Chương 42
Roẹtl Hà Minh Viễn xé váy của cô.
“AI” Sau khi thân thể cô tiếp xúc với không khí lạnh, người cô không khỏi hơi run lên. Cô đợi một lúc mà không thấy bất cứ hành động nào của Hà Minh Viên.
Trân Nam Phương giật mình sợ hãi: “Hà Minh Viễn, anh định làm gì vậy?”
Anh ta định làm nhục cô thêm một lân nữa sao?
Lần trước ở văn phòng Hà Minh Viễn thất bại nên muốn đổi sang bệnh viện sao?
“Anh không thể làm như thế được…”
Cô lấy chiếc váy đã rách tơitảđểche người lại và lùi lại phía sau. Hốc mắt cô tràn đầy những giọt nước mắt tủi thân.
Cánh cửa được đẩy ra.
“Giám đốc Viễn, tôi…” Người y tá thấy vậy thì vô cùng sửng sốt, cô nhanh chóng xin lỗi rồi đi ra ngoài.
“Xử lý vết bầm trên người cô ấy.” Hà Minh Viễn lạnh lùng liếc nhìn Trân Nam Phương rồi xoay người ngồi xuống sô pha.
Cô hóa đá ngay tại chỗ, cô đã làm gì hay nói gì sao?
Y tá vội vàng chạy tới kiểm tra, cô nhẹ nhàng hỏi: “Cô Phương, cô va đập vào đâu vậy?”
“À” Cô cúi đầu nhìn người mình, cả người cô đều bầm xanh hết cả, nhất định là do va đập trên xe của Hà Minh Viễn, không ngờ lại nghiêm trọng như vậy.
“Vất thương khá nghiêm trọng. Cô phải bôi thuốc rất nhiều lần.”
Trần Nam Phương đáp lại nhỏ như muỗi kêu, khuôn mặt cô đã đỏ bừng lên,.
cô chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống. Trong lúc y tá đi lấy thuốc, cô lén lút ngước mắt lên liếc nhìn Hà Minh Viễn rồi lén thở hắt ra.
Cô tưởng Hà Minh Viên đang nhìn cô chằm chằm nhưng thật ra ánh mắt của anh không hề tập trung. Ánh mắt Hà Minh Viên mơ màng, không biết anh đang nghĩ gì.
Sau khi y tá bôi thuốc xong, đưa cho cô một chiếc áo bệnh nhân để che người thì Hà Minh Viễn lên tiếng: “Lát nữa cô biết từ chối thế nào rồi chứ?”
Từ chối? Từ chối Trịnh Hoàng Phong sao?
Quan hệ của bọn họ chỉ là bạn, cô phải từ chối cái gì bây giờ?
Trần Nam Phương muốn nói với Hà Minh Viễn như thế nhưng cô ngẫm nghĩ một lúc rồi cuối cùng vẫn không nói. Vì cô có nói thì Hà Minh Viễn cũng không tin càng không để ý tới, điều anh ta để ý tới chỉ là thể diện của mình.
“Không muốn sao?” Hà Minh Viễn đi tới nâng cằm cô lên, ép cô phải nhìn mình.
“Không có.” Cô mím môi và lắc đầu.
“Như vậy là tốt nhất, cô nhớ kỹ thân phận của mình rồi hãy nghĩ tới anh trai SỐ”
Trân Nam Phương nhìn anh cầu xin: “Hà Minh Viễn, tôi sẽ luôn ghi nhớ thân phận của mình, tôi sẽ không làm phiền đến anh, không chọc anh tức giận. Anh có thể cứu anh trai tôi ra ngoài không?
Tôi sợ Ôn Tứ Hiên sẽ…”
“Anh ta sẽ không làm vậy đâu.” Hà Minh Viễn ngắt lời cô rồi dứt khoát bước ra khỏi phòng bệnh.
“AI” Sau khi thân thể cô tiếp xúc với không khí lạnh, người cô không khỏi hơi run lên. Cô đợi một lúc mà không thấy bất cứ hành động nào của Hà Minh Viên.
Trân Nam Phương giật mình sợ hãi: “Hà Minh Viễn, anh định làm gì vậy?”
Anh ta định làm nhục cô thêm một lân nữa sao?
Lần trước ở văn phòng Hà Minh Viễn thất bại nên muốn đổi sang bệnh viện sao?
“Anh không thể làm như thế được…”
Cô lấy chiếc váy đã rách tơitảđểche người lại và lùi lại phía sau. Hốc mắt cô tràn đầy những giọt nước mắt tủi thân.
Cánh cửa được đẩy ra.
“Giám đốc Viễn, tôi…” Người y tá thấy vậy thì vô cùng sửng sốt, cô nhanh chóng xin lỗi rồi đi ra ngoài.
“Xử lý vết bầm trên người cô ấy.” Hà Minh Viễn lạnh lùng liếc nhìn Trân Nam Phương rồi xoay người ngồi xuống sô pha.
Cô hóa đá ngay tại chỗ, cô đã làm gì hay nói gì sao?
Y tá vội vàng chạy tới kiểm tra, cô nhẹ nhàng hỏi: “Cô Phương, cô va đập vào đâu vậy?”
“À” Cô cúi đầu nhìn người mình, cả người cô đều bầm xanh hết cả, nhất định là do va đập trên xe của Hà Minh Viễn, không ngờ lại nghiêm trọng như vậy.
“Vất thương khá nghiêm trọng. Cô phải bôi thuốc rất nhiều lần.”
Trần Nam Phương đáp lại nhỏ như muỗi kêu, khuôn mặt cô đã đỏ bừng lên,.
cô chỉ muốn tìm một cái lỗ để chui xuống. Trong lúc y tá đi lấy thuốc, cô lén lút ngước mắt lên liếc nhìn Hà Minh Viễn rồi lén thở hắt ra.
Cô tưởng Hà Minh Viên đang nhìn cô chằm chằm nhưng thật ra ánh mắt của anh không hề tập trung. Ánh mắt Hà Minh Viên mơ màng, không biết anh đang nghĩ gì.
Sau khi y tá bôi thuốc xong, đưa cho cô một chiếc áo bệnh nhân để che người thì Hà Minh Viễn lên tiếng: “Lát nữa cô biết từ chối thế nào rồi chứ?”
Từ chối? Từ chối Trịnh Hoàng Phong sao?
Quan hệ của bọn họ chỉ là bạn, cô phải từ chối cái gì bây giờ?
Trần Nam Phương muốn nói với Hà Minh Viễn như thế nhưng cô ngẫm nghĩ một lúc rồi cuối cùng vẫn không nói. Vì cô có nói thì Hà Minh Viễn cũng không tin càng không để ý tới, điều anh ta để ý tới chỉ là thể diện của mình.
“Không muốn sao?” Hà Minh Viễn đi tới nâng cằm cô lên, ép cô phải nhìn mình.
“Không có.” Cô mím môi và lắc đầu.
“Như vậy là tốt nhất, cô nhớ kỹ thân phận của mình rồi hãy nghĩ tới anh trai SỐ”
Trân Nam Phương nhìn anh cầu xin: “Hà Minh Viễn, tôi sẽ luôn ghi nhớ thân phận của mình, tôi sẽ không làm phiền đến anh, không chọc anh tức giận. Anh có thể cứu anh trai tôi ra ngoài không?
Tôi sợ Ôn Tứ Hiên sẽ…”
“Anh ta sẽ không làm vậy đâu.” Hà Minh Viễn ngắt lời cô rồi dứt khoát bước ra khỏi phòng bệnh.