Chương 47
Khi ăn, Dương Viêm cũng không cho Diệp Tiểu Nhu xem điện thoại.
Họ vẫn vào phòng riêng nhỏ như lần trước, Diệp Tiểu Nhu im lặng ăn cháo, còn Dương Viêm chỉ ăn mấy miếng đã cầm điện thoại bắt đầu trả lời tin nhắn.
Nhìn anh tập trung xem điện thoại, Diệp Tiểu Nhu cũng hơi ngứa tay, tranh thủ anh không chú ý định lấy điện thoại ra đọc tin. Dương Viêm còn chưa ngước mắt nhìn, đã cảm nhận được cô đang làm gì, anh cũng không ngẩng đầu, nói: “Ăn trước đi, khi ăn không được dùng điện thoại.”
“Nhưng sếp ơi, anh...”
“Sếp đang làm việc.” Dương Viêm nhìn cô: “Lúc này cũng không có việc gì cần cô xử lý.”
“Sao anh biết không có? Tôi nghe thấy âm thanh thông báo WeChat của tôi.”
“Họ sẽ không thảo luận công việc sớm thế đâu, chắc mọi người đang hóng hớt về tôi trong nhóm tin đồn kia nhỉ?”
Diệp Tiểu Nhu ngậm miệng ngay, biết điều cúi đầu ăn cháo.
Kỳ lạ thật, đang êm đẹp mà không cho cô xem điện thoại, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì không muốn để cô biết sao?
Dương Viêm nhìn cô một lát, rồi tiếp tục cúi đầu xem điện thoại.
Là video kia.
Chỉ trong vòng vài giờ nó đã được vô số người chuyển tiếp, bình luận, thậm chí là like.
Hơn mười video với góc quay khác nhau, được lan truyền tới hàng trăm hàng ngàn điện thoại. Gần như bên dưới mỗi video, đều tràn ngập những bình luận khó tin. Chưa dừng ở đó, mỗi một video đều được mau chóng chuyển tiếp, dù cảnh sát đã cố gắng ngăn chặn, cũng cần rất nhiều thời gian để khống chế tốc độ phát tán.
Vô số người đang nghi ngờ, chuyện này là thật sao?
Nếu là thật, vậy tột cùng chuyện gì đã khiến người kia lựa chọn cách đáng sợ như thế, tự thiêu thành một cái xác khô trước mắt bao người?
Nhưng nhiều người vẫn không biết, đây đã là vụ tự sát thứ ba trước mặt mọi người trong tháng. Mà không lâu nữa, sẽ có người nhận thấy, rồi liên kết ba vụ tự sát với hình thức khác nhau này lại với nhau.
Trong đó, vụ tự tử thứ hai là vụ nhảy lầu mà Dương Viêm và Diệp Tiểu Nhu đã chứng kiến trong trung tâm thương mại.
Cũng ngay giữa đám đông, vào lúc người lớn trẻ em đang vui vẻ, nạn nhân đã tự kết liễu đời mình trước mặt mọi người mà không hề có dấu hiệu nào.
Cơm nước xong xuôi, Diệp Tiểu Nhu lấy điện thoại ra, thứ đầu tiên cô thấy là cuộc gọi từ Tiêu Ngũ và mấy tin nhắn.
Chủ yếu là mấy lời quan tâm sợ cô gặp chuyện, trong đó có một tin nhắn do Thiệu Lương Vỹ gửi tới:
“Tiểu Nhu, chú là chú Thiệu, còn nhớ trước kia cháu đã từng đồng ý với chú điều gì không? Phải chăm sóc mình thật tốt, biết chưa?”
Diệp Tiểu Nhu thở dài.
Thật ra cô đã sớm nói với họ, cô sẽ không làm chuyện gì ngu ngốc, chuyện tổn thương chính mình là việc cô chỉ làm khi yếu đuối nhất, hay thi thoảng cô cảm thấy bất lực nhất thôi.
Nhưng nay đã khác xưa.
Thời gian hơn nửa năm trong tù đã mài giũa tất cả các góc cạnh của cô, cô đã trở nên thản nhiên với mọi thứ từ lâu, thậm chí đã chết lặng với hết thảy. Nhưng mãi tới bây giờ cô mới phát hiện, cô cũng không thật sự bình thản. Khi thấy người dân vô tội bị cái ác trong thế giới tăm tối hãm hại, khi thấy người bên cạnh bị tổn thương, cô bỗng nhiên tìm được mục đích sống.
Nếu cô thật sự không biết làm thế nào với sinh mệnh của mình, vậy tại sao lại không giúp đỡ những người muốn sống kia chứ?
Mạnh, cũng không phải lý do để tổn thương kẻ yếu.
Bảo vệ kẻ yếu, mới là bản chất mà kẻ mạnh nên có.
Cô không nghĩ mình là kẻ mạnh, nhưng cô hiểu rõ, trên đời này còn nhiều người yếu đuối bất lực hơn cả cô.
Thế nên khi gặp được Tiêu Ngũ, cô mới có thể dứt khoát đi theo anh ta. Bởi lẽ cô vừa nhìn đã biết, Tiêu Ngũ đại diện cho mặt chính nghĩa nhất của thế gian, anh ta sẽ giúp cô tìm thấy ý nghĩa cuộc sống của mình.
Thay vì lãng phí phần đời còn lại, được chăng hay chớ*, chi bằng hãy dùng sinh mệnh không quan trọng này để làm vài chuyện đúng đắn đi.
*Được chăng hay chớ: ví thái độ thiếu trách nhiệm, không cố gắng, kết quả ra sao cũng được.
Đôi khi cứu rỗi người khác, cũng để cứu vớt chính mình.
Cô trả lời Tiêu Ngũ một câu: “Giúp tôi nói với chú Thiệu, tôi vẫn ổn, tôi sẽ chăm sóc bản thân thật tốt. Để chú ấy yên tâm, qua mấy ngày nữa tôi sẽ tới thăm chú ấy.”
Rồi cô mở WeChat ra, vào nhóm công việc, thấy video Lâm Linh gửi trong nhóm chat.
Cô càng xem càng kinh ngạc, đến cuối cùng còn nhăn mặt nhíu mày.
Thảo nào ban nãy Dương Viêm không cho cô đụng tới điện thoại, hóa ra anh không muốn cô ăn mất ngon, anh biết chắc chắn cô sẽ chú ý chuyện này.
Thảo nào suốt dọc đường, cô thấy rất nhiều người tụ tập bàn tán gì đó trong điện thoại, xem chừng chuyện này đã lan truyền khắp nơi, nhất là ở thành phố C nơi xảy ra sự việc.
Nói chuyện điện thoại xong, Dương Viêm trở về, thấy vẻ mặt nặng nề của cô: “Thấy rồi?”
Diệp Tiểu Nhu gật đầu: “Cảm ơn anh đã giúp tôi ngủ một giấc ngon lành, ăn một bữa sáng yên ổn.”
“Đây là vụ tự sát thứ ba sao? Còn vụ mà chúng ta chứng kiến, là thứ mấy?”
“Vụ thứ hai, vụ thứ nhất không nằm ở thành phố C, mà ở thành phố khác: Một cô gái dẫn con trai khuyết tật của mình đến ga tàu điện ngầm, rồi nằm trên đường ray, nhưng cuối cùng cô ấy đẩy con ra, bản thân thì mất mạng.” Dương Viêm dừng một chút, nói: “Cô gái kia đã đón xe từ thành phố C tới.”
Trong một tháng, người cùng một thành phố, ba vụ tự sát bất thường, chắc chắn đã khiến Cục Cảnh sát thành phố chú trọng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Việc này không bình thường.” Diệp Tiểu Nhu nói.
“Nếu bình thường thì chúng ta đã không nhận vụ án này rồi.”
Diệp Tiểu Nhu hơi kinh ngạc: “Nhận nhanh như vậy sao?”
Dương Viêm nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt không thể hiện thái độ gì: “Chuyện này, không có người ủy thác thì cũng phải nhận.”
Nghe thấy câu này, Diệp Tiểu Nhu sững sờ.
Một câu bình tĩnh của anh, đồng nghĩa rằng từ giờ trở đi, bọn họ sắp dấn thân vào một việc đòi hỏi vô số thời gian và sức lực. Có lẽ cuối cùng chẳng đi đến đâu, có lẽ không được báo đáp gì, có lẽ kết quả cũng không như kỳ vọng, có lẽ còn bị người khác quở trách, thậm chí có lẽ bọn họ sẽ bị thương bởi chuyện này.
Nhưng một câu của Dương Viêm cũng có nghĩa, dẫu hậu quả thế nào, bọn họ vẫn sẽ điều tra tới cùng mà không cần thù lao gì cả.
“Là do thôi miên sao?”
Nếu ba vụ tự sát này thật sự có liên quan với nhau mà không phải trùng hợp, vậy có lẽ suy nghĩ đầu tiên của rất nhiều người sẽ là những nạn nhân này bị thôi miên nên mới tự sát.
Mà điểm này, đáng lẽ Dương Viêm có thể nhận ra.
Nhưng Dương Viêm chỉ nhìn cô lắc đầu: “Trước mắt manh mối vẫn quá ít, tôi không dám chắc, nhưng...”
“Nhưng?”
“Nếu quả thực thôi miên có thể khiến một người dễ dàng tìm đến cái chết như thế, vậy nhà thôi miên đã sớm trở thành sát thủ đứng đầu trong ngành.” Anh thản nhiên nói.
Diệp Tiểu Nhu gật đầu.
Chính xác, nếu nhà thôi miên có thể làm được việc này thật, vậy trên thế giới sẽ không xuất hiện nhiều án mạng công khai và bí mật như thế. Theo họ được biết, chuyện tự sát giống vậy rất hiếm, càng đừng nói chỉ trong hai tháng ngắn ngủn đã gặp tận ba vụ. Ba người này, rõ ràng chỉ là dân thường trong xã hội, họ có bao nhiêu lý do để khiến một nhà thôi miên có kỹ năng cao siêu đáng kinh ngạc ra tay chứ?
Nếu thật sự có nhà thôi miên có thể gây ra chuyện này, ắt hẳn hắn sẽ không để khả năng của mình được biết tới rộng rãi như vậy. Bằng không, hắn sẽ không dễ dàng làm được việc này nữa.
Quả thực ám thị tâm lý trong thời gian dài sẽ khiến người khác sinh ra đủ cảm xúc tiêu cực, dẫn tới khả năng tự tử. Nhưng ba vụ án này vẫn tồn tại rất nhiều điểm đáng ngờ, rõ ràng không thể kết luận đơn giản.
...
“Chúng ta mới nhận được ủy thác từ rất nhiều người.” Diêm Tiêu Tiêu bảo: “Có một công ty truyền thông muốn mua quyền được biết về vụ án từ chúng ta, nói cách khác, khi chúng ta điều tra ra chân tướng của sự việc, dù chân tướng là gì, bọn họ cũng muốn là người đầu tiên nhận được tin.”
“Bên Đội Cảnh sát hình sự cũng gọi tới.” Lão Mã nói: “Tội nghiệp Phó đội trưởng Tiêu của chúng ta, vừa mới phá xong một vụ án, lại kéo tới một vụ khác giúp cậu ta nâng cao thành tích rồi.”
Lâm Linh nói: “Dựa vào hồ sơ, ba nạn nhân đều có lý do tự sát. Người đầu tiên bị chồng vứt bỏ, không đủ sức nuôi nấng con trai khuyết tật. Người thứ hai bị bắt nạt lúc đi học, khi đi làm gặp lại kẻ bắt nạt mình, kẻ đó còn sắp được thăng chức, về sau cô ấy tiếp tục bị bắt nạt ở chỗ làm, cô ấy không thể chịu nổi. Người thứ ba, nghe kể do trong nhà xảy ra hỏa hoạn, chỉ một mình anh ta không ở nhà, người thân thiệt mạng hết trong đám cháy, nên anh ta mới chọn hình thức tự sát là tự thiêu.”
“Hơn nữa với từng ấy nhân chứng, đương nhiên sẽ được xác định là tự sát.”
“Ba vụ tự sát này đã gây chấn động cả nước, hiện giờ trên mạng thậm chí còn có người chế nhạo chuyện này, nói thành phố C của chúng ta là thành phố tự tử, ở lâu dễ mắc bệnh trầm cảm. Còn có người tổ chức đủ kiểu bầu chọn, nào là chọn ra nạn nhân đau khổ nhất trong ba cách tự sát, chuyện gì sẽ làm bạn muốn tự sát, nếu bạn muốn tự sát có chọn thành phố C không, có phải ba vụ tự sát này do ma xui quỷ khiến không... Bình luận kỳ lạ gì cũng có, sau này chắc chắn sẽ ngày càng nhiều hơn.”
“Còn có người suy luận bảo chắc chắn việc này có một nhà thôi miên giỏi đứng sau, lựa chọn thành phố C để biểu diễn kỹ thuật thôi miên cao siêu của hắn. Họ còn yêu cầu cảnh sát nhanh chóng bắt tất cả nhà thôi miên ở thành phố C lại.” Lão Mã nói đầy ẩn ý: “Mấu chốt là, bên cảnh sát đã thật sự dự định điều tra theo hướng này, họ xem xét hết mọi nhà thôi miên trị liệu có trình độ trong thành phố một lần. Kể cả máy tính, điện thoại di động, quan hệ gia đình của các nhà thôi miên, họ cũng sẽ điều tra cặn kẽ. Đoán chừng, không lâu nữa sẽ có kết quả.”
Diệp Tiểu Nhu liếc nhìn Dương Viêm, Dương Viêm từ chối cho ý kiến.
Đây cũng là một hướng suy luận, nếu có một nhà thôi miên nhúng tay vào thật, vậy chắc chắn đối phương rất khó đối phó.
Cô từng tận mắt thấy thuật thôi miên của Dương Viêm, nếu suy luận này đúng, vậy Dương Viêm cũng thuộc diện bị tình nghi. Nhưng cho tới nay, ngoại trừ cô, ắt hẳn vẫn chưa ai biết được bí mật này.
“Hai vụ án trước cảnh sát đã thông báo, đúng là tự sát. Nhưng tính thêm vụ thứ ba thì thật sự rất khác thường.”
“Nếu không cho mọi người một lời giải thích về chuyện này, e rằng kỳ thi sang năm bọn nhỏ cũng không dám đến thành phố C của chúng ta.”
Mọi người đều đưa ra ý kiến của mình, Dương Viêm ngồi ở đầu phòng họp, lẳng lặng lắng nghe. Người cũng im lặng không nói lời nào còn có Diệp Tiểu Nhu, cô đang xem hồ sơ của ba vụ tự sát mà Lâm Linh in ra đưa cô.
Lâm Linh nói: “Ba người tự sát này, ít nhất thì bên ngoài không có liên hệ gì với nhau. Tôi mới điều tra thông tin của họ, từ chỗ làm đến địa chỉ gia đình đều cho thấy, giữa bọn họ thật sự không có mối liên hệ nào.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Giang Thạc nói: “Nhưng di thư họ lại rất thú vị.”
Di thư? Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía anh ta.
“Chuyện di thư, cho đến nay mới chỉ công khai di thư của nạn nhân thứ hai. Vì nếu nạn nhân đầu tiên có di thư, chắc hẳn đang nằm trong tay người nhà cô ấy, mà người nhà của cô ấy thì không công khai. Còn di thư của nạn nhân thứ hai được đặt trong túi của cô ấy, bên trên chỉ viết một câu.”
Giang Thạc quan sát phản ứng của mọi người, hỏi: “Có ai muốn đoán xem cô ấy viết gì không?”
Giang Triều, người đang ở bên ngoài dự cuộc họp qua video, trả lời: “Em đoán, xin đừng để tôi đầu thai làm người ở kiếp sau.”
Diêm Tiêu Tiêu nói: “Tôi đoán, chắc viết tên người bắt nạt cô ấy, sau đó để mọi người lên án đối phương.”
Giang Thạc lắc đầu.
Diệp Tiểu Nhu vốn đang im lặng chợt lên tiếng.
“Tôi không sai, là xã hội này sai.” Diệp Tiểu Nhu nói: “Có lẽ là mấy lời như vậy, trên mạng cũng có nhiều câu tương tự thế.”
Giang Thạc giật mình nhìn cô: “Sao cô biết? Việc này chưa được công bố mà.”
“Tôi đoán.” Vẻ mặt Diệp Tiểu Nhu cực kỳ bình tĩnh: “Cô ấy chọn cách nhảy lầu trước mặt mọi người ở trung tâm thương mại để chấm dứt sinh mệnh của mình, không đơn giản chỉ vì muốn tự sát.”
“Một phụ nữ, bình sinh để tâm nhất chính là ngoại hình và hình tượng của mình, nhảy lầu tự sát sẽ hoàn toàn hủy hoại bề ngoài lẫn thân hình mà bản thân quý trọng nhất. Cô ấy để mọi người thấy cơ thể bị tàn phá của mình sau khi chết, chắc chắn không chỉ nhắm vào một thủ phạm cụ thể.”
“Thế nên thứ cô ấy lên án, ắt không phải người nào đó, mà là chính xã hội này.”
Diệp Tiểu Nhu nói xong, ai nấy đều im lặng.
Cô gái trẻ ấy, có lẽ yếu đuối cả đời, bị người khác bắt nạt cũng không dám lên tiếng, lại không có năng lực và sức mạnh để phản kháng kẻ bắt nạt cô ấy. Cho tới cuối cùng, cô ấy đành chọn cách đau thương như vậy, từ giã cõi đời tàn khốc trong mắt cô ấy. Chẳng phải cô ấy đang dùng chính mạng sống của mình, thực hiện lần đấu tranh cuối cùng vào giây phút cuối đời sao?
Giang Thạc gật đầu: “Không sai, đây là lời cuối cùng cô ấy để lại. Sở dĩ lá thư tuyệt mệnh này chưa được công khai, bởi vì việc cô ấy tự sát trước mặt mọi người đã ảnh hưởng nặng nề tới xã hội. Cảnh sát không mong có người học theo cô ấy tự sát nữa. Còn lời này, nếu để những người thất vọng với cuộc sống thấy, nói không chừng sẽ tăng thêm uất ức. Vì thế ở vụ tự sát thứ ba sáng nay, có người đoán, chắc hẳn nạn nhân cũng bị hai vụ tự sát trước ảnh hưởng.”
“Nếu là thật, vậy vẫn có khả năng sẽ xuất hiện thêm người muốn tự sát.”
Diệp Tiểu Nhu nhìn về phía Dương Viêm.
Thật ra cô hơi lo cho tình trạng của anh, đêm qua anh chỉ ngủ có hai giờ.
Nhưng may thay anh vẫn bình thường, không thấy mệt mỏi nhiều. Khi Diệp Tiểu Nhu nhìn anh, anh cũng nhìn sang.
Một ánh mắt rõ ràng không thể hiện cảm xúc gì, lại khiến tim cô lỡ nhịp, tựa như đã cảm nhận được hàm ý mà anh đã gửi tới: Tôi rất tốt, không cần lo.
“Từ giờ trở đi, nhận tất cả ủy thác liên quan đến chuyện này.” Dương Viêm bình tĩnh lên tiếng: “Không thu phí, cũng không cần hợp tác với bên truyền thông. Nếu điều tra ra kết quả, phải kịp thời báo cho cảnh sát. Vụ án này, chúng ta nhận.”
Nói cách khác, đây là một vụ án xã hội mà họ sẽ điều tra tới cùng bằng bất cứ giá nào, và họ cũng không cần báo đáp gì.
Hơn nữa, đây tuyệt đối không phải lần đầu tiên, Diệp Tiểu Nhu nghĩ, chắc chắn bọn họ đã từng điều tra nhiều vụ án xã hội khác, và cũng báo cho cảnh sát hoặc giới truyền thông. Họ cũng không oán hận một câu nào, dù sao lợi ích từ những vụ bình thường mà họ điều tra cũng đủ để họ nhận được phần thưởng xứng đáng.
Đương nhiên, trong tay bọn họ còn rất nhiều vụ khác, nên Diệp Tiểu Nhu đã gặp được mấy đồng nghiệp mà trước giờ chưa từng thấy, họ là nhân viên bên ngoài bình thường không làm việc ở công ty. Sau khi đến, họ lập tức vào văn phòng của Dương Viêm, sau khi họp xong, phần lớn đều rời đi để làm việc của mình, có hai người ở lại tiếp đón những khách hàng khác.
Hai người một nam một nữ, một người nghe bảo là đối tác của một công ty luật, đồng thời cũng là một luật sư vàng, tên Trần Thắng. Còn người kia là người phụ trách của một công ty kinh doanh, một cô gái xinh đẹp, tên Mục Vũ.
Trần Thắng đã sớm biết chuyện của Diệp Tiểu Nhu, lúc chào hỏi cô, anh ấy không hề keo kiệt mà bày tỏ lòng kính nể của mình. Còn Mục Vũ, dường như nhìn cô có phần không vừa mắt, sau khi đánh giá cô mấy lần thì cô ấy vào phòng họp nhỏ, cũng không chào hỏi một tiếng.
Diêm Tiêu Tiêu kể Diệp Tiểu Nhu nghe: “Hồi đó Mục Vũ từng tỏ tình với sếp, nên sau khi biết sếp đặc biệt quan tâm em thì trong lòng không thoải mái. Nhưng em đừng lo, cô ấy không xấu, sẽ thông suốt nhanh thôi.”
“Em cần gì phải lo chứ, em không hề lo tí nào.” Diệp Tiểu Nhu nhún vai: “Sếp quan tâm em là chuyện của sếp, em cũng đâu ép anh ấy.”
Nói thì nói vậy, nhưng cô vẫn thản nhiên quan sát Mục Vũ, cũng biết nguyên nhân Dương Viêm từ chối cô ấy.
Ắt hẳn, vì vừa nhìn thoáng qua đã có thể biết hết tâm tư, thế nên đối với Dương Viêm, cô ấy không đủ hấp dẫn.
Vậy trong mắt anh, mẫu con gái nào mới đủ hấp dẫn đây?
“Chắc không phải như mình đâu nhỉ...” Diệp Tiểu Nhu cúi đầu nhìn nhìn mình, lẩm bẩm: “Quan tâm đặc biệt... quan tâm đặc biệt thì sao chứ?”
Chẳng phải cô cũng vậy... cũng đặc biệt quan tâm anh sao?
Họ vẫn vào phòng riêng nhỏ như lần trước, Diệp Tiểu Nhu im lặng ăn cháo, còn Dương Viêm chỉ ăn mấy miếng đã cầm điện thoại bắt đầu trả lời tin nhắn.
Nhìn anh tập trung xem điện thoại, Diệp Tiểu Nhu cũng hơi ngứa tay, tranh thủ anh không chú ý định lấy điện thoại ra đọc tin. Dương Viêm còn chưa ngước mắt nhìn, đã cảm nhận được cô đang làm gì, anh cũng không ngẩng đầu, nói: “Ăn trước đi, khi ăn không được dùng điện thoại.”
“Nhưng sếp ơi, anh...”
“Sếp đang làm việc.” Dương Viêm nhìn cô: “Lúc này cũng không có việc gì cần cô xử lý.”
“Sao anh biết không có? Tôi nghe thấy âm thanh thông báo WeChat của tôi.”
“Họ sẽ không thảo luận công việc sớm thế đâu, chắc mọi người đang hóng hớt về tôi trong nhóm tin đồn kia nhỉ?”
Diệp Tiểu Nhu ngậm miệng ngay, biết điều cúi đầu ăn cháo.
Kỳ lạ thật, đang êm đẹp mà không cho cô xem điện thoại, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì không muốn để cô biết sao?
Dương Viêm nhìn cô một lát, rồi tiếp tục cúi đầu xem điện thoại.
Là video kia.
Chỉ trong vòng vài giờ nó đã được vô số người chuyển tiếp, bình luận, thậm chí là like.
Hơn mười video với góc quay khác nhau, được lan truyền tới hàng trăm hàng ngàn điện thoại. Gần như bên dưới mỗi video, đều tràn ngập những bình luận khó tin. Chưa dừng ở đó, mỗi một video đều được mau chóng chuyển tiếp, dù cảnh sát đã cố gắng ngăn chặn, cũng cần rất nhiều thời gian để khống chế tốc độ phát tán.
Vô số người đang nghi ngờ, chuyện này là thật sao?
Nếu là thật, vậy tột cùng chuyện gì đã khiến người kia lựa chọn cách đáng sợ như thế, tự thiêu thành một cái xác khô trước mắt bao người?
Nhưng nhiều người vẫn không biết, đây đã là vụ tự sát thứ ba trước mặt mọi người trong tháng. Mà không lâu nữa, sẽ có người nhận thấy, rồi liên kết ba vụ tự sát với hình thức khác nhau này lại với nhau.
Trong đó, vụ tự tử thứ hai là vụ nhảy lầu mà Dương Viêm và Diệp Tiểu Nhu đã chứng kiến trong trung tâm thương mại.
Cũng ngay giữa đám đông, vào lúc người lớn trẻ em đang vui vẻ, nạn nhân đã tự kết liễu đời mình trước mặt mọi người mà không hề có dấu hiệu nào.
Cơm nước xong xuôi, Diệp Tiểu Nhu lấy điện thoại ra, thứ đầu tiên cô thấy là cuộc gọi từ Tiêu Ngũ và mấy tin nhắn.
Chủ yếu là mấy lời quan tâm sợ cô gặp chuyện, trong đó có một tin nhắn do Thiệu Lương Vỹ gửi tới:
“Tiểu Nhu, chú là chú Thiệu, còn nhớ trước kia cháu đã từng đồng ý với chú điều gì không? Phải chăm sóc mình thật tốt, biết chưa?”
Diệp Tiểu Nhu thở dài.
Thật ra cô đã sớm nói với họ, cô sẽ không làm chuyện gì ngu ngốc, chuyện tổn thương chính mình là việc cô chỉ làm khi yếu đuối nhất, hay thi thoảng cô cảm thấy bất lực nhất thôi.
Nhưng nay đã khác xưa.
Thời gian hơn nửa năm trong tù đã mài giũa tất cả các góc cạnh của cô, cô đã trở nên thản nhiên với mọi thứ từ lâu, thậm chí đã chết lặng với hết thảy. Nhưng mãi tới bây giờ cô mới phát hiện, cô cũng không thật sự bình thản. Khi thấy người dân vô tội bị cái ác trong thế giới tăm tối hãm hại, khi thấy người bên cạnh bị tổn thương, cô bỗng nhiên tìm được mục đích sống.
Nếu cô thật sự không biết làm thế nào với sinh mệnh của mình, vậy tại sao lại không giúp đỡ những người muốn sống kia chứ?
Mạnh, cũng không phải lý do để tổn thương kẻ yếu.
Bảo vệ kẻ yếu, mới là bản chất mà kẻ mạnh nên có.
Cô không nghĩ mình là kẻ mạnh, nhưng cô hiểu rõ, trên đời này còn nhiều người yếu đuối bất lực hơn cả cô.
Thế nên khi gặp được Tiêu Ngũ, cô mới có thể dứt khoát đi theo anh ta. Bởi lẽ cô vừa nhìn đã biết, Tiêu Ngũ đại diện cho mặt chính nghĩa nhất của thế gian, anh ta sẽ giúp cô tìm thấy ý nghĩa cuộc sống của mình.
Thay vì lãng phí phần đời còn lại, được chăng hay chớ*, chi bằng hãy dùng sinh mệnh không quan trọng này để làm vài chuyện đúng đắn đi.
*Được chăng hay chớ: ví thái độ thiếu trách nhiệm, không cố gắng, kết quả ra sao cũng được.
Đôi khi cứu rỗi người khác, cũng để cứu vớt chính mình.
Cô trả lời Tiêu Ngũ một câu: “Giúp tôi nói với chú Thiệu, tôi vẫn ổn, tôi sẽ chăm sóc bản thân thật tốt. Để chú ấy yên tâm, qua mấy ngày nữa tôi sẽ tới thăm chú ấy.”
Rồi cô mở WeChat ra, vào nhóm công việc, thấy video Lâm Linh gửi trong nhóm chat.
Cô càng xem càng kinh ngạc, đến cuối cùng còn nhăn mặt nhíu mày.
Thảo nào ban nãy Dương Viêm không cho cô đụng tới điện thoại, hóa ra anh không muốn cô ăn mất ngon, anh biết chắc chắn cô sẽ chú ý chuyện này.
Thảo nào suốt dọc đường, cô thấy rất nhiều người tụ tập bàn tán gì đó trong điện thoại, xem chừng chuyện này đã lan truyền khắp nơi, nhất là ở thành phố C nơi xảy ra sự việc.
Nói chuyện điện thoại xong, Dương Viêm trở về, thấy vẻ mặt nặng nề của cô: “Thấy rồi?”
Diệp Tiểu Nhu gật đầu: “Cảm ơn anh đã giúp tôi ngủ một giấc ngon lành, ăn một bữa sáng yên ổn.”
“Đây là vụ tự sát thứ ba sao? Còn vụ mà chúng ta chứng kiến, là thứ mấy?”
“Vụ thứ hai, vụ thứ nhất không nằm ở thành phố C, mà ở thành phố khác: Một cô gái dẫn con trai khuyết tật của mình đến ga tàu điện ngầm, rồi nằm trên đường ray, nhưng cuối cùng cô ấy đẩy con ra, bản thân thì mất mạng.” Dương Viêm dừng một chút, nói: “Cô gái kia đã đón xe từ thành phố C tới.”
Trong một tháng, người cùng một thành phố, ba vụ tự sát bất thường, chắc chắn đã khiến Cục Cảnh sát thành phố chú trọng.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Việc này không bình thường.” Diệp Tiểu Nhu nói.
“Nếu bình thường thì chúng ta đã không nhận vụ án này rồi.”
Diệp Tiểu Nhu hơi kinh ngạc: “Nhận nhanh như vậy sao?”
Dương Viêm nhìn ra ngoài cửa sổ, trên mặt không thể hiện thái độ gì: “Chuyện này, không có người ủy thác thì cũng phải nhận.”
Nghe thấy câu này, Diệp Tiểu Nhu sững sờ.
Một câu bình tĩnh của anh, đồng nghĩa rằng từ giờ trở đi, bọn họ sắp dấn thân vào một việc đòi hỏi vô số thời gian và sức lực. Có lẽ cuối cùng chẳng đi đến đâu, có lẽ không được báo đáp gì, có lẽ kết quả cũng không như kỳ vọng, có lẽ còn bị người khác quở trách, thậm chí có lẽ bọn họ sẽ bị thương bởi chuyện này.
Nhưng một câu của Dương Viêm cũng có nghĩa, dẫu hậu quả thế nào, bọn họ vẫn sẽ điều tra tới cùng mà không cần thù lao gì cả.
“Là do thôi miên sao?”
Nếu ba vụ tự sát này thật sự có liên quan với nhau mà không phải trùng hợp, vậy có lẽ suy nghĩ đầu tiên của rất nhiều người sẽ là những nạn nhân này bị thôi miên nên mới tự sát.
Mà điểm này, đáng lẽ Dương Viêm có thể nhận ra.
Nhưng Dương Viêm chỉ nhìn cô lắc đầu: “Trước mắt manh mối vẫn quá ít, tôi không dám chắc, nhưng...”
“Nhưng?”
“Nếu quả thực thôi miên có thể khiến một người dễ dàng tìm đến cái chết như thế, vậy nhà thôi miên đã sớm trở thành sát thủ đứng đầu trong ngành.” Anh thản nhiên nói.
Diệp Tiểu Nhu gật đầu.
Chính xác, nếu nhà thôi miên có thể làm được việc này thật, vậy trên thế giới sẽ không xuất hiện nhiều án mạng công khai và bí mật như thế. Theo họ được biết, chuyện tự sát giống vậy rất hiếm, càng đừng nói chỉ trong hai tháng ngắn ngủn đã gặp tận ba vụ. Ba người này, rõ ràng chỉ là dân thường trong xã hội, họ có bao nhiêu lý do để khiến một nhà thôi miên có kỹ năng cao siêu đáng kinh ngạc ra tay chứ?
Nếu thật sự có nhà thôi miên có thể gây ra chuyện này, ắt hẳn hắn sẽ không để khả năng của mình được biết tới rộng rãi như vậy. Bằng không, hắn sẽ không dễ dàng làm được việc này nữa.
Quả thực ám thị tâm lý trong thời gian dài sẽ khiến người khác sinh ra đủ cảm xúc tiêu cực, dẫn tới khả năng tự tử. Nhưng ba vụ án này vẫn tồn tại rất nhiều điểm đáng ngờ, rõ ràng không thể kết luận đơn giản.
...
“Chúng ta mới nhận được ủy thác từ rất nhiều người.” Diêm Tiêu Tiêu bảo: “Có một công ty truyền thông muốn mua quyền được biết về vụ án từ chúng ta, nói cách khác, khi chúng ta điều tra ra chân tướng của sự việc, dù chân tướng là gì, bọn họ cũng muốn là người đầu tiên nhận được tin.”
“Bên Đội Cảnh sát hình sự cũng gọi tới.” Lão Mã nói: “Tội nghiệp Phó đội trưởng Tiêu của chúng ta, vừa mới phá xong một vụ án, lại kéo tới một vụ khác giúp cậu ta nâng cao thành tích rồi.”
Lâm Linh nói: “Dựa vào hồ sơ, ba nạn nhân đều có lý do tự sát. Người đầu tiên bị chồng vứt bỏ, không đủ sức nuôi nấng con trai khuyết tật. Người thứ hai bị bắt nạt lúc đi học, khi đi làm gặp lại kẻ bắt nạt mình, kẻ đó còn sắp được thăng chức, về sau cô ấy tiếp tục bị bắt nạt ở chỗ làm, cô ấy không thể chịu nổi. Người thứ ba, nghe kể do trong nhà xảy ra hỏa hoạn, chỉ một mình anh ta không ở nhà, người thân thiệt mạng hết trong đám cháy, nên anh ta mới chọn hình thức tự sát là tự thiêu.”
“Hơn nữa với từng ấy nhân chứng, đương nhiên sẽ được xác định là tự sát.”
“Ba vụ tự sát này đã gây chấn động cả nước, hiện giờ trên mạng thậm chí còn có người chế nhạo chuyện này, nói thành phố C của chúng ta là thành phố tự tử, ở lâu dễ mắc bệnh trầm cảm. Còn có người tổ chức đủ kiểu bầu chọn, nào là chọn ra nạn nhân đau khổ nhất trong ba cách tự sát, chuyện gì sẽ làm bạn muốn tự sát, nếu bạn muốn tự sát có chọn thành phố C không, có phải ba vụ tự sát này do ma xui quỷ khiến không... Bình luận kỳ lạ gì cũng có, sau này chắc chắn sẽ ngày càng nhiều hơn.”
“Còn có người suy luận bảo chắc chắn việc này có một nhà thôi miên giỏi đứng sau, lựa chọn thành phố C để biểu diễn kỹ thuật thôi miên cao siêu của hắn. Họ còn yêu cầu cảnh sát nhanh chóng bắt tất cả nhà thôi miên ở thành phố C lại.” Lão Mã nói đầy ẩn ý: “Mấu chốt là, bên cảnh sát đã thật sự dự định điều tra theo hướng này, họ xem xét hết mọi nhà thôi miên trị liệu có trình độ trong thành phố một lần. Kể cả máy tính, điện thoại di động, quan hệ gia đình của các nhà thôi miên, họ cũng sẽ điều tra cặn kẽ. Đoán chừng, không lâu nữa sẽ có kết quả.”
Diệp Tiểu Nhu liếc nhìn Dương Viêm, Dương Viêm từ chối cho ý kiến.
Đây cũng là một hướng suy luận, nếu có một nhà thôi miên nhúng tay vào thật, vậy chắc chắn đối phương rất khó đối phó.
Cô từng tận mắt thấy thuật thôi miên của Dương Viêm, nếu suy luận này đúng, vậy Dương Viêm cũng thuộc diện bị tình nghi. Nhưng cho tới nay, ngoại trừ cô, ắt hẳn vẫn chưa ai biết được bí mật này.
“Hai vụ án trước cảnh sát đã thông báo, đúng là tự sát. Nhưng tính thêm vụ thứ ba thì thật sự rất khác thường.”
“Nếu không cho mọi người một lời giải thích về chuyện này, e rằng kỳ thi sang năm bọn nhỏ cũng không dám đến thành phố C của chúng ta.”
Mọi người đều đưa ra ý kiến của mình, Dương Viêm ngồi ở đầu phòng họp, lẳng lặng lắng nghe. Người cũng im lặng không nói lời nào còn có Diệp Tiểu Nhu, cô đang xem hồ sơ của ba vụ tự sát mà Lâm Linh in ra đưa cô.
Lâm Linh nói: “Ba người tự sát này, ít nhất thì bên ngoài không có liên hệ gì với nhau. Tôi mới điều tra thông tin của họ, từ chỗ làm đến địa chỉ gia đình đều cho thấy, giữa bọn họ thật sự không có mối liên hệ nào.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Giang Thạc nói: “Nhưng di thư họ lại rất thú vị.”
Di thư? Mọi người đổ dồn ánh mắt về phía anh ta.
“Chuyện di thư, cho đến nay mới chỉ công khai di thư của nạn nhân thứ hai. Vì nếu nạn nhân đầu tiên có di thư, chắc hẳn đang nằm trong tay người nhà cô ấy, mà người nhà của cô ấy thì không công khai. Còn di thư của nạn nhân thứ hai được đặt trong túi của cô ấy, bên trên chỉ viết một câu.”
Giang Thạc quan sát phản ứng của mọi người, hỏi: “Có ai muốn đoán xem cô ấy viết gì không?”
Giang Triều, người đang ở bên ngoài dự cuộc họp qua video, trả lời: “Em đoán, xin đừng để tôi đầu thai làm người ở kiếp sau.”
Diêm Tiêu Tiêu nói: “Tôi đoán, chắc viết tên người bắt nạt cô ấy, sau đó để mọi người lên án đối phương.”
Giang Thạc lắc đầu.
Diệp Tiểu Nhu vốn đang im lặng chợt lên tiếng.
“Tôi không sai, là xã hội này sai.” Diệp Tiểu Nhu nói: “Có lẽ là mấy lời như vậy, trên mạng cũng có nhiều câu tương tự thế.”
Giang Thạc giật mình nhìn cô: “Sao cô biết? Việc này chưa được công bố mà.”
“Tôi đoán.” Vẻ mặt Diệp Tiểu Nhu cực kỳ bình tĩnh: “Cô ấy chọn cách nhảy lầu trước mặt mọi người ở trung tâm thương mại để chấm dứt sinh mệnh của mình, không đơn giản chỉ vì muốn tự sát.”
“Một phụ nữ, bình sinh để tâm nhất chính là ngoại hình và hình tượng của mình, nhảy lầu tự sát sẽ hoàn toàn hủy hoại bề ngoài lẫn thân hình mà bản thân quý trọng nhất. Cô ấy để mọi người thấy cơ thể bị tàn phá của mình sau khi chết, chắc chắn không chỉ nhắm vào một thủ phạm cụ thể.”
“Thế nên thứ cô ấy lên án, ắt không phải người nào đó, mà là chính xã hội này.”
Diệp Tiểu Nhu nói xong, ai nấy đều im lặng.
Cô gái trẻ ấy, có lẽ yếu đuối cả đời, bị người khác bắt nạt cũng không dám lên tiếng, lại không có năng lực và sức mạnh để phản kháng kẻ bắt nạt cô ấy. Cho tới cuối cùng, cô ấy đành chọn cách đau thương như vậy, từ giã cõi đời tàn khốc trong mắt cô ấy. Chẳng phải cô ấy đang dùng chính mạng sống của mình, thực hiện lần đấu tranh cuối cùng vào giây phút cuối đời sao?
Giang Thạc gật đầu: “Không sai, đây là lời cuối cùng cô ấy để lại. Sở dĩ lá thư tuyệt mệnh này chưa được công khai, bởi vì việc cô ấy tự sát trước mặt mọi người đã ảnh hưởng nặng nề tới xã hội. Cảnh sát không mong có người học theo cô ấy tự sát nữa. Còn lời này, nếu để những người thất vọng với cuộc sống thấy, nói không chừng sẽ tăng thêm uất ức. Vì thế ở vụ tự sát thứ ba sáng nay, có người đoán, chắc hẳn nạn nhân cũng bị hai vụ tự sát trước ảnh hưởng.”
“Nếu là thật, vậy vẫn có khả năng sẽ xuất hiện thêm người muốn tự sát.”
Diệp Tiểu Nhu nhìn về phía Dương Viêm.
Thật ra cô hơi lo cho tình trạng của anh, đêm qua anh chỉ ngủ có hai giờ.
Nhưng may thay anh vẫn bình thường, không thấy mệt mỏi nhiều. Khi Diệp Tiểu Nhu nhìn anh, anh cũng nhìn sang.
Một ánh mắt rõ ràng không thể hiện cảm xúc gì, lại khiến tim cô lỡ nhịp, tựa như đã cảm nhận được hàm ý mà anh đã gửi tới: Tôi rất tốt, không cần lo.
“Từ giờ trở đi, nhận tất cả ủy thác liên quan đến chuyện này.” Dương Viêm bình tĩnh lên tiếng: “Không thu phí, cũng không cần hợp tác với bên truyền thông. Nếu điều tra ra kết quả, phải kịp thời báo cho cảnh sát. Vụ án này, chúng ta nhận.”
Nói cách khác, đây là một vụ án xã hội mà họ sẽ điều tra tới cùng bằng bất cứ giá nào, và họ cũng không cần báo đáp gì.
Hơn nữa, đây tuyệt đối không phải lần đầu tiên, Diệp Tiểu Nhu nghĩ, chắc chắn bọn họ đã từng điều tra nhiều vụ án xã hội khác, và cũng báo cho cảnh sát hoặc giới truyền thông. Họ cũng không oán hận một câu nào, dù sao lợi ích từ những vụ bình thường mà họ điều tra cũng đủ để họ nhận được phần thưởng xứng đáng.
Đương nhiên, trong tay bọn họ còn rất nhiều vụ khác, nên Diệp Tiểu Nhu đã gặp được mấy đồng nghiệp mà trước giờ chưa từng thấy, họ là nhân viên bên ngoài bình thường không làm việc ở công ty. Sau khi đến, họ lập tức vào văn phòng của Dương Viêm, sau khi họp xong, phần lớn đều rời đi để làm việc của mình, có hai người ở lại tiếp đón những khách hàng khác.
Hai người một nam một nữ, một người nghe bảo là đối tác của một công ty luật, đồng thời cũng là một luật sư vàng, tên Trần Thắng. Còn người kia là người phụ trách của một công ty kinh doanh, một cô gái xinh đẹp, tên Mục Vũ.
Trần Thắng đã sớm biết chuyện của Diệp Tiểu Nhu, lúc chào hỏi cô, anh ấy không hề keo kiệt mà bày tỏ lòng kính nể của mình. Còn Mục Vũ, dường như nhìn cô có phần không vừa mắt, sau khi đánh giá cô mấy lần thì cô ấy vào phòng họp nhỏ, cũng không chào hỏi một tiếng.
Diêm Tiêu Tiêu kể Diệp Tiểu Nhu nghe: “Hồi đó Mục Vũ từng tỏ tình với sếp, nên sau khi biết sếp đặc biệt quan tâm em thì trong lòng không thoải mái. Nhưng em đừng lo, cô ấy không xấu, sẽ thông suốt nhanh thôi.”
“Em cần gì phải lo chứ, em không hề lo tí nào.” Diệp Tiểu Nhu nhún vai: “Sếp quan tâm em là chuyện của sếp, em cũng đâu ép anh ấy.”
Nói thì nói vậy, nhưng cô vẫn thản nhiên quan sát Mục Vũ, cũng biết nguyên nhân Dương Viêm từ chối cô ấy.
Ắt hẳn, vì vừa nhìn thoáng qua đã có thể biết hết tâm tư, thế nên đối với Dương Viêm, cô ấy không đủ hấp dẫn.
Vậy trong mắt anh, mẫu con gái nào mới đủ hấp dẫn đây?
“Chắc không phải như mình đâu nhỉ...” Diệp Tiểu Nhu cúi đầu nhìn nhìn mình, lẩm bẩm: “Quan tâm đặc biệt... quan tâm đặc biệt thì sao chứ?”
Chẳng phải cô cũng vậy... cũng đặc biệt quan tâm anh sao?