Chương 10
"Tôi cảnh cáo cô, nếu như cô còn sỉ nhục cảnh sát thì tôi sẽ phải mời cô vào ở thêm mấy ngày nữa đấy."
Vẻ mặt người nọ nghiêm túc, lại có vẻ không vừa ý.
Tổng cộng có hai chiếc xe, Chúc Hạ Dương ngồi ở chiếc xe phía sau với hai vị ở cục cảnh sát thành phố, càng áp lực hơn.
"Ôi, đồng chí đừng có hiểu lầm, không phải tôi chỉ nhất thời không biết xưng hô thế nào thôi sao, đừng giận đừng giận."
Vốn muốn giải thích hiểu lầm, không ngờ sắc mặt của người đó càng đen hơn.
"Vậy... xin lỗi chú cảnh sát, chú đừng tức giận!"
"Chú?"
Thấy người nọ nghẹn đến sắp nội thương.
"Này, tiểu Trương cậu đừng dọa cô bé sợ."
Ngồi bên cạnh ghế tài xế là một người đàn ông trung niên, hoàn toàn có thể gọi là chú được.
Nhìn cũng có vẻ trầm ổn hơn người bên cạnh kia.
"Không phải tôi có ý đồ gì với cô, chú thì tất nhiên là không dám nhận rồi, gọi Trương đại ca là được rồi."
"Ui trời, hóa ra là chọc ghẹo em gái người ta, ha ha ha."
Ông chú cười to hai tiếng, càng làm cho cảnh sát trẻ tuổi họ Trương càng lúng túng hơn.
Nhưng mà "Trương đại ca" nghe cũng có vẻ già mà!
"Đúng rồi, cháu phải đóng bao nhiêu tiền phạt vậy?"
"Biểu hiện tốt thì xử lý nhẹ, trường hợp nghiêm trọng thì phạt nặng."
"Thế nào là trưởng hợp nghiêm trọng?" Chúc Hạ Dương nhỏ giọng hỏi.
Người kia lại nhìn Chúc Hạ Dương từ trên xuống dưới một lần, khinh thường nói: "Là kiểu người gặp cảnh sát mà vẫn đeo khẩu trang kính râm như cô!"
Lúc này Chúc Hạ Dương mới phản ứng được, dù là mình có chuyện khó nói nhưng mà như vậy đúng thật là có vẻ không tốt lắm, nên cô tháo khẩu trang xuống.
"Ban nãy là tôi sơ sót, nhưng mà kính râm thì thật sự không tiện tháo xuống."
Lúc Chúc Hạ Dương tháo khẩu trang xuống, người tự nhận là Trương đại ca này ngẩn ra, vậy mà lại xấu hổ.
Ông chú cười không nói gì.
Rất nhanh đã đến nơi, Chúc Hạ Dương yên lặng không nói gì đi theo sau hai người.
Mặt trời hướng đông vẫn đang chiếu sáng, dù đã gần mười một giờ nhưng mà ánh nắng vẫn không thể chiếu vào công viên.
Bị những tòa nhà cao tầng chắn mất.
Chúc Hạ Dương nhìn về phía vị trí của cái cây kia, giật mình, lập tức chạy đến.
"Sao thế, là cô làm mà."
"Ông chú, cây này?"
Đêm hôm đó rõ ràng mình đã dùng cuộn dây đen phá hủy gốc cây này, nhưng mà lúc này ở đây còn có một cây liễu lớn hơn lúc trước.
"Chúng tôi cũng rất ngạc nhiên, tối qua lúc đến xem thì cây này mới chỉ nhỏ bằng cổ tay, nhưng mà mới một đêm đã lớn như vậy."
Một cảnh sát nói sau đó đến gần cây liễu cẩn thận nhìn.
"Còn có chuyện như vậy sao?" Người đàn ông trung niên có vẻ vô cùng kinh ngạc.
Còn có loại cây chỉ qua một đêm đã từ một thân cây nhỏ bằng cổ tay biến thành thân cây lớn bằng một cái tô sao?
"Nhanh như vậy đã trồng lại một gốc cây mới sao?" Nhìn bùn đất dưới gốc cây có vẻ còn mới, Chúc Hạ Dương nghi ngờ nói.
Theo lý thuyết thì trước khi xác nhận hiện trường thì không được làm lộn xộn hiện trường mà!!
"Cô phá hư cây, người khác không thể trồng lại sao?"
Chúc Hạ Dương biết rõ tình hình ở đây, lúc này cũng không muốn cãi nhau với tên to xác lỗ mãng này.
Nếu như gỗ liễu âm lợi hại như vậy, chỗ có thể mọc ra nó chắc chắn cũng không bình thường!
"Chuyện này là sao?" Chúc Hạ Dương lo lắng hỏi.
Cảnh sát sờ cái cây kia, đi đến trước mặt Chúc Hạ Dương nói: "Ngày 24 tháng 8 có cư dân đến tố cáo nói không còn cây nữa, phải tìm được người phá hoại. Trong công viên không có camera nên phải điều tra camera trên đường để khóa mục tiêu."
"Nhưng mà phải mất sáu bảy ngày mới tìm ra tôi?"
"Chúng tôi đã định đến tìm cô, nhưng mà có người ngăn cản, còn trồng một gốc liễu khác ở đây, ông ta nhấn mạnh là không cần tìm cô, bỏ qua chuyện này. Đồng thời nếu để cô biết có khi lại đến trộm thêm lần nữa, nhưng mà những người dân lại tiếp tục đến cục thành phố tố cáo."
Là sợ có cả kẻ ăn cắp cây chuyên nghiệp nữa à? Còn vì một cái cây mà tố cáo đến cả cục công an thành phố, những người dân này để ý đến cái cây này quá nhỉ?
"Người nọ có lai lịch thế nào?"
Nếu có thể khiến cảnh sát thay đổi hành động thì nhất định là không đơn giản.
"Là thầy phong thủy nổi tiếng của thành phố Thanh Phong, trước đây khi xây dựng chỗ này thì đã mời ông ta xem phong thủy."
Chương 29: Thầy phong thủy 2
"Đó là ai?"
“Cháu là người nơi khác đến đúng không?”
Ông chú cười nói: “Đó là Lý Như Phong, ai ở thành phố Thanh Phong này cũng biết tới ông ấy”.
Thầy phong thủy sao?
Còn biết xem phong thủy gì đấy, kết cấu của nơi này vừa nhìn đã cảm thấy khó chịu rồi!
Đây là Tụ Âm Cục!
Vừa nghĩ đến đây Chúc Hạ Dương bỗng thấy mừng thầm trong bụng. Quả nhiên bản thân thực sự đã tiến bộ rồi, nếu là cô trước kia thì còn lâu mới hiểu được chuyện này.
"Chú có thể dẫn cháu đến gặp ông ấy không?"
“Không được!” Chàng trai họ Trương giành nói trước.
"Chuyện này trước mắt của cô còn chưa giải quyết xong, cô gặp Lý đại sư làm gì chứ?"
Chúc Hạ Dương thấy người này nói chuyện đúng là thô lỗ.
Chắc chắc là sẽ khó kiếm bạn gái lắm!
"Tôi nghi ngờ Lý Như Phong này đang âm mưu gì đó. Cái bố cục phong thủy này vốn có vấn đề."
"Cô nghĩ cô là ai mà lại dám nghi ngờ Lý đại sư?"
“Ôi, tiểu Trương à.” Ông chú bật cười vội ngăn anh ta lại, nói tiếp: “Cháu gái nhỏ ơi, ở thành phố Thanh Phong này không một ai dám nghi ngờ Lý Như Phong cả, thế cháu có căn cứ gì không?"
Chúc Hạ Dương không biết rốt cuộc Lý sư phụ kia như thế nào, nhưng có một điều vô cùng chắc chắn!
Một là ông ta có tiếng mà không có miếng, hoặc là ông ta cố ý làm như thế!
Chắc chắn có âm mưu gì khác!
“Cháu có dự cảm không lành, tốt hơn hết là phải nhanh chóng chặt bỏ cái cây này ngay."
"Cô..."
"Trực Nam, đừng nói nữa!" Ông chú nhỏ giọng trách mắng.
Trực Nam?
Họ Trương?
Trương Trực Nam?
Cái tên quá hợp với anh ta!
Nhìn thấy Chúc Hạ Dương đột nhiên cười khúc khích, thẳng nam* tức giận trừng mắt nhìn cô, nhưng anh ta không dám nhiều lời nữa.
*Thẳng nam: Ngôn ngữ mạng Trung Quốc: Chỉ những chàng trai không hiểu phong tình, quá thẳng thắn thật thà, đôi khi nói chuyện khó chịu. Ở đây tên của anh chàng là Trực Nam cũng có nghĩa là thẳng nam.
"Lúc trước cháu chặt cái cây này là bởi vì nó đặc biệt. Hơn nữa, nơi này cũng không phải là nơi bình thường."
"Chỗ nào không bình thường?"
Chúc Hạ Dương cũng chưa nghĩ ra bất thường chỗ nào.
Ông chú lại bước đến gốc cây xem xét, đưa tay ra ngắt một chiếc lá, nước chảy từ cuống lá đọng lại trên ngón tay trỏ.
Ông ném cái lá xuống đất rồi lau ngón tay của mình.
"Cây này chỉ qua một đêm mà đã lớn như vậy, chú cũng thấy hơi kỳ lạ. Cứ nghĩ là do nơi này phong thủy tốt, nhưng nghe cháu nói như vậy, chú mới nhận ra."
"Chú tin cháu sao?"
"Chú tin, nhưng chú không có quyền quyết định. Với cả, cho dù Lý đại sư không tìm cháu, nhưng những cư dân ở đây cũng đã nói không để bỏ qua cho những kẻ phá hoại. Hết cách rồi, chỉ đành nghe theo ý kiến của mọi người thôi."
Nói xong, ông chú bảo thẳng nam đưa Chúc Hạ Dương trở lại đồn cảnh sát.
Thật sự chạy không thoát rồi!
Sau khi nộp phạt hai nghìn nhân dân tệ, Chúc Hạ Dương tự mình bắt taxi trở lại cửa hàng.
Sớm biết như thế thì đã không nhiều lời như vậy, cứ nộp phạt rồi về nhà sớm còn hơn!
Dù sao nếu nơi đó thật sự xảy ra chuyện thì cũng chẳng liên quan đến cô!
Trong lòng Chúc Hạ Dương vô cùng bực bội.
"Chị Hạ về rồi à, đến nếm thử món 'ngày hè nắng ráo' của Lạc Minh làm đi!"
Vừa nhìn thấy Chúc Hạ Dương, Hiểu Uyển lập tức chào hỏi, bưng một miếng bánh ngọt đến, kéo ghế ngồi xuống.
Trước mặt là một chiếc bánh mousse hình khối, bên ngoài áo một lớp màu xanh nhạt, trang trí những bông hoa trắng mỏng manh, rắc thêm bột socola màu hồng phấn.
Được bày lên cái đĩa hình tháp chín tầng nhìn vô cùng bắt mắt, bên cạnh còn có kẹo dẻo màu đỏ hình trái tim.
Sự kết hợp tươi mát ngọt ngào này khiến cho tâm trạng buồn bực của cô được chữa khỏi ngay lập tức.
Quả nhiên đặt tên cũng rất hợp.
“Mau thử xem!” Hiểu Uyển vừa dứt lời thì Lạc Minh cũng bước đến.
Chúc Hạ Dương có hơi ngại ngùng, nhưng nhìn ánh mắt tràn đầy mong đợi của Lạc Minh, cô ăn một miếng.
"Ngon lắm, mùi vị khá được đấy Lạc Minh!"
Chương 30: Đột nhiên dịu dàng
Chúc Hạ Dương lơ đãng khen, vẻ mặt Hiểu Uyển và Lạc Minh ngập tràn ý cười.
“Xem ra tôi nhặt được một bảo bối rồi.”
“Hì hì, nói vậy tôi thấy ngại quá, tôi tiếp tục đi làm việc đây.” Nói xong Lạc Minh tháo mũ đầu bếp xuống.
“Cùng đi đi, đúng lúc tôi cũng muốn thả lỏng một chút.”
Lạc Minh ngẩn người, lập tức vui mừng đồng ý, đội lại mũ đầu bếp vào rồi đi vào bếp.
Ăn xong cơm trưa, Chúc Hạ Dương đi vào phòng nghỉ chuẩn bị ngủ một lát.
Gục xuống bàn được một lúc, bả vai bỗng bị vỗ vỗ.
Là Hiểu Uyển sao?
Nhưng không nghe thấy tiếng mở cửa.
Chúc Hạ Dương ngẩng đầu lên đối diện với một cặp mắt xinh đẹp.
Giống như màu lam của biển cả nhưng lại trong suốt hơn.
“Anh… anh xuất hiện lúc nào thế?”
Chúc Hạ Dương kinh ngạc đứng dậy.
Gần đây người này không hề xuất hiện, cũng không biết đã đi đâu.
“Vừa xong.”
“Gần đây anh đi đâu vậy?” Chúc Hạ Dương nhỏ giọng hỏi, quay mặt sang hướng khác.
“Cô đang quan tâm tôi sao? Hay là nhớ tôi?”
Dạ Minh mỉm cười nhìn Chúc Hạ Dương, thật lâu sau vẫn chưa dời mắt đi.
“Xấu hổ sao?”
“Cút, đừng có ảo tưởng, mấy ngày nay rất yên tĩnh, không muốn nhìn thấy anh!”
Chúc Hạ Dương xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía Dạ Minh.
Cô cũng không biết tại sao, rõ ràng là cô rất chán ghét anh, mấy ngày nay không gặp lại bắt đầu lo lắng cho anh.
“Nếu cô muốn mỗi ngày đều nhìn thấy tôi, vậy mỗi tối tôi đều có thể ở lại.”
Đậu xanh, nói giống như mình là hoàng đế sủng hạnh phi tử vậy.
Không biết xấu hổ!
Thấy Chúc Hạ Dương không nói lời nào, Dạ Minh ngồi xuống ghế đối diện, chậm rãi nói: “Nhờ cô mà vết thương của tôi tốt lên rất nhiều.”
Đang nói cảm ơn cô sao?
Lời này nói ra từ miệng anh ta, cảm giác có hơi khó tin.
“À!”
“Biết tại sao tôi phải ở bên cạnh cô không?”
“Không biết.” Nói xong Chúc Hạ Dương chậm rãi xoay người lại, nhìn Dạ Minh với vẻ mặt khó hiểu.
“Vậy anh nói xem là tại sao?”
Trong đôi mắt của Dạ Minh nhất thời bao phủ bởi sự bi thương.
“Bởi vì cô là cơ thể cực âm ngàn năm khó gặp, bởi vì một chuyện trước đây, cô đã là một sự tồn tại đặc biệt. Còn cả mặt dây chuyền ngọc bích trước ngực của cô nữa, nhất định phải bảo vệ thật tốt!”
Mặc dù Chúc Hạ Dương không hiểu những lời anh nói lắm, nhưng thấy anh nghiêm túc như thế nên gật gật đầu.
“Sẽ có nguy hiểm gì sao?”
“Không, tôi sẽ bảo vệ cô.”
“Mặt dây chuyền thì sao?”
Dạ Minh nhìn Chúc Hạ Dương thật lâu, sau đó mới trả lời: “Nếu mặt dây chuyền rơi vào tay kẻ xấu thì hậu quả sẽ khó tưởng tượng nổi!”
Chúc Hạ Dương cắn cắn môi, tay phải phủ lên dây chuyền ngọc trước ngực.
Xem ra lai lịch của thứ này không tầm thường.
Hơn nữa vị tiền bối kia đã giao thứ này cho cô, vậy thì cô càng không thể phụ lòng bà ấy được, nhất định phải bảo vệ dây chuyền ngọc bích này thật tốt!
“Còn nữa cô phải cẩn thận, buổi tối tôi sẽ về.”
Nói xong, không đợi Chúc Hạ Dương trả lời, chỉ thấy người đàn ông trước mắt đã biến mất.
Vừa rồi anh ta quan tâm mình sao?
Dạ Minh hôm nay không giống như lúc trước, luôn cảm thấy có một sự dịu dàng.
Bỏ đi, cần gì nghĩ nhiều nhu vậy, nghỉ ngơi một lát trước đã.
Chúc Hạ Dương gục xuống bàn ngủ, trong mộng lại gặp sư phụ, sư phụ nói Trường Sinh sẽ đi theo cô, trong lòng Chúc Hạ Dương cực kỳ không muốn.
Nhưng mà lời thầy khó cãi, cô cũng không dám công khai cãi lệnh của sư phụ.
“Sư phụ phải đi đâu sao?”
“Có thể đi đâu được, con còn chưa xuất sư, sao sư phụ có thể rời đi được, chỉ là báo cho con biết một tiếng thôi. Trường Sinh là người đi theo bên cạnh sư phụ, lúc ta không có bên cạnh con, nó sẽ chăm sóc con thật tốt.”
“Cám ơn sư phụ!”
“Buổi tối sư phụ sẽ tìm con.”
Nói xong Bắc Minh Nghiễn biến mất.
Chúc Hạ Dương nhận ra chỉ cần cô ngủ thì sư phụ sẽ xuất hiện.
Mà tối hôm qua sư phụ có việc phải ra ngoài nên cô không gặp được ông.
Nên Chúc Hạ Dương đoán hẳn là sư phụ sẽ xuất hiện ở trong giấc mơ của cô, mình không cần phải đi tìm ông ấy.
Vẻ mặt người nọ nghiêm túc, lại có vẻ không vừa ý.
Tổng cộng có hai chiếc xe, Chúc Hạ Dương ngồi ở chiếc xe phía sau với hai vị ở cục cảnh sát thành phố, càng áp lực hơn.
"Ôi, đồng chí đừng có hiểu lầm, không phải tôi chỉ nhất thời không biết xưng hô thế nào thôi sao, đừng giận đừng giận."
Vốn muốn giải thích hiểu lầm, không ngờ sắc mặt của người đó càng đen hơn.
"Vậy... xin lỗi chú cảnh sát, chú đừng tức giận!"
"Chú?"
Thấy người nọ nghẹn đến sắp nội thương.
"Này, tiểu Trương cậu đừng dọa cô bé sợ."
Ngồi bên cạnh ghế tài xế là một người đàn ông trung niên, hoàn toàn có thể gọi là chú được.
Nhìn cũng có vẻ trầm ổn hơn người bên cạnh kia.
"Không phải tôi có ý đồ gì với cô, chú thì tất nhiên là không dám nhận rồi, gọi Trương đại ca là được rồi."
"Ui trời, hóa ra là chọc ghẹo em gái người ta, ha ha ha."
Ông chú cười to hai tiếng, càng làm cho cảnh sát trẻ tuổi họ Trương càng lúng túng hơn.
Nhưng mà "Trương đại ca" nghe cũng có vẻ già mà!
"Đúng rồi, cháu phải đóng bao nhiêu tiền phạt vậy?"
"Biểu hiện tốt thì xử lý nhẹ, trường hợp nghiêm trọng thì phạt nặng."
"Thế nào là trưởng hợp nghiêm trọng?" Chúc Hạ Dương nhỏ giọng hỏi.
Người kia lại nhìn Chúc Hạ Dương từ trên xuống dưới một lần, khinh thường nói: "Là kiểu người gặp cảnh sát mà vẫn đeo khẩu trang kính râm như cô!"
Lúc này Chúc Hạ Dương mới phản ứng được, dù là mình có chuyện khó nói nhưng mà như vậy đúng thật là có vẻ không tốt lắm, nên cô tháo khẩu trang xuống.
"Ban nãy là tôi sơ sót, nhưng mà kính râm thì thật sự không tiện tháo xuống."
Lúc Chúc Hạ Dương tháo khẩu trang xuống, người tự nhận là Trương đại ca này ngẩn ra, vậy mà lại xấu hổ.
Ông chú cười không nói gì.
Rất nhanh đã đến nơi, Chúc Hạ Dương yên lặng không nói gì đi theo sau hai người.
Mặt trời hướng đông vẫn đang chiếu sáng, dù đã gần mười một giờ nhưng mà ánh nắng vẫn không thể chiếu vào công viên.
Bị những tòa nhà cao tầng chắn mất.
Chúc Hạ Dương nhìn về phía vị trí của cái cây kia, giật mình, lập tức chạy đến.
"Sao thế, là cô làm mà."
"Ông chú, cây này?"
Đêm hôm đó rõ ràng mình đã dùng cuộn dây đen phá hủy gốc cây này, nhưng mà lúc này ở đây còn có một cây liễu lớn hơn lúc trước.
"Chúng tôi cũng rất ngạc nhiên, tối qua lúc đến xem thì cây này mới chỉ nhỏ bằng cổ tay, nhưng mà mới một đêm đã lớn như vậy."
Một cảnh sát nói sau đó đến gần cây liễu cẩn thận nhìn.
"Còn có chuyện như vậy sao?" Người đàn ông trung niên có vẻ vô cùng kinh ngạc.
Còn có loại cây chỉ qua một đêm đã từ một thân cây nhỏ bằng cổ tay biến thành thân cây lớn bằng một cái tô sao?
"Nhanh như vậy đã trồng lại một gốc cây mới sao?" Nhìn bùn đất dưới gốc cây có vẻ còn mới, Chúc Hạ Dương nghi ngờ nói.
Theo lý thuyết thì trước khi xác nhận hiện trường thì không được làm lộn xộn hiện trường mà!!
"Cô phá hư cây, người khác không thể trồng lại sao?"
Chúc Hạ Dương biết rõ tình hình ở đây, lúc này cũng không muốn cãi nhau với tên to xác lỗ mãng này.
Nếu như gỗ liễu âm lợi hại như vậy, chỗ có thể mọc ra nó chắc chắn cũng không bình thường!
"Chuyện này là sao?" Chúc Hạ Dương lo lắng hỏi.
Cảnh sát sờ cái cây kia, đi đến trước mặt Chúc Hạ Dương nói: "Ngày 24 tháng 8 có cư dân đến tố cáo nói không còn cây nữa, phải tìm được người phá hoại. Trong công viên không có camera nên phải điều tra camera trên đường để khóa mục tiêu."
"Nhưng mà phải mất sáu bảy ngày mới tìm ra tôi?"
"Chúng tôi đã định đến tìm cô, nhưng mà có người ngăn cản, còn trồng một gốc liễu khác ở đây, ông ta nhấn mạnh là không cần tìm cô, bỏ qua chuyện này. Đồng thời nếu để cô biết có khi lại đến trộm thêm lần nữa, nhưng mà những người dân lại tiếp tục đến cục thành phố tố cáo."
Là sợ có cả kẻ ăn cắp cây chuyên nghiệp nữa à? Còn vì một cái cây mà tố cáo đến cả cục công an thành phố, những người dân này để ý đến cái cây này quá nhỉ?
"Người nọ có lai lịch thế nào?"
Nếu có thể khiến cảnh sát thay đổi hành động thì nhất định là không đơn giản.
"Là thầy phong thủy nổi tiếng của thành phố Thanh Phong, trước đây khi xây dựng chỗ này thì đã mời ông ta xem phong thủy."
Chương 29: Thầy phong thủy 2
"Đó là ai?"
“Cháu là người nơi khác đến đúng không?”
Ông chú cười nói: “Đó là Lý Như Phong, ai ở thành phố Thanh Phong này cũng biết tới ông ấy”.
Thầy phong thủy sao?
Còn biết xem phong thủy gì đấy, kết cấu của nơi này vừa nhìn đã cảm thấy khó chịu rồi!
Đây là Tụ Âm Cục!
Vừa nghĩ đến đây Chúc Hạ Dương bỗng thấy mừng thầm trong bụng. Quả nhiên bản thân thực sự đã tiến bộ rồi, nếu là cô trước kia thì còn lâu mới hiểu được chuyện này.
"Chú có thể dẫn cháu đến gặp ông ấy không?"
“Không được!” Chàng trai họ Trương giành nói trước.
"Chuyện này trước mắt của cô còn chưa giải quyết xong, cô gặp Lý đại sư làm gì chứ?"
Chúc Hạ Dương thấy người này nói chuyện đúng là thô lỗ.
Chắc chắc là sẽ khó kiếm bạn gái lắm!
"Tôi nghi ngờ Lý Như Phong này đang âm mưu gì đó. Cái bố cục phong thủy này vốn có vấn đề."
"Cô nghĩ cô là ai mà lại dám nghi ngờ Lý đại sư?"
“Ôi, tiểu Trương à.” Ông chú bật cười vội ngăn anh ta lại, nói tiếp: “Cháu gái nhỏ ơi, ở thành phố Thanh Phong này không một ai dám nghi ngờ Lý Như Phong cả, thế cháu có căn cứ gì không?"
Chúc Hạ Dương không biết rốt cuộc Lý sư phụ kia như thế nào, nhưng có một điều vô cùng chắc chắn!
Một là ông ta có tiếng mà không có miếng, hoặc là ông ta cố ý làm như thế!
Chắc chắn có âm mưu gì khác!
“Cháu có dự cảm không lành, tốt hơn hết là phải nhanh chóng chặt bỏ cái cây này ngay."
"Cô..."
"Trực Nam, đừng nói nữa!" Ông chú nhỏ giọng trách mắng.
Trực Nam?
Họ Trương?
Trương Trực Nam?
Cái tên quá hợp với anh ta!
Nhìn thấy Chúc Hạ Dương đột nhiên cười khúc khích, thẳng nam* tức giận trừng mắt nhìn cô, nhưng anh ta không dám nhiều lời nữa.
*Thẳng nam: Ngôn ngữ mạng Trung Quốc: Chỉ những chàng trai không hiểu phong tình, quá thẳng thắn thật thà, đôi khi nói chuyện khó chịu. Ở đây tên của anh chàng là Trực Nam cũng có nghĩa là thẳng nam.
"Lúc trước cháu chặt cái cây này là bởi vì nó đặc biệt. Hơn nữa, nơi này cũng không phải là nơi bình thường."
"Chỗ nào không bình thường?"
Chúc Hạ Dương cũng chưa nghĩ ra bất thường chỗ nào.
Ông chú lại bước đến gốc cây xem xét, đưa tay ra ngắt một chiếc lá, nước chảy từ cuống lá đọng lại trên ngón tay trỏ.
Ông ném cái lá xuống đất rồi lau ngón tay của mình.
"Cây này chỉ qua một đêm mà đã lớn như vậy, chú cũng thấy hơi kỳ lạ. Cứ nghĩ là do nơi này phong thủy tốt, nhưng nghe cháu nói như vậy, chú mới nhận ra."
"Chú tin cháu sao?"
"Chú tin, nhưng chú không có quyền quyết định. Với cả, cho dù Lý đại sư không tìm cháu, nhưng những cư dân ở đây cũng đã nói không để bỏ qua cho những kẻ phá hoại. Hết cách rồi, chỉ đành nghe theo ý kiến của mọi người thôi."
Nói xong, ông chú bảo thẳng nam đưa Chúc Hạ Dương trở lại đồn cảnh sát.
Thật sự chạy không thoát rồi!
Sau khi nộp phạt hai nghìn nhân dân tệ, Chúc Hạ Dương tự mình bắt taxi trở lại cửa hàng.
Sớm biết như thế thì đã không nhiều lời như vậy, cứ nộp phạt rồi về nhà sớm còn hơn!
Dù sao nếu nơi đó thật sự xảy ra chuyện thì cũng chẳng liên quan đến cô!
Trong lòng Chúc Hạ Dương vô cùng bực bội.
"Chị Hạ về rồi à, đến nếm thử món 'ngày hè nắng ráo' của Lạc Minh làm đi!"
Vừa nhìn thấy Chúc Hạ Dương, Hiểu Uyển lập tức chào hỏi, bưng một miếng bánh ngọt đến, kéo ghế ngồi xuống.
Trước mặt là một chiếc bánh mousse hình khối, bên ngoài áo một lớp màu xanh nhạt, trang trí những bông hoa trắng mỏng manh, rắc thêm bột socola màu hồng phấn.
Được bày lên cái đĩa hình tháp chín tầng nhìn vô cùng bắt mắt, bên cạnh còn có kẹo dẻo màu đỏ hình trái tim.
Sự kết hợp tươi mát ngọt ngào này khiến cho tâm trạng buồn bực của cô được chữa khỏi ngay lập tức.
Quả nhiên đặt tên cũng rất hợp.
“Mau thử xem!” Hiểu Uyển vừa dứt lời thì Lạc Minh cũng bước đến.
Chúc Hạ Dương có hơi ngại ngùng, nhưng nhìn ánh mắt tràn đầy mong đợi của Lạc Minh, cô ăn một miếng.
"Ngon lắm, mùi vị khá được đấy Lạc Minh!"
Chương 30: Đột nhiên dịu dàng
Chúc Hạ Dương lơ đãng khen, vẻ mặt Hiểu Uyển và Lạc Minh ngập tràn ý cười.
“Xem ra tôi nhặt được một bảo bối rồi.”
“Hì hì, nói vậy tôi thấy ngại quá, tôi tiếp tục đi làm việc đây.” Nói xong Lạc Minh tháo mũ đầu bếp xuống.
“Cùng đi đi, đúng lúc tôi cũng muốn thả lỏng một chút.”
Lạc Minh ngẩn người, lập tức vui mừng đồng ý, đội lại mũ đầu bếp vào rồi đi vào bếp.
Ăn xong cơm trưa, Chúc Hạ Dương đi vào phòng nghỉ chuẩn bị ngủ một lát.
Gục xuống bàn được một lúc, bả vai bỗng bị vỗ vỗ.
Là Hiểu Uyển sao?
Nhưng không nghe thấy tiếng mở cửa.
Chúc Hạ Dương ngẩng đầu lên đối diện với một cặp mắt xinh đẹp.
Giống như màu lam của biển cả nhưng lại trong suốt hơn.
“Anh… anh xuất hiện lúc nào thế?”
Chúc Hạ Dương kinh ngạc đứng dậy.
Gần đây người này không hề xuất hiện, cũng không biết đã đi đâu.
“Vừa xong.”
“Gần đây anh đi đâu vậy?” Chúc Hạ Dương nhỏ giọng hỏi, quay mặt sang hướng khác.
“Cô đang quan tâm tôi sao? Hay là nhớ tôi?”
Dạ Minh mỉm cười nhìn Chúc Hạ Dương, thật lâu sau vẫn chưa dời mắt đi.
“Xấu hổ sao?”
“Cút, đừng có ảo tưởng, mấy ngày nay rất yên tĩnh, không muốn nhìn thấy anh!”
Chúc Hạ Dương xoay người sang chỗ khác đưa lưng về phía Dạ Minh.
Cô cũng không biết tại sao, rõ ràng là cô rất chán ghét anh, mấy ngày nay không gặp lại bắt đầu lo lắng cho anh.
“Nếu cô muốn mỗi ngày đều nhìn thấy tôi, vậy mỗi tối tôi đều có thể ở lại.”
Đậu xanh, nói giống như mình là hoàng đế sủng hạnh phi tử vậy.
Không biết xấu hổ!
Thấy Chúc Hạ Dương không nói lời nào, Dạ Minh ngồi xuống ghế đối diện, chậm rãi nói: “Nhờ cô mà vết thương của tôi tốt lên rất nhiều.”
Đang nói cảm ơn cô sao?
Lời này nói ra từ miệng anh ta, cảm giác có hơi khó tin.
“À!”
“Biết tại sao tôi phải ở bên cạnh cô không?”
“Không biết.” Nói xong Chúc Hạ Dương chậm rãi xoay người lại, nhìn Dạ Minh với vẻ mặt khó hiểu.
“Vậy anh nói xem là tại sao?”
Trong đôi mắt của Dạ Minh nhất thời bao phủ bởi sự bi thương.
“Bởi vì cô là cơ thể cực âm ngàn năm khó gặp, bởi vì một chuyện trước đây, cô đã là một sự tồn tại đặc biệt. Còn cả mặt dây chuyền ngọc bích trước ngực của cô nữa, nhất định phải bảo vệ thật tốt!”
Mặc dù Chúc Hạ Dương không hiểu những lời anh nói lắm, nhưng thấy anh nghiêm túc như thế nên gật gật đầu.
“Sẽ có nguy hiểm gì sao?”
“Không, tôi sẽ bảo vệ cô.”
“Mặt dây chuyền thì sao?”
Dạ Minh nhìn Chúc Hạ Dương thật lâu, sau đó mới trả lời: “Nếu mặt dây chuyền rơi vào tay kẻ xấu thì hậu quả sẽ khó tưởng tượng nổi!”
Chúc Hạ Dương cắn cắn môi, tay phải phủ lên dây chuyền ngọc trước ngực.
Xem ra lai lịch của thứ này không tầm thường.
Hơn nữa vị tiền bối kia đã giao thứ này cho cô, vậy thì cô càng không thể phụ lòng bà ấy được, nhất định phải bảo vệ dây chuyền ngọc bích này thật tốt!
“Còn nữa cô phải cẩn thận, buổi tối tôi sẽ về.”
Nói xong, không đợi Chúc Hạ Dương trả lời, chỉ thấy người đàn ông trước mắt đã biến mất.
Vừa rồi anh ta quan tâm mình sao?
Dạ Minh hôm nay không giống như lúc trước, luôn cảm thấy có một sự dịu dàng.
Bỏ đi, cần gì nghĩ nhiều nhu vậy, nghỉ ngơi một lát trước đã.
Chúc Hạ Dương gục xuống bàn ngủ, trong mộng lại gặp sư phụ, sư phụ nói Trường Sinh sẽ đi theo cô, trong lòng Chúc Hạ Dương cực kỳ không muốn.
Nhưng mà lời thầy khó cãi, cô cũng không dám công khai cãi lệnh của sư phụ.
“Sư phụ phải đi đâu sao?”
“Có thể đi đâu được, con còn chưa xuất sư, sao sư phụ có thể rời đi được, chỉ là báo cho con biết một tiếng thôi. Trường Sinh là người đi theo bên cạnh sư phụ, lúc ta không có bên cạnh con, nó sẽ chăm sóc con thật tốt.”
“Cám ơn sư phụ!”
“Buổi tối sư phụ sẽ tìm con.”
Nói xong Bắc Minh Nghiễn biến mất.
Chúc Hạ Dương nhận ra chỉ cần cô ngủ thì sư phụ sẽ xuất hiện.
Mà tối hôm qua sư phụ có việc phải ra ngoài nên cô không gặp được ông.
Nên Chúc Hạ Dương đoán hẳn là sư phụ sẽ xuất hiện ở trong giấc mơ của cô, mình không cần phải đi tìm ông ấy.