnh. Cảm thấy có chút ấm áp, hạnh phúc chảy ngang qua tim. Bất chợt, Bạch Liên xoay người, vì lạnh nên cô vô thức co người để tìm kiếm hơi ấm. Anh nhích người lại gần ôm lấy cô, cô dụi đầu vào ngực anh vài cái thì lại ngủ li bì. Anh mỉm cười vì hành động của cô…
“Đúng là mèo con”
Trái ngược với khung cảnh ấm áp ở Biệt phủ. Tại nhà riêng của Hàn Minh Liễm
Hắn ta đang nổi điên đập phá mọi thứ trong phòng. Tiếng đỗ vỡ liên tục phát ra, Thục Nghi đang nằm thở thoi thóp trên giường, cả cơ thể đầy những vết thương. Cô bị tên bệnh hoạn này bạo hành t*** d**
Hắn nhìn đồng hồ rồi cười nhếch mép. Ngừng đập phá mọi thứ rồi đi tới một hộc tủ gần đó, lấy ra một thứ
“Tới giờ rồi”
Thục Nghi nhìn thấy chỉ biết rơi nước mắt. Cô rất muốn vùng vẫy nhưng không còn sức. Vả lại, một chân cô đã bị Hàn Minh Liễm đánh nứt xương rồi, do mấy ngày trước cô cố gắng tìm cách bỏ trốn. Thục nghi đau đớn vô cùng, trong lòng không ngừng gọi
“Anh ơi… cứu em với”
…
Vài ngày sau
Triệu Bạch Liên đã khoẻ hẳn. Hôm nay cô được Âu Hoàng Minh Viễn cho phép đi mua thêm giấy, bút, màu vẽ…
Anh định đi cùng cô nhưng lại có việc quan trọng nên cho hai tên thuộc hạ đi cùng bảo vệ cô. Bạch Liên cảm thấy không cần thiết phải đến mức này. Cô định từ chối nhưng nhìn vẻ mặt không vui đang nhíu mày nhìn mình thì cô không dám nói gì nữa.
Sau đó cô rời khỏi nhà đến cửa hàng văn phòng phẩm.
Cô nhìn thấy hai mắt liền sáng rực, trong lòng không khỏi vui mừng. Cô thầm nghĩ trong lòng
“Bao lâu rồi mình chưa đến đây nhỉ?”
Cô đi một vòng lại nhìn thấy một khung tranh lớn, suy nghĩ một lúc cô quyết định mua nó để làm quà, một món quà bí mật.
Bên Hàn Minh Liễm nhận được tin Triệu Bạch Liên đã vừa rời khỏi Âu gia liền cử một số người đến “mời” cô về Hàn gia làm khách.
Bọn người của Hàn Minh Liễm đến nơi đã nhìn thấy Triệu Bạch Liên, nhân lúc bọn thuộc hạ của Âu Hoàng Minh Viễn cầm đồ đi tính tiền, chỉ có cô đứng một mình liền tiến lại gần bắt cóc cô.
Triệu Bạch Liên ra sức giãy giụa chống cự nhưng lại bị thuốc mê làm cho bất tỉnh. Đàn em của Minh Viễn nhất thời có chút giật mình nhưng sau đó rất nhanh đã đánh trả, khung cảnh rất hỗn loạn. Về số lượng dĩ nhiên không thể chống cự lâu dài.
Nhưng trời cao có mắt, đàn em của Hàn Minh Liễm chưa kịp mang cô lên xe thì Cố Cảnh Sâm đã vô tình xuất hiện. Anh kịp thời giải nguy cho cô còn hộ tống cô về nhà an toàn.
Âu Hoàng Minh Viễn biết tin liền về nhà, nhìn thấy cô không sao liền thở hắt ra. Cố Cảnh Sâm nhìn thấy liền bật cười
“Cũng có ngày biết lo cho người khác sao?”
“Cảm ơn cậu”
“Không có gì. Nhưng cậu đắc tội với ai thế? Hay là có kẻ…để ý tới cô gái nhỏ này rồi? Hửm?!”
Minh Viễn nghe thấy vậy chỉ im lặng. Một lúc sau Cố Cảnh Sâm cũng nhanh chóng ra về.
Phía bên kia, Hàn Minh Liễm đang nổi điên dùng súng bắn liên tục vào người những tên đàn em vừa rồi. Miệng không ngừng chửi rủa
“Mẹ nó, lũ ăn hại. Có một chuyện bé tí như vậy mà cũng không làm cho ra hồn. Chế* hết đi”
Hàn Minh Liễm đầy tức giận, lần này thất bại thì đừng mong có lần thứ hai. Âu Hoàng Minh Viễn sẽ cảnh giác từ sự việc ngày hôm nay.
Vài ngày sau…
Trần Quân đến nhà tìm Minh Viễn. Vừa nhìn thấy anh từ trên lầu đi xuống, anh đã vội đứng dậy chào
“Lão đại”
“Ừ”
Minh Viễn ngồi xuống ghế, cầm lấy tệp hồ sơ Trần Quân mang đến xem. Càng xem báo cáo, sắc mặt anh càng lúc càng u tối. Dám ở sau lưng anh bày ra không ít trò
“Nó đúng thật là chán sống rồi. Xem ra, ngày tháng yên bình đã kết thúc rồi”
“…”
“Cậu tập hợp người. 15 phút nữa xuất phát”
“Dạ”
Minh Viễn lên lầu, anh mở cửa phòng nhìn Bạch Liên đang ngủ say. Ánh mắt anh dịu dàng nhìn cô, hôn nhẹ lên trán rồi thay một bộ đồ mới.
Vừa bước ra khỏi nhà, ánh mắt và cả nét mặt anh liền thay đổi.
“Đi thôi”
“Dạ”
Một đoàn xe đen lao vùn vụt trên đường phố thu hút không ít ánh nhìn xen lẫn sự kinh ngạc và tò mò. Biểu tượng một thanh kiếm đâm xuyên qua một bông hoa sen trắng liền khiến tất cả xe đều nhường đường.
Âu gia bày trận lớn như vậy chắc chắc là sắp có đại biến.
➡️➡️➡️???♥️♥️♥️
Lúc này bác sĩ mới nhìn thấy anh đang bị thương ở hông. Ông liền tiến tới sơ cứu giúp cho anh. Do anh mặc đồ đen nên không ai biết được là anh đang bị thương.
Chuyện là lúc nãy trong lúc hỗn chiến, anh vì lo lắng cho cô nên mới bất cẩn để mình bị thương. Còn về Bạch Liên do hai hôm trước trời đột ngột chuyển mưa lớn, cô đang phơi đồ ở sân sau nên vội gôm đồ nhưng không kịp, hậu quả là bị cảm. Nhưng bệnh càng nặng hơn, đến hôm nay Trần Quản gia mới báo cho Minh Viễn biết.
Bác sĩ chăm chú băng bó vết thương cho anh, còn anh chỉ nhìn chằm chằm vào Bạch Liên. Vừa thấy cô nhíu mày vì khó chịu, trông cô sắp thức dậy anh liền hối thúc bác sĩ
“Ông qua xem cô ấy thế nào.”
“Dạ”
Bác sĩ tiến đến kiểm tra cho Bạch Liên thấy cô đã hạ sốt nên ông cũng thở phào, tưởng đâu mạng mình cũng không còn. Ông làm bác sĩ từ đời của ba mẹ Âu, chứng kiến anh từ nhỏ lớn lên nhưng đứng trước mặt anh không lúc nào ông không thôi sợ hãi.
Triệu Bạch Liên cố gắng mở đôi mắt nặng trịch, cô nhìn thấy bác sĩ đang băng bó vết thương cho anh… lúc đó trong lòng cô bỗng thấy nhói đau.
Bác sĩ xong việc rời đi, Minh Viễn đã đi lại gần chỗ cô, dùng tay kiểm tra thân nhiệt của cô
“Đúng là đã hạ sốt”
Bạch Liên nhìn thấy vết thương trên người anh đang rỉ máu, cô chống người ngồi dậy thì bị anh ngăn lại
“Em còn đang yếu, đừng ngồi dậy”
Cô nghe thấy thì ngớ người nhìn anh, từ lúc nào lại thay đổi cách xưng hô với cô như thế? Lúc này A Minh cũng mang một tô cháo nóng hổi đi vào. Minh Viễn phất tay bảo cô đi ra ngoài rồi anh ngồi trên giường, đỡ Bạch Liên ngồi dậy cho cô dựa vào người anh.
“Em ăn chút cháo rồi uống thuốc”
Bạch Liên như không thể tin được chuyện gì đang xảy ra trước mắt. Có phải cô bệnh đến mức thần trí không còn minh mẫn rồi không?
Anh thổi cho đỡ nóng, đút từng muỗng cháo cho cô. Còn không ngừng dặn dò
“Sau này em để bản thân mình có bất trắc gì thì đừng trách tôi”
“V…vết…th… thương…”
“Tôi bất cẩn. Em là đang lo cho tôi sao?”
Bạch Liên nghe thấy thì đỏ mặt, cô lắc đầu vài cái rồi cúi đầu. Minh Viễn nhìn thấy thì cười nhẹ, sao tới bây giờ anh mới phát hiện ra cô lại rất đáng yêu nhỉ.
Ngày hôm nay cô bị bệnh, bao nhiêu lớp phòng bị của anh với cô đã bị phá vỡ. Anh cố tình đuổi cô ra nhà kho vì không muốn nhìn thấy cô. Cố tình lạnh nhạt, không muốn thấy cô nhưng không kìm lòng được mỗi đêm lại tìm cô. Qua khe cửa nhỏ nhìn xem cô đang làm gì.
Chỉ là anh phát hiện, hình như xa anh, cô gái nhỏ đã cười nhiều hơn, người cũng hồng hào có sức sống, người cũng ngày càng xinh đẹp hơn. Đã bao lần anh muốn bắt cô về phòng làm chuyện đó nhưng không muốn cô lại có ý niệm xấu về mình nên anh đành nhịn.
Cho cô ăn cháo, uống thuốc xong anh đỡ cô nằm xuống giường. Anh cẩn thận kéo chăn xem có phủ khắp người cô chưa rồi mới yên tâm
“Em ngủ đi”
Nói rồi anh lấy một bộ đồ mặc ở nhà vào phòng tắm. Triệu Bạch Liên nghe thấy tiếng nước chảy được một lúc thì cô cũng ngủ say vì tác dụng của thuốc.
Minh Viễn đi ra, anh tắt hết đèn trong phòng, chỉnh lại đèn ngủ rồi leo lên giường. Anh nằm cách cô một khoảng vì sợ cô không thoải mái.
Đêm nay trời lại có mưa nhưng anh lại thấy không lạnh. Cảm thấy có chút ấm áp, hạnh phúc chảy ngang qua tim. Bất chợt, Bạch Liên xoay người, vì lạnh nên cô vô thức co người để tìm kiếm hơi ấm. Anh nhích người lại gần ôm lấy cô, cô dụi đầu vào ngực anh vài cái thì lại ngủ li bì. Anh mỉm cười vì hành động của cô…
“Đúng là mèo con”
Trái ngược với khung cảnh ấm áp ở Biệt phủ. Tại nhà riêng của Hàn Minh Liễm
Hắn ta đang nổi điên đập phá mọi thứ trong phòng. Tiếng đỗ vỡ liên tục phát ra, Thục Nghi đang nằm thở thoi thóp trên giường, cả cơ thể đầy những vết thương. Cô bị tên bệnh hoạn này bạo hành t*** d**
Hắn nhìn đồng hồ rồi cười nhếch mép. Ngừng đập phá mọi thứ rồi đi tới một hộc tủ gần đó, lấy ra một thứ
“Tới giờ rồi”
Thục Nghi nhìn thấy chỉ biết rơi nước mắt. Cô rất muốn vùng vẫy nhưng không còn sức. Vả lại, một chân cô đã bị Hàn Minh Liễm đánh nứt xương rồi, do mấy ngày trước cô cố gắng tìm cách bỏ trốn. Thục nghi đau đớn vô cùng, trong lòng không ngừng gọi
“Anh ơi… cứu em với”
…
Vài ngày sau
Triệu Bạch Liên đã khoẻ hẳn. Hôm nay cô được Âu Hoàng Minh Viễn cho phép đi mua thêm giấy, bút, màu vẽ…
Anh định đi cùng cô nhưng lại có việc quan trọng nên cho hai tên thuộc hạ đi cùng bảo vệ cô. Bạch Liên cảm thấy không cần thiết phải đến mức này. Cô định từ chối nhưng nhìn vẻ mặt không vui đang nhíu mày nhìn mình thì cô không dám nói gì nữa.
Sau đó cô rời khỏi nhà đến cửa hàng văn phòng phẩm.
Cô nhìn thấy hai mắt liền sáng rực, trong lòng không khỏi vui mừng. Cô thầm nghĩ trong lòng
“Bao lâu rồi mình chưa đến đây nhỉ?”
Cô đi một vòng lại nhìn thấy một khung tranh lớn, suy nghĩ một lúc cô quyết định mua nó để làm quà, một món quà bí mật.
Bên Hàn Minh Liễm nhận được tin Triệu Bạch Liên đã vừa rời khỏi Âu gia liền cử một số người đến “mời” cô về Hàn gia làm khách.
Bọn người của Hàn Minh Liễm đến nơi đã nhìn thấy Triệu Bạch Liên, nhân lúc bọn thuộc hạ của Âu Hoàng Minh Viễn cầm đồ đi tính tiền, chỉ có cô đứng một mình liền tiến lại gần bắt cóc cô.
Triệu Bạch Liên ra sức giãy giụa chống cự nhưng lại bị thuốc mê làm cho bất tỉnh. Đàn em của Minh Viễn nhất thời có chút giật mình nhưng sau đó rất nhanh đã đánh trả, khung cảnh rất hỗn loạn. Về số lượng dĩ nhiên không thể chống cự lâu dài.
Nhưng trời cao có mắt, đàn em của Hàn Minh Liễm chưa kịp mang cô lên xe thì Cố Cảnh Sâm đã vô tình xuất hiện. Anh kịp thời giải nguy cho cô còn hộ tống cô về nhà an toàn.
Âu Hoàng Minh Viễn biết tin liền về nhà, nhìn thấy cô không sao liền thở hắt ra. Cố Cảnh Sâm nhìn thấy liền bật cười
“Cũng có ngày biết lo cho người khác sao?”
“Cảm ơn cậu”
“Không có gì. Nhưng cậu đắc tội với ai thế? Hay là có kẻ…để ý tới cô gái nhỏ này rồi? Hửm?!”
Minh Viễn nghe thấy vậy chỉ im lặng. Một lúc sau Cố Cảnh Sâm cũng nhanh chóng ra về.
Phía bên kia, Hàn Minh Liễm đang nổi điên dùng súng bắn liên tục vào người những tên đàn em vừa rồi. Miệng không ngừng chửi rủa
“Mẹ nó, lũ ăn hại. Có một chuyện bé tí như vậy mà cũng không làm cho ra hồn. Chế* hết đi”
Hàn Minh Liễm đầy tức giận, lần này thất bại thì đừng mong có lần thứ hai. Âu Hoàng Minh Viễn sẽ cảnh giác từ sự việc ngày hôm nay.
Vài ngày sau…
Trần Quân đến nhà tìm Minh Viễn. Vừa nhìn thấy anh từ trên lầu đi xuống, anh đã vội đứng dậy chào
“Lão đại”
“Ừ”
Minh Viễn ngồi xuống ghế, cầm lấy tệp hồ sơ Trần Quân mang đến xem. Càng xem báo cáo, sắc mặt anh càng lúc càng u tối. Dám ở sau lưng anh bày ra không ít trò
“Nó đúng thật là chán sống rồi. Xem ra, ngày tháng yên bình đã kết thúc rồi”
“…”
“Cậu tập hợp người. 15 phút nữa xuất phát”
“Dạ”
Minh Viễn lên lầu, anh mở cửa phòng nhìn Bạch Liên đang ngủ say. Ánh mắt anh dịu dàng nhìn cô, hôn nhẹ lên trán rồi thay một bộ đồ mới.
Vừa bước ra khỏi nhà, ánh mắt và cả nét mặt anh liền thay đổi.
“Đi thôi”
“Dạ”
Một đoàn xe đen lao vùn vụt trên đường phố thu hút không ít ánh nhìn xen lẫn sự kinh ngạc và tò mò. Biểu tượng một thanh kiếm đâm xuyên qua một bông hoa sen trắng liền khiến tất cả xe đều nhường đường.
Âu gia bày trận lớn như vậy chắc chắc là sắp có đại biến.
➡️➡️➡️???♥️♥️♥️