Chương : 19
Chương 19 Đánh liều một phen
Đông Anh hơi quay đầu nhìn
 thấy Lại Ngọc Lan vẫn núp ở cạnh
 cửa, vẻ mặt run rầy, hai mắt lộ ra bối
 rối, không dám bước vào trong, cô
 liền đưa hai tay ra, dịu dàng nói:
 “Vào đi thôi…”
Lại Ngọc Lan bị Đông Anh dùng
 sức, mệt mỏi đi vào trong Văn phòng,
 bước chầm chậm, nín thở đi tới
 trước mặt Tưởng Quang Long, nhìn
 thấy khuôn mặt anh vẫn hoàn toàn
 lạnh lẽo, hai mắt trầm ngâm hiện lên
vẻ không vui, trong lòng của cô chợt
lạnh. Phải xử lí chuyện này thế nào
 đây, cô thầm tiếc nuối, rõ ràng lúc
 nãy cô đã bị dọa cho một trận hoảng
 sợ, không ngờ bản thân vẫn còn
 nhạy cảm như thế, cô mím môi,
 không thể thế này mà bị đuổi ra
 được, không thể nào.
Im lặng một hồi lâu.
Cuối cùng Tưởng Quang Long
 nhìn cô một cái, phát hiện cô toàn
 thân run rầy, bởi vì vừa mới kinh sợ
 quá độ mà sắc mặt tái nhợt, mô hôi
 lạnh tràn ra trán, mái tóc ngắn mềm
 mại ướt đẫm dính ở bên má trái, cắp
 mắt to hiện lên vẻ rất lo lắng, sợ hãi
khiến người ta có cảm giác đau
thương buồn bã, anh nhíu mày, ánh
 mắt mang theo dò xét nhìn cô, cảm
 giác man mác nhớ về một người phụ
 nữ ngang tàng ba năm trước đây,
 khuôn mặt nhỏ nhắn vui vẻ, cặp mắt
 to linh động, bất cứ lúc nào cũng lộ
 ra khí thế không chịu thua, cười rất
 đắc ý, tràn đầy thanh xuân. Nhưng
 cô gái này lại có gì đó khác hẳn, ẩn
 nhẫn và dịu dàng, anh thầm nghĩ, có
 lẽ chỉ là người giống người.
“Cô có gì muốn nói hay không?”
Trong lòng Lại Ngọc Lan chua
 xót, khẽ liếc nhìn áo vest của anh bị
 nước mắt của mình làm ướt đẫm một
mảng, cuối cùng nghĩ ra đường cuối,
tuyệt vọng khẽ chớp mắt, nước mắt
 lăn xuống. “Tôi cầu xin Tổng giám
 đốc, đừng trách các quản lý, tất cả
 đều là lỗi của tôi, tôi đã làm loạn. Tôi
sẽ chịu trách nhiệm.”
Tưởng Quang Long quay mặt
 sang, lồng ngực hơi kích động phập
 phồng “Cô thật sự biết lỗi của
 mình?”
“Đúng. Tôi biết, tôi đã làm liên
 lụy đến khách sạn. Tôi chết không có
 gì đáng tiếc, nhưng xin Tổng giám
 đốc đừng trách bọn họ! Lỗi của tôi,
 tôi sẽ chịu. Hôm nay, tôi sẽ tự động
 biến mất! Vĩnh viễn sẽ không xuất
hiện ở trước mặt của anh nữa!” Lại
Ngọc Lan khổ sở rơi lệ, vừa khóc vừa
 cầu xin. “Đúng là được làm việc ở
 hầm rượu là mơ ước cả đời của tôi,
 và của cha mẹ tôi nữa, nhưng nếu tôi
 không có cơ hội được ở lại, tôi cũng
 có thề di.”
“Cô rất thích công việc này sao?”
“Đúng vậy, từ nhỏ cha tôi đã dạy
 tôi về chúng, không có loại rượu nào
 mà tôi không biết, đối với người
 khác, rượu có thể vô tri vô giác,
 nhưng với tôi, mỗi loại trong chúng
 đều có ý nghĩa riêng của mình.”, cô
 nức nở nói.
“Vậy hôm đó trả lời câu đố của
 Laurence cũng là cô?”
“Phải… là tôi! Tôi không cố ý lừa
 mọi người.”
“Cô đã làm ông ta rất hài lòng.”
“Chúng đối với tôi là cả sinh
 mệnh… Tôi thực sự rất thích chúng,
 cả công việc này nữa.”
Ánh mắt của Lại Ngọc Lan tối
 tăm, ngầng đầu nhìn Tưởng Quang
 Long nói: “Nhưng tôi không dám cần
 việc này nữa, xin anh đừng trách
 phạt các quản lí, tôi tình nguyện nghỉ
 việc. Dù sao tôi cũng biết anh có quy
 tắc của mình, tôi sẽ không cầu xin ở lại.”
“Bản thân cô tự thân khó giữ
 còn trông nom người ta,“ Tưởng
 Quang Long lạnh lùng đứng lên,
 xoay người đi tới trước bàn làm việc
 của mình, mở ra tài liệu xem lại dự án
 bị bác bỏ, nói: “Nhân viên khách sạn
 của tôi, tôi tự có cách giải quyết,
 không cần cô hỏi.”
Lại Ngọc Lan ngồi ở ghế sa lon
 nhìn thái độ của Tưởng Quang Long
 như vậy, biết nói thêm nữa cũng chỉ
 vô ích. Cô đứng dậy, xoay nắm cửa
 bước ra ngoài, lau những giọt nước
 mắt tràn ra cả khuôn mặt, lần này cô
 đã đánh liều một phen trước mặt
anh.
“Lúc đó, cô đã sợ đến thế sao?”,
 anh bỗng nhiên lên tiếng âm trầm
 sau lưng cô. “Đến nỗi có thể lao vào
 bất kể người đàn ông nào hay sao?”
“Người nào cũng phải có những
 bóng ma tâm lí trong lòng, nếu anh
 đã nghĩ tôi là người như vậy, tôi giải
 thích cũng không có nghĩa lí gì, chỉ
 cảm ơn anh đã không hắt hủi tôi lúc
 đó.”, cô nói với chất giọng vô cùng
 nhỏ, rồi bước hẳn ra ngoài.
Lúc này từ trong tài liệu Tưởng
 Quang Long mới ngầng đầu lên nhìn
 cánh cửa đóng chặt!
Lại Ngọc Lan đứng ở ngoài cửa,
 ngầng đầu lên nhìn thấy Đông Anh
đang mỉm cười nhìn mình, cô cũng
 mỉm cười nhìn Đông Anh một cái, hơi
 gấp eo, ngượng ngùng nói: “Cám ơn
 cô đã chăm sóc tôi hôm nay… Bây
 giờ tôi lập tức phải đi thay đồng
 phục rời khỏi khách sạn… Thật xin
 lỗi…”
Đông Anh nhìn bộ dáng cô như
 vậy, không nhịn được bật cười nói:
 “Cô phải đi thay đồng phục bởi vì
 đồng phục này không phải của cô.
 Bình thường nhân viên mới vào làm
 việc, sau ba ngày mới có thể có đồng
 phục, thủ tục chính thức nhận việc
 cũng tương đối rườm rà một chút,
không dễ dàng có thể vào làm tại
 Khách sạn Á Châu…”
Lại Ngọc Lan miễn cưỡng cười
 cười, dịu dàng nói: “Tôi biết rồi… Có
 thể vào làm việc dù chỉ một ngày, tôi
 cũng học được rất nhiều thứ. Thật
 cám ơn mọi người.”
Đông Anh nhìn Lan giống như
 vẫn không biết chuyện gì xảy ra liền
 bật cười nói: “Ý tứ của tôi là ngày
 mai cô đến làm việc, trực tiếp mặc
 quần áo bình thường tới đây, chờ
 sau khi có đồng phục, cô đổi lại là
 được. Bởi vì hôm nay quá muộn,
 đồng nghiệp bộ phận nhân sự cũng
 không còn làm, cho nên làm thủ tục
nhận việc cho cô có chút phiền toái.”
“À?” Lại Ngọc Lan kinh ngạc
 ngầng đầu lên nhìn Đông Anh, cả
 người có chút choáng váng.
“Cô mới vừa nói cái gì?” Lại
 Ngọc Lan cho rằng mình nghe lầm,
 có chút căng thẳng nhìn Đông Anh,
 hỏi: “Cô nói tôi… Cô nói tôi…”
Đông Anh mỉm cười nhìn vẻ mặt
 kinh ngạc của Lan, liền cho cô thêm
 một chút lòng tin: “Đúng vậy! Cô
 không có nghe lầm, ngày mai bắt
 đầu chính thức làm thủ tục nhận việc
tại Khách sạn Á Châu! Đồng phục và
 hợp đồng chính thức cũng do tôi tự
 mình xử lý.”
Lại Ngọc Lan kinh ngạc nhìn
Đông Anh, nhìn cô nở nụ cười nhã
 nhặn lịch sự, cô hưng phấn không
 thốt nên lời nhưng đột nhiên nhớ tới
 không biết Nhã Tuệ và quản lý thế
 nào, cô có chút hi vọng hỏi: “Vậy còn
 có các quản lý thế nào? Bọn họ cũng
không sao chứ?”
“Phương diện này, tôi tin Tổng
 Giám đốc Tưởng sẽ có sắp xếp, cô về
 sớm nghỉ ngơi một chút, ngày mai
 tới đi làm! Sau này phải nhớ kỹ,
 không cần nấp nấp ló ló, sau này ở
 khách sạn chúng ta có lối đi dành
 riêng cho nhân viên, khi bước vào
 toà nhà dành cho nhân viên có một
 bảng thông báo quan trọng của
khách sạn. Về sau ở điểm này cô
 phải chú ý.”
Lại Ngọc Lan nghe vậy liền cực
 kì mừng rỡ. Anh ta quả thật đã rộng
 lượng với mình sao? Cô bất giác
 nghĩ đến lúc nguy hiểm đó, liều
 mạng ôm lấy anh, không ngờ anh
 thậm chí không đầy cô ra, ngược lại
 còn ôm lấy cô. Anh ta lúc nào cũng
 thế, luôn biết cách làm phụ nữ rung
 động, anh là thiên sứ, hay ác quỷ,
 chính cô cũng khó phân định.
“Lan!“ Nhã Tuệ nghe điện thoại,
 ngay lập tức sốt sắng hỏi: “Bây giờ
 cô ở chỗ nào? Cô không sao chứ?
 Có bị đưa cục cảnh sát hay không?”
Lại Ngọc Lan nắm điện thoại
 cảm động, mỉm cười nói: “Tôi không
 sao. Vừa rồi Tổng Giám đốc dẫn tôi đi
 tra hỏi rồi…”
Nhã Tuệ vừa nghe vừa lo lắng
 hỏi: “Tổng Giám đốc Tưởng nói thế
 nào? Có trách cô hay không? Có
nhận ra cô không?”
Lại Ngọc Lan tựa vào hành lang
 thật dài đối diện với khách sạn, đón
 gió biển lạnh lẽo, mỉm cười nói:
 “Không có… Hơn nữa còn cho tôi
 ngày mai tiếp tục đi làm ở nhà hàng,
 Thư kí Đông Anh sẽ đích thân làm
thủ tục tiếp nhận tôi…”
Nhã Tuệ dừng ở lối đi phòng ăn,
cặp mắt đỏ lên, kích động gọi: “Có
 thật không? Cô đã làm thế nào
 vậy?”
Tâm trạng của Lại Ngọc Lan
 không có quá nhiều vui sướng, nói:
 “Ừ… Là thật… Tôi cũng không biết tại
 sao anh ta lại rộng lượng như thế!
 Tôi cứ nghĩ anh ta đã nhận ra, nhưng
 có vẻ vẫn chưa. Nhưng dù sao thì
 hiện tại chỉ lo lắng cho cô và quản lý
 sẽ bị tôi làm liên lụy… Nếu ngày mai
 cô bị khách sạn cho thôi việc, tôi
 cũng sẽ không đi làm ở chỗ này. Tôi
tuyệt đối sẽ không ích kỉ!“
Nhã Tuệ cảm động chảy nước
mắt, nghẹn ngào nói: “Con bé chết
tiệt kia, hiện tại tôi hoàn toàn không
 suy nghĩ chuyện của mình, tôi chỉ
 biết, lúc vừa mới nghe được chuyện
 đó, tôi thật sự vô cùng kích động. Cô
 cũng không biết, Tổng Giám đốc là
 một người tàn nhẫn vô tình! Tôi lo
 lắng không biết anh ấy sẽ làm ra
 chuyện gì tổn thương cô. Nhưng cô
 có thể tiếp tục ở lại làm việc, tôi thật
 sự rất cảm động! Tôi hy vọng có rất
 nhiều, rất nhiều người càng yêu quý
 và tha thứ cho cô! Bởi vì cô thật sự
 quá khổ rồi…”
 Lại Ngọc Lan nghe bạn thân nói
 như vậy, cảm động bật khóc không
nói nên lời, chỉ cầm diện thoại di
động áp vào tai mà nói, “Nhã Tuệ
 Yên tâm đi! Không có sao.”
“Làm tôi sợ muốn chết! Tôi cho
 rằng cô chết chắc! Cô phải cố gắng
lên. Tranh thủ vượt qua cuộc thi
 kiểm tra.”
Ngọc Lan nghe vậy vội vàng gật
 đầu, hưng phấn cười nói: “Tôi biết
 tôi. Tôi biết rồi! Cô cũng phải cố gắng
 lên! Rốt cuộc sau này chúng ta có
 thể cùng nhau đi làm rồi.”
“Vậy, cô có sợ gặp hắn ta mỗi
 ngày không?”, Nhã Tuệ âm trầm hỏi.
“Không đâu, đối diện với thực
 tại mới là cách sống hay nhất. Tôi
nhất định sẽ đòi lại công bằng cho
 chính mình.”
 
                 
                         
  
  
  
 