Chương 39: Khế ước sinh mệnh!
Khương Đồng và An Khiết nhìn cô gái lạnh nhạt ngồi bên cạnh lên tiếng. Họ chưa từng nghe đến loại khế ước này trước đây. Có hay chăng đây là khế ước đã thất truyền từ xa xưa, vì niềm tin giữa tinh linh và con người đã không còn như trước mà khế ước này cũng chìm vào quên lãng. Cuối cùng cũng không nhận thêm được câu trả lời nào từ Hyouka. Khương Đồng cùng An Khiết trao đổi thêm một vài thứ về chú thuật rồi cậu xin phép ra về.
Trở về từ An gia, Khương Đồng lạc trôi vào những dòng suy nghĩ. Nếu chỉ có khế ước sinh mệnh mới khiến tinh linh bảo hộ pháp sư vô điều kiện vậy cậu đã kí khế ước với A Hy từ khi nào, là lúc cậu còn nhỏ sao. Khương Đồng lại bắt đầu thấy chán nản khi mình không nhớ được kí ức lúc 6 tuổi. Bạn cùng phòng thấy tâm trạng cậu không quá tốt cũng hỏi thăm đủ thứ, Khương Đồng chỉ cười bảo không sao rồi về phòng. Cậu quyết định vẫn nên nói chuyện cùng Alivera thêm lần nữa.
Thế nhưng đêm nay cậu lại không gặp được Alivera mà đang đứng ở một dinh thự màu trắng có vẻ ngoài khá đơn sơ, bên ngoài sân được trồng rất nhiều hoa hồng nhiều màu sắc. Cả khu vườn sáng bừng mà ngát hương. Ở phía xa, cậu thấy có một gia đình đang ngồi bên nhau. Hai vợ chồng và một đứa trẻ sơ sinh còn nằm trong khăn quấn trên tay người vợ. Cậu nhìn thấy người chồng niềm nở chạy ra cổng dinh thự sau lưng cậu, khi chỉ cách cậu còn vài bước chân, cậu đã nhìn rõ người đó là ai. Cha cậu – Khương Nhân.
Ông chạy xuyên qua cậu, tự mình mở cổng, đón rất nhiều người bạn của ông vào. Tất cả mọi người đều mang quân phục màu xanh dương viền trắng, trên ngực áo còn thêu hình con sói trắng vô cùng hiên ngang.
“Mọi người đến rồi!” – Cha cậu vỗ vai rồi ôm chầm lấy ba nuôi của cậu, La Bác. Rồi ông lần lượt ôm những người ở phía sau. Cuối cùng là cô gái với mái tóc dài màu trắng, tóc mái dài đến cằm ôm trọn gương mặt xinh đẹp. Đôi mắt nâu trầm lạnh lùng mà dịu dàng ôm lại ông.
“A Nhân, mừng đầy tháng tiểu Đồng Đồng, tôi có mang quà cho con nuôi của tôi này” – La Bác cười vô cùng vui vẻ xách một hộp quà vô cùng lớn lên đưa Khương Nhân.
“Quà cáp làm gì, mọi người đến là tôi vui rồi, vào nhà thôi” – Dù câu nói có ý trách nhưng lại nhiều hơn là cảm kích. Họ cùng nhau đi vào vườn hoa hồng. Đến bên mẹ cậu, Thu Đồng.
Khương Đồng nhanh chân đi đến bên cạnh A Hy, cùng cô sóng vai nhau. Nhìn gương mặt giống Alivera, cậu thổn thức. Đôi mắt lạnh nhạt nhìn tất cả nhưng khi bế cậu lại dịu dàng quá đỗi. Khương Đồng nhìn cô đưa tay chạm chán đứa nhỏ trong khăn, rồi nhẹ nhàng hôn lên trán. Đứng đối diện nhìn A Hy đang bế đứa bé, trán cậu cũng nóng đến lạ. Sau đó, cậu đã nghe A Hy thủ thỉ điều gì đó. Chưa thể hiểu hết thì cha cậu đã đi đến, giọng nói đầy sự bất đắc dĩ.
“Cậu thực sự thích Tiểu Đồng đến vậy sao?”
“…”
“Nếu ôm thằng bé nhiều quá, vợ tôi sẽ rất ghen tỵ đó. Nếu không để Tiểu Đồng thành con nuôi của cậu nhé!”
Khương Nhân nói liên tục nhưng A Hy vẫn không phản hồi một chút nào. Dường như không thể chịu thêm miệng lưỡi của ông ấy. Một vòng tròn pháp thuật phát thuật phát sáng dưới chân A Hy. Khương Nhân đáng thương bị đẩy văng ra xa. Nếu không có thân thủ nhạy bén, e là ngã không hề nhẹ. Khương Đồng nhìn A Hy lạnh nhạt đối xử cha mình bắt đầu hơi hoang mang về tình bạn của cả hai. Nhưng dù Khương Nhân đã bị văng xa, vòng tròn pháp thuật vẫn không hề tắt, ngược lại càng có vẻ phức tạp. Lúc cha cậu không thể nhìn rõ A Hy đã làm gì thì mọi thứ trở lại như cũ. Chỉ Khương Đồng mới thấy được một sợi xích mảnh nối liền trái tim giữa đứa trẻ và A Hy. Cô đưa đứa bé trả lại vào vòng tay cha cậu, trước khi rời đi còn nói.
“Tôi không có hứng thú thành mẹ nuôi của Đồng Đồng!”
Khương Đồng giật mình tỉnh dậy giữa đêm. Cậu không biết vì sao mình lại mơ thấy giấc mơ này. Chẳng lẽ A Hy đã kí khế ước sinh mệnh với cậu từ lúc đó sao. Cuối cùng thì khế nước này có tác dụng như thế nào, năm mẹ cậu bị tai nạn có thật sự A Hy đã quay về Olad cứu cậu hay không. Vì sao cô ấy không cứu mẹ cậu và nếu thông qua khế ước này, cậu có thể tìm thấy A Hy đang mất tích chăng. Muôn vạn vấn đề lẫn quẫn trong đầu làm cậu đau đớn. Nằm thêm một lúc cũng không thể ngủ tiếp được, cậu lại quyết định đến chân núi Hoa Viễn Sơn để minh tu.
Đến chân núi, cậu lại thấy Osha đang đứng ở gốc cây lần trước. Khương Đồng có chút không rõ vì sao mỗi lần cậu đến đây đều có thể gặp Osha. Nhìn mái tóc đen tím phiêu bay trong gió đêm, cậu đi đến ngồi xuống bên cạnh. Cái bóng của Osha trên mặt đất che khuất vẻ mặt của cậu. Cả hai im lặng một lúc lâu vẫn không ai lên tiếng. Khương Đồng nhìn Osha cuối cùng cũng hỏi ra miệng.
“Anh có tin tức gì rồi sao?”
“Hành tinh Rio thuộc sở hữu của La gia. Nó cách địa cầu cổ chỉ khoảng 3 ngày đi bằng phi thuyền không gian. Sau khi Khương Nhân và Cổ Lang đoàn trở về từ chiến dịch tiêu diệt trùng vương thì nơi đó lại xảy ra một cuộc nội chiến” – Osha lên tiếng.
Có một sự trùng hợp ngẫu nhiên rằng khi nội chiến kết thúc, La gia cũng phát hiện một lượng lớn pháp sư ở Rio đột nhiên đã biến mất, tất cả họ đều là binh sĩ của Thiên Hải đoàn dưới trướng La gia. Điều kì lạ hơn là họ còn bỏ rơi tinh linh của mình. Đại đa số các tinh linh ấy đều đã chết nên họ hoàn toàn không có bất cứ thông tin gì thêm để điều tra. Nhưng chỉ sau đó vài ngày, các pháp sư lần lượt trở về, chỉ là họ đã hoàn toàn bị phế không khác người bình thường. Họ cũng không nhớ được những gì đã xảy ra trong thời gian mất tích.
Vị thế của Khương Nhân sau khi trở về đã cũng đã khác so với trước đây. Vì vậy ông được Hoàng tộc giao phó điều tra vụ việc ở Rio cùng Bách gia. Lúc đó, A Hy đã đến gặp Frong để trao đổi về tình hình và đưa ra hướng xử lí. Trong thời gian điều tra ở Rio, bọn họ lại bị tập kích bởi tàn dư của trùng tộc, Lucas và Bách gia đã ở lại Rio để ứng chiến cùng Khương Nhân và Cổ Lang đoàn.
Lúc đó A Hy và Frong, tinh linh thuần chủng mạnh nhất hệ thủy của La gia biến mất ở Rio. Osha đoán có thể A Hy đã đưa Frong đến địa cầu cổ để lấy máu Xích Lam, cứu chữa cho pháp sư ở Rio. Cuộc chiến kết thúc, hiển nhiên Bách Nhĩ và Khương Nhân đã chiến thắng, La gia khôi phục lại tình hình an ninh ở Rio. Mọi thứ trở lại quỹ đạo cho đến khi Khương Nhân và Cổ Lang đoàn chết ở địa cầu cổ.
“Ý anh nói là có khả năng La gia đã lợi dụng Frong để biết bí mật của suối năng lượng?”
Trở về từ An gia, Khương Đồng lạc trôi vào những dòng suy nghĩ. Nếu chỉ có khế ước sinh mệnh mới khiến tinh linh bảo hộ pháp sư vô điều kiện vậy cậu đã kí khế ước với A Hy từ khi nào, là lúc cậu còn nhỏ sao. Khương Đồng lại bắt đầu thấy chán nản khi mình không nhớ được kí ức lúc 6 tuổi. Bạn cùng phòng thấy tâm trạng cậu không quá tốt cũng hỏi thăm đủ thứ, Khương Đồng chỉ cười bảo không sao rồi về phòng. Cậu quyết định vẫn nên nói chuyện cùng Alivera thêm lần nữa.
Thế nhưng đêm nay cậu lại không gặp được Alivera mà đang đứng ở một dinh thự màu trắng có vẻ ngoài khá đơn sơ, bên ngoài sân được trồng rất nhiều hoa hồng nhiều màu sắc. Cả khu vườn sáng bừng mà ngát hương. Ở phía xa, cậu thấy có một gia đình đang ngồi bên nhau. Hai vợ chồng và một đứa trẻ sơ sinh còn nằm trong khăn quấn trên tay người vợ. Cậu nhìn thấy người chồng niềm nở chạy ra cổng dinh thự sau lưng cậu, khi chỉ cách cậu còn vài bước chân, cậu đã nhìn rõ người đó là ai. Cha cậu – Khương Nhân.
Ông chạy xuyên qua cậu, tự mình mở cổng, đón rất nhiều người bạn của ông vào. Tất cả mọi người đều mang quân phục màu xanh dương viền trắng, trên ngực áo còn thêu hình con sói trắng vô cùng hiên ngang.
“Mọi người đến rồi!” – Cha cậu vỗ vai rồi ôm chầm lấy ba nuôi của cậu, La Bác. Rồi ông lần lượt ôm những người ở phía sau. Cuối cùng là cô gái với mái tóc dài màu trắng, tóc mái dài đến cằm ôm trọn gương mặt xinh đẹp. Đôi mắt nâu trầm lạnh lùng mà dịu dàng ôm lại ông.
“A Nhân, mừng đầy tháng tiểu Đồng Đồng, tôi có mang quà cho con nuôi của tôi này” – La Bác cười vô cùng vui vẻ xách một hộp quà vô cùng lớn lên đưa Khương Nhân.
“Quà cáp làm gì, mọi người đến là tôi vui rồi, vào nhà thôi” – Dù câu nói có ý trách nhưng lại nhiều hơn là cảm kích. Họ cùng nhau đi vào vườn hoa hồng. Đến bên mẹ cậu, Thu Đồng.
Khương Đồng nhanh chân đi đến bên cạnh A Hy, cùng cô sóng vai nhau. Nhìn gương mặt giống Alivera, cậu thổn thức. Đôi mắt lạnh nhạt nhìn tất cả nhưng khi bế cậu lại dịu dàng quá đỗi. Khương Đồng nhìn cô đưa tay chạm chán đứa nhỏ trong khăn, rồi nhẹ nhàng hôn lên trán. Đứng đối diện nhìn A Hy đang bế đứa bé, trán cậu cũng nóng đến lạ. Sau đó, cậu đã nghe A Hy thủ thỉ điều gì đó. Chưa thể hiểu hết thì cha cậu đã đi đến, giọng nói đầy sự bất đắc dĩ.
“Cậu thực sự thích Tiểu Đồng đến vậy sao?”
“…”
“Nếu ôm thằng bé nhiều quá, vợ tôi sẽ rất ghen tỵ đó. Nếu không để Tiểu Đồng thành con nuôi của cậu nhé!”
Khương Nhân nói liên tục nhưng A Hy vẫn không phản hồi một chút nào. Dường như không thể chịu thêm miệng lưỡi của ông ấy. Một vòng tròn pháp thuật phát thuật phát sáng dưới chân A Hy. Khương Nhân đáng thương bị đẩy văng ra xa. Nếu không có thân thủ nhạy bén, e là ngã không hề nhẹ. Khương Đồng nhìn A Hy lạnh nhạt đối xử cha mình bắt đầu hơi hoang mang về tình bạn của cả hai. Nhưng dù Khương Nhân đã bị văng xa, vòng tròn pháp thuật vẫn không hề tắt, ngược lại càng có vẻ phức tạp. Lúc cha cậu không thể nhìn rõ A Hy đã làm gì thì mọi thứ trở lại như cũ. Chỉ Khương Đồng mới thấy được một sợi xích mảnh nối liền trái tim giữa đứa trẻ và A Hy. Cô đưa đứa bé trả lại vào vòng tay cha cậu, trước khi rời đi còn nói.
“Tôi không có hứng thú thành mẹ nuôi của Đồng Đồng!”
Khương Đồng giật mình tỉnh dậy giữa đêm. Cậu không biết vì sao mình lại mơ thấy giấc mơ này. Chẳng lẽ A Hy đã kí khế ước sinh mệnh với cậu từ lúc đó sao. Cuối cùng thì khế nước này có tác dụng như thế nào, năm mẹ cậu bị tai nạn có thật sự A Hy đã quay về Olad cứu cậu hay không. Vì sao cô ấy không cứu mẹ cậu và nếu thông qua khế ước này, cậu có thể tìm thấy A Hy đang mất tích chăng. Muôn vạn vấn đề lẫn quẫn trong đầu làm cậu đau đớn. Nằm thêm một lúc cũng không thể ngủ tiếp được, cậu lại quyết định đến chân núi Hoa Viễn Sơn để minh tu.
Đến chân núi, cậu lại thấy Osha đang đứng ở gốc cây lần trước. Khương Đồng có chút không rõ vì sao mỗi lần cậu đến đây đều có thể gặp Osha. Nhìn mái tóc đen tím phiêu bay trong gió đêm, cậu đi đến ngồi xuống bên cạnh. Cái bóng của Osha trên mặt đất che khuất vẻ mặt của cậu. Cả hai im lặng một lúc lâu vẫn không ai lên tiếng. Khương Đồng nhìn Osha cuối cùng cũng hỏi ra miệng.
“Anh có tin tức gì rồi sao?”
“Hành tinh Rio thuộc sở hữu của La gia. Nó cách địa cầu cổ chỉ khoảng 3 ngày đi bằng phi thuyền không gian. Sau khi Khương Nhân và Cổ Lang đoàn trở về từ chiến dịch tiêu diệt trùng vương thì nơi đó lại xảy ra một cuộc nội chiến” – Osha lên tiếng.
Có một sự trùng hợp ngẫu nhiên rằng khi nội chiến kết thúc, La gia cũng phát hiện một lượng lớn pháp sư ở Rio đột nhiên đã biến mất, tất cả họ đều là binh sĩ của Thiên Hải đoàn dưới trướng La gia. Điều kì lạ hơn là họ còn bỏ rơi tinh linh của mình. Đại đa số các tinh linh ấy đều đã chết nên họ hoàn toàn không có bất cứ thông tin gì thêm để điều tra. Nhưng chỉ sau đó vài ngày, các pháp sư lần lượt trở về, chỉ là họ đã hoàn toàn bị phế không khác người bình thường. Họ cũng không nhớ được những gì đã xảy ra trong thời gian mất tích.
Vị thế của Khương Nhân sau khi trở về đã cũng đã khác so với trước đây. Vì vậy ông được Hoàng tộc giao phó điều tra vụ việc ở Rio cùng Bách gia. Lúc đó, A Hy đã đến gặp Frong để trao đổi về tình hình và đưa ra hướng xử lí. Trong thời gian điều tra ở Rio, bọn họ lại bị tập kích bởi tàn dư của trùng tộc, Lucas và Bách gia đã ở lại Rio để ứng chiến cùng Khương Nhân và Cổ Lang đoàn.
Lúc đó A Hy và Frong, tinh linh thuần chủng mạnh nhất hệ thủy của La gia biến mất ở Rio. Osha đoán có thể A Hy đã đưa Frong đến địa cầu cổ để lấy máu Xích Lam, cứu chữa cho pháp sư ở Rio. Cuộc chiến kết thúc, hiển nhiên Bách Nhĩ và Khương Nhân đã chiến thắng, La gia khôi phục lại tình hình an ninh ở Rio. Mọi thứ trở lại quỹ đạo cho đến khi Khương Nhân và Cổ Lang đoàn chết ở địa cầu cổ.
“Ý anh nói là có khả năng La gia đã lợi dụng Frong để biết bí mật của suối năng lượng?”