Chương : 20
Chương 20 Sự tình bất ngờ
“Cái quái gì thế này!“ Tào Ngọc
 không hiểu ra sao, nhất định lần này
 Tổng Giám đốc bao che cho bọn
 người Trần Mạn Hồng! Xem như có
 thể không truy cứu tội của Lại Ngọc
 Lan nhưng rõ ràng bọn họ rõ ràng đề
 cho nhân viên làm càn, mà Tổng
 Giám đốc không hề trách phạt.
Trần Mạn Hồng chỉ vào bảng
 thông báo, đắc ý nhìn Tào Ngọc cười
 nói: “Quả nhiên Tổng Giám đốc rất
 sáng suốt! Biết chúng tôi đều là
nhân tài, sẽ không vì một hai chuyện
 nhỏ mà gạt bỏ công lao trước đây.
 Ông trời trên cao cũng có thể cảm
 nhận được năng lực và chân thành
 của chúng tôi, không giống như vài
 người, làm đồng nghiệp nhiều năm
 như vậy cũng chỉ có lòng dạ nhỏ
 nhen! Hừ! Vận số của chị đây chưa
 hết, Quản lý Tào phải cần thận!”
Tào Ngọc tức giận muốn nồ phổi
 nhìn Trần Mạn Hồng, vừa muốn tiến
 lên một bước tranh cãi với cô, không
 ngờ sau lưng có tiếng nói ngọt ngào
vang lên: “Tôi chờ cô đã lâu…”
Mấy người đồng thời xoay người
 nhìn thấy Đông Anh mặc đồng phục
 phòng thư kí khách sạn màu trắng,
mỉm cười cùng với ba người phụ tá
 đi tới trước bảng thông báo, cử chỉ
 nhanh nhẹn đi qua bọn họ, đến quầy
 rượu nhìn Lại Ngọc Lan rồi cười nói:
 “Đi thôi. Tôi dẫn cô đi làm thủ tục
 nhận việc.”
 Trần Mạn Hồng có chút giật
 mình nhìn Đông Anh: “Thư kí Đông
 Anh… Cô tự mình đưa cô ấy đi làm
 thủ tục?”
Đông Anh mỉm cười: “Đúng vậy!
 Tôi tự mình đưa cô ấy đến bộ phận
 nhân sự ký hợp đồng, đến bộ phận
 rượu tiếp nhận công việc mới.”
“Công việc mới?” Mọi người
 dùng cùng nhau ngạc nhiên kêu lên.
Lại Ngọc Lan cũng có chút tò
 mò nhìn Đông Anh, hỏi: “Cô nói công
 việc mới của tôi là…”
Đông Anh nhìn Trần Mạn Hồng
 cười tiếp tục giải thích: “Bắt đầu từ
 hôm nay, cô phụ trách tất cả công
 việc khu vực phục vụ rượu đỏ phòng
 ăn chính!”
“À?“ Lại Ngọc Lan cùng tất cả
 mọi người có chút giật mình nhìn
 Đông Anh.
“Đi thôi! Đi theo tôi… Tôi dẫn cô
 đi làm thủ tục…” Đông Anh dẫn Lại
 Ngọc Lan bước di.
Trần Mạn Hồng và Tào Văn Kiệt
 cũng rối rít tò mò nhìn theo Lại Ngọc
Lan, một cô gái nhỏ bé tầm thường,
 tại sao nhanh chóng được thu dụng
 như vậy, chẳng lẽ là có tài năng chôn
 giấu? Tào Ngọc có chút nghi ngờ
 nhìn về phía Nhã Tuệ, suy nghĩ con
bé đáng chết này không đơn giản.
 Tòa nhà Hành chính.
Lại Ngọc Lan hưng phấn cúi
 đầu, nhìn tiền lương của mình ghi
 trên hợp đồng là ba mươi triệu đồng
 mỗi tháng! Hai mắt của cô đỏ lên,
 hoàn toàn không dám tin tưởng, cả
 người nhẹ tênh, cảm giác giống như
 đang nằm mộng. Cặp mắt cô đỏ
 bừng nhìn tên mình trong hợp đồng,
nước mắt muốn lăn xuống nhưng
 ngại người ta chê cười, hít mũi một
 cái, cố nuốt nước mắt trở vào, rốt
 cuộc cười vui vẻ, giống như mơ ước
 mất di lại có thể vươn tay vén áng
mây mù…
“Tốt. Bắt đầu từ bây giờ, cô
 chính thức trở thành một thành viên
 của Khách sạn Á Châu chúng ta. Hi
 vọng cô có thể ở khách sạn phát huy
 sở trường, tương lai mở rộng! Sau
 khi chính thức nhận việc, phải vừa
 làm việc, vừa tiến hành học bồ túc
 công việc trong một tháng, Mặt
 khác, nếu cô có chí hướng, có thể
 lúc tan việc đề nghị quản lý cho học
thêm ngoại ngữ!“ Đông Anh mỉm
 cười nói với Lại Ngọc Lan.
Lại Ngọc Lan cúi người cảm
 kích, “Cám ơn cô! Tôi sẽ cố gắng!”,
 nhưng trong lòng không yên, đành
 liều mình hỏi: “Thư kí Đông Anh, tôi
có chuyện muốn hỏi cô…”
Đông Anh đứng ở bên cạnh
 thang máy, mỉm cười nhìn cô hỏi:
 “Cái gì?”
Lại Ngọc Lan nhớ tới ánh mắt
 lạnh lùng của Tưởng Quang Long,
 thật sự có chút nghi ngờ hỏi: “Tại
 sao Tổng Giám đốc phải giúp tôi? Có
phải là hai người đã nhận ra…”
Đông Anh nhìn Lại Ngọc Lan
 mỉm cười nói: “Nhận ra gì?”
Lại Ngọc Lan sửng sốt nhìn
 Đông Anh.
“Không, không có gì.” cô vội
 chữa lời.
“Ý định của Tổng giám đốc, tôi
 cũng không rõ, nhưng đến tôi cũng
 có thể nhìn ra, cô là người có tài,
ngài ấy cũng không ngoại lệ.”
Đông Anh nói xong, thấy cửa
 thang máy mở ra, một mình cô đi
 vào, xoay người nhìn Lại Ngọc Lan
 nói: “Công việc của tôi đã hoàn
 thành rồi, hi vọng cô có thể ở khách
sạn làm việc vui vẻ. Cố gắng lên.”
“Tôi biết rồi. Cám ơn cô!”
 Ngày hè thật sự rất nóng, ánh
 mặt trời chiếu xuống rất chói chang!
Lại Ngọc Lan che cây dù màu
 xanh dương, lau mồ hôi trên trán, đi
 tới một tiệm tạo mẫu, nhìn thấy tiệm
 tạo mẫu cao cấp trước mặt đã mở
 cửa, có không ít các cô gái nồi tiếng
 sang trọng ở bên trong trang điểm
 cho mình, những nhà tạo mẫu với
 hình tượng hết sức mới đẹp mắt,
 cùng mặc áo sơ mi màu trắng, quần
 đen, bận rộn trong ngoài, chỉ không
nhìn thấy bóng dáng kia…
Một khăn tay màu xanh nhạt kẻ
 ô đưa tới trước mặt của Lại Ngọc
 Lan, giọng nói đầy từ tính vang lên:
 “Thời tiết nóng như vậy, đến tìm ai?”
Lại Ngọc Lan sửng sốt, xoay
 người nhìn thấy Trần Đức Viễn mặc
 sơ mi trắng sọc đen, rất phong độ
 đứng dưới trời nắng, vẻ mặt tươi
 cười nhìn mình…
Lâu rồi Lại Ngọc Lan không nhìn
 thấy Trần Đức Viễn, khuôn mặt của
 cô đỏ lên, có chút ngượng ngùng cúi
 đầu.
“Vào đi.” Trần Đức Viễn mỉm
 cười đi vào trong tiệm, Lại Ngọc Lan
 nhìn theo bóng lưng cao gầy của
anh rồi vội vàng xếp dù, đi vào trong
tiệm tạo mẫu quen thuộc, có vài
 nhân viên trong tiệm đã nhận ra Lại
 Ngọc Lan, dùng ánh mắt rất mập mờ
 nhìn cô, mặt của cô lại ửng đỏ, đi
 theo Trần Đức Viễn lên lầu hai…
Mới tới cửa lầu, phụ tá Lucas
 nhìn thấy ông chủ và khách đã di lên
 liền nói với Mary nói: “Ông chủ và
 khách đã lên lầu rồi, tại sao cô không
đi lên phục vụ?”.
“Hư…” Mary khẽ nói: “Anh phải
 biết cô gái này là một người rất quan
 trọng của ông chủ. Mọi người đồn cô
 ấy và ông chủ đang có quan hệ mập
 mờ dấy.”
“Không thể nào?“ Lucas cười
 nói: “Ông chủ chúng ta cũng dính tới
 phụ nữ sao? Cho tới bây giờ tôi còn
 chưa nhìn thấy anh ấy và phụ nữ nói
 chuyện với nhau, ngay cả nữ nhân
viên cũng không giao tiếp.”
“Anh tới nơi này lâu như vậy có
 khi nào nhìn thấy ông chủ cắt tóc
 cho người ta chưa? Vậy mà thậm chí
 anh ấy đã tự mình gội đầu cho cô ấy
 đấy. Mary thần bí nói.
“Cái này kì lạ à.”
 Phòng VIP Lầu hai.
“Hôm nay tôi không tự mình cắt
 tóc cho cô được, tôi bố trí một nhà
 tạo mẫu khác cắt nhé.“ Trần Đức
Viễn đi lên lầu, ngồi ở trong đại sảnh
 sang trọng, cầm lên bình trà thủy
 tỉnh trong suốt xinh đẹp.
Lại Ngọc Lan cần thận ngồi ở
 bên cạnh anh, nhìn anh cầm ly trà
 uống một hớp nhỏ, sắc mặt vẫn rất
 bình tĩnh, cô có chút ngạc nhiên hỏi:
“Tại sao?“
Trần Đức Viễn cũng có chút
 ngượng ngùng, cười nói: “Hôm qua
 tôi thức đêm xem đá bóng, lúc nửa
 đêm cảm thấy nhạt miệng nên muốn
 ăn sushi, lúc làm tôi bất cần nên cắt
phải ngón tay.”
“Không cần quan trọng đâu, tôi
 thế nào cũng được.”, Lan mỉm cười.
Trần Đức Viễn hớp nhẹ một
 ngụm trà, giống như lơ đãng hỏi:
 “Công việc mới là gì?”
Lại Ngọc Lan nghe hỏi, có chút
 vui vẻ cười nói: “Phụ trách hầm rượu
 của nhà hàng tây ở Khách sạn Á
 Châu. Quản lý rất tốt, đồng nghiệp
 rất tốt. Tiền lương rất tốt. Hôm nay
 tôi còn đi đo đồng phục, phát tất cả
 đồ dùng làm việc.”
Trần Đức Viễn nghe vậy, ánh
 mắt chợt lóe, gật đầu một cái nói:
 “Vậy thì tốt. Ba năm nay, cô ẩn nấp ở
 dưới ánh mặt trời lâu như vậy. Rốt
 cuộc bây giờ có thể tìm được một
 công việc tốt không dễ dàng. Phải
thật quý trọng.”
“Tôi hiểu rồi. Cám ơn anh.” Lại
 Ngọc Lan cười nói.
Trần Đức Viễn mỉm cười cầm ly
 trà hớp một ngụm nhỏ, nhìn thấy nhà
 thiết kế lên tới, anh nói: “Cắt tóc cho
 cô này, phải làm thật khéo!”, rồi xoay
 lưng bỏ đi.
“Ách…” Lại Ngọc Lan có chút
 ngây ngốc nhìn Trần Đức Viễn đã đi
 lên lầu, ở một lúc nào đó anh luôn rất
 dịu dàng, cũng ở một lúc nào đó, rất
 khó hiểu.
Phòng làm việc lầu ba.
Kệ sách bằng gỗ xếp dựa vào
 trên mặt tường phòng làm việc,
 trước kệ sách để vài khung hình cô
 gái, mặc dù nhìn từ xa, không thấy rõ
 mặt mũi lắm nhưng cũng có thể cảm
 thấy cô cười rất rạng rỡ. Trần Đức
 Viễn lật một tờ tài liệu, nhìn chăm
 chú, ung dung cầm lên diện thoại,
 bấm số điện thoại nhà.
“Cậu chủ.” Có một giọng nói
 truyền đến, là giọng nói của quản
 gia.
Trần Đức Viễn dừng lại động
 tác, nhàn nhạt hỏi: “Tình hình của
 chị tôi thế nào?”
“Ngày hôm qua trên bữa tiệc bị
 hoảng sợ một chút. Hiện tại không
sao. Cậu yên tâm.” Quản gia nói.
Trần Đức Viễn suy nghĩ một lát
 mới nói: “Quản gia, chăm sóc tốt cho
 chị tôi. Thân thể của chị ấy vẫn
không tốt lắm.”
“Vâng.” Quản gia lên tiếng trả
 lời, lại hỏi: “Cậu chủ, ông chủ và bà
 chủ cùng tiểu thư muốn biết lúc nào
 cậu về nhà ăn một bữa cơm. Bọn họ
đều rất nhớ cậu.”
Trần Đức Viễn không lên tiếng,
 tiếp tục cúi đầu xem tài liệu, vừa xem
 vừa nói: “Có thời gian rồi nói. Tôi cúp
 trước, rất bận.”
Anh nhíu mày, tiếp tục chăm chú
 nhìn tài liệu, thời gian anh chăm chú
 từng giờ trôi qua, cho đến khi điện
 thoại bàn vang lên lần nữa, anh nhận
lấy điện thoại nghe Jack nói: “Ông
 chủ, tôi đã cắt tóc cho khách xong
 rồi, cô ấy nói anh bận rộn, không
 dám quấy rầy anh, trả tiền xong đi
rồi.”
Anh đứng dậy nhìn ra ngoài cửa
 sổ, cứ chăm chú nhìn bóng dáng vừa
 đi xuống đường như vậy, nhớ tới
 nhiều năm trước, có một bóng dáng
 đáng thương, cô khóc quỳ gối trước
 mặt của mình, vỗ vào gương mặt bị
 hủy của mình, cầu xin: “Cầu xin anh,
 cứu gương mặt của em đi! Em không
 muốn gương mặt này! Đổi cho em đi!
 Em muốn sống lại lần nữa! Em cầu
xin anh!”
Nhớ lại chuyện cũ, hai mắt Trần
 Đức Viễn ứa nước, chỉ hận một nỗi
 không thể quên được tình cảnh đó.
Lại Ngọc Lan một mình đi dưới
 | ánh mặt trời, mang theo mùi thơm
 nước hoa đặc biết ở trong tiệm của
 Trần Đức Viễn, từng bước từng bước
 mỉm cười đi về phía trước.
Bả vai bị người nhẹ nhàng nắm chặt.
Cô ngạc nhiên xoay người nhìn
 Trần Đức Viễn đứng ở trước mặt của
 mình dưới trời nắng, có chút chân
 thành, nói: “Buổi trưa, cùng đi ăn
cơm chung di.”
Lại Ngọc Lan có chút ngạc nhiên.
Trần Đức Viễn nhìn cô, cười dịu dàng.
 
                 
                         
  
  
  
 