Chương : 22
Rất nhanh đến tết Nguyên Đán rồi, nhưng tuyết đọng vẫn thật dày. Tuy nhiên, ánh mặt trời vẫn có vài phần chói chang. Trương Thắng đang chậm rãi đạp xe xuyên qua hai con đường tiến vào nội thành, bỗng nhiên ở trạm xe bus nhìn thấy một hình ảnh quen thuộc.
Đó là Trịnh Tiểu Lộ. Cô mặc một chiếc áo khoác màu tráng, trên đầu đội chiếc mũ len, chỉ lộ ra khuôn mặt trắng hồng vì lạnh. Cô đang đứng bên cạnh nhà ga, nhìn ra hướng đằng xa thăm dò, đôi mắt trong suốt như nước.
Vừa thấy cô, Trương Thắng theo bản năng mà bóp thắng. Tuyết đọng trên đường đã được quét hết, chỉ còn lại một tầng băng mỏng. Hắn một chân chống đất, trượt nửa vòng mới đứng vững thân mình.
Trịnh Tiểu Lộ lúc này cũng nhìn thấy hắn, trên mặt lộ ra nụ cười nhợt nhạt. Đôi má lúm đồng tiền chợt lóe qua, hướng hắn gật đầu:
- Anh Trương.
Da của cô rất đẹp. Bởi vì lạnh mà trở nên hồng hào. Cô lúc này giống như một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, tinh khiết đáng yêu.
Trương Thắng liếc mắt nhìn qua, nhìn thấy trong tay Trịnh Tiểu Lộ có một cái túi nặng trịch. Hắn xuống xe, đẩy xe qua bên đường, dừng lại bên cạnh cô nói:
- Tiểu Lộ, mới sáng sớm đã đi đâu vậy?
Trịnh Tiểu Lộ cười nói:
- Anh Trương, tôi…tôi muốn đến trại giam thăm Mạch Hiểu Tề.
Trương Thắng nghe xong không khỏi im lặng. Mạch Hiểu Tề chịu tội đó là chuyện ván đã đóng thuyền. Nghe nói Viện kiểm sát đã chính thức phê lệnh bắt giam. Bên trong nhà máy đồn đại rất nhiều. Có người nói y tham ô hơn bốn trăm ngàn công khoản. Có người nói y tham ô trên một triệu. Hóa ra nhà máy in ấn Ba Sao lâm vào cảnh phá sản, Mạch Hiểu Tề cũng chính là một trong những con sâu mọt đục khoét nó.
Lúc này, tham ô năm trăm ngàn trở lên là đã phải chịu án tử hình. Tin tức từ chỗ Giám đốc Tề hẳn là đáng tin cậy. Một triệu đồng đủ để vẽ một dấu chấm tròn lên cuộc đời của Mạch Hiểu Tề. Tiểu Lộ cả ngày nghe những lời đồn như vậy, cũng không biết phải như thế nào.
Trịnh Tiểu Lộ và Mạch Hiểu Tề có quan hệ yêu đương. Tuy nói rằng đã làm lễ đính hôn, nhưng vẫn còn chưa làm đám cưới, lại chưa có giấy hôn thú. Cho dù Mạch Hiểu Tề có bị gì thì cũng không liên quan đến cô, cũng không đến phiên người ngoài nói xấu. Hiện tại Mạch Hiểu Tề bị kết cục như vậy, đổi lại là một cô gái khác còn tránh không kịp, cô lại còn nhớ nhung mà đi thăm y.
Trương Thắng trong lòng khẽ thở dài. Tiểu Lộ là người trọng tình trọng nghĩa, là một cô gái tốt. Đáng tiếc, số mệnh lại không tốt.
Hai người đều tránh nói tới chuyện của Mạch Hiểu Tề, mà là nói chuyện về sự thay đổi của nhà máy và một số nhân viên. Lúc này, một chiếc bus chạy nhanh tới. Trịnh Tiểu Lộ vội cầm cái túi, nói:
- Anh Trương, tôi xin phép đi trước. Có rảnh thì nói chuyện sau nhé.
- Ừ, thôi cô lên xe đi. Tôi cũng phải về nhà.
Trương Thắng nói xong rồi đẩy chiếc xe đạp, quay đầu nhìn Trịnh Tiểu Lộ lên xe.
Chiếc xe bus ngừng lại. Một đám người ùa lên, chỉ thấy từ dưới ùa lên. “Các chiến sĩ” dưới chân như mọc trễ, vận đủ khí lực đan điền, tranh thủ một khoảng không gian trong xe.
Nam đã như vậy thì nữ cũng chẳng thua kém gì, cố gắng tranh giành một vị trí đẹp cho mình.
Ôi! Trịnh Tiểu Lộ quá yểu điệu, nên tranh không lại. Dưới chân trẹo qua một cái, ngồi bệt xuống dưới đất.
Trương Thắng vừa thấy thì vội vàng quăng xe đạp, chạy lên phía trước, đỡ cô ngồi dậy, nói:
- Ôi trời, cô cẩn thận một chút. Mùa đông mà trật chân, cô thì ở một mình, không ai chiếu cố thì làm sao bây giờ.
Trịnh Tiểu Lộ sắc mặt đỏ ửng, ngượng ngùng cười, lộ ra hàm răng trắng bóng:
- Cám ơn anh. À, anh Trương, tôi…bình thường cũng không có ngồi phương tiện giao thông công cộng. Chen chúc không lại bọn họ. Haha, bọn họ thật lợi hại.
Trương Thắng nhặt cái túi rơi trên mặt đất lại cho cô. Trịnh Tiểu Lộ quay đầu lại ngó, thấy chiếc xe đã đầy nhóc mà người ở dưới vẫn còn hô to:
- Mau di chuyển vào bên trong đi. Biết lịch sự chút. Ở đằng sau đẩy chỗ trống kìa.
Người đứng trên xe thì cứ như oai phong lẫm liệt, mặc cho xô đẩy như thế nào, vẫn cứ lù lù bất động. Còn lái xe thì không kiên nhẫn quát:
- Mau tránh vào bên trong đi. Cửa không đóng lại được thì tôi không lái xe.
Sau đó cánh cửa xe từ từ đóng lại, rồi ì ạch chạy đi.
Trịnh Tiểu Lộ thở dài:
- Tôi nghĩ đạp xe đạp lạnh nên đi xe bus, nhưng chuẩn bị sang năm mới rồi nên chuyến nào cũng đầy người, không thể chen chúc được. Tôi đợi bốn chuyến rồi đấy.
Nhưng ánh mắt đột nhiên nhìn thấy Trương Thắng còn đang cầm đồ của mình thì ngại ngùng cười nói:
- Cảm ơn anh, anh Trương. Anh mau về nhà đi, tôi đợi chuyến xe tiếp theo.
Trương Thắng cười khổ một tiếng, nói:
- Cô xem, vẫn còn đầy người như vậy, lát nữa cũng sẽ có người tới. Cô thể trạng như vầy, lại còn mang theo nhiều đồ đạc. Được rồi, hôm nay tôi dù sao cũng chẳng bận việc gì, để tôi đưa cô đi.
Trịnh Tiểu Lộ ánh mắt mở to, lúng ta lúng túng nói:
- Làm sao mà làm phiền anh được, anh Trương.
- Không có việc gì đâu. Thôi, đừng nói nhiều nữa, mau lên xe đi.
Trương Thắng không nói lời nào, nâng xe đạp dậy, chỉnh lại cái giỏ xe hơi bị lệch, rồi đem đồ của Trịnh Tiểu Lộ bỏ vào, sau đó ngồi lên yên xe, quay đầu lại nói:
- Mau ngồi lên đi.
Trịnh Tiểu Lộ băn khoăn nói:
- Anh Trương, tôi…
Trương Thắng trừng mắt nói:
- Như thế nào lại cứ chần chừ mãi vậy? Nhanh lên.
- Vâng…!
Trịnh Tiểu Lộ bị hắn quát, ngoan ngoãn đi tới, cẩn thận ngồi lên xe, vươn hai ngón trỏ và ngón cái, nắm lấy vạt áo của hắn.
Trương Thắng vừa bực mình vừa buồn cười nói:
- Cô làm gì vậy? Đoạn đường này trơn trượt, cô nếu ngồi thế này, nếu chẳng may té ngã xuống, tôi không nuôi cô được cả đời đâu.
Trịnh Tiểu Lộ nở nụ cười, rồi thoải mái ôm eo của hắn. Đôi bàn tay nhỏ bé kia, tuy nói là cách một lớp quần áo thật dày, căn bản không có cảm giác gì, nhưng Trương Thắng vẫn lập tức khẩn trương, người kéo căng ra.
Tuy rằng chiếc xe nặng hơn lúc trước, nhưng Trương Thắng lại cảm thấy chiếc xe càng ngày càng nhẹ. Mà ngay cả trận gió bắc rát mặt cũng trở nên ấm áp. Một loại tình cảm vừa xa lạ vừa quen thuộc khiến hắn nhộn nhạo.
Đó là Trịnh Tiểu Lộ. Cô mặc một chiếc áo khoác màu tráng, trên đầu đội chiếc mũ len, chỉ lộ ra khuôn mặt trắng hồng vì lạnh. Cô đang đứng bên cạnh nhà ga, nhìn ra hướng đằng xa thăm dò, đôi mắt trong suốt như nước.
Vừa thấy cô, Trương Thắng theo bản năng mà bóp thắng. Tuyết đọng trên đường đã được quét hết, chỉ còn lại một tầng băng mỏng. Hắn một chân chống đất, trượt nửa vòng mới đứng vững thân mình.
Trịnh Tiểu Lộ lúc này cũng nhìn thấy hắn, trên mặt lộ ra nụ cười nhợt nhạt. Đôi má lúm đồng tiền chợt lóe qua, hướng hắn gật đầu:
- Anh Trương.
Da của cô rất đẹp. Bởi vì lạnh mà trở nên hồng hào. Cô lúc này giống như một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi, tinh khiết đáng yêu.
Trương Thắng liếc mắt nhìn qua, nhìn thấy trong tay Trịnh Tiểu Lộ có một cái túi nặng trịch. Hắn xuống xe, đẩy xe qua bên đường, dừng lại bên cạnh cô nói:
- Tiểu Lộ, mới sáng sớm đã đi đâu vậy?
Trịnh Tiểu Lộ cười nói:
- Anh Trương, tôi…tôi muốn đến trại giam thăm Mạch Hiểu Tề.
Trương Thắng nghe xong không khỏi im lặng. Mạch Hiểu Tề chịu tội đó là chuyện ván đã đóng thuyền. Nghe nói Viện kiểm sát đã chính thức phê lệnh bắt giam. Bên trong nhà máy đồn đại rất nhiều. Có người nói y tham ô hơn bốn trăm ngàn công khoản. Có người nói y tham ô trên một triệu. Hóa ra nhà máy in ấn Ba Sao lâm vào cảnh phá sản, Mạch Hiểu Tề cũng chính là một trong những con sâu mọt đục khoét nó.
Lúc này, tham ô năm trăm ngàn trở lên là đã phải chịu án tử hình. Tin tức từ chỗ Giám đốc Tề hẳn là đáng tin cậy. Một triệu đồng đủ để vẽ một dấu chấm tròn lên cuộc đời của Mạch Hiểu Tề. Tiểu Lộ cả ngày nghe những lời đồn như vậy, cũng không biết phải như thế nào.
Trịnh Tiểu Lộ và Mạch Hiểu Tề có quan hệ yêu đương. Tuy nói rằng đã làm lễ đính hôn, nhưng vẫn còn chưa làm đám cưới, lại chưa có giấy hôn thú. Cho dù Mạch Hiểu Tề có bị gì thì cũng không liên quan đến cô, cũng không đến phiên người ngoài nói xấu. Hiện tại Mạch Hiểu Tề bị kết cục như vậy, đổi lại là một cô gái khác còn tránh không kịp, cô lại còn nhớ nhung mà đi thăm y.
Trương Thắng trong lòng khẽ thở dài. Tiểu Lộ là người trọng tình trọng nghĩa, là một cô gái tốt. Đáng tiếc, số mệnh lại không tốt.
Hai người đều tránh nói tới chuyện của Mạch Hiểu Tề, mà là nói chuyện về sự thay đổi của nhà máy và một số nhân viên. Lúc này, một chiếc bus chạy nhanh tới. Trịnh Tiểu Lộ vội cầm cái túi, nói:
- Anh Trương, tôi xin phép đi trước. Có rảnh thì nói chuyện sau nhé.
- Ừ, thôi cô lên xe đi. Tôi cũng phải về nhà.
Trương Thắng nói xong rồi đẩy chiếc xe đạp, quay đầu nhìn Trịnh Tiểu Lộ lên xe.
Chiếc xe bus ngừng lại. Một đám người ùa lên, chỉ thấy từ dưới ùa lên. “Các chiến sĩ” dưới chân như mọc trễ, vận đủ khí lực đan điền, tranh thủ một khoảng không gian trong xe.
Nam đã như vậy thì nữ cũng chẳng thua kém gì, cố gắng tranh giành một vị trí đẹp cho mình.
Ôi! Trịnh Tiểu Lộ quá yểu điệu, nên tranh không lại. Dưới chân trẹo qua một cái, ngồi bệt xuống dưới đất.
Trương Thắng vừa thấy thì vội vàng quăng xe đạp, chạy lên phía trước, đỡ cô ngồi dậy, nói:
- Ôi trời, cô cẩn thận một chút. Mùa đông mà trật chân, cô thì ở một mình, không ai chiếu cố thì làm sao bây giờ.
Trịnh Tiểu Lộ sắc mặt đỏ ửng, ngượng ngùng cười, lộ ra hàm răng trắng bóng:
- Cám ơn anh. À, anh Trương, tôi…bình thường cũng không có ngồi phương tiện giao thông công cộng. Chen chúc không lại bọn họ. Haha, bọn họ thật lợi hại.
Trương Thắng nhặt cái túi rơi trên mặt đất lại cho cô. Trịnh Tiểu Lộ quay đầu lại ngó, thấy chiếc xe đã đầy nhóc mà người ở dưới vẫn còn hô to:
- Mau di chuyển vào bên trong đi. Biết lịch sự chút. Ở đằng sau đẩy chỗ trống kìa.
Người đứng trên xe thì cứ như oai phong lẫm liệt, mặc cho xô đẩy như thế nào, vẫn cứ lù lù bất động. Còn lái xe thì không kiên nhẫn quát:
- Mau tránh vào bên trong đi. Cửa không đóng lại được thì tôi không lái xe.
Sau đó cánh cửa xe từ từ đóng lại, rồi ì ạch chạy đi.
Trịnh Tiểu Lộ thở dài:
- Tôi nghĩ đạp xe đạp lạnh nên đi xe bus, nhưng chuẩn bị sang năm mới rồi nên chuyến nào cũng đầy người, không thể chen chúc được. Tôi đợi bốn chuyến rồi đấy.
Nhưng ánh mắt đột nhiên nhìn thấy Trương Thắng còn đang cầm đồ của mình thì ngại ngùng cười nói:
- Cảm ơn anh, anh Trương. Anh mau về nhà đi, tôi đợi chuyến xe tiếp theo.
Trương Thắng cười khổ một tiếng, nói:
- Cô xem, vẫn còn đầy người như vậy, lát nữa cũng sẽ có người tới. Cô thể trạng như vầy, lại còn mang theo nhiều đồ đạc. Được rồi, hôm nay tôi dù sao cũng chẳng bận việc gì, để tôi đưa cô đi.
Trịnh Tiểu Lộ ánh mắt mở to, lúng ta lúng túng nói:
- Làm sao mà làm phiền anh được, anh Trương.
- Không có việc gì đâu. Thôi, đừng nói nhiều nữa, mau lên xe đi.
Trương Thắng không nói lời nào, nâng xe đạp dậy, chỉnh lại cái giỏ xe hơi bị lệch, rồi đem đồ của Trịnh Tiểu Lộ bỏ vào, sau đó ngồi lên yên xe, quay đầu lại nói:
- Mau ngồi lên đi.
Trịnh Tiểu Lộ băn khoăn nói:
- Anh Trương, tôi…
Trương Thắng trừng mắt nói:
- Như thế nào lại cứ chần chừ mãi vậy? Nhanh lên.
- Vâng…!
Trịnh Tiểu Lộ bị hắn quát, ngoan ngoãn đi tới, cẩn thận ngồi lên xe, vươn hai ngón trỏ và ngón cái, nắm lấy vạt áo của hắn.
Trương Thắng vừa bực mình vừa buồn cười nói:
- Cô làm gì vậy? Đoạn đường này trơn trượt, cô nếu ngồi thế này, nếu chẳng may té ngã xuống, tôi không nuôi cô được cả đời đâu.
Trịnh Tiểu Lộ nở nụ cười, rồi thoải mái ôm eo của hắn. Đôi bàn tay nhỏ bé kia, tuy nói là cách một lớp quần áo thật dày, căn bản không có cảm giác gì, nhưng Trương Thắng vẫn lập tức khẩn trương, người kéo căng ra.
Tuy rằng chiếc xe nặng hơn lúc trước, nhưng Trương Thắng lại cảm thấy chiếc xe càng ngày càng nhẹ. Mà ngay cả trận gió bắc rát mặt cũng trở nên ấm áp. Một loại tình cảm vừa xa lạ vừa quen thuộc khiến hắn nhộn nhạo.