Chương 55: Đường ca
Edit: huyentrangpcy
"Cửu Lang... Ta lúc ấy gọi tiên đế là Cửu Lang, hắn nói, xưng hô như vậy rất thân mật! Trên đời này chỉ có ta là có thể xưng hô như vậy với hắn......"
"Cửu Lang a Cửu Lang...."
Nữ nhân lớn tuổi nằm ở trên giường nhỏ quý giá được chạm rồng vẽ phượng, quỳ phía trước giường là một nữ tử trẻ tuổi mặc y phục màu trắng thanh, tay nàng ta nắm thành quyền một chút lại một chút mà nhẹ nhàng đấm bóp thân thể vốn đã suy tàn bị y phục lộng lẫy che đậy của nữ nhân lớn tuổi kia, cách nắm bắt lực đạo của nàng ta rất tốt, trên mặt lộ ra sự cẩn thận dè dặt, chỉ sợ có một chút sai lầm sẽ chọc giận nữ nhân trước mặt.
Ánh nến chập chờn, lụa mỏng khẽ lay động, soi chiếu ra nước da chảy xệ của nữ nhân, trong cặp mắt vẩn đục lập loè ánh nước, cũng nhìn không ra thần thái ngày xưa.
Nếu không phải có cung điện hoa lệ này làm nổi bật, nếu không phải một thân trang phục sang quý kia, bà ta cũng chỉ là một nữ nhân từ từ già đi mà thôi.
Dầu hết đèn tắt, trở thành mục nát.
Bà ta vẫn còn chìm đắm trong hồi ức, trong hốc mắt bởi vì nhớ lại chuyện xưa mà bao phủ chút hơi nước, chỉ trong giây lát, trong đôi mắt kia liền tóe ra ánh mắt cực kỳ khiếp người tàn nhẫn.
Bà ta gần như nghiến răng nghiến lợi: "Nhưng thân cận hơn thì như thế nào! Thân nhất đến sơ nhất cũng là phu thê, ta thay hắn xử lý triều chính, thay hắn lo liệu tiền triều, nhưng hắn lại nhân lúc ta nóng lòng giúp hắn bảo vệ giang sơn Đại Đường lại đi mong nhớ lại đi thích tỷ tỷ của ta!"
"Qua đen trong thiên hạ đều giống nhau! Đàn ông thiên hạ cũng đều là kẻ bạc tình!"
"Nhưng... Đó là Cửu Lang, hắn là trượng phu của ta......"
Vui sướng, căm hận, tức giận mắng, bi thương, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, bà ta đem những nỗi buồn những niềm vui sướng lớn nhất cả đời này đều nhớ lại một lần, cuối cùng, bà ta đột nhiên không nói gì nữa, thẫn thờ ngồi đấy, đôi mắt trống rỗng vô thần, bên trong giống như chứa thứ gì đó, lại giống như cái gì cũng không có.
Động tác của thiếu nữ trẻ tuổi bởi vì im lặng đột ngột mà ngừng lại, nàng ta kinh hãi mà ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt chỉ dám dừng ở chỗ cằm của nữ nhân lớn tuổi cũng không dám nhìn lên trên nữa. Khi nàng ta đang cho rằng nữ nhân tôn quý nhất trên đời này đang vô cùng tức giận thì, người sau chỉ là đột nhiên buồn ngủ mà chớp chớp mắt, không có sức lực mà phất tay ý bảo nàng lui ra.
Trong điện không còn người khác, bà ta cứ như vậy ngồi ở chỗ kia, nhìn ngọn nến cách gần nhất ở bên cạnh.
Ánh lửa lay động làm cho khuôn mặt yếu ớt giống như có chút vặn vẹo, trong mắt bà ta đen như mực, không có gì cả, một chút ánh sáng kia thành màu sắc duy nhất.
Bỗng nhiên, ngay cả ngọn lửa kia cũng tắt đi.
Mọi thứ chìm vào bóng tối.
"Tốt! Cảnh này kết thúc!"
Việt Minh Hoa ngồi ở sau máy quay phim ra lệnh một tiếng, phim trường đang im lặng bỗng chốc ồn ào hẳn lên, vốn là trong đại điện trống trải thì xuất hiện từng đợt nhân viên công tác ban đầu ẩn núp sau màn ảnh, từng người bận rộn đi đi lại lại.
Nữ nhân lớn tuổi -- cũng chính là Lạc Trăn đang được Doanh Doanh dìu đỡ kéo một thân phục sức nặng nề đi đến hậu đài xem cảnh vừa mới quay lại.
Việt Minh Hoa nhìn về phía cô vẻ mặt thân thiết nói: "Lần này làm rất tốt! Không có vấn đề, hôm nay đến chỗ này thôi, đi nghỉ ngơi đi!"
Lạc Trăn như được đại xá.
Bộ phim điện ảnh đang được quay này tên là "Đường ca) chủ yếu nói về chuyện xưa của vị nữ hoàng đế đầu tiên Võ Tắc Thiên của Trung Quốc. Thật ra Võ Tắc Thiên là một nhân vật truyền kỳ nên nhiều năm như vậy giới điện ảnh đều đã nói rất sâu rồi, các loại điện ảnh phim truyền hình ùn ùn không dứt, nhưng đa số phim truyền hình đều là tự sự, thiếu hụt chiều sâu. Những bộ còn lại phần lớn lấy Võ Tắc Thiên đem làm vật làm nền, khắc hoạ đều quá phiến diện.
Việt Minh Hoa chính là muốn có con đường riêng của mình, hạ quyết tâm phải từ những thứ cũ rích tạo ra được bước tiến mới.
Ai biết Việt đạo diễn lệch đường đi như vậy, đoàn phim mới vừa ở thành phố điện ảnh bí mật bắt đầu ghi hình, Lạc Trăn vào đoàn phim cảnh đầu tiên phải diễn chính là quay một đoạn kết cục tuổi già của Võ Tắc Thiên này.
Khởi động máy ba ngày, cảnh diễn này Lạc Trăn vẫn luôn không diễn được cảm xúc phức tạp của nhân vật mà Việt Minh Hoa muốn, liều mạng ba ngày, rốt cuộc vào giờ phút này đã giải quyết được.
Chỉ là lúc hóa trang đội tóc giả và trang phục hiệu ứng đặc biệt thì tốn không ít công sức, tốn một nửa thời gian để hóa trang, một nửa thời gian còn lại ở việc đóng phim, vì muốn nắm chắc chính xác cảm xúc nhân vật, cô hai ngày này rất ít nói chuyện với Vân Phỉ Thời.
Không sai, hai mươi bốn đạo hiếu nam thần anh, lại phải làm trợ lý đặc biệt.
Chẳng qua thấy rằng Lạc Trăn mới vào đoàn mới mấy ngày, mà mấy ngày này cô đều phải liều mạng bận rộn cùng đạo diễn cân nhắc cảm xúc nhận vật, Vân Phỉ Thời lo lắng ảnh hưởng đến cảm xúc của cô, rất ít xuất hiện ở phim trường, còn không có nghe ngóng chính xác hiện trường đóng phim của toàn bộ đoàn phim Thời Hán Vũ)) lúc trước to lớn là như thế nào.
Diễn xong không bao lâu, Lạc Trăn còn đang ngồi ở phòng nghỉ tháo trang sức, thì nghe Doanh Doanh nói Vân Phỉ Thời tới.
Tiếng mở cửa vang lên, cô nhìn xuyên qua gương trang điểm nhìn về phía sau, cười tủm tỉm mà chào hỏi: "Hôm nay em quay rất tốt, có thể trở về nghỉ ngơi rồi, thật ra anh cũng không cần tới đây."
Vân Phỉ Thời đi đến bên cạnh cô, vì để thuận tiện cho nhân viên và chuyên viên trang điểm làm công tác tháo rỡ trang phục trên người cô nên không có đứng gần quá.
"Anh tới đón em." Anh nói.
Hai người thông qua gương trang điểm như nơi không người mà đối mặt nhau, làm cho những người bên cạnh hâm mộ đến đỏ mắt.
"Tình cảm của Lạc Trăn và chồng thật tốt quá đi!"
Lạc Trăn trong lòng ngọt ngào, nhưng mà chỉ cười chứ không nói, nếu cô nói chuyện thì có vẻ không được khiêm tốn nha!
Vân Phỉ Thời lại hiếm thấy đáp lại người khác: "Tự mình theo đuổi vợ, đương nhiên muốn cưng chiều."
Trên mặt cô vẫn còn giữ lớp trang điểm hiệu ứng người già, giờ phút này thoạt nhìn tựa như một quý bà bảy mươi tuổi, chỉ có cặp mắt kia chứa đựng đầy ánh sáng tươi tắn lộng lẫy.
Anh tưởng tượng ra rằng, dáng vẻ khi già về sau của cô đại khái là như này, mặc dù không còn trẻ nữa, da thịt không còn bóng loáng, đồng tử cũng mất đi tươi sáng, nhưng một hồ ánh sao trong mắt kia thì sẽ vĩnh viễn không tiêu tán.
Đó là tia sáng chỉ có khi nhìn đến anh.
Mới tháo trang sức được một nửa, phó đạo diễn đã tới đây gõ cửa nói Việt đạo diễn bảo trong chốc lát kết thúc công việc mọi người cùng đi liên hoan, đã chọn tốt địa điểm.
Lạc Trăn là nữ chính, hiển nhiên là không được vắng mặt.
Sau khi xong việc cô một vẻ nhân viên kì cựu mà lôi kéo Vân Phỉ Thời ra cửa, "Đi! Chị Trăn mang cậu đi ăn uống thỏa thích!"
Vân Phỉ Thời nhướng mày nở một nụ cười trêu ghẹo: "Ừ, phiền chị Trăn chiếu cố thêm."
Doanh Doanh đi theo phía sau: Chị Tùng Hề chị ở nơi nào nhanh nhanh tới cứu em! Em không muốn mỗi ngày phải ăn cẩu lương đâu!!!
Việt Minh Hoa bắt đầu quay phim mới mà một chút tiếng gió cũng không có lộ ra ngoài, ngay cả cơ sở đang quay phim điện ảnh cũng là địa phương mới bắt đầu quy hoạch mấy năm gần đây. Bộ phim này giai đoạn trước dự tính khoảng chừng hai năm, đa số thời gian đều tốn ở dàn cảnh trang trí hoa văn, rất nhiều cung điện đều là vì chế tác bộ phim sao cho tốt nhất mà làm ra, có thể nói chi phí đắt đỏ.
Chỗ cơ sở điện ảnh cũng là vì nhìn trúng tiếng tăm và địa vị của Việt Minh Hoa, cho nên ra sức giúp đỡ, đến khi chiếu bộ phim đã quay xong này lên, độ nổi tiếng của thành phố điện ảnh này cũng sẽ được xuất đầu lộ diện.
Nơi ăn cơm cũng là phòng ăn của nhà hàng ở bên cạnh cơ sở điện ảnh, Việt Minh Hoa vô cùng hào phóng mà bao trọn toàn bộ nhà hàng, cung cấp cho toàn thể đoàn phim ăn uống ngủ nghỉ.
Lúc còn trẻ Việt Minh Hoa ở nước ngoài dốc sức lập nghiệp, khi về nước đã công thành danh toại từ lâu, ông ta chủ trì bữa tiệc thì không mấy coi trọng "Văn hóa bàn ăn" gì đó, mở đầu thì trực tiếp nói thẳng: "Đây coi như bữa tiệc khởi động máy, mọi người cứ ăn uống thoải mái, chúng ta không làm những cái trò nịnh nọt giả dối, muốn kết giao muốn nói lời khách sáo thì bỏ qua một bên đi, mục đích chủ yếu của chúng ta chính là ăn cơm thật ngon đóng phim thật tốt!"
Lời này nói ra được mọi người nhiệt liệt vỗ tay, song Lạc Trăn giống như đùa giỡn mà đứng ra đáp lại đạo diễn một câu: "Phải trách tôi đều là do tôi, nếu không phải tôi không có tiến bộ, tiệc khởi động máy nào còn chờ cho tới hôm nay! Để nhận lỗi tôi nguyện ăn thêm hai bát cơm đền bù cho đạo diễn!"
Trong phòng vang lên một tràng tiếng cười, đóng vai Đường Cao Tông trượng phu của Võ Tắc Thiên là Trung Hoa cười mắng: "Thế này không được! Cô ăn nhiều khi quay phim trở nên không đẹp thì làm sao bây giờ?"
"Ài triều Đường không phải coi đẫy đà là đẹp sao tiền bối anh cũng không hiểu rồi!" Diễn viên Tần Lụa oán giận hộ Lạc Trăn.
Lạc Trần hi hi ha ha mà nói tiếng cảm ơn, ngoảnh lại liền rót ly nước trái cây nâng ly về phía Việt Minh Hoa: "Việt đạo diễn!"
Việt Minh Hoa lườm cô: "Tôi mới vừa nói với mấy người đừng bước lên con đường giả dối Lạc Trăn cô đây là muốn tạo phản hả!"
"Cũng đâu phải, chồng tôi ở bên cạnh, đủ tự tin!"
"Việt đạo diễn tôi kiến nghị chúng ta nên lập ra quy củ, không thể mang người nhà vào đoàn phim! Mang người nhà thì tôi là người đầu tiên kháng nghị!"
"Tôi thấy mấy người là không muốn xem vợ chồng nhà người ta ân ái nên đang ghen tỵ đi!"
Mọi người đều là có ý tốt mà đùa giỡn, Lạc Trăn cũng không quá để ý, vẫn như cũ duy trì tư thế nâng ly cực kỳ nghiêm túc đối diện với đạo diễn nói: "Đạo diễn ngài đừng hiểu lầm tôi! Tôi chính là muốn dùng ly đồ uống này xin một ân huệ, hi vọng ngài chấp thuận!"
Việt Minh Hoa bị bộ dáng nghiêm túc này của cô chọc cười, thuận theo mà hỏi: "Ân huệ gì, nói tôi nghe một chút."
"Tháng này sắp diễn ra Liên hoan truyền hình Hải Đường rồi, đoàn phim truyền hình trước của chúng ta đã được mời tham gia, dù thế nào tôi cũng coi như một nửa nữ chính, không thể vắng mặt nha! Việt đạo diễn ngài phải tin tưởng tôi, tôi cực kỳ muốn ở lại đóng phim! Cực kỳ muốn nghe ngài dạy bảo! Tôi thật sự rất luyến tiếc ngài!"
Phó đạo diễn ngồi một bên nhanh chóng cười lớn: "Kỹ thuật diễn này của Lạc Trăn tôi cho 10 điểm!"
"Không dễ dàng a quá không dễ dàng! Có thể chân thành mà nói dối như vậy cũng không được mấy người!"
"Nói thật ra, tôi nhiều năm đùa giỡn Việt đạo diễn như vậy, sau mỗi lần đều không dám tái phạm, tuy rằng mỗi lần Việt đạo diễn gọi một chút thì tôi sẽ tung ta tung tăng chạy đến, nhưng mà...... Nói ra đều là nước mắt a!"
Anh một câu tôi một câu, Lạc Trăn đỏ mặt chỉ thiếu điều xoay người vùi vào trong lòng chồng mình, "Mọi người không cần vạch trần tôi! Tôi xin không được có tin hay không tôi bỏ diễn nha!"
"Ai da! Không được ta phải đưa lên! Đầu đề ngày mai chính là Lạc Trăn đùa giỡn lớn!"
"Được rồi được rồi!" Việt Minh Hoa phất tay ngừng lại, "Đông một câu tây một câu, làm cho con gái người ta ngượng ngùng kìa!"
Nói xong câu này, ông ấy quay đầu nhìn Lạc Trăn một vẻ lời nói thấm thía: "Xin nghỉ không thành vấn đề, nhưng là cô trợn mắt nói dối thì không đúng rồi!"
Cả phòng đều cười to.
Tuy là Vân Phỉ Thời một vẻ trầm tĩnh, nhưng nhìn đến nhóm diễn viên chuyên nghiệp kẻ xướng người hoạ mà đùa giỡn này, đặc biệt là nhìn cô gái nhỏ nhà anh chơi đùa, trên mặt rõ ràng cũng tràn đầy ý cười.
Mặc kệ mọi người ồn ào như thế nào nhưng, Lạc Trăn coi như xin được rồi.
Mọi người nói nói cười cười, rất nhanh mà kết thúc bữa ăn rồi từng người trở về phòng của mình, lúc này mới bắt đầu ghi hình, về sau tiến trình sẽ bận bịu hơn, muốn vui chơi hết mình cũng phải chờ đến sau này mới được.
Tuy rằng Lạc Trăn bị "oán giận" một trận, nhưng lại thấy rõ tâm ý của Việt đạo diễn. Ông ấy chính là muốn mượn cơ hội bữa cơm này, làm cho người mới Lạc Trăn và những người trước đó trong đoàn phim tạo ra quan hệ tốt, như vậy không khí trong đoàn phim mới có thể càng thêm hài hòa.
Không trách Việt Minh Hoa đứng vững vàng nhiều năm, ít nhất từ trước đến nay đoàn phim của ông cũng không có truyền ra tin tức gì về diễn viên không hòa thuận, một phần là ánh mắt độc đáo, một phần là giỏi về thấu hiểu lòng người.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói: Trăn Trăn cuối cùng đã có một bộ phim rồi, nội dung phim thì có một chút nhiều, thật ra cũng không phải rất nhiều, lúc sau chủ yếu vào cốt truyện
Editor:
Nếu thấy chỗ nào sai chính tả hay câu từ không hợp lý thì hãy để lại bình luận cho mình nhé.
Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức.
"Cửu Lang... Ta lúc ấy gọi tiên đế là Cửu Lang, hắn nói, xưng hô như vậy rất thân mật! Trên đời này chỉ có ta là có thể xưng hô như vậy với hắn......"
"Cửu Lang a Cửu Lang...."
Nữ nhân lớn tuổi nằm ở trên giường nhỏ quý giá được chạm rồng vẽ phượng, quỳ phía trước giường là một nữ tử trẻ tuổi mặc y phục màu trắng thanh, tay nàng ta nắm thành quyền một chút lại một chút mà nhẹ nhàng đấm bóp thân thể vốn đã suy tàn bị y phục lộng lẫy che đậy của nữ nhân lớn tuổi kia, cách nắm bắt lực đạo của nàng ta rất tốt, trên mặt lộ ra sự cẩn thận dè dặt, chỉ sợ có một chút sai lầm sẽ chọc giận nữ nhân trước mặt.
Ánh nến chập chờn, lụa mỏng khẽ lay động, soi chiếu ra nước da chảy xệ của nữ nhân, trong cặp mắt vẩn đục lập loè ánh nước, cũng nhìn không ra thần thái ngày xưa.
Nếu không phải có cung điện hoa lệ này làm nổi bật, nếu không phải một thân trang phục sang quý kia, bà ta cũng chỉ là một nữ nhân từ từ già đi mà thôi.
Dầu hết đèn tắt, trở thành mục nát.
Bà ta vẫn còn chìm đắm trong hồi ức, trong hốc mắt bởi vì nhớ lại chuyện xưa mà bao phủ chút hơi nước, chỉ trong giây lát, trong đôi mắt kia liền tóe ra ánh mắt cực kỳ khiếp người tàn nhẫn.
Bà ta gần như nghiến răng nghiến lợi: "Nhưng thân cận hơn thì như thế nào! Thân nhất đến sơ nhất cũng là phu thê, ta thay hắn xử lý triều chính, thay hắn lo liệu tiền triều, nhưng hắn lại nhân lúc ta nóng lòng giúp hắn bảo vệ giang sơn Đại Đường lại đi mong nhớ lại đi thích tỷ tỷ của ta!"
"Qua đen trong thiên hạ đều giống nhau! Đàn ông thiên hạ cũng đều là kẻ bạc tình!"
"Nhưng... Đó là Cửu Lang, hắn là trượng phu của ta......"
Vui sướng, căm hận, tức giận mắng, bi thương, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, bà ta đem những nỗi buồn những niềm vui sướng lớn nhất cả đời này đều nhớ lại một lần, cuối cùng, bà ta đột nhiên không nói gì nữa, thẫn thờ ngồi đấy, đôi mắt trống rỗng vô thần, bên trong giống như chứa thứ gì đó, lại giống như cái gì cũng không có.
Động tác của thiếu nữ trẻ tuổi bởi vì im lặng đột ngột mà ngừng lại, nàng ta kinh hãi mà ngẩng đầu nhìn lên, ánh mắt chỉ dám dừng ở chỗ cằm của nữ nhân lớn tuổi cũng không dám nhìn lên trên nữa. Khi nàng ta đang cho rằng nữ nhân tôn quý nhất trên đời này đang vô cùng tức giận thì, người sau chỉ là đột nhiên buồn ngủ mà chớp chớp mắt, không có sức lực mà phất tay ý bảo nàng lui ra.
Trong điện không còn người khác, bà ta cứ như vậy ngồi ở chỗ kia, nhìn ngọn nến cách gần nhất ở bên cạnh.
Ánh lửa lay động làm cho khuôn mặt yếu ớt giống như có chút vặn vẹo, trong mắt bà ta đen như mực, không có gì cả, một chút ánh sáng kia thành màu sắc duy nhất.
Bỗng nhiên, ngay cả ngọn lửa kia cũng tắt đi.
Mọi thứ chìm vào bóng tối.
"Tốt! Cảnh này kết thúc!"
Việt Minh Hoa ngồi ở sau máy quay phim ra lệnh một tiếng, phim trường đang im lặng bỗng chốc ồn ào hẳn lên, vốn là trong đại điện trống trải thì xuất hiện từng đợt nhân viên công tác ban đầu ẩn núp sau màn ảnh, từng người bận rộn đi đi lại lại.
Nữ nhân lớn tuổi -- cũng chính là Lạc Trăn đang được Doanh Doanh dìu đỡ kéo một thân phục sức nặng nề đi đến hậu đài xem cảnh vừa mới quay lại.
Việt Minh Hoa nhìn về phía cô vẻ mặt thân thiết nói: "Lần này làm rất tốt! Không có vấn đề, hôm nay đến chỗ này thôi, đi nghỉ ngơi đi!"
Lạc Trăn như được đại xá.
Bộ phim điện ảnh đang được quay này tên là "Đường ca) chủ yếu nói về chuyện xưa của vị nữ hoàng đế đầu tiên Võ Tắc Thiên của Trung Quốc. Thật ra Võ Tắc Thiên là một nhân vật truyền kỳ nên nhiều năm như vậy giới điện ảnh đều đã nói rất sâu rồi, các loại điện ảnh phim truyền hình ùn ùn không dứt, nhưng đa số phim truyền hình đều là tự sự, thiếu hụt chiều sâu. Những bộ còn lại phần lớn lấy Võ Tắc Thiên đem làm vật làm nền, khắc hoạ đều quá phiến diện.
Việt Minh Hoa chính là muốn có con đường riêng của mình, hạ quyết tâm phải từ những thứ cũ rích tạo ra được bước tiến mới.
Ai biết Việt đạo diễn lệch đường đi như vậy, đoàn phim mới vừa ở thành phố điện ảnh bí mật bắt đầu ghi hình, Lạc Trăn vào đoàn phim cảnh đầu tiên phải diễn chính là quay một đoạn kết cục tuổi già của Võ Tắc Thiên này.
Khởi động máy ba ngày, cảnh diễn này Lạc Trăn vẫn luôn không diễn được cảm xúc phức tạp của nhân vật mà Việt Minh Hoa muốn, liều mạng ba ngày, rốt cuộc vào giờ phút này đã giải quyết được.
Chỉ là lúc hóa trang đội tóc giả và trang phục hiệu ứng đặc biệt thì tốn không ít công sức, tốn một nửa thời gian để hóa trang, một nửa thời gian còn lại ở việc đóng phim, vì muốn nắm chắc chính xác cảm xúc nhân vật, cô hai ngày này rất ít nói chuyện với Vân Phỉ Thời.
Không sai, hai mươi bốn đạo hiếu nam thần anh, lại phải làm trợ lý đặc biệt.
Chẳng qua thấy rằng Lạc Trăn mới vào đoàn mới mấy ngày, mà mấy ngày này cô đều phải liều mạng bận rộn cùng đạo diễn cân nhắc cảm xúc nhận vật, Vân Phỉ Thời lo lắng ảnh hưởng đến cảm xúc của cô, rất ít xuất hiện ở phim trường, còn không có nghe ngóng chính xác hiện trường đóng phim của toàn bộ đoàn phim Thời Hán Vũ)) lúc trước to lớn là như thế nào.
Diễn xong không bao lâu, Lạc Trăn còn đang ngồi ở phòng nghỉ tháo trang sức, thì nghe Doanh Doanh nói Vân Phỉ Thời tới.
Tiếng mở cửa vang lên, cô nhìn xuyên qua gương trang điểm nhìn về phía sau, cười tủm tỉm mà chào hỏi: "Hôm nay em quay rất tốt, có thể trở về nghỉ ngơi rồi, thật ra anh cũng không cần tới đây."
Vân Phỉ Thời đi đến bên cạnh cô, vì để thuận tiện cho nhân viên và chuyên viên trang điểm làm công tác tháo rỡ trang phục trên người cô nên không có đứng gần quá.
"Anh tới đón em." Anh nói.
Hai người thông qua gương trang điểm như nơi không người mà đối mặt nhau, làm cho những người bên cạnh hâm mộ đến đỏ mắt.
"Tình cảm của Lạc Trăn và chồng thật tốt quá đi!"
Lạc Trăn trong lòng ngọt ngào, nhưng mà chỉ cười chứ không nói, nếu cô nói chuyện thì có vẻ không được khiêm tốn nha!
Vân Phỉ Thời lại hiếm thấy đáp lại người khác: "Tự mình theo đuổi vợ, đương nhiên muốn cưng chiều."
Trên mặt cô vẫn còn giữ lớp trang điểm hiệu ứng người già, giờ phút này thoạt nhìn tựa như một quý bà bảy mươi tuổi, chỉ có cặp mắt kia chứa đựng đầy ánh sáng tươi tắn lộng lẫy.
Anh tưởng tượng ra rằng, dáng vẻ khi già về sau của cô đại khái là như này, mặc dù không còn trẻ nữa, da thịt không còn bóng loáng, đồng tử cũng mất đi tươi sáng, nhưng một hồ ánh sao trong mắt kia thì sẽ vĩnh viễn không tiêu tán.
Đó là tia sáng chỉ có khi nhìn đến anh.
Mới tháo trang sức được một nửa, phó đạo diễn đã tới đây gõ cửa nói Việt đạo diễn bảo trong chốc lát kết thúc công việc mọi người cùng đi liên hoan, đã chọn tốt địa điểm.
Lạc Trăn là nữ chính, hiển nhiên là không được vắng mặt.
Sau khi xong việc cô một vẻ nhân viên kì cựu mà lôi kéo Vân Phỉ Thời ra cửa, "Đi! Chị Trăn mang cậu đi ăn uống thỏa thích!"
Vân Phỉ Thời nhướng mày nở một nụ cười trêu ghẹo: "Ừ, phiền chị Trăn chiếu cố thêm."
Doanh Doanh đi theo phía sau: Chị Tùng Hề chị ở nơi nào nhanh nhanh tới cứu em! Em không muốn mỗi ngày phải ăn cẩu lương đâu!!!
Việt Minh Hoa bắt đầu quay phim mới mà một chút tiếng gió cũng không có lộ ra ngoài, ngay cả cơ sở đang quay phim điện ảnh cũng là địa phương mới bắt đầu quy hoạch mấy năm gần đây. Bộ phim này giai đoạn trước dự tính khoảng chừng hai năm, đa số thời gian đều tốn ở dàn cảnh trang trí hoa văn, rất nhiều cung điện đều là vì chế tác bộ phim sao cho tốt nhất mà làm ra, có thể nói chi phí đắt đỏ.
Chỗ cơ sở điện ảnh cũng là vì nhìn trúng tiếng tăm và địa vị của Việt Minh Hoa, cho nên ra sức giúp đỡ, đến khi chiếu bộ phim đã quay xong này lên, độ nổi tiếng của thành phố điện ảnh này cũng sẽ được xuất đầu lộ diện.
Nơi ăn cơm cũng là phòng ăn của nhà hàng ở bên cạnh cơ sở điện ảnh, Việt Minh Hoa vô cùng hào phóng mà bao trọn toàn bộ nhà hàng, cung cấp cho toàn thể đoàn phim ăn uống ngủ nghỉ.
Lúc còn trẻ Việt Minh Hoa ở nước ngoài dốc sức lập nghiệp, khi về nước đã công thành danh toại từ lâu, ông ta chủ trì bữa tiệc thì không mấy coi trọng "Văn hóa bàn ăn" gì đó, mở đầu thì trực tiếp nói thẳng: "Đây coi như bữa tiệc khởi động máy, mọi người cứ ăn uống thoải mái, chúng ta không làm những cái trò nịnh nọt giả dối, muốn kết giao muốn nói lời khách sáo thì bỏ qua một bên đi, mục đích chủ yếu của chúng ta chính là ăn cơm thật ngon đóng phim thật tốt!"
Lời này nói ra được mọi người nhiệt liệt vỗ tay, song Lạc Trăn giống như đùa giỡn mà đứng ra đáp lại đạo diễn một câu: "Phải trách tôi đều là do tôi, nếu không phải tôi không có tiến bộ, tiệc khởi động máy nào còn chờ cho tới hôm nay! Để nhận lỗi tôi nguyện ăn thêm hai bát cơm đền bù cho đạo diễn!"
Trong phòng vang lên một tràng tiếng cười, đóng vai Đường Cao Tông trượng phu của Võ Tắc Thiên là Trung Hoa cười mắng: "Thế này không được! Cô ăn nhiều khi quay phim trở nên không đẹp thì làm sao bây giờ?"
"Ài triều Đường không phải coi đẫy đà là đẹp sao tiền bối anh cũng không hiểu rồi!" Diễn viên Tần Lụa oán giận hộ Lạc Trăn.
Lạc Trần hi hi ha ha mà nói tiếng cảm ơn, ngoảnh lại liền rót ly nước trái cây nâng ly về phía Việt Minh Hoa: "Việt đạo diễn!"
Việt Minh Hoa lườm cô: "Tôi mới vừa nói với mấy người đừng bước lên con đường giả dối Lạc Trăn cô đây là muốn tạo phản hả!"
"Cũng đâu phải, chồng tôi ở bên cạnh, đủ tự tin!"
"Việt đạo diễn tôi kiến nghị chúng ta nên lập ra quy củ, không thể mang người nhà vào đoàn phim! Mang người nhà thì tôi là người đầu tiên kháng nghị!"
"Tôi thấy mấy người là không muốn xem vợ chồng nhà người ta ân ái nên đang ghen tỵ đi!"
Mọi người đều là có ý tốt mà đùa giỡn, Lạc Trăn cũng không quá để ý, vẫn như cũ duy trì tư thế nâng ly cực kỳ nghiêm túc đối diện với đạo diễn nói: "Đạo diễn ngài đừng hiểu lầm tôi! Tôi chính là muốn dùng ly đồ uống này xin một ân huệ, hi vọng ngài chấp thuận!"
Việt Minh Hoa bị bộ dáng nghiêm túc này của cô chọc cười, thuận theo mà hỏi: "Ân huệ gì, nói tôi nghe một chút."
"Tháng này sắp diễn ra Liên hoan truyền hình Hải Đường rồi, đoàn phim truyền hình trước của chúng ta đã được mời tham gia, dù thế nào tôi cũng coi như một nửa nữ chính, không thể vắng mặt nha! Việt đạo diễn ngài phải tin tưởng tôi, tôi cực kỳ muốn ở lại đóng phim! Cực kỳ muốn nghe ngài dạy bảo! Tôi thật sự rất luyến tiếc ngài!"
Phó đạo diễn ngồi một bên nhanh chóng cười lớn: "Kỹ thuật diễn này của Lạc Trăn tôi cho 10 điểm!"
"Không dễ dàng a quá không dễ dàng! Có thể chân thành mà nói dối như vậy cũng không được mấy người!"
"Nói thật ra, tôi nhiều năm đùa giỡn Việt đạo diễn như vậy, sau mỗi lần đều không dám tái phạm, tuy rằng mỗi lần Việt đạo diễn gọi một chút thì tôi sẽ tung ta tung tăng chạy đến, nhưng mà...... Nói ra đều là nước mắt a!"
Anh một câu tôi một câu, Lạc Trăn đỏ mặt chỉ thiếu điều xoay người vùi vào trong lòng chồng mình, "Mọi người không cần vạch trần tôi! Tôi xin không được có tin hay không tôi bỏ diễn nha!"
"Ai da! Không được ta phải đưa lên! Đầu đề ngày mai chính là Lạc Trăn đùa giỡn lớn!"
"Được rồi được rồi!" Việt Minh Hoa phất tay ngừng lại, "Đông một câu tây một câu, làm cho con gái người ta ngượng ngùng kìa!"
Nói xong câu này, ông ấy quay đầu nhìn Lạc Trăn một vẻ lời nói thấm thía: "Xin nghỉ không thành vấn đề, nhưng là cô trợn mắt nói dối thì không đúng rồi!"
Cả phòng đều cười to.
Tuy là Vân Phỉ Thời một vẻ trầm tĩnh, nhưng nhìn đến nhóm diễn viên chuyên nghiệp kẻ xướng người hoạ mà đùa giỡn này, đặc biệt là nhìn cô gái nhỏ nhà anh chơi đùa, trên mặt rõ ràng cũng tràn đầy ý cười.
Mặc kệ mọi người ồn ào như thế nào nhưng, Lạc Trăn coi như xin được rồi.
Mọi người nói nói cười cười, rất nhanh mà kết thúc bữa ăn rồi từng người trở về phòng của mình, lúc này mới bắt đầu ghi hình, về sau tiến trình sẽ bận bịu hơn, muốn vui chơi hết mình cũng phải chờ đến sau này mới được.
Tuy rằng Lạc Trăn bị "oán giận" một trận, nhưng lại thấy rõ tâm ý của Việt đạo diễn. Ông ấy chính là muốn mượn cơ hội bữa cơm này, làm cho người mới Lạc Trăn và những người trước đó trong đoàn phim tạo ra quan hệ tốt, như vậy không khí trong đoàn phim mới có thể càng thêm hài hòa.
Không trách Việt Minh Hoa đứng vững vàng nhiều năm, ít nhất từ trước đến nay đoàn phim của ông cũng không có truyền ra tin tức gì về diễn viên không hòa thuận, một phần là ánh mắt độc đáo, một phần là giỏi về thấu hiểu lòng người.
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói: Trăn Trăn cuối cùng đã có một bộ phim rồi, nội dung phim thì có một chút nhiều, thật ra cũng không phải rất nhiều, lúc sau chủ yếu vào cốt truyện
Editor:
Nếu thấy chỗ nào sai chính tả hay câu từ không hợp lý thì hãy để lại bình luận cho mình nhé.
Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức.