Chương 30: Bị bắt giữ
*Tiểu Hàn, anh bên này!
- Kính Phong!
Hà Kính Phong ôm lấy Cổ Mộc Hàn “nhóc con, em đã lớn rồi!”
- Anh họ khỏe không?
*Anh khỏe! Còn em thế nào rồi?
(Hà Kính Phong là cháu ruột của Vân lão phu nhân, kế nghiệp họ Hà khi còn rất trẻ, họ Hà bao đời thuộc hắc đạo, hoạt động mạnh mẽ ở nước A, Hà Kính Phong là đứa cháu trai duy nhất của họ Hà, là cháu nội của anh trai Vân lão phu nhân. Gần đây Cổ Mộc Hàn âm thầm liên lạc và yêu cầu Hà Kính Phong trở về Hoa Hạ giúp đỡ cô, Hà Kính Phong đương nhiên rất muốn hỗ trợ cho em gái họ của mình)
- Anh họ đi đường xa chắc đã mệt lắm rồi, có cần tìm chỗ nghỉ ngơi trước không hay về Bạch Thành ngay ạ?
‘Tiểu Hàn, đã lâu rồi anh không về nước…anh muốn dạo phố một lúc, để xem nơi này đã có gì thay đổi sau mười năm anh xa vắng!’
- Dạ được ạ!
Cổ Mộc Hàn lái xe chầm chậm trên những con đường hoa lệ, để Hà Kính Phong nhìn ngắm.
- Anh họ thấy thế nào ạ?
‘Đã dạo hết mấy con phố, anh thấy nó vẫn như xưa!’
Cổ Mộc Hàn mỉm cười nhưng không lên tiếng.
Cô chỉ tập trung lái xe.
………
‘Già!’
“Chuyện gì?”
‘Vừa nãy có một chiếc siêu xe lướt qua, tôi thấy người trên xe rất giống Cổ tiểu thư!’
Từ Diện Tư nhíu mày ‘‘lâu chưa?’’
‘Vừa mới lướt qua thôi’
‘‘Đuổi theo!’’
‘Ờ!’
Hàn Du nhanh chóng cho xe quay đầu, tập trung lái xe, mắt nhìn đăm đăm về phía trước không hề chớp..
‘Là chiếc xe phía trước đó già, nhưng dường như sắp rẽ vào đường cao tốc thì phải!’
“Đuổi theo”
‘Nhưng chúng ta có hẹn với họ Tống’
“Tôi mặc kệ là có hẹn cùng ai, dời lại hết”
Hàn Du cảm thấy vô cùng hối hận “haiz…biết như vậy thì lúc nãy mình im luôn cho rồi!”
‘Thật ra thì tôi cũng không khẳng định có phải là Cổ tiểu thư không nữa’.
'‘Đuổi theo đi, đừng nhiều lời!’
Hàn Du cố gắng đuổi theo, nhưng chiếc xe phía trước đã rẽ vào đường cao tốc và chạy như bay trên đường. Hàn Du nhíu mày “người phía trước lái xe ghê vậy?”
Từ Diện Tư cũng ngạc nhiên không kém “Từ khi nào mà Tiểu Hàn lại lái xe kinh khủng thế, phải chăng là tên Hàn Du này nhìn nhầm. Chiếc siêu xe phía trước trị giá không nhỏ, chẳng lẽ Cổ Mộc Anh lại thật sự chi số tiền lớn đến như vậy để mua xe cho con gái, trong khi bản thân ông ấy còn chưa có chiếc xe như thế để chạy!”
Hàn Du lái xe vượt qua mặt chiếc xe mình đang đuổi theo nãy giờ.
Từ Diện Tư đưa mắt nhìn qua chiếc xe bên kia thì thấy đúng là Cổ Mộc Hàn, cô đang lái xe và chở một người đàn ông. Mày Từ Diện Tư càng lúc càng nhíu chặt, chặt đến mức có thể kép được cả ruồi.
“Cổ Mộc Hàn, cô giỏi lắm…cả tháng trời không xuất hiện trước mặt tôi và cũng không để tôi tìm được cô, hoá ra cô đang ở cùng trai đẹp”.
Cảm nhận được khí tức trên người Từ Diện Tư, Hàn Du rùn mình ‘‘thật sự là quá đáng sợ!’’
Cổ Mộc Hàn kinh ngạc khi nhìn thấy chiếc xe phía trước ‘‘Từ Diện Tư, lại là anh ta’’.
Hà Kính Phong nhíu mày ‘‘em sao vậy Tiểu Hàn?’’
Cổ Mộc Hàn lắc đầu ''em không sao ạ!"
‘Như là chiếc xe phía trước đang muốn ép em dừng lại thì phải’.
Cổ Mộc Hàn thở dài ‘‘dừng thì dừng ạ!’’
‘Em cẩn thận!’
Cổ Mộc Hàn không nói gì, chỉ tấp xe vào lề.
Từ Diện Tư nhanh chân bước xuống xe và đến đập cửa xe Cổ Mộc Hàn.
Cô điềm tĩnh mở cửa xe bước xuống “anh họ đợi em một lúc!”
Hà Kính Phong khó hiểu nên khẽ hỏi “đã xảy ra chuyện gì? Để anh xuống cùng em”.
- Dạ không cần thiết đâu, chỉ là chuyện riêng tư của em với anh ta cần giải quyết thôi ạ!
Cảm nhận được Từ Diện Tư đang tức giận, cô khẽ nhíu mày “tên Từ Diện Tư này lại lên cơn điên gì nữa đây chứ”.
Rất nhanh cổ tay cô bị nắm chặt.
“Cổ Mộc Hàn, cô dám ở bên cạnh người đàn ông khác”.
- Đủ rồi Từ Diện Tư, anh nhanh buông tay ra. Tôi ở bên cạnh ai thì liên quan gì đến anh chứ?
“Câm miệng!”
Từ Diện Tư kéo Cổ Mộc Hàn đi về phía xe của anh và mở cửa xe đẩy cô vào bên trong. Lạnh lùng liếc nhìn Hàn Du “cút…”
Chiếc xe rất nhanh lao như tên bay rồi hút dạng.
Hàn Du ngỡ ngàng “gì vậy chứ? Già tính nóng như kem vậy!”
Hà Kính Phong cười cười “đừng nói tên khốn vừa nãy đang ghen mình với em họ đấy chứ”.
Ầm ầm…
Hà Kính Phong hạ kính xe xuống và ôn tồn hỏi Hàn Du “này anh bạn, có chuyện gì?”
‘Làm hơn cho tôi đi nhờ xe với!’
Hà Kính Phong cười tươi “vậy thù lao của tôi là gì?”
Hàn Du sững sốt “gì chứ?”
Hà Kính Phong không trêu Hàn Du nữa “lên xe đi, nhưng cậu lái!”
‘Được được…’
…………
- Từ Diện Tư, anh bị điên à?
“Tên lúc nãy là ai?”
- Trai bao của tôi đó.
Xe bắt đầu tăng tốc, Cổ Mộc Hàn hốt hoảng “Từ Diện Tư anh có điên không mà chạy với vận tốc tối đa như vậy chứ?”
//Alo…alo…chúng tôi yêu cầu chiếc xe phía trước nhanh tấp vào lề để chúng tôi kiểm tra.
- Anh còn không dừng lại, Từ Diện Tư anh định chống đối với cảnh sát sao?
………………
Reng…
//Thưa lão phu nhân, người có điện thoại.
Vân lão phu nhân nhanh chóng nghe máy “Alo, nhà họ Vân nghe máy!”
*Xin hỏi người có phải là Vân lão phu nhân không?
‘Đúng vậy, là tôi!’
*Thưa Vân lão phu nhân, chúng tôi vừa bắt giữ Cổ Mộc Hàn tiểu thư và Từ Diện Tư, vì tội đua xe trái phép trên đường cao tốc.
Vân lão phu nhân thoáng kinh ngạc “sao cơ?”
*Mong Vân lão phu nhân sắp xếp thời gian để đến bảo lãnh hai người họ.
‘Được, lão sẽ đến ngay’.
………………
Sau khi trở về từ sở cảnh sát, Cổ Mộc Hàn không hề lên tiếng.
Từ Diện Tư cũng vẫn mang vẻ mặt hầm hầm suốt cả chặng đường.
‘Hai đứa ngồi đi!’
Từ Diện Tư và Cổ Mộc Hàn ngoan ngoãn ngồi xuống đối diện với Vân lão phu nhân.
- Xin lỗi ngoại, khiến ngoại lo lắng rồi.
Từ Diện Tư cũng thấy bản thân vô cùng hối hận vì đã làm phiền Vân lão phu nhân phải vượt quãng đường xa đến như vậy để đi bảo lãnh mình ra “Xin lỗi ngoại!”
‘Đã xảy ra chuyện gì?’
- Dạ…chuyện này…
‘Con không biết như vậy sẽ rất nguy hiểm sao?’
Vân lão phu nhân chuyển ánh mắt lên người Từ Diện Tư, nhưng thấy anh như đang có chuyện gì đó không vui nên bà thở dài rồi đứng lên đi về phòng…
‘Lớn cả rồi, làm việc gì thì cũng nên nghĩ đến hậu quả và cũng cần phải nên chịu trách nhiệm trước những mình đã làm’.
Từ Diện Tư và Cổ Mộc Hàn chỉ biết im lặng.
- Kính Phong!
Hà Kính Phong ôm lấy Cổ Mộc Hàn “nhóc con, em đã lớn rồi!”
- Anh họ khỏe không?
*Anh khỏe! Còn em thế nào rồi?
(Hà Kính Phong là cháu ruột của Vân lão phu nhân, kế nghiệp họ Hà khi còn rất trẻ, họ Hà bao đời thuộc hắc đạo, hoạt động mạnh mẽ ở nước A, Hà Kính Phong là đứa cháu trai duy nhất của họ Hà, là cháu nội của anh trai Vân lão phu nhân. Gần đây Cổ Mộc Hàn âm thầm liên lạc và yêu cầu Hà Kính Phong trở về Hoa Hạ giúp đỡ cô, Hà Kính Phong đương nhiên rất muốn hỗ trợ cho em gái họ của mình)
- Anh họ đi đường xa chắc đã mệt lắm rồi, có cần tìm chỗ nghỉ ngơi trước không hay về Bạch Thành ngay ạ?
‘Tiểu Hàn, đã lâu rồi anh không về nước…anh muốn dạo phố một lúc, để xem nơi này đã có gì thay đổi sau mười năm anh xa vắng!’
- Dạ được ạ!
Cổ Mộc Hàn lái xe chầm chậm trên những con đường hoa lệ, để Hà Kính Phong nhìn ngắm.
- Anh họ thấy thế nào ạ?
‘Đã dạo hết mấy con phố, anh thấy nó vẫn như xưa!’
Cổ Mộc Hàn mỉm cười nhưng không lên tiếng.
Cô chỉ tập trung lái xe.
………
‘Già!’
“Chuyện gì?”
‘Vừa nãy có một chiếc siêu xe lướt qua, tôi thấy người trên xe rất giống Cổ tiểu thư!’
Từ Diện Tư nhíu mày ‘‘lâu chưa?’’
‘Vừa mới lướt qua thôi’
‘‘Đuổi theo!’’
‘Ờ!’
Hàn Du nhanh chóng cho xe quay đầu, tập trung lái xe, mắt nhìn đăm đăm về phía trước không hề chớp..
‘Là chiếc xe phía trước đó già, nhưng dường như sắp rẽ vào đường cao tốc thì phải!’
“Đuổi theo”
‘Nhưng chúng ta có hẹn với họ Tống’
“Tôi mặc kệ là có hẹn cùng ai, dời lại hết”
Hàn Du cảm thấy vô cùng hối hận “haiz…biết như vậy thì lúc nãy mình im luôn cho rồi!”
‘Thật ra thì tôi cũng không khẳng định có phải là Cổ tiểu thư không nữa’.
'‘Đuổi theo đi, đừng nhiều lời!’
Hàn Du cố gắng đuổi theo, nhưng chiếc xe phía trước đã rẽ vào đường cao tốc và chạy như bay trên đường. Hàn Du nhíu mày “người phía trước lái xe ghê vậy?”
Từ Diện Tư cũng ngạc nhiên không kém “Từ khi nào mà Tiểu Hàn lại lái xe kinh khủng thế, phải chăng là tên Hàn Du này nhìn nhầm. Chiếc siêu xe phía trước trị giá không nhỏ, chẳng lẽ Cổ Mộc Anh lại thật sự chi số tiền lớn đến như vậy để mua xe cho con gái, trong khi bản thân ông ấy còn chưa có chiếc xe như thế để chạy!”
Hàn Du lái xe vượt qua mặt chiếc xe mình đang đuổi theo nãy giờ.
Từ Diện Tư đưa mắt nhìn qua chiếc xe bên kia thì thấy đúng là Cổ Mộc Hàn, cô đang lái xe và chở một người đàn ông. Mày Từ Diện Tư càng lúc càng nhíu chặt, chặt đến mức có thể kép được cả ruồi.
“Cổ Mộc Hàn, cô giỏi lắm…cả tháng trời không xuất hiện trước mặt tôi và cũng không để tôi tìm được cô, hoá ra cô đang ở cùng trai đẹp”.
Cảm nhận được khí tức trên người Từ Diện Tư, Hàn Du rùn mình ‘‘thật sự là quá đáng sợ!’’
Cổ Mộc Hàn kinh ngạc khi nhìn thấy chiếc xe phía trước ‘‘Từ Diện Tư, lại là anh ta’’.
Hà Kính Phong nhíu mày ‘‘em sao vậy Tiểu Hàn?’’
Cổ Mộc Hàn lắc đầu ''em không sao ạ!"
‘Như là chiếc xe phía trước đang muốn ép em dừng lại thì phải’.
Cổ Mộc Hàn thở dài ‘‘dừng thì dừng ạ!’’
‘Em cẩn thận!’
Cổ Mộc Hàn không nói gì, chỉ tấp xe vào lề.
Từ Diện Tư nhanh chân bước xuống xe và đến đập cửa xe Cổ Mộc Hàn.
Cô điềm tĩnh mở cửa xe bước xuống “anh họ đợi em một lúc!”
Hà Kính Phong khó hiểu nên khẽ hỏi “đã xảy ra chuyện gì? Để anh xuống cùng em”.
- Dạ không cần thiết đâu, chỉ là chuyện riêng tư của em với anh ta cần giải quyết thôi ạ!
Cảm nhận được Từ Diện Tư đang tức giận, cô khẽ nhíu mày “tên Từ Diện Tư này lại lên cơn điên gì nữa đây chứ”.
Rất nhanh cổ tay cô bị nắm chặt.
“Cổ Mộc Hàn, cô dám ở bên cạnh người đàn ông khác”.
- Đủ rồi Từ Diện Tư, anh nhanh buông tay ra. Tôi ở bên cạnh ai thì liên quan gì đến anh chứ?
“Câm miệng!”
Từ Diện Tư kéo Cổ Mộc Hàn đi về phía xe của anh và mở cửa xe đẩy cô vào bên trong. Lạnh lùng liếc nhìn Hàn Du “cút…”
Chiếc xe rất nhanh lao như tên bay rồi hút dạng.
Hàn Du ngỡ ngàng “gì vậy chứ? Già tính nóng như kem vậy!”
Hà Kính Phong cười cười “đừng nói tên khốn vừa nãy đang ghen mình với em họ đấy chứ”.
Ầm ầm…
Hà Kính Phong hạ kính xe xuống và ôn tồn hỏi Hàn Du “này anh bạn, có chuyện gì?”
‘Làm hơn cho tôi đi nhờ xe với!’
Hà Kính Phong cười tươi “vậy thù lao của tôi là gì?”
Hàn Du sững sốt “gì chứ?”
Hà Kính Phong không trêu Hàn Du nữa “lên xe đi, nhưng cậu lái!”
‘Được được…’
…………
- Từ Diện Tư, anh bị điên à?
“Tên lúc nãy là ai?”
- Trai bao của tôi đó.
Xe bắt đầu tăng tốc, Cổ Mộc Hàn hốt hoảng “Từ Diện Tư anh có điên không mà chạy với vận tốc tối đa như vậy chứ?”
//Alo…alo…chúng tôi yêu cầu chiếc xe phía trước nhanh tấp vào lề để chúng tôi kiểm tra.
- Anh còn không dừng lại, Từ Diện Tư anh định chống đối với cảnh sát sao?
………………
Reng…
//Thưa lão phu nhân, người có điện thoại.
Vân lão phu nhân nhanh chóng nghe máy “Alo, nhà họ Vân nghe máy!”
*Xin hỏi người có phải là Vân lão phu nhân không?
‘Đúng vậy, là tôi!’
*Thưa Vân lão phu nhân, chúng tôi vừa bắt giữ Cổ Mộc Hàn tiểu thư và Từ Diện Tư, vì tội đua xe trái phép trên đường cao tốc.
Vân lão phu nhân thoáng kinh ngạc “sao cơ?”
*Mong Vân lão phu nhân sắp xếp thời gian để đến bảo lãnh hai người họ.
‘Được, lão sẽ đến ngay’.
………………
Sau khi trở về từ sở cảnh sát, Cổ Mộc Hàn không hề lên tiếng.
Từ Diện Tư cũng vẫn mang vẻ mặt hầm hầm suốt cả chặng đường.
‘Hai đứa ngồi đi!’
Từ Diện Tư và Cổ Mộc Hàn ngoan ngoãn ngồi xuống đối diện với Vân lão phu nhân.
- Xin lỗi ngoại, khiến ngoại lo lắng rồi.
Từ Diện Tư cũng thấy bản thân vô cùng hối hận vì đã làm phiền Vân lão phu nhân phải vượt quãng đường xa đến như vậy để đi bảo lãnh mình ra “Xin lỗi ngoại!”
‘Đã xảy ra chuyện gì?’
- Dạ…chuyện này…
‘Con không biết như vậy sẽ rất nguy hiểm sao?’
Vân lão phu nhân chuyển ánh mắt lên người Từ Diện Tư, nhưng thấy anh như đang có chuyện gì đó không vui nên bà thở dài rồi đứng lên đi về phòng…
‘Lớn cả rồi, làm việc gì thì cũng nên nghĩ đến hậu quả và cũng cần phải nên chịu trách nhiệm trước những mình đã làm’.
Từ Diện Tư và Cổ Mộc Hàn chỉ biết im lặng.