Chương 42
Cốt phim ban đầu của《 Lạc Lối 》là nam chính Cung Diệu yếu ớt nhớ lại cuộc sống hạnh phúc cùng gia đình. Khoảnh khắc vui vẻ, ấm áp ấy giờ đây đối lập với hình ảnh đơn độc không nơi nương tựa hiện tại của anh.
Trước đây được cha mẹ chăm sóc, yêu thương hiện tại anh đã mất đi người thân, trời đất rộng lớn không có chỗ cho anh nương tựa.
Đến bây giờ anh cũng không biết kẻ thù của mình là ai, lòng anh ngập tràn thù hận nhưng không cách nào giải tỏa nỗi hận.
Ở những phân cảnh đầu tiên, Từ Diệc Dương không có nhiều cảnh quay. Hầu hết đều là cảnh nhớ lại vì vậy anh chỉ đến để quay vài cảnh ngắn. Còn lại, hình ảnh hồi nhỏ của anh do sao nhí Thần Thần đảm nhiệm. Thần Thần là một cậu bé siêu đáng yêu, cậu nhóc mới năm tuổi là đứa trẻ có nụ cười ngọt ngào, khuôn mặt giống như cái bánh bao bụ bẫm.
Từ Diệc Dương mặc trên người bộ quần áo bằng lông cáo trắng như tuyết, hai tay để phía sau lưng. Gương mặt lạnh lùng, khí chất cao quý, đứng trên núi băng khiến nhiều người cảm thấy có vài phần tiên khí. Bên cạnh anh là một cây mận nở hoa khoe sắc, màu hoa đỏ tô điểm cho khung cảnh tuyết rơi dày đặc. Nhìn từ xa, khung cảnh này như một giấc mơ.
Kiều Hội ngồi đó không xa, im lặng nhìn anh đóng phim.
Ở trong phim nhân vật Cung Diệu mới là thiếu niên hai mươi tuổi chưa trải sự đời nhưng hiện thực Từ Diệc Dương đã đang trong độ tuổi chín chắn trưởng thành. Dù vậy với gương mặt đẹp đẽ cùng kinh nghiệm diễn xuất dày dặn kia nhìn thế nào cũng thấy anh toát ra hương vị thiếu niên.
Nói mới nhớ, Kiều Hội trong phim đóng vai thiếu nữ ở độ tuổi cập kê, bản thân cô hiện tại đã hai mươi mốt tuổi. Dù khoảng cách tuổi thật không xa tuổi trong phim là bao nhiêu nhưng vẫn phải diễn vai không phù hợp với tuổi, điều này không dễ dàng chút nào.
Rất nhanh, cảnh quay của anh đã kết thúc.
Lúc này diễn viên nhí đóng vai lúc nhỏ của Cung Diệu và Nghê Hoan xuất hiện.
Cô bé đóng vai Nghê Hoan hồi nhỏ là một đứa trẻ trắng trẻo mũm mĩm, tên thân mật là Nhũ Nhũ. Có gương mặt tròn, nói chuyện cực kỳ mềm mại đáng yêu.
Cung Diệu và Nghê Hoan hồi bé là thanh mai trúc mã đơn thuần, vô tư.
Nhìn qua rất giống mối lương duyên ông trời sắp đặt, đáng tiếc Cung Diệu lại có một vị hôn thê chưa từng gặp mặt, chỉ đợi đủ tuổi sẽ thành thân.
° ° °
Hai ngày gần đây Kiều Hội đều chưa có cảnh quay cho nên cô đọc đi đọc lại kịch bản khá nhiều và tìm hiểu về vai diễn kỹ càng hơn.
Cô vừa nhìn hai diễn viên nhí đóng vừa bớt chút thời gian xem lại kịch bản. Lúc này, Từ Diệc Dương đến ngồi bên cạnh cô.
Kiều Hội tự mình nhẩm lời thoại sau đó mới nhỏ giọng nói với anh, “Từ tiên sinh, tối nay em có thể tìm anh đối diễn không?” Đây là lần đầu tiên cô diễn xuất, quả thật có hơi căng thẳng hơn nữa còn phải diễn chung cùng anh. Diễn cạnh người xuất sắc như Từ Diệc Dương mà bị lấn áp thì cực thảm.
Từ Diệc Dương ‘ừm’ một tiếng, dùng tông giọng dịu dàng nói cho cô số phòng của mình.
Kiều Hội: “…”
Ý anh là muốn cô trực tiếp đến phòng anh sao? Sẽ không bị đám chó săn chụp lại được đúng không? Nếu đen đủi bị chụp lại có lẽ hai người sẽ nắm tay nhau đứng đầu hot search ngày mai.
“Thật sự có thể đến phòng anh hả?”
Khóe môi Từ Diệc Dương cong lên, hỏi lại: “Sao lại không thể?” Bọn họ là vợ chồng hợp pháp, đừng nói là Kiều Hội chỉ đến phòng anh đối diện ngay cả khi cô qua đêm ở phòng anh cũng không có bất kỳ vấn đề gì.
Ai dám nói bậy? Nếu dám nói bậy chỉ cần ném giấy đăng ký kết hôn cho họ xem là được.
Kiều Hội siết chặt ngón tay bản thân, cố gắng hạ thấp giọng hết mức, “Vậy thì … mấy giờ có thể đến phòng anh?”
Tâm trạng Từ Diệc Dương rất tốt, kiên nhẫn trả lời cô vợ nhỏ đang lo lắng, “Em muốn đến khi nào cũng được.”
Kiều Hội cảm thấy cô nên chọn khoảng thời gian muộn muộn, đến lúc ấy nhân viên đều đi nghỉ ngơi sẽ không bị ai bắt gặp.
Tất nhiên, cô chỉ tìm Từ Diệc Dương để đối diễn! Không làm mấy chuyện khác!
Hai người thì thầm to nhỏ xong thì Chương Tô Lệ mỉm cười đi đến, “Hai người nói gì thế?”
Kiều Hội ho khan, xấu hổ đáp, “Không nói gì đâu ạ.”
Nói ra sự thật có lẽ sẽ khiến vài người bị dọa sợ.
Người từ trước đến nay luôn có đời tư trong sạch Từ Diệc Dương hiện tại đang chủ động nói cho cô biết số phòng, đồng ý để cô tới phòng mình đối diễn. Chỉ nhiêu đây thôi cũng đủ điều kiện để trở thành quả bom khiến giới truyền thông tốn giấy mực viết bài.
Mọi người nghỉ ngơi ăn cơm xế chiều, cơm hộp của đoàn làm phim rất ngon, đều là món Kiều Hội thích nên cô đã ăn gần hết suất cơm.
Bởi vì hiện tại chưa có cảnh quay nên cô được về khách sạn nghỉ ngơi sớm.
Sau khi về phòng, Kiều Hội cài báo thức.
Đúng mười một giờ đêm, thời gian ít người trong đoàn đi lại cô sẽ đến phòng tìm Từ Diệc Dương để đối diễn. Bây giờ cô sẽ tự tập thoại, nhập tâm vào nhân vật tưởng tượng xem sẽ phải dùng vẻ mặt gì đối diễn với anh.
Bản chất vị hôn thê của nam chính Cung Diệu không xấu chỉ vì cô ấy xuất thân là tiểu thư con nhà giàu, tính cách kiêu căng, khó chiều.
Diễn cảnh kiêu căng, ngạo mạn Kiều Hội tin mình làm được.
Tuy nhiên trong kịch bản có một phân đoạn khá khó nhằn, đối với người mới như cô mà nói sẽ khó khăn.
Đó là phân đoạn vị hôn thê muốn từ bỏ hôn ước giữa mình và nam chính, cô ấy hung hăng sỉ nhục nam chính.
Khiến cho nam chính hết hy vọng, làm anh nản lòng rời đi khiến cho anh từ một người lương thiện vì thù hận không từ thủ đoạn, trong mắt chỉ có hai chỉ trả thù. Nhưng trước khi nam chính rời đi, vị hôn thê này còn muốn đưa cho nam chính một ít tiền để anh sống qua ngày.
Nói tóm lại, mấy lời chị Hoan nói với cô không sai nếu cô hóa thân vào nhân vật này thành công sẽ thu về không ít người hâm mộ.
Theo Kiều Hội thấy, vị hôn thê này rõ ràng đối với nam chính Cung Diệu không có tình cảm, thậm chí còn mắng chửi anh vậy sao cô ấy lại đưa cho Chung Diệu một số tiền để anh ta sống sót? Số tiền kia đủ để nam chính sống tốt cả đời. Hơn nữa tiền này là tiền riêng của cô ấy, cô ấy còn dùng số tiền mẹ ruột tặng làm của hồi môn đưa cho Cung Diệu mà không phải lấy tiền của anh trai hay cha.
Bởi vậy mới thấy được vị hôn thê của nam chính không phải người vô tình. Đáng tiếc cô ấy không thể chấp nhận chuyện trốn tránh gia đình đi theo người khác. Cô ấy chỉ là một thiếu nữ chưa trải sự đời, không có khả năng là chủ hôn nhân chỉ có thể trơ mắt nghe theo sự sắp đặt của gia đình.
Kiều Hội phân tích cảnh quay của mình sau cảm thấy hơi xúc động.
Đây chỉ là kịch bản, không phải hiện thực.
Lát nữa cô đối diễn với anh sẽ dựa vào kịch bản mà buông lời sỉ nhục anh.
Nghĩ đến thôi Kiều Hội cảm thấy có chút phấn khích nho nhỏ.
Để chuẩn bị cho lần đối diễn chân thật nhất, Kiều Hội chuẩn bị vài đạo cụ cần thiết. Đúng mười một giờ cô sẽ mang theo đạo cụ đến phòng anh.
Trong lúc Kiều Hội đang xem kịch bản, Chương Tô Lệ với dáng người hoàn hảo cầm kịch bản đi đến trước cửa phòng Từ Diệc Dương.
Trước khi đi đến phòng anh, cô ấy cố ý xịt một ít nước hoa hồng phía sau gáy và cổ tay. Đây là hương nước hoa dành cho phụ nữ trưởng thành, mùi hương không nồng, thoang thoảng đem theo nét quyến rũ bí ẩn.
Vì đến gặp Từ Diệc Dương, cô ấy mới chọn loại nước hoa này.
Chương Tô Lệ gõ cửa phòng anh.
Đây là lần đầu tiên cô ấy đứng trước cửa phòng Từ Diệc Dương, không biết lát nữa thấy cô ấy, anh sẽ có biểu cảm gì?
Trong lòng Chương Tô Lệ tò mò.
Đối với cuộc gặp gỡ đêm khuya này, cô ấy đã chuẩn bị kỹ càng từ trước, trang điểm xinh đẹp không cần phải nói nhiều quan trọng là cô ấy đã đưa cho đám chó săn một số tiền để họ không chụp ảnh mà trở về nghỉ ngơi. Để họ an tâm Chương Tô Lệ đã đưa tiền trước.
Cô ấy gõ ba lần cửa sau đó đứng đợi.
Cô ấy cho rằng Từ Diệc Dương sẽ hỏi ai là người ở gõ cửa hoặc một lúc lâu anh mới ra mở. Không ngờ rất nhanh Từ Diệc Dương đã mở cửa.
Áo sơmi của anh đã cởi ra một nửa, vừa mở cửa Từ Diệc Dương vừa nói, “Anh đang chuẩn bị đi tắm …”
Chuẩn bị đi tắm! Tâm trạng Chương Tô Lệ phấn khích. Ai mà không bị sắc đẹp dụ dỗ chứ? Ít ra ngoại hình của cô ấy cũng ổn đứng cạnh anh không chênh lệch nhiều.
Ánh mắt của cô ấy vội vàng nhìn từ dưới lên trên, khi nhìn đến gương mặt đẹp đẽ kia cô ấy ngạc nhiên, khóe môi Từ Diệc Dương mang theo ý cười?
Sao tâm trạng của anh lại tốt như vậy?
Đáng tiếc phía dưới của anh lộ không nhiều, chỉ thấy xương quai xanh cùng với cơ ngực ẩn hiện sau đó biến mất dưới hàng cúc sơmi kín mít kia.
Quả thật trên mặt Từ Diệc Dương có ý cười nhưng khi nhìn người xuất hiện ngoài cửa là Chương Tô Lệ thì nụ cười ấy biến mất, mày anh nhíu lại, “Sao lại là em?”
Sao lại là em? Ý anh là gì?
Vậy nên nụ cười kia không phải dành cho cô ấy? Từ Diệc Dương nghĩ người ngoài cửa là người khác?
Người anh đợi là ai? Là Thang Mặc?
Có lẽ là Thang Mặc.
Quan hệ lúc đi học của Từ Diệc Dương và Thang Mặc không quá thân thiết nhưng từ khi tham gia chương trình cùng nhau quan hệ ấy được cải thiện ít nhiều.
Ngoại trừ Thang Mặc sẽ không có người thứ hai đến tìm Từ Diệc Dương vào đêm khuya.
Từ Diệc Dương cài lại cúc áo sơmi đến tận nút trên cùng.
Da thịt mê người bỗng chốc bị che lại, ngay cả xương quai xanh cũng không thấy.
Giọng nói anh lạnh nhạt, nghe kỹ sẽ cảm nhận được chút không vui, “Đã muộn thế này rồi, em có việc gì sao?”
Chương Tô Lệ mím môi, nói ra mấy lời chuẩn bị từ trước, “Diệc Dương, ngày mai chúng ta diễn rồi em có thể đối diễn trước với anh được không?” Thời điểm này khá hoàn hảo, hơn mười giờ tối, đối với người trẻ tuổi bây giờ mới bắt đầu cuộc sống về đêm.
Nhưng đối với Từ Diệc Dương đã là muộn rồi.
Chương Tô Lệ không nhịn được tưởng tượng anh chuẩn bị tắm rửa sau đó sẽ đi ngủ luôn? Nhưng dường như anh còn đang chờ ai đó, chắc không đi ngủ luôn đâu.
Từ Diệc Dương thẳng thắn từ chối, “Xin lỗi, bây giờ không tiện lắm.”
Câu trả lời trong dự kiến của cô ấy.
Chương Tô Lệ không lấy là lạ, nụ cười biến mất, không dây dưa bởi cô ấy biết đây không phải cách tốt, “Vâng, làm phiền anh rồi.”
Từ Diệc Dương gật đầu, nhanh chóng đóng cửa.
Lông mày Chương Tô Lệ hơi nheo lại, cô anh tò mò muốn biết Từ Diệc Dương đang đợi ai.
Cô ấy có thể đứng ở góc khuất đợi xem người anh gặp có phải Thang Mặc?
Chương Tô Lệ thích Từ Diệc Dương nhiều năm như vậy, anh sớm đã trở thành chấp niệm của cô ấy. Bởi vậy cô ấy không bận tâm mình đang là một tiểu hoa đán nổi tiếng, lẳng lặng trốn trong góc khuất đợi xem người đến phòng Từ Diệc Dương là ai.
Trước đây được cha mẹ chăm sóc, yêu thương hiện tại anh đã mất đi người thân, trời đất rộng lớn không có chỗ cho anh nương tựa.
Đến bây giờ anh cũng không biết kẻ thù của mình là ai, lòng anh ngập tràn thù hận nhưng không cách nào giải tỏa nỗi hận.
Ở những phân cảnh đầu tiên, Từ Diệc Dương không có nhiều cảnh quay. Hầu hết đều là cảnh nhớ lại vì vậy anh chỉ đến để quay vài cảnh ngắn. Còn lại, hình ảnh hồi nhỏ của anh do sao nhí Thần Thần đảm nhiệm. Thần Thần là một cậu bé siêu đáng yêu, cậu nhóc mới năm tuổi là đứa trẻ có nụ cười ngọt ngào, khuôn mặt giống như cái bánh bao bụ bẫm.
Từ Diệc Dương mặc trên người bộ quần áo bằng lông cáo trắng như tuyết, hai tay để phía sau lưng. Gương mặt lạnh lùng, khí chất cao quý, đứng trên núi băng khiến nhiều người cảm thấy có vài phần tiên khí. Bên cạnh anh là một cây mận nở hoa khoe sắc, màu hoa đỏ tô điểm cho khung cảnh tuyết rơi dày đặc. Nhìn từ xa, khung cảnh này như một giấc mơ.
Kiều Hội ngồi đó không xa, im lặng nhìn anh đóng phim.
Ở trong phim nhân vật Cung Diệu mới là thiếu niên hai mươi tuổi chưa trải sự đời nhưng hiện thực Từ Diệc Dương đã đang trong độ tuổi chín chắn trưởng thành. Dù vậy với gương mặt đẹp đẽ cùng kinh nghiệm diễn xuất dày dặn kia nhìn thế nào cũng thấy anh toát ra hương vị thiếu niên.
Nói mới nhớ, Kiều Hội trong phim đóng vai thiếu nữ ở độ tuổi cập kê, bản thân cô hiện tại đã hai mươi mốt tuổi. Dù khoảng cách tuổi thật không xa tuổi trong phim là bao nhiêu nhưng vẫn phải diễn vai không phù hợp với tuổi, điều này không dễ dàng chút nào.
Rất nhanh, cảnh quay của anh đã kết thúc.
Lúc này diễn viên nhí đóng vai lúc nhỏ của Cung Diệu và Nghê Hoan xuất hiện.
Cô bé đóng vai Nghê Hoan hồi nhỏ là một đứa trẻ trắng trẻo mũm mĩm, tên thân mật là Nhũ Nhũ. Có gương mặt tròn, nói chuyện cực kỳ mềm mại đáng yêu.
Cung Diệu và Nghê Hoan hồi bé là thanh mai trúc mã đơn thuần, vô tư.
Nhìn qua rất giống mối lương duyên ông trời sắp đặt, đáng tiếc Cung Diệu lại có một vị hôn thê chưa từng gặp mặt, chỉ đợi đủ tuổi sẽ thành thân.
° ° °
Hai ngày gần đây Kiều Hội đều chưa có cảnh quay cho nên cô đọc đi đọc lại kịch bản khá nhiều và tìm hiểu về vai diễn kỹ càng hơn.
Cô vừa nhìn hai diễn viên nhí đóng vừa bớt chút thời gian xem lại kịch bản. Lúc này, Từ Diệc Dương đến ngồi bên cạnh cô.
Kiều Hội tự mình nhẩm lời thoại sau đó mới nhỏ giọng nói với anh, “Từ tiên sinh, tối nay em có thể tìm anh đối diễn không?” Đây là lần đầu tiên cô diễn xuất, quả thật có hơi căng thẳng hơn nữa còn phải diễn chung cùng anh. Diễn cạnh người xuất sắc như Từ Diệc Dương mà bị lấn áp thì cực thảm.
Từ Diệc Dương ‘ừm’ một tiếng, dùng tông giọng dịu dàng nói cho cô số phòng của mình.
Kiều Hội: “…”
Ý anh là muốn cô trực tiếp đến phòng anh sao? Sẽ không bị đám chó săn chụp lại được đúng không? Nếu đen đủi bị chụp lại có lẽ hai người sẽ nắm tay nhau đứng đầu hot search ngày mai.
“Thật sự có thể đến phòng anh hả?”
Khóe môi Từ Diệc Dương cong lên, hỏi lại: “Sao lại không thể?” Bọn họ là vợ chồng hợp pháp, đừng nói là Kiều Hội chỉ đến phòng anh đối diện ngay cả khi cô qua đêm ở phòng anh cũng không có bất kỳ vấn đề gì.
Ai dám nói bậy? Nếu dám nói bậy chỉ cần ném giấy đăng ký kết hôn cho họ xem là được.
Kiều Hội siết chặt ngón tay bản thân, cố gắng hạ thấp giọng hết mức, “Vậy thì … mấy giờ có thể đến phòng anh?”
Tâm trạng Từ Diệc Dương rất tốt, kiên nhẫn trả lời cô vợ nhỏ đang lo lắng, “Em muốn đến khi nào cũng được.”
Kiều Hội cảm thấy cô nên chọn khoảng thời gian muộn muộn, đến lúc ấy nhân viên đều đi nghỉ ngơi sẽ không bị ai bắt gặp.
Tất nhiên, cô chỉ tìm Từ Diệc Dương để đối diễn! Không làm mấy chuyện khác!
Hai người thì thầm to nhỏ xong thì Chương Tô Lệ mỉm cười đi đến, “Hai người nói gì thế?”
Kiều Hội ho khan, xấu hổ đáp, “Không nói gì đâu ạ.”
Nói ra sự thật có lẽ sẽ khiến vài người bị dọa sợ.
Người từ trước đến nay luôn có đời tư trong sạch Từ Diệc Dương hiện tại đang chủ động nói cho cô biết số phòng, đồng ý để cô tới phòng mình đối diễn. Chỉ nhiêu đây thôi cũng đủ điều kiện để trở thành quả bom khiến giới truyền thông tốn giấy mực viết bài.
Mọi người nghỉ ngơi ăn cơm xế chiều, cơm hộp của đoàn làm phim rất ngon, đều là món Kiều Hội thích nên cô đã ăn gần hết suất cơm.
Bởi vì hiện tại chưa có cảnh quay nên cô được về khách sạn nghỉ ngơi sớm.
Sau khi về phòng, Kiều Hội cài báo thức.
Đúng mười một giờ đêm, thời gian ít người trong đoàn đi lại cô sẽ đến phòng tìm Từ Diệc Dương để đối diễn. Bây giờ cô sẽ tự tập thoại, nhập tâm vào nhân vật tưởng tượng xem sẽ phải dùng vẻ mặt gì đối diễn với anh.
Bản chất vị hôn thê của nam chính Cung Diệu không xấu chỉ vì cô ấy xuất thân là tiểu thư con nhà giàu, tính cách kiêu căng, khó chiều.
Diễn cảnh kiêu căng, ngạo mạn Kiều Hội tin mình làm được.
Tuy nhiên trong kịch bản có một phân đoạn khá khó nhằn, đối với người mới như cô mà nói sẽ khó khăn.
Đó là phân đoạn vị hôn thê muốn từ bỏ hôn ước giữa mình và nam chính, cô ấy hung hăng sỉ nhục nam chính.
Khiến cho nam chính hết hy vọng, làm anh nản lòng rời đi khiến cho anh từ một người lương thiện vì thù hận không từ thủ đoạn, trong mắt chỉ có hai chỉ trả thù. Nhưng trước khi nam chính rời đi, vị hôn thê này còn muốn đưa cho nam chính một ít tiền để anh sống qua ngày.
Nói tóm lại, mấy lời chị Hoan nói với cô không sai nếu cô hóa thân vào nhân vật này thành công sẽ thu về không ít người hâm mộ.
Theo Kiều Hội thấy, vị hôn thê này rõ ràng đối với nam chính Cung Diệu không có tình cảm, thậm chí còn mắng chửi anh vậy sao cô ấy lại đưa cho Chung Diệu một số tiền để anh ta sống sót? Số tiền kia đủ để nam chính sống tốt cả đời. Hơn nữa tiền này là tiền riêng của cô ấy, cô ấy còn dùng số tiền mẹ ruột tặng làm của hồi môn đưa cho Cung Diệu mà không phải lấy tiền của anh trai hay cha.
Bởi vậy mới thấy được vị hôn thê của nam chính không phải người vô tình. Đáng tiếc cô ấy không thể chấp nhận chuyện trốn tránh gia đình đi theo người khác. Cô ấy chỉ là một thiếu nữ chưa trải sự đời, không có khả năng là chủ hôn nhân chỉ có thể trơ mắt nghe theo sự sắp đặt của gia đình.
Kiều Hội phân tích cảnh quay của mình sau cảm thấy hơi xúc động.
Đây chỉ là kịch bản, không phải hiện thực.
Lát nữa cô đối diễn với anh sẽ dựa vào kịch bản mà buông lời sỉ nhục anh.
Nghĩ đến thôi Kiều Hội cảm thấy có chút phấn khích nho nhỏ.
Để chuẩn bị cho lần đối diễn chân thật nhất, Kiều Hội chuẩn bị vài đạo cụ cần thiết. Đúng mười một giờ cô sẽ mang theo đạo cụ đến phòng anh.
Trong lúc Kiều Hội đang xem kịch bản, Chương Tô Lệ với dáng người hoàn hảo cầm kịch bản đi đến trước cửa phòng Từ Diệc Dương.
Trước khi đi đến phòng anh, cô ấy cố ý xịt một ít nước hoa hồng phía sau gáy và cổ tay. Đây là hương nước hoa dành cho phụ nữ trưởng thành, mùi hương không nồng, thoang thoảng đem theo nét quyến rũ bí ẩn.
Vì đến gặp Từ Diệc Dương, cô ấy mới chọn loại nước hoa này.
Chương Tô Lệ gõ cửa phòng anh.
Đây là lần đầu tiên cô ấy đứng trước cửa phòng Từ Diệc Dương, không biết lát nữa thấy cô ấy, anh sẽ có biểu cảm gì?
Trong lòng Chương Tô Lệ tò mò.
Đối với cuộc gặp gỡ đêm khuya này, cô ấy đã chuẩn bị kỹ càng từ trước, trang điểm xinh đẹp không cần phải nói nhiều quan trọng là cô ấy đã đưa cho đám chó săn một số tiền để họ không chụp ảnh mà trở về nghỉ ngơi. Để họ an tâm Chương Tô Lệ đã đưa tiền trước.
Cô ấy gõ ba lần cửa sau đó đứng đợi.
Cô ấy cho rằng Từ Diệc Dương sẽ hỏi ai là người ở gõ cửa hoặc một lúc lâu anh mới ra mở. Không ngờ rất nhanh Từ Diệc Dương đã mở cửa.
Áo sơmi của anh đã cởi ra một nửa, vừa mở cửa Từ Diệc Dương vừa nói, “Anh đang chuẩn bị đi tắm …”
Chuẩn bị đi tắm! Tâm trạng Chương Tô Lệ phấn khích. Ai mà không bị sắc đẹp dụ dỗ chứ? Ít ra ngoại hình của cô ấy cũng ổn đứng cạnh anh không chênh lệch nhiều.
Ánh mắt của cô ấy vội vàng nhìn từ dưới lên trên, khi nhìn đến gương mặt đẹp đẽ kia cô ấy ngạc nhiên, khóe môi Từ Diệc Dương mang theo ý cười?
Sao tâm trạng của anh lại tốt như vậy?
Đáng tiếc phía dưới của anh lộ không nhiều, chỉ thấy xương quai xanh cùng với cơ ngực ẩn hiện sau đó biến mất dưới hàng cúc sơmi kín mít kia.
Quả thật trên mặt Từ Diệc Dương có ý cười nhưng khi nhìn người xuất hiện ngoài cửa là Chương Tô Lệ thì nụ cười ấy biến mất, mày anh nhíu lại, “Sao lại là em?”
Sao lại là em? Ý anh là gì?
Vậy nên nụ cười kia không phải dành cho cô ấy? Từ Diệc Dương nghĩ người ngoài cửa là người khác?
Người anh đợi là ai? Là Thang Mặc?
Có lẽ là Thang Mặc.
Quan hệ lúc đi học của Từ Diệc Dương và Thang Mặc không quá thân thiết nhưng từ khi tham gia chương trình cùng nhau quan hệ ấy được cải thiện ít nhiều.
Ngoại trừ Thang Mặc sẽ không có người thứ hai đến tìm Từ Diệc Dương vào đêm khuya.
Từ Diệc Dương cài lại cúc áo sơmi đến tận nút trên cùng.
Da thịt mê người bỗng chốc bị che lại, ngay cả xương quai xanh cũng không thấy.
Giọng nói anh lạnh nhạt, nghe kỹ sẽ cảm nhận được chút không vui, “Đã muộn thế này rồi, em có việc gì sao?”
Chương Tô Lệ mím môi, nói ra mấy lời chuẩn bị từ trước, “Diệc Dương, ngày mai chúng ta diễn rồi em có thể đối diễn trước với anh được không?” Thời điểm này khá hoàn hảo, hơn mười giờ tối, đối với người trẻ tuổi bây giờ mới bắt đầu cuộc sống về đêm.
Nhưng đối với Từ Diệc Dương đã là muộn rồi.
Chương Tô Lệ không nhịn được tưởng tượng anh chuẩn bị tắm rửa sau đó sẽ đi ngủ luôn? Nhưng dường như anh còn đang chờ ai đó, chắc không đi ngủ luôn đâu.
Từ Diệc Dương thẳng thắn từ chối, “Xin lỗi, bây giờ không tiện lắm.”
Câu trả lời trong dự kiến của cô ấy.
Chương Tô Lệ không lấy là lạ, nụ cười biến mất, không dây dưa bởi cô ấy biết đây không phải cách tốt, “Vâng, làm phiền anh rồi.”
Từ Diệc Dương gật đầu, nhanh chóng đóng cửa.
Lông mày Chương Tô Lệ hơi nheo lại, cô anh tò mò muốn biết Từ Diệc Dương đang đợi ai.
Cô ấy có thể đứng ở góc khuất đợi xem người anh gặp có phải Thang Mặc?
Chương Tô Lệ thích Từ Diệc Dương nhiều năm như vậy, anh sớm đã trở thành chấp niệm của cô ấy. Bởi vậy cô ấy không bận tâm mình đang là một tiểu hoa đán nổi tiếng, lẳng lặng trốn trong góc khuất đợi xem người đến phòng Từ Diệc Dương là ai.