Chương 51: Gia thế
Edit: huyentrangpcy
Làm mẹ, Lạc Dặc An đến tham dự hôn lễ của Lạc Trăn không có vấn đề gì, xem xét tại hiện trường hôn lễ cũng không có vấn đề gì.
Làm cha, Bùi Hình Khải tham dự hôn lễ của Lạc Trăn cũng không có vấn đề gì, xem xét hiện trường hôn lễ càng không có vấn đề gì.
Vì vậy, câu hỏi đặt ra, tại sao hai vợ chồng cũ đã ly dị xung khắc như nước với lửa không thể lặng lẽ cùng khung với nhau chứ?
Lạc Trăn nhìn hai người đứng ở xa xa cùng nhân viên hôn lễ nói gì đó, lộ ra một nụ cười vô cùng vui mừng. Cô kéo góc áo Vân Phỉ Thời cười ha ha nói: "Thấy không thấy không? Từ khi Lạc Dặc An nữ sĩ chọn ở lại Hồng Kông, lúc đó em đã đoán được rằng đây là khuynh hướng muốn phá băng của họ!"
Vân Phỉ Thời bật cười, nhìn cô gái nhỏ rất khôn ngoan.
Lạc Trăn nhìn say sưa, "Hai người bọn họ đây chính là, nhà cũ lửa cháy. Câu tiếp theo là gì?"
Doanh Doanh phía sau yên lặng bổ sung một câu: "Không thể cứu được."
"Đúng đúng đúng!" Lạc Trăn điên cuồng gật đầu, Vân Phỉ Thời nhéo má cô một cái, lúc trước sợ mẹ ruột giống như sợ mãnh thú ăn thịt, hiện tại vào lúc này sau lưng nói đến người ta ngược lại không sợ.
Lạc Dặc An vừa vặn đúng lúc chú ý tới các cô, bà ra ký hiệu tỏ ý bảo bọn họ đi qua, Bùi Hình Khải theo ánh mắt của bà nhìn qua, khi nhìn thấy là Vân Phi Thời cùng Lạc Trăn đến, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra nụ cười không giảm cực kỳ ôn hòa thân thiết.
Doanh Doanh kề tại Tùng Hề nói nhỏ: "Đó chính là mẹ của chị Trăn đúng không? Đẹp quá! Trông rất giống chị Trăn! Này, ai? Ông chú đó là ai? Thật là đẹp trai quá! Đẹp trai đến mức ngay cả tóc mai trắng hai bên cũng đặc biệt có hình! "
Tùng Hề chưa từng gặp Lạc Dặc An, nhưng Lạc Trăn gương mặt của cô đã quá quen thuộc, ít nhất năm sáu phần giống người phụ nữ cách đó không xa, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra quan hệ của hai người. Về phần vị bên cạnh mẹ Lạc Trăn... Hình như có chút quen mắt, cô biết gia đình Lạc Trăn là cha mẹ đơn thân, vị kia chẳng lẽ là bạn trai của mẹ Lạc Trăn?
Ừm, chú đẹp trai, dì xinh đẹp, nói thật, còn rất xứng đôi.
Lạc Trăn kéo khuỷu tay Vân Phỉ Thời đi qua, Tùng Hề và Doanh Doanh theo sát phía sau.
"Đây có phải là phù dâu của con không? Trang phục được gửi đến khách sạn, cho họ trở về để thử quần áo, nhà thiết kế sẽ lập tức chỉnh sửa nếu kích thước không phù hợp". Không đợi các cô chào hỏi, Lạc Dặc An mở miệng nói trước.
Lạc Trăn vội vàng gật đầu giới thiệu: "Đây là bạn tốt kiêm người đại diện của con Tùng Hề, đây là trợ lý đáng yêu của con Doanh Doanh."
Hai người đồng thanh chào hỏi: "Chào bác gái! "
Lạc Dặc An cười gật đầu: "Chào các cháu. "
Bùi Hình Khải sau đó cũng rất hiền lành chào hỏi phía hai người Tùng Hề, sau đó vẻ mặt vui mừng nhìn hai vợ chồng Vân Phỉ Thời, "Trăn Trăn đến vừa đúng lúc nhìn xem bố trí có chỗ nào không ổn, không thích liền lập tức thay đổi."
Lạc Trăn đang muốn nói chuyện, Lạc Dặc An bỗng nhiên lạnh nhạt nói: "Những thứ này đều là Phỉ Thời từng chút từng chút tự mình kiểm định, còn có thể không hợp ý Trăn Trăn sao?"
Trên gương mặt anh tuấn nho nhã của Bùi Hình Khải có thêm vài tia ngượng ngùng không phù hợp với lứa tuổi, vội vàng gật đầu đáp lại nói: "Cũng đúng, là tôi quan tâm thì sẽ bị loạn."
Vân Phỉ Thời nào cũng nhướng mày, không có ý định tham gia tranh luận của cha mẹ vợ.
Lạc Trăn cắn cắn môi, lặng lẽ híp mắt nhìn sắc mặt mẹ nữ vương, hạ thấp giọng nói với Bùi Hình Khải: "Đều rất tốt... Cha, cha đã bận tâm."
Nghe được tiếng "Cha" này, gương mặt không được tự nhiên của Bùi Hình Khải trong nháy mắt biến thành xán lạn như hoa, cao hứng giống như một thanh niên trẻ tuổi, "Vậy thì tốt rồi tốt rồi, Trăn Trăn thích là tốt rồi. "
Lạc Đặc An hừ nhẹ một tiếng, quay đầu đi về phía cửa lớn, "Đừng đứng bên ngoài, có việc vào mà nói. "
Dáng chủ tịch tập đoàn lớn của Bùi Hình Khải một chút cũng không còn, điên cuồng đuổi theo sau, Lạc Trăn nhìn mà không ngừng cười nói: "Ông xã xem đi, vấn đề cá nhân quả nhiên là cần có một người giải quyết, hai người bọn họ chư vậy cũng coi như giải quyết xong hết rồi!"
Chỉ là không biết, quá trình giải quyết là như thế nào.
Bộ dáng xem trò vui này, chỗ nào giống con ruột, Vân Phỉ Thời bất đắc dĩ lại sủng nịch nói một câu "Không tim không phổi", đem tay cô khoác ở khuỷu tay rút ra, một tay ôm vai đi theo bước chân cha mẹ vợ vào cửa.
Tùng Hề và Oánh Oánh xung quanh xem toàn bộ quá trình ngơ ngác, lại không dám tùy tiện mở miệng, chỉ có thể dùng ánh mắt trao đổi với nhau.
Tùng Hề: Mẹ ơi vậy mà lại là cha ruột của Lạc Trăn!
Doanh Doanh: Hâm mộ ghen tị làm cho tôi hoàn toàn không thể nhận ra! Gen nhà chị Trăn quá mạnh!
Tùng Hề: Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tại sao cha của Lạc Trăn Trăn lại quen mắt như vậy?
Doanh Doanh: Phải không phải không Tùng Hề chị cũng cảm thấy như vậy sao? Tôi cảm thấy cha của chị Trăn đẹp trai vô cùng giống ảnh đế kia, một quả đại thúc đẹp trai!
Tùng Hề: Ảnh đế gì mà ảnh đế nào chưa từng nghe nói qua... Nhưng thực sự nhìn rất quen mắt!
Mang theo tâm tư như vậy, hai nhỏ yếu đuối đáng thương lại bất lực đi theo bước chân của các đại gia đi vào cửa lâu đài.
Sau khi tham quan bố trí hiện trường, tiếng lòng của hai người có thể nói giống nhau.
Nghèo đói hạn chế trí tưởng tượng của tôi.
Xem xong hiện trường hôn lễ, kế tiếp là thử lễ phục, lễ phục của Lạc Trăn đã sớm thử qua, lúc trước là do Vân Phỉ Thời tùy chỉnh kích thước, sau đó trên người vô cùng vừa vặn, cũng không cần phải sửa đổi nữa, cần thử trang phục chính là hai bộ lễ phục phù dâu của Tùng Hề và Doanh Doanh, thử xong đoàn người lại cùng nhau đến nhà hàng khách sạn ăn cơm.
Bùi Nam Tiêu tới rất đúng lúc, vừa nghe Lạc Trăn tới, sau khi xong công việc không kịp nghỉ ngơi liền chạy ngay tới. Cũng may Khải Phong cùng Vân Phỉ Thời phân bố thời gian thuê khách sạn cùng một khu vực, qua lại rất thuận tiện.
Trên bàn ăn không có nhiều người, chỉ có bảy tám người này.
Dù sao Vân Phỉ Thời cùng Lạc Trăn hai người đều không phải xuất thân bình thường, khách khứa hai bên gần như có thể dùng từ " không trung phi nhân" để hình dung, không phải thường xuyên xuất ngoại công tác thì chính là cái loại thông báo khắp thế giới, cho nên rất nhiều người đều là một ngày trước hôn lễ cũng chính là ngày mai mới có thể tới nơi.
Lúc nhìn thấy Bùi Nam Tiêu, Tùng Hề cùng Doanh Doanh quả thực cảm thấy hạnh phúc đến muốn ngất đi, hôm nay sao lại xinh đẹp nhiều như vậy, như vậy làm sao có thể để cho người ta ăn cơm ngon!. Truyện Trọng Sinh
Ba người đàn ông, một chú anh tuấn nho nhã đẹp trai, một người thiếu gia dịu dàng như ngọc giai, còn có một người 24 tuổi đã kết hôn thịnh thế mỹ nhan* ông xã Lạc Trăn.
(*) Thịnh thế mỹ nhan: Là lời khen dành cho một người đẹp rạng ngời, mỹ nhan là nhan sắc đẹp, thịnh thế có nghĩa là tuổi trẻ hưng thịnh, nghĩa rộng là trong giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời
Quả thực là sắc đẹp thay cho món ăn!
Trong bữa cơm, Lạc Dực An ngoại trừ thỉnh thoảng đối với Bùi Hình Khải có chút không thèm để ý ra, đối với những người khác đều tương đối hiền hòa. Bùi Hình Khải cùng Bùi Nam Tiêu càng không cần phải nói, khí chất hai cha con giống nhau, đều thuộc loại nho nhã ôn hòa, đối với mỗi người trong bữa tiệc càng ấm áp như ngày mùa xuân, không hề có nửa điểm kiêu ngạo.
Sau khi ăn xong, Vân Phỉ Thời nhận điện thoại, biết được Tưởng Gia Mậu và Tư Hách hai người đã xuống máy bay, liền tự mình lên đường đi đón, đúng lúc đầy đủ không gian để cho ba cô gái các cô tán gẫu tâm sự chuyện phụ nữ.
Thật ra thì cũng không có gì để nói, dù sao năm tháng trước Lạc Trăn đã đăng ký với Vân Phỉ Thời, đối với thân phận phụ nữ đã kết hôn thích ứng rất tốt, cái gì mà sắp tạm biệt tự do bước vào nấm mồ hôn nhân cảm tưởng sẽ hoàn toàn không tồn tại ở chỗ cô.
Ngược lại thật tò mò đối với chuyện Doanh Doanh và Bùi Nam Tiêu, các cô trước kia chỉ biết Lạc Trăn có một người mẹ ở nước ngoài xa xôi, những người nhà khác thì hoàn toàn không biết, không nghĩ tới hôm nay không chỉ gặp được cha của Lạc Trăn, còn đóng gói tặng cho một anh trai ruột. Phát hiện thái độ của Lạc Trăn cũng rất thản nhiên, Doanh Doanh si mê liền hỏi Bùi Nam Tiêu.
Emmmm...... Thật ra thì nhiều năm như vậy không liên lạc rồi, Lạc Trăn thậm chí cũng không biết cuộc sống tình cảm của anh ruột nhà mình là như thế nào, chẳng qua nhìn bộ dạng của anh ấy, khẳng định cũng là một người giữ mình trong sạch, hơn nữa mấy lần gặp mặt cũng không mang theo cô gái nào theo, tám phần là độc thân.
"Doanh Doanh có phải em thích anh trai chị không? Em có muốn chị giới thiệu không? "
Ai ngờ Doanh Doanh lại kịch liệt lắc đầu cự tuyệt, cô vẫn còn tự biết rõ, "Không không không không! Nam thần là đoá hoa cao lãnh, không thể hái xuống, chỉ có thể cung kính chiêm ngưỡng sùng bái! Là không thể bị ô uế! Em chỉ muốn trở thành một fan hâm mộ não tàn mà thôi!"
Lạc Trăn đắc ý: "Nhưng chị không chỉ hái đóa hoa cao lãnh của nam thần, chị còn làm bẩn anh ấy, làm bẩn rất nhiều thứ! "
"A~~~" Doanh Doanh che mặt, "Chị Trăn thật bẩn đấy!"
"Đối với chồng sao có thể kêu là bẩn? Chuyện giữa vợ chồng có thể gọi là bẩn không? "
Doanh Doanh: Vì sao những lời này có cách thức rất quen tai?
Không hổ là chị Trăn! Bẩn cũng có văn hóa như vậy!
"Ai? Sao em không nói gì? " Doanh Doanh phát hiện Tùng Hề ngày xưa thích "bắt nạt", "chèn ép" Lạc Trăn lúc này lại thái độ khác thường không mở miệng không nói chuyện phiếm, mà ôm điện thoại di động ngồi ở một bên, sắc mặt nghiêm túc, mặt mày nhíu chặt.
Chẳng lẽ có chuyện lớn xảy ra??? Là trên mạng lại xảy ra tin tức lớn gì hay là lại có người tuyên truyền lung tung scandal của chị Trăn?
Trong đầu, Doan Doanh không tự chủ được không tập chung nhất thời ngồi thẳng người, cầm lấy điện thoại di động của mình bắt đầu đăng nhập weibo.
Phải không? Ngoại trừ fan của Thẩm Nam Nam và Dương Tử Duyệt còn đang xé ra, hình như cũng không có chuyện gì đặc biệt lớn? Doanh Doanh đang chuẩn bị hỏi Tùng Hề làm sao vậy thì thấy Tùng Hề cầm điện thoại đặt trước mặt Lạc Trăn, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, ngữ khí vô cùng lãnh đạm:
"Lạc Trăn, cô xem, hai người trong bức ảnh này còn rất giống cha và anh trai cô."
Lạc Trăn nhìn thoáng qua, vẻ mặt rất tự nhiên gật đầu: "Không phải giống, chính là bọn họ."
Lạch cạch - -
Điện thoại di động của Tùng Hề vinh quang rơi xuống đất, cũng may trên mặt đất trải thảm rất dày, điện thoại di động rơi xuống chỉ phát ra một tiếng động nặng nề, không nguy hiểm đến tính mạng.
Doanh Doanh nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Tùng Hề, yên lặng nhặt điện thoại di động của cô lên, chớp mắt liền nhìn thấy tiêu đề và bản đồ to đùng trên màn hình màu đen.
Cha con ông Bùi Hình Khải, Chủ tịch Hội đồng quản trị Tập đoàn Khải phong tham dự Diễn đàn Kinh tế Châu Á Thái Bình Dương.
Hình như chính là ông chú và thiếu gia đẹp trai tối nay còn cùng bọn họ ngồi chung bàn ăn, bình dị gần gũi, phong độ nhẹ nhàng.
Lạch cạch - -
Chiếc điện thoại tội nghiệp rơi xuống đất một lần nữa.
Tùng Hề và Doanh Doanh rối rít nuốt nước bọt một cái, liếc mắt nhìn nhau, cũng từ trong mắt đối phương thấy một loại nhìn thấu thế sự siêu thoát khỏi trần thế, ngoài dự liệu bình tĩnh và ung dung.
Tất nhiên, đó chỉ là sự bình yên trước cơn bão.
Lạc Trăn đang nhắn tin với nam thần hỏi bọn họ đến đâu rồi, bất ngờ một bên đùi bỗng nhiên bị hai cô gái ôm lấy.
Tùng Hề và Doanh Doanh: "Bạch phú mỹ*, cầu bao nuôi! "
(*)Bạch Phú Mỹ: Trắng trẻo, giàu có, xinh đẹp. Đây là 1 mẫu hình lý tưởng mà các cô gái đều muốn hướng đến.
Tùng Hề chỉ thiếu chút nữa ngửa mặt lên trời hét dài. Năm đó cô ngây thơ cho rằng Lạc Trăn là thú cưng được kim chủ bao dưỡng, vị kim chủ sau lưng kia là nhân vật ngay cả ông chủ hàng đầu của mình, Hạ Phùng Trạch cũng phải nhường ba phần. Về sau cô mới biết, người ta là tự do yêu đương, lấy hôn nhân làm mục đích.
Nhưng cô ấy không thể ngờ rằng, đây căn bản không phải là tiết mục "Tổng tài bá đạo yêu tôi", "Cao Phú Soái và nữ minh tinh không thể không nói hai ba chuyện".
Đây là một phiên bản thực tế của "Câu chuyện tình yêu nhà giàu" đấy!!!
Cô ấy biết Vân Phỉ Thời là quý nhân, nhưng bởi vì thân phận của quý nhân quá thần bí, cô không biết nhiều lắm. Nhưng mà Chủ tịch tập đoàn Khải Phong Bùi Hình Khải thì khác, đây chính là khách quen trên bảng xếp hạng nhà giàu đấy!
Đây thì ra là câu chuyện ngôn tình của Cao Phú Soái và Bạch Phú Mỹ, quấy rầy rồi!
Không cần phải nói nhiều! Cảm ơn Lạc Trăn nhiều năm không thù dai!
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói: Vâng, vâng, đúng vậy, nghèo đói hạn chế trí tưởng tượng của tác giả (hoặc cũng có thể là lười) không viết cảnh đám cưới, hahahaha.
Editor:
Nếu thấy chỗ nào sai chính tả hay câu từ không hợp lý thì hãy để lại bình luận cho mình nhé.
Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức.
Làm mẹ, Lạc Dặc An đến tham dự hôn lễ của Lạc Trăn không có vấn đề gì, xem xét tại hiện trường hôn lễ cũng không có vấn đề gì.
Làm cha, Bùi Hình Khải tham dự hôn lễ của Lạc Trăn cũng không có vấn đề gì, xem xét hiện trường hôn lễ càng không có vấn đề gì.
Vì vậy, câu hỏi đặt ra, tại sao hai vợ chồng cũ đã ly dị xung khắc như nước với lửa không thể lặng lẽ cùng khung với nhau chứ?
Lạc Trăn nhìn hai người đứng ở xa xa cùng nhân viên hôn lễ nói gì đó, lộ ra một nụ cười vô cùng vui mừng. Cô kéo góc áo Vân Phỉ Thời cười ha ha nói: "Thấy không thấy không? Từ khi Lạc Dặc An nữ sĩ chọn ở lại Hồng Kông, lúc đó em đã đoán được rằng đây là khuynh hướng muốn phá băng của họ!"
Vân Phỉ Thời bật cười, nhìn cô gái nhỏ rất khôn ngoan.
Lạc Trăn nhìn say sưa, "Hai người bọn họ đây chính là, nhà cũ lửa cháy. Câu tiếp theo là gì?"
Doanh Doanh phía sau yên lặng bổ sung một câu: "Không thể cứu được."
"Đúng đúng đúng!" Lạc Trăn điên cuồng gật đầu, Vân Phỉ Thời nhéo má cô một cái, lúc trước sợ mẹ ruột giống như sợ mãnh thú ăn thịt, hiện tại vào lúc này sau lưng nói đến người ta ngược lại không sợ.
Lạc Dặc An vừa vặn đúng lúc chú ý tới các cô, bà ra ký hiệu tỏ ý bảo bọn họ đi qua, Bùi Hình Khải theo ánh mắt của bà nhìn qua, khi nhìn thấy là Vân Phi Thời cùng Lạc Trăn đến, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra nụ cười không giảm cực kỳ ôn hòa thân thiết.
Doanh Doanh kề tại Tùng Hề nói nhỏ: "Đó chính là mẹ của chị Trăn đúng không? Đẹp quá! Trông rất giống chị Trăn! Này, ai? Ông chú đó là ai? Thật là đẹp trai quá! Đẹp trai đến mức ngay cả tóc mai trắng hai bên cũng đặc biệt có hình! "
Tùng Hề chưa từng gặp Lạc Dặc An, nhưng Lạc Trăn gương mặt của cô đã quá quen thuộc, ít nhất năm sáu phần giống người phụ nữ cách đó không xa, liếc mắt một cái là có thể nhìn ra quan hệ của hai người. Về phần vị bên cạnh mẹ Lạc Trăn... Hình như có chút quen mắt, cô biết gia đình Lạc Trăn là cha mẹ đơn thân, vị kia chẳng lẽ là bạn trai của mẹ Lạc Trăn?
Ừm, chú đẹp trai, dì xinh đẹp, nói thật, còn rất xứng đôi.
Lạc Trăn kéo khuỷu tay Vân Phỉ Thời đi qua, Tùng Hề và Doanh Doanh theo sát phía sau.
"Đây có phải là phù dâu của con không? Trang phục được gửi đến khách sạn, cho họ trở về để thử quần áo, nhà thiết kế sẽ lập tức chỉnh sửa nếu kích thước không phù hợp". Không đợi các cô chào hỏi, Lạc Dặc An mở miệng nói trước.
Lạc Trăn vội vàng gật đầu giới thiệu: "Đây là bạn tốt kiêm người đại diện của con Tùng Hề, đây là trợ lý đáng yêu của con Doanh Doanh."
Hai người đồng thanh chào hỏi: "Chào bác gái! "
Lạc Dặc An cười gật đầu: "Chào các cháu. "
Bùi Hình Khải sau đó cũng rất hiền lành chào hỏi phía hai người Tùng Hề, sau đó vẻ mặt vui mừng nhìn hai vợ chồng Vân Phỉ Thời, "Trăn Trăn đến vừa đúng lúc nhìn xem bố trí có chỗ nào không ổn, không thích liền lập tức thay đổi."
Lạc Trăn đang muốn nói chuyện, Lạc Dặc An bỗng nhiên lạnh nhạt nói: "Những thứ này đều là Phỉ Thời từng chút từng chút tự mình kiểm định, còn có thể không hợp ý Trăn Trăn sao?"
Trên gương mặt anh tuấn nho nhã của Bùi Hình Khải có thêm vài tia ngượng ngùng không phù hợp với lứa tuổi, vội vàng gật đầu đáp lại nói: "Cũng đúng, là tôi quan tâm thì sẽ bị loạn."
Vân Phỉ Thời nào cũng nhướng mày, không có ý định tham gia tranh luận của cha mẹ vợ.
Lạc Trăn cắn cắn môi, lặng lẽ híp mắt nhìn sắc mặt mẹ nữ vương, hạ thấp giọng nói với Bùi Hình Khải: "Đều rất tốt... Cha, cha đã bận tâm."
Nghe được tiếng "Cha" này, gương mặt không được tự nhiên của Bùi Hình Khải trong nháy mắt biến thành xán lạn như hoa, cao hứng giống như một thanh niên trẻ tuổi, "Vậy thì tốt rồi tốt rồi, Trăn Trăn thích là tốt rồi. "
Lạc Đặc An hừ nhẹ một tiếng, quay đầu đi về phía cửa lớn, "Đừng đứng bên ngoài, có việc vào mà nói. "
Dáng chủ tịch tập đoàn lớn của Bùi Hình Khải một chút cũng không còn, điên cuồng đuổi theo sau, Lạc Trăn nhìn mà không ngừng cười nói: "Ông xã xem đi, vấn đề cá nhân quả nhiên là cần có một người giải quyết, hai người bọn họ chư vậy cũng coi như giải quyết xong hết rồi!"
Chỉ là không biết, quá trình giải quyết là như thế nào.
Bộ dáng xem trò vui này, chỗ nào giống con ruột, Vân Phỉ Thời bất đắc dĩ lại sủng nịch nói một câu "Không tim không phổi", đem tay cô khoác ở khuỷu tay rút ra, một tay ôm vai đi theo bước chân cha mẹ vợ vào cửa.
Tùng Hề và Oánh Oánh xung quanh xem toàn bộ quá trình ngơ ngác, lại không dám tùy tiện mở miệng, chỉ có thể dùng ánh mắt trao đổi với nhau.
Tùng Hề: Mẹ ơi vậy mà lại là cha ruột của Lạc Trăn!
Doanh Doanh: Hâm mộ ghen tị làm cho tôi hoàn toàn không thể nhận ra! Gen nhà chị Trăn quá mạnh!
Tùng Hề: Nhưng nói đi cũng phải nói lại, tại sao cha của Lạc Trăn Trăn lại quen mắt như vậy?
Doanh Doanh: Phải không phải không Tùng Hề chị cũng cảm thấy như vậy sao? Tôi cảm thấy cha của chị Trăn đẹp trai vô cùng giống ảnh đế kia, một quả đại thúc đẹp trai!
Tùng Hề: Ảnh đế gì mà ảnh đế nào chưa từng nghe nói qua... Nhưng thực sự nhìn rất quen mắt!
Mang theo tâm tư như vậy, hai nhỏ yếu đuối đáng thương lại bất lực đi theo bước chân của các đại gia đi vào cửa lâu đài.
Sau khi tham quan bố trí hiện trường, tiếng lòng của hai người có thể nói giống nhau.
Nghèo đói hạn chế trí tưởng tượng của tôi.
Xem xong hiện trường hôn lễ, kế tiếp là thử lễ phục, lễ phục của Lạc Trăn đã sớm thử qua, lúc trước là do Vân Phỉ Thời tùy chỉnh kích thước, sau đó trên người vô cùng vừa vặn, cũng không cần phải sửa đổi nữa, cần thử trang phục chính là hai bộ lễ phục phù dâu của Tùng Hề và Doanh Doanh, thử xong đoàn người lại cùng nhau đến nhà hàng khách sạn ăn cơm.
Bùi Nam Tiêu tới rất đúng lúc, vừa nghe Lạc Trăn tới, sau khi xong công việc không kịp nghỉ ngơi liền chạy ngay tới. Cũng may Khải Phong cùng Vân Phỉ Thời phân bố thời gian thuê khách sạn cùng một khu vực, qua lại rất thuận tiện.
Trên bàn ăn không có nhiều người, chỉ có bảy tám người này.
Dù sao Vân Phỉ Thời cùng Lạc Trăn hai người đều không phải xuất thân bình thường, khách khứa hai bên gần như có thể dùng từ " không trung phi nhân" để hình dung, không phải thường xuyên xuất ngoại công tác thì chính là cái loại thông báo khắp thế giới, cho nên rất nhiều người đều là một ngày trước hôn lễ cũng chính là ngày mai mới có thể tới nơi.
Lúc nhìn thấy Bùi Nam Tiêu, Tùng Hề cùng Doanh Doanh quả thực cảm thấy hạnh phúc đến muốn ngất đi, hôm nay sao lại xinh đẹp nhiều như vậy, như vậy làm sao có thể để cho người ta ăn cơm ngon!. Truyện Trọng Sinh
Ba người đàn ông, một chú anh tuấn nho nhã đẹp trai, một người thiếu gia dịu dàng như ngọc giai, còn có một người 24 tuổi đã kết hôn thịnh thế mỹ nhan* ông xã Lạc Trăn.
(*) Thịnh thế mỹ nhan: Là lời khen dành cho một người đẹp rạng ngời, mỹ nhan là nhan sắc đẹp, thịnh thế có nghĩa là tuổi trẻ hưng thịnh, nghĩa rộng là trong giai đoạn đẹp nhất của cuộc đời
Quả thực là sắc đẹp thay cho món ăn!
Trong bữa cơm, Lạc Dực An ngoại trừ thỉnh thoảng đối với Bùi Hình Khải có chút không thèm để ý ra, đối với những người khác đều tương đối hiền hòa. Bùi Hình Khải cùng Bùi Nam Tiêu càng không cần phải nói, khí chất hai cha con giống nhau, đều thuộc loại nho nhã ôn hòa, đối với mỗi người trong bữa tiệc càng ấm áp như ngày mùa xuân, không hề có nửa điểm kiêu ngạo.
Sau khi ăn xong, Vân Phỉ Thời nhận điện thoại, biết được Tưởng Gia Mậu và Tư Hách hai người đã xuống máy bay, liền tự mình lên đường đi đón, đúng lúc đầy đủ không gian để cho ba cô gái các cô tán gẫu tâm sự chuyện phụ nữ.
Thật ra thì cũng không có gì để nói, dù sao năm tháng trước Lạc Trăn đã đăng ký với Vân Phỉ Thời, đối với thân phận phụ nữ đã kết hôn thích ứng rất tốt, cái gì mà sắp tạm biệt tự do bước vào nấm mồ hôn nhân cảm tưởng sẽ hoàn toàn không tồn tại ở chỗ cô.
Ngược lại thật tò mò đối với chuyện Doanh Doanh và Bùi Nam Tiêu, các cô trước kia chỉ biết Lạc Trăn có một người mẹ ở nước ngoài xa xôi, những người nhà khác thì hoàn toàn không biết, không nghĩ tới hôm nay không chỉ gặp được cha của Lạc Trăn, còn đóng gói tặng cho một anh trai ruột. Phát hiện thái độ của Lạc Trăn cũng rất thản nhiên, Doanh Doanh si mê liền hỏi Bùi Nam Tiêu.
Emmmm...... Thật ra thì nhiều năm như vậy không liên lạc rồi, Lạc Trăn thậm chí cũng không biết cuộc sống tình cảm của anh ruột nhà mình là như thế nào, chẳng qua nhìn bộ dạng của anh ấy, khẳng định cũng là một người giữ mình trong sạch, hơn nữa mấy lần gặp mặt cũng không mang theo cô gái nào theo, tám phần là độc thân.
"Doanh Doanh có phải em thích anh trai chị không? Em có muốn chị giới thiệu không? "
Ai ngờ Doanh Doanh lại kịch liệt lắc đầu cự tuyệt, cô vẫn còn tự biết rõ, "Không không không không! Nam thần là đoá hoa cao lãnh, không thể hái xuống, chỉ có thể cung kính chiêm ngưỡng sùng bái! Là không thể bị ô uế! Em chỉ muốn trở thành một fan hâm mộ não tàn mà thôi!"
Lạc Trăn đắc ý: "Nhưng chị không chỉ hái đóa hoa cao lãnh của nam thần, chị còn làm bẩn anh ấy, làm bẩn rất nhiều thứ! "
"A~~~" Doanh Doanh che mặt, "Chị Trăn thật bẩn đấy!"
"Đối với chồng sao có thể kêu là bẩn? Chuyện giữa vợ chồng có thể gọi là bẩn không? "
Doanh Doanh: Vì sao những lời này có cách thức rất quen tai?
Không hổ là chị Trăn! Bẩn cũng có văn hóa như vậy!
"Ai? Sao em không nói gì? " Doanh Doanh phát hiện Tùng Hề ngày xưa thích "bắt nạt", "chèn ép" Lạc Trăn lúc này lại thái độ khác thường không mở miệng không nói chuyện phiếm, mà ôm điện thoại di động ngồi ở một bên, sắc mặt nghiêm túc, mặt mày nhíu chặt.
Chẳng lẽ có chuyện lớn xảy ra??? Là trên mạng lại xảy ra tin tức lớn gì hay là lại có người tuyên truyền lung tung scandal của chị Trăn?
Trong đầu, Doan Doanh không tự chủ được không tập chung nhất thời ngồi thẳng người, cầm lấy điện thoại di động của mình bắt đầu đăng nhập weibo.
Phải không? Ngoại trừ fan của Thẩm Nam Nam và Dương Tử Duyệt còn đang xé ra, hình như cũng không có chuyện gì đặc biệt lớn? Doanh Doanh đang chuẩn bị hỏi Tùng Hề làm sao vậy thì thấy Tùng Hề cầm điện thoại đặt trước mặt Lạc Trăn, sắc mặt vô cùng bình tĩnh, ngữ khí vô cùng lãnh đạm:
"Lạc Trăn, cô xem, hai người trong bức ảnh này còn rất giống cha và anh trai cô."
Lạc Trăn nhìn thoáng qua, vẻ mặt rất tự nhiên gật đầu: "Không phải giống, chính là bọn họ."
Lạch cạch - -
Điện thoại di động của Tùng Hề vinh quang rơi xuống đất, cũng may trên mặt đất trải thảm rất dày, điện thoại di động rơi xuống chỉ phát ra một tiếng động nặng nề, không nguy hiểm đến tính mạng.
Doanh Doanh nhìn vẻ mặt đờ đẫn của Tùng Hề, yên lặng nhặt điện thoại di động của cô lên, chớp mắt liền nhìn thấy tiêu đề và bản đồ to đùng trên màn hình màu đen.
Cha con ông Bùi Hình Khải, Chủ tịch Hội đồng quản trị Tập đoàn Khải phong tham dự Diễn đàn Kinh tế Châu Á Thái Bình Dương.
Hình như chính là ông chú và thiếu gia đẹp trai tối nay còn cùng bọn họ ngồi chung bàn ăn, bình dị gần gũi, phong độ nhẹ nhàng.
Lạch cạch - -
Chiếc điện thoại tội nghiệp rơi xuống đất một lần nữa.
Tùng Hề và Doanh Doanh rối rít nuốt nước bọt một cái, liếc mắt nhìn nhau, cũng từ trong mắt đối phương thấy một loại nhìn thấu thế sự siêu thoát khỏi trần thế, ngoài dự liệu bình tĩnh và ung dung.
Tất nhiên, đó chỉ là sự bình yên trước cơn bão.
Lạc Trăn đang nhắn tin với nam thần hỏi bọn họ đến đâu rồi, bất ngờ một bên đùi bỗng nhiên bị hai cô gái ôm lấy.
Tùng Hề và Doanh Doanh: "Bạch phú mỹ*, cầu bao nuôi! "
(*)Bạch Phú Mỹ: Trắng trẻo, giàu có, xinh đẹp. Đây là 1 mẫu hình lý tưởng mà các cô gái đều muốn hướng đến.
Tùng Hề chỉ thiếu chút nữa ngửa mặt lên trời hét dài. Năm đó cô ngây thơ cho rằng Lạc Trăn là thú cưng được kim chủ bao dưỡng, vị kim chủ sau lưng kia là nhân vật ngay cả ông chủ hàng đầu của mình, Hạ Phùng Trạch cũng phải nhường ba phần. Về sau cô mới biết, người ta là tự do yêu đương, lấy hôn nhân làm mục đích.
Nhưng cô ấy không thể ngờ rằng, đây căn bản không phải là tiết mục "Tổng tài bá đạo yêu tôi", "Cao Phú Soái và nữ minh tinh không thể không nói hai ba chuyện".
Đây là một phiên bản thực tế của "Câu chuyện tình yêu nhà giàu" đấy!!!
Cô ấy biết Vân Phỉ Thời là quý nhân, nhưng bởi vì thân phận của quý nhân quá thần bí, cô không biết nhiều lắm. Nhưng mà Chủ tịch tập đoàn Khải Phong Bùi Hình Khải thì khác, đây chính là khách quen trên bảng xếp hạng nhà giàu đấy!
Đây thì ra là câu chuyện ngôn tình của Cao Phú Soái và Bạch Phú Mỹ, quấy rầy rồi!
Không cần phải nói nhiều! Cảm ơn Lạc Trăn nhiều năm không thù dai!
- -------------------
Tác giả có lời muốn nói: Vâng, vâng, đúng vậy, nghèo đói hạn chế trí tưởng tượng của tác giả (hoặc cũng có thể là lười) không viết cảnh đám cưới, hahahaha.
Editor:
Nếu thấy chỗ nào sai chính tả hay câu từ không hợp lý thì hãy để lại bình luận cho mình nhé.
Vui lòng không reup truyện dưới mọi hình thức.