Chương 43
Chương Tô Lệ đứng chờ trong góc khuất, đúng lúc có người phục vụ đi ngang qua.
Phục vụ tại khách sạn phải trải qua khóa tập huấn nghiêm khắc, nở nụ cười chuyên nghiệp hỏi cô ấy, “Xin chào, không biết chị cần thứ gì?”
Chương Tô Lệ đột nhiên bị hỏi như vậy thì giật mình, miễn cưỡng duy trì bình tĩnh, “Không có gì đâu, cảm ơn cô đã hỏi.”
Người phục vụ không tỏ ra tò mò nhìn cô ấy, bọn họ đã được nhắc nhở không được xâm phạm sự riêng tư của nghệ sĩ. Người phục vụ nhanh chóng rời đi.
Cửa sổ hành lang không biết từ lúc nào đã bị mở ra, từng cơn gió lạnh lùa vào. Rõ ràng đã là thời tiết tháng ba nhưng ở đây lại có tuyết rơi. Bởi vậy sáng nay khi Từ Diệc Dương quay phim, cảnh tuyết rơi là thật không cần dùng hiệu ứng.
Chương Tô Lệ chà sát cánh tay mình.
Lạnh quá nhưng cố ấy không muốn đi, cô ấy sợ mình bỏ lỡ khuôn mặt người đi vào căn phòng của anh.
Trong phòng Kiều Hội lúc này chuông báo thức vang lên.
Cô đang chăm chú nghiên cứu nhân vật đột nhiên nghe thấy tiếng chuông không khỏi giật mình. Cô mê man ngẩng đầu nhìn đồng hồ, hóa ra đã tới mười một giờ.
Kiều Hội đứng dậy đeo khẩu trang, mặc thêm áo và mũ len vào sau đó lại khoác thêm áo bông. Cô không còn cách nào giữ ấm tốt hơn, thời tiết ở thành phố này nhiệt độ rất thấp không mặc đủ ấm sẽ chết rét.
Đương nhiên, kịch bản là thứ quan trọng nhất cô không thể quên. Tối nay cô đến tìm anh chủ yếu là để đối diễn mà. Cô thuận tay nhét điện thoại vào trong túi áo, sau khi kiểm tra lại lần nữa, xác nhận bản thân không quên thứ gì cô mới cẩn thận mở cửa.
Bây giờ, hầu hết mọi người đều ở trong phòng chuẩn bị đi ngủ hoặc nằm chơi điện thoại. Bên ngoài hành lang lạnh buốt, không một bóng người. Điều này thuận tiện cho Kiều Hội đi gặp anh, tránh bị họ phát hiện bàn tán linh tinh.
Mặc dù Kiều Hội đã đội mũ mặc áo khoác âm nhưng gió lạnh vẫn lùa vào khe hở chạm vào cổ cô. Kiều Hội rụt cổ, ôm tay đi đến phòng Từ Diệc Dương.
Phòng của hai người không cách nhau lắm. Đi mấy bước chân là đến, cô đưa tay gõ cửa.
Mấy giây sau, trong phòng truyền ra giọng nói lạnh lùng, “Ai vậy?”
Kiều Hội mờ mịt không hiểu, chẳng nhẽ ngoại trừ cô còn có người đến tìm anh à?
Kiều Hội thấp giọng trả lời, “Từ tiên sinh, là em.”
Dứt lời, cửa phòng mở ra. Một giây sau, cánh tay dài ôm lấy cô kéo vào trong phòng.
Không thể không nói, phòng ngủ của nam chính so với nữ ba như cô khác nhau một trời một vực.
Điều kiện trong phòng Từ Diệc Dương tốt hơn phòng cô, phòng anh bật đầy đủ hệ thống máy sưởi, giường ngủ nhìn cũng êm ái và thoải mái hơn.
Kiều Hội ngồi trên giường, sờ soạng drap giường bằng nhung, theo bản năng khen một câu, “Từ tiên sinh, phòng của anh tốt hơn phòng của em nhiều.” Có thể nhìn ra drap giường này không phải do khách sạn cung cấp là phía bên đoàn đội của anh chuẩn bị.
Không hổ là ảnh đế, chất lượng cuộc sống khác với người bình thường.
Từ Diệc Dương nhàn nhạt hỏi cô, “Nếu thế thì Từ phu nhân có muốn ở lại đây đêm nay không?”
Kiều Hội không biết trả lời thế nào, nếu cô qua đêm ở đây chắc hẳn ngày mai sẽ bị mọi người phát hiện.
Cô vội vàng chuyển đề tài, “Khi nào chúng ta bắt đầu đối diễn?”
Từ Diệc Dương không trả lời, anh đứng lên chuẩn bị nước uống cho cô, “Em muốn uống nước ấm hay sữa?”
Kiều Hội suy nghĩ một lúc mới nói, “Em uống sữa.” Cô cởi khẩu trang ra, đợi sữa đến.
Từ Diệc Dương pha cho cô một ly sữa, sau đó mới ngồi xuống, “Em muốn đối diễn đoạn nào?”
Từ Diệc Dương ngồi xuống bên cạnh cô ngay lập tức mùi sữa tắm bạc hà quẩn quanh chóp mũi cô. Kiều Hội khẽ hít thở.
Anh mới tắm xong.
Bây giờ không còn sớm, đã hơn mười một giờ nếu cô không tới quấy rầy hay là khi sinh hoạt bình thường thì giờ này Từ Diệc Dương sẽ đi ngủ.
Vậy mau chóng hoàn thành đối diễn để anh có thể nghỉ ngơi.
Kiều Hội uống một ngụm sữa, sau đó chỉ vào trang giấy trong quyển kịch bản nói, “Em muốn đối diễn đoạn này.”
Đoạn này là phân cảnh cô thấy khó nhất.
Trong kịch bản viết:
Vị hôn thê bày ra bộ dạng bề trên, không coi ai ra gì giống như khinh thường lại giống như thương hại. Nàng ta thương hại cái gì? Thương hại hắn vì hiện tại hắn như chó mất nhà, không nơi nào nương tựa?
Phương Yến ngẩng cao đầu, liếc mắt nhìn hắn, “Hôn ước? Ngươi nghĩ cái gì vậy? Loại người như người có thể lấy ta sao?”
Lời nói của nàng giống như lưỡi dao bén nhọn đâm vào cơ thể đầy thương tích của hắn.
Nhưng Cung Diệu không nhìn thấy cơ thể nhỏ bé mềm mại đang run lên kia.
Càng không nhìn thấy lòng bàn tay cuộn chặt trở nên trắng bệch.
Cung Diệu duỗi thẳng lưng, sắc mặt bình tĩnh, “Vậy nên, ngươi muốn từ hôn?”
Phương Yến ném định ước giữa hai nhà vào người hắn, “Đương nhiên.” Tín vật cùng tiền riêng của nàng rơi xuống người Cung Diệu. Chút tiền này nàng không cần dùng đến vậy thì đưa cho Cung Diệu tốt hơn. So với nàng hắn cần dùng số tiền này.
“Chút tiền này coi như ta bố thí cho ngươi.”
Nhân vật này khẩu thị tâm phi [1], rõ ràng ngoài miệng nói ghét nam chính nhưng trong lòng lại đau đớn, tiếc nuối. Phương Yến tiếc nuối vì lần cuối được gặp Cung Diệu, tiếc nuối cho gia đình Cung Diệu phải vô tội chết còn cô ấy đau lòng vì Cung Diệu còn trẻ đã phải trải qua những thứ thế này.
[1] Khẩu thị tâm phi: Miệng thì nói vậy nhưng tâm lại không phải vậy, miệng nói một đằng trong lòng lại nghĩ một nẻo.
Muốn diễn đạt được nội tâm phức tạp của nhân vật này không dễ dàng gì. Bởi vậy Kiều Hội muốn Từ Diệc Dương dẫn dắt mình.
Anh xem xong kịch bản gật đầu, “Được rồi.”
Kiều Hội cà xát lòng bàn tay, “Vậy em bắt đầu đây.”
Cô đứng lên trên giường, từ trên cao nhìn xuống.
Cô phải làm giống kịch bản, tỏ ra hống hách sỉ nhục nam chính, coi nam chính là chó không nhà, khiêu khích châm chọc.
Nhưng nhìn gương mặt Từ Diệc Dương, Kiều Hội phát hiện bản thân không muốn nói nặng lời với anh. Từ Diệc Dương có nhiều nét tương đồng với nam chính Cung Diệu, dù ở bất kỳ hoàn cảnh nào anh đều kiêu ngạo tự phụ, dù bản thân khó khăn anh vẫn toát ra khí chất quật cường.
Kiều Hội hít thở vài lần, điều chỉnh lại cảm xúc, nếu tối nay đối diễn không xong ngày mai diễn trước máy quay chắc chắn NG nhiều lần.
Cô là một diễn viên, người trước mặt cô không phải là Từ Diệc Dương mà là Cung Diệu.
Cô nghiêng người, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng nâng cằm anh lên, nói ra những lời lạnh lùng vô tình, “Hôn ước? Ngươi nghĩ cái gì vậy? Loại người như người có thể lấy ta sao?”
Tốt lắm, cô nói được thoại rồi.
Gương mặt Từ Diệc Dương vẫn vậy, lẳng lặng nhìn cô, “Vậy nên, ngươi muốn từ hôn?”
Kiều Hội rút tay, dường như chạm vào thứ gì đó bẩn thỉu, lấy khăn ướt ra lau, “Đúng vậy.” Nói xong, cô ném khăn ướt xuống, lấy trong túi một xâu tiền xu động tác lưu loát ném vào người anh.
“Chút tiền này, coi như ta bố thí cho người.”
Vẻ mặt cô kiêu ngạo cúi đầu nhìn Từ Diệc Dương, cơ thể mềm mại hơi run lên.
Mặc dù cảm xúc của cô chưa tốt nhưng hành động có vẻ đã chuẩn xác.
“Không đủ.”
“Dạ?” Kiều Hội hô lên một tiếng, cái gì không đủ?
“Cảm xúc nhục nhã đối phương của em chưa đủ.”
Trong kịch bản chỉ có lời thoại và vài hành động miêu tả nhưng cụ thể thế nào đều do diễn viên tự do phát huy.
Kiều Hội đảo mắt, đột nhiên nghĩ ra.
Cô nâng bàn chân trắng nõn lên, dẫm lên đùi anh. Từ Diệc Dương chỉ mặc chiếc quần ngủ mỏng bằng vải cotton, rất trơn trượt.
Động tác này có lẽ đủ khiến đối phương cảm thấy nhục nhã rồi đúng không?
Cô dùng bàn chân xoa đi xoa lại trên đùi anh, lặp lại lời thoại, “Chút tiền này, coi như ta bố thí cho ngươi.”
“Em muốn mấy ngày nữa không ra khỏi cửa phòng?” Dường như Kiều Hội không biết dùng chân chạm vào đùi đàn ông không phải là sỉ nhục mà là quyến rũ.
Kiều Hội ngơ ngác, biểu cảm đáng yêu, “Từ tiên sinh, anh nói gì vậy?”
Từ Diệc Dương thở dài, “Không có gì.”
Máy sưởi bật cao quá thì phải.
Anh cầm điều khiển, hạ xuống năm sáu độ.
Kiều Hội nhỏ giọng hỏi anh, “Anh nóng sao?” Cô thấy độ ấm này rất vừa mà.
Từ Diệc Dương không trả lời cô, Kiều Hội cũng không để trong lòng.
Anh đứng dậy uống mấy ngụm nước lạnh, chỉ cho Kiều Hội những điều mà cô cần chú ý.
Kiều Hội vểnh tai ngoan ngoãn lắng nghe.
Trong lúc nghe anh nói cô ghi lại những gợi ý của anh vào trong sổ tay.
Từ Diệc Dương không dấu diếm điều gì, thẳng thắn nghĩ gì nói đó.
Cuối cùng anh nói một câu, “Động tác cuối cùng kia, ngày mai không được dùng.”
Động tác cuối cùng? Anh nói đến động tác nghiền chân đó hả?
Kiều Hội không biết nguyên nhân vì sao không được dùng nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Anh đã nói vậy chắc hẳn thấy không hợp, kinh nghiệm của anh nhiều hơn cô. Anh nói không dùng cô sẽ không dùng.
Thật ra Kiều Hội khá hài lòng đối với lần diễn tập vừa rồi, hài lòng nhất là động tác cuối kia.
Đáng tiếc Từ Diệc Dương không đồng ý sử dụng nó.
Hiện tại muộn quá rồi.
Trước khi kết hôn với anh, Kiều Hội có gia nhập phái thức xuyên đêm nhưng từ khi kết hôn Kiều Hội ngủ nghỉ đúng giờ, chủ yếu do cô không đành lòng để anh phải thức khuya cùng mình.
Cô cảm thấy, người có tuổi vẫn nên để ý đến giấc ngủ.
Phục vụ tại khách sạn phải trải qua khóa tập huấn nghiêm khắc, nở nụ cười chuyên nghiệp hỏi cô ấy, “Xin chào, không biết chị cần thứ gì?”
Chương Tô Lệ đột nhiên bị hỏi như vậy thì giật mình, miễn cưỡng duy trì bình tĩnh, “Không có gì đâu, cảm ơn cô đã hỏi.”
Người phục vụ không tỏ ra tò mò nhìn cô ấy, bọn họ đã được nhắc nhở không được xâm phạm sự riêng tư của nghệ sĩ. Người phục vụ nhanh chóng rời đi.
Cửa sổ hành lang không biết từ lúc nào đã bị mở ra, từng cơn gió lạnh lùa vào. Rõ ràng đã là thời tiết tháng ba nhưng ở đây lại có tuyết rơi. Bởi vậy sáng nay khi Từ Diệc Dương quay phim, cảnh tuyết rơi là thật không cần dùng hiệu ứng.
Chương Tô Lệ chà sát cánh tay mình.
Lạnh quá nhưng cố ấy không muốn đi, cô ấy sợ mình bỏ lỡ khuôn mặt người đi vào căn phòng của anh.
Trong phòng Kiều Hội lúc này chuông báo thức vang lên.
Cô đang chăm chú nghiên cứu nhân vật đột nhiên nghe thấy tiếng chuông không khỏi giật mình. Cô mê man ngẩng đầu nhìn đồng hồ, hóa ra đã tới mười một giờ.
Kiều Hội đứng dậy đeo khẩu trang, mặc thêm áo và mũ len vào sau đó lại khoác thêm áo bông. Cô không còn cách nào giữ ấm tốt hơn, thời tiết ở thành phố này nhiệt độ rất thấp không mặc đủ ấm sẽ chết rét.
Đương nhiên, kịch bản là thứ quan trọng nhất cô không thể quên. Tối nay cô đến tìm anh chủ yếu là để đối diễn mà. Cô thuận tay nhét điện thoại vào trong túi áo, sau khi kiểm tra lại lần nữa, xác nhận bản thân không quên thứ gì cô mới cẩn thận mở cửa.
Bây giờ, hầu hết mọi người đều ở trong phòng chuẩn bị đi ngủ hoặc nằm chơi điện thoại. Bên ngoài hành lang lạnh buốt, không một bóng người. Điều này thuận tiện cho Kiều Hội đi gặp anh, tránh bị họ phát hiện bàn tán linh tinh.
Mặc dù Kiều Hội đã đội mũ mặc áo khoác âm nhưng gió lạnh vẫn lùa vào khe hở chạm vào cổ cô. Kiều Hội rụt cổ, ôm tay đi đến phòng Từ Diệc Dương.
Phòng của hai người không cách nhau lắm. Đi mấy bước chân là đến, cô đưa tay gõ cửa.
Mấy giây sau, trong phòng truyền ra giọng nói lạnh lùng, “Ai vậy?”
Kiều Hội mờ mịt không hiểu, chẳng nhẽ ngoại trừ cô còn có người đến tìm anh à?
Kiều Hội thấp giọng trả lời, “Từ tiên sinh, là em.”
Dứt lời, cửa phòng mở ra. Một giây sau, cánh tay dài ôm lấy cô kéo vào trong phòng.
Không thể không nói, phòng ngủ của nam chính so với nữ ba như cô khác nhau một trời một vực.
Điều kiện trong phòng Từ Diệc Dương tốt hơn phòng cô, phòng anh bật đầy đủ hệ thống máy sưởi, giường ngủ nhìn cũng êm ái và thoải mái hơn.
Kiều Hội ngồi trên giường, sờ soạng drap giường bằng nhung, theo bản năng khen một câu, “Từ tiên sinh, phòng của anh tốt hơn phòng của em nhiều.” Có thể nhìn ra drap giường này không phải do khách sạn cung cấp là phía bên đoàn đội của anh chuẩn bị.
Không hổ là ảnh đế, chất lượng cuộc sống khác với người bình thường.
Từ Diệc Dương nhàn nhạt hỏi cô, “Nếu thế thì Từ phu nhân có muốn ở lại đây đêm nay không?”
Kiều Hội không biết trả lời thế nào, nếu cô qua đêm ở đây chắc hẳn ngày mai sẽ bị mọi người phát hiện.
Cô vội vàng chuyển đề tài, “Khi nào chúng ta bắt đầu đối diễn?”
Từ Diệc Dương không trả lời, anh đứng lên chuẩn bị nước uống cho cô, “Em muốn uống nước ấm hay sữa?”
Kiều Hội suy nghĩ một lúc mới nói, “Em uống sữa.” Cô cởi khẩu trang ra, đợi sữa đến.
Từ Diệc Dương pha cho cô một ly sữa, sau đó mới ngồi xuống, “Em muốn đối diễn đoạn nào?”
Từ Diệc Dương ngồi xuống bên cạnh cô ngay lập tức mùi sữa tắm bạc hà quẩn quanh chóp mũi cô. Kiều Hội khẽ hít thở.
Anh mới tắm xong.
Bây giờ không còn sớm, đã hơn mười một giờ nếu cô không tới quấy rầy hay là khi sinh hoạt bình thường thì giờ này Từ Diệc Dương sẽ đi ngủ.
Vậy mau chóng hoàn thành đối diễn để anh có thể nghỉ ngơi.
Kiều Hội uống một ngụm sữa, sau đó chỉ vào trang giấy trong quyển kịch bản nói, “Em muốn đối diễn đoạn này.”
Đoạn này là phân cảnh cô thấy khó nhất.
Trong kịch bản viết:
Vị hôn thê bày ra bộ dạng bề trên, không coi ai ra gì giống như khinh thường lại giống như thương hại. Nàng ta thương hại cái gì? Thương hại hắn vì hiện tại hắn như chó mất nhà, không nơi nào nương tựa?
Phương Yến ngẩng cao đầu, liếc mắt nhìn hắn, “Hôn ước? Ngươi nghĩ cái gì vậy? Loại người như người có thể lấy ta sao?”
Lời nói của nàng giống như lưỡi dao bén nhọn đâm vào cơ thể đầy thương tích của hắn.
Nhưng Cung Diệu không nhìn thấy cơ thể nhỏ bé mềm mại đang run lên kia.
Càng không nhìn thấy lòng bàn tay cuộn chặt trở nên trắng bệch.
Cung Diệu duỗi thẳng lưng, sắc mặt bình tĩnh, “Vậy nên, ngươi muốn từ hôn?”
Phương Yến ném định ước giữa hai nhà vào người hắn, “Đương nhiên.” Tín vật cùng tiền riêng của nàng rơi xuống người Cung Diệu. Chút tiền này nàng không cần dùng đến vậy thì đưa cho Cung Diệu tốt hơn. So với nàng hắn cần dùng số tiền này.
“Chút tiền này coi như ta bố thí cho ngươi.”
Nhân vật này khẩu thị tâm phi [1], rõ ràng ngoài miệng nói ghét nam chính nhưng trong lòng lại đau đớn, tiếc nuối. Phương Yến tiếc nuối vì lần cuối được gặp Cung Diệu, tiếc nuối cho gia đình Cung Diệu phải vô tội chết còn cô ấy đau lòng vì Cung Diệu còn trẻ đã phải trải qua những thứ thế này.
[1] Khẩu thị tâm phi: Miệng thì nói vậy nhưng tâm lại không phải vậy, miệng nói một đằng trong lòng lại nghĩ một nẻo.
Muốn diễn đạt được nội tâm phức tạp của nhân vật này không dễ dàng gì. Bởi vậy Kiều Hội muốn Từ Diệc Dương dẫn dắt mình.
Anh xem xong kịch bản gật đầu, “Được rồi.”
Kiều Hội cà xát lòng bàn tay, “Vậy em bắt đầu đây.”
Cô đứng lên trên giường, từ trên cao nhìn xuống.
Cô phải làm giống kịch bản, tỏ ra hống hách sỉ nhục nam chính, coi nam chính là chó không nhà, khiêu khích châm chọc.
Nhưng nhìn gương mặt Từ Diệc Dương, Kiều Hội phát hiện bản thân không muốn nói nặng lời với anh. Từ Diệc Dương có nhiều nét tương đồng với nam chính Cung Diệu, dù ở bất kỳ hoàn cảnh nào anh đều kiêu ngạo tự phụ, dù bản thân khó khăn anh vẫn toát ra khí chất quật cường.
Kiều Hội hít thở vài lần, điều chỉnh lại cảm xúc, nếu tối nay đối diễn không xong ngày mai diễn trước máy quay chắc chắn NG nhiều lần.
Cô là một diễn viên, người trước mặt cô không phải là Từ Diệc Dương mà là Cung Diệu.
Cô nghiêng người, dùng ngón trỏ nhẹ nhàng nâng cằm anh lên, nói ra những lời lạnh lùng vô tình, “Hôn ước? Ngươi nghĩ cái gì vậy? Loại người như người có thể lấy ta sao?”
Tốt lắm, cô nói được thoại rồi.
Gương mặt Từ Diệc Dương vẫn vậy, lẳng lặng nhìn cô, “Vậy nên, ngươi muốn từ hôn?”
Kiều Hội rút tay, dường như chạm vào thứ gì đó bẩn thỉu, lấy khăn ướt ra lau, “Đúng vậy.” Nói xong, cô ném khăn ướt xuống, lấy trong túi một xâu tiền xu động tác lưu loát ném vào người anh.
“Chút tiền này, coi như ta bố thí cho người.”
Vẻ mặt cô kiêu ngạo cúi đầu nhìn Từ Diệc Dương, cơ thể mềm mại hơi run lên.
Mặc dù cảm xúc của cô chưa tốt nhưng hành động có vẻ đã chuẩn xác.
“Không đủ.”
“Dạ?” Kiều Hội hô lên một tiếng, cái gì không đủ?
“Cảm xúc nhục nhã đối phương của em chưa đủ.”
Trong kịch bản chỉ có lời thoại và vài hành động miêu tả nhưng cụ thể thế nào đều do diễn viên tự do phát huy.
Kiều Hội đảo mắt, đột nhiên nghĩ ra.
Cô nâng bàn chân trắng nõn lên, dẫm lên đùi anh. Từ Diệc Dương chỉ mặc chiếc quần ngủ mỏng bằng vải cotton, rất trơn trượt.
Động tác này có lẽ đủ khiến đối phương cảm thấy nhục nhã rồi đúng không?
Cô dùng bàn chân xoa đi xoa lại trên đùi anh, lặp lại lời thoại, “Chút tiền này, coi như ta bố thí cho ngươi.”
“Em muốn mấy ngày nữa không ra khỏi cửa phòng?” Dường như Kiều Hội không biết dùng chân chạm vào đùi đàn ông không phải là sỉ nhục mà là quyến rũ.
Kiều Hội ngơ ngác, biểu cảm đáng yêu, “Từ tiên sinh, anh nói gì vậy?”
Từ Diệc Dương thở dài, “Không có gì.”
Máy sưởi bật cao quá thì phải.
Anh cầm điều khiển, hạ xuống năm sáu độ.
Kiều Hội nhỏ giọng hỏi anh, “Anh nóng sao?” Cô thấy độ ấm này rất vừa mà.
Từ Diệc Dương không trả lời cô, Kiều Hội cũng không để trong lòng.
Anh đứng dậy uống mấy ngụm nước lạnh, chỉ cho Kiều Hội những điều mà cô cần chú ý.
Kiều Hội vểnh tai ngoan ngoãn lắng nghe.
Trong lúc nghe anh nói cô ghi lại những gợi ý của anh vào trong sổ tay.
Từ Diệc Dương không dấu diếm điều gì, thẳng thắn nghĩ gì nói đó.
Cuối cùng anh nói một câu, “Động tác cuối cùng kia, ngày mai không được dùng.”
Động tác cuối cùng? Anh nói đến động tác nghiền chân đó hả?
Kiều Hội không biết nguyên nhân vì sao không được dùng nhưng vẫn gật đầu đồng ý.
Anh đã nói vậy chắc hẳn thấy không hợp, kinh nghiệm của anh nhiều hơn cô. Anh nói không dùng cô sẽ không dùng.
Thật ra Kiều Hội khá hài lòng đối với lần diễn tập vừa rồi, hài lòng nhất là động tác cuối kia.
Đáng tiếc Từ Diệc Dương không đồng ý sử dụng nó.
Hiện tại muộn quá rồi.
Trước khi kết hôn với anh, Kiều Hội có gia nhập phái thức xuyên đêm nhưng từ khi kết hôn Kiều Hội ngủ nghỉ đúng giờ, chủ yếu do cô không đành lòng để anh phải thức khuya cùng mình.
Cô cảm thấy, người có tuổi vẫn nên để ý đến giấc ngủ.