Chương 47
Thật ra hôm nay lúc biên kịch lần đầu nhìn thấy Kiều Hội, trong lòng anh ta rất kinh ngạc.
Trạng thái của Kiều Hội rõ ràng khác hẳn. Nếu nói Kiều Hội lần trước khiến anh ta liên tưởng đến một bức tranh thủy mặc, thì Kiều Hội hôm nay lại khiến anh ta liên tưởng đến một bức tranh thủy mặc nùng mặc trọng thải [1].
[1] Nùng mặc trọng thải: Mực đặc màu đậm, dùng để nhấn mạnh hay làm nổi bật một điều gì đó nồng đậm rực rỡ.
Chỉ là nhiều thêm bốn chữ, nhưng cảm giác cô lại hoàn toàn khác với lúc trước.
Đáy mắt của Kiều Hội có thêm một thứ gọi là “tham vọng”. Lần trước cô rất xinh đẹp, nhưng mà còn thiếu một chút gì đó, trông có vẻ rất bình thản nhu nhược, không đủ khiến người ta liếc mắt một cái sẽ nhớ kỹ, hiện tại cái cảm giác thiếu thiếu kia đã được lấp đầy.
Cô giống như sắp giương lên đôi cánh phượng hoàng của mình, ánh sáng trên người đều không thể nào bị che lấp.
Tham vọng làm cô trở nên tự tin, càng thêm tỏa sáng.
Mặc dù không biết tại sao mới chỉ có một đêm ngắn ngủn qua đi mà tham vọng của cô đã điên cuồng lan tràn như cỏ dại, đến nỗi làm khí chất trên người thay đổi. Nhưng ở trong giới giải trí hỗn loạn này, người có tham vọng so với người không có tham vọng thì đi xa hơn, đi lâu hơn rất nhiều.
So với cô, diện mạo Chương Tô Lê có vẻ kém cạnh hơn nhiều. Rõ ràng Chương Tô Lê ở trong đám người thường có thể coi là hạc giữa bầy gà nhưng bây giờ đứng bên cạnh Kiều Hội, cô ấy lập tức lu mờ.
Cách đó không xa, người đại diện của Kiều Hội là chị Hoan vẻ mặt đầy vui mừng.
Cuối cùng thì con thỏ trắng nhỏ nhà chị cũng có tham vọng.
Từ trước đến nay chị ấy không bao giờ nghĩ cô có thể nổi lửa mạnh mẽ trỗi dậy. Ngày trước, Kiều Hội không có mục tiêu xa, trong lòng chỉ muốn làm việc mình thích – diễn xuất. Chỉ cần được diễn là cô mãn nguyện rồi, là nghệ sĩ tuyến mười tám hay không cô cũng không quan tâm chút nào.
Bây giờ Kiều Hội cởi bỏ chiếc áo khoác ngoài bình thường, bắt đầu từng bước tiến lên đỉnh cao của giới giải trí.
Trăm ngàn câu ân cần dạy bảo không bằng một lòng muốn tiến bộ. Hiện tại cô bắt đầu nỗ lực, còn sợ không thể trở thành diễn viên tuyến một hay minh tinh hạng A sao?
° ° °
Phân cảnh chuẩn bị quay là cảnh từ hôn.
Bầu trời đổ mưa tuyết, như thể là điềm báo sắp có chuyện gì xảy đến.
Bông tuyết từng chút một rơi xuống mái tóc của cô, đọng trên chiếc áo lông chồn màu đỏ rực rỡ, tích tụ thành một tầng nho nhỏ màu trắng.
Cô giống như một ngọn lửa xinh đẹp kiều diễm, tỏa sáng nhất trong trời tuyết giá băng.
Khoảnh khắc này, Kiều Hội chính là Phương Yến. Cô khinh thường nhếch khóe môi, trên mặt hiện rõ vẻ nét trào phúng, ngạo mạn, ánh mắt nhàn nhạt rơi xuống người Cung Diệu như nhìn hòn đá bên đường, “Hôn ước? Ngươi nghĩ cái gì vậy? Loại người như người có thể lấy ta sao?”
Từ Diệc Dương vào vai Cung Diệu, ánh mắt anh lập tức trầm xuống, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm người trước mắt, như muốn nhìn rõ cô, hoài niệm về những lần nắm tay mềm mại ngày trước.
Anh biết tất cả mọi người đều sống giống như một cơn gió nghiêng về phía nào thì chạy về hướng ấy. Anh không còn là thiếu gia Cung gia nữa, bây giờ anh chỉ là một người rất đáng thương, cha mẹ đều mất. Nhưng anh không bao giờ nghĩ tới, vị hôn thê của mình cũng giống những người kia.
Anh kiêu ngạo, tự phụ, mặc dù phải chịu nỗi khổ gia tộc nhưng anh vẫn giữ được ngạo khí của mình.
Cung Diệu không cúi đầu, cũng không đau khổ không níu kéo, anh mở miệng nói chuyện, giọng điệu rất bình tĩnh, “Vậy nên, ngươi muốn từ hôn?”
Trận tuyết này hình như càng rơi càng lớn, bông tuyết che khuất tầm mắt người.
Phương Yến đi đến trước mắt Cung Diệu, trên người cô vẫn có vài phần dáng vẻ thời thơ ấu nhưng tác phong xử sự so với khi còn nhỏ thì hoàn toàn khác.
Cô cao quý lãnh diễm, khóe mắt và đuôi lông mày mang theo vài nét phong tình. Ngữ điệu nói chuyện vẫn cao cao tại thượng như vậy, “Đương nhiên.” Mặc dù cô không nói rõ là gì, nhưng trong lời nói của cô rõ ràng mang theo ý tứ, “Hiện tại ngươi còn xứng với ta à?”
Cô duỗi tay, tỳ nữ đứng sau vội đi lên đưa một xấp ngân phiếu.
Ánh mắt Cung Diệu lập tức thay đổi. Anh đứng tại chỗ, đôi mắt chặt chẽ nhìn chằm chằm vào Phương Yến, giống như muốn nhớ kỹ bộ dáng cô giờ phút này.
Ngoài ngân phiếu trên tay Phương Yến, còn có tín vật cùng thiếp canh [2] mà trước đó hai nhà cùng nhau trao đổi.
[2] Thiếp canh: Còn được gọi là bát tự. Dưới chế độ hôn nhân phong kiến, đây là thứ để trao đổi giữa nam và nữ khi họ đính hôn. Trên đó ghi tên, ngày tháng năm sinh, nơi sinh và tổ tiên ba đời.
Giây tiếp theo, tất cả mấy thứ này đều bị ném lên người Cung Diệu.
Phương Yến nâng cằm, “Chút tiền này, coi như ta bố thí cho người.” Nói xong, Phương Yến hừ nhẹ một tiếng, xoay người rời đi.
Trong gió, một giọt nước mắt trong suốt như pha lê rơi xuống.
Một giọt nước mắt này lẫn với bông tuyết bay múa đầy trời, rất nhanh liền biến mất không thấy, giống như là chưa từng xuất hiện.
“Cắt!”
Thang Mặc lộ ra vẻ vừa lòng.
Phân cảnh cuối cùng vừa rồi là một màn đẹp đến rơi lệ!
Khoảnh khắc Phương Yến xoay người, cô nhắm mắt, khóe mắt chảy ra một giọt nước mắt trong suốt như pha lê sáng.
“Biểu hiện Kiều Hội vừa rồi rất tốt, không tồi.”
Kiều Hội nhận lấy khăn giấy mà chị Hoan đưa, chấm chấm vào khóe mắt đỏ bừng, sau khi bình tĩnh được một lúc, cô mới nói, “Cảm ơn đạo diễn Thang.”
Chị Hoan không kìm được mà kinh ngạc, Kiều Hội quả thật đã thông suốt rồi!
Không, cũng không thể nói là thông suốt đột ngột, ngày thường thành tích chuyên ngành của Kiều Hội không bao giờ kém, chẳng qua là ngày trước quá mức mờ nhạt, nhưng không sao, bây giờ cô đang dần dần bộc lộ lợi thế của mình.
Đây là một chuyện tốt!
Kỹ thuật diễn xuất của Kiều Hội được mọi người khen ngợi, quay xong phân cảnh này, tạm thời cô không có phân cảnh tiếp theo.
Nhưng mà sau này cô vẫn còn vài bộ phim phải quay. Hiện tại, hầu hết thời gian cô đều ở một bên xem người khác đóng phim, học tập thế mạnh của họ.
Mấy ngày trôi qua, đoàn phim phải đổi địa điểm quay phim. Nói chung là một bộ phim điện ảnh cần phải đi nhiều nơi để ghi hình. Cốt truyện ở chỗ này đã quay xong, địa điểm tiếp theo chính là thành phố Điện Ảnh.
Chờ sau khi Kiều Hội tới thành phố Điện ảnh, cô mới phát hiện Hạ Nhiên và Lục Đình cũng ở chỗ này. Bọn họ quay bộ phim thần tượng《Rất Thích Rất Thích Anh》ở đây.
Hai hôm trước Kiều Hội mới nghe được từ tin từ trong miệng Trịnh Gia Gia, nói Hạ Nhiên bỏ không ít tiền vào suất diễn. Tuy nói là nam số ba, nhưng thực ra cũng không khác với nam số hai mấy.
Hai đoàn phim cách nhau không xa, lúc Kiều Hội đi theo đoàn phim《 Lạc Lối 》từ bên kia qua đây, liếc mắt một cái là có thể thấy Hạ Nhiên.
Anh ta trưởng thành hơn trước rất nhiều, đường nét khuôn mắt càng ngày càng thêm sắc sảo.
Kiều Hội nhìn thoáng qua rồi lập tức thu lại tầm mắt, nữ số hai ở một bên ồ lên, “Quay phim thần tượng đều mệt mỏi thế à?”
Nam số hai trong đoàn bọn họ ngày trước cũng xuất thân từ phim thần tượng, anh ta ở bên kia nhìn thoáng qua, nhìn thấy một nam sinh đang ép một nữ sinh vào tường, khẽ cười, “Có thế mà cũng mệt à? Phim thần tượng còn không phải là anh yêu tôi, tôi không yêu anh, tôi yêu anh ta nhưng anh ta không yêu tôi sao?”
Tầm mắt của nữ số hai vẫn luôn dán ở đoàn phim bên kia, “Cậu nam sinh kia trông cũng khá hút mắt đó.”
Nam số hai lắc đầu cảm khái, “Thời đại dùng mặt kiếm tiền.”
° ° °
Sau khi Kiều Hội đi WC xong, chuẩn bị ra ngoài rửa tay, vô tình nghe được âm thanhcãi nhau ở bên kia cửa.
Chắc là bên kia cho rằng trong WC không có ai.
Kiều Hội bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ, đi cũng không được mà ở lại cũng không xong, tạm thời chỉ có thời đứng yên tại chỗ.
“Anh bây giờ thì lợi hại rồi! Đạo diễn mỗi ngày đều khen lấy khen để, còn nói sau khi bộ phim kết thúc muốn tiếp tục hợp tác với anh! Giải trí Thịnh Thiên cũng toàn lực chiêu mộ anh! Còn anh thì sao? Anh không để em vào mắt à?”
“Em có thể đừng vô cớ gây rối được không?”
“Em vô cớ gây rối? Rốt cuộc ai mới là người vô cớ gây rối?”
“Anh rất mệt, em hiểu chuyện một chút được không?”
Ban đầu Kiều Hội còn tưởng rằng là vợ chồng nhà nào đang cãi nhau, vừa nghe xong cô lại cảm thấy không đúng lắm, hai cái chất giọng này rất quen tai.
Ở ngoài cửa, không phải Hạ Nhiên và Lục Đình đó chứ?
Giây tiếp theo, giọng điệu người nữ bén nhọn chất vấn lập tức chứng minh suy đoán của Kiều Hội.
“Anh bây giờ thấy em phiền ư? Cảm thấy em không hiểu chuyện? Anh không nhớ được ai là người đã giúp anh giành lấy cơ hội này sao? Anh hiện tại nóng lòng quá không chờ nổi muốn qua cầu rút ván à? Hạ Nhiên, anh là đồ tra nam! Tra nam biết không?”
Bị Lục Đình gọi là tra nam nhưng ngữ khí của Hạ Nhiên vẫn luôn rất bình tĩnh, “Tôi là tra nam, chẳng lẽ cô là người phụ nữ tốt đẹp à?”
Vẻ mặt Lục Đình hoài nghi, “Anh nói cái gì?”
Giọng điệu Hạ Nhiên lần đầu dao động, anh ta chế nhạo, “Thôi đi, đừng giả vờ nữa. Hai chúng ta đều không phải loại người tốt đẹp gì, không phải sao?”
Một cái vì ích lợi mà ngoại tình, một kẻ thích làm người thứ ba. Cho nên trà xanh dựa vào cái gì mà chờ mong có đàn ông tốt ở bên cạnh?
Hạ Nhiên thản nhiên xé rách nội tâm xấu xí kia của chị ta, không lưu lại chút thể diện nào cho Lục Đình.
Lục Đình lúc này mới ý thức được Hạ Nhiên không hề có cảm tình với mình. Ngày trước cùng chị ta lật mặt với người yêu cũ là Kiều Hội cũng chỉ vì tài nguyên mà thôi. Hiện tại chị ta không còn giá trị lợi dụng, cho nên anh ta cũng không có kiên nhẫn để diễn kịch tiếp nữa.
“Nếu cô còn muốn gây ồn ào thì cứ tiếp tục đi, còn nếu không thì tôi về trước, lát nữa tôi còn phải quay phim.”
Nói xong, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân rời đi.
Tiếp đó lại có thanh âm bước chân vang lên.
||||| Truyện đề cử: |||||
Kiều Hội cho rằng hai người đã rời đi, một lát sau, cô mới chậm rãi ra ngoài chuẩn bị rửa tay.
Vừa ra tới cửa thì nhìn thấy Lục Đình hai mắt đỏ hoe.
Cả hai người đều bất ngờ. Kiều Hội không nghĩ rằng Lục Đình vẫn chưa rời đi, còn Lục Đình thì không ngờ rằng lại có người ở đây, mà người này lại còn là đối thủ một mất một còn của chị ta – Kiều Hội!
Lục Đình bày ra vẻ mặt khó chịu, “Cô nghe thấy hết rồi?”
Đã vậy thì cũng không cần phải nói dối nữa.
Kiều Hội thản nhiên, “Ừ.”
Tay Lục Đình nắm chặt thành quyền, “Cho dù tôi bất hòa với Hạ Nhiên thì cô cũng chỉ là thủ hạ bại tướng của tôi mà thôi.”
Nói đến chuyện này, Kiều Hội không những không giận mà còn cảm thấy buồn cười. Cô không tìm Lục Đình gây phiền toái thì thôi đi, Lục Đình lại còn cố tình tự đến tìm cảm giác tồn tại.
Lục Đình ngạc nhiên, không có cô gái nào có thể chịu đựng được việc bạn trai mình ngoại tình? Đặc biệt đối tượng ngoại tình lại còn là đối thủ một mất một còn của mình. Chẳng lẽ Kiều Hội bị cô ta kích thích đến điên luôn rồi? Châm chọc đến như vậy mà không tức giận?
Khóe môi Kiều Hội nhếch lên, ngược lại với Lục Đình cuồng loạn như điên, “Nói đến đây, tôi cũng phải cảm ơn chị cướp đi Hạ Nhiên, nếu không nhờ chị, khả năng tôi cũng sẽ không thể có mối tình tốt đẹp như bây giờ.”
“Cô yêu đương?”
“Đúng vậy.”
Lục Đình lại bước về phía trước, bày ra tư thái trà xanh chính hiệu mà miệng lưỡi ngông cuồng, “Tôi có thể cướp đi bạn trai của cô một lần, hai lần thì cũng sẽ có lần thứ ba. Trên thế giới này, không có đàn ông nào mà tôi không cướp được.”
Kiều Hội tiến lên đằng trước, nhân lúc chị ta không phòng bị mà hung hăng tát Lục Đình một cái, “Chị quá coi trọng bản thân, cũng như quá xem nhẹ tôi rồi.”
Muốn cướp Từ Diệc Dương trong tay cô?
Nằm mơ đi!
Đừng nói đời này, ngay cả kiếp sau cũng không cướp nổi đâu.
Lục Đình ôm mặt, không thể tin được, “Cô đánh tôi? Cô ngang nhiên dám đánh cả tôi?”
Nói xong, chị ta xông lên muốn cào mặt Kiều Hội.
Chị ta đã khó chịu cái gương mặt này của Kiều Hội từ lâu rồi. Lúc này chị ta nhất định phải cào nát cái gương mặt kia!
Kiều Hội đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn đứng yên một chỗ cho cô ta đánh rồi.
Sau khi tát thẳng vào mặt chị ta, Kiều Hội vội vàng quay đầu chạy ra khỏi WC.
Kiều Hội nghĩ, chỉ cần bên ngoài có người, Lục Đình cũng không dám làm xằng làm bậy.
Tuy rằng vị trí của WC này tương đối xa, nhưng ở trong thành phố Điện Ảnh có rất nhiều nhân viên đoàn phim, lúc nào cũng có người qua lại.
Kiều Hội vừa mới chạy được vài bước ra bên ngoài, đã nhào vào vòng tay rộng rãi ấm áp.
“Làm sao vậy?”
Nghe thấy giọng điệu này, cả người Kiều Hội lập tức thả lỏng, cứ như thể cô đã đến bến cảng an toàn vậy.
Cô vội vàng thở hổn hển, nắm chặt vạt áo của Từ Diệc Dương, “Sao anh lại đến đây?”
“Anh thấy em đi WC lâu quá.” Nói như vậy là bởi vì Kiều Hội mỗi lần đi WC chỉ cần mười phút là đủ rồi.
Nhưng mà hiện tại đã hơn hai mươi phút trôi qua, Từ Diệc Dương không yên tâm nên đến tìm cô.
Mấy đoàn phim này tốt xấu lẫn lộn, diễn viên quần chúng cũng có không ít, có mấy diễn viên quần chúng là chuẩn côn đồ lưu manh, đến chỗ này đóng phim kiếm cơm ăn. Kiều Hội vừa xinh đẹp vừa trẻ trung, khả năng cao sẽ gặp rắc rối. Anh không nghĩ tới mình vừa đến đây lại thấy Kiều Hội xác thực là gặp được phiền toái.
Lục Đình đuổi tới rất nhanh, nhưng nhìn thấy Từ Diệc Dương đang đứng cách đó không xa, trong lòng cảm thấy bối rối, không dám dễ dàng ra tay.
Kiều Hội lắc đầu, “Em không có việc gì đâu.”
Cô không chỉ không có việc gì, mà cô còn đánh Lục Đình một cái cho hả giận.
Nghĩ đến đây, Kiều Hội chống nạnh đắc ý một trận.
Trạng thái của Kiều Hội rõ ràng khác hẳn. Nếu nói Kiều Hội lần trước khiến anh ta liên tưởng đến một bức tranh thủy mặc, thì Kiều Hội hôm nay lại khiến anh ta liên tưởng đến một bức tranh thủy mặc nùng mặc trọng thải [1].
[1] Nùng mặc trọng thải: Mực đặc màu đậm, dùng để nhấn mạnh hay làm nổi bật một điều gì đó nồng đậm rực rỡ.
Chỉ là nhiều thêm bốn chữ, nhưng cảm giác cô lại hoàn toàn khác với lúc trước.
Đáy mắt của Kiều Hội có thêm một thứ gọi là “tham vọng”. Lần trước cô rất xinh đẹp, nhưng mà còn thiếu một chút gì đó, trông có vẻ rất bình thản nhu nhược, không đủ khiến người ta liếc mắt một cái sẽ nhớ kỹ, hiện tại cái cảm giác thiếu thiếu kia đã được lấp đầy.
Cô giống như sắp giương lên đôi cánh phượng hoàng của mình, ánh sáng trên người đều không thể nào bị che lấp.
Tham vọng làm cô trở nên tự tin, càng thêm tỏa sáng.
Mặc dù không biết tại sao mới chỉ có một đêm ngắn ngủn qua đi mà tham vọng của cô đã điên cuồng lan tràn như cỏ dại, đến nỗi làm khí chất trên người thay đổi. Nhưng ở trong giới giải trí hỗn loạn này, người có tham vọng so với người không có tham vọng thì đi xa hơn, đi lâu hơn rất nhiều.
So với cô, diện mạo Chương Tô Lê có vẻ kém cạnh hơn nhiều. Rõ ràng Chương Tô Lê ở trong đám người thường có thể coi là hạc giữa bầy gà nhưng bây giờ đứng bên cạnh Kiều Hội, cô ấy lập tức lu mờ.
Cách đó không xa, người đại diện của Kiều Hội là chị Hoan vẻ mặt đầy vui mừng.
Cuối cùng thì con thỏ trắng nhỏ nhà chị cũng có tham vọng.
Từ trước đến nay chị ấy không bao giờ nghĩ cô có thể nổi lửa mạnh mẽ trỗi dậy. Ngày trước, Kiều Hội không có mục tiêu xa, trong lòng chỉ muốn làm việc mình thích – diễn xuất. Chỉ cần được diễn là cô mãn nguyện rồi, là nghệ sĩ tuyến mười tám hay không cô cũng không quan tâm chút nào.
Bây giờ Kiều Hội cởi bỏ chiếc áo khoác ngoài bình thường, bắt đầu từng bước tiến lên đỉnh cao của giới giải trí.
Trăm ngàn câu ân cần dạy bảo không bằng một lòng muốn tiến bộ. Hiện tại cô bắt đầu nỗ lực, còn sợ không thể trở thành diễn viên tuyến một hay minh tinh hạng A sao?
° ° °
Phân cảnh chuẩn bị quay là cảnh từ hôn.
Bầu trời đổ mưa tuyết, như thể là điềm báo sắp có chuyện gì xảy đến.
Bông tuyết từng chút một rơi xuống mái tóc của cô, đọng trên chiếc áo lông chồn màu đỏ rực rỡ, tích tụ thành một tầng nho nhỏ màu trắng.
Cô giống như một ngọn lửa xinh đẹp kiều diễm, tỏa sáng nhất trong trời tuyết giá băng.
Khoảnh khắc này, Kiều Hội chính là Phương Yến. Cô khinh thường nhếch khóe môi, trên mặt hiện rõ vẻ nét trào phúng, ngạo mạn, ánh mắt nhàn nhạt rơi xuống người Cung Diệu như nhìn hòn đá bên đường, “Hôn ước? Ngươi nghĩ cái gì vậy? Loại người như người có thể lấy ta sao?”
Từ Diệc Dương vào vai Cung Diệu, ánh mắt anh lập tức trầm xuống, đôi mắt đen nhánh nhìn chằm chằm người trước mắt, như muốn nhìn rõ cô, hoài niệm về những lần nắm tay mềm mại ngày trước.
Anh biết tất cả mọi người đều sống giống như một cơn gió nghiêng về phía nào thì chạy về hướng ấy. Anh không còn là thiếu gia Cung gia nữa, bây giờ anh chỉ là một người rất đáng thương, cha mẹ đều mất. Nhưng anh không bao giờ nghĩ tới, vị hôn thê của mình cũng giống những người kia.
Anh kiêu ngạo, tự phụ, mặc dù phải chịu nỗi khổ gia tộc nhưng anh vẫn giữ được ngạo khí của mình.
Cung Diệu không cúi đầu, cũng không đau khổ không níu kéo, anh mở miệng nói chuyện, giọng điệu rất bình tĩnh, “Vậy nên, ngươi muốn từ hôn?”
Trận tuyết này hình như càng rơi càng lớn, bông tuyết che khuất tầm mắt người.
Phương Yến đi đến trước mắt Cung Diệu, trên người cô vẫn có vài phần dáng vẻ thời thơ ấu nhưng tác phong xử sự so với khi còn nhỏ thì hoàn toàn khác.
Cô cao quý lãnh diễm, khóe mắt và đuôi lông mày mang theo vài nét phong tình. Ngữ điệu nói chuyện vẫn cao cao tại thượng như vậy, “Đương nhiên.” Mặc dù cô không nói rõ là gì, nhưng trong lời nói của cô rõ ràng mang theo ý tứ, “Hiện tại ngươi còn xứng với ta à?”
Cô duỗi tay, tỳ nữ đứng sau vội đi lên đưa một xấp ngân phiếu.
Ánh mắt Cung Diệu lập tức thay đổi. Anh đứng tại chỗ, đôi mắt chặt chẽ nhìn chằm chằm vào Phương Yến, giống như muốn nhớ kỹ bộ dáng cô giờ phút này.
Ngoài ngân phiếu trên tay Phương Yến, còn có tín vật cùng thiếp canh [2] mà trước đó hai nhà cùng nhau trao đổi.
[2] Thiếp canh: Còn được gọi là bát tự. Dưới chế độ hôn nhân phong kiến, đây là thứ để trao đổi giữa nam và nữ khi họ đính hôn. Trên đó ghi tên, ngày tháng năm sinh, nơi sinh và tổ tiên ba đời.
Giây tiếp theo, tất cả mấy thứ này đều bị ném lên người Cung Diệu.
Phương Yến nâng cằm, “Chút tiền này, coi như ta bố thí cho người.” Nói xong, Phương Yến hừ nhẹ một tiếng, xoay người rời đi.
Trong gió, một giọt nước mắt trong suốt như pha lê rơi xuống.
Một giọt nước mắt này lẫn với bông tuyết bay múa đầy trời, rất nhanh liền biến mất không thấy, giống như là chưa từng xuất hiện.
“Cắt!”
Thang Mặc lộ ra vẻ vừa lòng.
Phân cảnh cuối cùng vừa rồi là một màn đẹp đến rơi lệ!
Khoảnh khắc Phương Yến xoay người, cô nhắm mắt, khóe mắt chảy ra một giọt nước mắt trong suốt như pha lê sáng.
“Biểu hiện Kiều Hội vừa rồi rất tốt, không tồi.”
Kiều Hội nhận lấy khăn giấy mà chị Hoan đưa, chấm chấm vào khóe mắt đỏ bừng, sau khi bình tĩnh được một lúc, cô mới nói, “Cảm ơn đạo diễn Thang.”
Chị Hoan không kìm được mà kinh ngạc, Kiều Hội quả thật đã thông suốt rồi!
Không, cũng không thể nói là thông suốt đột ngột, ngày thường thành tích chuyên ngành của Kiều Hội không bao giờ kém, chẳng qua là ngày trước quá mức mờ nhạt, nhưng không sao, bây giờ cô đang dần dần bộc lộ lợi thế của mình.
Đây là một chuyện tốt!
Kỹ thuật diễn xuất của Kiều Hội được mọi người khen ngợi, quay xong phân cảnh này, tạm thời cô không có phân cảnh tiếp theo.
Nhưng mà sau này cô vẫn còn vài bộ phim phải quay. Hiện tại, hầu hết thời gian cô đều ở một bên xem người khác đóng phim, học tập thế mạnh của họ.
Mấy ngày trôi qua, đoàn phim phải đổi địa điểm quay phim. Nói chung là một bộ phim điện ảnh cần phải đi nhiều nơi để ghi hình. Cốt truyện ở chỗ này đã quay xong, địa điểm tiếp theo chính là thành phố Điện Ảnh.
Chờ sau khi Kiều Hội tới thành phố Điện ảnh, cô mới phát hiện Hạ Nhiên và Lục Đình cũng ở chỗ này. Bọn họ quay bộ phim thần tượng《Rất Thích Rất Thích Anh》ở đây.
Hai hôm trước Kiều Hội mới nghe được từ tin từ trong miệng Trịnh Gia Gia, nói Hạ Nhiên bỏ không ít tiền vào suất diễn. Tuy nói là nam số ba, nhưng thực ra cũng không khác với nam số hai mấy.
Hai đoàn phim cách nhau không xa, lúc Kiều Hội đi theo đoàn phim《 Lạc Lối 》từ bên kia qua đây, liếc mắt một cái là có thể thấy Hạ Nhiên.
Anh ta trưởng thành hơn trước rất nhiều, đường nét khuôn mắt càng ngày càng thêm sắc sảo.
Kiều Hội nhìn thoáng qua rồi lập tức thu lại tầm mắt, nữ số hai ở một bên ồ lên, “Quay phim thần tượng đều mệt mỏi thế à?”
Nam số hai trong đoàn bọn họ ngày trước cũng xuất thân từ phim thần tượng, anh ta ở bên kia nhìn thoáng qua, nhìn thấy một nam sinh đang ép một nữ sinh vào tường, khẽ cười, “Có thế mà cũng mệt à? Phim thần tượng còn không phải là anh yêu tôi, tôi không yêu anh, tôi yêu anh ta nhưng anh ta không yêu tôi sao?”
Tầm mắt của nữ số hai vẫn luôn dán ở đoàn phim bên kia, “Cậu nam sinh kia trông cũng khá hút mắt đó.”
Nam số hai lắc đầu cảm khái, “Thời đại dùng mặt kiếm tiền.”
° ° °
Sau khi Kiều Hội đi WC xong, chuẩn bị ra ngoài rửa tay, vô tình nghe được âm thanhcãi nhau ở bên kia cửa.
Chắc là bên kia cho rằng trong WC không có ai.
Kiều Hội bỗng nhiên cảm thấy xấu hổ, đi cũng không được mà ở lại cũng không xong, tạm thời chỉ có thời đứng yên tại chỗ.
“Anh bây giờ thì lợi hại rồi! Đạo diễn mỗi ngày đều khen lấy khen để, còn nói sau khi bộ phim kết thúc muốn tiếp tục hợp tác với anh! Giải trí Thịnh Thiên cũng toàn lực chiêu mộ anh! Còn anh thì sao? Anh không để em vào mắt à?”
“Em có thể đừng vô cớ gây rối được không?”
“Em vô cớ gây rối? Rốt cuộc ai mới là người vô cớ gây rối?”
“Anh rất mệt, em hiểu chuyện một chút được không?”
Ban đầu Kiều Hội còn tưởng rằng là vợ chồng nhà nào đang cãi nhau, vừa nghe xong cô lại cảm thấy không đúng lắm, hai cái chất giọng này rất quen tai.
Ở ngoài cửa, không phải Hạ Nhiên và Lục Đình đó chứ?
Giây tiếp theo, giọng điệu người nữ bén nhọn chất vấn lập tức chứng minh suy đoán của Kiều Hội.
“Anh bây giờ thấy em phiền ư? Cảm thấy em không hiểu chuyện? Anh không nhớ được ai là người đã giúp anh giành lấy cơ hội này sao? Anh hiện tại nóng lòng quá không chờ nổi muốn qua cầu rút ván à? Hạ Nhiên, anh là đồ tra nam! Tra nam biết không?”
Bị Lục Đình gọi là tra nam nhưng ngữ khí của Hạ Nhiên vẫn luôn rất bình tĩnh, “Tôi là tra nam, chẳng lẽ cô là người phụ nữ tốt đẹp à?”
Vẻ mặt Lục Đình hoài nghi, “Anh nói cái gì?”
Giọng điệu Hạ Nhiên lần đầu dao động, anh ta chế nhạo, “Thôi đi, đừng giả vờ nữa. Hai chúng ta đều không phải loại người tốt đẹp gì, không phải sao?”
Một cái vì ích lợi mà ngoại tình, một kẻ thích làm người thứ ba. Cho nên trà xanh dựa vào cái gì mà chờ mong có đàn ông tốt ở bên cạnh?
Hạ Nhiên thản nhiên xé rách nội tâm xấu xí kia của chị ta, không lưu lại chút thể diện nào cho Lục Đình.
Lục Đình lúc này mới ý thức được Hạ Nhiên không hề có cảm tình với mình. Ngày trước cùng chị ta lật mặt với người yêu cũ là Kiều Hội cũng chỉ vì tài nguyên mà thôi. Hiện tại chị ta không còn giá trị lợi dụng, cho nên anh ta cũng không có kiên nhẫn để diễn kịch tiếp nữa.
“Nếu cô còn muốn gây ồn ào thì cứ tiếp tục đi, còn nếu không thì tôi về trước, lát nữa tôi còn phải quay phim.”
Nói xong, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân rời đi.
Tiếp đó lại có thanh âm bước chân vang lên.
||||| Truyện đề cử: |||||
Kiều Hội cho rằng hai người đã rời đi, một lát sau, cô mới chậm rãi ra ngoài chuẩn bị rửa tay.
Vừa ra tới cửa thì nhìn thấy Lục Đình hai mắt đỏ hoe.
Cả hai người đều bất ngờ. Kiều Hội không nghĩ rằng Lục Đình vẫn chưa rời đi, còn Lục Đình thì không ngờ rằng lại có người ở đây, mà người này lại còn là đối thủ một mất một còn của chị ta – Kiều Hội!
Lục Đình bày ra vẻ mặt khó chịu, “Cô nghe thấy hết rồi?”
Đã vậy thì cũng không cần phải nói dối nữa.
Kiều Hội thản nhiên, “Ừ.”
Tay Lục Đình nắm chặt thành quyền, “Cho dù tôi bất hòa với Hạ Nhiên thì cô cũng chỉ là thủ hạ bại tướng của tôi mà thôi.”
Nói đến chuyện này, Kiều Hội không những không giận mà còn cảm thấy buồn cười. Cô không tìm Lục Đình gây phiền toái thì thôi đi, Lục Đình lại còn cố tình tự đến tìm cảm giác tồn tại.
Lục Đình ngạc nhiên, không có cô gái nào có thể chịu đựng được việc bạn trai mình ngoại tình? Đặc biệt đối tượng ngoại tình lại còn là đối thủ một mất một còn của mình. Chẳng lẽ Kiều Hội bị cô ta kích thích đến điên luôn rồi? Châm chọc đến như vậy mà không tức giận?
Khóe môi Kiều Hội nhếch lên, ngược lại với Lục Đình cuồng loạn như điên, “Nói đến đây, tôi cũng phải cảm ơn chị cướp đi Hạ Nhiên, nếu không nhờ chị, khả năng tôi cũng sẽ không thể có mối tình tốt đẹp như bây giờ.”
“Cô yêu đương?”
“Đúng vậy.”
Lục Đình lại bước về phía trước, bày ra tư thái trà xanh chính hiệu mà miệng lưỡi ngông cuồng, “Tôi có thể cướp đi bạn trai của cô một lần, hai lần thì cũng sẽ có lần thứ ba. Trên thế giới này, không có đàn ông nào mà tôi không cướp được.”
Kiều Hội tiến lên đằng trước, nhân lúc chị ta không phòng bị mà hung hăng tát Lục Đình một cái, “Chị quá coi trọng bản thân, cũng như quá xem nhẹ tôi rồi.”
Muốn cướp Từ Diệc Dương trong tay cô?
Nằm mơ đi!
Đừng nói đời này, ngay cả kiếp sau cũng không cướp nổi đâu.
Lục Đình ôm mặt, không thể tin được, “Cô đánh tôi? Cô ngang nhiên dám đánh cả tôi?”
Nói xong, chị ta xông lên muốn cào mặt Kiều Hội.
Chị ta đã khó chịu cái gương mặt này của Kiều Hội từ lâu rồi. Lúc này chị ta nhất định phải cào nát cái gương mặt kia!
Kiều Hội đương nhiên sẽ không ngoan ngoãn đứng yên một chỗ cho cô ta đánh rồi.
Sau khi tát thẳng vào mặt chị ta, Kiều Hội vội vàng quay đầu chạy ra khỏi WC.
Kiều Hội nghĩ, chỉ cần bên ngoài có người, Lục Đình cũng không dám làm xằng làm bậy.
Tuy rằng vị trí của WC này tương đối xa, nhưng ở trong thành phố Điện Ảnh có rất nhiều nhân viên đoàn phim, lúc nào cũng có người qua lại.
Kiều Hội vừa mới chạy được vài bước ra bên ngoài, đã nhào vào vòng tay rộng rãi ấm áp.
“Làm sao vậy?”
Nghe thấy giọng điệu này, cả người Kiều Hội lập tức thả lỏng, cứ như thể cô đã đến bến cảng an toàn vậy.
Cô vội vàng thở hổn hển, nắm chặt vạt áo của Từ Diệc Dương, “Sao anh lại đến đây?”
“Anh thấy em đi WC lâu quá.” Nói như vậy là bởi vì Kiều Hội mỗi lần đi WC chỉ cần mười phút là đủ rồi.
Nhưng mà hiện tại đã hơn hai mươi phút trôi qua, Từ Diệc Dương không yên tâm nên đến tìm cô.
Mấy đoàn phim này tốt xấu lẫn lộn, diễn viên quần chúng cũng có không ít, có mấy diễn viên quần chúng là chuẩn côn đồ lưu manh, đến chỗ này đóng phim kiếm cơm ăn. Kiều Hội vừa xinh đẹp vừa trẻ trung, khả năng cao sẽ gặp rắc rối. Anh không nghĩ tới mình vừa đến đây lại thấy Kiều Hội xác thực là gặp được phiền toái.
Lục Đình đuổi tới rất nhanh, nhưng nhìn thấy Từ Diệc Dương đang đứng cách đó không xa, trong lòng cảm thấy bối rối, không dám dễ dàng ra tay.
Kiều Hội lắc đầu, “Em không có việc gì đâu.”
Cô không chỉ không có việc gì, mà cô còn đánh Lục Đình một cái cho hả giận.
Nghĩ đến đây, Kiều Hội chống nạnh đắc ý một trận.