Chương 52: Đêm trước
Edit: huyentrangpcy
Ngày hôm sau Lạc Trăn tỉnh dậy từ sáng sớm, cô không chỉ tỉnh, còn đem Tùng Hề cùng Doanh Doanh từ trên giường đào dậy cố vấn tạo hình cho mình.
Tối ngày hôm qua vốn muốn cùng nam thần tắm rửa rồi đi ngủ, ai biết Lạc Dặc An đột nhiên tới bảo bọn họ chia phòng ngủ, nói là muốn tôn trọng phong tục, nam nữ trước khi kết hôn không thể ở chung.
Phân phòng này còn không phải là một phòng chia làm hai phòng ngủ, mà là cách một hành lang khách sạn dài đó mới chính là hai gian phòng.
Giây phút ấy Vân Phỉ Thời tất nhiên không dám đắc tội mẹ vợ, Lạc Trăn càng không dám làm ngược lại ý của mẹ ruột nữ vương, hai người đành phải ngoan ngoãn chia phòng ngủ.
Nhưng lần này Lạc Trăn lại không có tâm tình thương cảm cùng chồng "ở riêng", bởi vì tối hôm qua trước khi đi, một câu nói nhẹ nhàng của chồng cô đã đem thương cảm và cơn buồn ngủ của cô đánh cho tan tác:
"Cha mẹ anh xuống máy bay lúc 9 giờ sáng mai, nhớ chuẩn bị xong cùng anh đi đón."
Sấm sét giữa trời quang!!!
Lạc Trăn cả đêm đều khẩn trương, bởi vì không biết cha mẹ Vân Phỉ Thời, cho nên rất luống cuống tay chân. Đại khái là làm diễn viên đã lâu, còn có chút lo lắng sẽ phát sinh loại tình tiết gia đình giống như trong phim truyền hình.
Khẩn trương hồi hộp bắt đầu ngủ, sau đó bị đồng hồ báo thức mình đặt đánh thức, cũng may bình thường cô được Vân Phỉ Thời nuôi tốt, lại không có phiền não gì, một đêm không làm khí sắc cô trở nên kém đi, ngay cả quầng thâm cũng rất nhạt, che khuyết điểm sơ qua thì hoàn toàn nhìn không ra.
Ba người ở trước gương mân mê hơn một tiếng đồng hồ rốt cục cũng chuẩn bị tốt trang phục cho Lạc Trăn, một thân váy trắng thục nữ mang theo hương thơm, đáng yêu mà không mất đi khí chất, lại trang điểm kiểu trang điểm như không trang điểm đang rất thịnh hành trên mạng, hoàn toàn là tiêu chuẩn đi gặp gia trưởng.
Vân Phỉ Thời tới, Lạc Trăn đã chuẩn bị xong, anh vốn cũng lo lắng cô gái nhỏ sẽ căng thẳng, không nghĩ căng thẳng tới như vậy, thời gian còn chưa tới tám giờ đã chuẩn bị đầy đủ như vậy.
Nhìn thấy anh đến, Lạc Trăn vội vàng chạy đến trước mặt anh xoay một vòng, "Mau mau giúp em xem một chút, có chỗ nào không thích hợp em sẽ đổi! "
Vân Phỉ Thời đem cô ôm vào trong ngực đánh giá khuôn mặt nhỏ nhắn gần trong gang tấc: "Còn trang điểm?"
"Đó là đương nhiên! Trông có đẹp không? Ơ kìa không đúng, không phải đều nói thẳng nam nhìn không ra trang điểm như không trang điểm sao? Sao anh có thể nhìn ra ngay từ cái nhìn đầu tiên? "
Cô gái ngốc...
Mỗi ngày anh cùng cô sớm chiều giáp mặt nhau, nếu nhìn không ra thay đổi, làm sao còn xứng làm người chồng tốt nhị thập tứ hiếu*? Cô cũng đánh giá quá thấp khả năng quan sát của chồng mình.
(*)Nhị thập tứ hiếu: là một tác phẩm trong Văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp biên soạn, ông cũng nổi tiếng là một người con có hiếu.
Vân Phỉ Thời không trả lời, muốn cọ chóp mũi cô lại lo lắng làm rối tung lớp trang điểm của cô, đành phải nhéo nhéo vòng eo mảnh khảnh thịt mềm, "Bà chủ Vân không trang điểm cũng đẹp."
Như mở cờ trong bụng chọc ghẹo bà chủ Vân, nhưng cô vẫn nghiêm túc giải thích: "Trang điểm là một loại nghi thức xã giao, là sự tôn trọng cơ bản nhất giữa con người và con người!"
"Ừm, Vân phu nhân giáo huấn chí phải."
Hai người tán tỉnh xong xuôi, tay trong tay rời khỏi phòng.
Tùng Hề và Doanh Doanh liếc nhau.
Hai chúng ta trông giống như những người tàng hình? Bây giờ vợ chồng đằm thắm cũng da mặt dày như vậy?
*****
Đài phát thanh sân bay truyền đến giọng Anh chuẩn, nhắc nhở chuyến bay từ Melbourne sắp hạ cánh, Lạc Trăn lấy gương nhỏ ra cuối cùng xác nhận lại lớp trang điểm trên mặt có lung tung hay không, sau đó kiểm tra quần áo có nếp gấp hay không.
Nhìn cô trịnh trọng như vậy, Vân Phi Thời cũng không ngăn cản, nếu như như vậy có thể làm cho cô an tâm là tốt rồi.
Sau khi nhìn thấy Vân lão tiên sinh cùng Vân phu nhân, Lạc Trăn thật sâu sắc cảm thấy nam thần lão công nhà mình quả thực quá tuyệt vời, hoàn toàn là chọn ưu điểm của cha mẹ, khó trách đẹp trai như vậy! Lần đầu tiên gặp mặt đã mê hoặc cô đến không chịu được!
Vân lão tiên sinh là một người thoạt nhìn rất nghiêm túc đứng đắn, trên người mặc trang phục Tôn Trung Sơn cải tiến, trên quần áo thêu hoa văn tối vô cùng tinh xảo, trên mặt có vài phần tương tự Vân Phỉ Thời không có quá nhiều biểu cảm, nhưng đôi mắt kia rất sáng, khi nhìn người lại càng sắc bén, duy chỉ có khi nhìn vợ, lộ ra sự ấm áp nồng đậm.
Vân phu nhân sinh ra nhỏ nhắn trắng nõn, bởi vì cả đời cuộc sống không lo, chăm sóc phù hợp, tuổi thoạt nhìn không đến bốn mươi tuổi. Bà một thân sườn xám màu xanh nhạt, nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện hoa văn trên sườn xám cùng loại trên quần áo Vân lão tiên sinh.
Chậc chậc chậc chậc, vẫn là trang phục tình nhân, quả thật là một cặp vợ chồng đằm thắm!
Đại khái là xuất thân từ vùng sông nước Giang Nam, tính tình bà rất nhu hòa, cả người giống như khói liễu trong vùng nông thôn, rất mềm mại, làm cho người ta có một loại cảm giác vừa chạm vào liền vỡ vụn, ngay cả nói chuyện cũng nhẹ nhàng nhu hòa, men theo một cổ rất có ý vị nhấn mạnh.
Nếu muốn lấy một thứ để so sánh, bà Lạc Dặc An nữ sĩ chính là một đóa hoa hồng đỏ, mà Vân phu nhân chính là ánh trăng sáng.
Hai người phụ nữ đã trải qua những năm tháng lắng đọng, có vẻ đẹp khác nhau.
Bố mẹ chồng như vậy căn bản sẽ không mang đến vấn đề nan giải gì cho Lạc Trăn, dù sao từ lúc mới gặp mặt, Vân phu nhân liền thân thiết nắm tay Lạc Trăn từ đáy lòng khen ngợi: "Thật là một cô gái xinh đẹp! Phỉ thời rất có phúc! "
Tiếp theo trên dọc đường, Vân phu nhân luôn cùng Lạc Trăn nói chuyện phiếm, liên quan đến vấn đề gia thế bối cảnh của Lạc Trăn, Vân phu nhân cũng không nghiên cứu sâu như mẹ chồng bình thường quá nhiều, một câu là đi qua, càng thích cùng cô trò chuyện về món ăn ngon, tán gẫu phong cảnh, đều là đề tài rất thoải mái rất dễ ứng phó.
Nếu như bố chồng Lạc Trăn, Vân lão tiên sinh, ông ấy không có thỉnh thoảng mang theo một chút cảm xúc bất mãn nhìn bàn tay mẹ chồng nàng dâu bọn họ đang nắm chặt.
Lạc Trăn một cái hoảng hốt nhận ra được được ánh mắt sắc bén gò bó kia, nhất thời khẩn trương lên, Vân phu nhân phát hiện sau đó trừng mắt nhìn chồng một cái, ông sau khi nhận được ánh mắt của vợ, ngoan ngoãn quay đầu cùng Vân Phỉ Thời nói chuyện công ty, tóm lại không còn cho Lạc Trăn bất kỳ ánh mắt áp lực nào.
À, bố chồng tương lai là thê nô, giám định xong!
Trở về khách sạn lại là một cuộc họp phụ huynh hai bên.
Lúc trước Thịnh Thế và Khải Phong hợp tác, Vân Phỉ còn đang đi học, khi đó Thịnh Thế vẫn là Vân lão tiên sinh làm chủ, dự án hợp tác cũng là ông chủ hai bên tự mình ra mặt nói chuyện, bởi vậy cha hai bên xem như là quen biết cũ.
Buổi gặp mặt sẽ bớt đi nghi lễ phiền phức là hai bên đều giới thiệu, dù sao hôn lễ cũng là vào ngày mai, cái gì của hồi môn, nam nữ chính đã đóng cửa giải quyết xong, cha mẹ hai bên căn bản không cần thương lượng cái gì, liền ngồi cùng nhau tán gẫu qua chuyện quá khứ, tâm sự hiện tại, lại nói chuyện tương lai.
Hơn nữa trò chuyện căn bản không phải là sinh mấy đứa nhỏ làm thế nào để mang theo cháu trai tương lai, mà là kế hoạch đi đâu chơi, nhìn như không quan tâm đến con mình, kỳ thật là không có ý định gây áp lực cho bọn họ.
Tóm lại, gặp gỡ này đã rất thành công.
Thư Vi chạng vạng mới tới, chuyến bay của hai hãng này vốn là buổi chiều đến, người cử đi đón đều chờ ở đó, ai biết xe chạy được nửa đường, cô ta nhìn thấy một con đường phong tình đang tổ chức hội chợ triển lãm gì đó, bảo tài xế dừng xe tự mình chạy vào bên trong dạo một buổi chiều, sau đó mang cho Lạc Trăn một bộ đồ lót rất gợi cảm cộng thêm đồ ngủ.
Lạc Trăn đỡ trán tỏ vẻ rất bất đắc dĩ, sở thích tặng quà của đại cả ngốc khi nào mới có thể thay đổi?
Chị cả ngốc Thư Vi vẫn cây ngay không sợ chết đứng: "Tớ đi bộ cả buổi chiều mới chọn ra được quà tân hôn cho cậu! Cậu không thể không nhận! Cậu không nhận nó có nghĩa là cậu không coi trọng cuộc hôn nhân của cậu, không coi trọng tình bạn của chúng ta!"
Lạc Trăn gật đầu tỏ vẻ thông cảm: "Tớ hiểu rồi, cho nên bây giờ chúng ta có thể tuyệt giao sao?"
Thư Vi thè lưỡi với cô: "Hơi hơi!"
Lạc Trăn giơ điện thoại lên dùng camera nhắm vào Thư Vi, vừa chụp ảnh vừa nói: "Tớ muốn đăng weibo những tạp chí thời trang và thương hiệu xa xỉ, để sau này bọn họ muốn đánh bóng mắt cũng không nên dùng người mẫu xấu xí như vậy. "
"Hừ! Càng xấu xí, họ càng thích! "Thư Vi phản đối, hơn nữa còn ném một cái liếc mắt về phía Lạc Trăn.
Chẳng qua cô ta quả thật không giống như một số siêu mẫu châu Á được các nhà thiết kế xa xỉ ưu ái hiện nay, gương mặt có mắt phượng dài gò má cao, ngược lại, ngũ quan thanh tú của cô ta, kết hợp cùng một chỗ liền có một loại mỹ cảm rất độc đáo, bất kể là thẩm mỹ phương Tây hay thẩm mỹ phương Đông, cô ta đều tính là mỹ nhân.
Làn da của cô ta mặc dù không trắng, nhưng mà người da trắng lại thích nhất là người mẫu có nước da màu đen đẹp tự nhiên. W?b đọc nhanh tại -- T ? ? ? T ? ? Y Ệ N.?N --
Người đẹp ở trong xương chứ không phải da, câu nói chính là chỉ kiểu người như Thư Vi.
Khi hai người hi hi ha ha lấy giận nhau làm niềm vui, cửa phòng bỗng nhiên bị go.
Lạc Trăn cho rằng là Vân Phỉ Thời tới, vội vàng đem đồ ngủ và đồ lót Thư Vi mang đến giấu dưới chăn, lại trừng mắt nhìn vẻ mặt phản đối chờ xem náo nhiệt của Thư Vi, đi ra mở cửa.
"Anh?"
Là Bùi Nam Tiêu.
Bùi Nam Tiêu cười khẽ, "Trăn Trăn, cha mẹ cùng bác trai bác gái Vân bọn họ đi phòng tiệc, các em không phải còn muốn tổ chức tiệc độc thân sao? Đã gần hết thời gian rồi. "
Lạc Trăn gật gật đầu, tươi cười ngọt ngào: "Được rồi! Em sẽ ổn thôi!"
"Là ai vậy?"
Thư Vi từ trong phòng chạy ra, nhìn thấy là một đại soái ca đứng ở cửa không quen biết, ánh mắt đều trợn lên.
Bùi Nam Tiêu lễ phép gật đầu với cô, lại nói với Lạc Trăn: "Mọi người đều sắp tới rồi, Phỉ Thời đang cùng mấy người bạn nói chuyện phiếm, em chuẩn bị xong thì qua."
Nói xong liền xoay người rời đi.
Lạc Trăn đóng cửa lại, chuẩn bị trang điểm rồi xuất phát, dù sao tạo hình quần áo cũng đã đầy đủ, cũng không cần chuẩn bị thêm cái gì.
Đi được nửa đường, Lạc Trăn bỗng nhiên phát hiện có gì đó không đúng, quay đầu lại nhìn, phát hiện chị cả ngốc còn đứng tại chỗ không biết ngẩn người cái gì.
Cô khoát tay áo trước mặt cô ta: "Này! Tỉnh hồn tỉnh hồn! Cậu đang nghĩ gì vậy?"
Thư Vi chớp mắt mấy cái, đem hồn của mình kéo trở về, tay nắm lấy hai vai Lạc Trăn vẻ mặt thiết tha: "Nữ thần! Đại soái ca vừa rồi là ai! Giới thiệu cho tớ đi!"
Lần này đến phiên Lạc Trăn ngây người.
Thư Vi kiên trì, vẻ mặt thành khẩn: "Tớ thề, tớ sẽ đối xử tốt với anh ấy! Tớ chắc chắn sẽ làm cho anh ấy hạnh phúc!"
Lạc Trăn rất khó xử nhíu mày, "Nhưng mà. Tớ lo lắng rằng cậu sẽ kéo thấp chỉ số IQ tổng thể nhà chúng tớ!"
Thư Vi:"..." Tớ đã vi phạm nguyên tắc gọi cậu một tiếng "nữ thần", sao có thể đối xử với tớ như vậy???
Chờ một chút... "Nhà chúng tớ? Anh ấy là họ hàng của cậu à?"
"Tớ đáng yêu xinh đẹp đoan trang chim sa cá lặn hoa nhường nguyệt thẹn, so cay với vị đại soái ca kia, phong độ nhẹ nhàng ôn nhu tao nhã đoan trang như ngọc, cậu đoán giống quan hệ thân thích gì?"
"Ơ kia tớ không đoán!" Thư Vi dứt khoát treo cả người lên người Lạc Trăn, xuất thân người mẫu dáng người vốn đã cao, cái này quả thực chính là một cái giá móc sống "Chim lớn dựa vào người".
"Lạc Trăn Trăn tớ mặc kệ, tớ đối với soái ca kia yêu từ cái nhìn đầu tiên, nể tình tớ tặng cậu quà tân hôn đẹp mắt giàu thành tâm như vậy, tớ muốn cậu làm bà mai cho tớ..."
Lạc Trăn: Nể tình cậu tặng quà tân hôn cho tớ, cậu vẫn không nên gây họa cho trình độ IQ của toàn thể gia đình tớ.
Hai người duy trì tư thế như vậy cho đến khi ra ngoài, Lạc Trăn trơ mắt nhìn quá trình biến sắc mặt của siêu mẫu Đại Điểu từ "Vô Lại" đến "Lạnh lùng", ngay cả diễn viên chuyên nghiệp cũng tự ti thua kém.
Tiệc độc thân tối nay được tổ chức tại sảnh quán bar của khách sạn, bạn bè hai bên cơ bản đều đến, đều ở cùng lứa tuổi. Về phần đối tác thương nghiệp hào môn thế gia, kiểu khách khứa thì ở phòng tiệc dự tiệc, do phụ huynh hai bên chủ trì, hai người bọn họ đi đối phó là được.
Lạc Trăn đưa Thư Vi đến trước cửa quán bar, mới chạy tới chỗ Vân Phi Thời cùng nhau đi tới phòng yến tiệc.
Khách đã đến từ xa, hoa hồng đã được lấp đầy cả lâu đài, đám cưới chỉ một lần trong đời cũng sắp bắt đầu.
- -------------------
Editor:
Nếu thấy chỗ nào sai chính tả hay câu từ không hợp lý thì hãy để lại bình luận cho mình nhé.
Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức.
Ngày hôm sau Lạc Trăn tỉnh dậy từ sáng sớm, cô không chỉ tỉnh, còn đem Tùng Hề cùng Doanh Doanh từ trên giường đào dậy cố vấn tạo hình cho mình.
Tối ngày hôm qua vốn muốn cùng nam thần tắm rửa rồi đi ngủ, ai biết Lạc Dặc An đột nhiên tới bảo bọn họ chia phòng ngủ, nói là muốn tôn trọng phong tục, nam nữ trước khi kết hôn không thể ở chung.
Phân phòng này còn không phải là một phòng chia làm hai phòng ngủ, mà là cách một hành lang khách sạn dài đó mới chính là hai gian phòng.
Giây phút ấy Vân Phỉ Thời tất nhiên không dám đắc tội mẹ vợ, Lạc Trăn càng không dám làm ngược lại ý của mẹ ruột nữ vương, hai người đành phải ngoan ngoãn chia phòng ngủ.
Nhưng lần này Lạc Trăn lại không có tâm tình thương cảm cùng chồng "ở riêng", bởi vì tối hôm qua trước khi đi, một câu nói nhẹ nhàng của chồng cô đã đem thương cảm và cơn buồn ngủ của cô đánh cho tan tác:
"Cha mẹ anh xuống máy bay lúc 9 giờ sáng mai, nhớ chuẩn bị xong cùng anh đi đón."
Sấm sét giữa trời quang!!!
Lạc Trăn cả đêm đều khẩn trương, bởi vì không biết cha mẹ Vân Phỉ Thời, cho nên rất luống cuống tay chân. Đại khái là làm diễn viên đã lâu, còn có chút lo lắng sẽ phát sinh loại tình tiết gia đình giống như trong phim truyền hình.
Khẩn trương hồi hộp bắt đầu ngủ, sau đó bị đồng hồ báo thức mình đặt đánh thức, cũng may bình thường cô được Vân Phỉ Thời nuôi tốt, lại không có phiền não gì, một đêm không làm khí sắc cô trở nên kém đi, ngay cả quầng thâm cũng rất nhạt, che khuyết điểm sơ qua thì hoàn toàn nhìn không ra.
Ba người ở trước gương mân mê hơn một tiếng đồng hồ rốt cục cũng chuẩn bị tốt trang phục cho Lạc Trăn, một thân váy trắng thục nữ mang theo hương thơm, đáng yêu mà không mất đi khí chất, lại trang điểm kiểu trang điểm như không trang điểm đang rất thịnh hành trên mạng, hoàn toàn là tiêu chuẩn đi gặp gia trưởng.
Vân Phỉ Thời tới, Lạc Trăn đã chuẩn bị xong, anh vốn cũng lo lắng cô gái nhỏ sẽ căng thẳng, không nghĩ căng thẳng tới như vậy, thời gian còn chưa tới tám giờ đã chuẩn bị đầy đủ như vậy.
Nhìn thấy anh đến, Lạc Trăn vội vàng chạy đến trước mặt anh xoay một vòng, "Mau mau giúp em xem một chút, có chỗ nào không thích hợp em sẽ đổi! "
Vân Phỉ Thời đem cô ôm vào trong ngực đánh giá khuôn mặt nhỏ nhắn gần trong gang tấc: "Còn trang điểm?"
"Đó là đương nhiên! Trông có đẹp không? Ơ kìa không đúng, không phải đều nói thẳng nam nhìn không ra trang điểm như không trang điểm sao? Sao anh có thể nhìn ra ngay từ cái nhìn đầu tiên? "
Cô gái ngốc...
Mỗi ngày anh cùng cô sớm chiều giáp mặt nhau, nếu nhìn không ra thay đổi, làm sao còn xứng làm người chồng tốt nhị thập tứ hiếu*? Cô cũng đánh giá quá thấp khả năng quan sát của chồng mình.
(*)Nhị thập tứ hiếu: là một tác phẩm trong Văn học Trung Hoa kể lại sự tích của 24 tấm gương hiếu thảo do Quách Cư Nghiệp biên soạn, ông cũng nổi tiếng là một người con có hiếu.
Vân Phỉ Thời không trả lời, muốn cọ chóp mũi cô lại lo lắng làm rối tung lớp trang điểm của cô, đành phải nhéo nhéo vòng eo mảnh khảnh thịt mềm, "Bà chủ Vân không trang điểm cũng đẹp."
Như mở cờ trong bụng chọc ghẹo bà chủ Vân, nhưng cô vẫn nghiêm túc giải thích: "Trang điểm là một loại nghi thức xã giao, là sự tôn trọng cơ bản nhất giữa con người và con người!"
"Ừm, Vân phu nhân giáo huấn chí phải."
Hai người tán tỉnh xong xuôi, tay trong tay rời khỏi phòng.
Tùng Hề và Doanh Doanh liếc nhau.
Hai chúng ta trông giống như những người tàng hình? Bây giờ vợ chồng đằm thắm cũng da mặt dày như vậy?
*****
Đài phát thanh sân bay truyền đến giọng Anh chuẩn, nhắc nhở chuyến bay từ Melbourne sắp hạ cánh, Lạc Trăn lấy gương nhỏ ra cuối cùng xác nhận lại lớp trang điểm trên mặt có lung tung hay không, sau đó kiểm tra quần áo có nếp gấp hay không.
Nhìn cô trịnh trọng như vậy, Vân Phi Thời cũng không ngăn cản, nếu như như vậy có thể làm cho cô an tâm là tốt rồi.
Sau khi nhìn thấy Vân lão tiên sinh cùng Vân phu nhân, Lạc Trăn thật sâu sắc cảm thấy nam thần lão công nhà mình quả thực quá tuyệt vời, hoàn toàn là chọn ưu điểm của cha mẹ, khó trách đẹp trai như vậy! Lần đầu tiên gặp mặt đã mê hoặc cô đến không chịu được!
Vân lão tiên sinh là một người thoạt nhìn rất nghiêm túc đứng đắn, trên người mặc trang phục Tôn Trung Sơn cải tiến, trên quần áo thêu hoa văn tối vô cùng tinh xảo, trên mặt có vài phần tương tự Vân Phỉ Thời không có quá nhiều biểu cảm, nhưng đôi mắt kia rất sáng, khi nhìn người lại càng sắc bén, duy chỉ có khi nhìn vợ, lộ ra sự ấm áp nồng đậm.
Vân phu nhân sinh ra nhỏ nhắn trắng nõn, bởi vì cả đời cuộc sống không lo, chăm sóc phù hợp, tuổi thoạt nhìn không đến bốn mươi tuổi. Bà một thân sườn xám màu xanh nhạt, nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện hoa văn trên sườn xám cùng loại trên quần áo Vân lão tiên sinh.
Chậc chậc chậc chậc, vẫn là trang phục tình nhân, quả thật là một cặp vợ chồng đằm thắm!
Đại khái là xuất thân từ vùng sông nước Giang Nam, tính tình bà rất nhu hòa, cả người giống như khói liễu trong vùng nông thôn, rất mềm mại, làm cho người ta có một loại cảm giác vừa chạm vào liền vỡ vụn, ngay cả nói chuyện cũng nhẹ nhàng nhu hòa, men theo một cổ rất có ý vị nhấn mạnh.
Nếu muốn lấy một thứ để so sánh, bà Lạc Dặc An nữ sĩ chính là một đóa hoa hồng đỏ, mà Vân phu nhân chính là ánh trăng sáng.
Hai người phụ nữ đã trải qua những năm tháng lắng đọng, có vẻ đẹp khác nhau.
Bố mẹ chồng như vậy căn bản sẽ không mang đến vấn đề nan giải gì cho Lạc Trăn, dù sao từ lúc mới gặp mặt, Vân phu nhân liền thân thiết nắm tay Lạc Trăn từ đáy lòng khen ngợi: "Thật là một cô gái xinh đẹp! Phỉ thời rất có phúc! "
Tiếp theo trên dọc đường, Vân phu nhân luôn cùng Lạc Trăn nói chuyện phiếm, liên quan đến vấn đề gia thế bối cảnh của Lạc Trăn, Vân phu nhân cũng không nghiên cứu sâu như mẹ chồng bình thường quá nhiều, một câu là đi qua, càng thích cùng cô trò chuyện về món ăn ngon, tán gẫu phong cảnh, đều là đề tài rất thoải mái rất dễ ứng phó.
Nếu như bố chồng Lạc Trăn, Vân lão tiên sinh, ông ấy không có thỉnh thoảng mang theo một chút cảm xúc bất mãn nhìn bàn tay mẹ chồng nàng dâu bọn họ đang nắm chặt.
Lạc Trăn một cái hoảng hốt nhận ra được được ánh mắt sắc bén gò bó kia, nhất thời khẩn trương lên, Vân phu nhân phát hiện sau đó trừng mắt nhìn chồng một cái, ông sau khi nhận được ánh mắt của vợ, ngoan ngoãn quay đầu cùng Vân Phỉ Thời nói chuyện công ty, tóm lại không còn cho Lạc Trăn bất kỳ ánh mắt áp lực nào.
À, bố chồng tương lai là thê nô, giám định xong!
Trở về khách sạn lại là một cuộc họp phụ huynh hai bên.
Lúc trước Thịnh Thế và Khải Phong hợp tác, Vân Phỉ còn đang đi học, khi đó Thịnh Thế vẫn là Vân lão tiên sinh làm chủ, dự án hợp tác cũng là ông chủ hai bên tự mình ra mặt nói chuyện, bởi vậy cha hai bên xem như là quen biết cũ.
Buổi gặp mặt sẽ bớt đi nghi lễ phiền phức là hai bên đều giới thiệu, dù sao hôn lễ cũng là vào ngày mai, cái gì của hồi môn, nam nữ chính đã đóng cửa giải quyết xong, cha mẹ hai bên căn bản không cần thương lượng cái gì, liền ngồi cùng nhau tán gẫu qua chuyện quá khứ, tâm sự hiện tại, lại nói chuyện tương lai.
Hơn nữa trò chuyện căn bản không phải là sinh mấy đứa nhỏ làm thế nào để mang theo cháu trai tương lai, mà là kế hoạch đi đâu chơi, nhìn như không quan tâm đến con mình, kỳ thật là không có ý định gây áp lực cho bọn họ.
Tóm lại, gặp gỡ này đã rất thành công.
Thư Vi chạng vạng mới tới, chuyến bay của hai hãng này vốn là buổi chiều đến, người cử đi đón đều chờ ở đó, ai biết xe chạy được nửa đường, cô ta nhìn thấy một con đường phong tình đang tổ chức hội chợ triển lãm gì đó, bảo tài xế dừng xe tự mình chạy vào bên trong dạo một buổi chiều, sau đó mang cho Lạc Trăn một bộ đồ lót rất gợi cảm cộng thêm đồ ngủ.
Lạc Trăn đỡ trán tỏ vẻ rất bất đắc dĩ, sở thích tặng quà của đại cả ngốc khi nào mới có thể thay đổi?
Chị cả ngốc Thư Vi vẫn cây ngay không sợ chết đứng: "Tớ đi bộ cả buổi chiều mới chọn ra được quà tân hôn cho cậu! Cậu không thể không nhận! Cậu không nhận nó có nghĩa là cậu không coi trọng cuộc hôn nhân của cậu, không coi trọng tình bạn của chúng ta!"
Lạc Trăn gật đầu tỏ vẻ thông cảm: "Tớ hiểu rồi, cho nên bây giờ chúng ta có thể tuyệt giao sao?"
Thư Vi thè lưỡi với cô: "Hơi hơi!"
Lạc Trăn giơ điện thoại lên dùng camera nhắm vào Thư Vi, vừa chụp ảnh vừa nói: "Tớ muốn đăng weibo những tạp chí thời trang và thương hiệu xa xỉ, để sau này bọn họ muốn đánh bóng mắt cũng không nên dùng người mẫu xấu xí như vậy. "
"Hừ! Càng xấu xí, họ càng thích! "Thư Vi phản đối, hơn nữa còn ném một cái liếc mắt về phía Lạc Trăn.
Chẳng qua cô ta quả thật không giống như một số siêu mẫu châu Á được các nhà thiết kế xa xỉ ưu ái hiện nay, gương mặt có mắt phượng dài gò má cao, ngược lại, ngũ quan thanh tú của cô ta, kết hợp cùng một chỗ liền có một loại mỹ cảm rất độc đáo, bất kể là thẩm mỹ phương Tây hay thẩm mỹ phương Đông, cô ta đều tính là mỹ nhân.
Làn da của cô ta mặc dù không trắng, nhưng mà người da trắng lại thích nhất là người mẫu có nước da màu đen đẹp tự nhiên. W?b đọc nhanh tại -- T ? ? ? T ? ? Y Ệ N.?N --
Người đẹp ở trong xương chứ không phải da, câu nói chính là chỉ kiểu người như Thư Vi.
Khi hai người hi hi ha ha lấy giận nhau làm niềm vui, cửa phòng bỗng nhiên bị go.
Lạc Trăn cho rằng là Vân Phỉ Thời tới, vội vàng đem đồ ngủ và đồ lót Thư Vi mang đến giấu dưới chăn, lại trừng mắt nhìn vẻ mặt phản đối chờ xem náo nhiệt của Thư Vi, đi ra mở cửa.
"Anh?"
Là Bùi Nam Tiêu.
Bùi Nam Tiêu cười khẽ, "Trăn Trăn, cha mẹ cùng bác trai bác gái Vân bọn họ đi phòng tiệc, các em không phải còn muốn tổ chức tiệc độc thân sao? Đã gần hết thời gian rồi. "
Lạc Trăn gật gật đầu, tươi cười ngọt ngào: "Được rồi! Em sẽ ổn thôi!"
"Là ai vậy?"
Thư Vi từ trong phòng chạy ra, nhìn thấy là một đại soái ca đứng ở cửa không quen biết, ánh mắt đều trợn lên.
Bùi Nam Tiêu lễ phép gật đầu với cô, lại nói với Lạc Trăn: "Mọi người đều sắp tới rồi, Phỉ Thời đang cùng mấy người bạn nói chuyện phiếm, em chuẩn bị xong thì qua."
Nói xong liền xoay người rời đi.
Lạc Trăn đóng cửa lại, chuẩn bị trang điểm rồi xuất phát, dù sao tạo hình quần áo cũng đã đầy đủ, cũng không cần chuẩn bị thêm cái gì.
Đi được nửa đường, Lạc Trăn bỗng nhiên phát hiện có gì đó không đúng, quay đầu lại nhìn, phát hiện chị cả ngốc còn đứng tại chỗ không biết ngẩn người cái gì.
Cô khoát tay áo trước mặt cô ta: "Này! Tỉnh hồn tỉnh hồn! Cậu đang nghĩ gì vậy?"
Thư Vi chớp mắt mấy cái, đem hồn của mình kéo trở về, tay nắm lấy hai vai Lạc Trăn vẻ mặt thiết tha: "Nữ thần! Đại soái ca vừa rồi là ai! Giới thiệu cho tớ đi!"
Lần này đến phiên Lạc Trăn ngây người.
Thư Vi kiên trì, vẻ mặt thành khẩn: "Tớ thề, tớ sẽ đối xử tốt với anh ấy! Tớ chắc chắn sẽ làm cho anh ấy hạnh phúc!"
Lạc Trăn rất khó xử nhíu mày, "Nhưng mà. Tớ lo lắng rằng cậu sẽ kéo thấp chỉ số IQ tổng thể nhà chúng tớ!"
Thư Vi:"..." Tớ đã vi phạm nguyên tắc gọi cậu một tiếng "nữ thần", sao có thể đối xử với tớ như vậy???
Chờ một chút... "Nhà chúng tớ? Anh ấy là họ hàng của cậu à?"
"Tớ đáng yêu xinh đẹp đoan trang chim sa cá lặn hoa nhường nguyệt thẹn, so cay với vị đại soái ca kia, phong độ nhẹ nhàng ôn nhu tao nhã đoan trang như ngọc, cậu đoán giống quan hệ thân thích gì?"
"Ơ kia tớ không đoán!" Thư Vi dứt khoát treo cả người lên người Lạc Trăn, xuất thân người mẫu dáng người vốn đã cao, cái này quả thực chính là một cái giá móc sống "Chim lớn dựa vào người".
"Lạc Trăn Trăn tớ mặc kệ, tớ đối với soái ca kia yêu từ cái nhìn đầu tiên, nể tình tớ tặng cậu quà tân hôn đẹp mắt giàu thành tâm như vậy, tớ muốn cậu làm bà mai cho tớ..."
Lạc Trăn: Nể tình cậu tặng quà tân hôn cho tớ, cậu vẫn không nên gây họa cho trình độ IQ của toàn thể gia đình tớ.
Hai người duy trì tư thế như vậy cho đến khi ra ngoài, Lạc Trăn trơ mắt nhìn quá trình biến sắc mặt của siêu mẫu Đại Điểu từ "Vô Lại" đến "Lạnh lùng", ngay cả diễn viên chuyên nghiệp cũng tự ti thua kém.
Tiệc độc thân tối nay được tổ chức tại sảnh quán bar của khách sạn, bạn bè hai bên cơ bản đều đến, đều ở cùng lứa tuổi. Về phần đối tác thương nghiệp hào môn thế gia, kiểu khách khứa thì ở phòng tiệc dự tiệc, do phụ huynh hai bên chủ trì, hai người bọn họ đi đối phó là được.
Lạc Trăn đưa Thư Vi đến trước cửa quán bar, mới chạy tới chỗ Vân Phi Thời cùng nhau đi tới phòng yến tiệc.
Khách đã đến từ xa, hoa hồng đã được lấp đầy cả lâu đài, đám cưới chỉ một lần trong đời cũng sắp bắt đầu.
- -------------------
Editor:
Nếu thấy chỗ nào sai chính tả hay câu từ không hợp lý thì hãy để lại bình luận cho mình nhé.
Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức.