Chương : 21
Trương Thắng cười lạnh nói:
- Vâng, là tôi điên rồi. Tôi bị buộc vào tuyệt lộ và chẳng còn con đường nào để đi. Người đã bước lên tuyệt lộ thì còn e dè sao? Chủ tịch xã Cổ, Cổ đại nhân, trò hề tối qua của anh tôi đã sao y thành nhiều bạn. Chuyện của tôi, anh xem rồi xử lý đi.
- Cái gì?
Chủ tịch Cổ thiếu chút nữa nhảy dựng lên, tàn thuốc làm nóng ngón tay. Ông ta vội vàng bỏ ra, chăm chú nhìn Trương Thắng nói:
- Cậu nói cái gì?
Trương Thắng từ trong lòng lấy ra một cái đĩa được gói lại, đặt lên trên bàn, nở nụ cười chế nhạo:
- Chủ tịch xã Cổ, quá trình tối hôm qua của anh tôi đã ghi lại. Chậc chậc, thật không nghĩ ra Chủ tịch xã Cổ lại có sở thích như vậy. Quỳ dưới chân phụ nữ, như chó Nhật mà liếm chân người khác. Cuộn băng này tôi đã mang qua chỗ bạn thân của tôi. Tôi chỉ cần một cuộc điện thoại thôi, cuộn băng này có thể truyền khắp thế giới. Lúc đó thiên hạ cho dù có to lớn cũng còn có chỗ cho anh dung thân không?
Chủ tịch xã tức đến vẹo quai hàm, môi run run nói:
- Cậu…cậu sao có thể như vậy? Không được làm như vậy. Làm như vậy là vô sỉ.
Trương Thắng cười ha hả, hai tay chống xuống bàn, hướng ông ta cúi người xuống, âm trầm nói:
- Vì sao không thể? Tôi từ nhỏ đã hết lòng tin theo một câu “Đối với quân tử thì dùng đạo quân tử mà đối đãi. Đối với tiểu nhân thì dùng đạo tiểu nhân mà đối đãi”.
Chủ tịch xã Cổ sắc mặt xanh mét, mắt lộ hung quang, chỉ vào hắn, giận dữ nói:
- Đồ khốn kiếp! Cậu đừng ép tôi. Tôi sẽ tố cáo cậu vơ vét tài sản. Lừa gạt!
Trương Thắng thản nhiên nói:
- Chủ tịch xã Cổ, anh quên rồi sao? Tôi mới nói gì, người bị buộc bước lên tuyệt lộ, chân trần còn sợ đi giày sao? Thủ đoạn này của tôi vô lại, đúng không? Tôi chỉ là một người dân nghèo không quyền không thế, không làm như vậy thì làm như thế nào? Anh chẳng qua cũng chỉ muốn kiếm tiền thôi mà, chẳng cần phải hổn hển như vậy?
Hắn đi qua, dụi tàn thuốc, thản nhiên cười nói:
- Chủ tịch xã Cổ, anh cũng không cần dẫn lửa thiêu thân. Tôi chờ quyết định của anh. Xin chào!
Trương Thắng không nói hai lời, xoay người bỏ đi.
Quân bài đã lật, hiện tại liền xem Chủ tịch xã Cổ xử lý như thế nào.
Qua hai ngày, Trương Thắng và Giám đốc Từ vẫn không thèm gọi cho Chủ tịch xã Cổ một cuộc điện thoại nào. Trong thời điểm này, bọn họ không có khả năng lộ ra ý tứ chịu thua được. Về phần tiền trà nước, bọn họ cũng không muốn chi trả. Chủ tịch xã Cổ đã hoàn toàn đắc tội với bọn họ. Nếu quan hệ đã chấm dứt thì không cần lưu lại một đường nhân tình nào cả.
Buổi chiều ngày thứ ba, điện thoại của Chủ tịch xã Cổ rốt cuộc đã gọi tới. Giọng của ông ta khàn khàn mệt mỏi, nhưng một chút cũng không có tức giận.
- Tiểu Trương à? Cậu đến chỗ tôi một chuyến. Chúng ta gặp mặt nói chuyện. Bản gốc của cuộn phim cậu cũng mang tới luôn đi.
Trương Thắng thông báo cho Giám đốc Từ. Không ngờ là Chủ tịch xã Cổ đã tìm riêng hắn để lén giải quyết. Giám đốc Từ đối với các mối quan hệ lợi hại càng thêm thấu triệt. Giao tình lẫn nhau đã xong, không cần phải hạ thủ lưu tình. Ông ta liền từ chối ngay. Chủ tịch xã Cổ lúc này mới tìm đến Trương Thắng.
Giám đốc Từ nói:
- Cậu hãy thuê xe đi, cẩn thận một chút. Tôi ở nhà máy bất động, chúng ta tách ra, ông ta mới không dám sử dụng thủ đoạn. Đừng để cho ông ta lấy lại cuộn băng thì việc ký đất lần này mới có khả năng xong. Đây chính là chỗ dựa duy nhất của ta đấy.
Trương Thắng bình tĩnh nói:
- Tôi hiểu rồi!
Hắn đương nhiên hiểu được mấu chốt trọng yếu trong đó. Nếu bị Chủ tịch xã Cổ lừa gạt lấy lại cuộn phim, ngồi tù sẽ là hắn, hắn làm sao mà không cẩn thận? Trương Thắng là người như vậy. Một khi lâm chiến sẽ khẩn trương, nhưng một khi đã lên chiến trường, sẽ chiến đấu hết mình, hoàn toàn vứt bỏ khiếp sợ.
- Cuộn băng đâu?
Vừa mới bước vào phòng làm việc của Chủ tịch xã Cổ. Cổ Cổ Văn liền giống như con chó đói chụp mồi, vồ tới hỏi.
Trương Thắng thản nhiên bước tới ghế salon, chân bắt chéo, hỏi:
- Hợp đồng đâu?
Chủ tịch xã Cổ vội la lên:
- Hợp đồng có thể ký nhanh như vậy sao? Cho dù là tôi tự mình chạy thủ tục, cũng phải có được sáu bảy con dấu của khu. Còn phải chờ khoản tiền của cậu qua nữa thì mới có hiệu lực.
Trương Thắng nói:
- Khi nào hợp đồng có hiệu lực thì cuộn băng mới trả cho anh. Anh cứ yên tâm. Cuộn băng được bảo vệ rất tốt, tuyệt sẽ không có người thứ ba nhìn thấy.
Chủ tịch xã Cổ mắt lộ hung quang:
- Nếu cậu không giữ lời hứa, sau khi ký xong hợp đồng lại dùng cuộn phim kia mà vơ vét tài sản của tôi thì sao?
Trương Thắng thản nhiên nói:
- Không đâu. Bởi vì tôi cũng biết đây là phạm tội. Tôi không mạo hiểm làm cái chuyện đó đâu. Lần này mua bán thành công, tôi khẳng định sẽ giao cuộn băng ra. Chúng ta sẽ không gặp lại nữa.
Chủ tịch xã Cổ hung hăng nhìn chằm chằm, thật lâu sau mới gật đầu thật mạnh:
- Được, tôi bây giờ chạy thủ tục cho cậu. Khi nào hợp đồng giao đến tay cậu, cậu dám không đem cuộn phim ra đây sao? Nếu muốn dùng cuộn băng mà vơ vét tài sản của tôi, tôi nhất định sẽ đến viện Kiểm sát tố cáo. Chúng ta phải chết chung với nhau.
Trương Thắng cười nói:
- Chủ tịch xã Cổ cứ yên tâm. Anh là cán bộ, còn tôi chỉ là một thương nhân nho nhỏ mà thôi.
Chủ tịch xã cắn răng, lạnh lùng cười, trong mắt lóe hung quang.
Trương Thắng thản nhiên cười rồi bước ra khỏi phòng làm việc.
Nửa tháng sau, hợp đồng chuyển nhượng đất đã có đầy đủ. Trương Thắng và Giám đốc Từ đều đến, ký hợp đồng, giao ra cuộn băng. Từ nay trở về sau, hai bên thỏa thuận không gặp lại.
Trương Thắng vốn đã nhờ bạn sao chép ra một cuộn băng khác. Không phải là hắn muốn dùng cái này uy hiếp Chủ tịch xã Cổ. Chẳng qua hắn cảm thấy việc làm này không quang minh chính đại. Đối phương dù gì cũng là một cán bộ, còn mình chỉ là một công nhân bé nhỏ, không có gì có thể dựa vào, chỉ có thể lưu lại cái này để tự bảo vệ mình.
Những ngày còn lại chính là chờ những bộ môn có liên quan của chính quyền công bố tin tức khai thác, phát triển Kiều Tây. Trong khoảng thời gian này, Trương Thắng cũng hướng Giám đốc Từ mà hiểu biết một chút tình huống của Trưởng phòng Mạch. Từ Hải Sinh hình như không có muốn bàn về việc này, chỉ mơ hồ nhắc đến nhà máy vừa trải qua việc kiểm tra đối chiếu tài chính. Trưởng phòng Mạch thật sự là có tham ô công khoản. Ít nhất là từ một triệu đồng trở lên. Lúc ấy, con số này thật sự rất lớn, đủ để kết án tử hình.
Trương Thắng nghe xong thì nhớ đến cảnh ngộ của Trịnh Tiểu Lộ, trong lòng bất giác ảm đạm. Nhưng hắn không có lập trường biểu lộ sự quan tâm đối với người ta. Quan trọng nhất là, ván bài lớn nhất trong cuộc đời hắn vừa mới bắt đầu. Hắn phải dồn hết tinh lực cho nó. Đối với tình cảnh của Tiểu Lộ cũng chỉ có thể cảm thông mà thôi.
Phương diện chính phủ vẫn chậm chạp chưa có công bố tin tức khai thác, phát triển khu Kiều Tây. Mắt thấy từng ngày trôi qua, chuẩn bị tới mùa đông. Nếu tới mùa đông, chính quyền sẽ không khai thác. Vậy thì phải kéo dài tới mùa xuân sang năm rồi.
Trương Thắng vay trong tám tháng. Bây giờ đã là hạ tuần của tháng thứ ba rồi. Nếu khi đó chính quyền vẫn chưa có động tác, hắn căn bản ngay cả thở cũng không thở nổi. Khả năng sẽ phải bán đất với giá thấp. Nếu tiền bán đất không đủ trả nợ thì hắn có thể phải ngồi tù vì tội lừa gạt vay vốn.
Trương Thắng trong lòng nóng như lửa đốt. Người nợ là hắn. Giám đốc Từ có sốt ruột thì chẳng qua là sốt ruột không biết có thể kiếm được khoản tiền nào hay không. Còn hắn thì đem cả tính mạng toàn gia mà đổ vào. Cảm giác tự nhiên sẽ khác nhau. Hắn thường xuyên chạy đến khu Kiều Tây, từ trên cao nhìn xuống mảnh đất của mình mà ngẩn người.
Đã bắt đầu trận tuyết lớn thứ ba của mùa đông rồi. Còn có hai ngày nữa là tết Nguyên Đán. Trương Thắng không chịu nổi trong lòng nôn nóng, một lần nữa cưỡi xe đến vùng ngoại thành. Toàn bộ vùng đất đều bao phủ một lớp tuyết, không còn bụi đất tung bay như lúc trước nữa.
Đây chính là niên đại mấu chốt trong kinh doanh. Không biết bao nhiêu người trong một đêm phất nhanh, nhưng lại không biết có bao nhiêu người thất bại nặng bề. Việc xây dựng khu kinh tế mới tăng vọt ở phía nam truyền tới, các nơi đều cho hạng mục lên ngựa. Còn tỉnh thì trước mắt vẫn chưa thiết lập được một khu kinh tế mới nào. Trương Thắng tin tưởng mình sẽ thắng ván bài này.
Trước đây, nếu hắn đi theo Nhị Phì Tử, ở thôn Thái Bình mua nhà ở trong khi người ta đang cải tạo đường quốc lộ thì cũng buôn bán lời một ít rồi. Vậy mà hắn vẫn không có đảm lược để tham dự, thủy chung vẫn làm một quần chúng. Hiện giờ, hắn đã mạo hiểm một lần. Nhưng khu Kiều Tây khi nào thì bắt đầu khai thác, phát triển đây?
Kẻ thành công thì làm vương hầu; kẻ thua thì làm kẻ trộm.
Trương Thắng cẩn thận nuốt lấy những lời này, nhìn ngắm mảnh đất của hắn. Tuyết trắng bao trùm. "Thiên lý băng phong, vạn lý tuyết phiêu. Sơn vũ ngân xà, nguyên trì chá tượng". Đọc hai câu thơ của vĩ nhân, hắn trong lòng không cảm thấy hứng khởi mà chỉ thấy tiêu điều và bất đắc dĩ.
(Nghìn dặm băng ngưng,
Vạn dặm tuyết rơi; Non uốn phau phau,
Đồng vươn bàng bạc
Thẩm Viên Xuân – Tuyết (Mao Trạch Đông)
Trong ván cờ vận mệnh, con tốt như hắn sẽ bị đẩy đến nơi nào?
Tận nhân sự, rồi sau đó hãy nghe thiên mệnh. Bằng không thì không thể làm.
Hiện tại, nhân sự đã hết, cái còn lại cũng chỉ là lắng nghe thiên mệnh thôi.
- Vâng, là tôi điên rồi. Tôi bị buộc vào tuyệt lộ và chẳng còn con đường nào để đi. Người đã bước lên tuyệt lộ thì còn e dè sao? Chủ tịch xã Cổ, Cổ đại nhân, trò hề tối qua của anh tôi đã sao y thành nhiều bạn. Chuyện của tôi, anh xem rồi xử lý đi.
- Cái gì?
Chủ tịch Cổ thiếu chút nữa nhảy dựng lên, tàn thuốc làm nóng ngón tay. Ông ta vội vàng bỏ ra, chăm chú nhìn Trương Thắng nói:
- Cậu nói cái gì?
Trương Thắng từ trong lòng lấy ra một cái đĩa được gói lại, đặt lên trên bàn, nở nụ cười chế nhạo:
- Chủ tịch xã Cổ, quá trình tối hôm qua của anh tôi đã ghi lại. Chậc chậc, thật không nghĩ ra Chủ tịch xã Cổ lại có sở thích như vậy. Quỳ dưới chân phụ nữ, như chó Nhật mà liếm chân người khác. Cuộn băng này tôi đã mang qua chỗ bạn thân của tôi. Tôi chỉ cần một cuộc điện thoại thôi, cuộn băng này có thể truyền khắp thế giới. Lúc đó thiên hạ cho dù có to lớn cũng còn có chỗ cho anh dung thân không?
Chủ tịch xã tức đến vẹo quai hàm, môi run run nói:
- Cậu…cậu sao có thể như vậy? Không được làm như vậy. Làm như vậy là vô sỉ.
Trương Thắng cười ha hả, hai tay chống xuống bàn, hướng ông ta cúi người xuống, âm trầm nói:
- Vì sao không thể? Tôi từ nhỏ đã hết lòng tin theo một câu “Đối với quân tử thì dùng đạo quân tử mà đối đãi. Đối với tiểu nhân thì dùng đạo tiểu nhân mà đối đãi”.
Chủ tịch xã Cổ sắc mặt xanh mét, mắt lộ hung quang, chỉ vào hắn, giận dữ nói:
- Đồ khốn kiếp! Cậu đừng ép tôi. Tôi sẽ tố cáo cậu vơ vét tài sản. Lừa gạt!
Trương Thắng thản nhiên nói:
- Chủ tịch xã Cổ, anh quên rồi sao? Tôi mới nói gì, người bị buộc bước lên tuyệt lộ, chân trần còn sợ đi giày sao? Thủ đoạn này của tôi vô lại, đúng không? Tôi chỉ là một người dân nghèo không quyền không thế, không làm như vậy thì làm như thế nào? Anh chẳng qua cũng chỉ muốn kiếm tiền thôi mà, chẳng cần phải hổn hển như vậy?
Hắn đi qua, dụi tàn thuốc, thản nhiên cười nói:
- Chủ tịch xã Cổ, anh cũng không cần dẫn lửa thiêu thân. Tôi chờ quyết định của anh. Xin chào!
Trương Thắng không nói hai lời, xoay người bỏ đi.
Quân bài đã lật, hiện tại liền xem Chủ tịch xã Cổ xử lý như thế nào.
Qua hai ngày, Trương Thắng và Giám đốc Từ vẫn không thèm gọi cho Chủ tịch xã Cổ một cuộc điện thoại nào. Trong thời điểm này, bọn họ không có khả năng lộ ra ý tứ chịu thua được. Về phần tiền trà nước, bọn họ cũng không muốn chi trả. Chủ tịch xã Cổ đã hoàn toàn đắc tội với bọn họ. Nếu quan hệ đã chấm dứt thì không cần lưu lại một đường nhân tình nào cả.
Buổi chiều ngày thứ ba, điện thoại của Chủ tịch xã Cổ rốt cuộc đã gọi tới. Giọng của ông ta khàn khàn mệt mỏi, nhưng một chút cũng không có tức giận.
- Tiểu Trương à? Cậu đến chỗ tôi một chuyến. Chúng ta gặp mặt nói chuyện. Bản gốc của cuộn phim cậu cũng mang tới luôn đi.
Trương Thắng thông báo cho Giám đốc Từ. Không ngờ là Chủ tịch xã Cổ đã tìm riêng hắn để lén giải quyết. Giám đốc Từ đối với các mối quan hệ lợi hại càng thêm thấu triệt. Giao tình lẫn nhau đã xong, không cần phải hạ thủ lưu tình. Ông ta liền từ chối ngay. Chủ tịch xã Cổ lúc này mới tìm đến Trương Thắng.
Giám đốc Từ nói:
- Cậu hãy thuê xe đi, cẩn thận một chút. Tôi ở nhà máy bất động, chúng ta tách ra, ông ta mới không dám sử dụng thủ đoạn. Đừng để cho ông ta lấy lại cuộn băng thì việc ký đất lần này mới có khả năng xong. Đây chính là chỗ dựa duy nhất của ta đấy.
Trương Thắng bình tĩnh nói:
- Tôi hiểu rồi!
Hắn đương nhiên hiểu được mấu chốt trọng yếu trong đó. Nếu bị Chủ tịch xã Cổ lừa gạt lấy lại cuộn phim, ngồi tù sẽ là hắn, hắn làm sao mà không cẩn thận? Trương Thắng là người như vậy. Một khi lâm chiến sẽ khẩn trương, nhưng một khi đã lên chiến trường, sẽ chiến đấu hết mình, hoàn toàn vứt bỏ khiếp sợ.
- Cuộn băng đâu?
Vừa mới bước vào phòng làm việc của Chủ tịch xã Cổ. Cổ Cổ Văn liền giống như con chó đói chụp mồi, vồ tới hỏi.
Trương Thắng thản nhiên bước tới ghế salon, chân bắt chéo, hỏi:
- Hợp đồng đâu?
Chủ tịch xã Cổ vội la lên:
- Hợp đồng có thể ký nhanh như vậy sao? Cho dù là tôi tự mình chạy thủ tục, cũng phải có được sáu bảy con dấu của khu. Còn phải chờ khoản tiền của cậu qua nữa thì mới có hiệu lực.
Trương Thắng nói:
- Khi nào hợp đồng có hiệu lực thì cuộn băng mới trả cho anh. Anh cứ yên tâm. Cuộn băng được bảo vệ rất tốt, tuyệt sẽ không có người thứ ba nhìn thấy.
Chủ tịch xã Cổ mắt lộ hung quang:
- Nếu cậu không giữ lời hứa, sau khi ký xong hợp đồng lại dùng cuộn phim kia mà vơ vét tài sản của tôi thì sao?
Trương Thắng thản nhiên nói:
- Không đâu. Bởi vì tôi cũng biết đây là phạm tội. Tôi không mạo hiểm làm cái chuyện đó đâu. Lần này mua bán thành công, tôi khẳng định sẽ giao cuộn băng ra. Chúng ta sẽ không gặp lại nữa.
Chủ tịch xã Cổ hung hăng nhìn chằm chằm, thật lâu sau mới gật đầu thật mạnh:
- Được, tôi bây giờ chạy thủ tục cho cậu. Khi nào hợp đồng giao đến tay cậu, cậu dám không đem cuộn phim ra đây sao? Nếu muốn dùng cuộn băng mà vơ vét tài sản của tôi, tôi nhất định sẽ đến viện Kiểm sát tố cáo. Chúng ta phải chết chung với nhau.
Trương Thắng cười nói:
- Chủ tịch xã Cổ cứ yên tâm. Anh là cán bộ, còn tôi chỉ là một thương nhân nho nhỏ mà thôi.
Chủ tịch xã cắn răng, lạnh lùng cười, trong mắt lóe hung quang.
Trương Thắng thản nhiên cười rồi bước ra khỏi phòng làm việc.
Nửa tháng sau, hợp đồng chuyển nhượng đất đã có đầy đủ. Trương Thắng và Giám đốc Từ đều đến, ký hợp đồng, giao ra cuộn băng. Từ nay trở về sau, hai bên thỏa thuận không gặp lại.
Trương Thắng vốn đã nhờ bạn sao chép ra một cuộn băng khác. Không phải là hắn muốn dùng cái này uy hiếp Chủ tịch xã Cổ. Chẳng qua hắn cảm thấy việc làm này không quang minh chính đại. Đối phương dù gì cũng là một cán bộ, còn mình chỉ là một công nhân bé nhỏ, không có gì có thể dựa vào, chỉ có thể lưu lại cái này để tự bảo vệ mình.
Những ngày còn lại chính là chờ những bộ môn có liên quan của chính quyền công bố tin tức khai thác, phát triển Kiều Tây. Trong khoảng thời gian này, Trương Thắng cũng hướng Giám đốc Từ mà hiểu biết một chút tình huống của Trưởng phòng Mạch. Từ Hải Sinh hình như không có muốn bàn về việc này, chỉ mơ hồ nhắc đến nhà máy vừa trải qua việc kiểm tra đối chiếu tài chính. Trưởng phòng Mạch thật sự là có tham ô công khoản. Ít nhất là từ một triệu đồng trở lên. Lúc ấy, con số này thật sự rất lớn, đủ để kết án tử hình.
Trương Thắng nghe xong thì nhớ đến cảnh ngộ của Trịnh Tiểu Lộ, trong lòng bất giác ảm đạm. Nhưng hắn không có lập trường biểu lộ sự quan tâm đối với người ta. Quan trọng nhất là, ván bài lớn nhất trong cuộc đời hắn vừa mới bắt đầu. Hắn phải dồn hết tinh lực cho nó. Đối với tình cảnh của Tiểu Lộ cũng chỉ có thể cảm thông mà thôi.
Phương diện chính phủ vẫn chậm chạp chưa có công bố tin tức khai thác, phát triển khu Kiều Tây. Mắt thấy từng ngày trôi qua, chuẩn bị tới mùa đông. Nếu tới mùa đông, chính quyền sẽ không khai thác. Vậy thì phải kéo dài tới mùa xuân sang năm rồi.
Trương Thắng vay trong tám tháng. Bây giờ đã là hạ tuần của tháng thứ ba rồi. Nếu khi đó chính quyền vẫn chưa có động tác, hắn căn bản ngay cả thở cũng không thở nổi. Khả năng sẽ phải bán đất với giá thấp. Nếu tiền bán đất không đủ trả nợ thì hắn có thể phải ngồi tù vì tội lừa gạt vay vốn.
Trương Thắng trong lòng nóng như lửa đốt. Người nợ là hắn. Giám đốc Từ có sốt ruột thì chẳng qua là sốt ruột không biết có thể kiếm được khoản tiền nào hay không. Còn hắn thì đem cả tính mạng toàn gia mà đổ vào. Cảm giác tự nhiên sẽ khác nhau. Hắn thường xuyên chạy đến khu Kiều Tây, từ trên cao nhìn xuống mảnh đất của mình mà ngẩn người.
Đã bắt đầu trận tuyết lớn thứ ba của mùa đông rồi. Còn có hai ngày nữa là tết Nguyên Đán. Trương Thắng không chịu nổi trong lòng nôn nóng, một lần nữa cưỡi xe đến vùng ngoại thành. Toàn bộ vùng đất đều bao phủ một lớp tuyết, không còn bụi đất tung bay như lúc trước nữa.
Đây chính là niên đại mấu chốt trong kinh doanh. Không biết bao nhiêu người trong một đêm phất nhanh, nhưng lại không biết có bao nhiêu người thất bại nặng bề. Việc xây dựng khu kinh tế mới tăng vọt ở phía nam truyền tới, các nơi đều cho hạng mục lên ngựa. Còn tỉnh thì trước mắt vẫn chưa thiết lập được một khu kinh tế mới nào. Trương Thắng tin tưởng mình sẽ thắng ván bài này.
Trước đây, nếu hắn đi theo Nhị Phì Tử, ở thôn Thái Bình mua nhà ở trong khi người ta đang cải tạo đường quốc lộ thì cũng buôn bán lời một ít rồi. Vậy mà hắn vẫn không có đảm lược để tham dự, thủy chung vẫn làm một quần chúng. Hiện giờ, hắn đã mạo hiểm một lần. Nhưng khu Kiều Tây khi nào thì bắt đầu khai thác, phát triển đây?
Kẻ thành công thì làm vương hầu; kẻ thua thì làm kẻ trộm.
Trương Thắng cẩn thận nuốt lấy những lời này, nhìn ngắm mảnh đất của hắn. Tuyết trắng bao trùm. "Thiên lý băng phong, vạn lý tuyết phiêu. Sơn vũ ngân xà, nguyên trì chá tượng". Đọc hai câu thơ của vĩ nhân, hắn trong lòng không cảm thấy hứng khởi mà chỉ thấy tiêu điều và bất đắc dĩ.
(Nghìn dặm băng ngưng,
Vạn dặm tuyết rơi; Non uốn phau phau,
Đồng vươn bàng bạc
Thẩm Viên Xuân – Tuyết (Mao Trạch Đông)
Trong ván cờ vận mệnh, con tốt như hắn sẽ bị đẩy đến nơi nào?
Tận nhân sự, rồi sau đó hãy nghe thiên mệnh. Bằng không thì không thể làm.
Hiện tại, nhân sự đã hết, cái còn lại cũng chỉ là lắng nghe thiên mệnh thôi.