Chương 2
02
Tháng thứ hai sau khi bị đày vào lãnh cung, bên ngoài đột nhiên náo nhiệt hẳn lên.
Khắp nơi giăng đèn kết hoa treo đèn lồng đỏ, càng tôn lên vẻ lạnh như băng trong cung, một tia nhân khí cũng không có.
Ta trở mình, hỏi Lục Ngạc: "Hôm nay là ngày gì?"
Nàng im lặng một lát, thấp giọng nói:
"Nương nương, là ngày phong hậu. Người......"
Nàng có chút lo lắng nhìn ta, giống như sợ ta khó chịu.
Ta tiện tay cầm lấy chén trà trong tay nàng:
"Ta không sao.".
Cô cắn cắn môi, không nói nữa.
Ta uống một ngụm trà.
Đã lạnh, trà vụn kém chất lượng uống vào trong miệng, vừa chát vừa đắng.
Từ khi ta vào lãnh cung, cuộc sống càng ngày càng tệ dần, nô tài thường ngày chất đầy khuôn mặt tươi cười hiện giờ đều bái cao đạp thấp, ngay cả lá trà tử tế cũng không chịu cho.
Ta xua Lục Ngạc đi, vén rèm lên nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thật là náo nhiệt quá đi!
Khắp bầu trời đều là khói lửa cùng đèn lồng chiếu ra màu đỏ.
Cách xa như vậy, vẫn còn có thể nghe thấy một tia chiêng trống vang trời mơ hồ.
Là Hạ Tuân đang chúc mừng Trình Ngưng Nhiên.
Nàng là thủ phụ độc nữ, bây giờ lại thành hoàng hậu, còn độc chiếm sủng ái của Hạ Tuân, cho dù không nhìn thấy ta cũng có thể tưởng tượng cảnh tượng ở đó phô trương như thế nào.
Giấc mơ như vậy, thời niên thiếu ta cũng từng mơ qua.
Khi đó Hạ Tuân vẫn là con trai của cung nữ không được sủng ái nhất, ta là cung nữ tuyển tú vào cung.
Người người đều nói Thập Thất hoàng tử Hạ Tuân âm tình bất định, tính tình thô bạo, bị cha ghét nhất, ai cũng không muốn vào trong cung hắn.
Chỉ có ta bởi vì nhiệm vụ, cố ý hối lộ thái giám phân đến chỗ hắn.
Từ lúc bắt đầu nơm nớp lo sợ đến lúc hiểu nhau, ta ước chừng khoảng hai năm.
Lúc Tứ hoàng tử được sủng ái nhất đón dâu, ta len lén đi xem náo nhiệt, trở về hưng phấn nói:
"Thật là khí phái, nghe nói phủ Nội Vụ lần này xuất ra mấy chục vạn lượng cho Thất hoàng tử cưới vợ, hoàng hậu còn cầm tư khố trợ cấp đây!"
Hắn lại cười nhạo: "chẳng qua là một hoàng tử phi mà thôi! Ngươi mà thích, tương lai ta sẽ cho ngươi làm hoàng hậu của ta, khiến vạn người triều bái!"
Những lời này, đêm trước khi hắn đoạt vị cũng đã nói với ta.
Khi đó hoàng đế sắp chết, thế lực khắp nơi
ngầm bắt đầu khởi động, chúng ta mỗi một bước đều giống như hành tẩu trên vách núi vạn trượng, chỉ cần vô ý chính là vạn kiếp bất phục.
Chúng ta đều biết, ngày mai không thành công, thì chỉ có thể chết.
Đêm trước Hạ Tuân ôm ta một đêm, ta hỏi hắn:
"Được làm hoàng đế thì chàng muốn làm gì?"
Hắn nghĩ nghĩ, đem cằm vùi vào trong hốc vai ta, hơi thở hơi nóng ghé vào tai ta nhẹ giọng nói:
"Ta muốn phong nàng làm hoàng hậu của ta."
Ta đỏ mặt, trong lòng vui mừng nhưng vẫn mạnh miệng: "Đến lúc đó ngươi nhất định phải cưới một quý nữ, cái gì mà cháu gái tể tướng, con gái tướng quân, làm sao còn để ý tới ta?"
Hắn lại chỉ cười, mùi thơm ngát của trúc và mực quấn quanh bao phủ ta.
Thanh âm Hạ Tuân bễ nghễ cùng lưu luyến đan vào nhau, hắn cắn lỗ tai ta khàn khàn nói:
"Trừ nàng ra, thiên hạ này không ai xứng làm hoàng hậu của ta."
Mộng đẹp sở dĩ làm cho người ta lưu luyến, đại khái chính là bởi vì quá mức ngắn ngủi.
Sau khi đăng cơ, Hạ Tuân chỉ sủng ái ta một thời gian, khi đó ngày hai mươi mấy tháng một hắn sẽ nghỉ ở chỗ ta, thời gian còn lại ở Dưỡng Tâm điện phê tấu tấu chương.
Đối với các phi tần khác, hắn cũng không thèm liếc mắt một cái.
Người người đều nói ta được sủng ái nhất lục cung, thậm chí còn có đại thần khuyên can Hạ Tuân, nói ta là yêu phi, muốn xử tử ta.
Những người này đều bị hắn chặt đầu.
Ta cho rằng hắn yêu ta, nhưng hắn lại không đề cập đến chuyện phong ta làm hậu.
Ta tự an ủi mình trong lòng: "Không sao, chỉ cần trong lòng hắn ấy có ta là được.
Hạ Tuân đã hứa với ta.
Ta tin hắn ta.
Nhưng điểm lừa mình dối người hắn cũng không chịu để lại cho ta.
Con gái duy nhất của Trình Thủ Phụ vào cung.
Gia đình Trình Ngưng Nhiên thanh quý, người cũng xinh đẹp dịu dàng, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều xuất sắc.
Người lại đơn thuần đáng yêu, thậm chí không sợ hắn, lần đầu tiên gặp mặt đã dám đánh bạo cùng hắn nói chuyện, khác hẳn với những nữ nhân cung kính trong hậu cung.
Nàng không giống người thường, lần đầu tiên Hạ Tuân thấy nàng, ánh mắt liền sáng lên.
Ta ở một bên, trong lòng rơi xuống.
Đúng như ta dự đoán, Hạ Tuân bắt đầu ngủ cả đêm trong cung của nàng, từ đầu một tháng còn có thể đến trấn an ta vài ngày, đến ngày mốt, ngay cả sinh nhật của ta hắn cũng sẽ không ở lại nơi này.
Trái tim hắn dành cho một người phụ nữ khác.
Ta theo hắn vào sinh ra tử mười năm, mới đổi lấy hắn đối với ta có con mắt khác.
Mà nữ nhân khác cướp đi tất cả, chỉ dùng ngắn ngủi mấy ngày.
Tháng thứ hai sau khi bị đày vào lãnh cung, bên ngoài đột nhiên náo nhiệt hẳn lên.
Khắp nơi giăng đèn kết hoa treo đèn lồng đỏ, càng tôn lên vẻ lạnh như băng trong cung, một tia nhân khí cũng không có.
Ta trở mình, hỏi Lục Ngạc: "Hôm nay là ngày gì?"
Nàng im lặng một lát, thấp giọng nói:
"Nương nương, là ngày phong hậu. Người......"
Nàng có chút lo lắng nhìn ta, giống như sợ ta khó chịu.
Ta tiện tay cầm lấy chén trà trong tay nàng:
"Ta không sao.".
Cô cắn cắn môi, không nói nữa.
Ta uống một ngụm trà.
Đã lạnh, trà vụn kém chất lượng uống vào trong miệng, vừa chát vừa đắng.
Từ khi ta vào lãnh cung, cuộc sống càng ngày càng tệ dần, nô tài thường ngày chất đầy khuôn mặt tươi cười hiện giờ đều bái cao đạp thấp, ngay cả lá trà tử tế cũng không chịu cho.
Ta xua Lục Ngạc đi, vén rèm lên nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thật là náo nhiệt quá đi!
Khắp bầu trời đều là khói lửa cùng đèn lồng chiếu ra màu đỏ.
Cách xa như vậy, vẫn còn có thể nghe thấy một tia chiêng trống vang trời mơ hồ.
Là Hạ Tuân đang chúc mừng Trình Ngưng Nhiên.
Nàng là thủ phụ độc nữ, bây giờ lại thành hoàng hậu, còn độc chiếm sủng ái của Hạ Tuân, cho dù không nhìn thấy ta cũng có thể tưởng tượng cảnh tượng ở đó phô trương như thế nào.
Giấc mơ như vậy, thời niên thiếu ta cũng từng mơ qua.
Khi đó Hạ Tuân vẫn là con trai của cung nữ không được sủng ái nhất, ta là cung nữ tuyển tú vào cung.
Người người đều nói Thập Thất hoàng tử Hạ Tuân âm tình bất định, tính tình thô bạo, bị cha ghét nhất, ai cũng không muốn vào trong cung hắn.
Chỉ có ta bởi vì nhiệm vụ, cố ý hối lộ thái giám phân đến chỗ hắn.
Từ lúc bắt đầu nơm nớp lo sợ đến lúc hiểu nhau, ta ước chừng khoảng hai năm.
Lúc Tứ hoàng tử được sủng ái nhất đón dâu, ta len lén đi xem náo nhiệt, trở về hưng phấn nói:
"Thật là khí phái, nghe nói phủ Nội Vụ lần này xuất ra mấy chục vạn lượng cho Thất hoàng tử cưới vợ, hoàng hậu còn cầm tư khố trợ cấp đây!"
Hắn lại cười nhạo: "chẳng qua là một hoàng tử phi mà thôi! Ngươi mà thích, tương lai ta sẽ cho ngươi làm hoàng hậu của ta, khiến vạn người triều bái!"
Những lời này, đêm trước khi hắn đoạt vị cũng đã nói với ta.
Khi đó hoàng đế sắp chết, thế lực khắp nơi
ngầm bắt đầu khởi động, chúng ta mỗi một bước đều giống như hành tẩu trên vách núi vạn trượng, chỉ cần vô ý chính là vạn kiếp bất phục.
Chúng ta đều biết, ngày mai không thành công, thì chỉ có thể chết.
Đêm trước Hạ Tuân ôm ta một đêm, ta hỏi hắn:
"Được làm hoàng đế thì chàng muốn làm gì?"
Hắn nghĩ nghĩ, đem cằm vùi vào trong hốc vai ta, hơi thở hơi nóng ghé vào tai ta nhẹ giọng nói:
"Ta muốn phong nàng làm hoàng hậu của ta."
Ta đỏ mặt, trong lòng vui mừng nhưng vẫn mạnh miệng: "Đến lúc đó ngươi nhất định phải cưới một quý nữ, cái gì mà cháu gái tể tướng, con gái tướng quân, làm sao còn để ý tới ta?"
Hắn lại chỉ cười, mùi thơm ngát của trúc và mực quấn quanh bao phủ ta.
Thanh âm Hạ Tuân bễ nghễ cùng lưu luyến đan vào nhau, hắn cắn lỗ tai ta khàn khàn nói:
"Trừ nàng ra, thiên hạ này không ai xứng làm hoàng hậu của ta."
Mộng đẹp sở dĩ làm cho người ta lưu luyến, đại khái chính là bởi vì quá mức ngắn ngủi.
Sau khi đăng cơ, Hạ Tuân chỉ sủng ái ta một thời gian, khi đó ngày hai mươi mấy tháng một hắn sẽ nghỉ ở chỗ ta, thời gian còn lại ở Dưỡng Tâm điện phê tấu tấu chương.
Đối với các phi tần khác, hắn cũng không thèm liếc mắt một cái.
Người người đều nói ta được sủng ái nhất lục cung, thậm chí còn có đại thần khuyên can Hạ Tuân, nói ta là yêu phi, muốn xử tử ta.
Những người này đều bị hắn chặt đầu.
Ta cho rằng hắn yêu ta, nhưng hắn lại không đề cập đến chuyện phong ta làm hậu.
Ta tự an ủi mình trong lòng: "Không sao, chỉ cần trong lòng hắn ấy có ta là được.
Hạ Tuân đã hứa với ta.
Ta tin hắn ta.
Nhưng điểm lừa mình dối người hắn cũng không chịu để lại cho ta.
Con gái duy nhất của Trình Thủ Phụ vào cung.
Gia đình Trình Ngưng Nhiên thanh quý, người cũng xinh đẹp dịu dàng, cầm kỳ thư họa mọi thứ đều xuất sắc.
Người lại đơn thuần đáng yêu, thậm chí không sợ hắn, lần đầu tiên gặp mặt đã dám đánh bạo cùng hắn nói chuyện, khác hẳn với những nữ nhân cung kính trong hậu cung.
Nàng không giống người thường, lần đầu tiên Hạ Tuân thấy nàng, ánh mắt liền sáng lên.
Ta ở một bên, trong lòng rơi xuống.
Đúng như ta dự đoán, Hạ Tuân bắt đầu ngủ cả đêm trong cung của nàng, từ đầu một tháng còn có thể đến trấn an ta vài ngày, đến ngày mốt, ngay cả sinh nhật của ta hắn cũng sẽ không ở lại nơi này.
Trái tim hắn dành cho một người phụ nữ khác.
Ta theo hắn vào sinh ra tử mười năm, mới đổi lấy hắn đối với ta có con mắt khác.
Mà nữ nhân khác cướp đi tất cả, chỉ dùng ngắn ngủi mấy ngày.