Chương 9
Tận dụng nguồn ánh sáng yếu ớt, Chúc Hạ Dương nhìn kỹ thứ trong tay mình.
Đó là một thanh kiếm sắt bị gỉ sét.
Chúc Hạ Dương giơ lên phía trước, kiếm sắt đụng trúng oan hồn nào, thì oan hồn đó hét toáng lên né tránh.
Xem ra những oán linh đó rất sợ thanh kiếm này!
Không lẽ thanh kiếm này rất ghê gớm?
Chúc Hạ Dương quơ lung tung về phía sau, kiếm sắt chém đến đâu, oan hồn lùi đến đó!
Thấy tình hình này, cô lập tức bò từ dưới đất lên, đưa kiếm nhìn thẳng về đám ác linh phía trước.
Trên mặt đất vậy mà lại có rất nhiều pháp khí trừ ma diệt tà!
Không lẽ là sư phụ cố tình để lại cho mình?
Nhưng tại sao tất cả đều bị gỉ sét, giống như đã có từ nhiều năm trước vậy?
“Hu….”
Tiếng hét thảm thiết của các oán linh càng ngày càng lớn, một người đàn ông trung niên bay từ trong đám oán linh ra.
Người đàn ông này không bị chặt mất tay chân, ăn mặc cũng khá sang chảnh.
Trên mặt của gã toàn là vết thương đọng máu, mỗi vết đều sâu đến mức thấy cả xương.
Còn bụng của gã thì giống như những oan hồn nữ khác, bị phanh ra.
Nhưng trong bụng không có gì cả!
Là một cái bụng trống!
Đột nhiên, tất cả oán linh dần dần bị hút vào cơ thể của anh ta.
Tập hợp tất cả năng lượng, trở thành ác linh!
Đôi chân của gã chạm đất, ngẩng đầu nên nhìn Chúc Hạ Dương, cười quỷ dị.
Đầu của gã từ từ chuyển động, liên tục xoay đến khi cái ót hướng về Chúc Hạ Dương vẫn chưa dừng lại.
Phần cổ phát ra tiếng “răng rắc” của xương bị bẻ gãy.
Chúc Hạ Dương quay lưng bỏ chạy, ác linh nhanh chóng đuổi theo, nhưng bị một luồng lực trong cửa hốc kéo lại.
Trong khoảnh khắc đó, ánh sáng vàng phủ lên toàn bộ xương trong hang rồi biến mất trong nháy mắt.
Xem ra hang động đã được làm phép để áp chế những oan hồn này!
Nếu mình muốn bỏ chạy thì ác linh cũng không đuổi theo được.
Nhưng đây là bài kiểm tra của sư phụ dành cho mình, vậy thì mình nhất định phải giết chết nó!
Chúc Hạ Dương nghiến răng, một lần nữa bước vào hàng động xương.
“Không tha thứ cho mày! Không tha thứ cho mày…”
Ác linh đó gầm lên xông về hướng Chúc Hạ Dương, đâm thẳng vào thanh kiếm sắt trong tay của cô.
Nhưng ác linh đó không hề biến mất mà trái lại còn đưa tay bóp cổ của Chúc Hạ Dương!
Chúc Hạ Dương cảm giác ở chỗ bị bóp - ngay vị trí xung quanh cổ mà tay gã chạm vào bị cái gì đó đâm mạnh vào.
Một giây sau, ác linh bỗng buông tay ra, vừa nhìn vào bàn tay mình vừa không ngừng lui ra sau.
Nhìn có vẻ gã cũng đang rất đau!
Lòng bàn tay của ác linh có rất nhiều đường màu đỏ đang có rút lại.
Giống như gân tay lúc nãy vậy!
Thứ đâm vào cổ là gân tay sao?
Chúc Hạ Dương vô thức sờ vào cổ của mình.
“Phản bội!”
“Không thể tha thứ!”
Trong cơ thể đó phát ra một giọng nói khác.
Một cơ thể chứa nhiều oan hồn như vậy, chỉ nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ.
Kiếm sắt đột nhiên mất đi sự uy hiếp, Chúc Hạ Dương vội vàng tìm trong đống pháp khí.
Hy vọng có thể tìm được thứ gì đó có ích.
Cô mở chiếc rương gỗ dưới đất, rút từ trong đó một thanh kiếm gỗ đào, cắn ngón tay của mình bôi máu lên thân kiếm.
Tuy nhìn ác linh này có vẻ ghê gớm hơn trước đó.
Nhưng máu có lẽ của mình sẽ có chút tác dụng.
Thanh kiếm gỗ đào đó giống như cảm ứng được gì đó, phát ra một luồng ánh sáng đỏ, cả lưỡi kiếm cũng rực đỏ.
Phút chốc, rương gỗ và tất cả những pháp khí dưới đất bắt đầu rung lên, phóng trong không trung bay thẳng về phía ác linh.
Chúc Hạ Dương đứng hình, rõ ràng mình đâu có đưa ra chỉ thị gì, sao những pháp khí này lại chủ động tấn công?
Và những câu nói của chúng từ đầu đến cuồi đều rất kỳ lạ.
Trong những pháp khí đâm xuyên cơ thể của ác linh này, có một số pháp khí mà Chúc Hạ Dương chưa từng thấy bao giờ.
Càng không biết tên gọi của chúng.
“Dùng máu của cô, vẽ bùa diệt ma lên người của hắn!”
“Bùa diệt ma?”
Phải rồi, trong cuốn sách đó có bùa diệt ma!
Trong đầu Chúc Hạ Dương xuất hiện hình dáng của bùa diệt ma, may là trí nhớ của mình tốt.
Phải rồi!
Không phải ở đây chỉ có một mình mình thôi sao?
Giọng nói đó lại là gì nữa?
Chúc Hạ Dương tỏ vẻ kinh ngạc, một nhóm ma trơi đột nhiên bay đến trên đầu của Chúc Hạ Dương.
“Mau đi!”
Chúc Hạ Dương phản ứng lại, xông đến trước mặt ác linh đó, dùng máu của mình vẽ bùa diệt ma trên trán gã.
Chương 26: Ma trơi
Bùa diệt ma một dấu đậm trên trán của ác linh.
Cơ thể ác linh trở nên trong suốt.
Mà thanh kiếm gỗ đào cắm trên ngực gã lại rực đỏ lần nữa.
Chúc Hạ Dương do dự một lúc mới đưa tay đẩy thanh kiếm gỗ vào sâu trong cơ thể gã.
Cho đến khi không thể cắm vào nữa.
Trong nháy mắt đó, cơ thể ác linh bị nổ tung như pháo hoa trên trời, những đốm sáng nhỏ màu xanh tràn ngập trong hang động xương.
“Có thể ở đây đã là được ban ơn, vậy mà còn không biết tốt xấu.”
Giọng nói của những đốm ma trơi vang lên lần nữa, Chúc Hạ Dương mới phản ứng lại, lùi về phía sau nhìn nó đầy cảnh giác.
"Đừng sợ, tôi sẽ không làm hại cô."
"Nhưng..."
"Ha ha ha."
Ma trơi đó không nói nữa, cảnh trước mặt lập tức thay đổi, Chúc Hạ Dương trở về đến sân lớn của Bắc Minh Nghiễn.
Những người làm đi đi lại lại trong sân hình như đều là người giấy.
"Sư phụ, con..."
"Biểu hiện lần này của con không hề tốt, chưa đủ bình tĩnh, kiến thức trong sách cũng chưa hoàn toàn nắm chắc. Nếu không phải thầy bảo Trường Sinh đi theo con, e rằng con đã không đối phó được với đám ác linh đó."
Bắc Minh Nghiễn chắp tay sau lưng, đi đến trước mặt Chúc Hạ Dương nói: "Tư chất của con thông minh, là người có tài, nên đừng dùng chiêu trò."
"Vâng, sư phụ!"
Chúc Hạ Dương thất vọng cúi đầu.
Bản thân cô cũng không hài lòng với biểu hiện ban nãy của mình.
"Sư phụ..."
"Có gì thì nói đi!"
Chúc Hạ Dương nắm chặt vạt áo, cô không biết hỏi sư phụ điều này thì liệu sư phụ có tức giận hay không.
Nhưng cô cũng muốn thỏa mãn trí tò mò của mình.
"Sư phụ là người sao?"
Bắc Minh Nghiễn nhìn đồ đệ ngốc của mình với vẻ mặt bình tĩnh.
Rõ ràng như thế mà còn phải hỏi à?
Mà Chúc Hạ Dương cảm giác có lẽ mình có thể đã phạm vào đại kị rồi, vội vàng nhận lỗi.
"Không phải."
"Nhưng lần đó gặp sư phụ, sư phụ có bóng mà!"
Chúc Hạ Dương nghĩ mãi cũng không hiểu vấn đề này.
"Chuyện này kể ra rất dài dòng, lần sau nói cho con biết."
Sư phụ không tức giận, trong lòng Chúc Hạ Dương thêm phần vui vẻ, lại hỏi: "Lời nói của đám ma quỷ trong sơn động đều rất khó hiểu, bọn họ có quan hệ gì với con sao?"
"Ha ha ha!"
Bắc Minh Nghiễn bật cười, sau đó nói: "Con thấy vẻ ngoài của bọn họ thì biết, bọn họ không cùng thời đại với con, sao có liên quan đến con được chứ. Mau về đi, lỡ mất bao thời gian rồi."
Lúc này Chúc Hạ Dương mới nhớ tới, có lẽ bên đó lúc này đã phải thức dậy rồi.
Tiễn Chúc Hạ Dương, Trường Sinh xuất hiện sau lưng Bắc Minh Nghiễn.
"Gia*, tại sao không trực tiếp đánh thức tiểu chủ tử?"
*Gia: ở đây chỉ cách xưng hô tôn kính với thần linh
"Chuyện đâu có đơn giản như vậy"
Bắc Minh Nghiễn nói, sau đó xoay người rời đi.
Sau một ngày bận rộn, Chúc Hạ Dương trở về nơi ở của mình, vừa mở cửa phòng bước vào, cô còn chưa kịp bật đèn đã nhìn thấy trong phòng vệ sinh có ánh sáng xanh chớp lóe.
Chúc Hạ Dương nuốt một ngụm nước miếng, thấp thỏm đi vào phòng vệ sinh.
Nếu như bật đèn sẽ dọa nó chạy, không biết bao giờ mới lại xuất hiện.
Còn không thì giết nó ngay bây giờ!
Chúc Hạ Dương cầm cây kiếm gỗ đào treo trên tường, từng bước tiến đến gần phòng vệ sinh.
Cửa phòng tắm mở, nhưng khe hở không lớn.
Chúc Hạ Dương do dự một lúc lâu mới nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Trong phòng tắm lơ lửng một đốm lửa màu xanh, lắc lư lên xuống.
Đây... là ma trơi đêm qua?
Sao lại ở đây?
Đúng vào lúc Chúc Hạ Dương ngây người, một đôi mắt to trồi lên khỏi đốm lửa nhìn chằm chằm Chúc Hạ Dương.
"Má ơi!"
Chúc Hạ Dương giật mình, sau đó vung kiếm gỗ đào lung tung khắp nơi.
"Đừng đừng đừng, tiểu chủ tử tha cho Trường Sinh..."
Là Trường Sinh mà tối qua sư phụ nói!
"Mi là Trường Sinh?"
Chúc Hạ Dương vẫn hơi không tin, sao Trường Sinh có thể đến chỗ mình?
"Tiểu chủ tử đừng sợ, gia nhà tôi bảo tôi chuyển lời cho cô."
Chương 27: Chuyện trái lương tâm
Sư phụ sao?
Chúc Hạ Dương nửa tin nửa ngờ nhìn cái thứ màu xanh biếc này.
Vì sao hôm qua sư phụ không nói cho mình biết nhỉ?
Hơn nữa có chuyện gì chứ, chẳng không thông báo trong mơ như mọi lần sao?
“Tiểu chủ tử yên tâm, gia đã xuất hành rồi, tối nay cho cô nghỉ một hôm.”
Trường Sinh nói đến đó thì cười he he hai tiếng rồi bay ra khỏi phòng vệ sinh.
“Mi cố ý đến chuyển lời sao?”
“Không sai!”
Trường Sinh vừa nói vừa bay đến chỗ Chúc Hạ Dương, đôi mắt to tròn nhìn cô chằm chằm.
“Không có mệnh lệnh và triệu hoán của gia thì tôi vẫn ở nơi này của cô chủ.”
Sặc…
Chúc Hạ Dương xạm mặt lại.
Cô mới không muốn để cho cái thứ màu xanh phát sáng này ở bên cạnh mình.
Bất cứ khi nào, bất cứ chỗ nào cũng có thể xuất hiện, đáng sợ đến mức nào chứ!
“Tiểu chủ nhân, tiểu chủ nhân?”
Trường Sinh chớp chớp mắt, trong sự khủng bố lại có một chút đáng yêu.
“Đừng gọi tôi như vậy, tôi sẽ không chịu nổi đâu!”
Trường Sinh đi theo sư phụ, dù là tuổi tác hay vai vế đều lớn hơn cô!
“Cô là học trò của Gia, chính là cô chủ của Trường Sinh. Nếu cô không phải học trò của Gia thì Trường Sinh sẽ không gọi như vậy. Hơn nữa chỉ cần Trường Sinh không tôn trọng tiểu chủ nhân thì Gia sẽ trừng phạt tôi nghiêm khắc! Tiểu chủ tử cô…”
“Mẹ ơi, lại niệm kinh rồi! Sư phụ đừng niệm kinh nữa!”
“Trường Sinh không phải là sư phụ của tiểu chủ tử, tiểu chủ tử nhận nhầm người rồi.”
“...”
Chúc Hạ Dương nhanh chóng ngậm miệng lại, cô không dám chắc có khi nào mình bị tên Trường Sinh này càm ràm đến chết không nữa.
Thấy Chúc Hạ Dương lướt qua mình, ngồi xuống ghế salon, nó cũng bay đến.
“Tiểu chủ tử…”
“Câm mồm!”
Đúng thật là Trường Sinh đã ngậm miệng lại, bay đến một góc nhà.
Chúc Hạ Dương nhìn thấy dáng vẻ vô cùng đánh thương của nó thì trong lòng cảm thấy hơi xấu hổ.
Có phải là mình quá hung dữ với nó rồi!
Nhưng nếu không hung dữ với nó một chút thì chưa đợi được đến lúc sư phụ xách nó về, có khi mình đã bị hành hạ chết mất rồi.
Thôi bỏ đi, cứ để cho nó ở đó đi!
Tắm rửa xong đi ra, đã không còn thấy bóng dáng Trường Sinh nữa.
Chúc Hạ Dương hơi lo lắng nhưng vẫn đi vào phòng của mình.
Sáng hôm sau, lúc Chúc Hạ Dương đang bận rộn trong phòng bếp thì có hai cảnh sát đi đến.
“Hai người…”
“Chúc tiểu thư có ở đây không?”
“Xin đợi một chút!”
Hiểu Uyển vội vàng chạy vào bếp, Lạc Minh ở bên cạnh vừa lau bàn vừa cẩn thận trọng nhìn chằm chằm bên kia.
“Chị Hạ, có cảnh sát đến tìm chị!”
Cảnh sát tìm mình làm gì?
Chúc Hạ Dương thấy hơi khó hiểu, lúc đứng dậy đi ra ngoài cô đột nhiên nghĩ đến gì đó.
Hình như mình thật sự đã làm chuyện xấu gì rồi.
“Cô là Chúc Hạ Dương phải không?”
Một người cảnh sát trong đó lên tiếng.
Chúc Hạ Dương khẽ gật đầu.
Cho dù là ai thì ở trước mặt cảnh sát thì cũng phải kiêng kỵ vài phần không phải sao!
“Chúng tôi là cảnh sát ở khu chung cư Lạc Hà, hai vị này ở cục thành phố, phiền cô đi cùng chúng tôi một chuyến!”
“Được được.” Chúc Hạ Dương liên tục gật đầu.
Dù sao mình đã làm chuyện trái lương tâm mà, trộm cây thôi mà cũng điều động cả công an điều tra, cuối cùng cái cây này có địa vị lớn đến mức nào chứ!
“Lạc Minh, hôm nay cho cậu một cơ hội, phòng bếp giao lại cho cậu.”
Đợi Lạc Minh đồng ý thì Chúc Hạ Dương ngồi vào trong xe của cảnh sát.
Sau khi suy nghĩ nhiều lần, Chúc Hạ Dương quyết định giả ngu để thăm dò tình hình thực tế.
“Xin chào, chuyện này…”
“Hơn hai giờ đêm ngày 23 tháng 10, có phải cô đã làm hỏng mất một cái cây ở công viên Lạc Hà không?”
Sặc… Quả nhiên là vì chuyện này!
“Chuyện này là…” Chúc Hạ Dương cúi đầu không biết phải trả lời thế nào.
Chúc Hạ Dương cảm giác mặt mình nóng bừng, chuyện kỳ lạ như trộm cây thế mà lại xảy ra với mình.
Còn bị phát hiện!
“Không có việc gì, trước tiên đưa cô đến hiện trường xác nhận lại tình hình một lần, sau đó nộp một chút tiền phạt là được.”
Phạt tiền!
“Đồng chí, bao nhiêu vậy?”
“Đồng chí sao?”
“Vâng, đồng chí!” Không gọi là đồng chí thì gọi là gì chứ?
Đó là một thanh kiếm sắt bị gỉ sét.
Chúc Hạ Dương giơ lên phía trước, kiếm sắt đụng trúng oan hồn nào, thì oan hồn đó hét toáng lên né tránh.
Xem ra những oán linh đó rất sợ thanh kiếm này!
Không lẽ thanh kiếm này rất ghê gớm?
Chúc Hạ Dương quơ lung tung về phía sau, kiếm sắt chém đến đâu, oan hồn lùi đến đó!
Thấy tình hình này, cô lập tức bò từ dưới đất lên, đưa kiếm nhìn thẳng về đám ác linh phía trước.
Trên mặt đất vậy mà lại có rất nhiều pháp khí trừ ma diệt tà!
Không lẽ là sư phụ cố tình để lại cho mình?
Nhưng tại sao tất cả đều bị gỉ sét, giống như đã có từ nhiều năm trước vậy?
“Hu….”
Tiếng hét thảm thiết của các oán linh càng ngày càng lớn, một người đàn ông trung niên bay từ trong đám oán linh ra.
Người đàn ông này không bị chặt mất tay chân, ăn mặc cũng khá sang chảnh.
Trên mặt của gã toàn là vết thương đọng máu, mỗi vết đều sâu đến mức thấy cả xương.
Còn bụng của gã thì giống như những oan hồn nữ khác, bị phanh ra.
Nhưng trong bụng không có gì cả!
Là một cái bụng trống!
Đột nhiên, tất cả oán linh dần dần bị hút vào cơ thể của anh ta.
Tập hợp tất cả năng lượng, trở thành ác linh!
Đôi chân của gã chạm đất, ngẩng đầu nên nhìn Chúc Hạ Dương, cười quỷ dị.
Đầu của gã từ từ chuyển động, liên tục xoay đến khi cái ót hướng về Chúc Hạ Dương vẫn chưa dừng lại.
Phần cổ phát ra tiếng “răng rắc” của xương bị bẻ gãy.
Chúc Hạ Dương quay lưng bỏ chạy, ác linh nhanh chóng đuổi theo, nhưng bị một luồng lực trong cửa hốc kéo lại.
Trong khoảnh khắc đó, ánh sáng vàng phủ lên toàn bộ xương trong hang rồi biến mất trong nháy mắt.
Xem ra hang động đã được làm phép để áp chế những oan hồn này!
Nếu mình muốn bỏ chạy thì ác linh cũng không đuổi theo được.
Nhưng đây là bài kiểm tra của sư phụ dành cho mình, vậy thì mình nhất định phải giết chết nó!
Chúc Hạ Dương nghiến răng, một lần nữa bước vào hàng động xương.
“Không tha thứ cho mày! Không tha thứ cho mày…”
Ác linh đó gầm lên xông về hướng Chúc Hạ Dương, đâm thẳng vào thanh kiếm sắt trong tay của cô.
Nhưng ác linh đó không hề biến mất mà trái lại còn đưa tay bóp cổ của Chúc Hạ Dương!
Chúc Hạ Dương cảm giác ở chỗ bị bóp - ngay vị trí xung quanh cổ mà tay gã chạm vào bị cái gì đó đâm mạnh vào.
Một giây sau, ác linh bỗng buông tay ra, vừa nhìn vào bàn tay mình vừa không ngừng lui ra sau.
Nhìn có vẻ gã cũng đang rất đau!
Lòng bàn tay của ác linh có rất nhiều đường màu đỏ đang có rút lại.
Giống như gân tay lúc nãy vậy!
Thứ đâm vào cổ là gân tay sao?
Chúc Hạ Dương vô thức sờ vào cổ của mình.
“Phản bội!”
“Không thể tha thứ!”
Trong cơ thể đó phát ra một giọng nói khác.
Một cơ thể chứa nhiều oan hồn như vậy, chỉ nghĩ thôi cũng thấy đáng sợ.
Kiếm sắt đột nhiên mất đi sự uy hiếp, Chúc Hạ Dương vội vàng tìm trong đống pháp khí.
Hy vọng có thể tìm được thứ gì đó có ích.
Cô mở chiếc rương gỗ dưới đất, rút từ trong đó một thanh kiếm gỗ đào, cắn ngón tay của mình bôi máu lên thân kiếm.
Tuy nhìn ác linh này có vẻ ghê gớm hơn trước đó.
Nhưng máu có lẽ của mình sẽ có chút tác dụng.
Thanh kiếm gỗ đào đó giống như cảm ứng được gì đó, phát ra một luồng ánh sáng đỏ, cả lưỡi kiếm cũng rực đỏ.
Phút chốc, rương gỗ và tất cả những pháp khí dưới đất bắt đầu rung lên, phóng trong không trung bay thẳng về phía ác linh.
Chúc Hạ Dương đứng hình, rõ ràng mình đâu có đưa ra chỉ thị gì, sao những pháp khí này lại chủ động tấn công?
Và những câu nói của chúng từ đầu đến cuồi đều rất kỳ lạ.
Trong những pháp khí đâm xuyên cơ thể của ác linh này, có một số pháp khí mà Chúc Hạ Dương chưa từng thấy bao giờ.
Càng không biết tên gọi của chúng.
“Dùng máu của cô, vẽ bùa diệt ma lên người của hắn!”
“Bùa diệt ma?”
Phải rồi, trong cuốn sách đó có bùa diệt ma!
Trong đầu Chúc Hạ Dương xuất hiện hình dáng của bùa diệt ma, may là trí nhớ của mình tốt.
Phải rồi!
Không phải ở đây chỉ có một mình mình thôi sao?
Giọng nói đó lại là gì nữa?
Chúc Hạ Dương tỏ vẻ kinh ngạc, một nhóm ma trơi đột nhiên bay đến trên đầu của Chúc Hạ Dương.
“Mau đi!”
Chúc Hạ Dương phản ứng lại, xông đến trước mặt ác linh đó, dùng máu của mình vẽ bùa diệt ma trên trán gã.
Chương 26: Ma trơi
Bùa diệt ma một dấu đậm trên trán của ác linh.
Cơ thể ác linh trở nên trong suốt.
Mà thanh kiếm gỗ đào cắm trên ngực gã lại rực đỏ lần nữa.
Chúc Hạ Dương do dự một lúc mới đưa tay đẩy thanh kiếm gỗ vào sâu trong cơ thể gã.
Cho đến khi không thể cắm vào nữa.
Trong nháy mắt đó, cơ thể ác linh bị nổ tung như pháo hoa trên trời, những đốm sáng nhỏ màu xanh tràn ngập trong hang động xương.
“Có thể ở đây đã là được ban ơn, vậy mà còn không biết tốt xấu.”
Giọng nói của những đốm ma trơi vang lên lần nữa, Chúc Hạ Dương mới phản ứng lại, lùi về phía sau nhìn nó đầy cảnh giác.
"Đừng sợ, tôi sẽ không làm hại cô."
"Nhưng..."
"Ha ha ha."
Ma trơi đó không nói nữa, cảnh trước mặt lập tức thay đổi, Chúc Hạ Dương trở về đến sân lớn của Bắc Minh Nghiễn.
Những người làm đi đi lại lại trong sân hình như đều là người giấy.
"Sư phụ, con..."
"Biểu hiện lần này của con không hề tốt, chưa đủ bình tĩnh, kiến thức trong sách cũng chưa hoàn toàn nắm chắc. Nếu không phải thầy bảo Trường Sinh đi theo con, e rằng con đã không đối phó được với đám ác linh đó."
Bắc Minh Nghiễn chắp tay sau lưng, đi đến trước mặt Chúc Hạ Dương nói: "Tư chất của con thông minh, là người có tài, nên đừng dùng chiêu trò."
"Vâng, sư phụ!"
Chúc Hạ Dương thất vọng cúi đầu.
Bản thân cô cũng không hài lòng với biểu hiện ban nãy của mình.
"Sư phụ..."
"Có gì thì nói đi!"
Chúc Hạ Dương nắm chặt vạt áo, cô không biết hỏi sư phụ điều này thì liệu sư phụ có tức giận hay không.
Nhưng cô cũng muốn thỏa mãn trí tò mò của mình.
"Sư phụ là người sao?"
Bắc Minh Nghiễn nhìn đồ đệ ngốc của mình với vẻ mặt bình tĩnh.
Rõ ràng như thế mà còn phải hỏi à?
Mà Chúc Hạ Dương cảm giác có lẽ mình có thể đã phạm vào đại kị rồi, vội vàng nhận lỗi.
"Không phải."
"Nhưng lần đó gặp sư phụ, sư phụ có bóng mà!"
Chúc Hạ Dương nghĩ mãi cũng không hiểu vấn đề này.
"Chuyện này kể ra rất dài dòng, lần sau nói cho con biết."
Sư phụ không tức giận, trong lòng Chúc Hạ Dương thêm phần vui vẻ, lại hỏi: "Lời nói của đám ma quỷ trong sơn động đều rất khó hiểu, bọn họ có quan hệ gì với con sao?"
"Ha ha ha!"
Bắc Minh Nghiễn bật cười, sau đó nói: "Con thấy vẻ ngoài của bọn họ thì biết, bọn họ không cùng thời đại với con, sao có liên quan đến con được chứ. Mau về đi, lỡ mất bao thời gian rồi."
Lúc này Chúc Hạ Dương mới nhớ tới, có lẽ bên đó lúc này đã phải thức dậy rồi.
Tiễn Chúc Hạ Dương, Trường Sinh xuất hiện sau lưng Bắc Minh Nghiễn.
"Gia*, tại sao không trực tiếp đánh thức tiểu chủ tử?"
*Gia: ở đây chỉ cách xưng hô tôn kính với thần linh
"Chuyện đâu có đơn giản như vậy"
Bắc Minh Nghiễn nói, sau đó xoay người rời đi.
Sau một ngày bận rộn, Chúc Hạ Dương trở về nơi ở của mình, vừa mở cửa phòng bước vào, cô còn chưa kịp bật đèn đã nhìn thấy trong phòng vệ sinh có ánh sáng xanh chớp lóe.
Chúc Hạ Dương nuốt một ngụm nước miếng, thấp thỏm đi vào phòng vệ sinh.
Nếu như bật đèn sẽ dọa nó chạy, không biết bao giờ mới lại xuất hiện.
Còn không thì giết nó ngay bây giờ!
Chúc Hạ Dương cầm cây kiếm gỗ đào treo trên tường, từng bước tiến đến gần phòng vệ sinh.
Cửa phòng tắm mở, nhưng khe hở không lớn.
Chúc Hạ Dương do dự một lúc lâu mới nhẹ nhàng đẩy cửa ra.
Trong phòng tắm lơ lửng một đốm lửa màu xanh, lắc lư lên xuống.
Đây... là ma trơi đêm qua?
Sao lại ở đây?
Đúng vào lúc Chúc Hạ Dương ngây người, một đôi mắt to trồi lên khỏi đốm lửa nhìn chằm chằm Chúc Hạ Dương.
"Má ơi!"
Chúc Hạ Dương giật mình, sau đó vung kiếm gỗ đào lung tung khắp nơi.
"Đừng đừng đừng, tiểu chủ tử tha cho Trường Sinh..."
Là Trường Sinh mà tối qua sư phụ nói!
"Mi là Trường Sinh?"
Chúc Hạ Dương vẫn hơi không tin, sao Trường Sinh có thể đến chỗ mình?
"Tiểu chủ tử đừng sợ, gia nhà tôi bảo tôi chuyển lời cho cô."
Chương 27: Chuyện trái lương tâm
Sư phụ sao?
Chúc Hạ Dương nửa tin nửa ngờ nhìn cái thứ màu xanh biếc này.
Vì sao hôm qua sư phụ không nói cho mình biết nhỉ?
Hơn nữa có chuyện gì chứ, chẳng không thông báo trong mơ như mọi lần sao?
“Tiểu chủ tử yên tâm, gia đã xuất hành rồi, tối nay cho cô nghỉ một hôm.”
Trường Sinh nói đến đó thì cười he he hai tiếng rồi bay ra khỏi phòng vệ sinh.
“Mi cố ý đến chuyển lời sao?”
“Không sai!”
Trường Sinh vừa nói vừa bay đến chỗ Chúc Hạ Dương, đôi mắt to tròn nhìn cô chằm chằm.
“Không có mệnh lệnh và triệu hoán của gia thì tôi vẫn ở nơi này của cô chủ.”
Sặc…
Chúc Hạ Dương xạm mặt lại.
Cô mới không muốn để cho cái thứ màu xanh phát sáng này ở bên cạnh mình.
Bất cứ khi nào, bất cứ chỗ nào cũng có thể xuất hiện, đáng sợ đến mức nào chứ!
“Tiểu chủ nhân, tiểu chủ nhân?”
Trường Sinh chớp chớp mắt, trong sự khủng bố lại có một chút đáng yêu.
“Đừng gọi tôi như vậy, tôi sẽ không chịu nổi đâu!”
Trường Sinh đi theo sư phụ, dù là tuổi tác hay vai vế đều lớn hơn cô!
“Cô là học trò của Gia, chính là cô chủ của Trường Sinh. Nếu cô không phải học trò của Gia thì Trường Sinh sẽ không gọi như vậy. Hơn nữa chỉ cần Trường Sinh không tôn trọng tiểu chủ nhân thì Gia sẽ trừng phạt tôi nghiêm khắc! Tiểu chủ tử cô…”
“Mẹ ơi, lại niệm kinh rồi! Sư phụ đừng niệm kinh nữa!”
“Trường Sinh không phải là sư phụ của tiểu chủ tử, tiểu chủ tử nhận nhầm người rồi.”
“...”
Chúc Hạ Dương nhanh chóng ngậm miệng lại, cô không dám chắc có khi nào mình bị tên Trường Sinh này càm ràm đến chết không nữa.
Thấy Chúc Hạ Dương lướt qua mình, ngồi xuống ghế salon, nó cũng bay đến.
“Tiểu chủ tử…”
“Câm mồm!”
Đúng thật là Trường Sinh đã ngậm miệng lại, bay đến một góc nhà.
Chúc Hạ Dương nhìn thấy dáng vẻ vô cùng đánh thương của nó thì trong lòng cảm thấy hơi xấu hổ.
Có phải là mình quá hung dữ với nó rồi!
Nhưng nếu không hung dữ với nó một chút thì chưa đợi được đến lúc sư phụ xách nó về, có khi mình đã bị hành hạ chết mất rồi.
Thôi bỏ đi, cứ để cho nó ở đó đi!
Tắm rửa xong đi ra, đã không còn thấy bóng dáng Trường Sinh nữa.
Chúc Hạ Dương hơi lo lắng nhưng vẫn đi vào phòng của mình.
Sáng hôm sau, lúc Chúc Hạ Dương đang bận rộn trong phòng bếp thì có hai cảnh sát đi đến.
“Hai người…”
“Chúc tiểu thư có ở đây không?”
“Xin đợi một chút!”
Hiểu Uyển vội vàng chạy vào bếp, Lạc Minh ở bên cạnh vừa lau bàn vừa cẩn thận trọng nhìn chằm chằm bên kia.
“Chị Hạ, có cảnh sát đến tìm chị!”
Cảnh sát tìm mình làm gì?
Chúc Hạ Dương thấy hơi khó hiểu, lúc đứng dậy đi ra ngoài cô đột nhiên nghĩ đến gì đó.
Hình như mình thật sự đã làm chuyện xấu gì rồi.
“Cô là Chúc Hạ Dương phải không?”
Một người cảnh sát trong đó lên tiếng.
Chúc Hạ Dương khẽ gật đầu.
Cho dù là ai thì ở trước mặt cảnh sát thì cũng phải kiêng kỵ vài phần không phải sao!
“Chúng tôi là cảnh sát ở khu chung cư Lạc Hà, hai vị này ở cục thành phố, phiền cô đi cùng chúng tôi một chuyến!”
“Được được.” Chúc Hạ Dương liên tục gật đầu.
Dù sao mình đã làm chuyện trái lương tâm mà, trộm cây thôi mà cũng điều động cả công an điều tra, cuối cùng cái cây này có địa vị lớn đến mức nào chứ!
“Lạc Minh, hôm nay cho cậu một cơ hội, phòng bếp giao lại cho cậu.”
Đợi Lạc Minh đồng ý thì Chúc Hạ Dương ngồi vào trong xe của cảnh sát.
Sau khi suy nghĩ nhiều lần, Chúc Hạ Dương quyết định giả ngu để thăm dò tình hình thực tế.
“Xin chào, chuyện này…”
“Hơn hai giờ đêm ngày 23 tháng 10, có phải cô đã làm hỏng mất một cái cây ở công viên Lạc Hà không?”
Sặc… Quả nhiên là vì chuyện này!
“Chuyện này là…” Chúc Hạ Dương cúi đầu không biết phải trả lời thế nào.
Chúc Hạ Dương cảm giác mặt mình nóng bừng, chuyện kỳ lạ như trộm cây thế mà lại xảy ra với mình.
Còn bị phát hiện!
“Không có việc gì, trước tiên đưa cô đến hiện trường xác nhận lại tình hình một lần, sau đó nộp một chút tiền phạt là được.”
Phạt tiền!
“Đồng chí, bao nhiêu vậy?”
“Đồng chí sao?”
“Vâng, đồng chí!” Không gọi là đồng chí thì gọi là gì chứ?