Chương 54: Tai nạn bất ngờ
‘Già!’
Từ Diện Tư nhìn Hàn Du nhưng không lên tiếng.
‘Hôm nay Cố Hiểu Đình đến Cổ thị’
“Hửm?”
‘Trưa nay đi khảo sát công trình trở về, lúc ngang qua Cổ thị…tôi vô tình bắt gặp Cố Hiểu Đình đi ra từ cổng lớn của Cổ thị’.
“Cố Hiểu Đình và Cổ Mộc Anh là chỗ quen biết, Cố Hiểu Đình đến Cổ thị thì có gì không hợp tình”.
‘Tôi cảm thấy nét mặt Cố Hiểu Đình như vô cùng căm hận ai đó’.
Từ Diện Tư phì cười “cậu nhạy cảm quá rồi, xe chỉ lướt qua mặt ông ấy mà cậu đã nhận ra được cảm xúc của ông ấy sao?”
‘Haiz…đương nhiên là không, tôi đã dừng xe và quan sát ông ấy một lúc, sắc mặt ông ấy âm u lạnh lẽo, mắt nhìn đăm đăm về phía vô định…rõ ràng ông ấy đang suy nghĩ không thông vấn đề gì đó’.
Từ Diện Tư nhíu mày, lòng thầm nghĩ “có khi nào Cố Hiểu Đình nghi ngờ về vụ tai nạn của Cố Yên Thành là do Tiểu Hàn làm không”.
“Cậu chuẩn bị xe cho tôi, tôi phải về nhà ngay”.
…………………
“Tiểu Hàn!”
Cốc…cốc…
*Tư Tư về rồi à?
“Nội, nội có thấy Tiểu Hàn không?”
Cổ lão phu nhân lắc đầu “sáng giờ nội không thấy nó”.
Từ Diện Tư lo lắng hỏi lại Cổ lão phu nhân “là Tiểu Hàn vắng nhà từ sáng giờ sao nội?”
*Đúng vậy, nội còn tưởng nó theo con.
Từ Diện Tư nhíu chặt mày, anh nhanh chân đi về phía nhà xe và lái xe một mạch ra khỏi nhà.
“Tiểu Hàn có thể đi đâu được chứ?”
Reng…
Chuông điện thoại vừa đeo lên Từ Diện Tư nhanh tay trượt phím nghe “alo”
Hà Kính Phong nhanh miệng hỏi “Anh có thấy Tiểu Hàn đâu không?”
“Tôi đang đi tìm cô ấy đây”
Hà Kính Phong lập tức cúp máy.
Tút…
Từ Diện Tư ném chiếc điện thoại qua ghế bên cạnh và tập trung lái xe.
Anh lái xe qua rất nhiều đoạn đường, rồi chợt suy nghĩ…’'cứ như thế này mãi cũng không tốt, căn bản là mình không biết cô ấy đang đi đâu"
Reng…
Thấy người gọi đến là Hàn Du, Từ Diện Tư vội vã nghe máy “sao rồi?”
‘Không có chút tin tức gì của Cổ tiểu thư cả’.
“Cậu trích xuất camera xem thế nào”
Hàn Du không nói gì, chỉ tắt máy và bắt tay vào việc được giao.
Lúc bấy giờ, lòng Từ Diện Tư nôn nao khó chịu, anh thật sự rất lo lắng.
Két…
Âm thanh phanh xe chói tai!
Phanh xe gấp như thế nhưng Từ Diện Tư vẫn đâm vào đuôi xe phía trước.
Ầm…ầm…
Bất đắc dĩ, Từ Diện Tư buộc phải bước xuống xe vì bị chủ xe phía trước đập cửa xe.
//Này…cậu chạy xe kiểu gì đấy?
Từ Diện Tư đưa mắt nhìn một lượt người đàn ông trung niên đang đứng trước mặt mình nhưng anh không lên tiếng.
//Hừ…trông điển trai đến thế mà lại bị câm.
Mặt mày Từ Diện Tư liền u ám.
//Đuôi xe tôi móp méo cả rồi, cậu định bồi thường thiệt hại này cho tôi thế nào đây?
Từ Diện Tư vẫn không nói gì, chỉ lấy ra tấm card visit đưa cho người đàn, rồi sau đó anh quay trở về xe và lái xe cái vèo, rất nhanh chiếc xe mất hút.
Người đàn ông kinh ngạc hét lớn “này cậu chạy đi đâu đấy? Chúng ta còn chưa thương lượng kia mà…gấp đến như vậy, là đang có hẹn với Diêm Vương hay sao?”
Trả lời người đàn ông là dư âm của động cơ xe còn xót lại, ông nhìn vào tấm card visit thì mới giật mình “Từ Diện Tư sao, mình còn đang định đi tìm cậu ta nữa chứ!”
……………………
‘Già, có luật sư Trương đến tìm già’.
“Mời ông ta đến phòng tiếp khách, tiếp đãi chu đáo, chút nữa xong việc tôi sẽ gặp mặt ông ta”.
‘Tôi biết rồi già!’
Từ Diện Tư mở xấp tài liệu rồi lại khép, anh thật sự không có tâm trạng.
………………
//Này cậu kia, ông chủ Từ của cậu định đến khi nào mới gặp mặt tôi đây?
Hàn Du gãi đầu “phiền ngài Trương đợi thêm một lúc!”
//Hừ…tôi trăm công ngàn việc, rảnh đâu mà ngồi đợi.
Hàn Du có hơi khó xử “sao già để luật sư đợi lâu vậy chứ nhỉ?!”
//Cậu đi báo lại với ông chủ Từ…nếu ông chủ Từ không gặp thì tôi phải về đây.
“Tôi đến rồi đây!”
‘Già!’
Luật sư Trương lạnh mặt “đúng thật là cậu ta rồi, tên quái xế vừa nãy ủi vào đuôi xe mình. Nếu đã thế thì một công đôi việc, đòi lại tiền bồi thường thiệt hại mới được”.
Từ Diện Tư gãi gãi mũi “hoá ra là ông ta”.
//Cậu thì giỏi rồi, tông xe xong thì bỏ chạy.
''Không phải ngài Trương cũng đến đòi tiền bồi thường đó sao?"
//Thế cậu định bồi thường thiệt hại nặng nề đó cho tôi thế nào?
“Ông cứ hét giá thoải mái!”
//Cậu tưởng tôi muốn ăn vạ cậu hay sao mà cậu dùng từ hét giá.
“Ồ…tôi cũng đã từng nghe thiên hạ ca tụng, ngài luật sư Trương đây sống nửa đời liêm minh”.
//Cái này còn cần cậu phải nói sao.
“Vậy ông ra giá đi, tôi sẽ bồi thường”.
//Một tỷ.
Từ Diện Tư có chút kinh ngạc nhưng vẫn không có phản ứng mạnh, anh ôn tồn lên tiếng “đúng là thiên hạ đồn đoán không sai, luật sư Trương đây sống nửa liêm minh”.
Nghe ra được trong lời nói của Từ Diện Tư có sự châm biếm, luật sư Trương liền hỏi “ý cậu là sao?”
Từ Diện Tư không mặn không nhạt nhả ra từng chữ “thì nửa đời trước ông sống liêm minh, nửa đời sau thì ngược lại!”
//Cậu…
“Không phải sao? Cái đuôi xe méo mó có một xíu mà ông hét đến một tỷ”.
//Hừ…cậu thì biết cái gì, một tỷ đó là bao gồm cả tiền bồi thường tổn thất về tinh thần nữa chứ.
“À! Ra là vậy”
Luật sư Trương bực tức quay mặt đi.
“Được, tôi đồng ý bồi thường. Giờ thì chúng ta vào việc chính đi”.
//Được thôi!
Từ Diện Tư cười cười.
//Đây, tôi có mang theo bản sao chứng minh mười lăm phần trăm cổ phần do Vân Linh đứng tên năm xưa.
Từ Diện Tư nhìn Hàn Du nhưng không lên tiếng.
‘Hôm nay Cố Hiểu Đình đến Cổ thị’
“Hửm?”
‘Trưa nay đi khảo sát công trình trở về, lúc ngang qua Cổ thị…tôi vô tình bắt gặp Cố Hiểu Đình đi ra từ cổng lớn của Cổ thị’.
“Cố Hiểu Đình và Cổ Mộc Anh là chỗ quen biết, Cố Hiểu Đình đến Cổ thị thì có gì không hợp tình”.
‘Tôi cảm thấy nét mặt Cố Hiểu Đình như vô cùng căm hận ai đó’.
Từ Diện Tư phì cười “cậu nhạy cảm quá rồi, xe chỉ lướt qua mặt ông ấy mà cậu đã nhận ra được cảm xúc của ông ấy sao?”
‘Haiz…đương nhiên là không, tôi đã dừng xe và quan sát ông ấy một lúc, sắc mặt ông ấy âm u lạnh lẽo, mắt nhìn đăm đăm về phía vô định…rõ ràng ông ấy đang suy nghĩ không thông vấn đề gì đó’.
Từ Diện Tư nhíu mày, lòng thầm nghĩ “có khi nào Cố Hiểu Đình nghi ngờ về vụ tai nạn của Cố Yên Thành là do Tiểu Hàn làm không”.
“Cậu chuẩn bị xe cho tôi, tôi phải về nhà ngay”.
…………………
“Tiểu Hàn!”
Cốc…cốc…
*Tư Tư về rồi à?
“Nội, nội có thấy Tiểu Hàn không?”
Cổ lão phu nhân lắc đầu “sáng giờ nội không thấy nó”.
Từ Diện Tư lo lắng hỏi lại Cổ lão phu nhân “là Tiểu Hàn vắng nhà từ sáng giờ sao nội?”
*Đúng vậy, nội còn tưởng nó theo con.
Từ Diện Tư nhíu chặt mày, anh nhanh chân đi về phía nhà xe và lái xe một mạch ra khỏi nhà.
“Tiểu Hàn có thể đi đâu được chứ?”
Reng…
Chuông điện thoại vừa đeo lên Từ Diện Tư nhanh tay trượt phím nghe “alo”
Hà Kính Phong nhanh miệng hỏi “Anh có thấy Tiểu Hàn đâu không?”
“Tôi đang đi tìm cô ấy đây”
Hà Kính Phong lập tức cúp máy.
Tút…
Từ Diện Tư ném chiếc điện thoại qua ghế bên cạnh và tập trung lái xe.
Anh lái xe qua rất nhiều đoạn đường, rồi chợt suy nghĩ…’'cứ như thế này mãi cũng không tốt, căn bản là mình không biết cô ấy đang đi đâu"
Reng…
Thấy người gọi đến là Hàn Du, Từ Diện Tư vội vã nghe máy “sao rồi?”
‘Không có chút tin tức gì của Cổ tiểu thư cả’.
“Cậu trích xuất camera xem thế nào”
Hàn Du không nói gì, chỉ tắt máy và bắt tay vào việc được giao.
Lúc bấy giờ, lòng Từ Diện Tư nôn nao khó chịu, anh thật sự rất lo lắng.
Két…
Âm thanh phanh xe chói tai!
Phanh xe gấp như thế nhưng Từ Diện Tư vẫn đâm vào đuôi xe phía trước.
Ầm…ầm…
Bất đắc dĩ, Từ Diện Tư buộc phải bước xuống xe vì bị chủ xe phía trước đập cửa xe.
//Này…cậu chạy xe kiểu gì đấy?
Từ Diện Tư đưa mắt nhìn một lượt người đàn ông trung niên đang đứng trước mặt mình nhưng anh không lên tiếng.
//Hừ…trông điển trai đến thế mà lại bị câm.
Mặt mày Từ Diện Tư liền u ám.
//Đuôi xe tôi móp méo cả rồi, cậu định bồi thường thiệt hại này cho tôi thế nào đây?
Từ Diện Tư vẫn không nói gì, chỉ lấy ra tấm card visit đưa cho người đàn, rồi sau đó anh quay trở về xe và lái xe cái vèo, rất nhanh chiếc xe mất hút.
Người đàn ông kinh ngạc hét lớn “này cậu chạy đi đâu đấy? Chúng ta còn chưa thương lượng kia mà…gấp đến như vậy, là đang có hẹn với Diêm Vương hay sao?”
Trả lời người đàn ông là dư âm của động cơ xe còn xót lại, ông nhìn vào tấm card visit thì mới giật mình “Từ Diện Tư sao, mình còn đang định đi tìm cậu ta nữa chứ!”
……………………
‘Già, có luật sư Trương đến tìm già’.
“Mời ông ta đến phòng tiếp khách, tiếp đãi chu đáo, chút nữa xong việc tôi sẽ gặp mặt ông ta”.
‘Tôi biết rồi già!’
Từ Diện Tư mở xấp tài liệu rồi lại khép, anh thật sự không có tâm trạng.
………………
//Này cậu kia, ông chủ Từ của cậu định đến khi nào mới gặp mặt tôi đây?
Hàn Du gãi đầu “phiền ngài Trương đợi thêm một lúc!”
//Hừ…tôi trăm công ngàn việc, rảnh đâu mà ngồi đợi.
Hàn Du có hơi khó xử “sao già để luật sư đợi lâu vậy chứ nhỉ?!”
//Cậu đi báo lại với ông chủ Từ…nếu ông chủ Từ không gặp thì tôi phải về đây.
“Tôi đến rồi đây!”
‘Già!’
Luật sư Trương lạnh mặt “đúng thật là cậu ta rồi, tên quái xế vừa nãy ủi vào đuôi xe mình. Nếu đã thế thì một công đôi việc, đòi lại tiền bồi thường thiệt hại mới được”.
Từ Diện Tư gãi gãi mũi “hoá ra là ông ta”.
//Cậu thì giỏi rồi, tông xe xong thì bỏ chạy.
''Không phải ngài Trương cũng đến đòi tiền bồi thường đó sao?"
//Thế cậu định bồi thường thiệt hại nặng nề đó cho tôi thế nào?
“Ông cứ hét giá thoải mái!”
//Cậu tưởng tôi muốn ăn vạ cậu hay sao mà cậu dùng từ hét giá.
“Ồ…tôi cũng đã từng nghe thiên hạ ca tụng, ngài luật sư Trương đây sống nửa đời liêm minh”.
//Cái này còn cần cậu phải nói sao.
“Vậy ông ra giá đi, tôi sẽ bồi thường”.
//Một tỷ.
Từ Diện Tư có chút kinh ngạc nhưng vẫn không có phản ứng mạnh, anh ôn tồn lên tiếng “đúng là thiên hạ đồn đoán không sai, luật sư Trương đây sống nửa liêm minh”.
Nghe ra được trong lời nói của Từ Diện Tư có sự châm biếm, luật sư Trương liền hỏi “ý cậu là sao?”
Từ Diện Tư không mặn không nhạt nhả ra từng chữ “thì nửa đời trước ông sống liêm minh, nửa đời sau thì ngược lại!”
//Cậu…
“Không phải sao? Cái đuôi xe méo mó có một xíu mà ông hét đến một tỷ”.
//Hừ…cậu thì biết cái gì, một tỷ đó là bao gồm cả tiền bồi thường tổn thất về tinh thần nữa chứ.
“À! Ra là vậy”
Luật sư Trương bực tức quay mặt đi.
“Được, tôi đồng ý bồi thường. Giờ thì chúng ta vào việc chính đi”.
//Được thôi!
Từ Diện Tư cười cười.
//Đây, tôi có mang theo bản sao chứng minh mười lăm phần trăm cổ phần do Vân Linh đứng tên năm xưa.