Chương 29: Âm mưu dành cho Cổ Mộc Hàn
Vân lão phu nhân đang ngồi uống trà chiều bên cạnh gốc cây hoa ngọc lan, thấy Từ Diện Tư bế Cổ Mộc Hàn chạy vội vào cửa thì nhíu mày ''xảy ra chuyện gì? Sao toàn thân Tiểu Hàn lại ướt sũng vậy?"
“Thưa ngoại, Tiểu Hàn bị đuổi nước!”
Vân lão phu nhân thoáng kinh ngạc “đuối nước sao?”
“Dạ! Nhưng thôi, con đưa Tiểu Hàn về phòng, kẻo em ấy cảm lạnh”.
'Ờ!"
Vân lão phu nhân khó hiểu nhìn theo bóng lưng đang hối hả của Từ Diện Tư “từ khi nào mà Tiểu Hàn bị đuối nước vậy chứ? Nó rất giỏi bơi lội kia mà”.
Ầm…
Từ Diện Tư ngẩn người sau tiếng đóng cửa của Cổ Mộc Hàn.
Đùng đùng…
‘‘Tiểu Hàn, nhanh mở cửa cho anh’’
- Anh ra ngoài đi…em phải thay đồ.
‘‘Em được lắm, anh vừa đặt em xuống thì đã bị em đẩy ra ngoài rồi! Em gian xảo vừa thôi’’.
Cổ Mộc Hàn mặc kệ Từ Diện Tư, cô xả nước ấm vào bồn và nằm ngâm mình, vừa nãy cô thật sự rất lạnh…giờ nghe ấm hẳn lên’’.
Nghe tiếng bước chân của Từ Diện Tư đã xa dần, Cổ Mộc Hàn chợt lạnh mặt ‘‘Minh Nguyệt Hà sao? Rồi tôi sẽ cho cô sáng hơn cả ánh nguyệt’’.
Reng…
Cổ Mộc Hàn đang trong cơn mơ màn, cô đang định nhắm mắt dưỡng thần, nghe điện thoại reo thì nhanh tay nghe máy "alo "
‘Tiểu Hàn, con đang ở đâu?’
- Con ở Bạch Thành!
‘Gì cơ?’
- Ba nghe không rõ sao ạ? Con đang ở Bạch Thành!
Cổ Mộc Anh nhíu mày ‘‘gần đây ba thấy con thường xuyên chạy đến Bạch Thành, có chuyện gì xảy ra với con thế?’’
Cổ Mộc Hàn cười lạnh “ba à! Không có việc gì thì con không thể đến Bạch Thành sao?”
‘Con đến đó để làm gì?’
- Con về thăm ngoại, ba xem…từ khi mẹ qua đời đến giờ, ba có khi nào về Bạch Thành thăm ngoại không?
‘Ba…ba rất bận!’
- Ba bận sao? Con thấy ba vẫn có thời gian đi du lịch cùng vợ của ba mà. Chẳng lẽ…mẹ con chết thì ba liền phủi sạch mối quan hệ với họ Vân sao?
Cổ Mộc Anh cứng họng, ông khẽ thở dài ‘‘là ba không đúng, ba xin lỗi!’’
Cổ Mộc Hàn nhìn đăm đăm về khoảng không mênh mông…miệng lạnh lùng thốt lên ‘‘con đã trở về Vân gia, kế thừa sự nghiệp của Vân gia’’.
Cổ Mộc Anh kinh ngạc “ba không cho phép!”
- Con đâu cần phải biết là ba có cho phép hay không, con chỉ báo cho ba biết thôi. Ba không có quyền quyết định trong chuyện này.
Cổ Mộc Anh siết chặt tay “Tiểu Hàn, gần đây con đã thay đổi hoàn toàn. Nếu đã như vậy thì con cũng đừng hòng mang họ Cổ Mộc”.
Cổ Mộc Hàn trầm tư không lên tiếng.
“Ba ra lệnh cho con, ngay lập tức trở về Thủ Đô”.
Cổ Mộc Hàn tắt máy, cô rời khỏi bồn tắm và đưa tay vớ lấy chiếc khăn tắm choàng lên người.
Vừa bước ra khỏi phòng tắm đã nhìn thấy Từ Diện Tư ngồi trên giường.
“Nhóc con!”
- Sao…sao anh lại vào đây được vậy?
Từ Diện Tư ôm lấy cô và kéo cô nằm xuống giường “nhóc con, em lại mời gọi anh sao?”
Cổ Mộc Hàn nheo mắt ‘‘mời gọi?’’
Từ Diện Tư nhướn mày ‘‘còn gì nữa!’’
Cổ Mộc Hàn cười khanh khách ‘‘Ông Chủ Từ à! Ông có cho tôi nghìn tỷ thì tôi cũng không thèm đâu á’’.
- Á…
Chiếc eo thon nhỏ của Cổ Mộc Hàn bị Từ Diện Tư véo thật mạnh ‘‘thử lập lại xem’’.
- Úi…em đau!
Từ Diện Tư nghiêm mặt “sao em lại giằng co cùng Minh Nguyệt Hà? Nếu anh không tình cờ đến đó thì em sẽ thế nào?”
- Anh còn hỏi em, là vợ tương lai của anh ra tay tàn độc như vậy đó!
‘‘Cô ta thì liên quan gì đến anh mà em bảo là vợ tương lai’’.
- Anh dám nói không phải đi!
‘‘Đương nhiên là không phải’’
- Em nghi ngờ lần trước cũng là do cô ta đã thuê người hại em đó.
‘‘Em có chứng cớ gì không?’’
- Em mà có chứng cứ thì nói làm gì.
Từ Diện Tư trầm mặc, anh vốn không nghi ngờ Minh Nguyệt Hà…nhưng sau chuyện chiều nay thì anh không thể không nghi ngờ Minh Nguyệt Hà.
- Ông chủ Từ không tin là vợ tương lai của mình làm ra những chuyện thế này à?
“Câm miệng cho anh”
- Anh lớn tiếng như thế làm gì?
‘‘Anh nhắc lại một lần nữa, giữa anh và Minh Nguyệt Hà không hề có quan hệ gì’’.
Cổ Mộc Hàn ngồi bật dậy “hôm nay, cô ta đã buộc em phải rời xa anh đó, còn uy hiếp sẽ giết chết em nếu như em cứ bám riết theo anh”.
Từ Diện Tư chau mày “yên tâm đi Tiểu Hàn, nếu thật sự là Minh Nguyệt Hà đã ra tay sát hại em, anh tuyệt đối sẽ không để cô ta được yên thân!”
- Ông chủ Từ không thiên vị là được rồi!
Từ Diện Tư lạnh mặt “em còn nói nữa thì đừng trách anh”.
- Ông chủ Từ định làm gì em nào?
“Làm gì à?”
Ngay lập tức Từ Diện Tư nằm đè lên người cô và cúi xuống hôn lên môi cô, nụ hôn bắt đầu trượt xuống…
Cốc…
Cốc…
//Thưa tiểu thư, lão phu nhân gọi người cùng ăn cơm tối.
- Tôi biết rồi.
Từ Diện Tư nhíu mày!
- Anh còn nằm đó làm gì?
Từ Diện Tư ngồi dậy.
“Em mặc quần áo vào đi, kẻo cảm lạnh!”
- Hừ…
……………
Cuối tuần, Giả Thiên Thiên đưa con gái đến khu thương mại mua sắm. Đây là khu sầm uất nhất Thủ Đô, nơi đây được dựng lên để dành cho bậc thượng lưu.
‘Kìa, ai giống Giả tiểu thư quá vậy!’
Giả Thiên Thiên đang chọn quần áo thì dừng lại động tác, đưa mắt nhìn quanh…thấy Minh Nguyệt Hà đang khoanh tay trước ngực, yểu điệu đi về phía mình.
*Là Minh Nguyệt tiểu thư à, cô cũng đến đây mua sắm sao?
Giả Thiên Thiên không thích chạm mặt Minh Nguyệt Hà một chút nào.
‘Năm xưa, Giả tiểu thư vì tham giàu sang mà dùng đủ mọi cách để được lên giường cùng Cổ Mộc Anh, giờ cũng được xem như toại nguyện rồi nhỉ!’
*Cô đừng nói linh tinh!
‘Tôi nói linh tinh à?’
Minh Nguyệt Hà cười khẩy “cô chỉ dùng vẻ bề ngoài thánh thiện của mình để lừa người trong thiên hạ, nhưng cô không thể lừa được tôi đâu! Tôi đương nhiên là có chứng cứ”.
Giả Thiên Thiên nhíu mày “Minh Nguyệt Hà, cô muốn gì đây?”
Minh Nguyệt Hà cười lạnh ‘‘hợp tác với tôi, tôi muốn Cổ Mộc Hàn thân bại danh liệt!’’
Giả Thiên Thiên nheo mắt ‘‘tôi được lợi ích gì trong chuyện này?’’
‘Chẳng lẽ Giả tiểu thư không thấy chướng mắt với con nhóc đó à?’
Ngừng một lúc Minh Nguyệt Hà lại nói tiếp “chẳng lẽ cô muốn họ Cổ phải rơi vào tay ả ta, mà tôi cũng nói cho cô biết…ả ta vô cùng nham hiểm, một khi ả trở thành người thừa kế của họ Cổ thì tương lai của đứa con gái bé nhỏ này của cô…mịt mờ lắm!”
Giả Thiên Thiên đưa mắt nhìn Cổ Mộc Ân rồi khẽ thở dài “đúng vậy, Hàn Hàn trước giờ luôn thấy Tiểu Ân chướng mắt. Một khi nó trở thành người thừa kế, thì Tiểu Ân sẽ không còn đường sống”.
‘Sao rồi, Giả tiểu thư không cần phải vội’
Minh Nguyệt Hà quay bước rời đi…
*Được!
Minh Nguyệt Hà cười tươi “Giả tiểu thư vẫn cứ nham hiểm như năm nào…đúng là gừng càng già càng cay!”
Giả Thiên Thiên lạnh mặt “Cổ Mộc Hàn nhất định phải chết!”
“Thưa ngoại, Tiểu Hàn bị đuổi nước!”
Vân lão phu nhân thoáng kinh ngạc “đuối nước sao?”
“Dạ! Nhưng thôi, con đưa Tiểu Hàn về phòng, kẻo em ấy cảm lạnh”.
'Ờ!"
Vân lão phu nhân khó hiểu nhìn theo bóng lưng đang hối hả của Từ Diện Tư “từ khi nào mà Tiểu Hàn bị đuối nước vậy chứ? Nó rất giỏi bơi lội kia mà”.
Ầm…
Từ Diện Tư ngẩn người sau tiếng đóng cửa của Cổ Mộc Hàn.
Đùng đùng…
‘‘Tiểu Hàn, nhanh mở cửa cho anh’’
- Anh ra ngoài đi…em phải thay đồ.
‘‘Em được lắm, anh vừa đặt em xuống thì đã bị em đẩy ra ngoài rồi! Em gian xảo vừa thôi’’.
Cổ Mộc Hàn mặc kệ Từ Diện Tư, cô xả nước ấm vào bồn và nằm ngâm mình, vừa nãy cô thật sự rất lạnh…giờ nghe ấm hẳn lên’’.
Nghe tiếng bước chân của Từ Diện Tư đã xa dần, Cổ Mộc Hàn chợt lạnh mặt ‘‘Minh Nguyệt Hà sao? Rồi tôi sẽ cho cô sáng hơn cả ánh nguyệt’’.
Reng…
Cổ Mộc Hàn đang trong cơn mơ màn, cô đang định nhắm mắt dưỡng thần, nghe điện thoại reo thì nhanh tay nghe máy "alo "
‘Tiểu Hàn, con đang ở đâu?’
- Con ở Bạch Thành!
‘Gì cơ?’
- Ba nghe không rõ sao ạ? Con đang ở Bạch Thành!
Cổ Mộc Anh nhíu mày ‘‘gần đây ba thấy con thường xuyên chạy đến Bạch Thành, có chuyện gì xảy ra với con thế?’’
Cổ Mộc Hàn cười lạnh “ba à! Không có việc gì thì con không thể đến Bạch Thành sao?”
‘Con đến đó để làm gì?’
- Con về thăm ngoại, ba xem…từ khi mẹ qua đời đến giờ, ba có khi nào về Bạch Thành thăm ngoại không?
‘Ba…ba rất bận!’
- Ba bận sao? Con thấy ba vẫn có thời gian đi du lịch cùng vợ của ba mà. Chẳng lẽ…mẹ con chết thì ba liền phủi sạch mối quan hệ với họ Vân sao?
Cổ Mộc Anh cứng họng, ông khẽ thở dài ‘‘là ba không đúng, ba xin lỗi!’’
Cổ Mộc Hàn nhìn đăm đăm về khoảng không mênh mông…miệng lạnh lùng thốt lên ‘‘con đã trở về Vân gia, kế thừa sự nghiệp của Vân gia’’.
Cổ Mộc Anh kinh ngạc “ba không cho phép!”
- Con đâu cần phải biết là ba có cho phép hay không, con chỉ báo cho ba biết thôi. Ba không có quyền quyết định trong chuyện này.
Cổ Mộc Anh siết chặt tay “Tiểu Hàn, gần đây con đã thay đổi hoàn toàn. Nếu đã như vậy thì con cũng đừng hòng mang họ Cổ Mộc”.
Cổ Mộc Hàn trầm tư không lên tiếng.
“Ba ra lệnh cho con, ngay lập tức trở về Thủ Đô”.
Cổ Mộc Hàn tắt máy, cô rời khỏi bồn tắm và đưa tay vớ lấy chiếc khăn tắm choàng lên người.
Vừa bước ra khỏi phòng tắm đã nhìn thấy Từ Diện Tư ngồi trên giường.
“Nhóc con!”
- Sao…sao anh lại vào đây được vậy?
Từ Diện Tư ôm lấy cô và kéo cô nằm xuống giường “nhóc con, em lại mời gọi anh sao?”
Cổ Mộc Hàn nheo mắt ‘‘mời gọi?’’
Từ Diện Tư nhướn mày ‘‘còn gì nữa!’’
Cổ Mộc Hàn cười khanh khách ‘‘Ông Chủ Từ à! Ông có cho tôi nghìn tỷ thì tôi cũng không thèm đâu á’’.
- Á…
Chiếc eo thon nhỏ của Cổ Mộc Hàn bị Từ Diện Tư véo thật mạnh ‘‘thử lập lại xem’’.
- Úi…em đau!
Từ Diện Tư nghiêm mặt “sao em lại giằng co cùng Minh Nguyệt Hà? Nếu anh không tình cờ đến đó thì em sẽ thế nào?”
- Anh còn hỏi em, là vợ tương lai của anh ra tay tàn độc như vậy đó!
‘‘Cô ta thì liên quan gì đến anh mà em bảo là vợ tương lai’’.
- Anh dám nói không phải đi!
‘‘Đương nhiên là không phải’’
- Em nghi ngờ lần trước cũng là do cô ta đã thuê người hại em đó.
‘‘Em có chứng cớ gì không?’’
- Em mà có chứng cứ thì nói làm gì.
Từ Diện Tư trầm mặc, anh vốn không nghi ngờ Minh Nguyệt Hà…nhưng sau chuyện chiều nay thì anh không thể không nghi ngờ Minh Nguyệt Hà.
- Ông chủ Từ không tin là vợ tương lai của mình làm ra những chuyện thế này à?
“Câm miệng cho anh”
- Anh lớn tiếng như thế làm gì?
‘‘Anh nhắc lại một lần nữa, giữa anh và Minh Nguyệt Hà không hề có quan hệ gì’’.
Cổ Mộc Hàn ngồi bật dậy “hôm nay, cô ta đã buộc em phải rời xa anh đó, còn uy hiếp sẽ giết chết em nếu như em cứ bám riết theo anh”.
Từ Diện Tư chau mày “yên tâm đi Tiểu Hàn, nếu thật sự là Minh Nguyệt Hà đã ra tay sát hại em, anh tuyệt đối sẽ không để cô ta được yên thân!”
- Ông chủ Từ không thiên vị là được rồi!
Từ Diện Tư lạnh mặt “em còn nói nữa thì đừng trách anh”.
- Ông chủ Từ định làm gì em nào?
“Làm gì à?”
Ngay lập tức Từ Diện Tư nằm đè lên người cô và cúi xuống hôn lên môi cô, nụ hôn bắt đầu trượt xuống…
Cốc…
Cốc…
//Thưa tiểu thư, lão phu nhân gọi người cùng ăn cơm tối.
- Tôi biết rồi.
Từ Diện Tư nhíu mày!
- Anh còn nằm đó làm gì?
Từ Diện Tư ngồi dậy.
“Em mặc quần áo vào đi, kẻo cảm lạnh!”
- Hừ…
……………
Cuối tuần, Giả Thiên Thiên đưa con gái đến khu thương mại mua sắm. Đây là khu sầm uất nhất Thủ Đô, nơi đây được dựng lên để dành cho bậc thượng lưu.
‘Kìa, ai giống Giả tiểu thư quá vậy!’
Giả Thiên Thiên đang chọn quần áo thì dừng lại động tác, đưa mắt nhìn quanh…thấy Minh Nguyệt Hà đang khoanh tay trước ngực, yểu điệu đi về phía mình.
*Là Minh Nguyệt tiểu thư à, cô cũng đến đây mua sắm sao?
Giả Thiên Thiên không thích chạm mặt Minh Nguyệt Hà một chút nào.
‘Năm xưa, Giả tiểu thư vì tham giàu sang mà dùng đủ mọi cách để được lên giường cùng Cổ Mộc Anh, giờ cũng được xem như toại nguyện rồi nhỉ!’
*Cô đừng nói linh tinh!
‘Tôi nói linh tinh à?’
Minh Nguyệt Hà cười khẩy “cô chỉ dùng vẻ bề ngoài thánh thiện của mình để lừa người trong thiên hạ, nhưng cô không thể lừa được tôi đâu! Tôi đương nhiên là có chứng cứ”.
Giả Thiên Thiên nhíu mày “Minh Nguyệt Hà, cô muốn gì đây?”
Minh Nguyệt Hà cười lạnh ‘‘hợp tác với tôi, tôi muốn Cổ Mộc Hàn thân bại danh liệt!’’
Giả Thiên Thiên nheo mắt ‘‘tôi được lợi ích gì trong chuyện này?’’
‘Chẳng lẽ Giả tiểu thư không thấy chướng mắt với con nhóc đó à?’
Ngừng một lúc Minh Nguyệt Hà lại nói tiếp “chẳng lẽ cô muốn họ Cổ phải rơi vào tay ả ta, mà tôi cũng nói cho cô biết…ả ta vô cùng nham hiểm, một khi ả trở thành người thừa kế của họ Cổ thì tương lai của đứa con gái bé nhỏ này của cô…mịt mờ lắm!”
Giả Thiên Thiên đưa mắt nhìn Cổ Mộc Ân rồi khẽ thở dài “đúng vậy, Hàn Hàn trước giờ luôn thấy Tiểu Ân chướng mắt. Một khi nó trở thành người thừa kế, thì Tiểu Ân sẽ không còn đường sống”.
‘Sao rồi, Giả tiểu thư không cần phải vội’
Minh Nguyệt Hà quay bước rời đi…
*Được!
Minh Nguyệt Hà cười tươi “Giả tiểu thư vẫn cứ nham hiểm như năm nào…đúng là gừng càng già càng cay!”
Giả Thiên Thiên lạnh mặt “Cổ Mộc Hàn nhất định phải chết!”