Chương 55: Không tìm được tung tích Cổ Mộc Hàn
Từ Diện Tư cầm lấy túi hồ sơ mà luật sư Trương đưa cho, những thứ trong túi hồ sơ này là bản sao còn sót lại, Từ Diện Tư chậm rãi mở ra xem rồi không khỏi nhíu mày…mọi thứ liên quan đến mười lăm phần trăm cổ phần do mẹ của Cổ Mộc Hàn đứng tên đều bị Cổ Mộc Anh tiêu hủy hoàn toàn, không ngờ lại còn sót một bản và nhiều năm qua nó nằm trong tay luật sư Trương. Từ Diện Tư từng nghe qua…luật sư Trương từng làm việc cho Vân Linh, khi bà còn sống. Cổ Mộc Anh lại không ngờ trong tay luật sư Trương còn có chứng cứ chứng minh tội ác của ông ta.
“Ông hét giá đi!”.
Luật sư Trương vuốt râu “mười tỷ!”
Từ Diện Tư cười ma mị “đúng là một người luôn sống trong liêm chính!”
Luật sư Trương nheo mắt “cậu không đồng ý thì tôi sẽ mang về”.
“Haiz…được thôi!”
Luật sư Trương khoái chí cười ha hả “tên ngốc này, dễ thương lượng quá nhỉ, biết vậy thì mình đã kêu giá cao hơn rồi”.
“Ngài Trương kêu nhầm giá rồi à?”
//Không sao, tôi về đây. Có cần hỗ trợ hay bổ sung gì thì báo tôi biết. Nhưng tiền bạc thì cậu nên thanh toán sớm cho tôi là được.
“Được, để tôi bảo với trợ lý”.
//Vậy tôi về đây.
Luật sư Trương vừa rời đi, Hàn Du liền nhanh miệng hỏi Từ Diện Tư “già…sao lại dễ dàng trả cho ông ấy nhiều tiền vậy chứ?”
Từ Diện Tư cười lạnh “Vậy cậu nghĩ xem, một khi Cổ Mộc Anh biết được thứ giây tờ quan trọng này còn tồn tại thì ông ta không chỉ bỏ ra mười tỷ!”
'Vậy sao già không nghĩ đến việc Cổ Mộc Anh sẽ không tốn một đồng nào nhưng vẫn lấy được thứ quan trọng này từ tay luật sư Trương".
“Từ Diện Tư tôi khác với Cổ Mộc Anh, thứ tôi cần thì tôi sẽ bỏ tiền ra mua, tôi đâu cần phải dùng những thủ đoạn đê hèn và mất nhân tính đó để cướp đồ của người khác. Thế gian này, thuận bán vừa mua, thấy phù hợp hợp thì mua thôi”.
Hàn Du thoáng kinh ngạc “từ bao giờ mà già sống có đức vậy chứ?”
Từ Diện Tư đen mặt “ý cậu là sao?”
Hàn Du lắc đầu “à không…tôi có nói gì đâu”.
“Được rồi, việc tôi giao cậu, cậu làm thế nào rồi?”
Hàn Du đưa laptop cho Từ Diện Tư “già xem!”
Từ Diện Tư mở laptop ra xem những đoạn clip mà Hàn Du cắt được từ camera an ninh, lần cuối cùng Cổ Mộc Hàn xuất hiện là tại khu trung tâm thương mại.
‘Cổ tiểu thư vào khu thương mại rồi biến mất, không còn quay ra nữa!’
Từ Diện Tư kiên nhẫn ngồi xem tất cả các đoạn clip.
“Tại sao Tiểu Hàn vào khu thương mại rồi không còn chút dấu tích gì nữa?”
‘Tôi cũng không biết!’
“Vậy khu thương mại này không có camera quan sát sao?”
‘Không phải là không có, mà là tôi không tìm thấy’.
“Một hacker tài giỏi như cậu cũng không được sao?”
Hàn Du lắc đầu “tôi nghĩ…họ đã lên kế hoạch rất cẩn thận, trường hợp này rất có thể là họ đã cho hệ thống camera quan sát của khu thương mại ngừng hoạt động trước khi Cổ tiểu thư đến”.
Từ Diện Tư lạnh mặt “khu thương mại này thuộc quyền sử dụng của ai?”
Hàn Du suy nghĩ một lúc rồi khẽ lên tiếng “là của là họ Mộ”.
“Họ Mộ?”
Hàn Du gật đầu!
Từ Diện Tư siết chặt tay “tên nhóc Mộ Học Nhữ đó…”
“Khoanh vùng, nơi nào còn bỏ hoang…đều cho người lục soát”.
‘Tôi sẽ đi làm ngay!’
Từ Diện Tư nhanh chân đi về phía nhà xe và lái xe đến nhà họ Mộ…
………………
//Ông chủ, có người tự xưng là Từ Diện Tư muốn gặp ông.
Mộ Nhạt nhíu mày “Từ Diện Tư gặp mình làm gì chứ!”
Tuy không ưa nổi Từ Diện Tư nhưng Mộ Nhạt vẫn nhanh chóng ra chào đón…
Thấy Từ Diện Tư đứng giữa sảnh với nét mặt lạnh như băng, Mộ Nhạt bước đến chào hỏi “ông chủ Từ có nhã hứng vậy? Đã nửa đêm còn đến Mộ gia”.
“Tôi đương nhiên không có nhã hứng. Con trai của ông…Mộ Học Nhữ đâu? Tôi muốn gặp hắn”.
Mộ Nhạt khó hiểu nhìn Từ Diện Tư “tìm con trai tôi có việc gì?”
“Việc quan trọng, hắn đâu?”
*Tuổi trẻ ham chơi, từ chiều giờ tôi không thấy bóng dáng nó đâu.
“Ông nhanh gọi điện cho hắn về nhà ngay, tôi muốn gặp hắn”.
Mộ Nhạt lấy điện thoại ra điện cho Mộ Học Nhữ nhưng báo thuê bao.
*Là thuê bao.
Từ Diện Tư không nói gì chỉ đứng lên và vội lái xe rời khỏi nhà họ Mộ.
Mộ Nhạt khó hiểu nhưng ông cũng kệ, vì thấy chuyện chả liên quan đến ông.
“Ông hét giá đi!”.
Luật sư Trương vuốt râu “mười tỷ!”
Từ Diện Tư cười ma mị “đúng là một người luôn sống trong liêm chính!”
Luật sư Trương nheo mắt “cậu không đồng ý thì tôi sẽ mang về”.
“Haiz…được thôi!”
Luật sư Trương khoái chí cười ha hả “tên ngốc này, dễ thương lượng quá nhỉ, biết vậy thì mình đã kêu giá cao hơn rồi”.
“Ngài Trương kêu nhầm giá rồi à?”
//Không sao, tôi về đây. Có cần hỗ trợ hay bổ sung gì thì báo tôi biết. Nhưng tiền bạc thì cậu nên thanh toán sớm cho tôi là được.
“Được, để tôi bảo với trợ lý”.
//Vậy tôi về đây.
Luật sư Trương vừa rời đi, Hàn Du liền nhanh miệng hỏi Từ Diện Tư “già…sao lại dễ dàng trả cho ông ấy nhiều tiền vậy chứ?”
Từ Diện Tư cười lạnh “Vậy cậu nghĩ xem, một khi Cổ Mộc Anh biết được thứ giây tờ quan trọng này còn tồn tại thì ông ta không chỉ bỏ ra mười tỷ!”
'Vậy sao già không nghĩ đến việc Cổ Mộc Anh sẽ không tốn một đồng nào nhưng vẫn lấy được thứ quan trọng này từ tay luật sư Trương".
“Từ Diện Tư tôi khác với Cổ Mộc Anh, thứ tôi cần thì tôi sẽ bỏ tiền ra mua, tôi đâu cần phải dùng những thủ đoạn đê hèn và mất nhân tính đó để cướp đồ của người khác. Thế gian này, thuận bán vừa mua, thấy phù hợp hợp thì mua thôi”.
Hàn Du thoáng kinh ngạc “từ bao giờ mà già sống có đức vậy chứ?”
Từ Diện Tư đen mặt “ý cậu là sao?”
Hàn Du lắc đầu “à không…tôi có nói gì đâu”.
“Được rồi, việc tôi giao cậu, cậu làm thế nào rồi?”
Hàn Du đưa laptop cho Từ Diện Tư “già xem!”
Từ Diện Tư mở laptop ra xem những đoạn clip mà Hàn Du cắt được từ camera an ninh, lần cuối cùng Cổ Mộc Hàn xuất hiện là tại khu trung tâm thương mại.
‘Cổ tiểu thư vào khu thương mại rồi biến mất, không còn quay ra nữa!’
Từ Diện Tư kiên nhẫn ngồi xem tất cả các đoạn clip.
“Tại sao Tiểu Hàn vào khu thương mại rồi không còn chút dấu tích gì nữa?”
‘Tôi cũng không biết!’
“Vậy khu thương mại này không có camera quan sát sao?”
‘Không phải là không có, mà là tôi không tìm thấy’.
“Một hacker tài giỏi như cậu cũng không được sao?”
Hàn Du lắc đầu “tôi nghĩ…họ đã lên kế hoạch rất cẩn thận, trường hợp này rất có thể là họ đã cho hệ thống camera quan sát của khu thương mại ngừng hoạt động trước khi Cổ tiểu thư đến”.
Từ Diện Tư lạnh mặt “khu thương mại này thuộc quyền sử dụng của ai?”
Hàn Du suy nghĩ một lúc rồi khẽ lên tiếng “là của là họ Mộ”.
“Họ Mộ?”
Hàn Du gật đầu!
Từ Diện Tư siết chặt tay “tên nhóc Mộ Học Nhữ đó…”
“Khoanh vùng, nơi nào còn bỏ hoang…đều cho người lục soát”.
‘Tôi sẽ đi làm ngay!’
Từ Diện Tư nhanh chân đi về phía nhà xe và lái xe đến nhà họ Mộ…
………………
//Ông chủ, có người tự xưng là Từ Diện Tư muốn gặp ông.
Mộ Nhạt nhíu mày “Từ Diện Tư gặp mình làm gì chứ!”
Tuy không ưa nổi Từ Diện Tư nhưng Mộ Nhạt vẫn nhanh chóng ra chào đón…
Thấy Từ Diện Tư đứng giữa sảnh với nét mặt lạnh như băng, Mộ Nhạt bước đến chào hỏi “ông chủ Từ có nhã hứng vậy? Đã nửa đêm còn đến Mộ gia”.
“Tôi đương nhiên không có nhã hứng. Con trai của ông…Mộ Học Nhữ đâu? Tôi muốn gặp hắn”.
Mộ Nhạt khó hiểu nhìn Từ Diện Tư “tìm con trai tôi có việc gì?”
“Việc quan trọng, hắn đâu?”
*Tuổi trẻ ham chơi, từ chiều giờ tôi không thấy bóng dáng nó đâu.
“Ông nhanh gọi điện cho hắn về nhà ngay, tôi muốn gặp hắn”.
Mộ Nhạt lấy điện thoại ra điện cho Mộ Học Nhữ nhưng báo thuê bao.
*Là thuê bao.
Từ Diện Tư không nói gì chỉ đứng lên và vội lái xe rời khỏi nhà họ Mộ.
Mộ Nhạt khó hiểu nhưng ông cũng kệ, vì thấy chuyện chả liên quan đến ông.