Chương 68
Suốt buổi tối Ngụy Tư Đằng không dám quá manh động,sau khi tắm rửa lại cho Quế Tư Hạ thì anh chỉ dám ôm cô nằm trên giường.Nếu không phải vì còn đang ở nhà vợ thì cô còn lâu mới được anh tha dễ dàng như vậy.
Trời gần sáng thì anh liền rời phòng đến phòng dành cho khách ngủ.Trước đây mỗi lần anh tới đều sẽ ngủ ở phòng này.
Từ sáng sớm Châu Tân Hải đã đi làm,trong phòng ăn chỉ có mẹ Quế đang ngồi cắm hoa ở đó.Ngụy Tư Đằng đi vào bên trong thì nhỏ giọng chào.
- Mẹ dậy sớm vậy ạ.
- Tiểu Đằng đấy à,ông già kia dậy nên mẹ cũng thức luôn.Hôm qua con gọi điện đến ta còn tưởng con giỡn đấy,công việc nhiều như vậy con bé kia còn bắt con đến đây.
- Dạ là con nhớ cô ấy nên đến đột ngột,phiền cha mẹ rồi.
- Phiền gì chứ thằng nhóc này.Nào ngồi xuống đi,tiểu Hạ chắc sắp xuống rồi đó.
- Vâng ạ.
Quá quen với cách xưng hô thân mật như này dù chưa gả con gái cho người ta nhưng mẹ Quế lại rất hài lòng.Con rể nhà bà chỉ có thằng nhóc này bà mới an tâm thôi.Gọi trước gọi sau thì cũng giống nhau thôi,tập dần đi là vừa.
Quế Tư Hạ từ xa đã nghe giọng nói cười của mẹ mình cùng bạn trai thì cô cũng bó tay.Ngụy Tư Đằng một câu mẹ vợ hai câu cha vợ.Riết cô còn thấy anh giống con ruột ở cái nhà này hơn đấy.
Suốt bữa ăn cô chỉ ngồi cắn đũa nhìn mẹ ruột của mình gắp thức ăn cho bạn trai.Con gái lớn rồi thì cũng bị ra rìa thôi.Mẹ cô mà biết tối hôm qua tên sói này ăn sạch sẽ con gái mình thì sẽ không còn vui vẻ như này đâu.
Mẹ Quế dừng lại đũa trên tay,bà như nhớ ra gì đó liền dặn dò người hầu.
- Ta quên mất,trưa nay nhà ta có khách.Con đi dặn đầu bếp mua thêm nguyên liệu nấu nhiều đồ ăn nhé.
- Vâng bà chủ.
Quế Tư Hạ xiên một miếng thịt cho vào miệng nhai nhai.Khách này cô cũng biết,họ hàng xa xôi của cha cô.Mỗi tháng đều đến nhà cô ăn cơm.Từ trước đến nay cô không có tính cách ghét bỏ hay chê bai ai.
Nhưng đứa con gái của hai bác đó thật sự khiến cô phải chán nản lắc đầu.Tính tình tiểu thư còn không nói nhưng cứ mở miệng là châm chọc cô đủ điều.Không những thế còn hay táy máy tay chân vào đồ của cô.Đến độ cô phải khóa phòng mình mỗi khi con nhỏ đó đến.
Ăn sáng xong Quế Tư Hạ cùng Ngụy Tư Đằng đi qua nhà ông lão Khúc chơi.Vừa vào đến cửa liền nghe thấy giọng nói lớn của cô bé Uyển Dao.
- AAAA chị Tiểu Hạ đến.
- Chạy chậm thôi kẻo ngã.
- Hihi.
Ngụy Tư Đằng nhìn em họ mình bằng ánh mắt chê bai.Nếu là con trai thì anh liền đá đít nó từ sớm.Ghéc bỏ là vậy nhưng anh vẫn nhét túi đồ chơi vào lòng cô bé rồi sải bước về phía ông cụ Khúc.
- Ông ngoại.
- Hừ,anh còn dám vác mặt về đây.
- Ông đừng giận dỗi nữa,có tuổi rồi không nên tức giận nha.
‘…’
Chọc ông lão xong anh lại ngồi xuống chơi cờ cùng ông.Đến tận lúc trưa thì mới quay về Châu Gia.
Vì chỉ có hai mẹ con kia đến nên cha Châu không về nhà chỉ cần mẹ Quế tiếp khách là được.Vốn dĩ họ hàng bên nhà cha cô rất phức tạp,anh em họ hàng đấu đá lẫn nhau không ưa gì nhau cả.Từ xưa đến nay cha Châu cùng chú của cô là cha của hai chị em Châu Diệu Hàm,đùm bọc lẫn nhau mà sống.
Đến lúc có của cải,giàu có thì đột nhiên xuất hiện nhiều họ hàng đến thăm.Họ chủ yếu đến để nhờ cha Châu đầu tư vốn,giúp bọn họ kiếm tiền thôi.
Nhưng cha mẹ cô không tỏ ra ác ý với bọn họ,vui vẻ mà tiếp đón.Cha Châu đi đến ngày này cũng không phải dạng tầm thường,cũng đã nhìn ra đủ loại thủ đoạn.Vì thế cô càng yên tâm lòng tốt của cha sẽ không bị người khác lợi dụng.
Quế Tư Hạ cùng Ngụy Tư Đằng đi đến phòng khách chào hỏi người dì kia rồi rời đi.Cô dẫn anh ra sau vườn hoa của mình.Ngụy Tư Đằng ngồi trên xích đu nhìn bạn gái luyên thuyên giới thiệu đủ loại hoa.Được một lúc thì Quế Tư Hạ quay sang dặn dò.
- Anh ở đây nhé,em vào trong nhà lấy chút đồ.
- Ừm,đi từ từ thôi kẻo ngã.
‘…’
Cô trừng anh một cái rồi mỉm cười đứng lên rời đi.
Ngồi một mình quá chán anh lấy di động ra tiếp tục xem tài liệu.Rất nhanh vị trí bên cạnh có người ngồi xuống,cứ ngỡ là cô quay trở lại.Trên gương mặt nghiêm nghị liền thả lỏng ôn nhu nhìn qua.
- Đã nói em đi chậm thôi mà,sao nhanh như vậy…
Lời còn chưa nói hết thì Ngụy Tư Đằng liền lạnh mặt nhìn khuôn mặt xa lạ trước mắt.Là con gái của người họ hàng kia.Ngay tức khắc anh liền đứng lên rời khỏi chỗ ngồi,hàng chân mày khẽ cau lại.
- Chào anh,em là Dị Di.
Sau màn giới thiệu là một lượt câu chuyện mà cô ta dệt lên.Nhưng Ngụy Tư Đằng vẫn như vậy,gương mặt không chút gợn sóng.Duy trì một khoảng cách nhất định đứng ở đó đợi Quế Tư Hạ.
- Sao anh lại không trả lời em?Em không đẹp sao,em còn đẹp hơn con nhỏ kia nhiều đấy.
‘…’
Cùng lúc đó Quế Tư Hạ bê khay nước đi ra.Đôi mắt hạnh nhìn sang hai người kia.Không biết anh đã nói gì mà hai mắt của Dị Di liền đỏ ửng lên,sắc mặt kia là lần đầu cô nhìn thấy.Con nhỏ đó bằng tuổi với cô nhưng mỗi lần nó đều tỏ ra như là lớn tuổi hơn cô,cực kì kiêu ngạo.Đến nỗi cô không biết dùng từ gì để miêu tả cái tính cách đó.
Dị Di tức tối mặt mày rời đi,đến lúc đi ngang qua người Quế Tư Hạ liền cười khinh một tiếng rồi lướt qua.
‘…’
Cô ta không hoàn toàn rời đi,liền núp sau bức tường quan sát.Từ lúc ở phòng khách nhìn thấy người đàn ông này thì cô ta đã mê mẩn.Lần đầu tiên nhìn thấy một người đẹp như thế.Là khái niệm đẹp toàn diện đến không có yếu điểm.
Người đàn ông quyến rũ như vậy sao lại là bạn trai của con nhỏ đó chứ.Nếu nó có được dễ như thế thì chắc chắn cô ta có cơ hội tiếp cận.
Nhưng khi bắt chuyện cũng chỉ mình cô ta độc thoại.Đến khi nhắc đến con nhỏ đó thì anh mới lên tiếng.Giọng nói trầm khàn với gương mặt lãnh đạm đó có ai mà cưỡng lại được.
Nhưng khi nghe những câu nói mỉa mai từ miệng người đàn ông đó cô ta lại nhục nhã đến không còn mặt mũi.
Từ giây phút đó Dị Di liền hiểu được vấn đề,không phải con nhỏ đó là người mê đắm anh ấy mà ngược lại,anh ấy là người yêu con nhỏ đó yêu đến không thể dứt ra được.
Trời gần sáng thì anh liền rời phòng đến phòng dành cho khách ngủ.Trước đây mỗi lần anh tới đều sẽ ngủ ở phòng này.
Từ sáng sớm Châu Tân Hải đã đi làm,trong phòng ăn chỉ có mẹ Quế đang ngồi cắm hoa ở đó.Ngụy Tư Đằng đi vào bên trong thì nhỏ giọng chào.
- Mẹ dậy sớm vậy ạ.
- Tiểu Đằng đấy à,ông già kia dậy nên mẹ cũng thức luôn.Hôm qua con gọi điện đến ta còn tưởng con giỡn đấy,công việc nhiều như vậy con bé kia còn bắt con đến đây.
- Dạ là con nhớ cô ấy nên đến đột ngột,phiền cha mẹ rồi.
- Phiền gì chứ thằng nhóc này.Nào ngồi xuống đi,tiểu Hạ chắc sắp xuống rồi đó.
- Vâng ạ.
Quá quen với cách xưng hô thân mật như này dù chưa gả con gái cho người ta nhưng mẹ Quế lại rất hài lòng.Con rể nhà bà chỉ có thằng nhóc này bà mới an tâm thôi.Gọi trước gọi sau thì cũng giống nhau thôi,tập dần đi là vừa.
Quế Tư Hạ từ xa đã nghe giọng nói cười của mẹ mình cùng bạn trai thì cô cũng bó tay.Ngụy Tư Đằng một câu mẹ vợ hai câu cha vợ.Riết cô còn thấy anh giống con ruột ở cái nhà này hơn đấy.
Suốt bữa ăn cô chỉ ngồi cắn đũa nhìn mẹ ruột của mình gắp thức ăn cho bạn trai.Con gái lớn rồi thì cũng bị ra rìa thôi.Mẹ cô mà biết tối hôm qua tên sói này ăn sạch sẽ con gái mình thì sẽ không còn vui vẻ như này đâu.
Mẹ Quế dừng lại đũa trên tay,bà như nhớ ra gì đó liền dặn dò người hầu.
- Ta quên mất,trưa nay nhà ta có khách.Con đi dặn đầu bếp mua thêm nguyên liệu nấu nhiều đồ ăn nhé.
- Vâng bà chủ.
Quế Tư Hạ xiên một miếng thịt cho vào miệng nhai nhai.Khách này cô cũng biết,họ hàng xa xôi của cha cô.Mỗi tháng đều đến nhà cô ăn cơm.Từ trước đến nay cô không có tính cách ghét bỏ hay chê bai ai.
Nhưng đứa con gái của hai bác đó thật sự khiến cô phải chán nản lắc đầu.Tính tình tiểu thư còn không nói nhưng cứ mở miệng là châm chọc cô đủ điều.Không những thế còn hay táy máy tay chân vào đồ của cô.Đến độ cô phải khóa phòng mình mỗi khi con nhỏ đó đến.
Ăn sáng xong Quế Tư Hạ cùng Ngụy Tư Đằng đi qua nhà ông lão Khúc chơi.Vừa vào đến cửa liền nghe thấy giọng nói lớn của cô bé Uyển Dao.
- AAAA chị Tiểu Hạ đến.
- Chạy chậm thôi kẻo ngã.
- Hihi.
Ngụy Tư Đằng nhìn em họ mình bằng ánh mắt chê bai.Nếu là con trai thì anh liền đá đít nó từ sớm.Ghéc bỏ là vậy nhưng anh vẫn nhét túi đồ chơi vào lòng cô bé rồi sải bước về phía ông cụ Khúc.
- Ông ngoại.
- Hừ,anh còn dám vác mặt về đây.
- Ông đừng giận dỗi nữa,có tuổi rồi không nên tức giận nha.
‘…’
Chọc ông lão xong anh lại ngồi xuống chơi cờ cùng ông.Đến tận lúc trưa thì mới quay về Châu Gia.
Vì chỉ có hai mẹ con kia đến nên cha Châu không về nhà chỉ cần mẹ Quế tiếp khách là được.Vốn dĩ họ hàng bên nhà cha cô rất phức tạp,anh em họ hàng đấu đá lẫn nhau không ưa gì nhau cả.Từ xưa đến nay cha Châu cùng chú của cô là cha của hai chị em Châu Diệu Hàm,đùm bọc lẫn nhau mà sống.
Đến lúc có của cải,giàu có thì đột nhiên xuất hiện nhiều họ hàng đến thăm.Họ chủ yếu đến để nhờ cha Châu đầu tư vốn,giúp bọn họ kiếm tiền thôi.
Nhưng cha mẹ cô không tỏ ra ác ý với bọn họ,vui vẻ mà tiếp đón.Cha Châu đi đến ngày này cũng không phải dạng tầm thường,cũng đã nhìn ra đủ loại thủ đoạn.Vì thế cô càng yên tâm lòng tốt của cha sẽ không bị người khác lợi dụng.
Quế Tư Hạ cùng Ngụy Tư Đằng đi đến phòng khách chào hỏi người dì kia rồi rời đi.Cô dẫn anh ra sau vườn hoa của mình.Ngụy Tư Đằng ngồi trên xích đu nhìn bạn gái luyên thuyên giới thiệu đủ loại hoa.Được một lúc thì Quế Tư Hạ quay sang dặn dò.
- Anh ở đây nhé,em vào trong nhà lấy chút đồ.
- Ừm,đi từ từ thôi kẻo ngã.
‘…’
Cô trừng anh một cái rồi mỉm cười đứng lên rời đi.
Ngồi một mình quá chán anh lấy di động ra tiếp tục xem tài liệu.Rất nhanh vị trí bên cạnh có người ngồi xuống,cứ ngỡ là cô quay trở lại.Trên gương mặt nghiêm nghị liền thả lỏng ôn nhu nhìn qua.
- Đã nói em đi chậm thôi mà,sao nhanh như vậy…
Lời còn chưa nói hết thì Ngụy Tư Đằng liền lạnh mặt nhìn khuôn mặt xa lạ trước mắt.Là con gái của người họ hàng kia.Ngay tức khắc anh liền đứng lên rời khỏi chỗ ngồi,hàng chân mày khẽ cau lại.
- Chào anh,em là Dị Di.
Sau màn giới thiệu là một lượt câu chuyện mà cô ta dệt lên.Nhưng Ngụy Tư Đằng vẫn như vậy,gương mặt không chút gợn sóng.Duy trì một khoảng cách nhất định đứng ở đó đợi Quế Tư Hạ.
- Sao anh lại không trả lời em?Em không đẹp sao,em còn đẹp hơn con nhỏ kia nhiều đấy.
‘…’
Cùng lúc đó Quế Tư Hạ bê khay nước đi ra.Đôi mắt hạnh nhìn sang hai người kia.Không biết anh đã nói gì mà hai mắt của Dị Di liền đỏ ửng lên,sắc mặt kia là lần đầu cô nhìn thấy.Con nhỏ đó bằng tuổi với cô nhưng mỗi lần nó đều tỏ ra như là lớn tuổi hơn cô,cực kì kiêu ngạo.Đến nỗi cô không biết dùng từ gì để miêu tả cái tính cách đó.
Dị Di tức tối mặt mày rời đi,đến lúc đi ngang qua người Quế Tư Hạ liền cười khinh một tiếng rồi lướt qua.
‘…’
Cô ta không hoàn toàn rời đi,liền núp sau bức tường quan sát.Từ lúc ở phòng khách nhìn thấy người đàn ông này thì cô ta đã mê mẩn.Lần đầu tiên nhìn thấy một người đẹp như thế.Là khái niệm đẹp toàn diện đến không có yếu điểm.
Người đàn ông quyến rũ như vậy sao lại là bạn trai của con nhỏ đó chứ.Nếu nó có được dễ như thế thì chắc chắn cô ta có cơ hội tiếp cận.
Nhưng khi bắt chuyện cũng chỉ mình cô ta độc thoại.Đến khi nhắc đến con nhỏ đó thì anh mới lên tiếng.Giọng nói trầm khàn với gương mặt lãnh đạm đó có ai mà cưỡng lại được.
Nhưng khi nghe những câu nói mỉa mai từ miệng người đàn ông đó cô ta lại nhục nhã đến không còn mặt mũi.
Từ giây phút đó Dị Di liền hiểu được vấn đề,không phải con nhỏ đó là người mê đắm anh ấy mà ngược lại,anh ấy là người yêu con nhỏ đó yêu đến không thể dứt ra được.