Chương 54: Hạnh phúc
Edit: huyentrangpcy
Giày của cô dâu bị giấu kín, chỉ khi tìm được giày mới có thể dẫn cô dâu đi.
Vậy câu hỏi đặt ra là chiếc giày đang được giấu ở đâu?
Bạn bè và người thân bên chú rể lục tung toàn bộ căn phòng, tìm thấy vô số những đôi giày khác nhưng chiếc giày còn lại của cô dâu thì lại không thấy đâu.
Lại nhìn đến chính chủ, hai vợ chồng đang dựa vào nhau tình chàng ý thiếp, trong mắt căn bản không có người khác, làm gì có tâm trạng tìm xem chiếc giày còn lại đang ở đâu.
Phó Thừa Y không thể nhịn được nữa, định dùng mỹ nam kế dụ dỗ đoàn phù dâu, Doanh Doanh là người có ý chí yếu nhất, vừa nhìn thấy ánh mắt quyến rũ của vị ảnh đế kia liền nhanh chóng bị thu hút, cũng may nhờ có Tùng Hề nhanh chóng đem người kéo ra đằng sau, hung hăng giáo huấn cô ấy một phen, sau đó ưỡn ngực ngẩng đầu hướng về vị ảnh đế đầy kiêu ngạo.
"Không được gian lận! Các người tiếp tục đi tìm đi!"
Ngay cả người mẹ của Lạc Trăn nhìn tình hình diễn ra nãy giờ cũng không chịu nổi nữa, mặt vô cảm nói với Vân Phỉ Thời.
"Hai người các con cứ tiếp tục ở đó diễn trò đi, chờ lát nữa tới giờ, con gái của ta cũng không cần gả ra ngoài nữa."
Mẹ vợ đã lên tiếng, ngay cả ông chủ Vân cũng không dám không nghe lời, anh nắm lấy tay Lạc Trăn khẽ hôn lên mu bàn tay cô, sau đó nhìn cô thật đắm đuối, thấy cô dâu hoàn toàn chìm đắm trong ánh mắt chết người đó mới hài lòng đứng dậy, đi đến trước mặt Bùi Nam Tiêu.
Bùi Nam Tiêu hơi nhướng mày, ánh mắt tỏ rõ vẻ khó hiểu.
Những người bên cạnh không khỏi ồ lên.
"Trời ơi, phim truyền hình cổ tích gì vậy! Chẳng lẽ chàng rể muốn dẫn đi anh trai của cô dâu sao??"
"Vân Phỉ Thời à Vân Phỉ Thời, hóa ra anh là cái loại người này!"
"Thật là một cái kinh hỉ quá lớn!"
Nói tóm lại lời nói nào cũng có, nhưng chung quy cũng chỉ là nói đùa, đương sự cũng không thèm để ý tới.
Vân Phỉ Thời bày ra vẻ mặt đầy nhu tình, chậm rãi đi đến chỗ anh vợ, mỉm cười nói.
"Anh vợ, làm phiền đưa cho tôi chiếc giày còn lại."
Quần chúng đang xem: Cái quái gì vậy?
Sắc mặt Bùi Nam Tiêu liền ngưng đọng, anh ta nở nụ cười đầy bất lực, chậm rãi nghiêng người, một nửa thân hình vẫn còn dựa vào bên tủ ly.
Một tác phẩm nghệ thuật bằng kim loại rất trừu tượng được đặt trên tủ, xung quanh tác phẩm được trang trí một vài đường kim loại uốn theo hình vòng cung. Ở giữa có một hình nhân, kích thước không quá to hay quá nhỏ, vừa đủ để che giấu một chiếc giày cao gót.
Vân Phỉ Thời nghịch ngợm cầm trên tay, hóa ra thứ này rỗng ruột, xoay xoay vài cái liền lộ ra chiếc giày bên trong.
Khoảnh khắc tìm thấy chiếc giày cao gót còn lại, hàng loạt những tiếng cảm thán, xuýt xoa và tiếng cười đồng thanh vang lên.
Thông thường, giày cưới của cô dâu chủ yếu được giấu trong góc váy của cô dâu, nhưng chiếc váy mà Lạc Trăn mặc hôm nay lại là loại váy bó sát mông nên dĩ nhiên không thể giấu ở chỗ đó, liền nhìn tới phần tà váy dài quét đất, nhẹ nhàng nhấc tà váy dài lên liền thấy ngay kết quả.
Nhóm bạn bè họ hàng của người đàn ông khắp nơi tìm kiếm khắp nơi, thậm chí cái tủ phía sau của anh trai cô dâu cũng bị lục tung nhưng vẫn không tìm thấy chiếc giày.
Nào ngờ trong nhà này còn có một chỗ ẩn giấu như vậy!
Náo loạn một hồi, cuối cùng Vân Phi Thời cũng đã đưa được cô dâu của mình ra xe, đoàn xe chở người thân và bạn bè hướng thẳng về phía lâu đài tổ chức tiệc cưới.
Trong xe, Lạc Trăn hỏi Vân Phỉ Thời.
"Làm sao anh biết chiếc giày được giấu chỗ đó?"
Nơi đó người bình thường rất khó tìm được! Tuy rằng chồng cô không phải người bình thường, nhưng cũng không phải là người có hỏa nhãn kim tinh có thể nhìn thấu mọi vật.
Vân Phỉ Thời khẽ cười.
"Từ khi anh bước vào cửa, anh trai em vẫn luôn đứng trước tủ không hề nhúc nhích. Tuy rằng bọn họ đã tìm kiếm khắp tủ nhưng lại không để ý đến đồ vật ở trên tủ."
"Nhưng làm sao anh biết được chiếc giày được giấu trong vật trang trí đó? Chẳng lẽ anh thực sự có một đôi mắt tinh tường có thể nhìn thấu mọi vật sao?"
"Em có một cô phù dâu phù dâu tốt đấy, vì lo lắng anh sẽ vượt qua quá dễ dàng nên cô ấy luôn luôn nhìn về nơi đó, chốc lát lại canh chừng anh trai em, chốc lát lại nhìn về phía sau anh ấy."
Nửa câu đầu còn chưa biết rõ người anh đang nói đến là ai, nhưng câu sau vừa nói ra, Lạc Trăn đã biết ngay đối tượng đang được đề cập đến.
Ngoại trừ Thư Vi, cô gái ngốc nghếch có tình ý mờ ám với anh trai cô thì cô thật sự không nghĩ ra được người thứ hai.
Không biết cô chị ngốc nghếch ấy sẽ như thế nào khi biết mình đã cố gắng hết sức để làm cho chú rể xấu hổ nhưng rốt cuộc lại trở thành người vô tình "âm thầm giúp đỡ".
Khách khứa đã ổn định vào vị trí, đèn chùm pha lê và hoa hồng trắng tinh khiết tương phản nhau, rượu sâm panh êm dịu và hương hoa hồng đan xen mùi ngọt ngào, piano và violin cùng hợp tấu ra một bài hát mừng lay động lòng người.
Thế giới cổ tích đã mở ra cánh cửa hạnh phúc lứa đôi.
Với sự hỗ trợ của Bùi Hình Khải, Lạc Trăn đã thay một bộ váy cưới lộng lẫy từng bước bước trên tấm thảm trắng, chào hỏi những người quen biết và không biết, tiếp nhận những ánh mắt chúc phúc tán tụng, và bước từng bước về phía tương lai của chính mình.
Anh chính là tương lai của cô.
"Khi cha dạy con tập đi, nhìn thấy con quơ quẩy đôi tay nhỏ, thân hình nhỏ bé của con vặn vặn vẹo vẹo từng bước đi về phía cha, sau đó cha lại nghĩ rằng sau này phải nắm tay con trao vào tay người chồng mà con yêu thương, nghĩ như vậy cha liền hận không thể không đánh chết đứa con rể chưa thấy mặt kia, để cậu ta không thể nào cướp đi con gái bảo bối của cha."
Cô nghe thấy tiếng cha thì thầm bên tai, trong lòng ẩn chứa đầy nghẹn ngào.
"Sau này... Cha đã nghĩ mình sẽ không có cơ hội như vậy nữa, nhưng cha rất mong chờ ngày này. Cha đã nghĩ... Trăn Trăn phải kết hôn với một người đàn ông yêu thương con, bảo vệ con và luôn cưng chiều con, có như vậy, thậm chí...... ngay cả khi cha không thể tự tay đưa con về nhà chồng, thì ít nhất...."
"Ít nhất thì con gái của cha cũng có được hạnh phúc thực sự..."
Một lớp voan mỏng phủ lên trước mặt Lạc Trăn, cũng đồng thời giúp cô che giấu những giọt nước mắt đang chực trào sắp tuôn nơi hốc mắt.
Hơi dùng sức, cô siết chặt tay vào lòng bàn tay rộng rãi và ấm áp của cha mình, vào lúc này, tất cả những cảm xúc thân thiết, ân cần khi còn nhỏ đang ồ ạt trào dâng như làn sóng thủy triều, cô thật sự vô cùng hạnh phúc.
"Cha, con thực sự đang rất hạnh phúc."
Cô nói với cha mình.
Hạnh phúc của cô, nằm trong lòng bàn tay ấm áp này.
Hạnh phúc của cô là có cha và mẹ, có anh trai, còn có cả Vân Phỉ Thời.
"Anh Vân Phỉ Thời, anh có sẵn lòng lấy cô Lạc Trăn làm vợ không? Bất kể lúc tốt hay lúc xấu, dù giàu hay nghèo, sức khỏe hay bệnh tật, hạnh phúc hay đau khổ, anh sẽ không bao giờ nề hà mà vẫn luôn yêu thương cô ấy, cưng chiều cô ấy, chăm sóc cô ấy, trung thành với cô ấy, không bao giờ rời bỏ, ở bên cạnh cô ấy suốt cả cuộc đời này, chỉ có cái chết mới có thể chia cách hai người."
"Tôi đồng ý, và tôi chắc chắn rằng cái chết cũng không thể chia cắt chúng tôi."
"Cô Lạc Trăn, cô có sẵn lòng lấy anh Vân Phỉ Thời làm chồng không? Bất kể lúc tốt hay lúc xấu, dù giàu hay nghèo, sức khỏe hay bệnh tật, hạnh phúc hay đau khổ, cô sẽ không bao giờ nề hà mà vẫn luôn yêu thương anh ấy, chăm sóc anh ấy, trung thành với anh ấy, không bao giờ rời bỏ, ở bên cạnh anh ấy suốt cả cuộc đời này."
"Tôi đồng ý! Tôi nguyện ý để anh Vân Phỉ Thời mãi mãi yêu tôi, cưng chiều tôi, chăm sóc cho tôi, không bao giờ rời bỏ, luôn yêu nhau và đem tất cả cả quãng đời còn lại giao cho anh ấy."
"Như vậy, tôi xin tuyên bố hôm nay anh Vân Phỉ Thời và cô Lạc Trăn đã chính thức trở thành vợ chồng, đời này kiếp này mãi mãi không chia lìa. Mời hai người trao nhẫn cho đối phương."
Phù dâu phù rể mang tới hộp đựng nhẫn, sau khi trao nhẫn xong, vị chủ hôn nhẹ nhàng cười nói.
"Bây giờ chú rể có thể hôn cô dâu."
Anh vén tấm màn voan che trước mặt cô, ôm má cô vào lòng bàn tay nâng niu như bảo bối, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt còn sót lại trên mặt, trao cho cô nụ hôn xem như lời tuyên thệ.
Buổi lễ cuối cùng cũng kết thúc.
Bữa tiệc sau hôn lễ chủ yếu khách tự phục vụ, khách khứa có thể tùy ý để lại trao đổi phương thức liên lạc để gia tăng cảm tình.
Nhóm phù rể đều những người quen biết nhau, đang ngồi xuống cùng nhau nói một đống chuyện phiếm.
Tưởng Gia Mậu: "Đừng có nói với tôi lời chứng hôn kia là do Vân ca tự ý sửa lại nha? Khó chịu! Nghe thật buồn nên quá đi!"
Tư Hách: "Anh thì biết cái gì? Cái này gọi là yêu nhà yêu vợ. Một cẩu độc thân như anh mãi mãi sẽ không hiểu được đâu."
Hàn Phong: "Tưởng thiếu gia là kiểu người đi qua vạn bông hoa, một chiếc lá không chạm đến thân người, làm sao hiểu được thú vui của đàn ông đã có gia đình."
Phó Thừa Y: "Thằng nhóc này không tệ, kế tục theo truyền thống của ông lão nhà họ Vân, Tưởng thiếu cũng nên nên đi theo học hỏi." ။
Tưởng Gia Mậu: "... Chẳng lẽ tôi làm sai gì sao? Sao ai cũng nhắm vào tôi vậy???"
"Các con đang nói gì ở đây vậy?"
Bà Vân tươi cười đi tới, chào hỏi mấy người bọn họ, Phó Thừa Y nhìn thấy chị gái đi tới liền vội vàng lộ ra một nụ cười dịu dàng vô hại.
"Chị."
Tưởng Gia Mậu: "Bác gái, chúng con ở đây khen anh Vân quả là một người đàn ông tốt yêu vợ yêu gia đình! Bác trai bác gái dạy dỗ thật tốt!"
Ba người còn lại: Chúng tôi biết tại sao mọi người đều yêu quý anh rồi đấy.
"Chị và anh rể lại có kế hoạch đi du lịch sao?"
Bà Vân mỉm cười gật đầu.
"Đúng vậy, định tính toán nán lại Canada một thời gian, vài tháng nữa vừa lúc có thể đi ngắm lá phong đỏ."
"Đi du lịch cũng tốt a! Cô, chú mỗi ngày đi du lịch bên ngoài để thư giãn, thân người cũng trở nên trẻ khỏe, đứng cùng chúng con cũng không khác gì!"
Thằng nhãi Tưởng Gia Mậu này, ngày nào cũng lên mạng làm náo loạn một phen, chuyện gì cũng dám nói, kẻ nào cũng dám mắng, một bộ dạng bá vương ăn chơi trác táng, cái miệng này của anh ta cũng có thể làm cho trưởng bối vui vẻ.
Những người khác không muốn để ý đến anh ta, Phó Thừa Y trực tiếp đổi chỗ nói chuyện với chị gái, Tư Hách và Hàn Phong thở dài tiếc nuối khi Nghiêm Lực Sâm không thể xuất ngoại cùng tham gia hôn lễ, vừa nói vừa tránh xa Tưởng Gia Mậu.
Tưởng Gia Mậu bị "cô lập" nhìn xung quanh bốn phía, thấy Thư Vi xinh đẹp mịn màng, đang định chuẩn bị tiến tới tán gẫu, ai biết ánh mắt sáng ngời của người ta đang nhìn về phương hướng nào đó, chớp mắt một cái liền bay và tới bên cạnh anh trai của cô dâu.
Tưởng Gia Mậu cô đơn uống một hớp sâm panh, đột nhiên chú ý tới bên cạnh anh có một cô gái nhỏ đang gắp điểm tâm ngọt, mà tất cả chúng đều rất giàu calo, anh thản nhiên nói.
"Các cô gái đều không phải không thích ăn loại đồ ngọt nhiều calo này sao?"
Cô gái nhỏ ngẩng đầu lên, than ôi, là người quen, là phù dâu bên cạnh lạc Trăn, nhưng Tưởng Gia Mậu lại không nhớ được tên cô ấy.
Bữa tiệc này toàn những thân phận vai vế, Doanh Doanh cũng không dám đi đứng xem lung tung, may mà có đồ ăn và rượu để thưởng thức, ai ngờ sẽ có người lại chủ động bắt chuyện với cô.
Cô vội vàng nuốt vội đống đồ ngọt trong miệng rồi ngẩng đầu nhìn, đây chẳng phải là vị phú nhị đại đại V giàu có thế hệ thứ hai có hàng chục triệu fan trên Weibo sao!
Cô luôn cảm thấy vị Tưởng thiếu gia này ăn nói sắc sảo, những người nổi tiếng trong giới giám khảo hiếm có ai bằng, nên thỉnh thoảng cô cũng có chú ý quan sát xem anh ta nói gì.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất là vị phú nhị đại giàu có này chưa bao giờ công khai bình luận về Lạc Trăn, nhờ đó mà Lạc Trăn cũng tránh được việc dính vào nhiều thị phi.
Vì có ấn tượng tốt, nên thái độ của Doanh Doanh cũng tương đối thoải mái.
"Tôi rất ngây thơ và khiêm tốn, tôi không thích việc quá phô trương vẻ bề ngoài!"
Tưởng Gia Mậu cười to.
"Tốt lắm, cô đã thành công thu hút sự chú ý của tôi."
Doanh Doanh: "..." Sao cứ cảm thấy người đàn ông này có vấn đề về đầu óc vậy chứ?
Nghĩ như vậy, Doanh Doanh liền từ tốn tránh xa Tưởng Gia Mậu.
Tưởng Gia Mậu: Tôi lại làm sai gì nữa sao???
Sau khi chào hỏi khách khứa, nam chính và nữ chính của buổi lễ trốn vào một góc tiếp tục diễn cảnh tình chàng ý thiếp.
Đứng trên đỉnh tòa nhà, có thể nhìn bao quát cảnh vật phía xa, Lạc Trăn vui vẻ muốn hét lên, muốn tuyên bố sự sung sướng trong lòng mình của mình lúc này với toàn thể thế giới.
Vân Phỉ Thời đứng sau lưng cô, chống tay lên bệ cửa sổ, ôm trọn người cô vào lòng, trên khuôn mặt trước nay không hề lộ ra biểu cảm nào nhưng lúc này lại lộ rõ vẻ vui mừng và mãn nguyện. Lạc Trăn quay người lại nói với anh.
"Thì ra nghi lễ thật sự rất quan trọng! Em hiện tại cảm thấy thật vui vẻ hài lòng!"
Nụ hôn khẽ rơi trên trán cô.
Không có từ ngữ nào có thể diễn tả niềm hạnh phúc vào lúc này.
Họ ôm, hôn và bày tỏ tình yêu với nhau bằng những hành động chân thực nhất.
- -------------------
Editor:
Nếu thấy chỗ nào sai chính tả hay câu từ không hợp lý thì hãy để lại bình luận cho mình nhé.
Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức.
Giày của cô dâu bị giấu kín, chỉ khi tìm được giày mới có thể dẫn cô dâu đi.
Vậy câu hỏi đặt ra là chiếc giày đang được giấu ở đâu?
Bạn bè và người thân bên chú rể lục tung toàn bộ căn phòng, tìm thấy vô số những đôi giày khác nhưng chiếc giày còn lại của cô dâu thì lại không thấy đâu.
Lại nhìn đến chính chủ, hai vợ chồng đang dựa vào nhau tình chàng ý thiếp, trong mắt căn bản không có người khác, làm gì có tâm trạng tìm xem chiếc giày còn lại đang ở đâu.
Phó Thừa Y không thể nhịn được nữa, định dùng mỹ nam kế dụ dỗ đoàn phù dâu, Doanh Doanh là người có ý chí yếu nhất, vừa nhìn thấy ánh mắt quyến rũ của vị ảnh đế kia liền nhanh chóng bị thu hút, cũng may nhờ có Tùng Hề nhanh chóng đem người kéo ra đằng sau, hung hăng giáo huấn cô ấy một phen, sau đó ưỡn ngực ngẩng đầu hướng về vị ảnh đế đầy kiêu ngạo.
"Không được gian lận! Các người tiếp tục đi tìm đi!"
Ngay cả người mẹ của Lạc Trăn nhìn tình hình diễn ra nãy giờ cũng không chịu nổi nữa, mặt vô cảm nói với Vân Phỉ Thời.
"Hai người các con cứ tiếp tục ở đó diễn trò đi, chờ lát nữa tới giờ, con gái của ta cũng không cần gả ra ngoài nữa."
Mẹ vợ đã lên tiếng, ngay cả ông chủ Vân cũng không dám không nghe lời, anh nắm lấy tay Lạc Trăn khẽ hôn lên mu bàn tay cô, sau đó nhìn cô thật đắm đuối, thấy cô dâu hoàn toàn chìm đắm trong ánh mắt chết người đó mới hài lòng đứng dậy, đi đến trước mặt Bùi Nam Tiêu.
Bùi Nam Tiêu hơi nhướng mày, ánh mắt tỏ rõ vẻ khó hiểu.
Những người bên cạnh không khỏi ồ lên.
"Trời ơi, phim truyền hình cổ tích gì vậy! Chẳng lẽ chàng rể muốn dẫn đi anh trai của cô dâu sao??"
"Vân Phỉ Thời à Vân Phỉ Thời, hóa ra anh là cái loại người này!"
"Thật là một cái kinh hỉ quá lớn!"
Nói tóm lại lời nói nào cũng có, nhưng chung quy cũng chỉ là nói đùa, đương sự cũng không thèm để ý tới.
Vân Phỉ Thời bày ra vẻ mặt đầy nhu tình, chậm rãi đi đến chỗ anh vợ, mỉm cười nói.
"Anh vợ, làm phiền đưa cho tôi chiếc giày còn lại."
Quần chúng đang xem: Cái quái gì vậy?
Sắc mặt Bùi Nam Tiêu liền ngưng đọng, anh ta nở nụ cười đầy bất lực, chậm rãi nghiêng người, một nửa thân hình vẫn còn dựa vào bên tủ ly.
Một tác phẩm nghệ thuật bằng kim loại rất trừu tượng được đặt trên tủ, xung quanh tác phẩm được trang trí một vài đường kim loại uốn theo hình vòng cung. Ở giữa có một hình nhân, kích thước không quá to hay quá nhỏ, vừa đủ để che giấu một chiếc giày cao gót.
Vân Phỉ Thời nghịch ngợm cầm trên tay, hóa ra thứ này rỗng ruột, xoay xoay vài cái liền lộ ra chiếc giày bên trong.
Khoảnh khắc tìm thấy chiếc giày cao gót còn lại, hàng loạt những tiếng cảm thán, xuýt xoa và tiếng cười đồng thanh vang lên.
Thông thường, giày cưới của cô dâu chủ yếu được giấu trong góc váy của cô dâu, nhưng chiếc váy mà Lạc Trăn mặc hôm nay lại là loại váy bó sát mông nên dĩ nhiên không thể giấu ở chỗ đó, liền nhìn tới phần tà váy dài quét đất, nhẹ nhàng nhấc tà váy dài lên liền thấy ngay kết quả.
Nhóm bạn bè họ hàng của người đàn ông khắp nơi tìm kiếm khắp nơi, thậm chí cái tủ phía sau của anh trai cô dâu cũng bị lục tung nhưng vẫn không tìm thấy chiếc giày.
Nào ngờ trong nhà này còn có một chỗ ẩn giấu như vậy!
Náo loạn một hồi, cuối cùng Vân Phi Thời cũng đã đưa được cô dâu của mình ra xe, đoàn xe chở người thân và bạn bè hướng thẳng về phía lâu đài tổ chức tiệc cưới.
Trong xe, Lạc Trăn hỏi Vân Phỉ Thời.
"Làm sao anh biết chiếc giày được giấu chỗ đó?"
Nơi đó người bình thường rất khó tìm được! Tuy rằng chồng cô không phải người bình thường, nhưng cũng không phải là người có hỏa nhãn kim tinh có thể nhìn thấu mọi vật.
Vân Phỉ Thời khẽ cười.
"Từ khi anh bước vào cửa, anh trai em vẫn luôn đứng trước tủ không hề nhúc nhích. Tuy rằng bọn họ đã tìm kiếm khắp tủ nhưng lại không để ý đến đồ vật ở trên tủ."
"Nhưng làm sao anh biết được chiếc giày được giấu trong vật trang trí đó? Chẳng lẽ anh thực sự có một đôi mắt tinh tường có thể nhìn thấu mọi vật sao?"
"Em có một cô phù dâu phù dâu tốt đấy, vì lo lắng anh sẽ vượt qua quá dễ dàng nên cô ấy luôn luôn nhìn về nơi đó, chốc lát lại canh chừng anh trai em, chốc lát lại nhìn về phía sau anh ấy."
Nửa câu đầu còn chưa biết rõ người anh đang nói đến là ai, nhưng câu sau vừa nói ra, Lạc Trăn đã biết ngay đối tượng đang được đề cập đến.
Ngoại trừ Thư Vi, cô gái ngốc nghếch có tình ý mờ ám với anh trai cô thì cô thật sự không nghĩ ra được người thứ hai.
Không biết cô chị ngốc nghếch ấy sẽ như thế nào khi biết mình đã cố gắng hết sức để làm cho chú rể xấu hổ nhưng rốt cuộc lại trở thành người vô tình "âm thầm giúp đỡ".
Khách khứa đã ổn định vào vị trí, đèn chùm pha lê và hoa hồng trắng tinh khiết tương phản nhau, rượu sâm panh êm dịu và hương hoa hồng đan xen mùi ngọt ngào, piano và violin cùng hợp tấu ra một bài hát mừng lay động lòng người.
Thế giới cổ tích đã mở ra cánh cửa hạnh phúc lứa đôi.
Với sự hỗ trợ của Bùi Hình Khải, Lạc Trăn đã thay một bộ váy cưới lộng lẫy từng bước bước trên tấm thảm trắng, chào hỏi những người quen biết và không biết, tiếp nhận những ánh mắt chúc phúc tán tụng, và bước từng bước về phía tương lai của chính mình.
Anh chính là tương lai của cô.
"Khi cha dạy con tập đi, nhìn thấy con quơ quẩy đôi tay nhỏ, thân hình nhỏ bé của con vặn vặn vẹo vẹo từng bước đi về phía cha, sau đó cha lại nghĩ rằng sau này phải nắm tay con trao vào tay người chồng mà con yêu thương, nghĩ như vậy cha liền hận không thể không đánh chết đứa con rể chưa thấy mặt kia, để cậu ta không thể nào cướp đi con gái bảo bối của cha."
Cô nghe thấy tiếng cha thì thầm bên tai, trong lòng ẩn chứa đầy nghẹn ngào.
"Sau này... Cha đã nghĩ mình sẽ không có cơ hội như vậy nữa, nhưng cha rất mong chờ ngày này. Cha đã nghĩ... Trăn Trăn phải kết hôn với một người đàn ông yêu thương con, bảo vệ con và luôn cưng chiều con, có như vậy, thậm chí...... ngay cả khi cha không thể tự tay đưa con về nhà chồng, thì ít nhất...."
"Ít nhất thì con gái của cha cũng có được hạnh phúc thực sự..."
Một lớp voan mỏng phủ lên trước mặt Lạc Trăn, cũng đồng thời giúp cô che giấu những giọt nước mắt đang chực trào sắp tuôn nơi hốc mắt.
Hơi dùng sức, cô siết chặt tay vào lòng bàn tay rộng rãi và ấm áp của cha mình, vào lúc này, tất cả những cảm xúc thân thiết, ân cần khi còn nhỏ đang ồ ạt trào dâng như làn sóng thủy triều, cô thật sự vô cùng hạnh phúc.
"Cha, con thực sự đang rất hạnh phúc."
Cô nói với cha mình.
Hạnh phúc của cô, nằm trong lòng bàn tay ấm áp này.
Hạnh phúc của cô là có cha và mẹ, có anh trai, còn có cả Vân Phỉ Thời.
"Anh Vân Phỉ Thời, anh có sẵn lòng lấy cô Lạc Trăn làm vợ không? Bất kể lúc tốt hay lúc xấu, dù giàu hay nghèo, sức khỏe hay bệnh tật, hạnh phúc hay đau khổ, anh sẽ không bao giờ nề hà mà vẫn luôn yêu thương cô ấy, cưng chiều cô ấy, chăm sóc cô ấy, trung thành với cô ấy, không bao giờ rời bỏ, ở bên cạnh cô ấy suốt cả cuộc đời này, chỉ có cái chết mới có thể chia cách hai người."
"Tôi đồng ý, và tôi chắc chắn rằng cái chết cũng không thể chia cắt chúng tôi."
"Cô Lạc Trăn, cô có sẵn lòng lấy anh Vân Phỉ Thời làm chồng không? Bất kể lúc tốt hay lúc xấu, dù giàu hay nghèo, sức khỏe hay bệnh tật, hạnh phúc hay đau khổ, cô sẽ không bao giờ nề hà mà vẫn luôn yêu thương anh ấy, chăm sóc anh ấy, trung thành với anh ấy, không bao giờ rời bỏ, ở bên cạnh anh ấy suốt cả cuộc đời này."
"Tôi đồng ý! Tôi nguyện ý để anh Vân Phỉ Thời mãi mãi yêu tôi, cưng chiều tôi, chăm sóc cho tôi, không bao giờ rời bỏ, luôn yêu nhau và đem tất cả cả quãng đời còn lại giao cho anh ấy."
"Như vậy, tôi xin tuyên bố hôm nay anh Vân Phỉ Thời và cô Lạc Trăn đã chính thức trở thành vợ chồng, đời này kiếp này mãi mãi không chia lìa. Mời hai người trao nhẫn cho đối phương."
Phù dâu phù rể mang tới hộp đựng nhẫn, sau khi trao nhẫn xong, vị chủ hôn nhẹ nhàng cười nói.
"Bây giờ chú rể có thể hôn cô dâu."
Anh vén tấm màn voan che trước mặt cô, ôm má cô vào lòng bàn tay nâng niu như bảo bối, dùng ngón tay nhẹ nhàng lau đi những giọt nước mắt còn sót lại trên mặt, trao cho cô nụ hôn xem như lời tuyên thệ.
Buổi lễ cuối cùng cũng kết thúc.
Bữa tiệc sau hôn lễ chủ yếu khách tự phục vụ, khách khứa có thể tùy ý để lại trao đổi phương thức liên lạc để gia tăng cảm tình.
Nhóm phù rể đều những người quen biết nhau, đang ngồi xuống cùng nhau nói một đống chuyện phiếm.
Tưởng Gia Mậu: "Đừng có nói với tôi lời chứng hôn kia là do Vân ca tự ý sửa lại nha? Khó chịu! Nghe thật buồn nên quá đi!"
Tư Hách: "Anh thì biết cái gì? Cái này gọi là yêu nhà yêu vợ. Một cẩu độc thân như anh mãi mãi sẽ không hiểu được đâu."
Hàn Phong: "Tưởng thiếu gia là kiểu người đi qua vạn bông hoa, một chiếc lá không chạm đến thân người, làm sao hiểu được thú vui của đàn ông đã có gia đình."
Phó Thừa Y: "Thằng nhóc này không tệ, kế tục theo truyền thống của ông lão nhà họ Vân, Tưởng thiếu cũng nên nên đi theo học hỏi." ။
Tưởng Gia Mậu: "... Chẳng lẽ tôi làm sai gì sao? Sao ai cũng nhắm vào tôi vậy???"
"Các con đang nói gì ở đây vậy?"
Bà Vân tươi cười đi tới, chào hỏi mấy người bọn họ, Phó Thừa Y nhìn thấy chị gái đi tới liền vội vàng lộ ra một nụ cười dịu dàng vô hại.
"Chị."
Tưởng Gia Mậu: "Bác gái, chúng con ở đây khen anh Vân quả là một người đàn ông tốt yêu vợ yêu gia đình! Bác trai bác gái dạy dỗ thật tốt!"
Ba người còn lại: Chúng tôi biết tại sao mọi người đều yêu quý anh rồi đấy.
"Chị và anh rể lại có kế hoạch đi du lịch sao?"
Bà Vân mỉm cười gật đầu.
"Đúng vậy, định tính toán nán lại Canada một thời gian, vài tháng nữa vừa lúc có thể đi ngắm lá phong đỏ."
"Đi du lịch cũng tốt a! Cô, chú mỗi ngày đi du lịch bên ngoài để thư giãn, thân người cũng trở nên trẻ khỏe, đứng cùng chúng con cũng không khác gì!"
Thằng nhãi Tưởng Gia Mậu này, ngày nào cũng lên mạng làm náo loạn một phen, chuyện gì cũng dám nói, kẻ nào cũng dám mắng, một bộ dạng bá vương ăn chơi trác táng, cái miệng này của anh ta cũng có thể làm cho trưởng bối vui vẻ.
Những người khác không muốn để ý đến anh ta, Phó Thừa Y trực tiếp đổi chỗ nói chuyện với chị gái, Tư Hách và Hàn Phong thở dài tiếc nuối khi Nghiêm Lực Sâm không thể xuất ngoại cùng tham gia hôn lễ, vừa nói vừa tránh xa Tưởng Gia Mậu.
Tưởng Gia Mậu bị "cô lập" nhìn xung quanh bốn phía, thấy Thư Vi xinh đẹp mịn màng, đang định chuẩn bị tiến tới tán gẫu, ai biết ánh mắt sáng ngời của người ta đang nhìn về phương hướng nào đó, chớp mắt một cái liền bay và tới bên cạnh anh trai của cô dâu.
Tưởng Gia Mậu cô đơn uống một hớp sâm panh, đột nhiên chú ý tới bên cạnh anh có một cô gái nhỏ đang gắp điểm tâm ngọt, mà tất cả chúng đều rất giàu calo, anh thản nhiên nói.
"Các cô gái đều không phải không thích ăn loại đồ ngọt nhiều calo này sao?"
Cô gái nhỏ ngẩng đầu lên, than ôi, là người quen, là phù dâu bên cạnh lạc Trăn, nhưng Tưởng Gia Mậu lại không nhớ được tên cô ấy.
Bữa tiệc này toàn những thân phận vai vế, Doanh Doanh cũng không dám đi đứng xem lung tung, may mà có đồ ăn và rượu để thưởng thức, ai ngờ sẽ có người lại chủ động bắt chuyện với cô.
Cô vội vàng nuốt vội đống đồ ngọt trong miệng rồi ngẩng đầu nhìn, đây chẳng phải là vị phú nhị đại đại V giàu có thế hệ thứ hai có hàng chục triệu fan trên Weibo sao!
Cô luôn cảm thấy vị Tưởng thiếu gia này ăn nói sắc sảo, những người nổi tiếng trong giới giám khảo hiếm có ai bằng, nên thỉnh thoảng cô cũng có chú ý quan sát xem anh ta nói gì.
Đương nhiên, điều quan trọng nhất là vị phú nhị đại giàu có này chưa bao giờ công khai bình luận về Lạc Trăn, nhờ đó mà Lạc Trăn cũng tránh được việc dính vào nhiều thị phi.
Vì có ấn tượng tốt, nên thái độ của Doanh Doanh cũng tương đối thoải mái.
"Tôi rất ngây thơ và khiêm tốn, tôi không thích việc quá phô trương vẻ bề ngoài!"
Tưởng Gia Mậu cười to.
"Tốt lắm, cô đã thành công thu hút sự chú ý của tôi."
Doanh Doanh: "..." Sao cứ cảm thấy người đàn ông này có vấn đề về đầu óc vậy chứ?
Nghĩ như vậy, Doanh Doanh liền từ tốn tránh xa Tưởng Gia Mậu.
Tưởng Gia Mậu: Tôi lại làm sai gì nữa sao???
Sau khi chào hỏi khách khứa, nam chính và nữ chính của buổi lễ trốn vào một góc tiếp tục diễn cảnh tình chàng ý thiếp.
Đứng trên đỉnh tòa nhà, có thể nhìn bao quát cảnh vật phía xa, Lạc Trăn vui vẻ muốn hét lên, muốn tuyên bố sự sung sướng trong lòng mình của mình lúc này với toàn thể thế giới.
Vân Phỉ Thời đứng sau lưng cô, chống tay lên bệ cửa sổ, ôm trọn người cô vào lòng, trên khuôn mặt trước nay không hề lộ ra biểu cảm nào nhưng lúc này lại lộ rõ vẻ vui mừng và mãn nguyện. Lạc Trăn quay người lại nói với anh.
"Thì ra nghi lễ thật sự rất quan trọng! Em hiện tại cảm thấy thật vui vẻ hài lòng!"
Nụ hôn khẽ rơi trên trán cô.
Không có từ ngữ nào có thể diễn tả niềm hạnh phúc vào lúc này.
Họ ôm, hôn và bày tỏ tình yêu với nhau bằng những hành động chân thực nhất.
- -------------------
Editor:
Nếu thấy chỗ nào sai chính tả hay câu từ không hợp lý thì hãy để lại bình luận cho mình nhé.
Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức.