Chương 6
Tuy rằng không nguy hiểm, nhưng chúng tôi đều cảm thấy khó hiểu.
Giáo sư Dương càng khó nén sự kích động "Thật thần kỳ! Sinh sống và lớn lên cùng với dã thú, như nào cũng không có khả năng nói chuyện, hắn vậy mà có thể học được tiếng người nhanh như vậy."
Người đàn ông này thật vô cùng thần bí, chờ đợi rồi mọi thứ sẽ rõ ràng hơn.
Người đàn ông này đối với bên ngoài vẫn luôn duy trì trạng thái cảnh giác, hiện tại cũng chỉ có tôi mới có thể làm hắn ổn định lại.
Giáo sư Dương liền mời tôi cùng với Dương Tự ở lại làm trợ lý nghiên cứu của ông, phát hiện này có thể viết thành luận văn phát biểu ở quốc tế, hơn nữa tên của chúng tôi có thể được viết vào đấy.
Điều kiện tốt như vậy, vừa lúc cũng chẳng có gì làm, chúng tôi đều ở lại.
Tôi có nhiệm vụ hỗ trợ người đàn ông đấy thích ứng hoàn cảnh, trợ giúp hắn trở về xã hội loài người.
...
Người đàn ông đứng sau song sắt, không nói một lời mà chỉ nhìn tôi chằm chằm.
Tôi chỉ vào bản thân, dạy hắn nói tên của tôi: "Trình Doanh, Doanh Doanh."
"Doanh, Doanh." Yết hầu hắn lên xuống, phát ra tiếng, đôi mắt xanh biếc ẩn chứa sự kích động lớn.
"Không sai, đó là tôi. Con người đều cần có tên, có tên mới có linh hồn."
Tôi hứng thú bừng bừng nhắc mãi, giống như còn mèo nhà tôi vậy: "Anh chắc là không có tên rồi, để tôi đặt giúp anh một cái có được không."
Người đàn ông mang thân hình to lớn với cảm giác áp bách trời sinh, khiến tôi không tự chủ được hô hấp.
Trong nháy mắt, tôi tự mình lẩm bẩm: "Mãng, A Mãng."
Trong đầu là hình ảnh người đàn ông này đứng ở trên sườn núi, thân hình cường tráng giống như một vị thần, tóc theo gió lay động. Tôi nghĩ đến hình ảnh đã khắc sâu trong tâm chí.
Không gian núi sông mênh mang.
Gió núi, vùng quê, người đằng trước như thú dữ.
Đây là ấn tượng ban đầu của hắn với tôi.
Môi hắn khẽ nhúc nhích, yết hầu động vài cái, phun ra một chữ: "Vội...."
"Là Mãng!Mãng!" Tôi cười
"Mãng...."
"Đúng rồi." Tôi có cảm giác giống như dạy trẻ nhỏ gọi mình, cười tủm tỉm chỉ vào bản thân "Doanh Doanh"
Lại chỉ vào hắn "A Mãng"
Hắn cùng bắt chước động tác của tôi, chỉ vào tôi lại chỉ vào hắn "Doanh, Doanh.... Mãng, A Mãng."
"Giỏi quá!" Tôi thiếu chút nữa muốn xoa xoa đầu hắn.
Cái tay vừa mới duỗi ra liền mau chóng rút về.
Hết hồn, tôi làm sao dám chạm vào người đàn ông đã lớn lên cùng với bầy sói chứ!
Tôi không để ý tớ ánh mắt hắn dần trở nên sâu thẳm, còn hơi động khóa miệng.
Lúc đầu tôi vẫn còn duy trì cảnh giác, nhưng dần dần biến mất không tung tích.
A Mãng thật sự rất thông minh.
Rất nhanh, hắn có thể hiểu được trong căn cứ này có không ít người, tên tuổi và các mối quan hệ. Đối với biểu hiện cơ bản cũng có thể hiểu được một chút.
Hắn bắt đầu có thể so sánh mà nói ra một số câu đơn giản "Đói, ăn cơm" "Đi ngủ"
Giáo sư Dương nói hắn có năng lực học tập rất mạnh, điều này đối với một người lớn lên cùng bầy sói đã có thể được coi là kỳ tích.
Nhưng hắn lại có tật xấu không thích bị người khác chạm vào.
CHƯƠNG 7
Giáo sư Dương càng khó nén sự kích động "Thật thần kỳ! Sinh sống và lớn lên cùng với dã thú, như nào cũng không có khả năng nói chuyện, hắn vậy mà có thể học được tiếng người nhanh như vậy."
Người đàn ông này thật vô cùng thần bí, chờ đợi rồi mọi thứ sẽ rõ ràng hơn.
Người đàn ông này đối với bên ngoài vẫn luôn duy trì trạng thái cảnh giác, hiện tại cũng chỉ có tôi mới có thể làm hắn ổn định lại.
Giáo sư Dương liền mời tôi cùng với Dương Tự ở lại làm trợ lý nghiên cứu của ông, phát hiện này có thể viết thành luận văn phát biểu ở quốc tế, hơn nữa tên của chúng tôi có thể được viết vào đấy.
Điều kiện tốt như vậy, vừa lúc cũng chẳng có gì làm, chúng tôi đều ở lại.
Tôi có nhiệm vụ hỗ trợ người đàn ông đấy thích ứng hoàn cảnh, trợ giúp hắn trở về xã hội loài người.
...
Người đàn ông đứng sau song sắt, không nói một lời mà chỉ nhìn tôi chằm chằm.
Tôi chỉ vào bản thân, dạy hắn nói tên của tôi: "Trình Doanh, Doanh Doanh."
"Doanh, Doanh." Yết hầu hắn lên xuống, phát ra tiếng, đôi mắt xanh biếc ẩn chứa sự kích động lớn.
"Không sai, đó là tôi. Con người đều cần có tên, có tên mới có linh hồn."
Tôi hứng thú bừng bừng nhắc mãi, giống như còn mèo nhà tôi vậy: "Anh chắc là không có tên rồi, để tôi đặt giúp anh một cái có được không."
Người đàn ông mang thân hình to lớn với cảm giác áp bách trời sinh, khiến tôi không tự chủ được hô hấp.
Trong nháy mắt, tôi tự mình lẩm bẩm: "Mãng, A Mãng."
Trong đầu là hình ảnh người đàn ông này đứng ở trên sườn núi, thân hình cường tráng giống như một vị thần, tóc theo gió lay động. Tôi nghĩ đến hình ảnh đã khắc sâu trong tâm chí.
Không gian núi sông mênh mang.
Gió núi, vùng quê, người đằng trước như thú dữ.
Đây là ấn tượng ban đầu của hắn với tôi.
Môi hắn khẽ nhúc nhích, yết hầu động vài cái, phun ra một chữ: "Vội...."
"Là Mãng!Mãng!" Tôi cười
"Mãng...."
"Đúng rồi." Tôi có cảm giác giống như dạy trẻ nhỏ gọi mình, cười tủm tỉm chỉ vào bản thân "Doanh Doanh"
Lại chỉ vào hắn "A Mãng"
Hắn cùng bắt chước động tác của tôi, chỉ vào tôi lại chỉ vào hắn "Doanh, Doanh.... Mãng, A Mãng."
"Giỏi quá!" Tôi thiếu chút nữa muốn xoa xoa đầu hắn.
Cái tay vừa mới duỗi ra liền mau chóng rút về.
Hết hồn, tôi làm sao dám chạm vào người đàn ông đã lớn lên cùng với bầy sói chứ!
Tôi không để ý tớ ánh mắt hắn dần trở nên sâu thẳm, còn hơi động khóa miệng.
Lúc đầu tôi vẫn còn duy trì cảnh giác, nhưng dần dần biến mất không tung tích.
A Mãng thật sự rất thông minh.
Rất nhanh, hắn có thể hiểu được trong căn cứ này có không ít người, tên tuổi và các mối quan hệ. Đối với biểu hiện cơ bản cũng có thể hiểu được một chút.
Hắn bắt đầu có thể so sánh mà nói ra một số câu đơn giản "Đói, ăn cơm" "Đi ngủ"
Giáo sư Dương nói hắn có năng lực học tập rất mạnh, điều này đối với một người lớn lên cùng bầy sói đã có thể được coi là kỳ tích.
Nhưng hắn lại có tật xấu không thích bị người khác chạm vào.
CHƯƠNG 7