Chương 1
Phần 1
01
Kề vai sát cánh bên Hạ Tuân mười năm, ta cẩn trọng phụ tá hắn từ một hoàng tử không được sủng ái nhất bước qua thi sơn huyết hải, đi lên ngôi vị hoàng đế tối cao.
Ta vì hắn thử độc, cản đao cho hắn, ở thời điểm hắn khó chịu ôm hắn khóc.
Đơn giản là hệ thống cho ta nhiệm vụ là trở thành hoàng hậu của hắn.
Nếu như thất bại, ta chỉ có thể thoát ly thân xác này, bắt đầu lại nhiệm vụ công lược một lần nữa.
Ta cùng hắn mười năm, trơ mắt nhìn hắn từ một thiếu niên hung ác nham hiểm trưởng thành trở thành một hoàng đế quyền lực trong tay có quyền lực tối cao, chỉ chờ hắn thực hiện lừa hứa sẽ phong ta thành Hoàng hậu.
Nhưng tất cả kế hoạch ban đầu đều bị lật đổ hoàn toàn sau khi một nữ tử vào cung.
Trình Ngưng Nhiên cướp đi toàn bộ sủng ái của ta, trở thành ta trong lòng Hạ Tuân.
Ngay cả vị trí hoàng hậu vốn nên thuộc về ta, cũng được hắn hứa cho Trình Ngưng Nhiên.
Mới vào cung được ba tháng, nàng đã dẫn Hạ Tuân đến chỗ ta, chỉ vào cổ ta nói:
"Đó là đồ Thái hậu để lại cho Hoàng thượng, sao có thể đưa cho nàng ta?
Hoàng thượng, thiếp muốn ngọc bội kia."
Trên cổ ta đeo một cái ngọc bội cũ có chút vẩn đục.
Đó là thứ duy nhất mà mẹ Hạ Tuân để lại cho hắn, là thứ hắn tặng cho ta lúc trước.
Khi đó hắn bị các hoàng tử khác hãm hại, đánh nát nghiên mực hoàng đế thích nhất.
Hoàng hậu đang muốn xử hắn, ta quỳ xuống, dập đầu nói:
"Nương nương, là nô tỳ nhất thời trượt tay đánh nát nghiên mực, không liên quan đến Thập Thất điện hạ!"
Hạ Tuân ngây ngẩn cả người, vừa muốn giải thích, Hoàng đế đã lên tiếng.
Hoàng đế tuy rằng không thích hắn, nhưng dù sao cũng là con trai của mình, dứt khoát thuận sườn xuống lừa, để cho người kéo ta ra ngoài vả miệng năm mươi.
Lại phạt trượng năm mươi nữa
Ta làm nhiệm vụ nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên chịu đau đớn.
Gậy hành hình thật nặng, đánh vào người cái đầu tiên đã làm cho ta mắt tối sầm, sau đó mới là đau đớn khiến cho người ta ngất xỉu.
Lần đó ta bị đánh rất thảm, lúc trở về trên người đều không có một chỗ tốt.
Nếu không vì làm nhiệm vụ, hệ thống giữ ta một mạng, ta tám phần đã hồn về Tây Thiên.
Lúc trở về ta sốt cao.
Trong lúc sốt đến mơ hồ, ta cảm giác có chấm nóng ẩm ở trên mặt.
Lập tức một vật lành lạnh bị đeo lên cổ ta.
Ba ngày sau, cuối cùng ta cũng được kéo từ Quỷ Môn Quan về, mở mắt ra nhìn thấy Hạ Tuân hai mắt đỏ bừng.
Từ trước đến nay hắn không sợ trời không sợ đất, tính tình chẳng hề để ý gì.
Đây là lần đầu tiên ta thấy hắn thất thố như thế.
Ta suy yếu cầm lấy ngọc bội đeo trên cổ, gượng cười:
"Đây là cái gì thế ạ?"
Đó là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất Hạ Tuân rơi lệ trước mặt ta.
Hắn chắc là đã lâu không ngủ, dưới mắt có quầng thân, giọng khàn khàn kỳ cục:
"Là bùa hộ mệnh mẹ ta để lại cho ta, sau này ngươi đeo đi."
Ta ngẩn ra, vừa muốn nói chuyện, hắn lại ôm chặt lấy ta.
Ta cảm giác được thân thể Hạ Tuân đang run rẩy.
Thiếu niên luôn to gan lớn mật, dám ở trước mặt ta nói thẳng muốn làm hoàng đế, rốt cục cũng học được sợ hãi khi đối mặt với sự mất mát.
Hắn cắn răng, nghẹn ngào đến phát run:
"Nguyễn Tĩnh, sau này không được...... Ngươi đừng như vậy nữa."
Ta ôm lấy hắn, miệng thì đồng ý, trong lòng lại có ý khác.
Khi đó ta nghĩ, đây là thiếu niên của ta, ta sẽ che chở hắn cả đời.
Tình cảm của ta đối với hắn ngoại trừ nâng đỡ, hỗ trợ, sớm chiều ở chung đã có thêm chút tình cảm khác.
Bây giờ nghĩ lại, chỉ còn lại hoang đường.
Hạ Tuân muốn đem ngôi vị Hoàng hậu, đưa cho nữ tử khác.
- -----------
Ta sửng sốt một lúc, không nói gì, lấy miếng ngọc bội từ cổ xuống cung kính đưa lên.
Từ lúc Trình Ngưng Nhiên được sủng ái, ta đã biết thứ này sẽ không thuộc về ta.
Trình Ngưng Nhiên gia thế dung mạo thật tình không chỗ nào không thắng ta.
Huống chi bây giờ ta đã hai mươi bảy, thanh xuân không còn.
Mà nàng vừa mới mười tám, vẫn là trạng thái tốt nhất.
Cho dù ta không muốn tiếp nhận, cũng không thể không thừa nhận, nam nhân làm sao không thích nữ nhân trẻ đẹp đây?
Hạ Tuân lại nhíu mày, dường như có chút bất mãn với việc ta dễ dàng giao ngọc bội như vậy.
Trình Ngưng Nhiên nhìn ta, khoác tay Hạ Tuân, dịu dàng nói:
"Hoàng thượng, ngài nói lúc phong hậu sẽ cho ta một tâm nguyện, còn giữ lời không?"
Hạ Tuân gật đầu:
"Tất nhiên."
Trình Ngưng Nhiên nghiêng đầu nhìn ta, trong khuôn mặt ngây thơ lộ ra một tia ác ý:
"Thần thiếp không thích Tĩnh phi, Hoàng thượng đem nàng tống vào lãnh cung nhé, được không?
Ta quỳ trên mặt đất, ngón tay hơi cuộn lại.
Trình Ngưng Nhiên chán ghét ta, ta vẫn tránh cô ấy, nhưng cô ấy vẫn không chịu buông tha ta.
Xung quanh yên tĩnh hồi lâu, ta có thể cảm giác được ánh mắt Hạ Tuân dừng trên người mình, vô cùng phức tạp.
Ta nhắm mắt lại, chờ câu trả lời của hắn.
Hồi lâu sau, hắn cười khẽ:
"Đều theo ý khanh"
Gạch trên mặt đất thật lạnh thật cứng, đầu gối của ta quỳ rất đau.
Trái tim lại không hề đau đớn, có lẽ đã sớm chết lặng.
Sắc mặt ta tái nhợt, nhưng vẫn đứng thẳng dậy, bình tĩnh nói:
"Thiếp cung tạ thánh ân!"
Nhưng mà bộ dáng cung kính này của ta lại không biết vì sao càng chọc giận Hạ Tuân, hắn mạnh mẽ khom lưng, nâng cằm ta.
Ta ngẩng đầu, đụng vào đôi mắt đen lửa giận nặng nề của hắn.
Khóe miệng hắn gợi lên nụ cười trào phúng: "Nàng đúng là tốt tính! Nguyễn Tĩnh, sao nàng không tranh giành?!"
Ta nhìn hắn, lộ ra ý cười.
"Sấm sét gió mưa, đều là ân điển của bệ hạ, thiếp không có gì để tranh."
Hắn đẩy ta xuống đất, tràn đầy tức giận nói:
"Được! Hay cho một câu Sấm sét gió mưa, đều là ân điển, người đâu!"
Hạ Tuân nhìn Ta, gằn từng chữ:
"Đem Tĩnh phi, tống vào lãnh cung!"
01
Kề vai sát cánh bên Hạ Tuân mười năm, ta cẩn trọng phụ tá hắn từ một hoàng tử không được sủng ái nhất bước qua thi sơn huyết hải, đi lên ngôi vị hoàng đế tối cao.
Ta vì hắn thử độc, cản đao cho hắn, ở thời điểm hắn khó chịu ôm hắn khóc.
Đơn giản là hệ thống cho ta nhiệm vụ là trở thành hoàng hậu của hắn.
Nếu như thất bại, ta chỉ có thể thoát ly thân xác này, bắt đầu lại nhiệm vụ công lược một lần nữa.
Ta cùng hắn mười năm, trơ mắt nhìn hắn từ một thiếu niên hung ác nham hiểm trưởng thành trở thành một hoàng đế quyền lực trong tay có quyền lực tối cao, chỉ chờ hắn thực hiện lừa hứa sẽ phong ta thành Hoàng hậu.
Nhưng tất cả kế hoạch ban đầu đều bị lật đổ hoàn toàn sau khi một nữ tử vào cung.
Trình Ngưng Nhiên cướp đi toàn bộ sủng ái của ta, trở thành ta trong lòng Hạ Tuân.
Ngay cả vị trí hoàng hậu vốn nên thuộc về ta, cũng được hắn hứa cho Trình Ngưng Nhiên.
Mới vào cung được ba tháng, nàng đã dẫn Hạ Tuân đến chỗ ta, chỉ vào cổ ta nói:
"Đó là đồ Thái hậu để lại cho Hoàng thượng, sao có thể đưa cho nàng ta?
Hoàng thượng, thiếp muốn ngọc bội kia."
Trên cổ ta đeo một cái ngọc bội cũ có chút vẩn đục.
Đó là thứ duy nhất mà mẹ Hạ Tuân để lại cho hắn, là thứ hắn tặng cho ta lúc trước.
Khi đó hắn bị các hoàng tử khác hãm hại, đánh nát nghiên mực hoàng đế thích nhất.
Hoàng hậu đang muốn xử hắn, ta quỳ xuống, dập đầu nói:
"Nương nương, là nô tỳ nhất thời trượt tay đánh nát nghiên mực, không liên quan đến Thập Thất điện hạ!"
Hạ Tuân ngây ngẩn cả người, vừa muốn giải thích, Hoàng đế đã lên tiếng.
Hoàng đế tuy rằng không thích hắn, nhưng dù sao cũng là con trai của mình, dứt khoát thuận sườn xuống lừa, để cho người kéo ta ra ngoài vả miệng năm mươi.
Lại phạt trượng năm mươi nữa
Ta làm nhiệm vụ nhiều năm như vậy, vẫn là lần đầu tiên chịu đau đớn.
Gậy hành hình thật nặng, đánh vào người cái đầu tiên đã làm cho ta mắt tối sầm, sau đó mới là đau đớn khiến cho người ta ngất xỉu.
Lần đó ta bị đánh rất thảm, lúc trở về trên người đều không có một chỗ tốt.
Nếu không vì làm nhiệm vụ, hệ thống giữ ta một mạng, ta tám phần đã hồn về Tây Thiên.
Lúc trở về ta sốt cao.
Trong lúc sốt đến mơ hồ, ta cảm giác có chấm nóng ẩm ở trên mặt.
Lập tức một vật lành lạnh bị đeo lên cổ ta.
Ba ngày sau, cuối cùng ta cũng được kéo từ Quỷ Môn Quan về, mở mắt ra nhìn thấy Hạ Tuân hai mắt đỏ bừng.
Từ trước đến nay hắn không sợ trời không sợ đất, tính tình chẳng hề để ý gì.
Đây là lần đầu tiên ta thấy hắn thất thố như thế.
Ta suy yếu cầm lấy ngọc bội đeo trên cổ, gượng cười:
"Đây là cái gì thế ạ?"
Đó là lần đầu tiên, cũng là lần duy nhất Hạ Tuân rơi lệ trước mặt ta.
Hắn chắc là đã lâu không ngủ, dưới mắt có quầng thân, giọng khàn khàn kỳ cục:
"Là bùa hộ mệnh mẹ ta để lại cho ta, sau này ngươi đeo đi."
Ta ngẩn ra, vừa muốn nói chuyện, hắn lại ôm chặt lấy ta.
Ta cảm giác được thân thể Hạ Tuân đang run rẩy.
Thiếu niên luôn to gan lớn mật, dám ở trước mặt ta nói thẳng muốn làm hoàng đế, rốt cục cũng học được sợ hãi khi đối mặt với sự mất mát.
Hắn cắn răng, nghẹn ngào đến phát run:
"Nguyễn Tĩnh, sau này không được...... Ngươi đừng như vậy nữa."
Ta ôm lấy hắn, miệng thì đồng ý, trong lòng lại có ý khác.
Khi đó ta nghĩ, đây là thiếu niên của ta, ta sẽ che chở hắn cả đời.
Tình cảm của ta đối với hắn ngoại trừ nâng đỡ, hỗ trợ, sớm chiều ở chung đã có thêm chút tình cảm khác.
Bây giờ nghĩ lại, chỉ còn lại hoang đường.
Hạ Tuân muốn đem ngôi vị Hoàng hậu, đưa cho nữ tử khác.
- -----------
Ta sửng sốt một lúc, không nói gì, lấy miếng ngọc bội từ cổ xuống cung kính đưa lên.
Từ lúc Trình Ngưng Nhiên được sủng ái, ta đã biết thứ này sẽ không thuộc về ta.
Trình Ngưng Nhiên gia thế dung mạo thật tình không chỗ nào không thắng ta.
Huống chi bây giờ ta đã hai mươi bảy, thanh xuân không còn.
Mà nàng vừa mới mười tám, vẫn là trạng thái tốt nhất.
Cho dù ta không muốn tiếp nhận, cũng không thể không thừa nhận, nam nhân làm sao không thích nữ nhân trẻ đẹp đây?
Hạ Tuân lại nhíu mày, dường như có chút bất mãn với việc ta dễ dàng giao ngọc bội như vậy.
Trình Ngưng Nhiên nhìn ta, khoác tay Hạ Tuân, dịu dàng nói:
"Hoàng thượng, ngài nói lúc phong hậu sẽ cho ta một tâm nguyện, còn giữ lời không?"
Hạ Tuân gật đầu:
"Tất nhiên."
Trình Ngưng Nhiên nghiêng đầu nhìn ta, trong khuôn mặt ngây thơ lộ ra một tia ác ý:
"Thần thiếp không thích Tĩnh phi, Hoàng thượng đem nàng tống vào lãnh cung nhé, được không?
Ta quỳ trên mặt đất, ngón tay hơi cuộn lại.
Trình Ngưng Nhiên chán ghét ta, ta vẫn tránh cô ấy, nhưng cô ấy vẫn không chịu buông tha ta.
Xung quanh yên tĩnh hồi lâu, ta có thể cảm giác được ánh mắt Hạ Tuân dừng trên người mình, vô cùng phức tạp.
Ta nhắm mắt lại, chờ câu trả lời của hắn.
Hồi lâu sau, hắn cười khẽ:
"Đều theo ý khanh"
Gạch trên mặt đất thật lạnh thật cứng, đầu gối của ta quỳ rất đau.
Trái tim lại không hề đau đớn, có lẽ đã sớm chết lặng.
Sắc mặt ta tái nhợt, nhưng vẫn đứng thẳng dậy, bình tĩnh nói:
"Thiếp cung tạ thánh ân!"
Nhưng mà bộ dáng cung kính này của ta lại không biết vì sao càng chọc giận Hạ Tuân, hắn mạnh mẽ khom lưng, nâng cằm ta.
Ta ngẩng đầu, đụng vào đôi mắt đen lửa giận nặng nề của hắn.
Khóe miệng hắn gợi lên nụ cười trào phúng: "Nàng đúng là tốt tính! Nguyễn Tĩnh, sao nàng không tranh giành?!"
Ta nhìn hắn, lộ ra ý cười.
"Sấm sét gió mưa, đều là ân điển của bệ hạ, thiếp không có gì để tranh."
Hắn đẩy ta xuống đất, tràn đầy tức giận nói:
"Được! Hay cho một câu Sấm sét gió mưa, đều là ân điển, người đâu!"
Hạ Tuân nhìn Ta, gằn từng chữ:
"Đem Tĩnh phi, tống vào lãnh cung!"