Chương 5
Tôi có chút khẩn trương, dịch sang bên cạnh mấy bước.
Ai biết được người đàn ông kia cũng nhanh chóng dịch chuyển vị trí đứng, đi vào chỗ gần tôi đứng nhất.
"Doanh Doanh, sao anh cứ có cảm giác hắn ta đang nhìn em?" Dương Tự ngạc nhiên đánh giá người đàn ông trước mặt.
Hắn thử đứng trước mặt ta, chắn đi tầm mắt của người đàn ông kia nhìn tới.
Giây tiếp theo, người đàn ông lại lần nữa điên cuộc va chạm với song sắt.
Hắn đột nhiên như phát ra tiếng gầm rú, tựa như là về phía của Dương Tự.
Trong nháy mắt, chúng tôi đều cảm nhận được sự lạnh lùng không cách nào hình dung được, phảng phất như cánh đồng hoang vu con báo đang đụng phải chuỗi thức ăn của sư tử vậy.
"Đệch, ánh mắt hắn nhìn như thể muốn giết ta vậy." Dương Tự nhún nhún vai, lại thử tránh ra.
Người đàn ông đó thấy tôi liền dừng động tác va chạm lại.
Tôi ngây ngốc.
Giáo sư Dương, Dương Tự và tôi, ba người đối mặt nhìn nhau.
Thử lại một lần nữa, chúng tôi phát hiện một điều rất lạ lùng.
Người đàn ông này như muốn đi theo tôi, chỉ cần tôi động, là hắn sẽ động theo, ý đồ rõ ràng là muốn lại gần tôi.
Càng đừng nói đến ánh mắt chăm chú kia.
Hắn đang nhìn tôi!
Dương Tự tỏ vẻ kinh ngạc: "Lạ thật, người đàn ông này sau khi gây mê hết hiệu lực vẫn luôn điên cuồng muốn bỏ trốn nhưng khi em đến thì anh ta lại an tĩnh lại."
"Bạn học Trình Doanh, thời điểm hai người chạm mặt lúc đó đã xảy ra việc gì, có thể nói lại tỉ mỉ cho tôi." Giáo sư Dương đẩy mắt kính, trầm ngâm nói.
Cùng với các thành viên của tổ nghiên cứu nói chuyện một lúc, giáo sư Dương trước mắt kết luận
"Người này tính tình cực kỳ táo bạo, lực công kích lớn, còn có lực lượng không tầm thường. Chúng ta cho rằng, những năm vừa rồi khi cùng bầy sói sinh hoạt đã hình thành nên tính cách của động vật, dần mất đi tính con người. Hắn cùng bầy sói ở nên nhau, không cùng giao tiếp với loài người, cũng bởi vì em là người đầu tiên mà hắn tiếp xúc gần gũi, sinh ra một loại phản ứng giống với "khắc ấn tượng""
Cả tôi và Dương Tự đều biết "Khắc ấn tượng"
Ở trong hành vi động vật, loại phản ứng này chỉ xảy ra không lâu khi động vật truy đuổi nhìn đến động vật còn sống, cùng từ đó sinh ra cảm giác không muốn rời xa, đấy là hiện tượng cảm xúc này.
Tuy rằng hắn cũng không phải còn nhỏ gì, tôi cũng chẳng phải là vật sống đầu tiên hắn nhìn đến.
Nhưng không biết xuất phát từ nguyên nhân gì khiến hắn đối với tôi một loại cảm giác đặc biệt....
Đặc biệt?
"Đương nhiên, cụ thể còn cần phải nghiên cứu thêm, việc cấp bách nhất là phải triển khai toàn bộ nghiên cứu cơ năng sinh lý của hắn."
Giáo sư Dương đột nhiên cười: "Bạn học Trình Doanh, không biết bạn có giúp tôi việc này được không?'
Bởi vì người đàn ông này không muốn tiếp xúc với bất kì người nào khác, các đừng nói là ăn đồ người khác chuẩn bị. Giáo sư Dương sợ hắn đói chết nên muốn tôi hỗ trợ cho hắn ăn.
Lời nói ý là vậy, nhưng chung quy tại mọi người cũng không có gì là chắc chắn cả.
Tôi cẩn thận bê mâm, cẩn thận đi về phía lồng sắt.
Ở đó, người đàn ông đang dùng ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào tôi.
Dương Tự ủng hộ nhìn tôi, ôn hòa nói: "Đừng lo lắng, chúng ta đều ở bên cạnh nhìn em."
Tôi đến gần, bảo trì một khoảng cách nhất định, đặt mâm bên cạnh song sắt "Ăn đi, đây là thịt nướng, ăn rất ngon."
Bởi vì nghĩ đến thói quen ăn uống của hắn, nên chúng tôi còn chuẩn bị riêng thịt.
Theo lý mà nói hắn hẳn rất đói bụng, sẽ cướp lấy đồ ăn ngoài song sắt ăn luôn.
Nhưng hắn không nói gì cả, cũng không có ý há mồm ăn, chỉ im lặng nhìn chằm chằm vào tôi.
Nhìn đến da đầu tôi tê dại.
Người này, nhìn chằm chằm tôi làm cái gì?
Không còn biện pháp, tôi cầm lấy miếng thịt nướng kia, lấy hết can đảm để gần song sắt một chút, đặt trước mặt người đàn ông đó.
Xuyên thấu qua khe hở của song sắt, cặp mắt kia giống như biên phỉ thúy sâu lắng nhìn tôi.
Tôi nghĩ nghĩ, dung giọng điệu nhỏ nhẹ dè dặt lấy lòng nói: "Nhanh ăn đi, nếu không anh sẽ bị đói chết đấy, trong này không có độc, ăn cũng không sao."
Có lẽ cảm nhận được thiện ý, hắn thực sự há mồm ra.
Xuyên qua khe hở, cắn lấy miếng thịt mà tôi cầm, cắn một miếng rồi nhai nuốt.
Tôi vui mừng nhìn về phía giáo sư Dương và Dương Tự, bọn họ cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc.
Nhưng giây tiếp theo, bàn tay từ song sắt thò ra túm lấy tôi về phía hắn!
Tôi chỉ cảm nhận được cơ thể bị một lực mạnh mẽ lôi kéo, không cách nào cản được lao về phái song sắt.
Hai cánh tay cứng cáp ghì chặt tôi, đem tôi vòng lấy, ôm eo và vai, chặt chẽ mà tró buộc. Tôi như dán vào lồng ngực hắn, chỉ cách mỗi một tầng song sắt.
Cái kiểu lực như này cùng khuynh hướng cảm xúc, quả thực không giống con người!
Hắn hô hấp nóng rực mà phun ở gáy tôi, giống như ngửi lấy chỗ yếu ớt nhất của con mồi, hung hãn, không cách nào thoát được.
Tôi cảm giác trái tim mình đều nhảy ra ngoài, máu tươi không ngừng hướng đại não xông đến.
"Doanh doanh!" Tôi nghe thấy tiếng Dương Tự tê tâm phế liệt gào lên, giáo sư Dương thậm chí còn cầm lấy súng gây mê.
"Đừng nổ súng."
"Hắn không có các ý đâu" Tôi nức nở nói.
Có lẽ nào đó là trực giác, những người đàn ông đó xác thật chỉ ôm tôi, cũng chẳng có tính công kích nào cả.
"Doanh, Doanh....." Âm thanh nghẹn ngào, trầm thấp vang lên bên tai, khiến lỗ tai tôi nóng bừng lên.
Cả người tôi chấn động
Cách đó không xa Dương Tự và giáo sư Dương cũng đều sững sờ.
Bọn họ đều nghe thấy....
Thanh âm kia trầm thấp nghẹn ngào, lại vẫn như cũ đặc biệt rõ ràng.
Hắn gọi tên tôi!