Chương 46
Tầm bảy giờ sáng, người dân thành phố C thức dậy khá sớm, ai nấy đều lướt tới cùng một video trên mạng.
Nói chính xác, là cùng một chuyện, chỉ khác góc quay video.
Trong video là một khu quảng trường của trung tâm thành phố. Khoảng sáu giờ sáng, ở nơi đó sẽ có một số người cao tuổi ra tập thể dục hoặc dắt chó đi dạo, nhiều người trẻ tuổi cũng lựa chọn thời điểm này để ăn sáng hay chạy bộ. Tại quảng trường trung tâm không ít người, bầu không khí hài hòa, đâu đâu cũng ngập tràn tiếng chim mùi hoa.
Có người lớn dẫn con ăn sáng, sau đó đưa con đến trường. Có hai mẹ con nọ, vừa lúc muốn đến quán ăn vặt phía sau quảng trường, người mẹ nắm tay đứa trẻ tới quảng trường, đứa trẻ đeo balo nhỏ, vui vẻ nhìn quanh.
Đột nhiên, bé trai kéo tay mẹ nó, nói: “Mẹ, mẹ xem kìa, chú kia giống hệt bố lúc uống say, trong tay chú ấy vẫn cầm chai rượu đó.”
Người mẹ nhìn theo hướng cậu bé chỉ, thấy một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đang đi loạng choạng, anh ta giống hệt đã say rượu, trong tay cầm một chai rượu tây rất lớn.
Kỳ lạ thật, mới sáng ra mà đã uống rượu ư? Còn chạy đến quảng trường uống nữa? Không phải uống cả đêm rồi gặp vấn đề gì đó chứ?
Hai mẹ con và người đàn ông “uống rượu” kia đi cùng hướng, khi người mẹ liếc người kỳ lạ kia, không nhịn được mà nhìn người nọ nhiều thêm vài lần, bé trai cũng tò mò nhìn theo, kéo tay mẹ nó chạy đến gần.
Thế nhưng lúc đi tới, họ lập tức phát hiện bất thường.
Họ thấy người đàn ông tới một cây lớn thì dừng bước, anh ta giơ bình rượu trong tay lên ngửa đầu uống mấy ngụm, sau đó đổ toàn bộ chỗ rượu còn lại xuống người mình.
Anh ta uống đến mức xuất hiện vấn đề rồi sao? Đổ rượu lên người trước mặt mọi người, đây không phải chuyện người bình thường sẽ làm.
Người mẹ vội vàng kéo đứa con định đổi sang đường khác, không muốn con nhìn kẻ điên say rượu kia thêm. Không riêng gì họ, không ít người qua đường cũng nhìn người đàn ông kỳ lạ kia mấy lần.
Về sau, lúc người mẹ được phóng viên phỏng vấn, bà sợ hãi nói, may mắn khi ấy mình đã cảm thấy khác thường nên nhanh chóng kéo con đi, nếu không khó mà tưởng tượng được hậu quả!
Bấy giờ, một ông cụ tập thể dục buổi sáng cũng nhận ra khác thường. Mỗi ngày ông cụ luôn tới đây tập thể dục buổi sáng, dần dà ông cụ cũng quan tâm đến việc bảo vệ sự xanh hóa của quảng trường, mỗi khi thấy ai vứt rác lung tung, ông cụ sẽ tiến lên khuyên một câu. Thế nên, khi thấy có người cầm rượu vừa uống vừa đổ lên người, hơn nữa còn đổ ra đầy đất, sao ông ấy chịu nổi? Ông ấy bèn chạy chậm qua, quát to ngăn cản, lúc đó người đàn ông kia đã đổ hết một bình lớn chất lỏng lên người mình, ông cụ chạy đến gần mới ngửi được mùi hăng mũi, lập tức sửng sốt.
Đây đâu phải mùi rượu, rõ ràng là mùi xăng!
Trong lòng ông cụ giật thót, ông ấy nghĩ đến một khả năng, bị dọa đến mức giọng run rẩy: “Này! Chàng trai, cậu muốn làm gì! Cậu đừng nghĩ quẩn!”
Người đàn ông không để ý tới ông ấy, dường như không nghe thấy, chỉ làm tiếp việc của mình.
Thấy người đàn ông lấy diêm và bật lửa trong túi ra, ông cụ nhận thấy bất thường, tức khắc gào to kêu tất cả mọi người chạy nhanh.
“Người này muốn tự thiêu! Mau gọi lính cứu hỏa!”
Ngay khi ông ấy hô lên tiếng thứ hai, người đàn ông đã đặt diêm trong tay lên ngực, châm lửa tự thiêu.
Ước chừng khắp quảng trường có hơn trăm người, tất cả đều chứng kiến một ngọn lửa hình người, không hề ngờ rằng đấy là một người bốc cháy đang gào thét điên cuồng chạy về phía đám đông tập thể dục buổi sáng.
Cảnh tượng này quá đáng sợ, tiếng hét chói tai sợ hãi lần lượt ập tới từ bốn phía, tất cả mọi người chạy tản ra, sợ lửa lan lên người.
Trên quảng trường, chỉ cần là người dẫn con theo đều tái mặt che mắt con, có nhiều người trên đường thấy cảnh đó cũng nhao nhao dừng xe, khó tin nhìn vào bóng người giữa ngọn lửa trên quảng trường.
Quả thực vô cùng khó tin, bây giờ mà vẫn còn xảy ra loại chuyện này!
Người cách xa hơn chút vừa lùi về sau vừa lấy điện thoại ra quay chụp, tới tận hơn mười giây sau mới có người tỉnh táo lại, gọi điện báo cảnh sát và cứu hỏa, còn có người gọi 120.
Ngọn lửa hừng hực đã hoàn toàn bao trùm người đàn ông, âm thanh la hét điên cuồng của anh ta chợt im bặt, anh ta té nhào trên mặt đất, rốt cuộc không còn giống hình dạng con người nữa.
Nhưng khi xe cứu hỏa, xe cảnh sát và xe cấp cứu tới nơi, người đàn ông đã bị thiêu thành một thi thể cháy sém.
Ngoại trừ vụ tự thiêu xảy ra do một tổ chức khủng bố nào đó từ nhiều năm trước, đã rất lâu rồi trên cả nước không xuất hiện vụ tự thiêu ở chốn công cộng và những nơi tụ tập đông người như quảng trường nữa. Thêm nữa, hiện giờ internet phát triển, tin tức xã hội nào cũng có thể lan truyền rất nhanh qua mạng, ai nấy đều có điện thoại di động có thể quay lại sự việc. Thế nên trước khi truyền thông đánh hơi được, chuyện này đã gây xôn xao trên mạng.
Chẳng mấy chốc, không chỉ thành phố C, vụ tự thiêu đã lan ra khắp cả nước, phát tán trong điện thoại của từng người dân.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Chỉ vỏn vẹn trong một buổi sáng, “video tự thiêu” từ nhiều góc quay khác nhau đã truyền khắp cả nước.
Người của công ty Mặc Phi mới rời giường cũng đã thấy video này.
Diệp Tiểu Nhu cứ nghĩ, sau khi thức trắng cả đêm Dương Viêm sẽ rất uể oải, nhưng vừa tỉnh giấc, cô phát hiện anh đã thay quần áo, gọn gàng tươm tất ngồi trên sô pha, sắc mặt không hề mệt mỏi.
“Anh… không ngủ cả đêm sao?”
“Có chợp mắt trên sô pha một lúc.”
Biểu cảm trên mặt Diệp Tiểu Nhu hơi thay đổi, hôm qua cô chỉ cho rằng anh sẽ ở đến lúc mình ngủ thôi, dù sao không có nhà thôi miên nào lại ở bên cạnh bệnh nhân suốt đêm sau khi bệnh nhân chìm vào giấc ngủ.
Nhưng Dương Viêm thật sự đã ở cạnh cô cả đêm, chỉ cần cô tỉnh dậy, luôn có thể nghe được tiếng anh trấn an mình.
Cô ngủ rất ngon, thậm chí còn không phát hiện người đàn ông này vẫn trông coi mình, mà anh lại thức trắng đêm.
“Vậy không tốt cho sức khỏe anh đâu.” Diệp Tiểu Nhu nói.
Dương Viêm ngừng xem tin tức trên điện thoại, anh ngẩng đầu nhìn, khi thấy Diệp Tiểu Nhu thì hơi sửng sốt.
Đêm qua không nhìn rõ, hóa ra cô mặc váy ngủ mới trắng tinh, mái tóc nâu sẫm tự nhiên xõa tung tôn lên gương mặt vốn đã tinh xảo của cô, khiến cô càng thêm xinh đẹp. Tay cô vẫn quấn băng, dưới làn váy là đôi chân nhỏ đang mang dép lông, hiển nhiên cô ngủ rất ngon, gò má còn hơi tái nhợt hôm qua, nay đã trở nên hồng hào.
Cô cứ lẳng lặng yên tĩnh đứng đó, hoàn toàn không còn vẻ sắc bén và lạnh lùng tàn nhẫn khi đối mặt với tội phạm. Cô của bây giờ, thoạt trông giống hệt một cô Công chúa nhỏ có xuất thân tốt, tướng mạo yêu kiều thùy mị.
Ắt hẳn cô không biết, váy ngủ kia, cả dép lông dưới chân cô, đều do anh chọn.
Đúng vậy, đương nhiên Diệp Tiểu Nhu không biết.
Anh chưa từng nhắc tới việc anh đã chọn mua suốt hai giờ, nhiều hơn hẳn thời gian anh mua đồ trên mạng trong một năm qua.
Diệp Tiểu Nhu thấy ngón tay vốn đang thả lỏng đặt trên đầu gối của Dương Viêm bỗng gập lại, dựa theo Tâm lý học, động tác này thể hiện...
Diệp Tiểu Nhu nghiêng đầu.
Căng thẳng? Lo lắng? Hơn nữa còn hơi kiềm chế?
“Anh muốn vào phòng ngủ một lát không... Tôi trải mền gối cho anh.”
“Không cần, tôi nghỉ ngơi hai giờ cũng đủ rồi, giữa trưa sẽ ngủ tiếp.”
Diệp Tiểu Nhu để ý điện thoại anh vẫn vang lên không ngừng, hỏi: “Có việc tìm anh sao?”
“Không vội, dẫn cô đi ăn sáng trước, chuẩn bị đi.”
Lúc vào nhà vệ sinh, Diệp Tiểu Nhu nghe thấy Dương Viêm ra ban công nhận điện thoại. Có lẽ vì sợ cô nghe được, anh đã hạ thấp giọng, chắc hẳn có chuyện gấp, cô bèn tăng nhanh tốc độ, dùng năm phút đồng hồ để vệ sinh cá nhân.
Cần vài ngày vết thương trên tay Diệp Tiểu Nhu mới có thể lành. Lúc cầm lược chải tóc tết toàn bộ ra sau đầu, cô nói thầm: “Mình nên cắt tóc ngắn, không cần ngày nào cũng phải lãng phí thời gian chỉnh tóc.”
Tóc cô dài rất nhanh, bốn năm tháng trước vẫn ngắn, hiện tại đã sắp tới thắt lưng, tóc còn bồng bềnh tự nhiên, nên phải tốn nhiều thời gian để tết thành ba bím rồi buộc lại phía sau mới có thể gọn gàng hơn. Lúc cô đang chiến đấu hăng hái với mái tóc, Dương Viêm trầm ngâm quan sát kỹ thuật tết tóc của cô một chốc, rồi anh tới sau lưng cô, cầm lấy tóc trong tay cô.
“Để tôi.”
Diệp Tiểu Nhu khó tin nhìn anh: “Anh còn biết tết tóc ư?”
Dương Viêm cụp mắt chăm chú nhìn tóc cô, ngón tay thon dài luồn qua từng sợi tóc, động tác thành thạo khiến cô là phụ nữ mà còn thấy tự ti, nhưng anh chỉ nói: “Ba phút trước vẫn chưa biết.”
Nói cách khác, anh dùng ba phút quan sát động tác tết tóc của Diệp Tiểu Nhu, rồi cứ học được thôi.
Khi tay anh lướt qua tóc cô, lơ đãng cọ vào cổ cô, Diệp Tiểu Nhu khẽ run lên. Cô quá mẫn cảm, đây cũng là lý do khiến cô không muốn cắt tóc trong một khoảng thời gian dài, cô không thích người lạ đụng vào mình, rất bài xích. Vậy nên, khi một người lạ chạm vào cô, cô luôn vô thức né tránh, thậm chí còn phải kiềm chế để không tấn công họ. Lúc ra tù, chính cô cũng tự lấy kéo cắt tóc.
Nhưng anh rất nghiêm túc, tựa như đang làm một công việc phải hoàn thành trọn vẹn đầy đủ.
Diệp Tiểu Nhu nhìn vẻ mặt tập trung của anh, trong đầu nhớ tới lần đầu tiên thấy anh.
Bấy giờ, cô không biết tại sao, ấn tượng đầu tiên về người đàn ông này là, anh vô cùng nguy hiểm.
Hiện tại ngẫm lại, đó là vì cô nhận ra người đàn ông này có nghị lực, rất sáng suốt và lý trí đáng kinh ngạc. Ắt hẳn số lượng tội ác mà anh đã chứng kiến còn nhiều hơn hẳn cô. Vậy nên, lần đầu tiên gặp anh, cô đã biết người này không giống bình thường, cũng không rõ anh là thiện hay ác - Suy cho cùng, người đã từng nhìn đăm đăm xuống vực thẳm, không ai biết được, liệu người ấy có thể bị vực sâu hấp dẫn mà chìm sâu vào hay không.
May mắn, họ không thuộc hai phe đối địch nhau.
“Tôi đã báo bình an với Tiêu Ngũ và thầy anh ta.” Anh chợt nói.
Diệp Tiểu Nhu gật đầu, thở dài: “Cũng tại tôi hồ đồ quá, tôi sẽ tới thăm chú Thiệu sau.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Tay còn đau không?”
“Tốt hơn nhiều rồi.” Diệp Tiểu Nhu định thần, thấy anh đã giúp mình chải đầu xong. Nếu kiểu tóc này tết không tốt thì sẽ rất quê mùa, nhưng anh tết nhìn còn đẹp hơn hẳn cô làm, ngay cả tóc gãy bên tai cô cũng được chải gọn gàng.
“Tại sao không đi mua những thứ mình thích?”
“Tôi không thích dạo phố.”
“Cô có thể mua trên mạng giống nhóm Lâm Linh.”
“Hôm nào tôi sẽ thử một chút.”
Cô vẫn chưa động đến tiền trong thẻ ngân hàng.
Dương Viêm cầm điện thoại đang vang lên, tắt máy.
Diệp Tiểu Nhu nói: “Nếu anh có việc gấp thì cứ đi trước, không cần lo cho tôi, tôi sẽ đi làm đúng giờ.”
“Không có việc gì gấp.” Dương Viêm thản nhiên đáp: “Nếu có tôi sẽ nói cho cô.”
Diệp Tiểu Nhu biết có chuyện gì đó thật, bằng không điện thoại của anh sẽ không vang lên âm báo tin nhắn liên tục. Sau khi nhận ra điều này, cô nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ, rời căn hộ cùng anh.
Khi ra ngoài, hai người tình cờ chạm mặt một hàng xóm đã gặp vài lần trong thang máy, cô gái thân thiết mỉm cười với Diệp Tiểu Nhu: “Lần trước cảm ơn cô đã phụ tôi cầm đồ, cô gái nhỏ, đây là bạn trai cô sao? Trông xứng đôi quá.”
Tuy dạo trước cô đã từng gặp việc giống vậy, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Dương Viêm có mặt. Có người nói họ là người yêu, hơn nữa còn khen rất xứng đôi, mà da mặt Diệp Tiểu Nhu lúc dày lúc mỏng, giờ đã hoàn toàn sụp đổ, cô đỏ bừng mặt.
Cô bỗng nhận ra, cô mới ở chung phòng với một người đàn ông suốt một đêm...
Rõ ràng chuyện rất bình thường, quan hệ của họ hoàn toàn thuần khiết, là quan hệ cấp trên cấp dưới, là đồng nghiệp, cũng là cộng tác. Thế nên, dù họ giúp đỡ nhau, cũng là chuyện bình thường mới phải...
Nếu cô không gặp chuyện bất trắc, sao anh có thể trì hoãn thời gian của mình để ở cạnh cô cả đêm chứ?
Nhưng tại sao bỗng nhiên cô lại cảm thấy... mất tự nhiên thế?
Có lẽ vì được hàng xóm nhắc nhở, cô mới nhận ra, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, không phải người yêu thì chẳng lẽ lại là tình nhân?
Việc này quả thực sẽ khiến người khác hiểu lầm.
“Không cần cảm ơn, anh ấy không phải, không phải người y…”
Còn chưa nói xong, thang máy đã mở, cô hàng xóm bước ra ngoài, chỉ còn Diệp Tiểu Nhu đỏ mặt và Dương Viêm đứng trong thang máy. Thấy thang máy sắp đóng cửa, Dương Viêm tiến lên một bước, ấn mở thang máy.
Khi đứng ở cửa thang máy, anh nghiêng đầu nhìn Diệp Tiểu Nhu.
Diệp Tiểu Nhu nhìn vào mắt anh, phát hiện mắt anh ánh lên niềm vui.
Diệp Tiểu Nhu tỏ vẻ bình tĩnh bước ra, lại không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện anh đã quay về nét mặt bình tĩnh lạnh nhạt như ngày thường, không nhìn ra cảm xúc nào, cứ như niềm vui vừa rồi chỉ là ảo giác của cô.
Diệp Tiểu Nhu hít sâu một hơi, vỗ nhẹ vị trí trái tim của mình.
Cô thấy mình nghĩ nhiều rồi, đổi thành một người khác cần giúp đỡ, anh vẫn sẽ chăm sóc thôi. Huống chi, khoảng cách giữa họ đã gần như vậy, loại ăn ý tự nhiên này khiến cô luôn yên tâm, không còn lạ lẫm và xa cách giống trước đây.
“Sếp.”
“Ừ?” Dương Viêm cụp mắt nhìn cô.
Diệp Tiểu Nhu cười vui vẻ: “Bỗng dưng tâm trạng tôi tốt lắm, cảm ơn anh đêm qua đã chăm sóc tôi.”
“Ừ, không cần cảm ơn, nên vậy.”
“Về sau nếu sếp có việc gì cần tôi, dù nước sôi lửa bỏng tôi cũng không chối từ, dẫu lên núi đao xuống biển lửa, tôi cũng...”
Cô còn chưa dứt lời, anh đã lạnh lùng cắt ngang: “Tôi không cần cô phải lên núi đao, cũng không cần cô phải xuống biển lửa.”
“Tại sao? Tôi cũng có thể không tiếc cả mạng sống để giúp anh mà.”
“... Diệp Tiểu Nhu.”
“Vâng?”
“Bây giờ cô ngoan ngoãn im miệng, theo tôi đi ăn sáng.”
“Vâng sếp.”
Nhìn cô sôi nổi tung tăng đi dưới ánh mặt trời, so với bộ dạng tái nhợt u ám ngồi trên ghế ở đồn cảnh sát hôm qua, cứ như hai người khác nhau.
Tựa như hai thái cực.
Bởi vì từng trải qua quá khứ cực đoan, thế nên, bất luận hoàn cảnh khắc nghiệt hay thậm chí đáng sợ cỡ nào, cô cũng sẽ thích nghi trong thời gian ngắn nhất.
Nhưng một ngày nào đó, cô sẽ hiểu rõ, những năm tháng tối tăm của cô, đã sớm kết thúc rồi.
Trong tương lai, sẽ có người hết lòng hết dạ tạo nên một thế giới yên bình cho cô, cô sẽ không bao giờ phải làm một đứa trẻ lang bạt khắp nơi tự mình gánh chịu cực khổ nữa.
...
“Đã xem chưa? Video sáng nay ấy!”
“Xem rồi, không phải đã lan truyền khắp nơi rồi hả? Đáng sợ lắm, sao bây giờ vẫn còn loại chuyện này, quá kinh khủng!”
“Đúng vậy, nhảy lầu còn đỡ hơn chết kiểu này, tự thiêu như vậy, đúng là tên điên!”
Phố lớn ngõ nhỏ, gần như mỗi người xem video kia đều sẽ bày tỏ nỗi kinh sợ của mình.
Cũng có một số người, như nghe được chuyện cười, xem sự việc kinh hoàng đó là chủ đề bàn tán trong bữa cơm. Còn có người không tin, xem video rồi vẫn nghĩ là giả, nghĩ có người ghép video để nổi tiếng.
“Nghe nói chưa? Trong tháng này, đây đã là vụ thứ ba tự sát trước mặt mọi người rồi!”
Nói chính xác, là cùng một chuyện, chỉ khác góc quay video.
Trong video là một khu quảng trường của trung tâm thành phố. Khoảng sáu giờ sáng, ở nơi đó sẽ có một số người cao tuổi ra tập thể dục hoặc dắt chó đi dạo, nhiều người trẻ tuổi cũng lựa chọn thời điểm này để ăn sáng hay chạy bộ. Tại quảng trường trung tâm không ít người, bầu không khí hài hòa, đâu đâu cũng ngập tràn tiếng chim mùi hoa.
Có người lớn dẫn con ăn sáng, sau đó đưa con đến trường. Có hai mẹ con nọ, vừa lúc muốn đến quán ăn vặt phía sau quảng trường, người mẹ nắm tay đứa trẻ tới quảng trường, đứa trẻ đeo balo nhỏ, vui vẻ nhìn quanh.
Đột nhiên, bé trai kéo tay mẹ nó, nói: “Mẹ, mẹ xem kìa, chú kia giống hệt bố lúc uống say, trong tay chú ấy vẫn cầm chai rượu đó.”
Người mẹ nhìn theo hướng cậu bé chỉ, thấy một người đàn ông khoảng ba mươi tuổi đang đi loạng choạng, anh ta giống hệt đã say rượu, trong tay cầm một chai rượu tây rất lớn.
Kỳ lạ thật, mới sáng ra mà đã uống rượu ư? Còn chạy đến quảng trường uống nữa? Không phải uống cả đêm rồi gặp vấn đề gì đó chứ?
Hai mẹ con và người đàn ông “uống rượu” kia đi cùng hướng, khi người mẹ liếc người kỳ lạ kia, không nhịn được mà nhìn người nọ nhiều thêm vài lần, bé trai cũng tò mò nhìn theo, kéo tay mẹ nó chạy đến gần.
Thế nhưng lúc đi tới, họ lập tức phát hiện bất thường.
Họ thấy người đàn ông tới một cây lớn thì dừng bước, anh ta giơ bình rượu trong tay lên ngửa đầu uống mấy ngụm, sau đó đổ toàn bộ chỗ rượu còn lại xuống người mình.
Anh ta uống đến mức xuất hiện vấn đề rồi sao? Đổ rượu lên người trước mặt mọi người, đây không phải chuyện người bình thường sẽ làm.
Người mẹ vội vàng kéo đứa con định đổi sang đường khác, không muốn con nhìn kẻ điên say rượu kia thêm. Không riêng gì họ, không ít người qua đường cũng nhìn người đàn ông kỳ lạ kia mấy lần.
Về sau, lúc người mẹ được phóng viên phỏng vấn, bà sợ hãi nói, may mắn khi ấy mình đã cảm thấy khác thường nên nhanh chóng kéo con đi, nếu không khó mà tưởng tượng được hậu quả!
Bấy giờ, một ông cụ tập thể dục buổi sáng cũng nhận ra khác thường. Mỗi ngày ông cụ luôn tới đây tập thể dục buổi sáng, dần dà ông cụ cũng quan tâm đến việc bảo vệ sự xanh hóa của quảng trường, mỗi khi thấy ai vứt rác lung tung, ông cụ sẽ tiến lên khuyên một câu. Thế nên, khi thấy có người cầm rượu vừa uống vừa đổ lên người, hơn nữa còn đổ ra đầy đất, sao ông ấy chịu nổi? Ông ấy bèn chạy chậm qua, quát to ngăn cản, lúc đó người đàn ông kia đã đổ hết một bình lớn chất lỏng lên người mình, ông cụ chạy đến gần mới ngửi được mùi hăng mũi, lập tức sửng sốt.
Đây đâu phải mùi rượu, rõ ràng là mùi xăng!
Trong lòng ông cụ giật thót, ông ấy nghĩ đến một khả năng, bị dọa đến mức giọng run rẩy: “Này! Chàng trai, cậu muốn làm gì! Cậu đừng nghĩ quẩn!”
Người đàn ông không để ý tới ông ấy, dường như không nghe thấy, chỉ làm tiếp việc của mình.
Thấy người đàn ông lấy diêm và bật lửa trong túi ra, ông cụ nhận thấy bất thường, tức khắc gào to kêu tất cả mọi người chạy nhanh.
“Người này muốn tự thiêu! Mau gọi lính cứu hỏa!”
Ngay khi ông ấy hô lên tiếng thứ hai, người đàn ông đã đặt diêm trong tay lên ngực, châm lửa tự thiêu.
Ước chừng khắp quảng trường có hơn trăm người, tất cả đều chứng kiến một ngọn lửa hình người, không hề ngờ rằng đấy là một người bốc cháy đang gào thét điên cuồng chạy về phía đám đông tập thể dục buổi sáng.
Cảnh tượng này quá đáng sợ, tiếng hét chói tai sợ hãi lần lượt ập tới từ bốn phía, tất cả mọi người chạy tản ra, sợ lửa lan lên người.
Trên quảng trường, chỉ cần là người dẫn con theo đều tái mặt che mắt con, có nhiều người trên đường thấy cảnh đó cũng nhao nhao dừng xe, khó tin nhìn vào bóng người giữa ngọn lửa trên quảng trường.
Quả thực vô cùng khó tin, bây giờ mà vẫn còn xảy ra loại chuyện này!
Người cách xa hơn chút vừa lùi về sau vừa lấy điện thoại ra quay chụp, tới tận hơn mười giây sau mới có người tỉnh táo lại, gọi điện báo cảnh sát và cứu hỏa, còn có người gọi 120.
Ngọn lửa hừng hực đã hoàn toàn bao trùm người đàn ông, âm thanh la hét điên cuồng của anh ta chợt im bặt, anh ta té nhào trên mặt đất, rốt cuộc không còn giống hình dạng con người nữa.
Nhưng khi xe cứu hỏa, xe cảnh sát và xe cấp cứu tới nơi, người đàn ông đã bị thiêu thành một thi thể cháy sém.
Ngoại trừ vụ tự thiêu xảy ra do một tổ chức khủng bố nào đó từ nhiều năm trước, đã rất lâu rồi trên cả nước không xuất hiện vụ tự thiêu ở chốn công cộng và những nơi tụ tập đông người như quảng trường nữa. Thêm nữa, hiện giờ internet phát triển, tin tức xã hội nào cũng có thể lan truyền rất nhanh qua mạng, ai nấy đều có điện thoại di động có thể quay lại sự việc. Thế nên trước khi truyền thông đánh hơi được, chuyện này đã gây xôn xao trên mạng.
Chẳng mấy chốc, không chỉ thành phố C, vụ tự thiêu đã lan ra khắp cả nước, phát tán trong điện thoại của từng người dân.
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
Chỉ vỏn vẹn trong một buổi sáng, “video tự thiêu” từ nhiều góc quay khác nhau đã truyền khắp cả nước.
Người của công ty Mặc Phi mới rời giường cũng đã thấy video này.
Diệp Tiểu Nhu cứ nghĩ, sau khi thức trắng cả đêm Dương Viêm sẽ rất uể oải, nhưng vừa tỉnh giấc, cô phát hiện anh đã thay quần áo, gọn gàng tươm tất ngồi trên sô pha, sắc mặt không hề mệt mỏi.
“Anh… không ngủ cả đêm sao?”
“Có chợp mắt trên sô pha một lúc.”
Biểu cảm trên mặt Diệp Tiểu Nhu hơi thay đổi, hôm qua cô chỉ cho rằng anh sẽ ở đến lúc mình ngủ thôi, dù sao không có nhà thôi miên nào lại ở bên cạnh bệnh nhân suốt đêm sau khi bệnh nhân chìm vào giấc ngủ.
Nhưng Dương Viêm thật sự đã ở cạnh cô cả đêm, chỉ cần cô tỉnh dậy, luôn có thể nghe được tiếng anh trấn an mình.
Cô ngủ rất ngon, thậm chí còn không phát hiện người đàn ông này vẫn trông coi mình, mà anh lại thức trắng đêm.
“Vậy không tốt cho sức khỏe anh đâu.” Diệp Tiểu Nhu nói.
Dương Viêm ngừng xem tin tức trên điện thoại, anh ngẩng đầu nhìn, khi thấy Diệp Tiểu Nhu thì hơi sửng sốt.
Đêm qua không nhìn rõ, hóa ra cô mặc váy ngủ mới trắng tinh, mái tóc nâu sẫm tự nhiên xõa tung tôn lên gương mặt vốn đã tinh xảo của cô, khiến cô càng thêm xinh đẹp. Tay cô vẫn quấn băng, dưới làn váy là đôi chân nhỏ đang mang dép lông, hiển nhiên cô ngủ rất ngon, gò má còn hơi tái nhợt hôm qua, nay đã trở nên hồng hào.
Cô cứ lẳng lặng yên tĩnh đứng đó, hoàn toàn không còn vẻ sắc bén và lạnh lùng tàn nhẫn khi đối mặt với tội phạm. Cô của bây giờ, thoạt trông giống hệt một cô Công chúa nhỏ có xuất thân tốt, tướng mạo yêu kiều thùy mị.
Ắt hẳn cô không biết, váy ngủ kia, cả dép lông dưới chân cô, đều do anh chọn.
Đúng vậy, đương nhiên Diệp Tiểu Nhu không biết.
Anh chưa từng nhắc tới việc anh đã chọn mua suốt hai giờ, nhiều hơn hẳn thời gian anh mua đồ trên mạng trong một năm qua.
Diệp Tiểu Nhu thấy ngón tay vốn đang thả lỏng đặt trên đầu gối của Dương Viêm bỗng gập lại, dựa theo Tâm lý học, động tác này thể hiện...
Diệp Tiểu Nhu nghiêng đầu.
Căng thẳng? Lo lắng? Hơn nữa còn hơi kiềm chế?
“Anh muốn vào phòng ngủ một lát không... Tôi trải mền gối cho anh.”
“Không cần, tôi nghỉ ngơi hai giờ cũng đủ rồi, giữa trưa sẽ ngủ tiếp.”
Diệp Tiểu Nhu để ý điện thoại anh vẫn vang lên không ngừng, hỏi: “Có việc tìm anh sao?”
“Không vội, dẫn cô đi ăn sáng trước, chuẩn bị đi.”
Lúc vào nhà vệ sinh, Diệp Tiểu Nhu nghe thấy Dương Viêm ra ban công nhận điện thoại. Có lẽ vì sợ cô nghe được, anh đã hạ thấp giọng, chắc hẳn có chuyện gấp, cô bèn tăng nhanh tốc độ, dùng năm phút đồng hồ để vệ sinh cá nhân.
Cần vài ngày vết thương trên tay Diệp Tiểu Nhu mới có thể lành. Lúc cầm lược chải tóc tết toàn bộ ra sau đầu, cô nói thầm: “Mình nên cắt tóc ngắn, không cần ngày nào cũng phải lãng phí thời gian chỉnh tóc.”
Tóc cô dài rất nhanh, bốn năm tháng trước vẫn ngắn, hiện tại đã sắp tới thắt lưng, tóc còn bồng bềnh tự nhiên, nên phải tốn nhiều thời gian để tết thành ba bím rồi buộc lại phía sau mới có thể gọn gàng hơn. Lúc cô đang chiến đấu hăng hái với mái tóc, Dương Viêm trầm ngâm quan sát kỹ thuật tết tóc của cô một chốc, rồi anh tới sau lưng cô, cầm lấy tóc trong tay cô.
“Để tôi.”
Diệp Tiểu Nhu khó tin nhìn anh: “Anh còn biết tết tóc ư?”
Dương Viêm cụp mắt chăm chú nhìn tóc cô, ngón tay thon dài luồn qua từng sợi tóc, động tác thành thạo khiến cô là phụ nữ mà còn thấy tự ti, nhưng anh chỉ nói: “Ba phút trước vẫn chưa biết.”
Nói cách khác, anh dùng ba phút quan sát động tác tết tóc của Diệp Tiểu Nhu, rồi cứ học được thôi.
Khi tay anh lướt qua tóc cô, lơ đãng cọ vào cổ cô, Diệp Tiểu Nhu khẽ run lên. Cô quá mẫn cảm, đây cũng là lý do khiến cô không muốn cắt tóc trong một khoảng thời gian dài, cô không thích người lạ đụng vào mình, rất bài xích. Vậy nên, khi một người lạ chạm vào cô, cô luôn vô thức né tránh, thậm chí còn phải kiềm chế để không tấn công họ. Lúc ra tù, chính cô cũng tự lấy kéo cắt tóc.
Nhưng anh rất nghiêm túc, tựa như đang làm một công việc phải hoàn thành trọn vẹn đầy đủ.
Diệp Tiểu Nhu nhìn vẻ mặt tập trung của anh, trong đầu nhớ tới lần đầu tiên thấy anh.
Bấy giờ, cô không biết tại sao, ấn tượng đầu tiên về người đàn ông này là, anh vô cùng nguy hiểm.
Hiện tại ngẫm lại, đó là vì cô nhận ra người đàn ông này có nghị lực, rất sáng suốt và lý trí đáng kinh ngạc. Ắt hẳn số lượng tội ác mà anh đã chứng kiến còn nhiều hơn hẳn cô. Vậy nên, lần đầu tiên gặp anh, cô đã biết người này không giống bình thường, cũng không rõ anh là thiện hay ác - Suy cho cùng, người đã từng nhìn đăm đăm xuống vực thẳm, không ai biết được, liệu người ấy có thể bị vực sâu hấp dẫn mà chìm sâu vào hay không.
May mắn, họ không thuộc hai phe đối địch nhau.
“Tôi đã báo bình an với Tiêu Ngũ và thầy anh ta.” Anh chợt nói.
Diệp Tiểu Nhu gật đầu, thở dài: “Cũng tại tôi hồ đồ quá, tôi sẽ tới thăm chú Thiệu sau.”
Bạn đang đọc bản chuyển ngữ thuộc về allinvn.net
“Tay còn đau không?”
“Tốt hơn nhiều rồi.” Diệp Tiểu Nhu định thần, thấy anh đã giúp mình chải đầu xong. Nếu kiểu tóc này tết không tốt thì sẽ rất quê mùa, nhưng anh tết nhìn còn đẹp hơn hẳn cô làm, ngay cả tóc gãy bên tai cô cũng được chải gọn gàng.
“Tại sao không đi mua những thứ mình thích?”
“Tôi không thích dạo phố.”
“Cô có thể mua trên mạng giống nhóm Lâm Linh.”
“Hôm nào tôi sẽ thử một chút.”
Cô vẫn chưa động đến tiền trong thẻ ngân hàng.
Dương Viêm cầm điện thoại đang vang lên, tắt máy.
Diệp Tiểu Nhu nói: “Nếu anh có việc gấp thì cứ đi trước, không cần lo cho tôi, tôi sẽ đi làm đúng giờ.”
“Không có việc gì gấp.” Dương Viêm thản nhiên đáp: “Nếu có tôi sẽ nói cho cô.”
Diệp Tiểu Nhu biết có chuyện gì đó thật, bằng không điện thoại của anh sẽ không vang lên âm báo tin nhắn liên tục. Sau khi nhận ra điều này, cô nhanh chóng chuẩn bị mọi thứ, rời căn hộ cùng anh.
Khi ra ngoài, hai người tình cờ chạm mặt một hàng xóm đã gặp vài lần trong thang máy, cô gái thân thiết mỉm cười với Diệp Tiểu Nhu: “Lần trước cảm ơn cô đã phụ tôi cầm đồ, cô gái nhỏ, đây là bạn trai cô sao? Trông xứng đôi quá.”
Tuy dạo trước cô đã từng gặp việc giống vậy, nhưng đây vẫn là lần đầu tiên Dương Viêm có mặt. Có người nói họ là người yêu, hơn nữa còn khen rất xứng đôi, mà da mặt Diệp Tiểu Nhu lúc dày lúc mỏng, giờ đã hoàn toàn sụp đổ, cô đỏ bừng mặt.
Cô bỗng nhận ra, cô mới ở chung phòng với một người đàn ông suốt một đêm...
Rõ ràng chuyện rất bình thường, quan hệ của họ hoàn toàn thuần khiết, là quan hệ cấp trên cấp dưới, là đồng nghiệp, cũng là cộng tác. Thế nên, dù họ giúp đỡ nhau, cũng là chuyện bình thường mới phải...
Nếu cô không gặp chuyện bất trắc, sao anh có thể trì hoãn thời gian của mình để ở cạnh cô cả đêm chứ?
Nhưng tại sao bỗng nhiên cô lại cảm thấy... mất tự nhiên thế?
Có lẽ vì được hàng xóm nhắc nhở, cô mới nhận ra, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, không phải người yêu thì chẳng lẽ lại là tình nhân?
Việc này quả thực sẽ khiến người khác hiểu lầm.
“Không cần cảm ơn, anh ấy không phải, không phải người y…”
Còn chưa nói xong, thang máy đã mở, cô hàng xóm bước ra ngoài, chỉ còn Diệp Tiểu Nhu đỏ mặt và Dương Viêm đứng trong thang máy. Thấy thang máy sắp đóng cửa, Dương Viêm tiến lên một bước, ấn mở thang máy.
Khi đứng ở cửa thang máy, anh nghiêng đầu nhìn Diệp Tiểu Nhu.
Diệp Tiểu Nhu nhìn vào mắt anh, phát hiện mắt anh ánh lên niềm vui.
Diệp Tiểu Nhu tỏ vẻ bình tĩnh bước ra, lại không nhịn được mà ngẩng đầu nhìn anh, phát hiện anh đã quay về nét mặt bình tĩnh lạnh nhạt như ngày thường, không nhìn ra cảm xúc nào, cứ như niềm vui vừa rồi chỉ là ảo giác của cô.
Diệp Tiểu Nhu hít sâu một hơi, vỗ nhẹ vị trí trái tim của mình.
Cô thấy mình nghĩ nhiều rồi, đổi thành một người khác cần giúp đỡ, anh vẫn sẽ chăm sóc thôi. Huống chi, khoảng cách giữa họ đã gần như vậy, loại ăn ý tự nhiên này khiến cô luôn yên tâm, không còn lạ lẫm và xa cách giống trước đây.
“Sếp.”
“Ừ?” Dương Viêm cụp mắt nhìn cô.
Diệp Tiểu Nhu cười vui vẻ: “Bỗng dưng tâm trạng tôi tốt lắm, cảm ơn anh đêm qua đã chăm sóc tôi.”
“Ừ, không cần cảm ơn, nên vậy.”
“Về sau nếu sếp có việc gì cần tôi, dù nước sôi lửa bỏng tôi cũng không chối từ, dẫu lên núi đao xuống biển lửa, tôi cũng...”
Cô còn chưa dứt lời, anh đã lạnh lùng cắt ngang: “Tôi không cần cô phải lên núi đao, cũng không cần cô phải xuống biển lửa.”
“Tại sao? Tôi cũng có thể không tiếc cả mạng sống để giúp anh mà.”
“... Diệp Tiểu Nhu.”
“Vâng?”
“Bây giờ cô ngoan ngoãn im miệng, theo tôi đi ăn sáng.”
“Vâng sếp.”
Nhìn cô sôi nổi tung tăng đi dưới ánh mặt trời, so với bộ dạng tái nhợt u ám ngồi trên ghế ở đồn cảnh sát hôm qua, cứ như hai người khác nhau.
Tựa như hai thái cực.
Bởi vì từng trải qua quá khứ cực đoan, thế nên, bất luận hoàn cảnh khắc nghiệt hay thậm chí đáng sợ cỡ nào, cô cũng sẽ thích nghi trong thời gian ngắn nhất.
Nhưng một ngày nào đó, cô sẽ hiểu rõ, những năm tháng tối tăm của cô, đã sớm kết thúc rồi.
Trong tương lai, sẽ có người hết lòng hết dạ tạo nên một thế giới yên bình cho cô, cô sẽ không bao giờ phải làm một đứa trẻ lang bạt khắp nơi tự mình gánh chịu cực khổ nữa.
...
“Đã xem chưa? Video sáng nay ấy!”
“Xem rồi, không phải đã lan truyền khắp nơi rồi hả? Đáng sợ lắm, sao bây giờ vẫn còn loại chuyện này, quá kinh khủng!”
“Đúng vậy, nhảy lầu còn đỡ hơn chết kiểu này, tự thiêu như vậy, đúng là tên điên!”
Phố lớn ngõ nhỏ, gần như mỗi người xem video kia đều sẽ bày tỏ nỗi kinh sợ của mình.
Cũng có một số người, như nghe được chuyện cười, xem sự việc kinh hoàng đó là chủ đề bàn tán trong bữa cơm. Còn có người không tin, xem video rồi vẫn nghĩ là giả, nghĩ có người ghép video để nổi tiếng.
“Nghe nói chưa? Trong tháng này, đây đã là vụ thứ ba tự sát trước mặt mọi người rồi!”