Chương 41
Hà Minh Viễn ghét hay yêu Trần Nam Phương không quan trọng, quan trọng là cảm xúc của anh chịu sự ảnh hưởng của cô.
“Minh Viễn, anh đưa Trần Nam Phương đi kiểm tra đi. Cô ấy bị thương ở tay, cánh tay và cả ở trên trán nữa.”
Trịnh Hoàng Phong nói.
Trịnh Hoàng Bách kinh ngạc đến há hốc miệng, rốt cuộc có chuyện gì với anh trai của anh ta vậy.
Đã biết rõ thân phận của Trần Nam Phương mà vấn làm vậy. Cuộc điện thoại vừa rồi vẫn chưa rõ ràng sao?
“Được.” Hà Minh Viễn gật đầu rồi vòng tay ôm lấy Trân Nam Phương và đi ra ngoài.
“Tôi không sao…” Trân Nam Phương ngước mắt nhìn Hà Minh Viễn, khi cô va phải tảng băng lạnh lùng trong đôi mắt của anh thì bắt đầu ngập ngừng.
Chẳng mấy chốc cả nhóm người đã đến bệnh viện, Trịnh Hoàng Bách bận rộn giúp Trịnh Hoàng Phong kiểm tra †ay còn Trân Nam Phương ngồi trong một phòng kiểm tra VỊP và được một y tá xử lý giúp.
“Kiểm tra xong thì đi ra ngoài đi.”
Một giọng nói lạnh lùng và kiêu ngạo vang lên.
Nghĩ đến chuyện Hà Minh Viễn đang đứng sau lưng cô, cô còn không có dũng khí để quay đầu lại và càng không nói gì đến chuyện giải thích.
Vả lại, Hà Minh Viễn sẽ nghe sao?
Mấy tiếng trước, chính Hà Minh Viễn.
là người đuổi cô xuống xe và còn nói không muốn nhìn thấy cô nữa.
“Sao nào? Ngay cả chồng của mình mà cũng không muốn nhìn nữa sao?”
Hà Minh Viên nói chuyện rất bình tĩnh.
Trần Nam Phương vội vàng xoay người lại và nói nhỏ: “Tôi không có…”
“Thật sao?” Hà Minh Viễn giữ cằm cô: “Cô lại mang theo cả dao bên người à. Nếu tôi không đuổi cô xuống xe thì có phải con dao đó đã ở trên người tôi rồi không?”
Cô thất kinh, hai tay không khỏi nắm lấy chỗ quần áo bên eo Hà Minh Viễn: “Không có! Không phải như thết Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ làm vậy với anh.”
Cô không dám.
Thực ra lúc đâm Lý An, cô cũng không biết mình lấy dũng khí từ đâu.
“Cô nghĩ rằng nói lớn lên thì tôi sẽ tin tưởng cô sao?”
“..” Ánh mắt Trần Nam Phương tối sâm lại, cô thật sự không biết nên giải thích như thế nào.
“Tôi đã nói rồi, cô dùng thân thể của mình giải thích thì tôi thích hơn nhiều.”
Gô biết Hà Minh Viên sẽ không bao giờ quên việc trừng phạt cô.
Trần Nam Phương dùng hai tay cởi quần áo ra, rồi chậm rãi đứng lên, ôm lấy vòng eo khỏe mạnh mẽ của Hà Minh Viễn. Môi cô áp lên xương quai xanh của anh và hôn nhẹ nhàng.
Cô lại hôn thêm, hôn thêm rất nhiều lần.
Cô đã có sẵn ý nghĩ hiến thân trong lòng mình.
“Minh Viễn, anh đưa Trần Nam Phương đi kiểm tra đi. Cô ấy bị thương ở tay, cánh tay và cả ở trên trán nữa.”
Trịnh Hoàng Phong nói.
Trịnh Hoàng Bách kinh ngạc đến há hốc miệng, rốt cuộc có chuyện gì với anh trai của anh ta vậy.
Đã biết rõ thân phận của Trần Nam Phương mà vấn làm vậy. Cuộc điện thoại vừa rồi vẫn chưa rõ ràng sao?
“Được.” Hà Minh Viễn gật đầu rồi vòng tay ôm lấy Trân Nam Phương và đi ra ngoài.
“Tôi không sao…” Trân Nam Phương ngước mắt nhìn Hà Minh Viễn, khi cô va phải tảng băng lạnh lùng trong đôi mắt của anh thì bắt đầu ngập ngừng.
Chẳng mấy chốc cả nhóm người đã đến bệnh viện, Trịnh Hoàng Bách bận rộn giúp Trịnh Hoàng Phong kiểm tra †ay còn Trân Nam Phương ngồi trong một phòng kiểm tra VỊP và được một y tá xử lý giúp.
“Kiểm tra xong thì đi ra ngoài đi.”
Một giọng nói lạnh lùng và kiêu ngạo vang lên.
Nghĩ đến chuyện Hà Minh Viễn đang đứng sau lưng cô, cô còn không có dũng khí để quay đầu lại và càng không nói gì đến chuyện giải thích.
Vả lại, Hà Minh Viễn sẽ nghe sao?
Mấy tiếng trước, chính Hà Minh Viễn.
là người đuổi cô xuống xe và còn nói không muốn nhìn thấy cô nữa.
“Sao nào? Ngay cả chồng của mình mà cũng không muốn nhìn nữa sao?”
Hà Minh Viên nói chuyện rất bình tĩnh.
Trần Nam Phương vội vàng xoay người lại và nói nhỏ: “Tôi không có…”
“Thật sao?” Hà Minh Viễn giữ cằm cô: “Cô lại mang theo cả dao bên người à. Nếu tôi không đuổi cô xuống xe thì có phải con dao đó đã ở trên người tôi rồi không?”
Cô thất kinh, hai tay không khỏi nắm lấy chỗ quần áo bên eo Hà Minh Viễn: “Không có! Không phải như thết Tôi chưa bao giờ nghĩ sẽ làm vậy với anh.”
Cô không dám.
Thực ra lúc đâm Lý An, cô cũng không biết mình lấy dũng khí từ đâu.
“Cô nghĩ rằng nói lớn lên thì tôi sẽ tin tưởng cô sao?”
“..” Ánh mắt Trần Nam Phương tối sâm lại, cô thật sự không biết nên giải thích như thế nào.
“Tôi đã nói rồi, cô dùng thân thể của mình giải thích thì tôi thích hơn nhiều.”
Gô biết Hà Minh Viên sẽ không bao giờ quên việc trừng phạt cô.
Trần Nam Phương dùng hai tay cởi quần áo ra, rồi chậm rãi đứng lên, ôm lấy vòng eo khỏe mạnh mẽ của Hà Minh Viễn. Môi cô áp lên xương quai xanh của anh và hôn nhẹ nhàng.
Cô lại hôn thêm, hôn thêm rất nhiều lần.
Cô đã có sẵn ý nghĩ hiến thân trong lòng mình.